Chapter 201

Ánh đèn nhiều màu sắc xen kẽ nhau.

Toàn bộ đường băng hình chữ nhật, có lối đi vào và ghế đặc riêng biệt ở hai bên.

Cậu vốn muốn ngồi lùi lại một chút, dù sao bụng cậu cũng có hơi bắt mắt, nếu có người đi tới đi lui thì thật sự rất ngại, cậu không muốn để người khác nhìn thấy.

Mặc dù Omega mang thai là chuyện bình thường, đàn ông mà, lại bị người khác theo dõi, cậu có chút không thoải mái.

Phục vụ bên sân khấu hình chữ U đưa tới 2 viên kẹo, là vị cam.

Chua chua ngọt ngọt, cậu cảm thấy có chút ngon miệng, rất thích, ăn một viên không đủ lại nhét thêm một viên.

Các người mẫu lần lượt xuất hiện, những chị gái xinh đẹp cùng với đôi chân dài, mặc váy ngắn,  để lộ chiếc cổ trắng đẹp như thiên nga, mỗi người đều đeo một chiếc vòng cổ.

Trang sức được trưng bày trên các mô hình gần như đạt đến đỉnh cao của cảm giác, chủ đề là tình yêu thêm một số yếu tố về biển.

Cá heo, cá voi, những loài động vật có vú này chỉ có một bạn đời trong đời, gần với chủ đề "tình yêu duy nhất" của buổi triển lãm này.

"Đẹp quá..."

Cậu ngẩng đầu lên nghiêm túc nhìn xem, ánh mắt tràn đầy khao khát và mong đợi, lẩm bẩm:

"Thật tuyệt vời."

Cậu nghĩ rằng bản thân cậu không có kỹ năng gì đặc biệt, ngay cả khi đi học đều là ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, cậu không có tài năng gì cả.

Hoàn toàn là kiểu không thể đứng trên sân khấu, nhìn các người mẫu xuất sắc đi tới đi lui trên sàn diễn, khiến toàn bộ trang sức trở nên đẹp hơn.

Mỗi một người ngồi dưới khán đài đều có cách nhìn khác nhau, mỗi người có sự hiểu biết và quan điểm gì về chủ đề và ý tưởng thiết kế đều có những thảo luận khác nhau.

Ánh mắt cậu tràn đầy khao khát:

"Anh, những dây chuyền đẹp đẽ này đều là anh thiết kế sao?"

"Đương nhiên không phải rồi, ở đây có gần một nghìn vật triển lãm, em xem, mỗi một người đều đi tới đi lui một lần, các vật triển lãm chưa đầy 60 giây, nhưng mỗi món đồ đều mang một ý tưởng và nỗ lực khác nhau."

"Ồ..."

Anh biết cậu nghe không hiểu, cho nên kiên nhẫn giải thích:

"Em biết vì sao chủ đề lần này gọi là  " tình yêu duy nhất" không?"

Cậu lắc lắc đầu:

"Vì sao a?"

"Anh từng gặp qua rất nhiều người, quyên góp, làm từ thiện đều dùng tên của người trong gia đình họ để thể hiện tình cảm, anh từng nhìn thấy liền nghĩ thật sự là quá giả tạo và đạo đức giả, nhưng đến khi bản thân anh gặp được, anh liền không còn suy nghĩ này nữa."

Ánh mắt anh như ánh đèn sân khấu chiếu lên người cậu, lòng bàn tay rộng lớn vuốt ve mu bàn tay cậu:

"Bởi vì muốn bày tỏ hạnh phúc của mình cho mọi người thấy, để tất cả người nhìn thấy đều chúc phúc, khen ngợi, nói rất xứng đôi, tâm lý muốn được người khác công nhận của con người thật sự có chút trẻ con nhưng cũng thật thú vị."

"Để người khác nhìn thấy? Tại sao nha?"

Cậu mỉm cười:

"Chuyện này có liên quan gì đến chúng ta a~"

" Đương nhiên có, em có thích trang sức các người mẫu biểu diễn hôm nay không?"

Anh hỏi cậu với ánh mắt dịu dàng.

Cậu gật gật đầu:

"Thích~"

Hai người vốn dĩ đang nói chuyện, đột nhiên giữa chừng người dẫn chương trình lại lên tiếng, vòng đầu tiên kết thúc, các người mẫu đứng thành một hàng ở phía sau lộ ra nụ cười hoàn hảo.

Bầu không khí trong hội trường ngay lập tức rơi vào im lặng, như thể tất cả họ đều biết điều gì sẽ xảy ra trong giây tiếp theo.

Anh đột nhiên nói:

"Thích thì chúng liền đem đi."

"Hả? Cái gì nha? "

Ánh đèn sặc sỡ của sân khấu từ từ hội tụ lại, tìm kiếm nhân vật chính trong đám đông.

Cậu cũng nhận thấy bầu không khí xung quanh mình khác hẳn, bắt đầu nhìn sang một bên, không biết tiếp theo sẽ có màn trình diễn gì. Cậu thậm chí còn hưng phấn ôm cánh tay anh:

"Anh, tiếp theo còn gì nữa a~."

"Còn..."

Cậu nhìn ánh sáng chiếu xuống vài người rồi rời đi, cuối cùng sáng lên bên cạnh cậu!

Người của anh!

Lúc này, anh chậm rãi đứng lên, lưng thẳng tắp như một ngọn núi bất động, cũng là nơi Omega có thể dựa vào.

Cậu sững sờ bị kéo từ ghế lên sân khấu.

Khi mọi người đang chú ý, ánh đèn sân khấu chiếu sáng, cậu không thể nhìn thấy khuôn mặt của những người phía dưới bây giờ trông như thế nào.

"Anh...Cái này..."

Cậu không có chút chuẩn bị nào, thậm chí còn không nghĩ tới người đàn ông trước mặt lúc này sẽ làm gì.

Anh chưa bao giờ lo lắng như vậy, người anh yêu đang ở trước mặt anh.

Lòng bàn tay vì lo lắng đã ướt đẫm mồ hôi, anh hắng giọng, chậm rãi quỳ xuống.

"!"

Jeff đột nhiên thấp giọng mắng trong khán phòng, tiếp theo là một đám người thấp giọng cười vang:

"Cmn quỳ một gối!"

Anh lo lắng đến mức quỳ một gối xuống rồi cũng quỳ luôn chân còn lại.

Lúc này không có gì xấu hổ cả, ngược lại có chút dễ thương, một Alpha cao lớn ở trong công ty hô mưa gọi gió, lại ở trước mặt vợ nhỏ của mình vụng về và dễ thương như vậy.

"Anh...anh là muốn? "

Khi cậu nhìn thấy anh quỳ xuống mới  mơ hồ phản ứng lại:

"Không phải chú Dak sao?"

"Biu Biu, em nghe anh nói."

Anh lo lắng nuốt nước miếng, khán giả im lặng nhìn hai người.

"Anh biết bây giờ cầu hôn đã rất muộn, ở đây cũng có rất nhiều gương mặt xa lạ em không biết, từ sau khi chúng ta kết hôn, anh giấu em ở trong nhà, rất ít khi xuất hiện, trở thành Omega của một mình anh, nhưng Biu Biu, anh chưa bao giờ nghĩ ..anh chưa bao giờ nghĩ một người như vậy sẽ xuất hiện trong cuộc sống của anh, anh với em khác nhau, thậm chí hoàn toàn trái ngược nhau nhưng em thu hút anh..."

Đầu ngón tay của anh run rẩy lấy chiếc nhẫn ra, một cảnh tượng mà anh đã tập hàng ngàn lần trong đầu.
Nhưng giây phút này anh vẫn không thể giữ nổi bình tĩnh.

"Anh không có người nhà, em vì anh sinh một đứa con trai, bây giờ lại mang thai, trước kia anh không tin vào cái gọi là tình yêu định mệnh bởi vì những thứ đó đối với anh không quan trọng, là một người doanh nhân, trong mắt anh chỉ có quan hệ lợi ích, chưa bao giờ nghĩ đến việc hết lòng yêu một người, cảm ơn em đã xuất hiện để anh biết cảm giác có người nhà, được yêu là như thế nào."

Tai cậu ù ù, như không nghe được chồng mình đang nói gì, truyền thông xung quanh đều đang chụp ảnh.

Cuối cùng cậu đã hiểu tại sao anh nhất định phải đưa cậu đến đây, hơn nữa còn mời rất nhiều phương tiện truyền thông.

Đây là cầu hôn...

Thì ra là muốn cầu hôn...

Cậu luôn ngoan ngoãn và nghe lời, chưa bao giờ chủ động đòi hỏi bất cứ điều gì, mặc cảm tự ti do gia đình mang lại luôn khiến Omega đáng thương này không dám ngẩng đầu lên.

Cậu gả cho anh cũng luôn trong tình trạng ẩn hôn.

Thì ra anh sẽ nhớ tất cả mọi thứ của cậu, hơn nữa đã sớm âm thầm muốn cho cậu một danh phận, cho cậu một cơ hội công khai.

Hóa ra là như vậy.

Trong lòng cậu đột nhiên cảm thấy có chút chua xót khó chịu, trong lòng dâng lên nổi bất bình không thể giải thích.

Anh nhìn thấy mắt cậu đỏ lên, bản thân đột nhiên cũng có chút chua xót.

Một đường đi đến thật ra không có khúc mắt nào đặt biệt lớn, nhưng ở trước mặt mọi người thừa nhận sự tồn tại của cậu thật sự quá hạnh phúc rồi.

Giọng nói của anh run rẩy:

"Biu Biu, em có nguyện ý gả cho anh không?"

" Đồng ý"

" Đồng ý "

"Khụ khụ! Còn không nhanh đồng ý ya "

Bên dưới khán đài có người vỗ tay huýt sáo, làm loạn thành 1 mớ.

Cậu không nói được gì, giống như có thứ gì đó đang nghẹn ở trong cổ họng, trong lòng dâng trào.

Người đàn ông quỳ một gối trước mặt cậu đang say đắm, nuông chiều cậu bằng tình yêu vụng về của mình.

"Biu Biu, hãy để anh trải qua cuộc đời này cùng em ."

Cậu nói không nên lời, ánh mắt chua xót như suối nước nóng không kìm được, nước mắt nóng hổi trào ra.

Cậu gật đầu:

"Ưm"

"Ô em muốn...gả cho anh sao? Nhưng mà em vốn dĩ chính là của anh."

Cậu hít hít mũi, đưa tay của mình ra.

Sau khi cậu gật đầu, xung quanh trở nên sôi động hơn, pháo hoa giấy đầy màu sắc sặc sỡ bay khắp nơi như những nàng tiên nhỏ xinh đẹp chúc phúc cho họ, rơi trên tóc của 2 người.

Anh không đứng dậy, nắm lấy tay của cậu, lấy chiếc nhẫn ra đeo cho cậu.

Đeo nhẫn ở ngón giữa là đính hôn, đeo nhẫn ở ngón áp út là kết hôn.

Bây giờ anh đã quyết định tổ chức cho cậu một đám cưới thật hoàn hảo, cho nên những quá trình này là không thể tránh khỏi.

"Build, chiếc nhẫn này là do Bible tự thiết kế, đây cũng là thứ duy nhất trong toàn bộ quá trình có thể khiến cậu ấy chú ý, cậu ta còn lôi tôi ra ngoài xem chiếc nhẫn trong dịp Tết, thật sự không phải là người mà."

Jeff haha cười hai cái.

Cậu cắn môi:

"Thật sao?

"Đương nhiên là thật, bên đó còn có tên của hai chúng ta, trở về chúng ta từ từ xem ."

Cậu nhìn chiếc nhẫn, chiếc nhẫn kim cương ba carat không nhỏ, đối với cậu nó có hơi cao cấp.

Vòng tròn nhỏ màu trắng bạc được đưa vào ngón tay cậu như thế này, ngón giữa xinh đẹp cuối cùng cũng không còn trống rỗng nữa, còn tăng thêm một chút quyến rũ.

Tay cậu cũng rất đẹp, chiếc nhẫn này nằm trên tay cậu, chính là cảm giác trở về với chủ nhân ban đầu.

Đeo nhẫn vào, trái tim anh dường như cuối cùng cũng được đặt xuống, anh không biết mình đang lo lắng điều gì, nhưng sự hoảng loạn không thể giải thích đó bao bọc chặt chẽ mọi người vào vòng tròn này:

"Từ giờ trở đi, cả thế giới đều biết em là của anh rồi."

Anh đứng dậy, trán tựa vào trán cậu, hai người kề sát vào nhau, khoảnh khắc hạnh phúc này thậm chí không thể diễn tả bằng bất cứ từ ngữ nào.

"Sau này, em sẽ triệt để là của anh."

Cậu ngượng ngùng đến đỏ mặt:

"Vốn dĩ cũng là của anh."

Một kiếp, hai kiếp hay vài kiếp, đều có thể là của anh, chỉ cần anh còn một hơi thở, anh sẽ để cho tình yêu này kéo dài đến chết.

"Hôn một cái đi! thành công rồi còn  không nhanh hôn một cái "

"Hôn một cái! Hôn một cái!"

"Ngại cái gì nữa chứ, nhanh lên nào. "

END CHAP 201.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #biblebuild