Chapter 132
Trong phòng VIP của bệnh viện, Build đang giận dỗi không muốn tiêm.
Dưỡng mấy ngày thân thể đã bắt đầu tốt lên, đồ ăn cũng tương đối thanh đạm không có hương vị gì.
"Build thiếu gia, đừng trốn, như vậy rất dễ tiêm không được......"
Y tá trong phòng bệnh đuổi theo cậu.
Trong tay cầm ống tiêm rất dài, muốn rút máu, mỗi ngày phải rút máu kiểm tra rất là tốn sức.
Tới gần liền chạy, thật là ai cũng không chịu được.
"Người đừng lộn xộn, đừng có chạy nha."
"Tôi mới không muốn tiêm."
Trong tay ôm búp bê vải hình quả xoài được anh mua cho cậu mấy ngày hôm trước, tủi thân nói.
"Mỗi lần anh ấy không ở đây các người đều đến lấy máu, trở về tôi...... Tôi nhất định sẽ méc anh ấy."
Các y tá đều bất đắc dĩ, thở dài một hơi, nhưng vẫn phải thiết diện vô tư tới gần.
"Cậu có méc thì cũng phải lấy máu."
"Các người đều ức hiếp tôi......hu......"
Cậu bị mấy chị gái xinh đẹp chắn ở góc tường, dứt khoát chạy không thoát, mỗi ngày đều rút máu của cậu, đặc biệt lãng phí thời gian hơn nữa có chút khó.
Đây là một dự án lớn.
Từ khi tỉnh lại, cậu có chút choáng váng còn sợ hãi, vài người đều kiềm chế không được cậu.
Anh xuống lầu lấy hộp cơm chú Dak đưa đến thì trên lầu loạn thành một mớ.
Một mở cửa vào bên trong, cậu cực kỳ giống một Omega bị đẩy đi chịu sự 'tra tấn'.
Y tá 1: "Thật sự quá là đáng yêu nha, khuôn mặt thật mềm mại ~"
Y tá 2: "Tóc cũng mềm... Ai u uy lấy máu liền khóc ?. Sao có thể mềm yếu như thế nha ha ha ha ha."
Y tá 3: "Nhẹ chút sờ nhẹ chút, một hồi sờ hỏng Sumettikul tổng đến nhất định sẽ đau lòng, tránh ra tránh ra, làm tôi lau lần 2."
Y tá 4: "Trời ơi...sao cậu ấy lại mềm như vậy ha ha ha ha ha, đừng khóc đừng khóc, chỉ lấy máu mà thôi ~"
Biu Biu: "Hu.. Các người ức hiếp tôi, đừng véo mặt tôi....tôi.....tôi..."
Tôi nửa ngày, cũng không biết chính mình phải nói cái gì, cuối cùng chính mình tự nhận là dọa người
"Tôi cắn các người."
"............"
Lời này nghe tới mềm như bông, một chút cũng không có thấy tàn nhẫn, cũng không uy hiếp được người, chính là giống con thỏ con bán manh.
Các y tá sửng sốt một giây đồng hồ, sau đó lại giở trò từ trên khuôn mặt cậu sờ đến đùi, trên người vừa trắng vừa thơm, ai nhìn mà không thích a.
Mọi người cười rộ lên, dứt khoát không để bụng cái loại này uy hiếp không hề có tác dụng của cậu.
"Cắn người...chị đưa cánh tay qua cho cậu cắn, cậu cắn đi."
"Hu hu hu , buông tôi ra, tôi mới không muốn tiêm, các người đừng véo mặt tôi hu hu hu..... Buông ra buông ra, tôi phải nói với ông xã các người ức hiếp tôi....."
Xét thấy mỗi lần tiêm cậu đều chọn cách trốn tránh, phương thức đều là chui vào trong lòng ngực Alpha nhà cậu đòi làm chủ, hơn nữa nhiều lần có hiệu quả.
Cho nên tận lực mỗi lần tiêm cho cậu, liền yêu cầu anh có thể trốn xa một chút thì trốn xa một chút.
Chờ cầm hộp cơm xong, còn có bánh kem thư ký Leo mua ở cửa hàng phía Nam đến muốn đem lên dỗ cậu, mở cửa liền nhìn thấy.
Bảo bối nhà anh bị mấy y tá đè ở dưới thân chà đạp, còn phát ra các loại tiếng cười đáng khinh........
"Khụ......"
"Nha, xong rồi, Sumettikul tổng đã trở lại, mau đi đuổi ra đi."
"Anh, cứu em hu hu hu....."
Cậu vừa thấy anh mở cửa, nháy mắt kiên cường lên, chạy nhanh nhào vào lòng anh ôm ấp.
"Anh, bọn họ ức hiếp em."
Mặt hồng hồng tủi thân, vừa thấy chính là bị nhéo, ánh mắt cũng đáng thương giống như sắp khóc.
Anh thở dài một hơi, nhấp môi nhịn cười hơn nữa chuẩn bị thu tay muốn véo mặt cậu, xoa xoa đầu cậu.
"Như thế nào ức hiếp em?. Nói với anh, anh làm chủ cho em."
Y tá 1: "Xong rồi, hôm nay có phải lại không lấy được máu, chúng ta theo lệ thường kiểm tra nha, Sumettikul tổng, ngươi không thể lại mềm lòng."
Y tá 2: "Không thể chiều như thế, sẽ chiều hư, ngươi mau đi ra đi."
Vài người nói liền muốn kéo cậu , này rõ ràng có một loại cảm giác đại lão gia ở trước mặt ai cũng không dám lỗ mãng.
Tay cậu trực tiếp ôm eo anh.
"Anh, bọn họ ức hiếp em....."
Chóp mũi khụt khịt hai tiếng, cọ vào cổ anh làm nũng.
"Anh không cần em nữa sao?. Sao anh có thể rời đi, sao anh lại không ôm em một cái nha......"
Thực không vui treo ở trên người anh, nói cái gì cũng không chịu buông tay.
Người khác cũng không có cách nào, ai có thể cướp người ở trong tay anh khẳng định là một dũng sĩ.
Omega này làm nũng anh liền nhịn không được, vỗ vỗ phía sau lưng cậu.
"Bảo bối, em nhắm mắt không nhìn có được không?"
"Hu hu......anh cũng muốn ức hiếp em sao?"
Vẻ mặt chính là chịu phải ức hiếp.
"Anh cũng không cần em?. Cũng muốn lấy máu em?. Hu.....em sợ, em không muốn......"
"Đừng làm nũng, bảo bối."
Anh thật là bất đắc dĩ, ôm cậu trực tiếp ngồi ở trên giường bệnh, ý bảo làm các y tá lại đây.
"Bảo bối ngẩng đầu."
"Ưm......"
"Anh kiểm tra xem em có uống hết sữa vừa rồi anh đưa cho em không."
Anh chặn miệng cậu làm cậu nói không ra lời.
Đưa cánh tay cậu qua, các y tá canh chuẩn thời cơ liền trực tiếp đâm kim vào, máu theo ống dẫn chảy vào ống nghiệm.
"Hu......hu hu...... Đau...ưm......"
Một câu cũng nói không rõ, miệng bị anh hôn, eo cũng bị anh giam cầm, không thể động đậy.
Mọi người sửng sốt, đây là làm cái gì?. Dùng ma pháp đánh bại ma pháp sao? Vẫn là làm cái gì.....anh hôn chế trụ cậu, mọi người chỉ cảm thấy, chính mình giống như bị thương.
Cậu giãy giụa hai cái nhưng bởi vì bị anh hôn cho nên cực kỳ nghe lời.
"Anh, có người ở...ưm......"
Anh hơi hơi giương mắt ý bảo.
"Còn không nhanh lên?"
Các y tá: "Nga nga nga, mau mau mau, rút máu."
Các y tá: "Đời này chưa từng chịu tổn thương nhiều như thế !!!!!!"
Không dám nhìn a không dám nhìn, đây là chuyện có thể xem miễn phí sao ???
Vì trấn an Omega nhà mình mà dùng miệng lấp kín, Sumettikul tổng, thực sự chỉ có mình người làm được.
Lấy xong máu, người không có liên quan liền chạy khỏi hiện trường.
Người này không khỏi cảm thán thế đạo tang thương, này như thế nào mất trí nhớ cùng người bình thường không quá giống nhau?. Nhà người khác mất trí nhớ đều là ngược luyến tình thâm, Sumettikul tổng không giống nhau, đây là ngược cẩu tình thâm.
Lấy máu cậu liền tức giận, tủi thân bắt đầu lầm bầm lầu bầu.
"Anh không thích em...Căn bản là không thích em......"
"Sao anh lại không thích em bảo bối, không được nói bậy."
"Vậy anh......anh đi theo mấy chị gái đó ức hiếp em. "
Mu bàn tay cọ hốc mắt, hồng hồng không vui.
"Hu......anh không thích em......"
Omega ở trên giường khóc, đem đầu giấu vào trong chăn, thút tha thút thít.
"Em muốn đi tìm bảo bảo, cùng bảo bảo cáo trạng."
"Không được."
Anh bị cậu chọc cho ngăn không được cười.
"Bảo bảo chỉ là một đứa nhỏ, nghe không hiểu em nói ."
"Đây chính là khi không có người làm chủ cho em sao?. Là như thế này sao?. Em mang theo bảo bảo đi."
"Lại hồ nháo, muốn anh đánh mông em."
"Ức hiếp em."
Cậu rầu rĩ nói chuyện, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn muốn anh ôm một cái.
"Anh, anh không biết đâu, vừa rồi mấy chị gái y tá kia, các chị luôn nhéo mặt em, anh xem......nhéo đỏ lên rồi...đau......"
"Sau đó?"
"Còn sờ ngực em, hỏi em có đau không. Các chị ấy chính là cố ý hu hu hu...... Mỗi lần anh không ở đây, em nói anh cũng không tin, thật sự các chị ấy thật sự nhéo em, anh xem đầu tóc em đều bị làm cho loạn."
Cậu quá đáng yêu chỉ sợ cũng là một loại sai lầm.
Anh mở bánh kem ra, cậu thích ăn ngọt cho nên mấy ngày nay ngay cả uống sữa cũng đều thêm đường mới có thể uống, gần đây thân thể đã dần dần tốt lên, không có việc gì ăn nhiều một chút bổ cho thân thể mới có thể.
Ở bụng về sau chỉ sợ là sẽ lưu lại một vết sẹo, mỗi lần xem đều làm anh thấy ghê người.
Buổi tối anh đều sẽ cẩn thận bôi thuốc mỡ cho cậu, hy vọng đừng lưu lại vết sẹo, nhìn lại khiến anh đau lòng.
Thể chất cậu không tốt lắm cho nên tốn nhiều đồ cũng không thấy béo lên.
Từ khi có thể xuống giường, mỗi ngày vận động chính là trốn tránh các chị gái y tá đến lấy máu của cậu hoặc là đuổi giết chạy ra bên ngoài nhìn tiểu bảo bảo.
"Hôm nay chú Dak nấu canh em thích ăn nhất, này là anh bảo thư ký mua cho em......em làm gì vậy ?"
Xoay người mới vừa mở hộp cơm ra, đứng tại chỗ nhìn cậu, vừa rồi còn khóc thút tha thút thít, một hồi lại cởi một nửa quần áo ra, cũng không biết là làm cái gì.
Lộ ra nửa bả vai, một bàn tay xoa trước ngực, mày nhăn mè nhèo với anh.
"Anh, ngực em không thoải mái, vừa rồi đụng vào, đau quá......"
"........Đau?"
"Ừm..... Anh sờ sờ, cứng cứng, giống như có cái gì đó, không thoải mái......"
Từ sau khi nằm viện, anh lo liệu che chở tiểu bảo bối, ngay cả hai người ở trên cùng một cái giường, anh đều tận lực khắc chế, có thể không hôn liền không hôn.
Chủ yếu là cậu cũng không nhớ rõ làm sao có tiểu bảo bảo, cho nên cũng không có tâm phòng bị.
Ở trước mặt anh cởi quần áo, còn xoa ngực......
Alpha nuốt nuốt nước miếng, nỗ lực muốn đem tầm mắt dời đi.
"Một lát anh bảo Hana lại đây xem cho em, mặc quần áo cho tốt vào đi bảo bối......"
Nói đến một nửa, muốn kéo quần áo cậu lên.
Chỉ là cậu cảm thấy kỳ quái, mấy ngày nay cực kì rầu rĩ, cậu vẫn luôn không để trong lòng, vừa rồi có y tá đụng vào liền cảm giác được cực kỳ không thoải mái.
"Ừm......"
Cậu nhẹ nhàng nhéo.
"Anh, em..... Sao nơi này lại ra nước....."
".....Bảo bối, mặc quần áo vào."
"Hu....anh nhìn xem nha......"
END CHAP 132.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro