chương 170 cung đấu bia đỡ đạn quý phi 7&8

Đêm qua lúc đốt Hoa đăng, nước trong người đẹp ánh trăng sáng, không cần rượu, chỉ phong cảnh thôi cũng đã khiến người say. Thế nhưng hôm nay ban ngày mà muốn vớt đèn hoa sen, thật sự chẳng phải tuyệt vời. Đêm qua gió thổi muộn, hoa sen hơn phân nửa đều héo rũ cả rồi, bên trong kẹp một ít khăn lụa giấy, lúc này không nổi trên mặt hồ mà là chìm vào đáy nước.

Nếu là ở mặt hồ cũng may, tuy xa một chút, suy nghĩ biện pháp tìm cây gậy trúc không phải không tính đến, nhưng mà nếu chìm đến tận đáy, cần phải lội nước xuống đáy nguồn mới có thể lấy được. Nếu được sắc phong vị trí Tài nhân, bên người còn có một cung nữ có thể sai bảo, nếu là người mới vào cung, chỉ còn cách tự mình lội xuống dưới vớt rồi. Trong lúc nhất thời bờ hồ thưa thớt bốn phía vây quanh người, mỗi người đều chật vật nhìn chằm chằm vào trong dòng nước. Đêm qua gió thổi mạnh, đèn hoa sen thổi bay tứ phía. Lúc này có lẽ đã bay được cực xa rồi, dọc theo bờ hồ xuống dưới ngẫu nhiên còn có thể phát hiện mấy cái lẻ tẻ.

Bách Hợp thừa lúc bước xuống liễn đi ra ngoài, chứng kiến cả đàn cả lũ thiếu nữ mỗi người hoặc khuôn mặt khóc tang, hoặc hai mắt ngốc trệ vô thần dựa sát vào nhau, bộ dáng vô cùng thê lương.

Nhưng hết lần này tới lần khác trong lòng Bách Hợp lại không hề đồng tình, dù sao trong nhiệm vụ này nàng cần phải làm là người ác, ác đến mức làm cho người nghiến răng nghiến lợi, người ta hết lần này tới lần khác không có cách nào gây khó dễ cho nàng,cảm giác thật sự quá sảng khoái. Bách Hợp dọc theo đường đi tới, rất nhiều người trong lòng dù đang đem nàng chửi bới đến thương tích đầy mình, mà thấy được đến nàng bước xuống liễn đi qua, như trước đếu phải quỳ rạp xuống đất mà hô nương nương, gây sự chú ý một vòng, thẳng đến đi vào đầu nguồn đêm qua một đám các thiếu nữ phóng hoa đăng, nhiều thiếu nữ lúc này hợp lại ôm nhau khóc.

"Đi nhìn một cái, khóc cái gì. Cũng không phải là cha mẹ chết. Xui!" Bách Hợp đầu cũng không ngẩng. Trong bộ liễn của nàng có để giỏ xanh đặt mấy món trái cây mùa hạ tươi mới, đã do nội thị cắt gọt chỉnh tề, nàng cầm cái xiên bạc, nghe được tiếng 'Nức nở nghẹn ngào' thì không kiên nhẫn, phất phất tay.

Phất Ngọc lĩnh mệnh tiến đến, bên kia tiếng khóc nghỉ ngơi nghỉ, một đám thiếu nữ đồng thời đứng lên, mỗi người cúi thấp đầu như là sương đánh qua quả cà bình thường hướng bên này đi, duy chỉ có có một người ngẩng đầu ưỡn ngực, dáng vẻ nghiêm chỉnh lại kiêu ngạo. Bách Hợp liếc qua thấy bộ dáng của Dương Ngọc Như, lông mày không khỏi nhíu lại

"Chúng nô tỳ bái kiến Quý Phi nương nương, nương nương vạn phúc kim an." Một đám thiếu nữ dịu dàng hô lên, còn Dương Ngọc Như lại trực tiếp đứng thẳng tắp:

"Nương nương, nô tỳ không phục." Cô ta hôm tiến cung tuyển thanh tú cũng từng nói qua như vậy, kết quả bị đánh lại không nhớ kỹ, Bách Hợp cười lạnh hai tiếng, lại ăn một miếng lê rồi cầm khăn lau miệng, không lên tiếng.

Trên mặt Dương Ngọc Như hiện lên vài tia giận dữ, nghiêm mặt trả lời:

"Đêm qua nương nương đột nhiên hạ lệnh khóa cửa cung,để cho bọn người nô tỳ không chỗ nghỉ thân. Thu tỷ tỷ yếu ớt, bị nhiễm phong hàn, nếu ra nhân mạng như thế nào cho phải? Hiện nay nương nương còn muốn tụi nô tỳ dọn dẹp ao hoa sen này, trên đời này không có cái gọi là vương pháp rồi sao? Chúng nô tỳ do Hoàng Thượng tự mình gọi đến tiến cung, là thiếp của hoàng thượng, không phải là nô tài trong nội cung."

Kịch tình ở bên trong hô hào nguyện được một lòng người, già không chia ly, cũng không nguyện ý cùng một đám nữ nhân tranh giành trượng phu, thanh cao thoát tục như Dương Ngọc Như lúc này bị bức phải nóng nảy, cũng bắt đầu thừa nhận chính mình là tiểu thiếp Sở Vân Dương , cái gì xuất trần thoát tục, chỉ là có cơm ăn có áo mặc, không ốm mà rên thôi. Bách Hợp cười lạnh hai tiếng, cầm khăn trong tay lấy lau miệng rồi nện tới chỗ Dương Ngọc Như, khóe miệng hếch lên, nhẹ nhàng 'Phi' một tiếng:

"Cùng Bổn cung giảng vương pháp? Ngươi cũng không nhìn lại dựa vào cái gì! Nơi này là hoàng cung, cũng không phải đại viện nhà các ngươi, đêm đến là có lệnh cấm đi lại đấy, các ngươi dám bốn phía đi loạn, còn đốt Hoa đăng? Muốn gặp Hoàng Thượng sao? Được, bổn cung mặc kệ, nhưng phụ trách thu thập ao hoa sen tự nhiên cũng là các ngươi. Hiện tại trong cung vô chủ, Bổn cung là chủ quản hậu cung, lời nói chính là Vương pháp!"

Bách Hợp hung hăng ngạo mạn nói xong lời này, Dương Ngọc Như tức giận đến toàn thân thẳng run rẩy, đôi bàn tay chặt chẽ nắm lại, khóe môi giật giật, còn chưa kịp mở miệng, chỉ thấy Bách Hợp lười biếng che kín hai mắt:

"Mặt trời lên cao rồi, hồi cung đi, Dương Tài nhân chống đối Bổn cung, phạt quỳ hai canh giờ, không đủ thời gian không được lên." Nói xong lời này, Bách Hợp cũng không nhìn Dương Ngọc Như, nhẹ giọng như cười: "Dương Tài nhân, lúc này Bổn cung không muốn làm mất mặt, ban cho ngươi ân điển, ngươi hãy nhận lấy!"

Nàng đi ra vì muốn tra tấn Dương Tài nhân thay nguyên chủ giải hận, ngày hôm qua Bách Hợp đánh Dương Ngọc Như, liền phát hiện nàng tra tấn Dương Ngọc Như một trận thì tình cảm nguyên chủ cũng cảm thấy sảng khoái, dù sao kết quả cuối cùng nàng nhất định phải chèn ép Dương Ngọc Như không được sủng, cho dù cuối cùng Sở Vân Dương không quen nhìn nàng hung hăng càn quấy muốn mạng của nàng, chỉ cần mình trước khi chết kéo lấy Dương Tài nhân chết cùng một chỗ, nhiệm vụ đã hoàn thành, khiến nàng ta ăn một ít khổ sở, có thể làm cho nguyên chủ thoả mãn lại giải hận cho bản thân mình làm mấy nhiệm vụ trước bị nghẹn khuất, nhất cử lưỡng tiện sao lại không làm?

Bách Hợp vừa đi, một đám nữ nhi không nhịn được liền đều tuôn trào nước mắt, Dương Ngọc Như thẳng tắp quỳ trên mặt đất, mấy người mặt chau mày ủ vây quanh ở bên người nàng khích lệ nàng, nàng lại quật cường nói:

"Ta không tin trên đời này không có vương pháp! Cha ta đã từng nói, người tốt cuối cùng có báo, sớm nghe nói Quách Quý Phi hung ác, quả nhiên không bằng gặp mặt, tổng quản hậu cung quyền hành, nói chuyện có trọng lượng? Cuối cùng có một ngày, ta cũng muốn. . ." Trong mắt nàng thời gian dần trôi qua lộ ra dã tâm ra, vốn Dương Ngọc Như ngay từ đầu còn cảm giác mình không hâm mộ những cái phú quý trên cao kia, không cần phải đi theo một đám nữ nhân tranh giành nam nhân, dù sao nàng có mong muốn một chồng một vợ bình thường. Nàng vốn thầm nghĩ trong cung sống cô đơn yên ổn đến già, thật không nghĩ đến bị người khinh bỉ ức hiếp, nhu nhược bị người cưỡi lên đầu. Hôm nay Bách Hợp đánh mặt của nàng như vậy, lại để cho nàng nếm đến chỗ tốt của quyền thế, nàng cũng muốn đi tranh giành, nàng dựa vào cái gì mà không thể không tranh giành? Nàng cũng là tỳ thiếp của Sở Vân Dương, không đơn giản chỉ là tranh giành, còn muốn có một ngày đứng ở vị trí cao hơn Bách Hợp, đến lúc đó cũng muốn như nàng ta bây giờ, lại để cho Bách Hợp quỳ ở trước mặt mình, còn cái này sau trong nội cung hết đều thuộc về mình.

Bách Hợp xả giận thì trong lòng sảng khoái vô cùng, Quách Bách Hợp ngày trước ngoại trừ tính toán người ra, liền chỉ còn bề ngoài phong quang, mỗi ngày đi ra ngoài trượt một vòng thấy người ta hâm mộ ghen ghét cùng với ánh mắt sợ hãi thì nàng ấy vô cùng thỏa mãn. Bách Hợp tiến nhập thân thể của nàng về sau cũng kế thừa cái sở thích này, mỗi ngày làm việc đều khiến cung nữ nghiến răng nghiến lợi chửi bới sau lưng. Hôm nay Quý Phi nương nương hiểm độc nhốt một đám nữ nhân trong ngự hoa viên qua đêm, cũng khiến cho thân thể mảnh mai của nhiều Thải Nữ không chịu nổi trong đêm lạnh bị trúng phong hàn. Tin tức không lâu sau đã truyền khắp trong nội cung, nhóm ngự y bọn họ gần như chạy qua lại muốn gãy chân, đám người nhiễm bệnh đương nhiên không có khả năng thị tẩm, đoán chừng Hoàng Thượng đã sớm quên các nàng, ai nấy đều cho rằng Bách Hợp muốn dùng một chiêu này loại bỏ Thải Nữ mới tiến cung, mọi người lúc đề cập đến Bách Hợp, không khỏi đều muốn mắng lên một tiếng độc phụ.

Quách gia nhờ Bách Hợp mà liên tiếp mệt mỏi, tự nhiên đắc tội nhiều triều thần, trước đây rất nhiều người cùng Quách gia kết bè kết cánh, vì một đám nữ nhân gian xấu xa, thời gian dần qua ngược lại là tách ra.

Chỉ là lúc này Bách Hợp cũng thật không ngờ đến việc tiếp theo, nàng khi dễ Dương Ngọc Như trở về cung, phía sau Sở Vân Dương chuyển hướng tiến vào sau cung liền nhìn trong nội cung một màn gào thét, tìm một người đến tìm hiểu, biết rõ việc tốt mà Bách Hợp làm. Không có nổi giận, ngược lại là nở nụ cười, hắn không có để ý đến Dương Ngọc Như đang quỳ gối kia, mà là tiến đến điện Tử Thần.

Tự nhiên trong hậu cung thiếu rất nhiều người đốt Hoa đăng, mỗi người sau lưng đối với Bách Hợp càng mắng càng dữ tợn, nhưng biểu hiện ra gió êm sóng lặng. Đám Thải Nữ mới tiến cung thầm mắng Bách Hợp, còn bọn thái giám phụ trách ngự hoa viên vẩy nước quét nhà lại vô cùng cảm kích Bách Hợp, rồi sau đó các phi tần khác cũng cảm thấy cử động lần này đại khoái nhân tâm, chỉ có người đang mang thai Tô thị lạnh lùng mắng câu: "Ác phụ."

Hợp với nửa tháng Hoàng Thượng chỉ triệu hai Thải Nữ mới tiến cung để hầu hạ, còn lại thời gian đều ngủ ở chỗ Bách Hợp. Dương Ngọc Như trước kia tuy thề rằng muốn đem Bách Hợp dẫm nát dưới chân, nhưng Sở Vân Dương không có ý tứ triệu mình sủng hạnh, Dương Ngọc Như mới phát hiện cách suy nghĩ của mình có chút ngây thơ. Cái gì một đời một kiếp chỉ một người, cái gì không muốn trở thành một trong số phần đông nữ nhân của Hoàng Thượng. Ý nghĩ của nàng ngược lại là tốt, thế nhưng phải có người đến phối hợp, hôm nay Hoàng đế không xuất hiện, ngay cả nàng muốn trở thành một trong những nữ nhân của Hoàng đế cũng không có cách nào.

Nàng cũng không phải hạng người dễ dàng an phận, để cho nàng ở lại trong điện ngây người hai ngày,đã cảm thấy có chút mệt mỏi. Tính cách của nàng quật cường hoạt bát, tại hoàng cung buồn tẻ không thú vị thật không quen. Ngày hôm đó trong nội cung ma ma lúc giáo quy củ đột nhiên nói đến Hoàng Thượng ngày thường làm việc ở Thái Cực điện, Dương Ngọc Như thoáng cái liền ghi nhớ lại trong lòng.

Buổi tối Sở Vân Dương phái người truyền tin tức tới nói tối nay ở bên trong chọn thẻ của Bách Hợp, lại để cho người khiêng Bách Hợp đi qua. Ai ngờ Bách Hợp đã được người hầu hạ rửa mặt chỉnh tề rồi, nửa đường gặp được thái giám bên cạnh Sở Vân Dương. Hoàng công công sầu khổ truyền lời, nói là hôm nay Hoàng Thượng đột nhiên có công việc, mời Quý Phi nương nương trở về.

Sở Vân Dương là dạng người gì trong lòng Bách Hợp hiểu rõ. Nàng cười lạnh hai tiếng, cũng không để ý tới Hoàng công công đứng một bên sốt ruột lau mồ hôi, nhìn Phất Phong liếc: "Đi hỏi thăm một chút, đêm nay Hoàng thượng triệu ai."

Nghe được lời nay Hoàng công công liền đổ mồ hôi lạnh, trước mặt Đại tổng quản thân cận bên người Hoàng đế còn dám tìm hiểu hành tung của Sở Vân Dương, ngoại trừ ngày ngày làm việc phách lối vị Quách Quý Phi, chắc chắn không còn có người thứ hai rồi, hết lần này tới lần khác Hoàng đế tâm tư ai cũng đoán không được, Hoàng công công do dự một chút, dậm chân, sốt ruột nói: "Nương nương à, chuyện này nương nương không phải làm khó lão nô sao?"

[Cung đấu] Quý Phi bia đỡ đạn (8)Edit: Dạ Vũ

"Bổn cung thực ra cũng không muốn làm khó ngươi, rõ ràng là ngươi đang muốn làm Bổn cung khó xử. Cũng không hẳn, nếu như là người khác thì thôi, Bổn cung sẽ trở về nghỉ ngơi, nhưng nếu là Dương tài tử nha...." – Bách Hợp kéo dài âm điệu, đến khi Hoàng công cảm thấy rùng mình kinh hãi, mới mỉm cười nhẹ – "Bổn cung cảm thấy không cao hứng cho lắm đâu".

Tuy Bách Hợp không thiết hầu Sở Vân Dương ngủ, nhưng trong hậu cung này ngoại trừ Tô Đức Phi và Dương tài tử, vẫn chưa có người nào dám đối đầu trực tiếp với Bách Hợp. Lúc này Tô Đức phi đang mang thai nên không thể thị tẩm, nếu là người khác thì chắc chắn Hoàng công công là lão nhân trong cung nên sẽ biết. Bách Hợp vừa hỏi như vậy đã nhanh chóng nhìn thấy manh mối, mặc dù không đích thân thừa nhận nhưng xem thần sắc cười khổ của Hoàng công công thì thâm tâm Bách Hợp đã có vài phần khẳng định.

"Không dối gạt nương nương, hôm nay thị tẩm ở cung Cam Lâm, chính là vị chủ tử kia, nương nương bớt giận" – Hoàng công công thấy Bách Hợp đã tự suy đoán ra, bèn thở dài, hất phất trần trong tay lên: "Bên cạnh Hoàng thượng không thể không có người, hôm nay lão nô đã hoàn thành giao phó, liền không dám cản bộ liễn của nương nương nữa".

Bách Hợp cười lạnh nhìn về hướng Cam Lâm cung, vẫy vẫy tay: "Cho Hoàng công công mặt mũi". Kiệu nâng lên, đợi tới lúc trở về trong nội cung, tin tức tối nay Quách Quý phi giữa đường bị Hoàng đế đuổi về đoán chừng tới sáng sớm mai đều lan truyền hết cung cấm. Tin này khiến cho mọi người trong cung một đêm này ngủ không ngon, có kẻ hung phấn có người vui mừng, cũng có người cảm thấy chua xót, dù sao Hoàng đế thị tẩm thêm một nữ nhân, mà lại có thể áp đảo Quý phi, có thể thấy sau này sẽ là một kình địch lớn.

Trời sáng hẳn Bách Hợp mới tỉnh dậy, bên ngoài tiền điện đã có một đám nữ nhân tụ tập từ sớm, chắc muốn chờ xem nàng xử trí ra sao. Bách Hợp đêm qua ngủ ngon, Dương Ngọc Như thừa sủng là điều sớm muộn. Cô không giống nguyên chủ thực sự có tình cảm với Sở Vân Dương, nên Sở Vân Dương có sủng ái Dương Ngọc Như hay không đối với cô không phải là điều quan trọng.

Phất Liễu bình tĩnh vắt khăn mang tới lau mặt cho Bách Hợp: "Nương nương không có nhìn thấy, đám người kia nguyên một đám cười không thấy mắt đâu."

"Hừ! Một lát nữa nương nương sẽ thu thập các nàng" – Phất Phong đang chuẩn bị y phục cho Bách Hợp thay đổi. Mấy ngày gần đây thời tiết đã vào cuối thu, nhưng mà nắng vẫn còn gắt, hai ngày này trời rất nắng nóng. Bách Hợp mặc một bộ y phục màu hồng đào, quần lụa mỏng, một cái áo màu sáng ôm lấy ngực, bên ngoài là một chiếu áo rộng tay. Hai nha đầu rất nhanh nhẹn thay Bách Hợp chải tóc, đeo trụy sức, trên mi tâm chỉ dán một bông hoa màu bạc. Đợi tới khi Bách Hợp sửa soạn xong xuôi trong nội điện bước ra, nhất thời xung quanh im lặng. Đám nữ nhân muốn đến xem náo nhiệt, nhưng thấy Bách Hợp y phục xinh đẹp mặt mày tươi sáng bèn không còn lời nào để nói.

Ngay cả Tô Đức phi đang an ổn dưỡng thai cũng đã đến, tuy nói rằng người thiệt thòi nhất tối qua là Bách Hợp, nhưng giờ đây thấy ai cũng thoa son phấn dày trên mặt, cũng khó giấu đi vẻ mặt mệt mỏi. Nhất là Tô Đức phi, vốn tuổi không còn nhỏ, hơn nữa đang mang thai, sắc mặt bội phần mỏi mệt, càng tăng thêm cảm giác tiều tụy. Ngược lại, Bách Hợp lại thần thanh khí sảng, là người xuất sắc nhất trong đám người.

"Các muội đã tới đầy đủ rồi. Hôm qua là Dương tài tử thị tẩm, Dương tài tử đã tới hay chưa?" Trong điện ngồi đầy người, nhưng tuyệt nhiên vắng bóng Dương Ngọc Như. Bách Hợp nhìn bao quát một vòng, sắc mặt trầm xuống, vỗ mạnh tay lên bàn, lạnh lùng nói: "Dương tài tử to gan, mặc dù có công thị tẩm nhưng lại cậy bản thân đắc sủng mà kiêu".

Chúng nữ nhân đã sớm dự liệu được Quý phi sẽ xử lý Dương Ngọc Như, dù sao sự tình hôm qua vẫn còn nóng hổi, thông tin đã lan truyền khắp chốn. Biết là Quý phi sẽ gây khó dễ cho Dương tài tử, nhưng không nghĩ tới Quý phi nhanh như vậy đã ra tay, không để cho Dương tài tử chút mặt mũi nào.

"Tỷ tỷ bớt giận, có lẽ Dương tài tử không khỏe...." – Tô Đức phi che miệng cười, ho nhẹ: "Dù sao tỷ tỷ cũng đã từng trải...". Ánh mắt nàng ta lộ ra sự cười nhạo, tay cầm nửa mặt tay áo che miệng nên không thể thấy rõ biểu cảm trên khuôn mặt. Nhưng Bách Hợp nhắm mắt nghĩ trong lòng cũng biết được nàng ta có ý đồ gì.

"Hừ! Hôm nay tiết trời cuối thu thanh mát, chư vị muội muội không bằng theo Bổn cung đi dạo bên ngoài một chút. Phất Phong, đi tìm người triệu Dương tài tử tới." – Bách Hợp không cùng Tô Đức phi nói dài, ngược lại lên tiếng mời chúng nữ nhân cùng đi ra ngoài dạo chơi. Tô Đức phi vốn không muốn đi dạo bên ngoài, chỉ sợ Bách Hợp sử dụng ám chiêu. Nàng ta gần đây không vừa mắt Quý phi, khi nghe thấy Quý phi để cho người triệu Dương Ngọc Như tới, nghĩ đến phụ thân của mình cùng phụ thân Dương Ngọc Như đều ở Hộ bộ, hai bên có lẽ có giao hảo; bản thân nàng ta nếu phúc khí tốt sinh hạ nhi tử, mà trong cung là nơi nhiều phe phái thế lực tồn tại, thì có lẽ nên kết giao tốt với Dương Ngọc Như. Tô Đức phi hừ lạnh một tiếng rồi cũng đi theo.

Bách Hợp thẳng người ngồi ở trong ngự hoa viên, lúc này mặt trời đã lên rất cao. Phất Phong nhận được lệnh đem người đi triệu Dương Ngọc Như tới, lúc này nàng ta vẫn còn ngủ, quần áo không chỉnh tề, chỉ có một kiện áo ngoài khoác qua loa trên người, đầu tóc rối tung, vẻ mặt tiều tụy rõ là người đang ngủ dở bị kéo từ trên giường xuống.

Tô Đức phi nhíu mày, trong lòng cảm thấy Bách Hợp quá cay nghiệt, đang muốn mở miệng nói chuyện lại thấy Bách Hợp tiếp chuyện Hiền phi. Dương Ngọc Như bị người kéo tới quỳ ở ngoài, còn trong đình gió mát, lại có ngói che, dĩ nhiên sẽ không hứng nắng. Đáng thương cho Dương Ngọc Như vốn là thiên kim quan gia, quỳ gối dưới nắng không lâu mặt đã đỏ bừng bừng.

"Hành động của tỷ tỷ lần này quả thật quá ư là cay nghiệt" – Tô Đức phi nhẫn nhịn, nhưng thấy mọi người đều thản nhiên dường như không chú ý tới hoàn cảnh của Dương tài tử. Nàng ta thấy vẻ mặt quật cường của Dương tài tử, lại thấy Dương tài tử lưng eo thẳng tắp quỳ đó, trong lòng bỗng sinh ra vài phần đồng cảm, rút cục đã không nhịn được mà mở miệng: "Đều cùng nhau hầu hạ Hoàng thượng...."

Nàng ta vừa dứt lời, có người đã chỉ về phương vị cách đó không xa mà hô lên: "Hoàng thượng giá lâm".

Dương Ngọc Như vốn đang toát mồ hôi nhưng vẫn cắn răng cố nhẫn nhịn quỳ, nghe tới lời này thân hình nàng ta run lên, cả người lay động ngả về sau, rồi đột nhiên mềm nhũn té xuống đất.

Bách Hợp đứng dậy, thấy bộ dạng thỏ non sợ hãi của Dương Ngọc Như, bèn ưỡn ngực đi ra ngoài đình, lúc đi tới cạnh Dương Ngọc Như, liền lấy chân dẫm lên tay nàng ta. Bách Hợp cảm nhận rõ Dương Ngọc Như run lên một cái, mí mắt run rẩy, nhưng cũng không có tỉnh lại. Trước đó nàng ta có thể cắn răng chịu đau, vừa thấy Hoàng thượng tới nàng ta đã giả vờ ngất xỉu. Thấy Dương Ngọc Như cố tình chịu đau, Bách Hợp cũng làm bộ không phát hiện ra, giẫm luôn lên tay Dương Ngọc Như mà không thèm dời gót đi.

"Hoàng thượng vạn phúc kim an". Thấy Sở Vân Dương tới gần, Bách Hợp mới hướng hắn hành lễ, sau lưng một đám cung phi mặc dù muốn mon men tiến tới, nhưng dưới khí thế của Bách Hợp lại đứng yên không dám nhúc nhích. Sở Vân Dương muốn đỡ Bách Hợp đứng dậy, thuận thế đưa tay ra sau lưng Bách Hợp, đang muốn ôm Bách Hợp vào lòng thì đột nhiên thấy nàng dậm chân: "Hoàng thượng ~".

Trước giờ chưa từng thấy Quách Bách Hợp làm nũng như vậy, trong mắt Sở Vân Dương hiện lên vài phần diêm dúa lẳng lơ. Dĩ nhiên hắn cũng thấy Dương Ngọc Như đang té ngã trên mặt đất, càng không bỏ qua tiểu tiết lúc Bách Hợp dậm chân đã lông mi Dương Ngọc Như run rẩy cùng âm thanh cắn răng kìm nén cơn đau. Trong lòng Sở Vân Dương hắn biết rõ tường tận, nhưng cũng không muốn lột trần sự việc, vì vậy hắn kéo tay Bách Hợp, nhẹ giọng cười: "Ái phi đang nói chuyện gì sao? Vì sao lại náo nhiệt như vậy?".

"Hoàng, Hoàng thượng....." – Dương Ngọc Như định muốn đợi Sở Vân Dương đến thấy được tình cảnh té xỉu đáng thương của mình mà động lòng hỏi thăm, ai ngờ Sở Vân Dương coi như chưa từng thấy qua nàng ta. Bách Hợp lại vô cùng ác độc mà giẫm lên tay của nàng ta, còn di di hai cái, lúc này nàng ta chỉ thấy đau điếng người. Dương Ngọc Như không nhịn được giả bộ vừa mới tỉnh dậy, nhút nhát e lệ gọi Sở Vân Dương một tiếng.

"Chuyện này là sao?" – Sở Vân Dương cũng không quan tâm tới vẻ mặt trắng bệch của Dương Ngọc Như, ngược lại lấy tay sờ tóc Bách Hợp. Dương Ngọc Như có đẹp nhưng trong hậu cung từ trước đến nay không bao giờ thiếu mĩ nhân, người xinh đẹp hơn nàng ta nhiều vô kể. Chính bản thân Quách Bách Hợp cũng xinh đẹp hơn nàng ta rất nhiều, hơn nữa Bách Hợp gần đây như là thoát thai hoán cốt, Sở Vân Dương cảm thấy rất thú vị, tự nhiên không còn đem sức chú ý đặt lên người Dương Ngọc Như.

"Dương tài tử đêm qua thị tẩm, Hoàng Thượng cũng không sai người truyền khẩu dụ nào khác. Huống chi hiện nay trong cung vô chủ, thần thiếp tạm thời nắm giữ quyền quản lý. Sau khi thị tẩm, Dương tài tử vốn nên đến nội cung của thần thiếp để thông báo một tiếng. Nàng không đến. Thần thiếp để cho người đưa nàng ta đến chịu tội bên ngoài đình nghỉ mát. Hoàng Thượng, ngài cảm thấy thần thiếp làm như vậy là không tốt?". Bách Hợp híp mắt nhìn chằm chằm Dương Ngọc Như trên mặt đất, khóe miệng nhếch lên, trong lòng phiền chán muốn đứng cách xa Sở Vân Dương ra, lại thấy hắn thò tay nắm chặt lấy lòng bàn tay nàng. Không lâu sau thì điểm tiếp xúc giữa hai bàn tay đều toát mồ hôi, tay của Quách Bách Hợp vô cùng mềm mại tinh tế, Sở Vân Dương vốn tập võ cầm bút nên trong tay có vết chai, cọ xát qua lại khiến cho Bách Hợp cảm thấy vô cùng không thoải mái.

"Không cần câu nệ, ái phi đã làm rất khá" Sở Vân Dương nhìn Bách Hợp, cười mà không cười. Lúc lời này thốt ra, tất cả mọi người đều cảm thấy lắp bắp kinh hãi, ngay cả Dương Ngọc Như đang té trên mặt đất cũng ngây ngốc.

Qúy phi ngang ngược ở ngay trước mặt chúng phi tần, sửa trị tài tử vừa mới thừa sủng; cay nghiệt như vậy thì người nam nhân nào thích cho được? Hết lần này tới lần khác, Bách Hợp nói thản nhiên, Sở Vân Dương cũng cảm thấy điều này là hiển nhiên như vậy. Vốn cứ nghĩ Quý phi đã thất sủng, nghe lại đoạn đối thoại như vậy trong lòng mọi người đã lạnh lẽo; mấy phi tần vừa nãy còn tỏ thái độ hả hê lại vội vàng cúi thấp đầu, không dám sinh ra ý niệm đấu đá cùng Bách Hợp. Chỉ có Tô Đức phi lạnh lẽo trong lòng, lại cuống quýt lên tiếng: "Hoàng thượng, Dương tài tử là người của ngài, sao có thể....".

"Đức phi muội muội đang dưỡng thai, vẫn nên bớt lo chuyện bao đồng đi thôi. Nếu không, nhỡ như thân thể của muội xảy ra vấn đề gì, đến lúc đó làm sao Bổn cung ăn nói được với Hoàng Thượng? Không bằng Bổn cung phái Phất Phong, Phất Liễu hai người này cùng hầu hạ muội cho tới khi sinh xong? Hoàng Thượng, chủ ý của thần thiếp như vậy có được không?" Bách Hợp cười lạnh một tiếng. Tô Đức phi cái bụng phình lớn còn muốn giả bộ làm người tốt? Ba phen bốn bận dám cùng mình đối nghịch? Được, vậy mình dọa nàng ta một phen...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro