Chương 13: Lưu lạc đầu đường.
Sau khi rời khỏi quán cà phê, Lâm Thanh Yến liền ngồi xe buýt trở về chung cư thu dọn đồ đạc, đồ đạc của cậu cũng không nhiều, không đến một tiếng đã thu dọn xong rồi, ngoại trừ đồ dùng hàng ngày thì chỉ còn mấy bộ quần áo ở ngoài, dư lại chỉ có một đống sách.
Mấy quyển sách tài liệu tham khảo, còn có sách ôn tập, đều là sách dùng thi đại học, trong trí nhớ của bản thân tuy rằng lúc này đã bỏ học được hai năm, nhưng vẫn luôn không từ bỏ ôn tập, thường ngày ngoại trừ thời gian ra ngoài làm việc kiếm tiền, thì vẫn dành chút thời gian để học tập.
Tuy rằng sau này cũng không có thực hiện được như mong ước tham gia thi đại học, trở thành một người sinh viên.
Việc này dẫn tới sau này những antifan vẫn luôn nắm chặt bằng cấp của cậu không buông, nói cậu bằng cấp thấp không có văn hóa, tố chất cũng thấp, loại người thất học này không xứng làm thần tượng, dạy hư con nít.
Lâm Thanh Yến đem tất cả sách nhét vào vali, không có chút lưu luyến nào rời khỏi chung cư.
Cậu không có nơi nào có thể đi, trước kia cậu thuê một căn phòng nhỏ cũ nát, chỉ có phòng ngủ và nhà vệ sinh, tiền thuê một tháng mấy trăm tệ.
Mấy hôm trước hợp đồng thuê mướn đến kỳ hạn, đúng lúc Lý Hằng nói có thể cấp cho cậu nơi ở, vì thế cậu liền dọn tới đây.
Nhà Lâm Thanh Yến cũng ở Nam Thành, chẳng qua là khu nhà cũ cách trung tâm thành phố khá xa, cậu không thể trở về, cũng không muốn về, chuyện đời trước xảy ra còn đang rõ ràng trước mắt.
Khoảng thời gian cậu bị bệnh biến mất kia, người trong nhà ngoại trừ gọi đến đòi tiền cậu thì không còn liên lạc với cậu nữa, ngay cả một câu quan tâm hỏi thăm cũng không có.
Đến khi cậu chết ở một huyện nhỏ xa lạ, cuối cùng người ở bên bầu bạn với cậu lại là một người đàn ông xa lạ không biết mặt không biết tên.
Cậu đối với cái gia đình này đã thất vọng và buồn lòng.
Nghĩ đến đây, cậu không khỏi nhớ đến một chuyện, cậu đã sống lại, có phải là có thể tìm được người đàn ông đã chăm sóc cậu đời trước không? Đây là tâm nguyện cuối cùng của cậu trước khi chết, không nghĩ tới còn có cơ hội để thực hiện.
Nghĩ đến chuyện này, trên khuôn mặt bình tĩnh của chàng trai rốt cuộc cũng lộ ra nụ cười, đôi mắt đào hoa trong trẻo hơi cong cong, cho dù không biết họ tên cùng khuôn mặt, cả đời người dài như vậy nhất định có thể tìm được.
Chẳng qua hiện tại quan trọng nhất vẫn là nên tìm được chỗ ở trước, Lâm Thanh Yến sờ sờ túi quần của mình, từ trong túi quần móc ra được mấy tờ tiền, đếm đếm.
36 tệ.
.......
Lại nhấn mở wechat nhìn xem.
25 tệ.
.........
Cậu đã đoán trước là mình rất nghèo, nhưng không nghĩ tới lại nghèo đến như vậy.
Nhớ tới ngày hôm qua Chu Nguyệt Lan lại gọi đến đòi tiền, em trai sắp vào học cần tiền học phí với tiền sinh hoạt, trong nhà mỗi tháng đều phải trả nợ, vì thế cậu liền gửi hết 4000 tệ tháng trước kiếm được về nhà.
Lâm Thanh Yến: "......"
Xem ra đêm nay phải ở ngoài đường.
Mặt trời từ phía tây lặn xuống, màn đêm buông xuống.
Ngày mùa hè khô nóng cũng không có theo mặt trời lặn xuống mà biến mất, ban đêm Nam Thành vẫn xa hoa trụy lạc như cũ, náo nhiệt phồn hoa.
Một chiếc Maybach màu đen chạy trên đường phố, trong xe mở điều hòa, ngồi ở ghế phụ là chàng trai dáng vẻ lười biếng nhàn nhã, anh ta thông qua cửa sổ xe nhìn cảnh đêm bên ngoài, lại quay đầu nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh đang lái xe một cái.
Trên người Cố Phỉ vẫn còn mặc áo sơ mi quần tây ban ngày mặc, vẫn sạch sẽ gọn gàng như cũ, hắn chưa có về nhà, tăng ca đến 8 giờ rưỡi, trực tiếp từ công ty đi ra sân bay, đón An Dụ về.
"Phỉ......" Còn một chữ 'Phỉ' khác chưa kịp nói ra, liền nhận lấy ánh mắt cảnh cáo của người đàn ông, An Dụ còn muốn sống liền đem nó nuốt xuống bụng, "Anh Phỉ, anh có nghe được tiếng gì không?"
Cố Phỉ chăm chú lái xe, không có trả lời lại.
"Anh nghe kỹ một chút, có phải nghe được tiếng bụng em kêu ọt ọt ọt không? Anh Phỉ em muốn đến Tú Trân Trai ăn tôm hùm đất sốt tiêu đen, đầu thỏ sốt cay, cua lớn hấp, còn có......"
Cố Phỉ vô tình đánh gãy mong ước của anh, "Trong xe có đồ ăn vặt."
Ý nghĩa trong lời nói là muốn ăn một bữa tiệc lớn sao?
Nằm mơ đi.
An Dụ: "......."
Thật không có tình người.
Trách không được đến bây giờ vẫn còn độc thân.
Chương 14: Gặp nhau.
Maybach màu đen còn đang chạy trên đường, trong xe thực im ắng, chỉ có tiếng động nhai đồ ăn vặt phát ra.
An Dụ từ trong hộp đồ ăn vặt lấy ra hai bánh nhỏ, mở bao bì ra, há lớn, một ngụm một cái.
Hai cái bánh còn chưa đủ anh nhét kẻ răng, An Dụ tiếp tục lựa chọn, cuối cùng nhìn thấy hai viên xí muội đường trong tay, anh kinh ngạc mà kêu một tiếng.
"Anh Phỉ, không nghĩ tới anh còn thích ăn loại xí muội đường này, nhớ hương vị này sao? Nhìn không ra nha?"
Anh một bên nói lời trêu chọc, một bên ngón tay cầm hai viên xí muội đường thưởng thức, tay lột một viên ra nhét vào miệng, quai hàm hơi ngậm vào, "Đừng nói tới ăn còn khá ngon, làm em nhớ đến hồi học tiểu học lúc ấy bàn học phía trước có bạn nữ cùng lớp thắt bím rất đẹp."
Cố Phỉ dùng dư quang khóe mắt liếc nhìn anh, không nói chuyện.
An Dụ từ nhỏ chính là người không chịu ngồi yên, vẫn luôn lảm nhảm, trước kia anh không thích cùng Cố Phỉ ở cạnh nhau, người này là cái hũ nút, tuổi còn trẻ đã giả bộ thâm trầm, nói với hắn mười câu có thể trả lời một câu liền tính Cố gia khai ân.
Không biết còn tưởng là người câm.
Nghẹn đến mức hoảng.
Ví dụ như hiện tại, yên tĩnh được một phút, An Dụ vẫn không nhịn được nhìn Cố Phỉ, cười tủm tỉm mà mở miệng nói, "Anh Phỉ, có biết người ngoài đánh giá anh là người như thế nào không?"
"Bọn họ đều nói anh tính tình lạnh lùng, phương diện kia không được." Nói chuyện đồng thời An Dụ sợ Cố Phỉ không biết mà nhìn thoáng qua bộ vị nào đó, "Anh Phỉ, hai ta quen biết nhau nhiều năm như vậy, còn khách khí làm gì, cùng anh em giải bày, để em vui mừng một chút."
Lời này đúng là không phải An Dụ nói bừa, người bên cạnh này cái gì cũng tốt, gia thế tốt dáng người tốt, chỉ là thần kinh mặt không phát triển, chưa từng thấy trên gương mặt kia của hắn lộ ra cảm xúc nào khác, ngay cả cười đều rất ít khi thấy, tục xưng mặt đen.
Nga...... Đúng rồi, hắn còn là người câm.
Ngoại trừ mặt đen cùng người câm thì bề ngoài cũng không có khuyết điểm gì, nhưng một người đàn ông như vậy hơn 20 năm qua vẫn luôn một mình, bên người ngay cả bạn cũng không có.
Khi An Dụ học cấp hai yêu sớm, Cố Phỉ một mình.
Khi An Dụ cùng mối tình đầu chia tay, Cố Phỉ một mình.
Khi An Dụ quen N bạn gái còn bị cắm sừng, Cố Phỉ vẫn một mình.
Khi An Dụ yêu đến chết đi sống lại khám phá hồng trần cuối cùng lĩnh ngộ đạo lý tình yêu, Cố Phỉ vẫn một mình.
.......
Khụ, liền...... Rất trâu, kiên trì với mong muốn, trước sau như một.
An Dụ yên lặng giơ ngón cái lên cho hắn.
Mặt Cố Phỉ lạnh lùng vạn năm không đổi kia rốt cuộc nứt ra một khe hở, khóe môi hắn nhếch lên, tay nắm chặt vô lăng, đột nhiên ngừng xe ở ven đường.
Hắn lạnh lùng mà mở miệng, "Xuống xe."
"Đừng như vậy mà anh, em chỉ giỡn cùng anh thôi, nhìn anh nghiêm túc quá, anh em cũng chỉ là muốn tốt cho anh thôi, có bệnh phải chữa trị, không thể vì e ngại mà sợ chữa bệnh......"
Bên tai là tiếng An Dụ lãi nhãi, Cố Phỉ một chữ cũng không nghe lọt, tầm mắt hắn dừng lại chỗ nào đó ở phía trước, đôi mắt bình tĩnh thâm thúy lạnh nhạt hiện lên một chút cảm xúc khác thường, giống như hòn đá rơi vào giếng cổ ngàn năm, nổi lên gợn sóng nhè nhẹ.
Bên đường bày một hàng dài ghế để người đi đường ngồi nghỉ ngơi, bên cạnh là đèn đường, chàng trai ngồi ở chỗ đó, dáng người mảnh khảnh thon dài trên người mặc áo thun cùng quần jean giản dị, trước mặt là chiếc vali.
Cậu hơi khom nửa người trên lại, cánh tay để trên vali, trên tay cầm một cái màn thầu trắng tinh, một bên miệng nhỏ ăn, một bên nhìn xe cùng người đi đường tới lui trên đường phố.
Từ góc độ Cố Phỉ nhìn qua, ánh đèn đường bên cạnh ấm áp bao phủ lấy chàng trai, ngũ quan của chàng trai có chút mơ hồ, nhưng thân hình nho nhỏ kia nhìn có chút cô đơn, giống như mèo hoang không có nhà để về, làm cho người ta muốn yêu thương.
Chương 15: Gặp nhau (2)
Tiền trong túi không đủ để cho Lâm Thanh Yến kiếm một nơi ngủ đỡ, đi qua đi lại một vòng trên phố cũng không tìm được công việc thích hợp, ngược lại là do một ngày chưa ăn gì, đã đói đến bụng kêu gào.
Nhìn lại trong túi chỉ còn mấy chục tệ, cậu cũng không nỡ lòng tiêu mua đồ ăn ngon, nên mua hai cái màn thầu ngay cả nhân cũng không có, ngồi trên ghế dài ở ven đường ăn.
Mới hết 2 tệ.
Thật là thê thảm.
Đã mấy năm Lâm Thanh Yến chưa trải qua những ngày khó khăn nữa, tuy rằng giải trí Bạch Kim là cái công ty lừa gạt hãm hại, lòng dạ hiểm ác, người đại diện cũng không phải người tốt gì.
Nhưng tốt xấu gì cậu cũng ra mắt rồi, cho dù không nổi chỉ là minh tinh tuyến 18, thì tiền cũng đủ cho cậu sống tốt cả đời, nếu sau đó không có xảy ra chuyện kia.
Hiện tại có thể nói là...... Trở về thuở ban đầu.
Nhưng trong lòng Lâm Thanh Yến chưa bao giờ nhẹ nhõm, cho dù hiện tại cái gì cũng không có, nghèo đến mức trong túi chỉ còn mấy chục tệ, ngay cả nơi ở cũng không có, lưu lạc ngoài đường.
Cậu ngồi ở trên đường nhìn thành thị ban đêm phồn hoa náo nhiệt, suy nghĩ lại bay xa, một bên vừa ăn màn thầu khô khốc, vừa nghĩ tới những chuyện xảy ra ở kiếp trước.
Cậu nghĩ đến xuất thần, ngay cả mắt cũng không chớp một cái, con ngươi không tự chủ lộ ra cảm xúc đau khổ cùng cô đơn, miệng cắn màn thầu chậm chạp không động, giống như con thỏ ôm đồ ăn phát ngốc.
Cho nên khi có người đi đến bên cạnh cậu, cậu cũng không phát hiện.
Đến gần chút, Cố Phỉ mới thấy rõ ràng dáng vẻ của chàng trai, đúng là một đứa trẻ lớn lên thật xinh đẹp, trắng nõn sạch sẽ, không khác so với tưởng tượng, chỉ là chân mày lúc này hơi hơi nhăn lại, cặp mắt trong trẻo có chút vô thần.
Cậu trai nhỏ đang ngẩng người, chắc là đang nhớ tới chuyện gì không vui, miệng hơi hơi mở, dáng vẻ cắn màn thầu có chút buồn cười.
Khóe môi hắn hơi hơi nhếch, lộ ra độ cong, như là đang cười, đang nở nụ cười cực kì ngốc thì giọng nói của An Dụ ở phía sau vang lên, liền chớp mắt biến mất không còn chút tăm hơi.
"Anh Phỉ, không phải anh muốn em biến đi sao, sao anh còn xuống xe thế? Ai? Anh không có chuyện gì chứ sao lại giống như mấy tên biến thái nhìn chằm chằm cậu trai đó vậy?" An Dụ tiến lên ôm bả vai Cố Phỉ, tầm mắt đang nhìn về phía trước quay lại nhìn anh.
Giây tiếp theo cánh tay đang đặt trên vai lập tức bị đẩy ra.
Cố Phỉ luôn luôn không thích tiếp xúc thân thể với người khác.
Giọng nói lớn của An Dụ đem Lâm Thanh Yến đang lâm vào trầm tư sực tỉnh, cậu theo tiếng nhìn lại, thấy hai người cao gầy đĩnh bạt, dáng vẻ xuất sắc của người đàn ông đang đứng cách xa cậu ba bước chân, hai đôi mắt kia đang nhìn về phía cậu.
Một đôi mắt mang theo nghi hoặc và đánh giá, một đôi mắt trầm tĩnh như nước.
Sáu mắt nhìn nhau.
........
Lâm Thanh Yến có chút mờ mịt chớp chớp mắt, miệng hơi hơi mở ra, cái màn thầu mới cắn được một nửa liền rơi xuống, còn lăn hai vòng.
Xong rồi, bữa tối duy nhất cũng không còn.
Lâm Thanh Yến buồn bã rầu rĩ mà nhìn màn thầu dơ ở trên mặt đất, chân mày ban đầu hơi nhăn thì giờ càng nhăn hơn, lộ ra cảm xúc đau đớn, giống như đó không phải là cái màn thầu, mà là món sơn hào hải vị nào đó.
An Dụ còn rất vui vẻ khi có người gặp chuyện, "Anh Phỉ, anh nhìn chằm chằm cậu ấy làm người ta sợ đến mức bánh bao cũng rớt." Khi nói lời này, anh còn quên mất bản thân cũng nhìn chằm chằm người ta.
Còn nữa, kia không phải bánh bao mà là màn thầu.
......
Cố Phỉ không để ý đến anh, bước lên trên hai bước, cách cậu chỉ có một bước chân, hắn uốn gối ngồi xổm xuống.
Áo sơ mi quần tây được cắt may riêng phác họa ra đường cong thân thể hắn đẹp đẽ cân xứng, hắn vươn ngón tay thon dài cân xứng ra nhặt màn thầu rơi xuống mặt đất.
"Dơ, không thể ăn."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro