Chapter 120
Không có chuyện gì so với ăn vụng bị bắt càng xấu hổ hơn.
Cậu do dự bị anh nắm tay trở về phòng bệnh, mỗi bước đi đều lưu luyến nhìn y tá bỏ nho đi.
Cả người đều không tốt, tự trách miệng cậu quá thèm, còn thích ăn loại quả này, mèo nhỏ thèm ăn luôn bị đánh, không có cách nào thỏa mãn sự thèm ăn, người ba như cậu thật sự là quá vô dụng.
"Ăn vụng được bao lâu rồi..hửm?"
Anh bỏ dây lưng trong tay xuống, lấy khăn giấy lau sạch ở giữa hai chân cậu, vẻ mặt đắc ý.
Này là phòng bệnh đơn, y tá hoặc là người khác vào đều phải gõ cửa, hơn nữa tính riêng tư đặc biệt cao, tầng lầu cũng cao.
Chỉ thấy toàn thân cậu đều không có quần áo có thể che đậy được bộ phận quan trọng, nằm nghiêng trên giường bụng phồng lớn, lại lau nước mắt.
Sau cổ lại là dấu răng, bả vai đến cổ đều là dấu hôn, làn da lại trắng nõn, cắn một cái để lại dấu răng đáng yêu, làm xong rồi có một loại cảm giác cực kỳ thỏa mãn, cậu xụi lơ dựa vào trên giường, trong lòng cảm thấy an ủi.
Có một loại cảm giác chính là nhìn vợ nhỏ mang thai bụng lớn bị ăn tươi.
Tháng càng lớn, bảo bảo càng làm càn, cậu không kén ăn thì cũng chính là không đói bụng, vận động là tốt rồi.
Trong phòng bệnh đều là hương sữa, ngực cậu cũng bởi vì bị anh cắn vài cái, đều bị cắn đỏ.
Bụng nhỏ phồng lên lớn như vậy, bụng tròn vo còn phải quỳ ở trên giường để bị đánh, Sumettikul tổng lại không làm người, quả thực là không có cách nào dạy dỗ cậu.
Chỉ có như vậy, không có chuyện gì liền vận động, còn có thể đút cơm, chính là cắn vài cái ở gần tai cậu cũng không rót pheromone vào, cũng không vào khoang sinh sản, dù sao chính là làm cho cậu vừa mềm vừa tê dại, không xuống nổi giường.
Cậu cũng không có nơi nào để cáo trạng, chỉ có thể lấy chăn che người, vừa khóc lóc vừa kể lễ với bảo bảo trong bụng.
"Bảo bảo, cha con ức hiếp ba......hu......"
"Lần sau còn dám lén đi ăn vụng không?"
Cậu lắc đầu, lại không muốn nói dối, lần nữa gật gật đầu:
"Muốn ăn......"
Khuôn mặt nhỏ đỏ bừng cầu xin anh.
"Anh, một ngày em ăn mấy quả thôi được không?. Ăn cái này không có nôn ra......"
"Em vừa rồi ăn cái này không phải cũng không có nôn sao?"
Anh nhướng mày, không đứng đắn nhìn môi cậu hồng hồng lên, nội tâm thỏa mãn, tâm tình rất tốt.
Mỗi lần làm ở trong miệng cậu, cậu sẽ ngoan ngoãn nuốt vào, xác thật cũng không buồn nôn, một buổi sáng làm rất nhiều lần.
Cằm cậu đều nhức mỏi, liền hu hu một tiếng khóc ra xin tha, ức hiếp cậu, bởi vì thèm ăn còn bị đánh, mông nhỏ bị dây lưng đánh đến đỏ.
Ngày thường anh không nỡ để tiểu bảo bối bị thương, cố tình ở trên giường lại đặc biệt nỡ, mỗi lần đều giống như phát điên không dừng được.
"Còn chưa ăn no?"
"............"
Cậu thở dài, không có sức lực ngồi dậy, chỉ có thể giận dỗi xoay người sang chỗ khác:
"No rồi."
"Ăn nho chua sẽ đau dạ dày, không được ăn nhiều, nếu thật sự là thèm ăn thì một ngày chỉ có thể ăn một chút, còn tức giận với anh?"
Chọc chọc phía sau lưng, thật sự là chống cự không được cậu.
Nhưng cũng đúng, phải dạy dỗ bạn nhỏ thật tốt, nếu không hôm nay sẽ giấu nho, ngày mai nếu học giấu nam nhân thì phải làm sao?
"Thật sao?. Em không có tức giận với anh, em là tức giận sao miệng lại thèm ăn như vậy."
"Vừa nhìn đã biết là làm rất nhiều lần rồi?. Nói đi, lần thứ mấy rồi?. Thẳng thắn sẽ được tha thứ?"
Cậu nghi hoặc.
"Anh đã trừng phạt em rồi, còn muốn thẳng thắn cái gì nữa nha?"
Đã nói không thể bán đứng chị gái y tá, một chút tín nhiệm như vậy cậu vẫn là kiên trì.
"Thật sự không có lần sau, anh không được hôn em, hừ......"
Cậu tránh né nụ hôn của anh, không mấy vui vẻ hừ hừ.
Cằm đều nhức mỏi, anh còn muốn hôn cậu, sao lại như vậy.
"Còn dám trốn?. Trong bụng có bảo bảo liền mạnh mẽ?"
"Mới không phải đâu."
Cậu cười một tiếng bị ôm vào trong ngực.
"Là anh làm cằm em đau, eo cũng đau, dù sao nơi nào cũng đau hết."
Tố cáo của cậu trước sau đều là vô dụng, chỉ có thể yên lặng khóc, miệng bị hôn sưng đỏ, vẫn là muốn hôn hôn.
Lăn lộn một buổi sáng, cậu chỉ có thể mềm nhũn nằm ở trên giường, eo một chút sức lực cũng đều không có.
Y tá gõ cửa chuẩn bị vào trong đổi khăn trải giường, vừa vào liền thấy Omega nằm ở trên giường lau nước mắt, môi anh không giấu được nụ cười.
Y tá đưa một hộp nho đã chọn xong đến.
"Sao Biu Biu lại khóc?. Sumettikul tổng lại ức hiếp cậu."
"Mới không có, anh ấy mới không có ức hiếp em đâu...Hừ......"
Không cho phép người khác nói anh nhưng là cậu lại tức giận.
Anh nhận hộp nho cầm trong tay lắc lắc, dù sao trong nhà ai định đoạt vẫn là rất rõ ràng.
"Có muốn ăn không?"
"............"
Được rồi, cậu lại lần nữa đầu hàng.
Y tá cũng bị cảnh này chọc cười, đổi khăn trải giường xong, cậu bị anh bế lên.
Không tình nguyện hôn lên sườn mặt anh một cái chẹp.
"Lần sau anh không được như vậy nha."
"Làm như là anh ức hiếp em, ăn ít chút, nho chua quá sẽ đau dạ dày."
Không phải anh không cho cậu ăn, loại nho chưa chín còn chua chua tổn thương dạ dày không nói, loại cầm đĩa không chịu buông tay này thật sự là không được.
Anh cùng Hạ Hạo Tường, còn có Jeff Satur lập một nhóm.
Thoạt nhìn rất đàn hoàn, chủ yếu là anh sắp làm cha, người bên cạnh sinh con không nhiều lắm, đặc biệt là cưới một Omega mềm mại lại càng thiếu.
Phần lớn gia đình có tiền có thế đều thích Omega hoặc Beta có thủ đoạn trên thương trường, cũng chỉ có tình huống của bọn họ là không sai biệt lắm, cho nên giao lưu cũng coi như là hữu dụng.
Đương nhiên, Hạ Hạo Tường là cha của hai đứa con, là sự tồn tại cao ở trong này, anh sắp làm cha nên run rẫy gia nhập, mỗi ngày hận không thể ghi toàn bộ những thứ học được.
Omega của Hạ Hạo Tường lúc trước đặc biệt thích ăn chua, sau lại sinh non.
Cho nên không thể không phòng, vốn dĩ tuổi nhỏ, nếu sinh non khẳng định sẽ gây ra không ít thứ xấu cho thân thể, cho nên không được ăn, ăn ít một chút thì tốt hơn.
Y tá đổi khăn trải giường, nhìn hai người dặn dò nói.
"Muốn ăn thì ăn ít một chút, bác sĩ Hana nói ngàn vạn lần đừng vào khoang sinh sản, tháng này không thể."
Vừa thấy trên khăn trải giường dính dính liền biết là cái gì, một chút thể diện cậu đều không có, đem mặt nhét vào cổ anh hận không thể giấu mình đi.
"Đều nghe anh."
Không vào khoang sinh sản, đều là anh định đoạt, cùng cậu không có quan hệ nha.
"Huống hồ cũng không phải em thèm ăn."
Cúi đầu vuốt bụng nhỏ.
"Là bảo bảo muốn ăn, không phải em muốn ăn đâu."
"Được, chơi xấu, la lối khóc lóc, lăn lộn qua lại...em lành nghề nhất, một ngày có thể ăn năm quả. Không thể nhiều hơn, cũng không cho lén lút giấu có biết không?"
"Vâng vâng vâng"
"Cũng không cho chuồn ra ngoài lấy trộm."
"Vâng vâng vâng."
Cậu trực tiếp nhét một đống nho vào trong miệng, liên tục gật đầu, nói cái gì thì chính là cái đó.
Ở bệnh viện dưỡng thai chính là như vậy, mỗi ngày ăn ăn ăn, lại cũng không thấy người béo lên, bụng nhỏ nhưng thật ra đã phồng lên to.
Lại đến thời khắc giao lưu buổi tối.
Jeff cũng đang bận dỗ người ngủ, tin nhắn vang lên, hôm nay phải nhập học lớp học cha của Joy.
Jeff bên này mới làm cha không được bao lâu, tuy cùng Omega nhà anh ít nhiều cũng có chút ngăn cách, nhưng so với trước kia đã khá hơn nhiều.
Ngày thường con gái vẫn là rất ngoan, chỉ cần ăn uống no nê sẽ yên lặng nằm ở trên giường không phát ra tiếng.
Nệm trong nhà đã thay thành nệm mềm, sinh xong bảo bảo, ngày thường cúi người đổi tả cho bảo bảo làm eo cậu vẫn luôn rất đau.
Cảm giác sinh xong bảo bảo mới là thời điểm để đau cùng phiền lòng, Jeff nhìn bảo bối ở trong lòng ngực ngủ , trên mặt còn hơi hơi phiếm đỏ.
"Bảo bảo?"
"Dạ?......"
Mắt cũng không mở ra trả lời.
Jeff liền hôn hai cái.
"Anh đi nghe điện thoại một chút, lát nữa liền về có được không?"
Barcode gật gật đầu, xoay người gối đầu về trên gối, cho anh một bóng dáng không quan tâm.
Rón ra rón rén ra khỏi phòng ngủ, hôm nay tới lúc nhập học lớp học cha của Joy rồi.
"Tôi nói với các cậu, hai ngày này tôi cảm thấy tôi có thu hoạch rất lớn, địa vị gia đình cũng vững bước bò lên rồi."
Bible Sumettikul:
Hạ tổng:
"......"
"Đứa nhỏ này thật là biết khóc, đặc biệt là có thể phân biệt được sữa bột, tôi đút sữa bột con gái liền khóc, đều nói con gái chính là tiểu áo bông......"
Hạ tổng:
"Ai nói là tiểu áo bông?. Dù sao cũng không có mặc trên người tôi."
Jeff tổng nghĩ nghĩ nói.
"Ừ, nhưng tôi cảm thấy đứa nhỏ cũng rất có ý, ngày thường vợ tôi ôm con gái sẽ im lặng đến khi cánh tay mỏi, thì tôi sẽ ôm, vợ ở bên cạnh trêu con gái, nhân cơ hội đó có thể thử đem con gái bỏ vào trong nôi, sau đó....."
Kỹ xảo nhỏ để phu phu ân ái.
Cũng không có nói gì khác, đều nói ngày thường ăn cái gì sẽ không nôn, còn có thai kỳ tránh một số thứ là được. Ba người cũng cứ như vậy, ngẫu nhiên còn tâm sự ít chuyện công việc. Điện thoại vừa mới gọi không bao lâu, Barcode ngủ không sâu, qua một hồi liền tỉnh.
Mặc áo ngủ đi đến phòng khách, xoa xoa mắt.
"Muộn như vậy rồi, anh Jeff vẫn còn làm việc sao?"
END CHAP 120.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro