Chap 1. Học Kỳ Mới
Những ánh nắng chiếu qua khe cửa sổ , rọi thẳng vào căn phòng . Ánh sáng buổi sớm làm tôi nheo mắt lại , tôi duỗi người trên chiếc giường êm ả của mình , báo hiệu một buổi sáng đầu tuần bắt đầu sau một kì nghỉ ngắn hạn.
Tiếng mẹ gọi văng vẳng bên tai :
– Dậy ăn sáng đi Aleria ! Đừng có ngủ nữa , con sắp trễ giờ rồi đó!
– Con xuống liền ạ...
Nói rồi tôi lại nằm lì trên giường , mắt lim dim muốn ngủ tiếp nhưng mẹ lại gọi như muốn thúc đẩy tôi ra khỏi giường.
– Con lại ngủ tiếp hả , mau chuẩn bị đi !
Tôi bật dậy khỏi giường , nói lớn : – Vâng, Con xuống liền!
Sau khi đánh răng , tắm rửa và thay đồ , tôi đeo cặp và kéo hành lý ra khỏi phòng , xuống lầu dùng bữa. Hương thơm của phô mai và cà chua hòa quyện vào nhau , thoang thoảng trong không khí , món Spaghetti của mẹ như đánh thức mọi giác quan của tôi. Tôi ngồi vào bàn , thưởng thức bữa sáng
– Tám giờ sáng nay tàu sẽ chạy từ ga số 4 đến thành phố gần học viện của con đó. Cổng dịch chuyển rất tiện lợi nhưng thử đi bằng tàu đi , con sẽ không hối hận đâu - Mẹ tôi vừa cười vui vẻ vừa gợi ý cho tôi.
Những chiếc tàu sắt chạy trên đường ray là một phát minh lâu đời của loài người trước khi xuất hiện phép thuật. Trước đây thế giới này không có phép thuật , con người đã phát triển văn minh bằng những phát minh khoa học ,cơ khí và máy móc . Nhưng đột nhiên mọi thứ thay đổi sau vụ nổ lớn trên bầu trời khoảng ba trăm năm mươi năm trước , nó hình thành những khe nứt , giải phóng những sinh vật quái dị từ không gian mang đến sự hủy diệt và tàn vong trên toàn thế giới- Chúng tôi gọi nó là Karmis. Cũng từ đó xuất hiện những người có khả năng sử dụng phép thuật cùng với vũ khí do con người tạo ra để chống lại Karmis - Tôi vừa nhâm nhi vừa suy nghĩ vu vơ về bài " Lịch sử thế giới và khe nứt" mà tôi đã từng học trên trường.
Ăn xong tôi nghe lời mẹ , vội vã chạy ra ga tàu số 4 . Tôi mua vé tàu , nhìn về những toa tàu nối liền nhau và tìm đúng toa của mình. Khi tàu bắt đầu chạy , khung cảnh thành phố hiện ra trước mắt . Tôi thư thả ngắm nhìn mọi thứ , cảm giác tiết nuối cứ len lỏi trong tâm trí. Có vẻ tôi biết sau kỳ nghỉ này tôi sẽ không về đây trong thời gian dài. Những ngôi nhà xây dựng cạnh bên nhau , ông chủ quán rượu vừa mở cửa hay tiệm bánh mì với những chiếc bánhthơm ngon nằm trên kệ, rồi đến cửa hàng cơ khí nhỏ của ông bác Benz . Bác là người quen của cha tôi , ông là người vui tính , có thân hình to bự và rất tài giỏi về cơ khí. Ông có rất nhiều vật phẩm cơ khí và hay chế tạo những máy móc kì lạ mà theo tôi thì chúng khá vô vụng .
Chạy ra khỏi thị trấn có thể thấy cánh đồng lúa mì dần hiện ra , trải dài trên đường đi của con tàu. Bầu trời sáng nay nắng đẹp , trong xanh và ít mây. Thị trấn không phải ở vùng ngoại ô nhưng cũng không hẳn gần trung tâm. Ngoài những thực phẩm lấy từ những nơi khác thì cánh đồng này vẫn là nơi sản xuất thực phẩm chính của thị trấn .
Sau khoảng bốn mươi phút thì tàu đã đến ga số 2. Tôi xách hành lý ra khỏi khoang tàu thì thấy một người phụ nữ trung niên đang cầm tấm biển in huy hiệu của trường. Tôi lập tức nhận ra đó là cô Grace- người quản lý ký túc xá của tôi.
– Cô Graceeee! – Tôi vừa chạy đến vừa gọi cô – Xin lỗi cô em đến trễ ạ
– Em đây rồi , cô đợi em nãy giờ. Mau lên mọi người đang đợi em trên xe buýt đấy– Cô vừa dẫn tôi đến xe vừa hối thúc.
Xe buýt lập tức xuất phát đến học viên Lumenrift – Là ngôi trường phép thuật tôi đang theo học. Trường cách thành phố cỡ mười lăm phút nhưng nó nằm biệt lập trong rừng , kế một khe núi sâu thẳm.
Đến khuông viên trường thì xe dừng lại , tôi đang tính nhờ mấy con Bonbon bưng phụ nhưng chẳng thấy bọn nó đâu nên tôi tự xách hành lý về phòng. Bonbon là những sinh vật chuyên phụ trách những việc lặt vặt như bưng bê , quét dọn hay lau chùi học viện. Bình thường thì không quá lớn nhưng chúng có thể kết hợp lại với nhau rồi trở nên to lớn hơn.
Vừa nằm xuống giường thì lại có tiếng mở cửa cạch. Một cô bạn với mái tóc hồng nhạt, xoăn dài được chăm sóc kỹ lưỡng .Kế bên là ba cái vali to tướng . Cô thở hổn hển nhìn tôi:
– Phụ ... tớ với ... Ari... mệt quá
– Trời ơi Nora , cậu đem nhiều đồ vậy – Tôi vừa nói vừa giúp cô bạn bưng đồ vào.
Cậu ấy ngồi phịch xuống chiếc giường đối diện giường tôi , vừa thở vừa phàn nàn rằng cô ấy mệt thế nào :
– Tớ chả thấy nhóc Bonbon nào nên phải tự xách đống đồ này đấy. Mệt quá đi Arii ~
Ari là cái tên thân quen mà Nora hay gọi tôi.
– Chúng nó chắc đang phụ chuẩn bị lễ khai giảng của trường , dù sao hôm nay cũng khá bận rộn mà– Tôi vừa sắp xếp đồ đạc vừa giải thích.
Nửa tiếng sau thì có thông báo tất cả học viên tập trung ở hội trường để tham dự lễ khai giảng. Tiếng chuông trường Lumenrift vang lên từ đỉnh tháp , báo hiệu một học kỳ lại bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro