100

Trời mưa lâm râm, tao chạy ra vườn lấy quần áo vào hộ cô tao. Cũng ngả chiều rồi, hơi đất bốc lên vừa nồng vừa ẩm. Cho hết đồ vào giỏ thì tao thấy nó đang đứng tựa cửa nhìn tao—đấy, nó còn chẳng buồn giúp tao mà. Tao hỏi hai người nói chuyện cách nào. Nó không trả lời chỉ bảo cô sang phòng bên lấy đồ gì đó cho tao, còn hối tao nhanh lên để cô đợi. Là cô tao hay cô nó thế? Cô tao đã thay kimono, còn ôm trong lòng một cái hộp màu đỏ, tao biết nó là gì. Cái hộp làm phép của cô tao. Hồi nhỏ, có lần tao tò mò lấy xem thử rồi. Mấy thứ trong đó tao nhìn chả biết gì là gì, chán quá nên cũng thôi không còn để ý đến nữa. Cô tao lấy trong hộp ra một con dấu, là jitsuin của tao. Cô tao nói cô tao phải xin ông nội năm lần bảy lượt mới được giữ jitsuin của tao làm kỷ niệm. Tao tưởng tao chỉ có mitomein thôi vì tao không ở Nhật nhiều. Cô hỏi tao từ lúc làm giấy chứng tử thì tao có cảm thấy khác lạ trong người không, có bệnh tật gì không. Tao bảo không hẳn nhưng đúng là có ngất xỉu hai lần. Cô tao đốt một đạo bùa rồi cầm lấy tay trái của tao, khói nhẹ nhẹ không tản ra chung quanh mà lại cuộn lấy cổ tay, hiện lên hai cái ấn khuyết. Tao thì quen với mấy chuyện này rồi, còn nó thì mặt xanh như tàu lá. Cô tao chỉ cho tao hai cái ấn đó là Lão và Bệnh. Một người có bốn ấn; lần lượt gồm Sinh, Lão, Bệnh, Tử. Lúc mới chào đời thì Sinh ấn sẽ mất đi, khi sống thì Lão và Bệnh sẽ khuyết dần cho tới lúc mất hẳn thì Tử ấn cũng mất theo, đồng nghĩa với chết. Cô tao nói Tử ấn của tao bị ép phải mất đi nên hai ấn còn lại sinh hỗn độn, nếu không can thiệp thì tao người không ra người, ma không ra ma. Tao ngồi phiên dịch cho nó. Nó hỏi thế phải làm sao, mặt hết sức nghiêm túc nhưng nhìn kỹ thì thấy chẳng có giọt máu nào. Tao cười thầm trong bụng, nó có vẻ nhập tâm mấy chuyện bùa chú này. Cô tao yên lặng vẽ một enso nơi Tử ấn của tao, sau lại lấy jitsuin của tao đóng một dấu vào giữa. Enso mang ý nghĩa thinh lặng giúp kềm hãm sự hỗn độn của hai cái ấn còn lại. Cô tao lại lấy ra một jitsuin khác—cái này là của cô tao—rồi đóng một cái nơi Sinh ấn. Cô bảo cái này là để cô biết được tình trạng của tao phòng khi trở tay không kịp. Tao chỉ biết nhoài người ôm cô một cái thật chặt. Khói tan hết thì mấy cái ấn cũng mất, trên tay tao giờ chỉ còn một vòng enso đậm đen như mới xăm.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro