Biên niên sử hôn nhân
Lời khuyên trân thành
1 năm 6 tháng trước, 4 a.m
Reng. Reng.
Shininchi loạng choạng trèo khỏi giường để trả lời cái điện thoại đang la hét ầm ĩ. Bên cạnh hắn, Ran khẽ khụt khịt trong cổ họng, trở người và tiếp tục say ngủ. Shinichi thầm cảm thấy ghen tị với Ran.
- A lô ? – Shinichi trả lời một cách lờ đờ.
- Kudo ?
- Hattori ? – Shinichi cố kiềm không thở dài cáu kỉnh – Cậu có biết bây giờ là mấy giờ không ?
- Im đi - . Và tất nhiên, hắn lờ tịt tên bạn. - Vậy... - Tên bạn dừng lại, rồi hắng giọng. - Cậu biết đấy... Nó như thế nào nhỉ ?
- Cái g.. ? – Tên thám tử của miền Đông đần mặt ngớ ngẩn, dù sao thì bây giờ cũng chỉ mới bốn giờ sáng.
(ai mà suy nghĩ thông suốt được nhỉ)
- Cậu biết đấy! – Heiji nhấn mạnh ở đầu dây bên kia – Hôn nhân ấy! Nó như thế nào ?
- Oh – Shinichi chớp mắt – Tuyệt lắm
- Thật chứ ?
- Tất nhiên – Shinichi lại tiếp tục chớp mắt – Cho đến khi cậu làm cô ấy có thai
Một khoảng lặng bên đầu dây bên kia.
- Hả ?
- Sự thay đổi tâm trạng – Shinichi giải thích, chợt rúm lại khi nhớ đến khoảng thời gian đó – Cậu đã nghe đồn đại rằng phụ nữ có thể sẽ như thế nào khi họ mang thai chứ ? Và thậm chí sự thật còn tồi tệ hơn thế nhiều cơ đấy
- Chết tiệt... – Shinichi có thể nghe tên bạn của mình bồn chồn trong ống nghe.
- Nhưng – hắn tiếp tục thêm vào nhanh chóng – Cậu đã biết cô ấy cả cuộc đời rồi còn gì ? Vậy thì chả có gì bí mật cả. Cậu hiểu rõ cô ấy quá rồi. Bao nhiêu đôi lại có được lợi thế như các cậu chứ ?
Lại một khoảng ngừng nữa.
- Cậu chắc chứ ? – Heiji nói – Sẽ không có... uhm, bất cứ sự ngạc nhiên nào, bất kể cái gì chứ ?
Shinichi bắt chéo những ngón tay.
- Không hề
Một tiếng thở dài yên tâm được thốt ra bên kia đầu dây.
- Và này, toàn bộ cái chuyện hôn nhân ấy, có thực sự, thực sự xứng đáng không ?
Một nụ cười nhỏ thoáng qua trên gương mặt Shinichi khi hắn thả những ngón tay ra.
- Có. Thực sự, thực sự rất đáng.
Hắn nghe Heiji thở dài, và có thể tưởng tượng được tên bạn đang nhắm mắt, bẻ bẻ khớp tay, rồi tự gật đầu.
- Được rồi. Cảm ơn, Kudo
- Không có gì. Mai là ngày quan trọng của cậu đấy...
1 năm 6 tháng sau:
Chúng ta có thể nghe được Heiji đang hát ầm ĩ trong phòng tắm.
- Releeeeeaaaaaase meeeee... Get me out of this hell that I'm trapped innnnn...
Kazuha thì đang gõ loạn cái cửa phòng tắm lên.
- Heiji – cô rít.
- Gì ? – tiếng của Heiji gần như bị át bởi tiếng nước chảy.
- IM NGAY ĐI !
Trẻ con:
- Ro-ku – Shinichi gằn từng chữ và dí cái thìa thức ăn trẻ con trước mặt Roku – Sao con không ăn thứ này cho bố nhỉ? Anh Conan cũng ăn đấy chứ thôi.
Roku nhăn mũi và đẩy cái thìa ra xa
- Anh thử trò máy bay đi – Ran đề nghị khi lấy khăn lau mái tóc ướt sũng của mình – Lần trước nó có hiệu quả mà
- Anh thử rồi, cả trò tàu hỏa nữa
- Haizzzzz.... – Ran thở dài lấy khăn lau miệng cho con trai rồi bế thằng bé ra khỏi ghế và đặt vào trong cái nôi đôi bên cạnh - Ngoan lắm cưng, giờ thì đi chơi nào.
- A A A – Conan cười toe toét trong vòng tay của mẹ
- Ư Ư Ư – Roku vươn tay ra đòi bế
Shinichi nhìn thấy những biểu hiện của thằng con trai út của mình thì cười nham hiểm, dí thìa thức ăn trước mặt con
- Roku, nếu như con muốn được như anh Conan thì ăn nốt thìa thức ăn này cho bố
- Ư – Roku ngừng lại mà xoa cằm, có vẻ như thằng bé đang suy nghĩ thì phải – Ư
Thấy Roku đã đồng ý và ngoác cái miệng ra và Shinichi tống chỗ thức ăn vào trong miệng thằng bé
- Ngoan lắm con trai, giờ thì đi chơi thôi nào
Anh lấy khăn lau miệng cho con rồi đặt thằng bé vào trong nôi, bên cạnh Conan. Hôn nhẹ một cái lên môi Ran
- Ba mẹ con đi cẩn thận nhé
- Vâng, em biết rồi...
Kẻ bừa bộn
- Trong tương lai con nhất định sẽ trở thành 1 người mẫu đó con yêu, mặc dù bố phải nói là con cực kì ham ngủ. Và rồi sẽ có một đám con trai theo đuổi con. Yup, bố có thể tưởng tượng được điều đó. Và bố sẽ có sẵn rất nhiều ngạc nhiên cho chúng đấy, tất nhiên! Ví dụ như là cái cửa bẫy ở sân sau có thể dẫn đến đường ngầm dưới lòng đất của Dorbemans...
Yukari, đứa con gái 6 tháng tuổi của hăn cười khúc khích và phát ra những âm thanh mà đứa nhóc nào cũng thế
- Cái đó để sau đi ha, giờ thì con có muốn xem vài trò ảo thuật của bố không nào?
Hắn cùng lúc nâng lên hạ xuống con bé bằng khuỷu tay đồng thời lục lọi túi. Tìm được thứ mình cần, hắn bật ngón tay, tung một đám hoa giấy lên xung quanh. Yukari vỗ tay một cách thích thú còn Kaito - được khích lệ bởi con bé - tiếp tục màn trình diễn với nào là bong bóng, nến, hoa hồng, bài, banh... trong không khí.
Và đôi tai đã được huấn luyện kĩ càng của hắn đã cảnh giác tiếng bước chân đang đến gần. Hắn xoay đầu và giật mình trước hình dáng Aoko vừa xuất hiện.
Người mà mắt đang lia xuống nền nhà.
Nói một cách tỉ mỉ thì, hàng tá hoa hòe, và ti tỉ thứ linh tinh khác đang nằm ngổn ngang trên đó.
- Em sẽ không dọn đâu đấy – cô bảo tên tội đồ.
Tin quan trọng
- Heiji ?
- Hn.
- Heiji ? – người phụ nữ có mái tóc đuôi ngựa cố gắng gọi một lần nữa.
- Hn.- Tên da ngăm vẫn tiếp tục đọc báo, lẩm bẩm vài thứ nghe như là sự tăng lên nhanh chóng của các vụ giết người ở Tokyo.
Kazuha đảo mắt
- Em đã nhuộm tóc màu xanh đấy
- Hn.
- Em đã thầm yêu Kudo-kun
- Hn.
- Lý do duy nhất mà em lấy anh là để được gần anh ấy
- Hn.
- Em đã xả cái mũ của anh vào bồn cầu rồi
- Em LÀM GÌ CƠ? - Heiji đứng dậy, phóng vào nhà bếp, và lôi ra được một cái miệng hút cống từ một trong những cái tủ.
- Em đã có thai rồi
- Cô có biết cái mũ đó đắt bao nhiêu không ? Tôi không thể tin được là cô... - Và đột nhiên hắn yên lặng trong khi mặt mày chuyển sang đủ màu sắc, từ hồng sang tím rồi đến xanh mét.
Kazuha tựa vào ghế, cười tự mãn, và đợi một sự bùng nổ mà chắc chắn sẽ xảy ra.
3...
2...
1...
Và Heiji đã không làm cô thất vọng.
- CÁI GÌ???
Những người đàn ông
Shinichi đang đứng ngoài ban công tắm ánh nắng ấm áp. Conan và Roku đang ngủ. Anh cũng phải biết tận hưởng khoảng khắc mà không bị sự phá đám của hai cậu con trai 1 tuổi rưỡi chớ nhỉ?
Và đột nhiên hai người đàn ông nhảy sang hai bên cạnh anh
- Sao? Có chuyện gì? – Shinichi lơ đãng hỏi
- Tớ bị Aoko bắt dọn nhà
- Hơ hơ. – Hai tên kia cười trừ
- Vậy còn cậu, Heiji?
- Kazuha có thai rồi. – Heiji trả lời nhanh chóng
- Oh!! Chúc mừng nha, cậu sẽ cần đến nó đấy
- Ừ...
Sự quan tâm của các bậc phụ huynh
Ran thực sự là 1 người mẹ bảo vệ con mình đến mức thái quá. Nhưng ai có thể trách cô nàng được nhỉ? Bố là thám tử, chồng là thám tử, ngay cả thằng bạn thân nhất của chồng cũng là thám tử. Cô bị vây quanh bởi xác chết 24/7. Cộng thêm 1 thực tế là chồng cô cũng từng bị 1 tổ chức bí ẩn ép uống thuốc và teo nhỏ trở thành 1 đứa nhóc 7 tuổi và cô nàng nghiễm nhiên có quyền lo lắng như thế.
- Conan, Roku, nhớ phải bám chặt mẹ khi qua đường này.
- Aye~!!
- Bố cho hai đứa xem Fairy tail từ bao giờ vậy?
- Bọn con không nhớ.
3 mẹ con cẩn thận băng qua đường và ngồi lên tấm bạt mà Ran đã mang theo. Đó là một tấm bạt có màu đỏ xen trắng, cỏ thì hơi đẫm vì cơn mưa buổi sáng.
Hiện nay những vụ bắt cóc rất hiếm, nhưng loại tội phạm đó vẫn diễn ra ở đâu đấy. Và ngày hôm đó, một gã đàn ông mặc trang phục vải khi cứ lượn qua lượn lại chỗ 3 mẹ con Ran.
Và gã nhanh chóng tiến tới chộp lấy cổ áo của Conan.
- Ahhh – thằng bé hốt hoảng hét – Mẹ! Mẹ ơi - trong khi nhe răng nhe lợi cắn lấy cắn để tay gã
Ran đứng dậy nhanh hơn chớp, lao thẳng tới chỗ tên bắt cóc, ngoài sự mong đợi của gã. Dù sao thì Ran cũng không giống một cao thủ karate. Cô trông giống như một người phụ nữ trẻ, ngọt ngào và xinh đẹp hơn.
Hờ hờ, mà câu thành ngữ đó là gì kia ? Có vẻ như là nói về việc không nên đánh giá cuốn sách qua cái bìa của nó ấy nhỉ ?
Ran nhảy lên và biểu diễn một cú đá vòng hoàn hảo ngay cổ gã, khuyến mãi thêm một con mắt đen hêt sức "dễ thương" để nhấn mạnh sự trừng phạt. Ran khoan thai vặn ngược tay gã một cách chậm chạp và chắc chắn gây ra đau đớn – cái này cô nàng học được từ Kazuha –trong khi kéo Conan sát lại phía sau mình. Chính lúc đó, một viên cảnh sát đã quan sát toàn bộ sự việc đã chạy nhanh qua đường, chiếc còng tay sáng lấp lánh một cách ngạo nghễ dưới ánh mặt trời. (Dự báo điều không may cho gã bắt cóc xui xẻo).
- Sẵn sàng về nhà chưa, hai đứa ? – Ran cười, nhìn 2 cậu con trai.
- Rồi ạ – bọn trẻ ríu rít, và 2 người về nhà như chưa hề có gì xảy ra.
Người chồng bảo vệ thái quá
- Và.. – Heiji hỏi, trừng mắt, tay khoanh trước ngực – em nghĩ mình đang làm gì vậy ?
- Đâu có gì – Kazuha trả lời, lấm lét giấu cái máy hút bụt sau lưng.
- Đưa nó cho anh – Heiji ra lệnh, Kazuha miễn cưỡng nghe theo, mặc dù trước khi đưa cô nàng đã đập cái máy vào đầu gối hắn một phát cho bõ ghét – Thiệt tình, em đang có thai đấy. Em không nên làm những việc này.
- Em chỉ hút bụi thôi mà – Kazuha phản đối – đâu phải em đang nâng vật gì nặng đâu
Heiji đột nhiên ghé sát Kazuha
- Và em không được nâng bất kì vật gì nặng, nghe chưa ?
- Tất nhiên – Kazuha nói cáu kỉnh – em đâu phải đồ ngốc, anh biết mà
- Chắc không đó ? – Heiji hỏi mỉa.
Và cô nàng lườm hắn một cái cả cây số.
- Nằm xuống đi – Heiji lệnh, chỉ vào chiếc ghế dài.
- Em không thể chỉ - nằm và chẳng làm gì cả được – Kazuha la lên phẫn nộ - Em cần phải làm gì đó! Bất cứ cái gì cũng được
- Vậy thì xem ti vi đi – Heiji nói thẳng thừng.
- Ai sẽ lau dọn nhà cửa ? – Kazuha hỏi.
- Anh
- Có nghĩa là phải chà cả nhà tắm và toilet đó – cô tiếp tục.
- Biết rồi, khổ lắm – Heiji đảo mắt, bước đi.
Kazuha khẽ nhắm mắt, xoa xoa trán
- Tên đó sẽ đập nát mọi thứ trong nhà này mất
- Không chắc đâu em yêu. – Heiji nói mỉa
Chuyện tầm phào
- Khi 2 cậu mang thai, Kudo-kun và Kuroba-kun có lẵng nhẵng đi theo để chắc chắn rằng 2 cậukhông làm bất kì việc gì ngu ngốc, ngớ ngẩn không ?
Ran và Aoko nhìn nhau và đồng loạt gật đầu.
- Thật là địa ngục – Aoko nói huỵch toẹt – Cứ như là mình chưa đủ buồn nôn vậy, đã muốn ói mỗi buổi sáng rồi cộng thêm vân vân những thứ khác nữa, bọn họ lại còn làm mọi chuyện tệ hơn
- Chính xác – Ran đồng ý – Họ cứ nghĩ là họ đang giúp đỡ mình đấy, nhưng sự thật là làm cho mình càng bực mình hơn
- Thế 2 cậu đã đối phó những chuyện đó như thế nào ? – Kazuha hỏi một cách tuyệt vọng.
Ran và Aoko cười mỉa.
- Thì trừng phạt bọn hắn bằng tâm trạng bực bội thất thường và những đòi hỏi vô lý không để đâu cho hết chứ sao. – Aoko kể, rõ ràng như đang nói về một sự thật hiển nhiên – Cứ sáng tạo lên. Nếu phút trước cậu vui vẻ thì phút sau phải khóc lóc vào. Cậu biết là bọn hắn không thể chịu đựng được khi mình khóc mà
- Đúng vậy đó – Ran chen vào – Có lần tớ đã nài được Shinichi mua sợi dây chuyền này khi tớ cứ liên tục càm ràm trong suốt 20 phút về việc hắn không còn yêu tớ nữa vì tớ bị mập lên
Cô nàng khoe ra một sợi dây bằng vàng đính mặt kim cương lấp lánh. Kazuha và Aoko xuýt xoa, trầm trồ một thôi một hồi trước sợi dây chuyền đẹp lung linh rồi quay lại chủ đề chính.
Ran thêm vào
- Và cậu cứ việc đòi ăn những món ăn tùy hứng vào những giờ tồi tệ nhất trong đêm khuya. Tớ có thể đoán là cậu sẽ phải trải qua nhiều cực khổ và khó chịu khi mang thai, nhưng đồng thời cậu cũng có nhiều trò cười để mua vui lắm đấy
- Đúng, đúng rồi.. – Kazuha gật lia lịa, nhanh chóng ghi nhớ thông tin này – Còn cậu thì sao, Aoko chan ? Cậu đã làm gì ?
- Với tớ thì dễ hơn nhiều – Aoko trả lời với một điệu cười nham hiểm – Tớ chỉ đòi ăn cá, cá, và cá, vào mỗi giây phút, mỗi ngày
Ran và Kazuha tròn xoe mắt trước khi cùng vỗ tay cảm kích.
- Chúng ta đã tìm ra người chiến thắng – 2 nường tuyên bố, và Aoko đứng dậy, khẽ nhún gối cúi chào
Kiểm tra sức khỏe
- Mọi thứ đều ổn cả – bác sĩ Yamato tuyên bố, và Kazuha đã nhìn ông, cười với vẻ biết ơn. - Àh, bên cạnh, 2 anh chị có muốn giới tính của đứa bé không ?
Đây là một trong những điều hiếm hoi mà 2 vợ chồng cùng đồng ý với nhau.
- Không – Heiji trả lời thẳng– chúng tôi muốn giữ điều đó bí mật hết sức có thể. Chúng tôi chỉ muốn biết là thằng bé hay con bé có ổn hay không thôi. Không gì khác. Không gì thêm.
- Nhưng...
Heiji ngay lập tức bay tới trước mặt vị bác sĩ
- Có vấn đề gì à ? Không phải ông vừa bảo mọi thứ đều bình thường sao ?
Yamato-sensei cười tủm tỉm, có thêm một chút lo lắng
- Mọi thứ đều ổn cả. Nhưng có một điều đây là điều tốt nhưng nếu như cả vợ anh và em bé đều không sao, anh không muốn biết thêm bất cứ điều gì khác à ?
- Đúng vậy – Heiji trả lời, gật đầu mạnh đến sái cả cổ để chứng minh quan điểm.
- Oh, được rồi, vậy tôi không còn gì để nói. - Yamato-sensei bảo, gật nhẹ đầu – hẹn tháng sau nhé, Hattori-san - Và khi nhìn hai vợ chồng quay trở về, vị bác sĩ lại buông ra tiếng cười mà ông đã cố nén trong suốt buổi khám bệnh – 2 người sẽ có ngạc nhiên lớn đấy
Phụ nữ
- Phụ nữ – Heiji bắt đầu – thật là đáng sợ
- Họ là những sinh vật đáng sợ, là ác quỷ đấy – Kaito đồng ý cả 2 tay 2 chân, con cá màu cam nhồi bông mà Aoko mua cho Yukari cứ bơi qua bơi lại trong tâm trí hắn.
- Đáng sợ hơn cả cá cơ à ? – Shinichi hỏi, cười mỉa mai.
- Đáng sợ gấp 2 lần những con cá ấy chứ – Kaito tuyên bố.
- Mặc dù thế, nhưng nếu cuộc sống mà không có họ sẽ rất... kì cục, phải không ? – Heiji đột nhiên thốt lên, thoáng rùng mình trước suy nghĩ đó.
- Ý cậu là tất cả đàn ông đều thế à ? – Shinichi chớp mắt – Này, Hattori, đừng có nghĩ đến thế chứ...
Heiji đưa tay lên tự vệ
- Tất cả những gì tớ nói là, phụ nữ là ác quỷ
- Amen – 2 tên kia đồng ý, bọn hắn cụng ly soda canh cách dưới tán cái dù sọc xanh trắng ở sân sau nhà Shinichi. Ở phía trước, bọn hắn đưa mắt nhìn về phía những người vợ đáng kính trọng của mình – Ran, đang lau vệt sốt cà chua trên miệng Conan và Roku với chiếc khăn ăn; Aoko đang tung tẩy Yukari nhẹ nhàng trên đùi; Kazuha đang mỉm cười bình yên và choàng một cánh tay đầy bảo vệ ngang bụng.
- Dù vậy, cũng có thể rất dễ chịu khi có họ bên cạnh, các cậu có nghĩ thế không ? – tên trùm sò Heiji lại đột nhiên nói.
Shinichi và Kaito thở dài, chấp nhận thua cuộc
- Cuối cùng thì các nàng cũng thắng mà thôi – Kaito xác nhận, và Shinichi gật đầu đồng ý.
Cơn thèm lúc nửa đêm
Heiji đang mơ mộng về một ngày mai tươi sáng, khi mà hắn không còn bị nhốt với một mù phù thủy dễ sợ, cay nghiệt nữa, khi mà "mụ phù thủy dễ sợ, cay nghiệt" được nói đến kia huých mạnh vào ngực hắn và đánh thức hắn dậy.
- Gì đấy ? – hắn hỏi, mơ màng trong cơn buồn ngủ.
- Em đói – Kazuha nói.
- Thì đi ăn gì đó đi
- Đồ ngốc – và cô nàng đập thẳng tay vào đầu hắn vì câu nói nhỡ dại đó – Anh không để em dọn dẹp nhà cửa, nhưng lại để em chết đói à ?
- Anh không để em chết đói – Heiji nói líu nhíu, tiếp tục vùi mặt xuống dưới gối – nhưng em có thể xuống giường mà, và đi vào nhà bếp, ăn một chiếc sandwich, đúng không ?
- Em không muốn ăn sandwich – Kazuha phản đối – "em muốn okonomiyaki
- Okono..mi..yaki ? – Heiji mở choàng mắt - Đồ ngốc. Anh tìm đâu ra okonomiyaki vào giờ này chứ ?
- Vậy thì anh làm đi, nếu anh không tìm được nó – Kazuha thách thức.
- Em biết là anh không thể nấu ăn mà – Heiji nói, trùm chăn kín đầu – Em làm sandwich ăn đi, được không ?
- Em muốn ăn okonomiyaki, và em muốn ăn ngay bây giờ cơ – Kazuha đe dọa, chộp lấy chiếc chảo chiên bằng sắt nặng trịch và giơ ngay đầu chồng với vẻ đe doạ. Heiji ngó thấy và lập tức khúm núm lại.
- Nhưng em biết okonomiyaki ở Tokyo không thể nào so sánh được với ở Osaka mà – Heiji cố nài – em ăn sandwich nhé. Hay là mì gói vậy ?
- Em muốn ăn okonomiyaki – Kazuha bảo, nhấn mạnh từng từ bằng những cú đập nhẹ lên đầu chồng với cái chảo chiên – từ Osaka.
Những từ này cũng phải mất một thời gian mới có thể thấm vào đầu óc được. Nhưng Heiji lại là một thám tử đầy năng lực, vì thế mà hắn hiểu rất nhanh.
- CÁI GÌ???
Tống khứ con cá
Kaito lừ mắt ngó con cá nhồi ngu ngốc được đặt chen vào giữa hắn và Yukari. Vì một vài lí do nào đó, Yukari không thể ngủ ngon được trên giường của con bé. Vì thế, Aoko đã quyết định đem nó vào ngủ chung. Kaito không hề phàn nàn gì, vì tất nhiên, hắn rất yêu con gái hắn, cơ mà bây giờ con cá đó đang ở đây, và suy nghĩ của hắn bắt đầu thay đổi.
- Xin chào, Kaito – con cá gầm gừ, vẫy một chiếc vây với hắn – ngươi thấy thích chứ ?
Kaito chớp mắt.
- Ta không thể tin được là ngươi lại sợ chúng ta – Nemo nói, áp chặt vây vào ngực một cách đột ngột– bọn ta chỉ là những con cá nhỏ, dễ thương và ngây thơ
Kaito trừng mắt
- Nói nữa đi và ta sẽ xả mi xuống bồn cầu đấy! – hắn đe dọa.
- Pah, ngươi sẽ không dám đâu, Yukari-chan rất yêu ta, người biết đấy, và nếu ngươi tống ta đi, ngươi sẽ làm con bé khóc, và vợ ngươi sẽ cực kì giận dữ. Thậm chí tên trộm huyền thoại như ngươi cũng không dám chống lại điều đó đâu
- Ta luôn luôn là người thắng cuộc - Kaito đáp bình tĩnh, quân bài poker trượt ra một cách dễ dàng.
- Ohhh – Nemo cười khinh khi một cách rõ ràng – Vậy thì thử làm đi
Kaito nhe răng cười, nụ cười nửa miệng huyền thoại của siêu trộm Kid – nụ cười mà đã gây ra ác mộng cho bố của Aoko và Hakuba – hắn chộp lấy đuôi của Nemo, xông vào phòng tắm. Và chỉ vài giây sau, ta nghe tiếng nước xả.
- Eep – Kaito nói, chớp mắt trước cái bồn cầu – Mình hy vọng nó trôi xuống. Dù sao thì nó cũng là một con cá nhỏ thôi
Kaito thở phào yên tâm khi hắn thấy con cá nhồi màu cam từ từ, từ từ, trôi tuột xuống,... Và hắn nghe tiếng khóc không thể nào nhầm lẫn được của con gái hắn.
Ohhh, chết tiệt.
Cảnh xung quanh
Nửa đêm khuya, 2 "vụ nổ" diễn ra ở cả 2 bên nhà của Shinichi. Bên trái là giọng nói run rẩy không thể nhầm được của vùng Kansai. Bên phải là âm thanh nghe như là cuộc rượt đuổi đầy bạo lực kèm với sự trợ giúp của cái chổi.
Shinichi thở dài
- Tại sao xung quanh chúng ta toàn là lũ ngốc thế nhỉ ?
Ran nhăn mũi và rúc lại gần Shinichi hơn
- Chính anh là người kết bạn với họ trước đấy, anh yêu
Đồ cho em bé
- Chúng ta sẽ chọn những màu trung lập, phải không ? - Kazuha trầm ngâm khi ngắm nghía những bộ pajamas con nít màu hồng, xếp diềm.
- Hiển nhiên rồi – Heiji trả lời – chọn màu xanh lá kia kìa
Kazuha nhìn hắn và không thể kiềm chế nổi nụ cười đang tỏa sáng trên gương mặt – Gì thế nhỉ ? Đây là điều thứ 2 mà chúng mình cùng đồng ý trong vòng 7 tháng qua đấy
- Anh đã bảo với em là anh có thể đi một mình mà – Heiji nói, lờ tịt lời nhận xét của Kazuha – trông em cứ như một quả dưa ấy, Kazuha
- Ừ nhỉ, em không nhớ là bụng của Ran-chan hay Aoko-chan lại lớn như thế này, anh thấy thế không ? – Kazuha nhìn xuống và vỗ nhẹ lên bụng. Và cô nàng liếc xéo đấng lang quân một cách nham hiểm – anh không có ý định bỏ rơi em để đi theo một cô gái trẻ trung và mảnh mai hơn đấy chứ ?
Heiji thở dài và đảo mắt
- Nếu anh muốn làm thế thì anh đã làm từ lâu rồi
Kazuha trừng mắt.
- Thiệt tình, dù thế... – và hắn đặt tay lên bụng cô, sự va chạm vẫn làm cho 2 người họ khẽ run lên tới tận những đốt xương, cho dù đã qua 2–năm kết hôn, - .. bụng em càng ngày càng lớn đấy, ê, nó đá anh kìa.
- Đừng có gọi con chúng ta là "nó" – Kazuha kêu lên, mặc dù mặt cô đang lấp lánh một nụ cười – Con bé đá anh à ? Thật không ?
- Thật, thằng bé đã đá anh đấy – Heiji sửa lưng vợ - và đá rất mạnh nữa cơ. Em nghĩ sao về việc chúng ta nhờ Kudo dạy nó đá banh nhỉ ?
Kazuha nhăn nhó
- Làm như anh sẽ để anh ấy dạy vậy. Nếu chúng ta sinh con trai, anh sẽ rất bận rộn dạy thằng nhóc kendo. Nhưng nếu chúng ta sinh con gái, anh sẽ lại bận rộn xua lũ con trai ra xa con bé
- Chúng ta sẽ sinh con trai, em biết điều đó mà
- Chúng ta sẽ sinh con gái!
- Sao em biết được ?
- Em là người mang thai, đồ ngốc!
Không khí nóng lên, lửa bốc ngùn ngụt, những cái trừng mắt trong yên lặng.
- Chúng ta lấy bộ pajamas màu xanh lá này nhé, được không em ?
Thay thế con cá
Kaito rõ ràng đang run rẩy. Hắn chắc chắn rằng nếu tên Hakuba mà nhìn thấy hắn lúc này thì sẽ cười đến vỡ bụng mất thôi. Hắn dẩu môi và khép hờ mắt lại. Hít thật, thật sâu.
- Sẽ ổn thôi mà – Kaito tự bảo mình – Cũng giống như mày đang sẵn sàng cho một vụ trộm mới, trừ việc lần này có khó hơn gấp tỉ lần thôi...
Hắn giang tay ra bẻ cổ. Tiến thêm một bước nữa tới vật mà hắn muốn lấy. Và nhanh chóng nhảy ngược trở lại.
- Mình chỉ việc giả vờ đó là tên Hakuba – hắn lại tự dặn dò bản thân, khiến vài người qua lại săm soi nhìn hắn – Đó là mặt của tên Hakuba. Thật sự là chúng trông rất giống nhau...
Và Kaito làm một vẻ mặt cực kì khó diễn tả.
- Mày có thể làm được mà, Kaito – Hắn nhắm mắt và hít thở sâu – Cứ xem như là một vụ trộm khác đi
Hắn tiến tới gần hơn. Và trong chớp mắt, túm lấy con cá nhồi bông màu cam, thảy vào xe đẩy. Hắn lại run lên. Chúa ơi, đây là việc hắn làm vì gia đình đấy.
Ngày đầu tiên
Ran hít một hơi thật sâu. Bên cạnh, Shinichi đang ném cho cô một cái nhìn thích thú. Và Ran đáp trả bằng một cái lườm cháy cả má.
- Em thấy rất vui khi anh thấy chuyện này đáng buồn cười đấy, Shinichi – Ran nói cáu kỉnh.
- Xin lỗi, xin lỗi – Shinichi nhận lỗi, bật cười - Thật sự là, anh nghĩ rằng mẹ anh cũng giống như em vào ngày đầu tiên anh đi học...
- Chúng ta không thể dạy con ở nhà sao ? – Ran nài nỉ - Chúng ta có đủ tiền mà, phải không ? Em thà để con ở một nơi mà em có thể để mắt đến bọn trẻ
- Em đang làm nó thấy ngột ngạt đấy, Ran – Shinichi lí luận với vợ - nhanh lên nào, không thì bọn trẻ sẽ trễ đó
- Nếu những đứa bé khác giở trò với thằng nhóc thì sao ? – Ran hỏi, vặn tay đầy lo lắng – Lỡ như thằng nhóc bị ngã thì sao ? Biết đâu nó lại bị đánh ?
Shinichi lại ném cho Ran một CÁI NHÌN.
- Em cứ làm như là em chưa dạy nó vài chiêu karate ấy, mặc dù bọn nó mới 2 tuổi. Và anh cũng đã dạy nó biết cách đá, vài chiêu tây-guôn-đô, bác anh đã dạy nó chút võ của thiếu lâm tự. Và Hattori thì bày thằng bé vài chiêu kendo. Và Kazuha đã chỉ cho nó vài đường aikido. Và Aoko-san dạy thằng bé những thứ mà nó có thể làm được với cây chổi, những thứ mà thậm chí anh còn không biết. Và Kuroba cũng chỉ nó vài ,vài mánh khóe nữa. Những đứa bé khác nên sợ bọn nó mới phải
- Nhưng...
Shinichi chặn miệng Ran lại
- Shussh - hắn thầm thì, rồi gọi to hơn – Conan, Roku, nhanh lên nếu không ta sẽ bị trễ đấy
Ran cắn tay Shinichi và khiến hắn giựt trở lại với ánh nhìn thống khổ
- Nhưng – cô nhấn mạnh – lỡ như...
Conan và Roku chạy ra khỏi phòng, khoác trên mình bộ đồng phục của trường mẫu giáo và Ran cố kiềm một tiếng cười khi hình ảnh Conan ngày xưa xẹt qua tâm trí. Và rồi sự lo lắng lại tràn vào trong cô.
- Này, Conan, Roku – cô bắt đầu, quỳ xuống – Các con nghĩ sao về việc ở nhà với mẹ nhỉ ?
- Ran – Shinichi nhắc nhở đầy cảnh giác.
Conan và Roku ngừng lại để suy nghĩ
- Nhưng bọn con cũng muốn ra ngoài và chơi với những bạn khác nữa
Ran đứng dậy và đưa hai tay lên
- Được! ĐƯỢC RỒI!!
Conan chớp mắt và quay sang bố
- Bọn con đã làm gì sai ạ ?
Shinichi thở dài
- Không, các con chả làm gì sai cả...
Tấm thiệp sinh nhật
Vào sáng sinh nhật thứ 26, Kazuha, với cái bụng căng tròn, thấy một cái phong bì màu vàng trên gối của Heiji – có lẽ hắn đã đi làm rồi, cô nghĩ và thầm rủa tên đáng ghét vô tình vô ý đã bỏ rơi vợ mình ngay ngày sinh nhật. Kazuha ngồi dậy và với lấy chiếc phong bì.
Mở nó ra.
Và mặt cô nàng lập tức rạng rỡ hẳn lên.
Cái thiệp rất đơn giản, như thế này này : "Trong số những người đã làm anh phát điên lên, thì người mà anh yêu nhất là em." (Nguyên văn: "Out of all the people that drive me crazy, I love you the most."). Phía cuối tấm thiệp là dòng chữ của Heiji, "Chúc mừng sinh nhật, Kazuha. Đừng có mà nhăn nhó và làm lớn chuyện về việc bị già đi, em nghe anh nói chứ ?"
Cô nàng của chúng ta cười khúc khích, khẽ áp tấm thiệp lên ngực và ngả người xuống nệm. Cô nàng toét miệng cười khi nhắm mắt và quyết định ngủ thêm vài phút nữa.
Tất nhiên là cô không biết rằng, Heiji đã ngầm quan sát cô suốt cả buổi từ vị trí thuận lợi của hắn bên cánh cửa. Hắn tự cười một mình và bước đi. Vào những lúc như thế này, hắn cảm thấy rất hạnh phúc vì mình đã lấy cô. Sự thay đổi tâm trạng thất thường, những trận cãi nhau xoen xoét và tất cả những điều khác nữa...
....Và phản ứng của con bé
- Đây này, Yukari – Kaito nói, thận trọng chìa ra con Nemo đồ chơi nhồi bông mới – Đây là Nemo đấy, con thấy chưa ?
Yukari ngừng lại và xem xét món đồ chơi.
Kaito chờ đợi, không dám cả thở.
Aoko đứng ngay đấy, với cái chổi bên cạnh.
Yukari hét lên với sự vui thích và ôm ghì Nemo sát vào ngực, tạo nên những âm thanh hí hửng mà chỉ có những đứa trẻ mới hiểu.
Kaito thở phào yên tâm còn Aoko thì cũng rời khỏi cây chổi.
Kẻ theo dõi
- Em định đi đâu ?
Ran đứng sững lại ngay cửa ra vào
- Ra ngoài – cô nàng thoái thác.
- Vậy ư ? Ngoài nào ?
- Cửa hàng tạp hóa – Ran trả lời – Mình hết gạo rồi
- Anh vừa mua tuần trước mà ?
- Tự nhiên em thèm ăn dưa chua – Ran nói, thách Shinichi dám phản bác mình.
- Ran – Shinichi thở dài, cáu kỉnh – Em đang định đến trường mẫu giáo để kiểm tra Conan và Roku chứ gì ?
- Đâu có – Ran lấp liếm.
Shinichi nhìn ra với ánh mắt ta–đây–biết–tuốt–tuồn–tuột–tất–tần–tật rồi.
Và nàng Ran quay mặt đi chỗ khác.
- Em đang định đến trường Conan – Shinichi tiếp tục khẳng định, dần dần ra cái vẻ của một thám tử chuyên nghiệp – rồi lén lút ngó qua cửa sổ, quan sát mọi cử động của thằng bé. Này, Ran, em chắc chắn đang định theo dõi con của chúng ta.
- Dùng từ "theo dõi" thì hơi nặng đấy – Ran biện hộ, mặt mày cau có – Em chỉ... định... kiểm tra thử... con mình...
- Bọn trẻ 2 tuổi rồi, Ran à – Shinichi nói – và nó thậm chí còn rất có năng lực nữa
- Nhưng - nhưng - nhưng mà....
- Em biết Conan và Roku cũng là con trai của anh mà – Shinichi thở dài, ra hiệu cho Ran ngồi xuống cạnh mình, Ran đành miễn cưỡng làm theo. – Và em cũng biết rằng nếu bọn trẻ mà gặp nguy hiểm thì anh sẽ là người đầu tiên xông đến đấy mà
Ran ỉu xìu
- Em biết chứ
- Vậy thì em cứ hãy ở nhà và đợi đến giờ đón con được không ?
- Được rồi
- Tốt – Shinichi nói, quay lại tiếp tục dán mắt vào cái màn hình ti vi. Vài phút sau, hắn lại cảm thấy Ran đứng dậy rời khỏi ghế. Hắn lập tức đảo mắt và quay ra phía cửa..
- Em định đi đâu nữa ? – hắn hỏi.
- ... qua thăm Kazuha-chan – Ran vờ vịt, cố lừa chồng.
Shinichi ngán ngẩm ngó Ran
- Quay lại đây ngay.
Đến lúc rồi
- Kazuha... – Heiji lùi xa người phụ nữ đang đỏ tía mặt, gào thét mà được "mệnh danh" là vợ của hắn.
- Lần này anh còn dám biện hộ à, Hattori Heiji – Kazuha cằn nhằn – Ngay bây giờ .... – cô nàng ngừng lại lấy một hơi thật sâu và gầm lên – Ý ANH LÀ GÌ KHI ANH BẢO LÀ ĐÃ LÀM MẤT CÁI BÙA HẢ ?
Heiji co rúm cả lại.
- Em không thể tin nổi – cô nàng giận sôi lên – Trời ơi, Heiji! Anh biết là cái bùa đó quan trọng đến thế nào mà. Rồi kế tiếp anh lại định bảo với em là anh đã làm mất luôn cái nhẫn cưới phải không ? – cô đột nhiên im lặng và lừ mắt nhìn tên tội đồ mang tên Heiji.
- Đâu có! – Heiji vội vàng phủ định lời buộc tội khi giơ cao tay trái lên, khoe chiếc nhẫn cưới đang nằm an toàn ở nơi –mà–nó–phải-ở. - Nó vẫn còn đây này, em thấy không ?
Kazuha yên tâm được một phút. Và rồi cơn giận của cô tràn qua khóe mắt, biểu lộ bằng những giọt nước long lanh đang thi nhau tràn xuống gò má, làm cho tên Heiji có cảm giác như ai đang xé toạc trái tim hắn. Hắn ghét phải thấy Kazuha khóc.
- Nhưng, tại sao chứ ? – cô hỏi – Ý em là, không phải anh luôn đeo nó trên cổ à ?
- Ừ! – Heiji nói, xoa xoa cổ - Chỉ là... anh cũng không biết nữa! Rõ ràng, mới phút trước nó còn trên cổ anh, và rồi... rồi sau đó nó biến mất! Anh cũng chả biết chuyện gì đã xảy ra nữa! – hắn đã quyết định không tiết lộ gì chuyện hắn đã trải qua hàng giờ đau khổ xới tung mọi nơi, văn phòng của hắn, ngoài đường, và cả ở nhà để kiếm bằng được cái bùa ấy.
- Này, Heiji... – mắt cô nàng đỏ ké và sưng húp lên – Vừa rồi...
- Anh biết rồi. Anh xin lỗi, được chưa ? – Và hắn thực sự cảm thấy có lỗi. Tên này sẽ chẳng bao giờ nói những từ này trừ khi trường hợp bị bắt buộc.
- Heiji...
- Anh biết là nó quan trọng mà, đó là lý do tại sao mà anh luôn đeo nó, dù anh đã luôn nói với em là anh chẳng tin mấy thứ mê tín dị đoan vớ vẩn này đâu...
- Heiji...
- Anh thề là anh sẽ tìm cách đền bù cho em mà – tay hắn co lại thành nắm đấm. Hắn đúng là một tên ngốc vì đã lỡ dại làm mất cái bùa. Dù sao, đó cũng là vật gắn kết giữa hắn và Kazuha....
- HEIJI! – tên đang bô lô ba la này hết cả hồn. Chẳng lẽ nguyên cả một đoạn văn xin lỗi dài lòng thòng của hắn còn chưa đủ hay sao ?
Mắt Kazuha trợn lên khi cô siết chặt vào tấm ra giường
- Em sắp sinh rồi
Heiji chết đứng, mắt hắn lồi cả ra
- Hả, chết tiệt!
Đánh mất và tìm được
- Hôm nay đi học vui lắm ạ! – Conan và Roku hí ha hí hửng nói huyên thuyên về việc nhận nuôi một con cá, và về việc kết bè kết bạn, và về việc cô giáo đã khen thằng bé thông minh nhất lớp như thế nào làm tên Shinichi cười hềnh hệch hài lòng còn Ran thì đảo mắt ngó lơ.
- Ồ,... mẹ rất vui vì điều đó – Ran nói, và Shinichi cố kiềm không cười tủm tỉm.
- Oh! – Conan đột ngột quỳ xuống, và nhặt lên một–cái–gì–đó từ dưới đất – ... đây có phải là... ?
- Một cái bùa à ? – Ran cúi xuống nhìn thằng bé và săm soi vật–gì–đó. Rồi cô nàng ngó lên chồng mình – Đây không phải là cái bùa của Hattori-kun và Kazuha-chan sao ?
Shinichi chớp mắt
- ... phải không nhỉ ? Có chữ trên này nè! "Về nhà an toàn nhé, đồ ngốc!". Thôi rồi, anh chắc chắn đây là cái bùa của Hattori đấy.
Ran khẽ rùng mình
- Kazuha sẽ không để yên nếu biết Hattori-kun đánh rơi nó đâu!
Cú điện thoại
Aoko nhấc cái điện thoại đang reo ầm ĩ
- A lô ? – cô nàng nói vào ống nghe.
- Hattori đây! – Heiji cuống quít nói ở đầu dây bên kia – Kuroba, đến đây ngay đi!
Aoko nén cười
- Hattori-kun hả ? Aoko đây!
- Ủa ? – hắn dừng lại ngớ ngẩn – Xin lỗi nha, Aoko-san, nhưng mà... Kazuha đang... sắp sinh rồi, bọn anh đang ở bệnh viện, và... và... trời ơi, làm ơn đến đây ngay đi, được không ?
- Kazuha sắp sinh à ? – giọng Aoko đầy lo lắng – Tất nhiên rồi! Bọn em sẽ tới ngay – rồi cô nàng gác máy. Kaito! Anh bế Yukari nào, em sẽ lấy đồ cho con bé! Chúng mình phải đến bệnh viện ngay!
- Đến bệnh viện à ? – Kaito thò đầu ra khỏi phòng – tên này đang mang đôi găng tay cao su để tránh tối đa tiếp xúc với Nemo – Làm gì ?
- Kazuha sắp sinh rồi! – Aoko trả lời nhanh – Mình phải tới an ủi Heiji. Nghe giọng anh ấy trong điện thoại thảm lắm cơ.
- Ồ, vậy à ? – và Aoko đã vô tình bỏ lỡ điệu cười mỉa mai đặc trưng đang toe toét trên mặt ông chồng.
Cú điện thoại thứ 2
- KUDO! – Shinichi hết hồn tránh xa cái điện thoại, mặt mày quạu đeo. Ran quay sang chồng, nhướn mày tò mò.
- Không cần phải hét lên như thế – Shinichi nói, hơi bực mình – Sao thế ?
- Kazuha đang.... Sinh! – Heiji rú lên – và tớ không biết phải làm gì cả. Tớ chỉ.... Uhm, tớ đang đứng dí một chỗ. Và khi chúng ta đang nói chuyện thì Kazuha đang vặn xoắn mấy ngón tay của tớ đây này... – Shinichi co rúm người khi nghe tiếng Kazuha hét trong ống nghe – vì vậy, các cậu hãy đến đây NGAY LẬP TỨC!
- Oh. – Shinichi chớp mắt – Được rồi. Bọn tớ sẽ tới liền.
- Gì vậy anh ? – Ran nghiêng đầu hỏi chồng.
- Kazuha-san sắp sinh, tên Heiji bắt chúng mình phải đến bệnh viện càng nhanh càng tốt – Shinichi đứng dậy và lục lọi tìm chìa khóa – Đi thôi, Conan, Roku
Tại bệnh viện
- Aoko-chan – Ran gọi, chạy không kịp thở vào bệnh viện, Conan, Roku và Shinichi bám liền sau Ran.
Cô nàng có thể liếc thấy Aoko, Kaito và Yukari đang ngồi trên ghế ở phòng chờ
- Kazuha thế nào rồi ?
Aoko đứng bật dậy đón Ran
- Kazuha có ở đây đâu – cô chỉ tay qua vào căn phòng đối diện – tớ chưa nghe nói gì về tình hình của cậu ấy cả. Nhưng tớ chắc rằng mọi việc sẽ ổn thôi
- Tớ cũng hi vọng thế – Ran thở hổn hển khi Shinichi và Conan, Roku đang băng nhanh đến – Cậu ấy sinh sớm 2 tuần, nhưng chắc cũng không đến nỗi tệ đâu. Mà bụng của Kazuha khá to nhỉ, cậu thấy vậy không ?
Aoko dừng lại ngẫm nghĩ
- Thế à, phải không nhỉ... ?
Đột nhiên mắt cô gườm gườm nhìn "đấng lang quân" đang tìm cách lẩn đi, cảnh giác
- Kaito, anh đang làm gì đấy ?
- Có gì đâu... – Kaito toét miệng cười nhăn nhở, huýt sáo ra vẻ ta đây ngây thơ vô tội nhắm. Cái đó lừa được ai chứ làm gì mà lừa được Aoko.
- Đưa cái đó cho em – Aoko chìa tay ra chờ đợi.
Kaito bĩu môi
- Này, nhưng mà Aoko...
- Đưa đây! – tay cô nàng vẫy vẫy đe dọa trước mặt tên mờ ám.
- Nhưng...
- Yukari, con yêu – Aoko mỉm cười "ngọt ngào" nhìn con gái – Con có muốn nuôi một con cá vàng không nhỉ ?
- GAH – Kaito hết hồn, bực mình lờ tịt đi tiếng cười khúc khích của Ran và điệu cười gian cố hữu của Shinichi – Nè, cầm, cầm đi
Và tên trộm giúi vào tay Aoko một cái đồng hồ báo thức màu đỏ với dòng ghi chú – "Đây là khoảng thời gian mà cậu còn sót lại trước khi Kazuha-san sinh ra một đứa nhóc và sau đó cuộc sống của cậu sẽ trở thành địa ngục trần gian..."
Aoko thở dài, bó toàn tập
- Ôi, Kaito...
Tại phòng cấp cứu
- Hít thở sâu nào, Hattori-san – bác sĩ bảo, kiên nhẫn – hít thở sâu, 1 – 2 – 3, và ĐẨY NÀO!"
Kazuha vâng lời, mặt mày đỏ choét, nhìn thê thảm không tả nổi. Heiji đau khổ ngó bàn tay mình, đang bị Kazuha bóp chặt lấy, mặt hắn chuyển sang màu tím kì cục hết chỗ nói.
- Một chút nữa thôi – vị bác sĩ động viên – Lần cuối cùng này, 1 – 2 – 3 ...
Heiji đứng thẳng dậy và giật bắn mình khi nghe tiếng khóc ré lên... - tiếng khóc ré của con hắn...
- Ohhh – Kazuha nín thở - Đứa bé... đứa bé không sao chứ ? Xong rồi à ?
- Là con trai – vị bác sĩ nói, và tên Heiji nhân cơ hội này thè lưỡi ra trêu cô vợ đang thở hổn hển. Kazuha trừng mắt nhìn hắn rồi hít thật sâu – nhưng, tại sao... vẫn còn thấy đau ? – cô nàng hỏi, hơi thở vẫn nặng nhọc.
- Vẫn còn đau à ? – Heiji tái mét mặt, quay sang vợ cảnh giác – Chuyện gì vậy ?
- Bế thằng bé này – bác sĩ nói, trao đứa bé cho cô y tá đứng gần đó, quay lại chỗ chân giường Kazuha, - được rồi, Hattori-san, thêm một lần nữa nào...
Câu nói ngây thơ ấy gây nên một khoảng lặng đáng sợ...
- Sa—sao cơ ? – Kazuha hỏi, thở hổn hển và mặt Heiji lập tức chuyển sang màu trắng bệch không-hề-bình-thường trước lời nói của vị bác sĩ...
- Tại sao à ? Cô sinh đôi mà. – ông thông báo, nhíu mày – 2 người không biết sao ?
- Heiji... – Kazuha nghiến răng, dự báo được sự trả thù đầy đau đớn ngay trong ánh mắt - anh... anh... anh...anh... – và dừng bặt vì bụng cô nàng lại quặn thắt lên.
Heiji vội lùi ra xa.
- ĐỒ ĐÁNG GHÉT!
Phòng chờ
- ... đồ đáng ghét! – giọng của Kazuha vang vọng khắp hành lang.
- Oh... – Ran nói sắc sảo – điều này chứng tỏ là Kazuha hoàn toàn không sao cả!
- Đúng vậy! – Shinichi nối tiếp – nhưng còn Hattori ?
Một khoảng thời gian dài sau....
Sau nhiều giờ đau đớn, Kazuha hiện tại đang nghỉ ngơi dưỡng sức, mắt nhắm nghiền và hơi thở đầy mệt nhọc. Heiji đang bế thằng bé còn con bé thì được giao cho Ran.
- Xinh quá – Aoko nhận xét khi chồm qua vai Ran để ngắm đứa bé
- Nếu 2 đứa này may mắn, thì chúng sẽ giống Kazuha chứ không phải cậu! – Kaito "chân thành" bảo Heiji.
Heiji lườm tên trộm
- Yukari cũng thế đấy – hắn trả đũa.
- Tớ khuyên cậu là nên ngâm tay vào đá – Shinichi lăng xăng chen vào, gật gật đầu thông cảm trước những ngón tay có hình thù kì dị của Heiji – sẽ đỡ nhiều lắm đấy, tin tớ đi
Heiji ngắm nghía những ngón tay đã tím rịm
- tớ cũng hy vọng thế
- Kazuha tỉnh dậy rồi kìa – Ran thông báo, và mọi cái đầu quay về phía giường bệnh – cậu không sao chứ, Kazuha-chan ?
- Mm –mmm – Kazuha trả lời, mặt sáng rỡ lên khi thấy Ran đang bế đứa bé – Tớ... bế con bé... được không ?"
- Cậu không cần phải hỏi – Ran trả lời khi nhẹ nhàng chuyền đưa bé cho Kazuha.
- Oh, trông... xinh quá! – Kazuha nín thở - Heiji... Heiji... con bé... có đôi mắt... giống anh lắm này.
- Còn thằng nhóc này lại có cái mũi giống em – Heiji nối lời, đưa đứa bé lại gần Kazuha. Trong khi 2 người đang nói chuyện thì Aoko đã lẩm bẩm ra lệnh cho cả hội rút lui.
- Anh biết gì không ? – Kazuha nói khi Heiji tiến đến gần và ngồi lên giường, hắn cẩn thận tránh động vào cơ thể còn đang khá yếu ớt của Kazuha – cả 2 chúng ta đều đúng! Anh nghĩ con sẽ là con trai còn em nghĩ đó sẽ là một cô bé!
Heiji mỉm cười
- Uhm – và hắn khẽ kéo cái chăn lên cao cho con trai.
- Ơ... – Kazuha nhấc tay yếu ớt và khẽ chạm vào những ngón tay của Heiji. Cô nàng cau mày – Do em làm à ?
- Không sao đâu – Heiji nói, giấu tay đi. Nhưng lần sau họ cãi nhau chắc chắn hắn sẽ "trình" bàn tay này cho vợ hắn thấy mọi lúc có thể.
- Đừng có nói dối! – Kazuha phản đối, nhăn nhó. Cô nàng vươn đến nắm lấy tay hắn và Heiji miễn cưỡng chìa tay ra. Cô lật bàn tay chồng lại và xem xét vết sẹo mà cô đã "tặng" hắn từ nhiều năm trước. Một vết sẹo đã mờ dần.
- Không hề đau tẹo nào! – Heiji bảo, và Kazuha mỉm cười – Àh, bên cạnh đó... – hắn thọc tay vào túi và lôi ra một thứ mà làm Kazuha rạng rỡ hẳn lên khi vừa nhìn thấy – Conan-kun đã nhặt được đấy!
- Ohhh – Kazuha thở phào, chạm nhẹ vào cái bùa – Cảm ơn trời!
Tên Heiji nhăn răng cười
- Anh biết mà. Anh sẽ phải đối mặt với địa ngục nếu không tìm được nó, phải không ?
- Tất nhiên rồi – Kazuha tuyên bố, và họ yên lặng khi nhìn xuống 2 đứa con mới sinh.
- Này, – cô nói, đan những ngón tay vào tay hắn – uhm,... em... chỉ là... cảm ơn anh!
Heiji nhướn mày
- Em cũng thật sự cảm ơn anh về điều gì đó à ?
Câu nói làm cô nàng cáu lên, Kazuha liếc xéo tên ngồi cạnh
- Được rồi, nếu anh không muốn nhận sự biết ơn của em, thì thôi vậy!
Heiji bật cười, và Kazuha khẽ nhoẻn miệng khi thấy chồng đang ôm đứa con một cách đầy bảo vệ trong vòng tay, tỏ vẻ hài lòng. Môi hắn khẽ cong lên khi hắn chuyển ánh nhìn sang vợ và con gái
- Chắc chắn là anh đã không nói cái này nhiều, nhưng, anh thật sự yêu em. Em biết mà, phải không ?
Nụ cười của Kazuha rực rỡ hơn khi cô khẽ rướn người lên hôn chồng
- Em rất vui khi nghe anh nói thế – Kazuha thì thầm – Anh biết không Heiji, chúng ta chưa đặt tên cho con.
Heiji ngừng lại 1 lúc và nghĩ, 1 lúc sau, hắn mỉm cười
- Em nghĩ Heishi và Sakura có hợp không?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro