chương4
Sau cảnh Bách tự làm đau bản thân, sự phục tùng của anh trở nên quá hoàn hảo, quá tĩnh lặng. Điều này bắt đầu làm CONGB cảm thấy có chút nhàm chán. Anh ta cần sự căng thẳng, cần sự phản kháng để cảm thấy sự kiểm soát của mình có ý nghĩa.
Họ đang làm việc trong phòng thu. CONGB yêu cầu Bách hát một đoạn điệp khúc trong ca khúc mới, một ca khúc mang tên "Bình Yên Trong Tay Anh."
Bách hát, giọng anh vẫn hoàn hảo về kỹ thuật, nhưng không có linh hồn.
CONGB lắc đầu. "Không đủ! Anh đã nói rồi, Bách, em phải cảm thấy nó! Em phải đặt sự tuyệt vọng của em vào đó! Nơi duy nhất em tìm thấy sự an toàn là trong vòng tay anh! Hát đi!"
Bách đã ở trong trạng thái vô cảm quá lâu. Dưới sự thúc ép liên tục của CONGB, những bức tường tâm lý của anh bắt đầu nứt vỡ.
Đột nhiên, Bách ngừng hát.
Anh ta gỡ tai nghe, thở dốc. Căn bệnh tâm lý của anh bị kích hoạt, nhưng lần này, nó không phải là sự hoảng loạn. Nó là sự phẫn nộ bị dồn nén của MASON – bản ngã cũ đang cố gắng trỗi dậy.
"Không!" Bách gầm lên, giọng anh lần đầu tiên sau nhiều tháng mang theo âm sắc gai góc, nặng nề của rapper MASON.
"Tôi không muốn hát về điều đó nữa! Căn phòng này không phải thiên đường, nó là địa ngục!"
CONGB đứng dậy, sự bình tĩnh trên mặt anh ta tan biến. Sự bộc phát này là điều anh ta chờ đợi, nhưng nó vượt quá sự kiểm soát của anh.
"Em vừa nói gì?" Giọng CONGB trầm thấp, nguy hiểm.
Bách hay đúng hơn là MASON đang kiểm soát cơ thể anh tiến về phía CONGB. "Tôi nói, tôi đã quá mệt mỏi với sự kiểm soát của anh! Anh không phải người cứu rỗi, anh là kẻ săn mồi! Anh đang bóp nghẹt tôi! Anh muốn MASON chết đi để anh sở hữu Bách!"
Lời nói đó đánh trúng vào nỗi ám ảnh lớn nhất của CONGB: sự chiếm hữu và nỗi sợ bị từ chối.
"MASON đã chết rồi! Anh đã giết nó vì nó làm em đau đớn!" CONGB gào lên. "Anh đã cho em một cuộc sống mới! Anh đã cho em tình yêu!"
Bách (MASON) nhổ nước bọt khinh miệt. "Tình yêu? Đây là sự giam cầm! Anh yêu cảm giác quyền lực hơn là yêu tôi!"
Lúc này, một sự kiện kích thích tâm lý xảy ra với CONGB. Trong cơn giận dữ, anh ta nắm lấy cổ tay Bách. Đột nhiên, tay anh ta chạm vào vết băng nhỏ mà Bách đã băng vết tự làm đau.
CONGB kéo ống tay áo Bách lên. Anh ta thấy vết cắt tự làm đau mỏng, mới, chạy dọc theo cổ tay Bách.
Mọi thứ trong đầu CONGB nổ tung.
Bách đã lén lút thực hiện hành vi này, làm tổn hại đến tài sản quý giá nhất của CONGB.
Cơn thịnh nộ của CONGB không còn là sự kiểm soát nữa; nó là sự điên cuồng bị che đậy bởi cái gọi là "tình yêu".
"Em... em đã làm gì với bản thân mình?" CONGB run rẩy. "Em lại tự hủy hoại mình? Anh đã nói anh sẽ chăm sóc em! Em không thể tin anh sao? Em không biết điều này làm anh đau đớn thế nào à?"CONGB đẩy Bách ngã vào giá đỡ micro. Tiếng kim loại va chạm loảng xoảng. CONGB tiến đến, ánh mắt anh ta đầy nước mắt và sự bạo lực tột cùng.
"Anh làm tất cả vì em! Anh giam em lại để cứu em! Em không được phép tự làm đau mình! Em là của anh! Anh là người duy nhất có quyền làm em đau đớn!"
CONGB nắm lấy cổ tay Bách, vặn mạnh. Bách la lên đau đớn.
"Anh sẽ không để em làm thế này nữa! Anh phải làm em nhớ rằng chỉ có anh mới yêu em đủ để cứu rỗi em!"
Anh ta bắt đầu đấm, nhưng không phải vào mặt, mà vào vai và ngực Bách, những cú đấm đầy dồn nén. Mọi cú đấm đều đi kèm với lời tuyên bố:
"Đây là vì em không tin anh! (Đấm) Anh yêu em!"
"Đây là vì em cố gắng rời bỏ anh! (Đấm) Anh yêu em!"
"Đây là vì em làm tổn thương bản thân! (Đấm) Anh là người duy nhất yêu em!"
Bách không còn sức lực để chống cự. Anh chỉ biết co mình lại, tiếng khóc của anh hòa lẫn với những tiếng nức nở của CONGB.
CONGB không bạo hành vì ghét; anh ta bạo hành vì nỗi sợ hãi tột độ mất đi sự kiểm soát và niềm tin méo mó rằng sự bạo hành này là minh chứng cuối cùng cho tình yêu không điều kiện của anh ta.
Sau khi kiệt sức, CONGB ngã xuống, ôm lấy cơ thể đang run rẩy của Bách.
"Anh xin lỗi, Bách! Anh không muốn làm thế! Em buộc anh phải làm thế! Em không được phép phá hủy bản thân mình! Em là của anh, tình yêu của anh không cho phép em làm thế!"
Bách nằm bất động, cơ thể anh đau nhói, nhưng tâm trí anh hoàn toàn trống rỗng. Lần bạo hành này đã đưa anh đến bờ vực của sự chịu đựng. Anh nhận ra, sự tự làm đau của anh ta đã bị CONGB biến thành lý do để hợp pháp hóa bạo hành.
Trong khoảnh khắc đó, MASON – bản ngã rapper nổi loạn – đã thực sự bị đánh bại và chôn vùi. Bách không còn khả năng nổi loạn nữa. Anh chỉ còn sự phục tùng hoàn toàn, một sự phục tùng sinh tồn.
CONGB giúp Bách đứng dậy. Anh ta đưa Bách đi tắm, nhẹ nhàng rửa sạch những vết thương, vết bầm tím đang hình thành.
"Anh sẽ làm tất cả những gì em muốn," CONGB thì thầm, hôn lên vai Bách. "Em muốn nghe ballad? Anh sẽ hát. Em muốn ngủ? Anh sẽ ôm em. Chỉ cần em hứa, không bao giờ làm điều đó nữa. Hứa với anh, chỉ có anh mới được định đoạt nỗi đau của em."
Bách không phản ứng. Anh chỉ gật đầu một cách vô hồn.
CONGB băng bó vết thương mới trên cổ tay Bách. Anh ta thắt chặt hơn. Đây không chỉ là để chữa lành; đây là để giám sát và kiểm soát một dấu hiệu mới của sự phản kháng.
Sau đó, CONGB nhẹ nhàng đưa Bách về giường, ôm chặt Bách vào lòng, như thể Bách là một vật quý giá vừa suýt bị mất.
Bách nằm đó, cảm thấy sự ấm áp giả tạo của CONGB. Anh đã hoàn toàn mất đi bản ngã, bị bệnh tâm lý hành hạ, và bị giam cầm trong vòng tròn bạo lực mang tên "tình yêu" của CONGB.
CONGB đã chiến thắng. Cơn thịnh nộ bạo lực của anh ta đã thành công đập tan hoàn toàn ý chí phản kháng của Bách. Giờ đây, Bách giống như một con búp bê bằng sứ, xinh đẹp, dễ vỡ và hoàn toàn vô hồn. Anh ta làm mọi thứ CONGB yêu cầu, từ việc ăn uống, đi ngủ, cho đến việc để CONGB thay quần áo cho mình.
CONGB vô cùng hài lòng với "sự bình yên" này. Anh ta tin rằng mình đã "chữa lành" cho Bách khỏi sự nổi loạn độc hại của MASON. Sự bạo hành hôm trước, trong tâm trí méo mó của CONGB, là một "liệu pháp sốc" cần thiết để đưa Bách trở về đúng quỹ đạo—quỹ đạo của sự phụ thuộc vào anh ta.
Anh ta chăm sóc những vết bầm trên người Bách một cách dịu dàng đến mức bệnh hoạn. "Thấy chưa, em yêu," CONGB thì thầm khi bôi thuốc cho Bách. "Anh sẽ không bao giờ để em tự làm đau mình. Anh sẽ nhận lấy mọi nỗi đau của em, ngay cả khi anh là người gây ra nó. Đó là tình yêu của anh."
Bách không phản ứng. Anh chỉ nhìn vào một điểm vô định trên tường.
CONGB quyết định đã đến lúc hoàn thành album ballad. Đây sẽ là kiệt tác của anh ta, một minh chứng cho thế giới thấy anh ta đã "cứu rỗi" một linh hồn lạc lối như thế nào.
Anh ta đưa cho Bách một bản nhạc mới, ca từ do chính CONGB viết. Đó là một bản tình ca ca ngợi sự cứu rỗi, ca ngợi việc tìm thấy "người chăn dắt" duy nhất của đời mình.
Họ vào phòng thu. Bách đứng trước micro, đôi mắt trống rỗng.
"Hát đi, Bách. Hát cho anh nghe em yêu anh đến mức nào," CONGB ra lệnh từ phòng điều khiển, nụ cười đầy thỏa mãn.
Bách bắt đầu hát. Giọng anh trong trẻo, đẹp đẽ, nhưng như một tiếng vọng từ đáy giếng. Anh hát chính xác từng nốt, từng chữ, như một cỗ máy được lập trình hoàn hảo.
CONGB lắng nghe. Kỹ thuật hoàn hảo, nhưng thiếu một thứ gì đó. Nó quá vô hồn. Anh ta cần sự "thật" trong đó.
"Bách," CONGB ngắt lời. "Anh cần cảm xúc. Anh cần em nhớ lại em đã từng tuyệt vọng thế nào trước khi có anh. Hãy hát bằng nỗi đau đó."
Bách im lặng một lúc lâu. Đây là khoảnh khắc anh ta chờ đợi.
"CONGB..." Bách thì thầm, giọng run rẩy một cách có chủ đích. "Em... em có thể thay đổi một vài từ ở đoạn điệp khúc được không?"
CONGB nhướng mày. Đây là lần đầu tiên Bách đưa ra yêu cầu sau nhiều ngày.
"Em muốn thay đổi thế nào?"
"Chỉ là... để nó nghe... tuyệt vọng hơn," Bách nói. "Để nó giống... lời cầu nguyện của em hơn."
Sự kích thích dâng lên trong CONGB. Một con búp bê biết cầu nguyện? Điều đó quá hoàn hảo. Nó chứng tỏ Bách không chỉ phục tùng, mà còn khao khát sự kiểm soát của anh ta.
"Được. Hát thử anh nghe," CONGB mỉm cười, tựa lưng vào ghế.
Bách hít một hơi thật sâu. Anh nhìn vào bản nhạc CONGB đã viết. Anh sẽ không thay đổi cấu trúc, chỉ thay đổi chữ cái đầu tiên của bốn câu hát liên tiếp trong đoạn điệp khúc.
Anh nhắm mắt lại. Bản năng của MASON – một bậc thầy về ngôn từ - trỗi dậy trong một khoảnh khắc cuối cùng, sắc bén và tuyệt vọng.
CONGB nghe thấy Bách hát, giọng hát run rẩy, chứa đầy sự cam chịu và một nỗi đau đớn đến nao lòng:
(C)hỉ có anh là ánh sáng duy nhất đời em,
(Ứ)c mong màn đêm này mãi không tàn phai,
(U) uất chôn vùi, em không cần lối thoát,
(T)hế giới ngoài kia, chỉ toàn là dối trá...
CONGB lắng nghe. Ca từ thật hoàn hảo. Nó diễn tả chính xác những gì anh ta muốn: Bách sợ hãi thế giới bên ngoài, coi CONGB là ánh sáng, và không cần lối thoát. CONGB hoàn toàn bị thuyết phục bởi nội dung bề mặt.
Nhưng điều CONGB không nhận ra, đó là một thông điệp Acrostic (chữ cái đầu của mỗi câu).
C - Ứ - U - T... (CỨU TÔI)
Bách hát đi hát lại đoạn điệp khúc đó, mỗi lần lại càng thêm thống thiết. Nước mắt anh bắt đầu rơi. Anh không khóc vì sợ hãi CONGB nữa. Anh khóc vì bản thân, vì MASON, vì tiếng kêu cứu câm lặng mà anh đang gieo vào chính tác phẩm giam cầm mình.
"Tuyệt vời! Bách! Nó quá tuyệt vời!" CONGB hét lên từ phòng điều khiển, anh ta ngây ngất. Anh ta không nhận ra thông điệp. Anh ta chỉ nghe thấy sự đầu hàng tuyệt đối. "Chúng ta sẽ giữ lại bản này!"
Tối hôm đó, CONGB hạnh phúc đến mức quyết định phải "khoe" chiến thắng của mình. Anh ta muốn thế giới biết Bách (MASON) đang hồi phục tốt đẹp như thế nào dưới sự chăm sóc của mình.
Anh ta quyết định sẽ "rò rỉ" một đoạn demo ngắn của bài hát này lên một diễn đàn âm nhạc ngầm, nơi TEZ và những người trong giới underground thường xuyên lui tới. Anh ta muốn họ nghe thấy "tình yêu" mà Bách dành cho mình.
"Em yêu, anh sẽ cho thế giới thấy em hạnh phúc thế nào," CONGB nói, hôn lên đỉnh đầu Bách khi anh ta đang tải tệp âm thanh lên.
Bách nằm im trong vòng tay CONGB, cơ thể vẫn phục tùng, nhưng tâm trí anh đang bám vào sợi chỉ hy vọng mỏng manh. Anh đã ném thông điệp vào biển cả.
CONGB, trong cơn say chiến thắng và sự kiêu ngạo tột độ, đã không nhận ra rằng anh ta vừa tự tay ký vào bản án của mình. Anh ta đã trao vũ khí duy nhất có thể chống lại mình cho kẻ thù.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro