Chapter 142
Cậu chính là một Omega làm từ nước, thân thể đều đỏ như quả anh đào ăn rất ngon miệng hoặc là dâu tây ăn vào ngọt ngào, nhiều nước.
Mỗi lần làm xong đều phải đổi khăn trải giường, bằng không cậu không thể nằm.
Cậu chọc chọc không có việc gì liền nhìn eo anh, khẩn cầu anh có thể đừng dùng tốt như thế.
Luôn làm cậu ngủ không tốt, thể lực anh thật sự là quá tốt.
Mỗi tuần tập thể hình ba lần, cơ bắp trên người hoàn mỹ giống như điêu khắc.
Thân thể cậu lại yếu ớt, mềm mại không xương đáng yêu không chịu được.
Nhưng cậu không nghĩ như vậy, nhìn cơ bắp của anh, cậu liền hâm mộ đỏ mắt, rất nhiều lần giương nanh múa vuốt nói:
"Em cũng muốn tập thể hình. Em cũng muốn em cũng muốn. Em cũng muốn có cơ bắp. Như vậy một chút cũng không giống bạn nhỏ."
Nhìn lại đùi cùng eo cơ bản đều là dấu vết anh nặn ra, tỏ vẻ không quá phục.
Cậu cũng muốn tập thể hình, anh cũng có thể dẫn cậu. Ở phòng tập thể thao tập thể hình cùng ở trên giường không có gì khác nhau, trong nhà có phòng gym, chẳng qua bên trong có gương siêu lớn.
Có thể cho cậu thấy rõ ràng chính mình bị làm cho dậy không nổi cùng bộ dáng e lệ.
Phòng tập thể thao trong nhà, cậu cảm thấy như vậy khá tốt, bằng không cậu gập bụng đều muốn anh hôn một cái, gập bụng về sau liền trực tiếp bị ấn ở trước gương.
Vốn dĩ một mặt tường gương, góc trái bên dưới không thể hiểu được hai ngày này liền xuất hiện chất lỏng dính dính, dù sao không thế nào khỏe mạnh.
Vốn là đi làm khoẻ thân thể, cậu ngược lại khó chịu khóc.
Trên eo không tính, anh cũng phát hiện sau khi cậu sinh xong bảo bảo, thể lực của cậu theo không kịp, ngày thường làm hai lần năng liền choáng váng đầu óc.
Tập thể hình hai lần, gập bụng cuốn bụng mấy ngày nhưng trên eo có không ít lực, đôi khi đặc biệt mẫn cảm cọ cọ, bên trong ngứa, cậu còn sẽ tự mình động động eo.
Rất thú vị, anh trêu bạn nhỏ đến nghiện.
Không có việc gì liền lôi kéo cậu đi phòng tập thể thao tập thể hình thật tốt nhưng cậu không hề bị lừa.
"Mỗi lần đều nói tập thể hình nhưng em chạy bộ anh liền ôm em xuống cởi quần của em. Em mới không cần tập thể hình, mấy ngày nay đổ mồ hôi quá nhiều, thiếu sữa."
Xoa bóp ngực cậu, có lẽ là có chút hiệu quả, không có mềm mại như vậy.
Anh không tin, đưa tay phải sờ sờ, bị cậu né tránh:
"Không cho anh sờ."
"Vì sao?. Em là bà xã của anh, anh còn không thể sờ em?. Em cáu kỉnh với anh."
Bị anh bế lên đặt ở trong lòng ngực sờ sờ, cười ha hả:
"Cảm giác càng ngày càng đáng yêu."
Cậu tức giận, cắn cằm anh:
"Em là nam nhân, sao anh có thể dùng từ này hình dung em, em hẳn là......"
"Là cái loại chân đặc biệt trắng, eo đặc biệt mềm, có được không?. Hay là baba của bảo bảo, có thể đi?"
"Có thể."
Đứa nhỏ khó dỗ, baba của đứa nhỏ càng thêm khó dỗ.
Ở cữ gần một tháng, tên bảo bảo cũng được quyết định rồi, kêu là Venice Sumettikul. Nhũ danh lại tương đối đáng yêu, liền dứt khoát kêu nhãi con.
Đương nhiên cũng có ngụ ý đặc thù, chính là viết tắt của nhãi ranh, dù sao bốn chữ này nghe không tốt lắm cho nên liền kêu thành nhãi con, phá lệ thú vị một chút.
Tuy biết tên con trai kêu như này ít nhiều có chút nói giỡn, nhưng rõ ràng ý nghĩa không tồi.
Cậu mỗi ngày ôm con trai yêu thích không buông tay:
"Bảo bối ~ nhãi con ~ bảo bảo ~"
Anh nhìn có chút đỏ mắt, anh nhớ rõ Biu Biu nhà anh cũng sẽ ôm cánh tay anh làm nũng đi?
Hiện tại hoàn toàn biến thành cùng con trai anh làm nũng, thật là đau đầu.
Alpha không hài lòng ngồi ở mép giường nhìn cậu trong lòng ngực ôm con trai:
"Bảo bảo, lại đây anh hôn em."
Build Puttha:
"Anh có thể đợi một lát nữa không? Bảo bảo phải ngủ rồi nha ~"
"............"
Trong công ty vẫn luôn là Jeff hỗ trợ xử lý, Jeff đã muốn điên rồi.
Liên tục đã vài ngày call, chỉ trích anh là lão tổng của công ty mà mỗi ngày không đi làm chỉ biết ở nhà vây quanh bà xã, tính chuyện như thế nào. Có còn là đàn ông không ?.
"Cậu sốt ruột về nhà như vậy là vì cái gì?"
Jeff chửi má nó:
"Mẹ kiếp, đương nhiên là về nhà vây quanh bà xã."
"............"
"Lúc trước nếu không phải Omega của cậu bị bắt cóc, tôi cũng không đến mức phát thiện tâm đến đây giúp cậu quản công ty, cậu nhanh trở về đi, bà xã tôi sắp bị đứa nhỏ kia bá chiếm rồi."
Đều nói trong nhà có bảo bảo, Alpha trong nhà thật dễ cháy.
Anh thở dài một hơi:
"Kỳ thật loại tình huống này của cậu, dù về nhà chỉ sợ cũng không có cải thiện gì quá lớn, không phải nói con gái đều là áo bông nhỏ sao?. Đứa nhỏ nhà tôi tạm thời thể nghiệm không đến."
"Áo bông nhỏ?. Ha hả......"
Cười lạnh hai tiếng, có thể cảm giác được ở trong điện thoại phi thường bất đắc dĩ:
"Dù sao không có mặc ở trên người tôi là được rồi, ai......"
Trời biết anh chịu nhiều tủi thân như nào?. Đại khái là bởi vì áo bông nhỏ ở trong bụng Omega cảm giác được anh đối Barcode không tốt, cho nên hiện tại chính là trả thù anh.
Build một lần nữa làm thủ tục nhập học, chỉ cần cậu học hai năm là được, bằng tốt nghiệp được cấp không sai.
Bởi vì muốn khai giảng học kỳ mới hơn nữa anh phải về công ty, bảo bảo ở nhà liền giao cho chị Nguyệt, tính thì tính như thế nhưng cậu vẫn không yên tâm.
Chỉ là không muốn chậm trễ việc đi học, mỗi ngày chỉ cần có đưa đón, kỳ thật cũng chậm trễ không bao lâu.
Trước khai giảng một thời gian, anh trở về công ty, thương trường xây dựng thuận lợi, rất nhiều văn kiện hợp đồng tuy đã được Jeff xử lý nhưng anh cũng phải xem qua.
Trở về đi làm cũng không muốn, lạnh mặt, cho nên ngày đầu tiên vẫn là đưa cậu đến, cũng coi như là cổ vũ cho bản thân, chuyện dưỡng thành thói quen không thể dễ dàng thay đổi.
Sau đó liền thấy anh mặc đồ vest, bên người đi theo một Omega mặc áo hoodie, hai người dính lấy nhau.
Lôi kéo tay, cậu dựa vào anh, dù sao cậu cũng không nhớ rõ mình đã tới công ty vài lần, ai cũng không quen biết, vẫn là tương đối sợ người lạ.
Cậu đẩy đẩy anh:
" Anh vì sao muốn mang em tới, bảo bảo ở nhà muốn khóc rồi."
"Nghe bên trong một chút có tên của anh không?. Biết kêu anh là gì không?"
Gật gật đầu:
"Biết."
"............"
Được, đầu óc ngây ngốc, không thể rời người.
Bởi vì túm cậu tới công ty, cậu liền ôm một cánh tay anh, hai người mười ngón tay đan vào nhau, người ở đại sảnh nhìn giám đốc đến đều choáng váng, người đi ngang qua dạo ngang lại cằm đều sắp rớt trên mặt đất.
"Anh, bọn họ vì sao lại nhìn chúng ta nha?. Em có phải không...không nên mặc như vậy nha."
Đánh giá một chút, đều là mặc trang phục đi làm. Cậu lại mặc áo hoodie, thoạt nhìn không hợp, ngày đầu tiên tới công ty.
"Về sau em cũng muốn mặc như vậy. Cùng anh ở bên nhau làm việc ~"
"Có chí khí."
Công ty trên dưới mừng anh trở về, trên mặt đều có một loại ý cười khó hiểu. Bình thường Sumettikul tổng lạnh lùng đáng sợ, nhưng mới vừa ở trong thang máy liền cảm giác không quá thích hợp. Có chút nghi hoặc hỏi thư ký:
"Tôi có chỗ nào không hợp sao?"
Thư ký Leo ho khan hai tiếng, có chút xấu hổ chỉ chỉ cổ:
"Chỗ này, có dấu......"
"Là sao?"
Không chú ý xem.
Dù sao cậu ngủ vẫn là dính người một ít, hôn hôn cổ cũng sẽ lưu lại chút dấu vết, này chỉ là lộ ra tới chỗ có thể thấy, nhìn không thấy ví dụ như phía sau lưng, còn có dấu vết móng tay cào ra.
Lộ ra chỗ nhàn nhạt, thoạt nhìn cực kỳ ái muội.
Cậu đỏ mặt ở bên cạnh không ra tiếng, bởi vì ngay cả cậu cũng không nhớ rõ lúc làm.
Trong văn phòng anh có chút hết chỗ nói.
Thời gian dài không có về, Jeff ở đây bá chiếm một đoạn thời gian, mở ngăn kéo, con mẹ nó hai hộp áo mưa.
"........Jeff có làm việc không?"
Thư ký Leo gật gật đầu:
"Bình thường đều mang người nhà tới, hiệu quả làm việc sẽ cao hơn một chút."
"............"
Không có bà xã thì làm gì có động lực làm việc?. Khóc hu hu.
Ở nhà đợi thời gian có chút lâu, đột nhiên ở trong công ty, ngược lại có chút không được tự nhiên.
Liền đưa theo bà xã đến, cũng không có tác dụng gì quá lớn, nhưng anh nhất công tư phân minh.
Thư ký Leo gõ gõ cửa:
"Sumettikul tổng, một lát có họp không?"
Mới vừa mở cửa, thư ký liền hận, vì cái gì bản thân không phải người mù?
Anh ngồi ở trên ghế, cậu ngồi ở trên người anh, rũ đầu rõ ràng là ngủ rồi, anh để cằm ở trên vai cậu xem máy tính.
Chính là cái loại này giống như ôm đứa nhỏ, cậu khóa ngồi ở trên hai chân anh.
Ở nhà đã có thói quen ngủ trưa, cho nên dựa vào trên người anh liền ngủ rồi.
Vừa tiến đến ngược lại có chút dư thừa, cười cười đè thấp âm lượng:
"Sumettikul tổng?"
"Ừ, một lát đi chuẩn bị đi, ba giờ họp ."
"Vâng, vậy......"
"Cậu đi pha cho Biu Biu một ly sữa bò, không cần quá ngọt, thêm một chút đường là được."
"Tốt, không thành vấn đề."
Cậu dựa vào trên người anh ngủ:
"Anh, hôn hôn ~"
"Hửm, ngủ không thoải mái?"
Hôn một cái.
"Không phải, tây trang trên người anh có chút cộm."
Ôm cổ anh cọ cọ:
"Ở trong công ty anh thật nghiêm túc, cảm giác mọi người đều rất sợ hãi bộ dáng này của anh."
Cùng cậu gặp qua không quá giống nhau, phảng phất người khác thấy anh đều sợ hãi, cảm giác tránh còn không kịp.
Giơ tay chọc chọc gương mặt anh:
"Anh ở công ty đều không có cười sao?"
"Bảo bối, trên người của em như thế nào có hương thơm ngào ngạt, không phải dán miếng ức chế rồi sao?"
Cậu sờ sờ sau cổ:
"Ai nha, dán, em cũng không biết hương thơm chỗ nào."
END CHAP 142.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro