112

Cả một tuần ở ngoài Côn Đảo bọn tao không nói chuyện lấy một lần. Mọi khi nó sẽ nhắn tin xàm xí đủ thứ nhưng kỳ này lại không. Tao đoán nó đi chơi với An kia rồi. Bọn Nhân Mã vốn hướng ngoại, không chịu được việc ở một mình quá lâu đâu, có khi lại còn chả nhớ đến tao luôn ấy. Tự dưng tao lại liên tưởng đến cảnh trong mấy bộ phim khi mà nhân vật nào đó đi bộ thẳng ra biển rồi hoà mình vào khối nước vĩ đại xanh thẳm kia. Tao cứ vùng vẫy cho tới lúc lưng tao chạm vào bờ cát. Ừ, tao đã tự tử hụt các mày ạ. Sao số tao nó khổ thế nhỉ? Tao cũng có công ăn việc làm ổn định, cũng hiểu chuyện, cũng tự lập chứ đâu có dựa dẫm hay xấc láo, ỷ lại. Tình cảm của tao cũng quý giá, cũng là thứ tao nâng niu, trân trọng. Nhưng sao tao trao cho ai, họ cũng không cần?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro