105
Bọn tao đi Osaka sau đó. Lúc đầu tính không đi vì sau chuyện xảy ra ở nhà tắm thì tao thật không biết cư xử với nó thế nào. Nên xem như chưa có gì xảy ra như cách nó đang làm, hay chừng mực hơn trong mọi hành động để nó an tâm rằng tao sẽ không lặp lại một việc tương tự? Nghĩ mãi cũng chẳng ra nên tao mặc cho số phận. Tao thì cũng chưa bao giờ đi Osaka, nhưng dĩ nhiên đã tới đấy thì phải check-in ở Dotonbori, cái chỗ có bảng quảng cáo vận động viên mặc áo グリコ—Glico ấy. Với một đứa nghiện Pocky như tao thì đúng là địa điểm sống ảo hợp lý quá còn gì. Sau đó thì tao vào cửa hàng tiện lợi mua bánh ăn thật. Lúc đứng lựa bánh—một mình, còn nó thì đi dạo vòng quanh—tao có lẩm nhẩm "mắc đái quá, mắc đái quá" thành tiếng. Các mày có biết cảm giác được nói chuyện bỉ bựa mà không ai hiểu nó vui thế nào không? Thế rồi tao nghe có giọng nói kế bên "Mày dơ vậy luôn á hả?" Tao nhìn qua thì thấy nó. Lúc đó chẳng hiểu tao theo quán tính thế nào lại tiếp tục "mắc đái quá". Nó hỏi nói chuyện với ai, tao nói là với mấy người ở dưới. Nó ngó nghiêng xung quanh trong khi tay thì chắp lại vái tứ tung. Hôm đó, tao biết thế nào là cười không ngậm được mồm trong truyền thuyết.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro