CHƯƠNG 3

Ở trong chăn rối rắm hơn nửa ngày cũng không nghĩ ra nguyên cớ, đứa nhỏ chung quy không thể xóa bỏ. Phi phi phi, nghĩ cũng không được nghĩ! Yến Phi cũng không xoắn xuýt nữa, từ trên giường ngồi dậy, chủ yếu là đói bụng rồi. Nhẹ nhàng sờ sờ bụng, Yến Phi cực kỳ không vui nói: “Khó trách mỗi ngày đều giống như nuôi heo, hóa ra trong bụng có hai con heo con! Thật sự bị người ta chê cười muốn chết. Chỉ riêng chuyện sống lại thôi cũng đủ để bị nhà khoa học bắt tới nghiên cứu, hiện tại còn có thể sinh con, xem chừng bản thân phải trốn ra ngoài không gian đi.”
Nhìn chằm chằm phần bụng trong chốc lát, Yến Phi xuống giường rửa mặt. Đi vào phòng tắm, thấy góc tường mỗi tối hắn đi tiểu đêm nhất định đều lót thảm nhựa, cái trán của hắn nhất thời toát ra vài hắc tuyến, nhưng trong lòng lại mềm nhũn. Khó trách lại có thảm nhựa ở đây…
“Hừ! Dám gạt anh lâu như vậy, nói cái gì mà sa dạ dày, hại anh tưởng rằng dạ dày sẽ bị lệch xuống tận mông.”
Khó chịu cầm lấy bàn chải đánh răng, bóp kem đánh răng, Yến Phi tâm tình tương đối phức tạp. Bất quá không còn giận dữ như ngày hôm qua.
Thời điểm đánh răng lại có chút buồn nôn, lúc này Yến Phi không cần lo lắng thân thể của mình có vấn đề gì đó. Được rồi, quả thực có vấn đề, nhưng không phải vấn đề về phương diện sức khỏe. A, cảm giác mang thai thật sự không tốt. Mang thai… Yến Phi run rẩy một chút, vì sao hắn lại mang thai, chuyện này rất không khoa học!
Đánh răng xong, rửa mặt sạch sẽ, Yến Phi lại không tự chủ được cúi đầu, nhìn nhìn phần bụng của mình. Hắn chỉ mặc quần lót cùng áo ba lỗ, kéo áo ba lô lên, kéo quần lót xuống, rõ ràng bụng so với trước kia béo hơn một chút. Sờ sờ, trong lòng có chút rung động, tiếp tục sờ sờ, lại có chút rung động. Yến Phi buông xuống áo ba lỗ, kéo lên quần lót, vẫn có chút không thể tin được bản thân đang mang thai. Hắn rõ ràng là nam nhân 100%! Kéo ra cạp quần lót, khí quan chỉ thuộc về nam tính bại lộ ở trước mắt, trừ bỏ phần lông có chút thưa, thứ đồ vật kia có chút nhỏ, hắn cùng nam nhân có gì khác biệt?!
Lưng đột nhiên co rút lại, Yến Phi lông tơ trên người toàn bộ dựng đứng. Thân thể hắn quả thực có một địa phương đặc biệt, rất mẫn cảm… Mơ hồ nhớ lại A Trì bọn họ tối hôm qua nói với hắn rằng cấu tạo thân thể của hắn có chút đặc thù, Yến Phi đột nhiên hít vào một ngụm. Nói như vậy, chỗ đó của hắn vốn chính là dùng để làm chuyện ân ái?! Nói như vậy… thân thể này của hắn là di truyền từ Yến Tam Ngưu bên kia?!
“Cái đệch!”
Không nhìn phần bụng hơi nhô lên nữa, Yến Phi lao như bay ra khỏi phỏng tắm, nhanh chóng mặc vào quần áo ngủ, đẩy cửa ra ngoài. Cái đệch! Thân thể hắn có thể di truyền đặc điểm đặc thù như vậy từ Yến Tam Ngưu, vậy đứa nhỏ thì sao!
“A Trì! A Trì?”
Từ trên tầng truyền đến tiếng kêu của Yến Phi, ba người trong phòng khách cùng ba người Yến gia vừa tới không bao lâu đồng thời đứng lên, cả ba chạy về phía cầu thang. Ngay sau đó, bọn họ liền sợ hãi quá mức: “Phi! Đừng chạy!”
Yến Phi từ trên tầng chạy như bay xuống dưới!
“A Trì! Anh hỏi em!” Yến Phi được ba người thiếu chút nữa bị dọa tới vỡ gan vững vàng tiếp được, lời đến cửa miệng sau khi nhìn thấy Yến Tam Ngưu liền ngậm mồm im lặng, túm lấy bàn tay đang quấn trên eo mình, hắn kéo Tôn Kính Trì đi về hướng phòng ngủ dành cho khách. Tôn Kính Trì vội vàng ôm lấy hắn: “Chậm một chút, chậm một chút, cẩn thận đứa nhỏ!” Loại thời điểm này, những lời như vậy cứ tự nhiên mà nói ra.
“Anh muốn nói với em chuyện của đứa nhỏ!” Yến Phi lỗ mãng như vậy cũng bởi vì adrenaline đang tăng vọt. Ba người thật cẩn thận che chở Yến Phi đi vào trong phòng ngủ dành cho khách ở tầng một. Vừa đóng cửa, Yến Phi hạ giọng liền hỏi: “Đứa nhỏ có thể hay không sẽ giống anh, có khả năng sinh con?” Phi phi phi, lời này nói ra như thế nào lại không được tự nhiên như vậy?
* adrenaline: đôi khi gọi là epinephrin hay adrenalin, là một hormone có tác dụng trên thần kinh giao cảm, được sản xuất bởi cơ thể khi bạn sợ hãi, tức giận hay thích thú, cái làm cho nhịp tim của bạn đập nhanh hơn và cơ thể chuẩn bị cho những phản ứng chống lại nguy hiểm.
Người này chẳng lẽ đến bây giờ mới phản ứng lại chuyện này? Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu đồng thời hướng Tôn Kính Trì nháy mắt, để y mau chóng trấn an. Tôn Kính Trì tâm tình trầm thấp, y tưởng rằng người này ngày hôm qua phẫn nộ như vậy đã bao gồm cả vấn đề này. Vuốt ve phía sau lưng của Yến Phi, Tôn Kính Trì trước hết hỏi ngược lại: “Anh trai, nếu đứa nhỏ, giống anh, anh chẳng lẽ sẽ không thương bọn nhỏ?”
Yến Phi nhíu nhíu mày: “Thật sự sẽ di truyền?”
Tôn Kính Trì không lảng tránh: “Có 50% khả năng di truyền. Tường tử không sinh được đứa nhỏ.”
Yến Phi mở to hai mắt: “Vì sao anh có thể mà em ấy không thể?”
“Bởi vì xác suất di truyền chỉ có 50%, không phải 100%.” Ba người có chút không xác định được tâm lý của Yến Phi giờ phút này. Yến Phi một tát đập lên bả vai của Tôn Kính Trì, tức giận: “Anh đây là vận cứt chó gì vậy? Xác suất chỉ có 50% mà anh vẫn có thể đụng trúng!”
Tôn Kính Trì nở nụ cười, ôm lấy hắn: “Đây là ông trời thương hại, bồi thường cho bọn em năm năm mất đi anh. Anh trai, mặc kệ đứa nhỏ có di truyền hay không, đứa nhỏ vẫn là bảo bối của chúng ta. Nếu đứa nhỏ di truyền, chúng ta sẽ bảo vệ đứa nhỏ thật tốt.”
“Con gái thì không sao, nếu là con trai… vẫn đừng di truyền thì tốt hơn, bằng không rất thiệt a. Vậy đứa nhỏ về sau rốt cuộc tìm nam nhân hay là nữ nhân nha.” Yến Phi càng thêm rối rắm. Hắn đây là vận khí gì vậy? Vận khí gì vậy?!
Nghe vậy Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu đều thở phào một hơi, Nhạc Thiệu không chút bận tâm nói: “Đứa nhỏ về sau thích ai liền tìm người đó. Yến Tam Ngưu không phải cưới nữ nhân hay sao.”
“Thân thể này sao lại kỳ dị như vậy? Bản thân có thể mang thai còn có thể khiến cho nữ nhân sinh đứa nhỏ, nếu để người ngoài biết được, anh nhất định sẽ bị nhà khoa học bắt lấy giải phẫu nghiên cứu.” Yến Phi rất tức giận, nhưng không biết tức giận cái gì. Ai bảo hắn chết không chết luôn còn sống lại trên thân thể của ‘Yến Phi’.
“Ai dám đụng vào một đầu ngón tay của anh, lão tử giết cả nhà hắn ta.” Nhạc Thiệu ở trên miệng Yến Phi hôn một cái, sờ sờ bụng, “Đói bụng rồi đi, em đi lấy bữa sáng cho anh.”
Không muốn ăn… chính là hai con heo con trong bụng đang kêu to, Yến Phi không cam lòng nguyện ý gật gật đầu: “Đi lấy đi. Dù sao có cũng thì đã có rồi, không sinh ra cũng không được nha.”
“Phi!” Tiêu Tiếu đột nhiên kích động đem Yến Phi kéo vào trong lòng mình, ánh mắt lấp lóe, “Anh nguyện ý sinh đứa nhỏ?”
Yến Phi lúc này đen mặt: “Chỉ một lần này, không có lần sau!”
“Phi —–” Ba người kêu rên, “Đứa nhỏ chỉ có hai, không đủ chia a!”
“Không đủ chia thì đi tìm người mang thai hộ đi!” Yến Phi nhe răng.
“Không cần! Bọn em chỉ muốn đứa nhỏ do anh sinh ra!”
“Cút xa một chút!”
Đẩy Tiêu Tiếu ra, Yến Phi ‘hổn hển’ mở cửa đi ra ngoài. Vừa thấy hai người đầy mặt lo lắng ngồi trên sopha trong phòng khách, hắn sửa sang lại biểu tình trên mặt, đi qua. Yến Tường đang ở trong sân chơi xe điện cân bằng nhìn thấy anh trai xuống dưới tầng, lập tức nhảy xuống xe điện, chạy vào nhà.
“Anh trai.” Gọi thật sự rất ngượng ngùng.
Yến Phi hung tợn đánh đòn phủ đầu: “Em nếu dám coi anh là chị gái, anh liền lấy thắt lưng quất chết em!”
Yến Tường run rẩy một cái, mãnh liệt lắc đầu: “Anh, anh là anh trai! Em, em đi chơi đây!” Sau đó xoay người bỏ chạy, sợ ngay sau đó anh trai sẽ lấy thắt lưng quất mình, trước đó cậu quả thực cũng nghĩ thế. Bất quá hiện tại có đánh chết cậu cậu cũng không dám có suy nghĩ như vậy, rất đau a!
Vô cùng xấu hổ ngồi xuống sopha, Yến Phi cũng không biết nên dùng biểu tình gì để đối mặt với Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương. Nếu biết hai người ở dưới tầng, hắn khẳng định sẽ không xuống. Hai vợ chồng làm sao không nhìn ra con trai đang xấu hổ, Điền Vãn Hương vươn tay cầm lấy tay con trai, thân thể của Yến Phi khe khẽ chấn động.
“Con lớn a.” Điền Vãn Hương từ ái sờ sờ đầu con trai, “Trong bụng có đứa nhỏ, phải cẩn thận một chút. Con là bé trai, ba má cùng em trai con đều biết rõ chuyện này. Viện trưởng người ta cũng nói, con đây là thân thể đặc thù. Má thấy nếu đã mang thai, cũng đừng suy nghĩ tới chuyện là nam hay là nữ, sinh đứa nhỏ vẫn là quan trọng nhất, con nói có phải hay không?”
Yến Phi không tự giác oán hận: “Nhất định sẽ bị người ta cười chết.”
“Chuyện này có gì buồn cười. Ba cùng má con sẽ không nói ra bên ngoài, Tường tử cũng vậy.” Yến Tam Ngưu mở miệng, còn mang theo một chút giáo huấn, “Con xem con vừa rồi, từ trên tầng chạy xuống, có bao nhiêu nguy hiểm. Kính Trì bọn họ đối đãi với con tốt như vậy, con có thể sinh đứa nhỏ cho người ta không những không vui, còn cáu kỉnh. Có thể tự mình sinh đứa nhỏ, chung quy so với ra ngoài nhận nuôi tốt hơn nhiều. Đứa nhỏ sinh ra ba má sẽ phụ giúp trông nom, không cần con quan tâm.”
Nghe những lời này, Yến Phi vừa囧lại vừa uất ức, nhịn không được lẩm bẩm: “Con đâu có nói là con không muốn trông đứa nhỏ. Con là một nam nhân, đột nhiên có thể sinh đứa nhỏ, cũng phải cho con thời gian để thích ứng chứ. Ai mà ngờ tới gà trống có thể đẻ trứng a.”
“Con đây là sinh đứa nhỏ chứ không phải đẻ trứng.” Yến Tam Ngưu sửa đúng.
Điền Vãn Hướng ám chỉ nói: “Nếu có thể tự mình sinh ra nuôi nấng là tốt nhất, ba má đối với con càng thêm yên tâm, bằng không về sau già rồi sẽ cô đơn tịch mịch.”
Yến Phi chóp mũi có chút chua xót, hốc mắt có chút nóng bỏng. Mấy câu nói này cũng không có gì đặc biệt, hắn như thế nào cảm xúc lại dao động lớn tới như vậy? Cầm ngược lại bàn tay của Điền Vãn Hương, hắn nói: “Cho con chút thời gian để thích ứng, có thì cũng đã có rồi, con cũng không thể vứt bỏ đứa nhỏ.”
Tôn Kính Trì đúng lúc xen vào nói: “Phi, mau ăn sáng. Ăn xong bọn em cùng anh tới bệnh viện.”
“Tới bệnh viện làm gì?” Yến Phi hiện tại càng thêm chán ghét đi tới bệnh viện.
Tiêu Tiếu mặt không chút thay đổi nói ra hai chữ càng khiến cho Yến Phi hận không thể đem bản thân chôn vùi một lần nữa sống nữa: “Kiểm sản.”
* kiếm sản: kiểm tra tình hình thai nhi
“… Đệch!”























Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #mỹ#đam