Chương 10: Lâm Thanh Yến từ chối ký hợp đồng.
Cậu ngước mắt nhìn rồi đi tới, đối diện với ánh mắt nóng bỏng của người phục vụ, cậu nhăn nhăn mày không thể giả vờ không thấy được, hơi gật đầu chào với cô gái, bước chân tiếp tục đi vào bên trong.
Đối với ánh mắt chú ý quá mức của người khác, Lâm Thanh Yến vẫn có chút không quen, nói đến quả thật là có chút mâu thuẫn, cứ coi đó chỉ là ánh mắt đơn thuần thưởng thức trai đẹp, không mang theo bất kì ý xấu và công kích.
Cậu đã chấp nhận sự thật mình đã trọng sinh trở về 5 năm trước, hiện tại cậu còn chưa ra mắt, càng không có những chuyện ồn ào lộn xộn đó.
Chuyện đời trước xảy ra rõ ràng ở trước mắt, cậu hoài nghi bản thân đã mơ một giấc mơ dài, nhưng không thể nào mơ mà lại chân thật như vậy.
Di chứng của giấc mộng này vẫn luôn đi theo cậu, không biết khi nào sẽ biến mất, có lẽ một tháng, một năm...... Hoặc là cả đời, cậu mãi mãi sống dưới bóng ma ký ức đau khổ đó.
Thời gian vừa đúng 3 giờ, đi đến chỗ Lý Hằng ngồi trong một góc gần điều hòa ở quán cà phê, Lâm Thanh Yến kéo ghế ở đối diện gã ngồi xuống, thần sắc nhàn nhạt, "Lý tiên sinh, chào anh."
Lý Hằng có chút trẻ hơn so với dáng vẻ trong trí nhớ, gã có ngũ quan đoan chính, trên mặt luôn treo nụ cười bình dị gần gũi, lớn lên giống người thành thật, lúc này còn tốt bụng nhìn chàng trai đối diện.
"Tiểu Yến, sao đột nhiên cậu lại khách sáo như vậy, kêu anh Lý là được, muốn uống cái gì? Anh Lý mời cậu."
Lâm Thanh Yến nói, "Không cần, vẫn nên nói chuyện chính trước đi."
"Cũng được." Lý Hằng gật gật đầu, vẫn gọi cho Lâm Thanh Yến một ly nước chanh, gã lấy hợp đồng từ trong túi công văn mở ra đưa đến trước mặt cậu, đồng thời mặt không cảm xúc đánh giá đối phương.
Chàng trai ngồi ngay ngắn, trên gương mặt trắng nõn đẹp trai không có cảm xúc, con ngươi trong trẻo kín đáo yên tĩnh như ao hồ, trên người lại loáng thoáng tản ra hơi thở lãnh đạm lạnh lẽo.
Người hai ngày trước run rẩy bất an, dáng vẻ mẫn cảm lại tự ti, cùng với người hiện tại giống như hai người khác nhau, chẳng qua chỉ mới hai ngày không gặp, sao có thể xảy ra thay đổi lớn như vậy?
Lý Hằng đè xuống ngờ vực trong lòng, lấy ra một cây bút màu đen đặt lên trên bản hợp đồng, cười nói: "Nội dung hợp đồng cụ thể anh đã nói cho cậu lúc trước rồi, cậu có thể xem lại hợp đồng, nếu không có gì sai sót thì ký tên."
Lâm Thanh Yến không có xem lại hợp đồng, cậu trực tiếp đem hợp đồng đẩy đến đối diện, "Xin lỗi Lý tiên sinh, tôi hôm nay đến đây không phải vì chuyện này, mà là muốn tự mình nói cho anh hợp đồng này tôi sẽ không ký."
"Vì sao?"
Thần sắc trên mặt Lý Hằng khó kìm nén kinh ngạc.
Một tuần trước Lý Hằng tình cờ thấy Lâm Thanh Yến, lúc đó trời nắng lớn, chàng trai mang bộ đồ gấu bông dày nặng phát tờ rơi ở trên đường cái.
Gã trong lúc vô tình nhìn thấy chàng trai cởi đầu gấu bông ra, tóc lộn xộn, dáng vẻ đầu đầy mồ hôi ngửa đầu uống nước, lúc ấy gã đã bị giật mình, là chàng trai thật thà có khuôn mặt sạch sẽ xinh đẹp, có thể nghiền áp phần lớn tiểu hoa tiểu thịt tươi trong giới giải trí.
Cho dù không biết gì hết, chỉ cần chìa mặt ra làm bình hoa đứng trước màn hình, cũng có thể hấp dẫn nhiều ánh mắt.
Lý Hằng sẽ không bỏ qua cơ hội này, cho nên lúc đó gã cố ý tiếp cận Lâm Thanh Yến, còn tốt bụng giải thích mục đích của mình đến đây.
Chàng trai tâm tư đơn thuần, có chuyện gì đều hiện rõ trên mặt, cậu thiếu tiền, nếu không cũng sẽ không ở giữa trời nắng nóng phát tờ rơi, nóng đến gần như muốn cảm nắng cũng chỉ kiếm được 100 tệ.
Lý Hằng nắm bắt được điểm này vì thế lập tức dùng những lời ngon ngọt cấp công việc cho chàng trai, chàng trai không có nơi ở, trước tiên gã cho vào chung cư dành cho nghệ sĩ của công ty ở.
Mắt thấy chuyện ký hợp đồng đã là ván đã đóng thuyền, hiện tại lại đột nhiên đổi ý?
Đây không phải đang chơi gã sao?
Chương 11: Sẽ không làm chuyện ngu ngốc lần nữa.
Nếu trời cao đã để cho cậu sống lại.
Vậy nên Lâm Thanh Yến sẽ không lặp lại sai lầm ngu ngốc lần thứ hai.
Đời trước cậu đúng là bị Lý Hằng dùng những lời ngon ngọt lừa gạt, người này mặt ngoài nhìn thật thà ngay thẳng, trên thực tế cực kì mưu mô xảo quyệt, ngay cả công ty giải trí Bạch Kim của Lý Hằng cũng là công ty lòng dạ hiểm ác.
Lý Hằng nói giải trí Bạch Kim là một công ty lớn, tài nguyên rất tốt, đối xử với nghệ sỹ dưới trướng cũng rất tốt, lúc trước gã hứa hẹn với Lâm Thanh Yến, chỉ cần ký hợp đồng xong là cậu có thể ca hát nhảy múa ra album, đóng phim truyền hình, đóng phim điện ảnh, quay quảng cáo, có thể kiếm được rất nhiều tiền.
Chờ kiếm được tiền thì về sau sẽ không có ngày nào khổ cực như bây giờ nữa.
Khi đó Lâm Thanh Yến vừa ngây thơ vừa đơn thuần, cũng cực kì thiếu tiền, hơn nữa Lý Hằng rất có khiếu mê hoặc lòng người, cậu liền tin, chưa từng do dự lập tức cùng giải trí Bạch Kim ký hợp đồng 10 năm.
Lâm Thanh Yến kiếm tiền không phải vì bản thân muốn sống những ngày sung sướng hơn mà do ba cậu hằng ngày bài bạc thành nghiện, thiếu nợ một đống, những kẻ đòi nợ chạy đến nhà làm loạn, người trong nhà không có một ngày được bình yên.
Khi đó Lâm Thanh Yến mới 17 tuổi, đang học lớp 12, thành tích học tập của cậu rất tốt, cũng không phải do cậu có thiên phú, mà do chăm chỉ cực khổ mỗi ngày rạng sáng 5 giờ đã dậy đọc sách, mỗi ngày đều học đến nửa đêm 12 giờ mới lên giường ngủ.
Những ngày như vậy thật sự khổ lại phong phú, lúc ấy nguyện vọng lớn nhất của cậu là có thể thi đậu vào một trường đại học tốt, trở nên nổi bật.
Nhưng hiện thực lại tàn nhẫn, trong nhà thiếu một đống nợ, cha mẹ cậu liền không cho cậu đi học, còn nói cậu là con trưởng trong nhà, em trai còn nhỏ còn đang học cấp 2, cậu đã lớn nên san sẻ giúp đỡ trong nhà.
Giấc mộng đại học tốt đẹp bị cha mẹ cậu dùng vài ba câu đánh cho tan nát, 17 tuổi cậu nghỉ học, rời khỏi nhà dốc sức đi làm kiếm tiền, nhưng tuổi cậu còn nhỏ lại không có bằng cấp, không ai chịu mướn cậu.
Lâm Thanh Yến chỉ có thể làm vài việc lặt vặt, công việc nặng hay dơ gì đều đã trải qua, có đôi khi một ngày phải làm hai ba công việc, mỗi ngày chỉ có thời gian mấy tiếng nghỉ ngơi.
Kiếm được tiền cũng không giữ lại cho bản thân, mỗi tháng cậu chỉ để lại mấy trăm tệ để sinh hoạt, tất cả tiền dư đều chuyển cho cha mẹ cậu, em trai muốn đi học, còn muốn trả nợ, cậu mới mười mấy tuổi đã bị gánh nặng sinh hoạt đè còng lưng.
Cho nên khi Lý Hằng tung ra cành oliu, cậu mới bị lừa, cho dù là có một chút hy vọng, cậu đều muốn duỗi tay nắm lấy, thẳng đến khi hy vọng bị phá vỡ thành từng mảnh nhỏ.
"Tiểu Lâm, có phải cậu gặp chuyện gì khó khăn không? Hay là điều kiện hợp đồng không ưng ý? Cậu thành thật nói cho anh Lý, chuyện này có thể giải quyết."
Ở quán cà phê, Lý Hằng mặt đầy chân thành mà nhìn chàng trai đối diện, nhưng chàng trai không để ý lắm mà lắc đầu, khóe môi hơi hé cười, trong mắt lại không có ý cười, "Không có vấn đề, chỉ là tôi không muốn ký."
"Vì sao?" Lý Hằng kích động đứng lên vỗ vỗ bàn, làm ly cà phê tràn ra vài giọt, trong mắt ẩn ẩn chứa sự tức giận, giống như giây tiếp theo sẽ xách cổ áo cậu lên đánh một cái.
Lâm Thanh Yến vẫn như cũ gặp chuyện chẳng sợ.
Lý Hằng là ngụy quân tử, sẽ không dễ dàng động thủ.
Gã hít sâu vài cái, rất nhanh đã ổn định cảm xúc, lại lần nữa ngồi xuống, trên mặt là thật thà hiền lành, giống như khuyên nhủ trẻ nhỏ không hiểu chuyện, tận tình khuyên bảo nói:
"Tiểu Lâm, anh Lý biết hoàn cảnh cậu khó khăn, cho nên mới muốn đem cơ hội này cho cậu, anh thực sự coi trọng cậu, chỉ cần ký hợp đồng này, con đường tương lai của cậu nhất định rộng mở......"
"Lý tiên sinh, anh vẫn nên giữ lại những lời này để đi lừa người khác đi."
Lâm Thanh Yến đứng dậy, nhìn gã cười cười, giọng nói của cậu trong trẻo dễ nghe không có lên xuống, lạnh lẽo giống như hồ nước: "Yên tâm, trong ngày hôm nay tôi sẽ thu dọn đồ đạc rời khỏi chung cư."
Chương 12: Cố Phỉ
Thời điểm Lâm Thanh Yến vừa bước chân ra cửa quán cà phê, Lý Hằng rất nhanh liền đuổi theo.
Gã kéo cánh tay cậu lại, ngay sau đó nắm cổ áo, hung tợn mà nhìn chằm chằm cậu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Lâm Thanh Yến, cậu rốt cuộc muốn cái gì? Nói không ký liền không ký? Đùa giỡn tôi sao?"
Cho dù bị người ta túm cổ áo, chàng trai dáng người mảnh khảnh cũng không có chút sợ hãi nào, giống như không có cái gì có thể làm cậu thay đổi cảm xúc.
"Lý tiên sinh, tôi hình như cũng không có hứa hẹn gì với anh." Lâm Thanh Yến nhìn gã, cặp mắt bình tĩnh như trải lên một tầng băng, "Xin anh buông tay, bằng không tôi liền báo cảnh sát."
Bị một đôi mắt như vậy nhìn, Lý Hằng đột nhiên có chút sợ hãi, mới hai ngày không gặp thằng nhỏ ngốc này giống như bị người khác bám lên, gã oán hận mà thả lỏng tay, nhìn cậu không nhanh không chậm mà đi về phía trước.
Lâm Thanh Yến đúng không, gã nhớ kỹ.
"Tiên sinh, ngài vừa rồi còn chưa tính tiền......" Người phục vụ thật cẩn thận đi đến bên người Lý Hằng, đem hóa đơn đưa tới trước mặt cho gã, "Tổng cộng là 56 tệ, xin hỏi là trả tiền mặt hay là Wechat?"
Lý Hằng sắc mặt âm trầm mà từ trong ví móc ra tờ tiền 100 tệ, xoay người liền đi.
Người phục vụ chớp mắt thở phào nhẹ nhõm một hơi, người đàn ông vừa rồi nhìn hung dữ quá, vừa nhìn là biết không phải người tốt gì, còn ức hiếp anh đẹp trai kia.
Ai...... Đáng tiếc, còn chưa hỏi được Wechat của anh đẹp trai.
----
Tổng bộ tập đoàn Cố thị.
Trong văn phòng tổng tài ở tầng cao nhất tổng bộ, tổng thể màu xám trắng, sắp xếp sạch sẽ gọn gàng, cửa sổ sát đất khiến cho trong phòng tràn đầy ánh sáng.
Từ nơi này nhìn xuống, tất cả đoạn đường phồn vinh đều thu hết vào đáy mắt.
Người đàn ông có tướng mạo đẹp và tài trí hơn người đang ngồi trước bàn làm việc to lớn, một phần văn kiện mở ra trước mặt, nhìn thật nghiêm túc.
Hắn ngồi ngay ngắn, tóc ngắn màu đen được cắt tỉa gọn gàng sạch sẽ, trên người mặc áo sơ mi quần tây kiểu dáng đơn giản được thiết kế riêng.
Cúc áo sơ mi màu trắng được cài đến trên cùng, vạt áo cẩn thận mà nhét vào quần tây màu đen, tay phải mang đồng hồ có số lượng giới hạn toàn cầu, dù ra giá cao cũng không ai bán.
Tiếng chuông điện thoại vang lên trong văn phòng yên tĩnh, Cố Phỉ dời ánh mắt từ trên văn kiện nhìn màn hình điện thoại đang reo mới không nhanh không chậm nghe máy.
Chưa chờ hắn nói chuyện, vừa nghe máy đã nghe tiếng nói bên kia điện thoại truyền qua, "Phỉ Phỉ, 9 giờ đêm nay người ta bay đến Nam Thành, anh đến sân bay đón em."
Khi nghe được giọng nói cố tình làm cho khó nghe, trên mặt người đàn ông không thể che giấu nét mặt khó coi, ngay sau đó ngữ khí nhàn nhạt, không có chút tình cảm gì mà mở miệng, "Không đến, ngắt."
Hắn không hiểu, vì sao một người đàn ông to cao 1 mét 8 có thể phát ra giọng nói này.
Đầu bên kia An Dụ kêu rên một tiếng, "Đại ca đừng có tuyệt tình như vậy, nếu anh không tới đón em thì em cũng chỉ có thể ăn ngủ ở đầu đường xó chợ, anh nhẫn tâm sao? Anh nhẫn tâm nhìn người em trai đáng yêu không có nhà để về lưu lạc ở ngoài đường sao?"
Cố Phỉ nhẫn tâm nói, "Tìm anh trai ruột của cậu đi."
Lại thêm một trận kêu rên bên tai, An Dụ luôn luôn là người không biết xấu hổ, "Phỉ Phỉ, Cố gia, Cố đại gia, anh trai Cố, lần này em cầu xin anh được không, lần này là em gạt anh trai em để đi ra nước ngoài đua xe, nếu để cho anh ấy biết thế nào cũng phải đem em ra đánh thành cái đầu heo, cho nên anh hãy cứu giúp em!"
"Quyết định như vậy đi, buổi tối gặp nhau! Bái bai!"
Cố Phỉ: "......"
Hắn quyết định, nếu An Dụ gọi tới lại kêu hắn là Phỉ Phỉ, hắn sẽ lập tức gọi điện cho anh trai cậu nhóc này, để anh ta ra sân bay đón người.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro