Mở Đầu
Một chút lưu ý nhỏ!
1. Truyện lấy cảm hứng từ thực tế, do vậy chắc chắn sẽ có vài địa điểm hoặc sự kiện có thật.
2. "Bí Mật Rung Động" được viết bởi Cam Đường, không có phép bất kì reup hay chuyển ver nào.
3. Mọi tình tiết trong truyện là hư cấu, là trí tưởng tượng của tác giả. Nếu các bạn thấy buff hơi lố thì có thể lúc đó tác giả lỡ tay thả hồn bay hơi xa.
4. Truyện có tag "teenfic", hãy mang trong mình một tinh thần thoải mái và đọc giải trí thôi nhé.
5. Tớ không chắc mình có thể đều đặn đăng chương theo một lịch cụ thể, nhưng tớ sẽ cố gắng hết mức để mỗi tuần sẽ có tối thiểu một chương.
7. Bản thân tớ, một tác giả mới vào, tự biết mình có nhiều sai sót trong văn phong cũng như chính ta. Vì vậy, mong mọi người hãy cứ thẳng thắn góp ý cho mình, điều đó sẽ giúp đỡ tớ rất nhiều trong việc chau chuốt văn phong của mình ạ.
8. Nếu thích truyện, mong các bạn có thể dành một chút chút thời gian quý giá để vote cũng như thả bình luận cho truyện, tác giả sẽ rất vui đó.
9. Mong các bạn độc giả mỗi ngày thật tràn ngập niềm vui trong cuộc sống bộn bề lo toan này. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!
_________
Trích đoạn:
"Cậu có tài khoản ngân hàng không?" Việt hỏi.
Tôi nhíu mày: "Em có. Để làm gì ạ?"
"Đền cái cổng."
Tôi gãi cổ, chưa kịp loading đền cái cổng gì, thì bỗng một tia sét lóe qua đầu tôi, tiếp đến là hàng vạn kí ức ùa về.
"Đệt, hóa ra anh là cái người lái xe lụi vào cổng nhà của em à?"
Mẹ nó chớ, tại anh ta mà tôi bị ba mẹ mắng cho một trận, còn hại tôi phải lụm tiền tiết kiệm cả năm để đền cho ba mẹ cái cổng mới!
Việt bị giọng nói the thé của tôi chọc cho bật cười: "Bao nhiêu, để tôi đền cho cậu."
Khi cười mắt anh sẽ híp lại, cũng có má lúm đồng tiền ẩn hiện lên. Con trai mà sao cười xinh quá vậy, còn tôi thì chẳng khác nào ông kẹ, gớm chết đi được ấy.
"Thôi không cần đâu ạ." Tôi lắc đầu từ chối, nhưng tay đã mở mã QR rồi.
"Nói chứ em vốn chẳng phải người tính toán 5 củ làm gì, anh không cần phải áy náy với em làm gì."
Ý cười trên mắt Việt càng rõ rệt, anh không nói gì, chỉ nhanh nhẹn quét mã QR của tôi.
[ Ting! Tài khoản của bạn vừa nhận 10 triệu đồng. ]
"Ơ?" Tôi trố mắt nhìn màn hình điện thoại, bối rối dụi mắt: "Anh chuyển dư 5 triệu rồi."
"Tiền đền bù tâm lí."
"Nhiều quá...em không nhận được đâu ạ."
Việt vuốt tóc lên, đôi mắt màu hổ phách dưới hoàng hôn lại càng như phát sáng, rực rỡ như đèn lồng vậy.
"Vậy coi như tiền công cậu giúp tôi hòa nhập với lớp, thế nào?"
Tôi khó xử trả lời: "Em vẫn thấy nhiều quá à."
"Ừm...Cậu biết tôi ở lại lớp mà đúng không?" Việt đặt một tay lên đầu tôi, hơi vò nhẹ: "Tôi học dốt Toán lắm, toàn bị liệt mãi thôi. Vậy cậu có thể giúp tôi có được không?"
Nghe lí do này cũng khá êm tai, chưa kể môn toán thành thích tôi cũng không tệ đâu, năm trước điển toán trung bình của tôi tận 9 điểm lận đấy.
"Được ạ."
___
Ngày viết: 15/11/2025
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro