6
Hồi đại học, tao thi vào Tài chính - Marketing, lúc mới xin vào chỗ làm hiện tại cũng là làm trong phòng Marketing. Nhưng được khoảng ba tháng thì tao bị điều sang phòng Chăm sóc khách hàng do thiếu nhân sự. Ban đầu chỉ nghĩ là tạm thời thôi nhưng mãi lại thấy thích nên tao làm luôn từ đó tới giờ. Cũng trầy trật dữ lắm. Tao nhớ lúc tao mới chân ướt chân ráo đi tiếp khách cái gì cũng không biết. Đối tác mời điếu thuốc. Tao không biết hút. Đối tác mời uống rượu tao cũng chỉ theo được vài ly. Với cả lúc đấy do chuyên ngành của tao đâu phải bên dịch vụ cho nên tao làm cái gì cũng cần có người mách nước. Nhưng nói thế thôi chứ có đi học thì mấy cái kiến thức trong trường đem ra ngoài cũng chẳng áp dụng được gì đâu. Chưa kể là tao không có nhiều bạn, về kể cho mẹ thì sợ mẹ lo lắng. Vậy nên đâm ra tao hay căng thẳng rồi cuối cùng bị trầm cảm, khoảng thời gian đó tao cứ nói chuyện một mình suốt. Tao bắt đầu quen hút thuốc. Lúc đầu thì là hút chiều khách, về sau một ngày tao hút khoảng nửa gói. Đến khi mà công việc ổn định thì tao mới có thời gian tự nhận thức nên quyết định cai thuốc. Cảm giác thèm thuốc nó kinh khủng lắm luôn các mày ạ. Tao có thử ăn kẹo cao su như mấy người hay chỉ nhưng không hiệu quả. Cuối cùng tao phải mua Pocky—cái bánh que có phủ sô cô la ấy—về ăn. Mà không phải ngồi nhai rột roạt đâu. Tao phải ngậm trên môi để thay cho cảm giác ngậm điếu thuốc ấy. Bây giờ tao chuyển sang nghiện Pocky rồi, lúc nào trong bán kính năm mét quanh tao cũng phải có Pocky. Có khi tao không bị ung thư phổi mà là tiểu đường thì đúng hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro