Quá Trình Huấn Luyện: Thuần Phục Thầy Dương

Giai Đoạn 1: Phá Vỡ Lòng Tự Trọng

Quân bắt đầu bằng những nhiệm vụ nhục nhã để phá vỡ sự kiêu hãnh của thầy Dương, một người đàn ông từng tự hào về kỷ luật và danh dự. Nhiệm vụ đầu tiên là bò quanh phòng khách sạn trên đầu gối, dây xích kéo căng, trong khi Quân ngồi trên ghế bành, nhấm nháp ly rượu vang đỏ. Mỗi lần thầy chậm lại, Quân giật mạnh dây xích, khiến thầy rên lên vì đau, chiếc vòng cổ siết chặt vào da.

"Nhanh hơn, nô lệ," Quân ra lệnh, giọng lạnh lùng. "Thầy nghĩ mình vẫn là giảng viên đáng kính ở đây sao? Một người như thầy, quỳ dưới chân tôi thế này, thật đáng thất vọng."

Thầy Dương cắn răng, bò qua sàn gỗ lạnh lẽo, cơ bắp căng cứng, mồ hôi lăn dài trên trán. Sự nhục nhã đốt cháy lòng tự trọng của thầy, nhưng đâu đó, một cảm giác kỳ lạ trỗi dậy—một sự kích thích bệnh hoạn khi bị hạ thấp, bị điều khiển. Thầy cố xua đi cảm giác đó, nhưng nó cứ bám lấy, như một chất độc ngọt ngào.

Quân bật điện thoại, quay lại cảnh này, nụ cười độc ác nở trên môi. "Đẹp lắm. Nhìn thầy bò như một con chó thế này, ai mà tin được thầy từng đứng trên bục giảng? Nếu thầy ngoan, video này sẽ không bao giờ ra ngoài. Nhưng nếu không..." Cậu ta dừng lại, để sự đe dọa treo lơ lửng.

Sau buổi đầu, Quân gửi tin nhắn cho thầy: "Tối mai, đến căn hộ của tôi, 9 giờ. Mang theo vòng cổ. Đừng để ai thấy, đặc biệt là Hào." Thầy Dương, dù căm ghét, vẫn phải tuân theo, lòng đầy lo sợ rằng Hào sẽ phát hiện ra. Thầy lén giấu vòng cổ trong cặp, kiểm tra kỹ lưỡng trước khi rời nhà, tim đập thình thịch mỗi khi nghĩ đến ánh mắt dịu dàng của Hào.

Giai Đoạn 2: Kiểm Soát Cơ Thể

Quân nâng cấp "huấn luyện" bằng cách sử dụng đồ chơi BDSM để kiểm soát cơ thể thầy, đẩy thầy vào trạng thái vừa đau đớn vừa kích thích. Cậu ta đưa cho thầy một chiếc plug hậu môn bằng thép không gỉ, lạnh toát và được thiết kế với kích thước vừa đủ để gây khó chịu nhưng không quá đau. "Đeo nó khi đi dạy," Quân ra lệnh, ánh mắt lấp lánh. "Tôi muốn thầy cảm nhận nó suốt cả ngày, như một lời nhắc nhở rằng thầy thuộc về tôi."

Thầy Dương run rẩy khi đặt plug vào, cảm giác lạnh lẽo và áp lực khiến thầy rùng mình. Trong các buổi giảng, thầy phải đứng trên bục, giảng bài về môn chuyên ngành, trong khi plug liên tục nhắc nhở về sự kiểm soát của Quân. Quân nhắn tin kiểm tra bất chợt: "Nô lệ, plug vẫn ở đúng chỗ chứ? Gửi ảnh." Thầy phải lén vào nhà vệ sinh trường, kéo quần xuống, chụp ảnh và gửi, mặt đỏ bừng vì xấu hổ. Nhưng mỗi lần làm theo, thầy lại cảm thấy một luồng khoái cảm kỳ lạ, như thể sự nhục nhã đang dần trở thành một phần của thầy.

Một lần, Quân đưa cho thầy một vòng đeo dương vật có rung điều khiển từ xa, được thiết kế để kích thích liên tục. "Đeo nó trong buổi họp khoa chiều nay," Quân nói, ném cho thầy một cái nhìn đầy thách thức. Trong phòng họp, khi thầy đang trình bày kế hoạch nghiên cứu, Quân, giả vờ là sinh viên đến xin chữ ký, ngồi ở góc phòng và kích hoạt vòng rung. Một luồng sóng điện chạy qua hạ bộ thầy, khiến thầy giật mình, giọng lạc đi, tay bám chặt bàn để giữ bình tĩnh. Đồng nghiệp nhìn thầy với ánh mắt tò mò, nhưng thầy chỉ cười gượng, viện cớ bị đau lưng. Sự kích thích mãnh liệt, hòa lẫn với nỗi sợ bị phát hiện, khiến thầy run rẩy. Khi buổi họp kết thúc, thầy chạy đến căn hộ của Quân, giận dữ: "Cậu không thể làm thế! Nếu ai phát hiện—"

Quân cắt lời, kéo dây xích: "Nô lệ không được cãi. Quỳ xuống. Xin lỗi Chủ Nhân."

Thầy Dương quỳ, giọng run rẩy: "Xin lỗi... Chủ Nhân." Nhưng khi quỳ, thầy cảm nhận cơ thể mình phản ứng, một sự hưng phấn bệnh hoạn dâng trào. Thầy bắt đầu tự hỏi liệu mình có thực sự ghét điều này, hay sâu thẳm trong tâm hồn, thầy đang khao khát nó.

Quân còn giới thiệu một món đồ chơi khác: một chiếc roi da nhỏ với tay cầm bọc nhung. Trong một buổi tại căn hộ, Quân trói tay thầy vào đầu giường, bịt mắt thầy bằng dải lụa đen, và dùng roi đánh nhẹ lên lưng, mông, và đùi thầy. Mỗi cú đánh không quá đau, nhưng đủ để tạo ra những vệt đỏ trên da và khiến thầy rên lên. "Cảm ơn Chủ Nhân," Quân yêu cầu thầy nói sau mỗi cú đánh. Thầy tuân theo, giọng run rẩy, nhưng mỗi lần roi chạm vào da, thầy lại cảm thấy một luồng khoái lạc kỳ lạ, như thể sự đau đớn đang giải phóng một phần bí mật trong tâm hồn thầy.

Giai Đoạn 3: Nhiệm Vụ Công Khai Nhưng Bí Mật

Quân sáng tạo hơn với các nhiệm vụ công khai, đẩy thầy vào trạng thái căng thẳng và kích thích liên tục. Thầy được yêu cầu mặc một chiếc quần lót ren đen bên dưới quần tây khi đi dạy. Chất ren mềm mại cọ xát vào da mỗi khi thầy di chuyển, như một lời nhắc nhở liên tục về sự kiểm soát của Quân. Sau mỗi tiết học, thầy phải nhắn tin cho Quân: "Nô lệ đã hoàn thành nhiệm vụ. Quần lót vẫn ở đúng chỗ." Một lần, Quân yêu cầu thầy để lại quần lót trong ngăn bàn giảng đường, như một "dấu hiệu phục tùng". Thầy run rẩy làm theo, tim đập thình thịch khi nghĩ đến khả năng sinh viên hoặc nhân viên dọn dẹp phát hiện. Nhưng khi hoàn thành nhiệm vụ, thầy cảm thấy một sự thỏa mãn kỳ lạ, như thể việc đẩy bản thân vào nguy hiểm là một cách để khẳng định sự khuất phục.

Nhiệm vụ táo bạo hơn là trong giờ nghỉ trưa, Quân yêu cầu thầy vào nhà vệ sinh nam, đứng trước gương và quay video tự sờ mình trong 45 giây, miệng lẩm bẩm: "Tôi là nô lệ của Chủ Nhân Quân, tôi tồn tại để phục vụ ngài." Thầy thực hiện, tay run rẩy cầm điện thoại, giọng nhỏ đến mức gần như không nghe thấy. Khi gửi video cho Quân, thầy cảm thấy mặt mình nóng ran, nhưng đồng thời, cơ thể thầy phản ứng mạnh mẽ, một sự hưng phấn không thể kiểm soát. Thầy bắt đầu nhận ra rằng mình không chỉ làm điều này vì sợ hãi, mà vì thầy đang nghiện cảm giác nhục nhã mà Quân mang lại.

Quân còn yêu cầu thầy thực hiện một nhiệm vụ đặc biệt: trong một buổi giảng, thầy phải cố ý làm rơi bút và cúi xuống nhặt, để lộ một phần chiếc vòng cổ da ẩn dưới cổ áo. Quân, giả vờ là sinh viên, ngồi ở hàng ghế cuối, quan sát và nhắn tin ngay sau đó: "Tốt lắm, nô lệ. Thầy làm tôi hài lòng." Thầy đọc tin nhắn, tim đập nhanh, nhưng thay vì sợ hãi, thầy cảm thấy một sự tự hào kỳ lạ, như thể việc làm hài lòng Quân là một thành tựu.

Một nhiệm vụ khác là thầy phải đến một cửa hàng đồ chơi người lớn, mua một chiếc kẹp núm vú theo mô tả của Quân, và gửi hóa đơn kèm ảnh thầy đeo kẹp trong phòng tắm. Thầy đứng trước quầy hàng, mặt đỏ bừng khi nói chuyện với nhân viên, nhưng khi đeo kẹp lên cơ thể mình, sự đau đớn nhẹ nhàng hòa lẫn với khoái cảm khiến thầy rên lên khe khẽ. Thầy gửi ảnh cho Quân, kèm dòng chữ: "Nô lệ đã hoàn thành nhiệm vụ, Chủ Nhân." Quân đáp lại: "Tốt. Lần sau, tôi muốn thầy đeo nó cả ngày."

Giai Đoạn 4: Nhục Nhã Công Khai

Quân đẩy giới hạn xa hơn với các nhiệm vụ công khai táo bạo, buộc thầy đối mặt với nỗi sợ bị phát hiện. Một lần, Quân yêu cầu thầy đến một quán cà phê đông đúc, mặc một chiếc áo sơ mi mỏng để lộ kẹp núm vú bên dưới. Thầy phải ngồi ở bàn giữa quán, gọi một ly cà phê, và nhắn tin cho Quân: "Nô lệ đang ở vị trí, Chủ Nhân." Quân xuất hiện, ngồi ở bàn đối diện, quan sát thầy với nụ cười độc ác. Thầy cảm nhận ánh mắt của những người xung quanh, như thể họ có thể nhìn xuyên qua áo và thấy sự nhục nhã của thầy. Nhưng thay vì sợ hãi, thầy lại cảm thấy một sự kích thích mãnh liệt, như thể việc phô bày sự khuất phục trước đám đông là một cách để khẳng định sự phục tùng của mình.

Nhiệm vụ tột đỉnh là khi Quân yêu cầu thầy tham gia một buổi tiệc sinh nhật của một sinh viên trong vai trò "khách mời đặc biệt". Thầy phải đeo vòng đeo dương vật rung và plug hậu môn suốt buổi tiệc, trong khi Quân, cũng được mời, liên tục kích hoạt vòng rung từ xa. Thầy đứng giữa đám đông, cố giữ vẻ ngoài đĩnh đạc, nhưng mỗi đợt rung khiến thầy run rẩy, phải bám vào ghế để không ngã. Sinh viên xung quanh cười nói, không biết gì, nhưng Quân nhắn tin: "Nhìn thầy cố chịu đựng thật đáng yêu. Nô lệ ngoan lắm." Thầy đọc tin nhắn, và thay vì xấu hổ, thầy cảm thấy một sự thỏa mãn sâu sắc, như thể việc làm hài lòng Quân là mục đích duy nhất của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro