Chương 1: Tiếng Chuông Gió Lúc Nửa Đêm

1. Phố Hàng Bạc, 3 giờ sáng
Mưa phùn rây nhẹ trên mái ngói rêu phong của khu Phố Cổ. Cái lạnh ẩm ướt của đêm Hà Nội tháng Ba như thấm vào tận xương tủy, nhưng không thấm nổi sự căng thẳng đang bao trùm căn nhà số 48 Hàng Bạc.
Thượng úy Bách, với chiều cao nổi bật và chiếc áo khoác da đã bạc màu vì lăn lộn, vừa bước qua dải băng vàng, anh lập tức bị mùi hương quen thuộc của nhà cổ và mùi tanh nhẹ của máu xộc vào mũi. Ánh đèn vàng yếu ớt từ những chiếc đèn lồng giấy treo trên trần hắt xuống, tạo nên những cái bóng ma mị, nhảy nhót trên tường vôi đã ố màu thời gian.
"Thượng úy Bách, anh đến rồi."
Đại úy Thanh, đội trưởng đội Đặc nhiệm Hình sự, một người đàn ông trung niên với gương mặt khắc khổ và đôi mắt lúc nào cũng như đang nhìn xuyên thấu mọi thứ, đang đứng cạnh một chiếc tủ thờ khảm xà cừ. Anh ta gật đầu chào Bách, tay vẫn giữ chiếc bật lửa Zippo quen thuộc, chưa châm thuốc.
"Tình hình sao rồi, Đại úy?" Bách hỏi, mắt anh lướt nhanh qua căn phòng khách kiểu xưa, nơi đồ vật được sắp xếp quá ngăn nắp đến mức bất thường.
"Nạn nhân là ông Nguyễn Khắc Duy, 65 tuổi. Chủ căn nhà này, một nhà sưu tầm đồ cổ có tiếng nhưng kín tiếng. Phát hiện lúc 2 giờ 15 phút sáng bởi cô con gái út, cô Duy An. Tử vong do một vết đâm duy nhất, chính xác là ở vị trí tim. Hung khí, có vẻ là một vật nhọn dài, không tìm thấy tại hiện trường."
Đại úy Thanh đưa tay chỉ vào một góc phòng, nơi có một vệt máu đã khô loang lổ trên tấm thảm thổ cẩm cũ kỹ. Bách tiến lại gần.
"Không có dấu hiệu cạy cửa hay đột nhập thô bạo. Có vẻ là người quen," Bách nhận xét, đôi mắt sắc lạnh dừng lại ở chiếc chuông gió bằng đồng treo lơ lửng trên khung cửa sổ. Dù cửa sổ đóng kín, chiếc chuông vẫn khẽ rung lên như có làn gió vô hình thổi qua, phát ra tiếng leng keng lạnh lẽo.
"Đúng vậy," Thanh nói, "Điểm bất thường là ở đây, Thượng úy. Căn nhà này có lắp camera an ninh chất lượng cao ở cửa ra vào và hành lang. Chúng ta đã thu hồi thẻ nhớ, nhưng... toàn bộ file video của đêm nay đã bị xóa sạch sẽ."
2. Dấu Vết Số và Người Con Gái
Phòng làm việc tạm thời được thiết lập ở tầng trệt. Thiếu úy Linh, chuyên gia công nghệ thông tin trẻ tuổi, tóc buộc cao gọn gàng, đang chăm chú trước màn hình laptop. Gương mặt cô phản chiếu ánh sáng xanh, đầy vẻ tập trung.
"Đại úy, Thượng úy," Linh ngẩng đầu lên, "Em đã thử mọi cách khôi phục, nhưng kẻ này rất chuyên nghiệp. Nó không chỉ xóa file mà còn ghi đè dữ liệu rác lên để chắc chắn không thể phục hồi bằng phương pháp thông thường. Giống như nó đã biết chính xác hệ thống hoạt động thế nào."
Bách cúi xuống nhìn màn hình. "Có thể tìm ra thời điểm chính xác nó truy cập hệ thống không?"
"Có. Em tìm thấy dấu vết giao thức truy cập từ xa sau khi vụ án xảy ra khoảng 15 phút. Điều này có nghĩa là, hoặc là hung thủ rời khỏi hiện trường, sau đó mới dùng thiết bị bên ngoài để xóa dữ liệu, hoặc..."
"Hoặc kẻ xóa dữ liệu và kẻ giết người là hai người khác nhau," Đại úy Thanh tiếp lời, tay đưa lên day thái dương. "Một đội, có sự phối hợp."
Bách quay sang phía cô gái đang ngồi trên chiếc ghế sofa cũ kỹ, khuôn mặt tái nhợt và đôi mắt sưng húp vì khóc. Đó là Duy An, con gái út của nạn nhân.
"Cô Duy An, xin lỗi vì phải làm phiền cô lúc này," Bách nói với giọng điệu nhẹ nhàng nhưng kiên quyết, "Cô có thể kể lại chính xác những gì cô nghe thấy hoặc thấy không?"
"Tôi... tôi ngủ ở tầng trên cùng," cô gái nức nở, "Lúc đó khoảng hai giờ, tôi tỉnh giấc vì... vì tiếng chuông gió."
Bách và Thanh trao đổi ánh mắt.
"Chuông gió?" Bách hỏi.
"Vâng, chiếc chuông ở cửa sổ phòng khách đó. Bình thường, nó không bao giờ kêu. Kể cả có gió to, nó vẫn nằm im. Nhưng đêm nay... tôi nghe thấy nó kêu leng keng, leng keng, chỉ vài tiếng rất khẽ, như có ai đó chạm vào. Tôi nghĩ là mèo, nên tôi xuống kiểm tra... và tôi thấy..." Duy An bật khóc lớn hơn, không thể nói hết câu.
Bách nhìn ra cửa sổ phòng khách. Chiếc chuông gió vẫn rung rinh.
"Cô có quen ai có thể truy cập hệ thống camera an ninh của nhà cô không? Hay ai biết mật khẩu?" Bách hỏi.
Duy An lắc đầu lia lịa, nhưng rồi cô khựng lại.
"Có... có một người. Chú Tám."
3. Cái Lư Hương Rỗng
"Chú Tám là ai?" Thanh hỏi.
"Ông ấy là người làm vườn và bảo vệ cũ của gia đình, làm việc ở đây hơn hai mươi năm. Chú nghỉ việc cách đây ba tháng sau một trận cãi vã lớn với bố tôi về một món đồ cổ. Chú ấy là người lắp đặt hệ thống camera này cho bố tôi."
"Trận cãi vã đó là về món đồ gì?"
Duy An chỉ tay vào chiếc tủ thờ. Trên đó có một chiếc lư hương bằng đồng thau màu xanh ngọc, trông có vẻ cổ kính.
"Không phải chiếc này. Là một chiếc lư hương khác, bằng ngọc bích. Bố tôi nói nó là vô giá. Sau khi cãi nhau, chú Tám nói bố tôi đã bán đồ giả cho ông ấy. Chú ấy bỏ đi ngay lập tức. Nhưng... chiếc lư hương ngọc bích đã biến mất sau đó vài tuần."
Bách và Thanh cùng nhìn chiếc lư hương trên tủ thờ. Nó toát lên vẻ trang nghiêm, nhưng có gì đó không đúng. Bách đeo găng tay, nhẹ nhàng nhấc chiếc lư hương bằng đồng lên.
Nó rỗng không và nhẹ một cách bất ngờ. Dưới đáy lư hương, một lớp bụi mỏng.
"Rỗng," Bách lẩm bẩm. Anh quay lại nhìn Đại úy Thanh, "Nếu hung khí là một vật nhọn dài, và nếu chiếc lư hương ngọc bích kia đã biến mất trước đó, vậy thì..."
Bách đặt chiếc lư hương xuống, nhấc chiếc đèn lồng giấy gần đó, rọi thẳng vào phía tường đối diện. Anh thấy một vết xước mờ mờ trên lớp vôi trắng, ngay phía trên chiếc kệ nhỏ, cách mặt đất khoảng một mét rưỡi.
Anh thò tay vào túi áo khoác, lấy ra một chiếc bút nhỏ và thước dây, đo đạc cẩn thận.
"Đại úy Thanh," Bách nói, giọng trầm xuống, "Đây không phải là một vụ trộm đơn thuần. Hung thủ đã đến để lấy một thứ gì đó, và giết người khi bị phát hiện. Nhưng thứ họ lấy có thể đã không còn ở đây."
Anh chỉ vào vết xước. "Vị trí vết xước này quá cao để là do một chiếc túi xách hay balô. Có lẽ là do một vật dài và sắc, được ai đó mang theo bên mình, va vào tường khi họ đi qua."
Thanh nhìn Bách, đôi mắt anh lóe lên vẻ hứng thú hiếm hoi. "Nghĩa là?"
"Nghĩa là, chiếc lư hương ngọc bích kia không phải là vật mất tích duy nhất. Có một thứ khác, thứ mà chỉ người trong nhà mới biết, và thứ đó mới là nguyên nhân dẫn đến vụ án mạng này."
Bách quay sang Linh. "Thiếu úy Linh, hãy tìm kiếm thông tin về 'Chú Tám' càng nhanh càng tốt. Đặc biệt là nơi ở hiện tại. Anh và Đại úy sẽ làm việc với Duy An về mối quan hệ và những bí mật của ông Duy."
Thanh gật đầu, "Bắt đầu từ cái lư hương, và kết thúc bằng tiếng chuông gió."
Bách nhìn chiếc chuông gió khẽ rung lên lần nữa, nó vẫn phát ra tiếng leng keng đều đặn, như tiếng đồng hồ đếm ngược cho một bí mật sắp bị phanh phui.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro