Chương 2: Rừng Sâu
Minh mở mắt, đầu đau như búa bổ, cơ thể lạnh toát. Anh nằm trên lớp lá khô, xung quanh là rừng sâu, tối tăm. Ban ngày, rừng đẹp mê hồn: ánh nắng vàng rực xuyên qua kẽ lá, chiếu lên cây cổ thụ cao chót vót, lá xanh mướt rung rinh. Dây leo chằng chịt như mạng nhện, đung đưa nhẹ. Một con suối nhỏ chảy róc rách, nước trong veo, phản chiếu ánh mặt trời lấp lánh. Mùi đất ẩm, lá xanh, hoa dại thoảng trong gió. Minh ngồi dậy, ngơ ngác: quần âu dính đầy bùn đất, áo sơ mi trắng nhàu nhĩ và rách ở tay áo, đôi giày tây bóng loáng giờ ướt sũng và lấm lem.
"Trời ơi... ta đang ở đâu thế này?" Minh lẩm bẩm, tim đập nhanh, hơi thở dồn dập.
"Mới ở bảo tàng, chạm vào cái sách lá bối... rồi sao tự nhiên ra đây?"
"Chẳng lẽ bị bắt cóc? Ai đó đánh ngất mình rồi vứt vào rừng hả?"
"Không, không, chắc có gì đó kỳ lạ hơn... cái sách đó... ma quái sao nổi!"
"Áo sơ mi mới mua, quần âu còn chưa giặt lần nào, giờ tan tành thế này!"
Anh nghi ngờ, mắt đảo quanh, tìm dấu vết bọn bắt cóc. "Chắc chúng rình đâu đây," anh nghĩ, tim đập thình thịch. Anh nhặt một cành gỗ dài, cột hòn đá nhọn bằng dây leo, làm vũ khí thô sơ.
"Cái này tạm ổn," anh lẩm bẩm, nắm chặt gậy, mắt dáo dác.
"Mấy tên bắt cóc mà ló mặt, ta cho một gậy vỡ đầu luôn!"
"Nhưng mà... sao không thấy ai? Chỉ có cây với sóc thôi! Lạ thật!"
"Đi làm văn phòng mà giờ cầm gậy đá, đúng là đời lắm drama!"
Anh chạy qua bụi cây, cành khô cào vào tay, làm rách thêm áo sơ mi, để lại vết xước đỏ. Anh nấp sau cây cổ thụ, quan sát: chỉ thấy sóc nâu nhỏ leo cây, đuôi xù, mắt tròn xoe, không thấy người.
"Không có ai cả," Minh thì thào, thở phào nhẹ.
"Mà không, chắc bọn chúng núp kỹ hơn! Minh ơi, mày phải cẩn thận, đừng chủ quan!"
"Rừng này đẹp thì đẹp, nhưng mà ghê quá, kiểu gì cũng có gì đó không ổn!"
"Phải tìm đường về Hà Nội," anh tự nhủ, lòng nặng trĩu, nhớ mẹ và em gái.
"Mẹ mà biết con mất tích, chắc lo phát khóc. Em Linh chắc hoảng, gọi khắp nơi tìm anh mất!"
"Mình phải về, không thể để mẹ với em lo được! Phải cố lên, Minh!"
"Sáng nay còn họp với sếp, giờ thành người rừng, đúng là từ văn phòng ra chiến trường!"
Minh nhìn mặt trời mọc phía đông, lẩm bẩm:
"Đi về tây, chắc có đường về Hà Nội. Phải thử thôi, đứng đây hoài là chết!"
"Mà mặt trời này đúng hướng đông không? Lỡ lạc sâu hơn thì toi!"
Anh bước đi, nắm gậy đá, mắt dáo dác tìm dấu vết người sống: khói bếp, dấu chân, tiếng người. Nhưng rừng rộng mênh mông, cây cối um tùm, dây leo chằng chịt. Anh đi hàng giờ, hái quả sim tím trên bụi cây, vị chua ngọt, ăn cầm hơi. Gần suối, anh thấy mận rừng đỏ mọng, hái ăn, nhưng vị chát khiến anh nhăn mặt.
"Ăn cái này chắc đói dài," anh tự giễu, bụng réo sôi.
"Trời ơi, giờ mà có bát phở bò nóng hổi, ta ăn sạch cả nước, không chừa giọt nào!"
"Hồi ở Hà Nội, kêu ca đồ ăn, giờ thèm một miếng cơm nguội thôi cũng không có!"
Anh vục tay uống nước suối, nước mát lạnh, nhưng anh lo lắng:
"Nước này sạch không đây? Lỡ dính vi khuẩn, tiêu chảy thì toi!"
"Thôi kệ, khát quá, uống đại! Sống được tới đâu hay tới đó!"
"Mà uống xong, đừng để bụng réo như cái loa, khổ lắm!"
Anh gom cành khô, lá cọ, dựng lán nhỏ gần suối, buộc bằng dây leo.
"Lán này chắc tạm ổn," anh lẩm bẩm, kiểm tra dây buộc.
"Mà nếu mưa to, chắc sập luôn. Minh ơi, mày đúng là thợ rừng nghiệp dư!"
"Hồi nhỏ xem phim sinh tồn, tưởng dễ, giờ mới biết khổ thế nào!"
"Giày tây mà lội bùn thế này, về sếp thấy chắc đuổi việc mất!"
Đêm đến, rừng rùng rợn. Ánh trăng lưỡi liềm yếu ớt tạo bóng cây ngoằn ngoèo như ma quỷ. Muỗi vo ve, đốt tay, cổ, mặt, khiến anh gãi rướm máu. Một con rắn đen bóng, hoa văn vàng, trườn qua lá khô, mắt sáng lấp lóe. Minh giật bắn, lùi lại, vấp rễ cây.
"Rắn! Có độc không trời?" Anh hét nhỏ, tim đập thình thịch.
"Bình tĩnh, Minh, đừng hoảng! Nó mà tấn công, ta đập một phát!"
"Mà đập kiểu gì nổi? Nhìn nó trườn mà muốn xỉu rồi!"
Một con rết dài, thân đỏ đen, bò gần lán, khiến anh run.
"Cái quái gì nữa đây? Rết hả? Độc không mà bò gần thế!"
"Trời ơi, cái rừng này toàn thứ kinh dị! Muốn sống mà khó thế!"
Một con vắt bám vào chân, anh hét lên, dùng gậy gạt ra:
"Vắt! Ghê quá, bám chặt như keo! Rừng này đúng là ác mộng!"
"Mày mà hút hết máu tao, tao thành xác khô mất!"
Tiếng gầm hổ vang xa, lạnh gáy. Anh co ro trong lán, nắm gậy đá, mắt đảo quanh.
"Hổ nữa hả? Ta chỉ biết đánh giặc trong *Total War*, giờ gặp hổ chắc chỉ biết chạy!"
"Mẹ ơi, con muốn về Hà Nội, nằm sofa xem Netflix, không muốn làm người rừng!"
"Cái sách lá bối đó, chắc bị nguyền rồi, sao lại đẩy ta ra đây chứ?"
Ngày thứ hai, Minh tiếp tục đi, nhìn mặt trời định hướng, nhưng rừng dày, anh nhầm hướng, càng đi sâu. Anh hái quả dại đỏ, vị đắng, nhưng ăn để cầm đói. Gần suối, anh thấy con bọ cạp đen, đuôi cong, bò trên đá.
"Bọ cạp! Lại thêm một thứ chết tiệt!" Minh lùi lại, nắm chặt gậy.
"Mày mà lại gần, tao đập cho mày thành bánh chưng!"
"Mà đập nổi không đây? Nhìn cái đuôi mày cong cong là tao run rồi!"
Anh tìm đá lửa, cọ đến mỏi tay, tạo đốm lửa nhỏ.
"Được rồi! Lửa đây!" Anh reo, gom cành khô, giữ lửa cháy tí tách.
"Giờ có lửa sưởi ấm, ta cũng giống người rừng xịn rồi!"
"Mà xịn gì nổi, cả người ngứa ngáy, muỗi đốt như cái tổ ong!"
Anh dựng lại lán, buộc chặt hơn. Đêm, muỗi đốt, vắt bám, tiếng hổ gầm gần hơn. Anh ngồi bên lửa, mắt đảo quanh.
"Ta không trụ nổi lâu đâu," anh lẩm bẩm, giọng run run.
"Mà mệt quá, ngủ một chút chắc không sao... đừng để hổ tới là được!"
Anh ngủ thiếp đi lúc nào không hay, tay vẫn nắm gậy.
Ngày thứ ba, Minh tỉnh dậy, vẫn không thấy bọn bắt cóc. Anh lẩm bẩm:
"Chắc không phải bắt cóc... Nhưng đây là đâu? Chẳng lẽ có camera ẩn quay ta làm show sinh tồn?"
"Nếu là show, đạo diễn đâu? Ra mặt đi, ta mệt lắm rồi! Cho ta về Hà Nội đi!"
"Mà chắc không phải show, cái rừng này thật quá, thật đến rợn người!"
Anh tiếp tục đi, tìm dấu vết: khói, dấu chân, nhưng chỉ thấy sóc, nhím, và một lần, bóng hổ lướt qua xa xa.
"Hổ! Trời ơi, nó mà lao tới, ta chạy nổi không?" Anh thì thào, tay run.
"Mày mà tới đây, tao... tao chạy trước, rồi tính sau!"
Anh hái quả sim, mận rừng, bắt cá nhỏ bằng tay, nướng trên lửa, nhưng không đủ no.
"Cá bé tí, nướng cháy khét, ăn mà như nhai than," anh than thở.
"Mẹ mà thấy con thế này, chắc khóc hết nước mắt! Con trai mẹ giờ thành người rừng thật rồi!"
Anh thấy rắn lục, rết, bọ cạp, vắt, luôn cảnh giác. Anh ngủ trong lán, hoặc gốc cây, hoặc một lần trong hang đá nhỏ, lạnh và ẩm.
"Hang này lạnh như tủ đá," anh lẩm bẩm, co ro.
"Mà còn hơn ngủ ngoài, lỡ hổ tới, ít ra ta núp được!"
"Nhưng mà ẩm thế này, ngủ một đêm chắc viêm phổi mất!"
Trong bảy ngày, Minh lặp lại: ban ngày, anh đi, nhìn mặt trời xác định hướng, nhưng càng đi càng sâu vào rừng. Anh tìm dấu vết người sống, nhưng vô vọng. Rừng ban ngày đẹp: nắng vàng, chim hót, suối lấp lánh. Nhưng đêm, muỗi, rắn, rết, bọ cạp, vắt, tiếng hổ gầm khiến anh run.
"Mẹ và em giờ chắc lo lắm," anh lẩm bẩm, mắt cay.
"Mình mất tích cả tuần rồi. Linh chắc gọi công an, mẹ chắc khóc khô nước mắt!"
"Minh ơi, mày phải sống, phải tìm đường về! Không được bỏ cuộc!"
Ngày thứ bảy, Minh kiệt sức, gầy như que củi, mắt trũng sâu, tóc rối bù. Anh hái quả sim, bắt cá nhỏ, nướng trên lửa, nhưng vẫn đói. Anh thấy đám nấm đỏ dưới gốc cây, bóng mượt.
"Nấm này ăn được không đây?" Anh lẩm bẩm, nhớ bài báo về nấm độc.
"Mà đói quá, không ăn chắc chết trước khi tìm được đường!"
"Thôi, liều một lần, biết đâu ăn được!"
Cơn đói lấn át. Anh hái mười cây nấm, nướng trên than, ăn. Vị đắng, nhưng anh nuốt chửng.
"Ngon... à không, đắng kinh khủng!" Anh nhăn mặt.
"Thôi, ăn đại, biết đâu no được một lúc! Lỡ độc thì... tính sau!"
Chưa đầy một giờ, Minh chóng mặt, bụng quặn đau như dao đâm. Anh ngã xuống, tay ôm bụng, mồ hôi túa ra.
"Ta... ăn nhầm nấm độc!" Anh hoảng loạn, giọng yếu ớt.
"Mẹ ơi, con xin lỗi... con không muốn chết ở đây!"
"Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ kết thúc thế này sao?"
Anh nghĩ đến mẹ, em gái, mắt cay, dần lịm đi. Bỗng anh nghe tiếng bước chân xào xạc. Một người đàn ông xuất hiện, giọng trầm vang lên:
"Người sao thế? Trúng độc hả?"
Minh cố mở mắt, thều thào:
"Cứu... cứu tôi... nấm... độc..."
Người đàn ông quỳ xuống, kiểm tra anh, giọng trấn an:
"Bình tĩnh, ta biết cách. Nấm đỏ, đúng không? Ngươi may mắn gặp ta đấy!"
Minh yếu ớt, cố hỏi:
"Ông... là ai? Đây... là đâu?"
Người đàn ông mỉm cười bí ẩn:
"Cứ nghỉ đi đã, rồi ta kể. Giờ phải cứu ngươi trước!"
"Nhưng mà... đừng chết ở đây, ta không muốn khiêng xác đâu!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro