chương 191 nữ phụ vốn là nữ chính 1&2

Trước đây công ty giải trí Cố thị là một công ty lớn, dần dần trở nên suy bại kết thúc thời kỳ huy hoàng, cũng giống công ty bất động sản Dung thị bên trong nội dung câu chuyện, sau đó Cố Thiên Thịnh nghĩ tới cầu hôn Bách Hợp, chẳng qua lúc đầu hắn rất ghét Bách Hợp, nghĩ rằng cô chua ngoa tùy hứng, hôm nay hắn lại tìm đến cầu xin cô gái hắn từng coi như đôi giày vứt bỏ, nhưng Bách Hợp thật đã không còn ở đây, đương nhiên Bách Hợp từ chối yêu cầu của anh ta. Sau một thời gian cầu xin, cuối cùng Cố Thiên Thịnh nghe sự sắp đặt của cha mẹ kết hôn với con gái một Hoa Kiều giàu có trước kia không sánh bằng xí nghiệp Cố thị, nghe nói vợ của Cố Thiên Thịnh vẻ ngoài không đẹp, tính tình Cố Thiên Thịnh kiêu ngạo, cưới người như vậy không dám mang ra khỏi nhà, nhưng anh ta không có can đảm ly hôn, vì khi hai người kết hôn, cô con gái nhà giàu kia từng mang theo khá nhiều của cải vào Cố gia, kết quả cuối cùng của Cố Thiên Thịnh có thể tưởng tượng được.

Hoàn thành nhiệm vụ này xong thì Bách Hợp trở lại tinh không, tâm trạng không kém, nhiệm vụ lần này không quá khó khăn, cô nhìn cảnh sắc quen thuộc bên trong tinh không, mím mím môi. Trong tinh không biến hóa kỳ ảo, trên chiếc giường mềm mại không có bóng dáng của Lý Duyên Tỷ, Bách Hợp quay đầu nhìn ngó nghiêng bốn phía, trong lòng đang do dự có nên gọi Lý Duyên Tỷ không thì có một cánh tay vòng quanh hông, Bách Hợp không cẩn thận ngã vào trong lòng người đó.

"Xong nhiệm vụ rồi." Lý Duyên Tỷ hời hợt lên tiếng, bàn tay nhẹ nhàng sờ đỉnh đầu cô, theo sợi tóc đi xuống, lòng bàn tay anh hơi dùng sức, dễ dàng khiến Bách Hợp xoay người lại, tay giữ chặt thắt lưng cô khiến người Bách Hợp dán chặt trên người anh, trên người Bách Hợp mặc bộ đồ mà lúc trước Lý Duyên Tỷ biến ảo ra.

Trong tinh nhiệt độ luôn ổn định, cảm giác không nóng không lạnh nên quần áo cũng không dày. Lúc này hai người đang dựa vào nhau sít sao. Đồ án thêu tinh xảo trên cẩm bào của Lý Duyên Tỷ cấn tay Bách Hợp, cảm giác nó như xuyên qua da tay tiến vào trong lòng cô.

"Nhiệm vụ lần này có vui không?" Lý Duyên Tỷ giúp Bách Hợp xuôi mái tóc dài, mỗi lần cô tiến vào nhiệm vụ, trong không gian cũng chỉ còn lại một mình anh, đặc biệt sau khi anh thu hồi ba trong thất tình, hiện tại anh càng ngày giống người bình thường, vì Bách Hợp mà anh mất đi sự bình tĩnh lúc trước. Đáng nhẽ anh phải cảm thấy quen với sự lạnh lẽo buồn tẻ này, nhưng sau khi quen biết Bách Hợp, anh bắt đầu cảm thấy thời gian dài dằng dặc mãi không trôi qua, khi Bách Hợp trở về Lý Duyên Tỷ mới dần dần cảm thấy bình tĩnh trở lại. Anh cúi đầu xuống, hôn nhẹ vào thái dương Bách Hợp, híp mắt, anh dần không kiên nhẫn ở lại nơi này mãi, anh muốn đưa Bách Hợp trở lại nơi mình sinh ra, không muốn mỗi ngày một mình phải ở lại nơi giống như ngục tù này, cố nén sự trống trải trong lòng để chờ cô trở lại.

*: Theo Sa thấy chắc chỉ thu được ba thôi, vì Dung Ly vẫn còn xuất hiện ở thế giới sau nữa, tác giả nhầm lẫn ghê, lúc ba lúc bốn. Diệp Xung Cẩn, Hạ Thanh Hàn, và anh vương tử dịu dàng tàn nhẫn kia đã thu được.

"Cũng được." Bách Hợp gật đầu. So với những nhiệm vụ trước kia, nhiệm vụ lần này không phải gặp nguy hiểm. Việc đối phó hai người Lương Tư Kỳ và Cố Thiên Thịnh cũng không khó khăn, vì vậy hoàn thành nhiệm vụ này Bách Hợp cũng thấy vui vẻ, cô vòng tay ôm lấy eo Lý Duyên Tỷ, cảm thấy người anh hơi cứng lại, trong lòng hơi động, học theo anh lúc trước, bàn tay di chuyển, bắt đầu từ sống lưng hướng lên.

Ngay lập tức, Lý Duyên Tỷ híp mắt lại, cười mà như không cười nhìn cô, ghìm eo cô cảnh cáo:"Đừng làm loạn." Anh đã có được Bách Hợp, hiện tại trong lòng cô đã ngầm chấp nhận sự tồn tại của anh, quan trọng là Lý Duyên Tỷ không muốn dọa cô, có một số việc không thể gấp, chỉ mong được thiên trường địa cửu chứ không phải những cái trước mắt, bởi vậy nên lúc trước, khi thu hồi Diệp Xung Cẩn – một trong thất tình, anh muốn Bách Hợp hơn mình tưởng, khó thể khống chế được, mà Lý Duyên Tỷ lại cố ý khống chế lại.

Anh đã nói như vậy nên Bách Hợp cũng chỉ muốn đùa với anh, lúc này thấy vẻ mặt anh hờ hững, khóe môi ý cười như ẩn như hiện, xem ra tâm tình cũng không giống như không tốt, nhưng Bách Hợp vẫn cảm nhận được người anh căng thẳng, cũng không dám lộn xộn nữa, Bách Hợp đàng hoàng khóat tay lên cánh tay anh, dựa vào anh không nói.

Vẻ mặt lạnh nhạt của Lý Duyên Tỷ dần trở nên nhu hòa, gò má lạnh lùng dường như cũng dịu dàng hơn, đôi đồng tử trắng đen rõ ràng không nhiễm tạp chất không chứa một chút tình cảm nào, vào lúc này trong đó lại hiện lên rõ ràng hình ảnh của Bách Hợp, trong tinh không, tư liệu của Bách Hợp hiện lên:

Giới tính: Nữ (có thể thay đổi giới tính)

Họ tên: Bách Hợp

Tuổi: 21

Trí lực: 84 (max 100 điểm)

Dung mạo: 90 (max 100 điểm)

Thể lực: 77 (max 100 điểm)

Võ lực: 53 (max 100 điểm)

Tinh thần: 82 (max 100 điểm)

Danh vọng: 45 (max 100 điểm)

Kỹ năng: Cửu Dương Chân Kinh, Cửu Âm Chân Kinh, Thiên Địa Môn Đạo Đức Kinh, Nam Vực cổ thuật, thuật Luyện Thể Tinh Thần

Sở trường: Nấu ăn cao cấp, diễn xuất cao cấp, thuật ngũ hành bát quái (đơn giản)

Mị lực: 66 (max 100 điểm)

Sưu tập: Khí tức Chân Long Hoàng tộc

Nhiệm vụ lần này trừ việc mỗi Lý Duyên Tỷ từng đồng ý cho cô thêm một điểm giá trị thuộc tính, các thuộc tính còn lại đều không có tăng lên, cũng may lúc trước bên trong nhiệm vụ có mấy mục giá trị thuộc tính tăng lên, cho tới giờ Bách Hợp cũng không tham lam, cô cảm thấy giá trị thuộc tính của mình đã đủ, ít nhất so với lúc trước đã tốt hơn rất nhiều, bởi vậy, tình huống như vậy đối với cô cũng không thất vọng lắm.

Trong tinh không, Lý Duyên Tỷ ngẩn ngơ một lúc lâu, Bách Hợp thần trí mơ màng thiếp đi tiến vào nhiệm vụ không nhìn thấy ánh mắt Lý Duyên Tỷ trở nên mềm mại hơn, ngón tay anh nhẹ nhàng chuyển động trên khuôn mặt Bách Hợp, cuối cùng thở dài, đưa cô vào trong nhiệm vụ.

"Hống ~" một tiếng gầm thét như tiếng dã thú vang lên, mùi tanh hôi bốn phía, Bách Hợp giật mình tỉnh dậy khi nghe tiếng gầm thét này, một bàn tay thô ráp vỗ trên người cô hai lần, đỉnh đầu lóe ánh đèn mờ nhạt, khuôn mặt người đàn ông tóc ngắn xuất hiện trước mặt cô, vẻ ngoài do ngược ánh sáng nên không thấy rõ, nhưng lúc này anh ta dịu dàng hỏi:"Tiểu Hợp có khá hơn không? Lần đầu tiền gặp phải tình huống này, em bị dọa sợ hả?"

Xung quanh người đông nghịt, mùi mồ hôi xen với mùi tanh hôi và máu xông vào mũi người, khiến người ta chỉ muốn ói mửa, nhưng Bách Hợp cảm nhận được một sự quen thuộc lạ thường, đối với cô, mùi này không xa lạ gì, tiếng gầm rú khủng bố giống như đã từng được nghe ở nơi nào đó. Thân thể này hình như bị sốt, người toàn mồ hôi lạnh, quần áo dính chặt trên người cô, Bách Hợp cảm thấy rất không khỏe.

Hiện tại, hình như chiếc xe đang chạy, nhưng lái cũng không tốt, thi thoảng giống như đụng vào thứ gì, xóc nảy vô cùng, Bách Hợp dựa vào ghế, trước tiên cô nhắm chặt mắt, thật lâu sau mới mở mắt ra, liếc nhìn người đàn ông vạm vỡ cường tráng ngồi bên cạnh mình, người đàn ông kia mặt hàm hậu, lúc này mặc bộ áo lót quân đội màu xanh, nửa người dưới mặc quần nhiều màu, hai tay để lộ ra ngoài bắp thịt cuồn cuộn, nhìn là biết rất mạnh mẽ.

Chờ mắt thích ứng được với ánh sáng, Bách Hợp nhìn ra được đây là chiếc xe van nho nhỏ, cô đang ngồi ở giữa, bên cạnh trừ người đàn ông vạm vỡ còn có hai nam nữ chen chúc ngồi bên cạnh, vẻ mặt uể oải. Đằng trước có một người lái xe nhưng bị ghế dựa chắn tầm mắt nên không thấy rõ lắm, ngồi ở phế phụ là một người mặc quần dài đen, và một người đàn ông trẻ tuổi mặc quần áo trong nhiều màu, nhìn vô cùng trầm mặc, vào lúc này đang dùng khăn lông lau chùi một con dao thời Đường, hình như phát hiện ra Bách Hợp đang nhìn, người đàn ông này xoay đầu lại, vẻ mặt ác liệt, vẻ ngoài trưởng thành, tuấn tú ngoài ý muốn, mặc dù không giống người đàn ông vạm vỡ ngồi cạnh Bách Hợp cả người toát ra vẻ hóc – môn nam tính, mà lại có vẻ tàn bạo.

Mà ngồi phía sau lại khá nhiều người, ngoài một đôi đã có tuổi trông giống một đôi vợ chồng bình thường, còn có một cô gái ôm một đứa bé, đó là một cô gái có dáng người nhỏ xinh đáng yêu, đứa bé cô ôm vùi đầu trước ngực cô nên không thấy rõ mặt, nhưng tóc buộc đuôi ngựa, sợi tóc đen bóng suôn mượt, khiến người ta không nhịn được muốn đưa tay lên sờ.

Trong lòng cô gái ôm một bé trai, khoảng chừng ba tuổi, trừng đôi mắt to trắng đen rõ ràng, cảnh giác nhìn xung quanh, thân thể mập mạp ôm chặt đầu cô gái, bộ dáng phòng bị, nghe bên ngoài truyền vào tiếng gầm thét nó cũng không khóc. Ngồi ở rìa khuất hàng ghế sau là một người đàn ông vóc dàng nhỏ gầy, lúc này mặt lộ vẻ không cảm giác. Ngoài ra còn có ba bốn ánh mắt không tốt của mấy người đàn ông nhìn chằm chằm, tuổi từ hai mươi đến bốn mươi, trời sinh vẻ ngoài lén lút thậm thụt, trong buồng xe hết sức yên tĩnh, đặc biệt khi bên ngoài xe truyền đến những tiếng vang khiến người ta sợ hãi, càng nổi bật lên không khí quái dị trong xe.

Xe đi nhanh về phía trước, bốn phía cửa kính của xe cũng đã bị người đóng chặt lại, phía trước có những thứ bắn tung tóe đầy những vàng vàng xanh xanh, nhìn khiến người ta cảm thấy buồn nôn, Bách Hợp cười khổ, cô từng trải qua một thế giới như vậy, lúc này tuy không tiếp thu nội dung câu chuyện, cô cũng biết được mình tiến vào thế giới gì, chẳng qua trước đây cô có Dung Ly đưa cho "Tình yêu của Thi Vương" bảo vệ bản thân, hiện tại chỉ có thể dựa vào chính mình thôi.

"Oành" một tiếng dữ dội, hình như xe va vào thứ gì đó rất nghiêm trọng, yên tĩnh biến mất, mọi người ban đầu ngồi trong xe đều bị chuyện này chấn động đến giật nảy mình, ngồi trở lại chỗ ngồi, trên mặt nhiều người lộ vẻ kinh hoàng bất an, người lái xe định quay đầu hướng người đàn ông vạm vỡ bên người Bách Hợp nói gì đó, người đàn ông kia liền trầm giọng dặn dò một câu:"Cẩn thận!"

"Hống!" một tiếng kêu chói tai vang lên, đi theo một màu xanh hôi hám bên trong lộ ra khuôn mặt người chết ở trên kính xe, trong móng tay kèm theo huyết nhục, lòng bàn tay đã rách chảy ra chất lỏng màu vàng xanh thối rữa đập tới kính xe phía trước. "Oành" một tiếng vang lên, xe bị nó đập đến mức lung lay, kính chắn gió bắt đầu nứt ra như tơ nhện, rất nhanh hướng xung quanh tràn ra.

Nữ phụ từng là nữ chính (2)

"A..." Người trong xe nhìn thấy cảnh như vậy, đều không hẹn cùng nhau hét lên, sau khi Bách Hợp nghe nhóm người kia kêu thảm thiết, nhưng lại không nghe thấy tiếng thét chói tai ở chỗ cô gái ngồi ôm đứa bé ở phía sau, kỳ lạ là dường như đứa bé kia không kêu la gì, theo bản năng, Bách Hợp sượt đứng dậy quay đầu lại nhìn, lúc này liền nhìn thấy cô gái kia đem đầu vùi vào lồng ngực nhỏ của bé trai, bé trai một mặt dịu dàng ngoan ngoãn an ủi cô ấy, nhìn thấy Bách Hợp quay đầu lại, bé rai trừng Bách Hợp một cái, miệng thì nhẹ nói:"Mẹ không sợ, Phi Phi bảo vệ mẹ..."

"..." Bách Hợp cảm thấy không biết nên khóc hay nên cười, quay đầu lại, người đàn ông vạm vỡ ngồi bên cạnh cô không chịu được, nắm nắm đấm:"Lái xe, đi nhanh!"

Đó là một con zombie bị gặm mất nửa mặt, một con mắt bị rơi xuống, muốn rơi cũng không được treo trong hốc mắt đen kịt, có thể thấy, con zombie này không phải biến dị thì cũng đã thăng cấp, lực đạo cực kỳ lớn, một cái đánh tới lại có thể đem kính chắn gió của xe đập nát, trong xe, mọi người đều run cầm cập, lúc này người lái xe ở đằng trước mới phản ứng lại, run cầm cập đáp một câu:"Được... được "

Hóa ra là một người phụ nữ, Bách Hợp nhìn lên kính chiếu hậu, nhưng đáng tiếc không biết có phải do ánh đèn trong xe quá mờ mịt, hay do tấm gương bị mờ, cô không thể nhìn rõ dung mạo của người phụ nữ ghế trước, cuối cùng mệt bở hơi ta ngã về chỗ ghế ngồi, không lên tiếng nữa.

Nguyên chủ lúc này còn phát sốt cao, Bách Hợp mở mắt một lúc cũng thấy mệt mỏi, bốn phía trời đất như quay cuồng, trong lòng buồn nôn chỉ muốn nôn ra, trán mồ hôi đầm đìa. Cô không chịu được nhắm hai mắt lại. Cảm giác được người đàn ông bên cạnh kéo cô vào trong ngực. Bách Hợp ngửi mùi mồ hôi bốn phía, người cảm thấy không khỏe muốn giãy ra, trong xe tiếng thét chói tai càng lúc càng lớn, bàn tay thô ráp kia rất nhanh thả cô ra, bên ngoài một mùi máu tanh hòa cùng mùi hôi thối tràn vào, Bách Hợp cúi đầu nôn khan. Ngay sau đó nghe được giọng nói non nớt nói:"Mẹ, Phi Phi không có nôn, cô ấy nhìn thấy zombie thì bị dọa sợ nên ói ra."

"Phi Phi dũng cảm nhất!" Một giọng nữ mềm mại vang lên, ấn tượng cuối cùng của Bách Hợp là tiếng cửa xe tầng tầng đóng lại, người đàn ông vạm vỡ bên cạnh ngồi xuống mang theo mùi hôi trên người, cô theo bản năng dịch đến góc xe trốn, nhưng tiếc là trong xe có quá nhiều người, cuối cùng cô không thể tránh thoát, vẫn bị người đàn ông kia kéo vào trong lòng.

Cũng không biết đã ngủ bao lâu, khi Bách Hợp dần tỉnh lại thì bên ngoài sắc trời đã sáng dần. Lúc này, xe đã đỗ tại một khu nhà nhỏ của nhà nông, cửa xe mở ra. Người ngồi trên xe bắt đầu nối đuôi nhau đi xuống, Bách Hợp bị người đàn ông kia lay tỉnh, đầu còn rất choáng váng, nhưng ở thời đại thiếu bác sĩ thiếu thuốc thang này, dù biết rõ sinh bệnh cũng không có cách nào được điều rị, tất cả chỉ dựa vào bản thân gắng gượng chống đỡ, từng có một lần trải qua tận thế, Bách Hợp biết rất nhiều người khi tận thế đến, nếu đồng bọn sinh bệnh hay bị thương đều sẽ bị vứt bỏ, bây giờ nguyên chủ bị bệnh thành thế này, lại không bị người bỏ lại, không biết có thân phận gì, đáng tiếc hôm qua bản thân lại ngủ thiếp đi, không tiếp thu được ký ức.

"A Hạo, ngày hôm qua Dương Bách Hợp ngủ cả ngày, hôm nay mọi người đều mệt mỏi, tôi với cậu, chú Chu tuổi không nhỏ, nếu không thì tối nay để cô Dương trông giữ?" Một giọng nói già nua vang lên, mọi người nghe vậy, đều không ai hé răng, Bách Hợp bị người đàn ông vạm vỡ kia nửa dìu nửa ôm vào lòng, nghe nói thế thì lắc đầu:"Cô ấy bị bệnh, hôm nay để tôi trông."

"Sao có thể như vậy?" Lần này là giọng của một người đàn ông đã có tuổi, Bách Hợp nhớ tới đôi vợ chồng già, chỉ nghe ông ta khặc hai tiếng:"Nếu cậu ngủ không ngon, bảo vệ mọi người sao được? Cậu đi ngủ, cứ để cô ta trông là được."

"Ngày hôm qua A Tuyết cũng lái xe một ngày, những người trẻ tuổi trong xe cũng đi giết zombie, ngay cả Tiểu Đường cũng mang theo con trai xông lên giết zombie, chỉ có Dương Bách Hợp không làm gì, bệnh triền miên, hiện tại cậu có tiền đồ triển vọng, đàn bà đâu khó tìm!" Ông già thốt ra lời này, xung quanh không ai hé răng, người đàn ông gọi là A Hạo kia cũng có chút do dự, tuy Bách Hợp cảm thấy đầu đỡ đau nhưng vẫn nặng như ngàn cân vậy, song, cô mạnh mẽ cắn đầu lưỡi của mình, ngẩng đầu nói:"Không sao, tôi trông được, mọi người ngủ đi."

Đây là lần đầu tiên Bách Hợp mở miệng nói chuyện sau khi tiến vào nhiệm vụ, lúc nguyên chủ nói với giọng điệu mềm mại sợ hãi, giọng nói giống như ngậm đường, nghe vào mềm nhũn, lúc này sắc trời sáng lên, Bách Hợp mới nhìn rõ người đàn ông A Hạo kia, anh ta có một khuôn mặt chữ quốc hàm hậu thành thật, mặt đen, mắt to, lông mày rậm, nhìn qua cũng là người đáng tin cận, người cao tầm 1m9, cơ thể rắn chắc cường tráng như một con gấu ngựa, lúc này bị Bách Hợp nói khiến cho giật mình, trên khuôn mặt màu đồng ửng đỏ không dễ phát hiện, ánh mắt nhìn cô chăm chú mang theo thiện cảm không che giấu.

"Chính dì Dương đã đồng ý, chú Lưu cũng đồng ý, Phi Phi buồn ngủ."

Cô gái được gọi là Tiểu Đường ôm đứa bé trai dụi dụi mắt buồn ngủ, nhìn đám người mệt mỏi, ở trong tận thế, mọi người đều cần có giấc ngủ đầy đủ và thể lực tốt, lúc này so với Bách Hợp bị bệnh nặng không thể đảm nhiệm nhiệm vụ giết zombie, mấy người còn lại đều có sức chiến đấu nên đều muốn bảo tồn thể lực, người đàn ông Lưu Hạo kia do dự một lúc, cuối cùng gật đầu đồng ý, nhưng có chút áy náy nhìn Bách Hợp, Bách Hợp cười cười, không nói gì, cúi đầu thấp xuống, trong mắt Lưu Hạo lộ vẻ ôn nhu, sau đó đám người mới tiến vào trong sân của nhà nông.

Không tốn nhiều sức, sau khi mọi người phân phòng, trong phòng truyền đến tiếng ngáy liên tiếp.

Bách Hợp ngồi ngoài cửa, ngoài sân tiếng gầm thét của zombie cùng với một số ít zombie theo tiếng bước chân nặng nề truyền đến, tất cả những thứ này vừa xa lạ lại vừa quen thuộc đến đáng sợ, cửa viện nhà nông cũ nát cài chặt, không biết có phải do bị gió lạnh thổi qua không, Bách Hợp lại cảm thấy lên tinh thần hơn, nhưng phía sau lưng mồ hôi bị gió thổi làm quần áo dính trên người rất không thoải mái. Lúc này cô cũng không thể bị bệnh nữa, không thì có khả năng sẽ bị đoàn người không có kiên nhẫn ném ở dọc đường, bản thân mình tay không tấc sắc, lại không có người bảo vệ, đối với một cô gái một thân một mình, tận thế này có ý nghĩa như thế nào, Bách Hợp hiểu hơn ai hết.

Cô đứng dậy, đầu tiên thử cử động eo, làm mấy tư thế duỗi thân, nhưng còn chưa đứng thẳng lên, đầu nặng nề truyền đến cơn buồn nôn, khiến Bách Hợp suýt ngã xuống. Lúc này, Bách Hợp không biết phải làm sao, nhìn người nguyên chủ có vẻ ốm rất nặng, cảm mạo không giống với trước kia, cô không dám làm gì, ở lại một lát, tất cả mọi người đều đang ngủ say, tiếng động bên ngoài truyền đến tai Bách Hợp, mắt bắt đầu đánh giá, từ khi bản thân tiến vào nhiệm vụ, Bách Hợp không tiếp thu nội dung câu chuyện, hiện tại tinh thần lực của cô mạnh mẽ, tiếp thu nội dung câu chuyện nhanh hơn trước rất nhiều, nhìn xung quanh có vẻ trong chốc lát sẽ không có zombie tới, mà đám người kia cũng đang say giấc nồng, e là đến giữa trưa cũng không dậy nổi, trong thời gian đó đủ để cô tiếp thu nội dung câu chuyện. Nghĩ đến đây, Bách Hợp nhắm mắt lại.

Nguyên chủ tên là Dương Bách Hợp, từ nhỏ không biết cha mẹ là ai, ở trong cô nhi viện lớn lên, bấy giờ Dương Bách Hợp khéo léo, trưởng thành xinh đẹp động lòng người, khí chất ôn nhu như nước, bởi vậy lớn lên rất được mọi người yêu thích, ở trong một đám trẻ con trong cô nhi viện được viện trưởng yêu thích, khi lớn đi học thì có rất nhiều nam sinh tôn sùng trở thành đối tượng lý tưởng, nhưng nguyên chủ rất có dã tâm, cô không hề muốn cho đi mối tình đầu của mình dễ dàng, mà khát vọng tìm kiếm những chàng trai ưu tú, tướng mạo tương đương với mình, để cho nửa cuối cuộc đời mình có thể sống hạnh phúc trọn vẹn.

Một cô gái đẹp như thiên tiên trong mắt nam sinh, lên đại học lại có đàn ông tôn xưng cô là nữ thần, bất kể là lớp tuyển ban hoa vẫn là hệ hoa, Dương Bách Hợp đều có tên trên bảng, cô ấy được vây quanh trong đám đàn ông ở giữa nhưng chưa bao giờ vì ai dừng lại, có danh tiếng vô cùng tốt, rất nhiều nữ sinh cũng vui vẻ cùng cô kết bạn, cho dù không thích ai, Dương Bách Hợp cũng ép sự không thích ấy trong lòng, dỗ người ta gọn gàng ngăn nắp, từ nhỏ lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, khiến cô rất am hiểu nghe lời đoán ý, vì vậy người ở bên cạnh đều rất sùng bái yêu thích cô.

Nhưng lạ là người nào đã yêu thích Dương Bách Hợp thì cực kỳ yêu thích, nhưng người chán ghét cô và người yêu thích cô nhiều như nhau, rất nhiều người nhìn cô không vừa mắt, cho rằng cô làm ra vẻ buồn nôn, cho rằng tất cả sự thiện lương đó đều giả dối, bởi vậy rất không thích cô. Đường Ân Nhã vừa ôm bé trai trên xe chính là một người trong đó. Đường Ân Nhã nhỏ hơn Dương Bách Hợp hai tuổi, năm nay vừa mới 20, nhưng mấy năm trước trong lúc vô tình cô ta có tình một đêm với người khác, sau khi mang thai thì sinh ra đứa con trai Đường Phi Phi này, cô ta là nửa đường mới lên xe, đi một chuyến này là đi tìm cha ruột của Đường Phi Phi.

Bảy ngày trước, sau khi mưa to một hồi, toàn thế giới đều bao phủ một tầng khủng hoảng, rất nhiều nhân loại đã biến thành zombie ăn thịt người, ngay cả thực vật cũng bắt đầu biến dị, một số ít vật nuôi trong nhà cũng thay đổi, trước đây tính tình dịu ngoan, nay trở nên đáng sợ, trong một ngày tai họa phát sinh khiến rất nhiều người rét lạnh, sau khi dưới tình huống bị những người nhiễm bệnh lây nhiễm và động vật thương tổn, có những người đã biến thành zombie, mà cha mẹ Đường Ân Nhã ở tai nạn một ngày trước biến thành zombie, Đường Ân Nhã mang theo con trai Đường Phi Phi trốn thoát.

Sau khi tai họa xảy ra, Dương Bách Hợp cực khổ chạy ra khỏi trường học, gặp được chiếc xe của đội Lưu Hạo cứu, ở trong tận thế, Lưu Hạo may mắn trở thành biến dị giả lực lượng, trở thành Thần Hộ Mệnh của cả xe, sau khi anh ta cứu Đường Ân Nhã lên xe, người mù cũng nhìn ra được anh ta vừa gặp đã yêu Đường Ân Nhã.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro