Chương 11: Thoát hiểm

Ong xích viêm dưới chân Đàm Đài Tẫn không dám giãy giụa. Nó cảm nhận được mùi máu tỏa ra từ trên người thiếu niên ẩn chứa hương vị khiến người ta vừa thèm khát, lại vừa tồn tại cảm giác áp bức. Điều đó khiến nó sợ hãi nằm phủ phục trên mặt đất.

Đàm Đài Tẫn nhấc chân lên, ong xích viêm liền bay về phía Tô Tô.

Dáng người Tô Tô nhẹ nhàng và thanh thoát nhưng sức lực không đủ lớn, trong khi vỏ thân bên ngoài của ong xích viêm quá mức cứng rắn. Bởi thế, kiếm của nàng chém nó một nhát là không đủ, nàng phải cố hết sức chém thêm mấy nhát.

Tô Tô chả hiểu vì sao ong xích viêm xung quanh vốn đang công kích những người khác, đột nhiên toàn bộ quay sang tập kích nàng.

Hiện tại, ong xích viêm đã không còn là bộ dáng lúc mới thả ra. Chúng đã giết quá nhiều người, thân hình to lớn, vòi hút sắc bén đến đáng sợ.

Một con thì Tô Tô còn miễn cưỡng đối phó, nhưng năm sáu con bao vây tấn công khiến nàng bắt đầu chật vật né tránh.

Nếu nàng vẫn là tiên thể, chỉ cần làm một thuật pháp là có thể giải quyết đám quái vật này. Nhưng đáng tiếc, hiện tại nàng là người phàm, nguy hiểm luôn rình rập xung quanh.

Những kẻ ban nãy được nàng cứu, lúc này thấy nàng lâm vào hiểm cảnh liền sợ tới mức co chân bỏ chạy.

Đàm Đài Tẫn híp mắt lại, khịt mũi coi thường. Đây là thế thái nhân tình, lòng người bạc bẽo. Hắn muốn tìm thấy sự phẫn nộ từ trên mặt Tô Tô nhưng chẳng được như ý nguyện.

Áo choàng màu trắng của thiếu nữ đã rơi xuống đất, trên y phục của nàng dính đầy bùn. Tuy nhiên, ánh mắt nàng vẫn thuần khiết và trong suốt như cũ. Nàng thậm chí còn không thèm nhìn đến những kẻ đang chạy trốn kia, hết sức chuyên tâm đối phó với quái vật trước mắt.

Đôi mắt Đàm Đài Tẫn bị che kín bởi một mảnh âm u. Vì sao nàng không tức giận, những kẻ phản bội đó không phải đáng chết sao? Một cảm giác oán hận khó kìm nén dâng lên trong lòng hắn.

Từ lúc hắn đưa Diệp Tịch Vụ rời khỏi sào huyệt của bọn sơn tặc, từ sau khi nàng bị va đập vào đầu liền thay đổi không ít. Trước kia Diệp Tịch Vụ tự đại và tàn bạo khiến cho người ta sinh lòng chán ghét.

Hiện giờ lại hoàn toàn khác biệt. Nàng giống như dòng nước từ trong khe núi chảy ra, nhẹ nhàng trong vắt, chém không đứt, đánh không vỡ. Hắn nhìn nàng, sự u ám trong xương cốt bắt đầu gặm nhấm từng chút khiến hắn run rẩy.

Hiện tại, nàng đã không còn giá trị lợi dụng.

Nữ nhân ngu xuẩn này muốn hạ kết xuân tằm trên người Diệp Băng Thường. Khi ấy Đàm Đài Tẫn vốn định để Diệp Tịch Vụ và tên nam nhân thô kệch kia quấn lấy nhau, nhưng vì nghĩ đến thân phận của nàng, hắn dứt khoát tự mình nuốt viên giải dược.

Quả nhiên, hắn thuận lợi thoát khỏi hoàng cung.

Nếu ngày hôm đó nàng không bị sơn tặc giết chết, vậy thì sẽ là ngày hôm nay.

Nữ nhi của Diệp Khiếu mất mạng trong vương phủ, không phải là kết cục rất tốt sao?

Đàm Đài Tẫn nhìn mu bàn tay mình, gân xanh nổi lên dữ tợn, máu huyết lưu chuyển khiến trái tim hắn bắt đầu cảm thấy hưng phấn.

Kiếm của Tô Tô đã bị ong xích viêm đánh rơi, nàng gian nan né tránh đòn công kích, buộc lòng phải bỏ chạy vào sâu trong rừng rậm. Nàng cố ý mượn khe hở trong rừng cây để ngăn cản thân thể to lớn của ong xích viêm.

Đáng tiếc bọn nó mạnh mẽ đâm tới, dũng mãnh làm ngã hết cây cối để dí sát theo nàng.

Đàm Đài Tẫn từ chỗ rẽ bước ra, hắn lạnh lùng nhìn thoáng qua phương hướng nàng biến mất, từ từ rời khỏi vương phủ.

*

Tô Tô cắm đầu chạy điên cuồng.

Nàng không cần nhìn cũng biết bây giờ mình rất chật vật, mấy con ong xích viêm khổng lồ truy đuổi phía sau nàng. Nàng không dám đối mặt với lũ quái vật đó, đành phải chạy về hướng rừng cây.

Thời điểm ong xích viêm lớn bằng ngón tay cái nhìn rất đáng yêu. Nhưng bất cứ thứ gì khi trở nên to lớn sẽ dữ tợn và đáng sợ.

Đôi mắt của bọn chúng giống như đèn lồng, màu đỏ sậm vờn quanh mắt, trên miệng thậm chí có cả răng cưa.

Thân thể Diệp Tịch Vụ mảnh mai, Tô Tô nhiều lần suýt vấp phải tảng đá ngã trên mặt đất. Nàng cắn chặt răng chẳng dám dừng lại, nhưng bọn nó vẫn rất nhanh đuổi sát theo sau nàng.

Tô Tô không có kiếm, nàng mượn thân cây né tránh một đòn. Ngay sau đó, một con ong xích viêm khác bay đến muốn xé nát thân thể nàng.

Tô Tô căng thẳng.

Bỗng nhiên chiếc vòng trên cổ tay nàng phát ra ánh sáng.

"Tiểu chủ nhân!"

Ong xích viêm bị khống chế.

Tô Tô kích động muốn phát khóc: "Câu Ngọc!"

May mà nó tỉnh lại ở thời điểm mấu chốt, nếu không tối nay nàng sẽ đi đời nhà ma.

Câu Ngọc cũng rất khiếp sợ: "Sao ở nhân gian lại có loại yêu vật này?"

Hơn nữa có cả một đám đuổi theo tiểu chủ nhân của nó.

Quả thật rất bất thường.

Câu Ngọc nói thật nhanh: "Tạm thời ta sẽ khống chế bọn nó, tiểu chủ nhân chạy mau."

Tô Tô không nói nhiều, quay đầu bỏ chạy.

Câu Ngọc chỉ huy: "Phía trước có cái hố, tiểu chủ nhân nhảy vào đi, dùng tuyết đọng và lá rụng che cơ thể và mùi hương của mình. Ong xích viêm có tầm nhìn không tốt, chúng thường dựa vào mùi hương để tìm người."

Quả nhiên, cách đó không xa có một cái hố, Tô Tô không chút do dự nhảy vào bên trong. Nàng chẳng quan tâm đến việc bị bẩn và lạnh, nhanh chóng dùng tuyết đọng và lá khô che kín bản thân.

Câu Ngọc áy náy nói: "Thật xin lỗi tiểu chủ nhân, ta không thể dùng linh lực giúp người giết bọn chúng."

Nó không dám lãng phí một chút linh lực nào, bằng không tương lai sẽ không thể đưa Tô Tô xuyên về năm trăm năm sau.

Tô Tô vừa nhanh chóng che giấu mình vừa lạc quan an ủi nó: "Cảm ơn Câu Ngọc, ta không sao đâu."

Những con ong xích viêm đó đuổi theo hơi chậm, khi mất dấu bóng dáng và mùi hương của nàng, bọn chúng liền trở nên mờ mịt, bay loạn vài vòng rồi bỏ đi xa.

Tô Tô không dám nhúc nhích một hồi lâu, mãi cho đến khi Câu Ngọc gọi: "Tiểu chủ nhân, chúng nó đi rồi."

Lúc bấy giờ, Tô Tô mới bò ra khỏi hố mà thở hổn hển, tay chân nàng lạnh lẽo cứng đờ.

Câu Ngọc chỉ thức tỉnh một lát, ánh sáng lại tắt dần, lần nữa tiến vào trạng thái ngủ đông.

Tuyết còn đọng lại trên cổ khiến Tô Tô lạnh đến run bần bật. Nàng bẻ một đoạn nhánh cây làm gậy, cố hết sức đi ra ngoài.

Vẫn chưa tìm được Đàm Đài Tẫn. Người của phủ tướng quân cũng sẽ không liều chết đi tìm hắn.

Hắn chết hay nàng chết, đều là nhiệm vụ thất bại, không có gì khác nhau. Chỉ hi vọng mạng của thiếu niên ma thần cứng cỏi một chút, đừng để bị đám yêu vật lâu la giết chết, chờ đến khi nàng tìm được hắn.

*

Chỉ trong một quãng thời gian ngắn ngủi, phủ Tuyên vương đã trở thành địa ngục chốn trần gian.

Đàm Đài Tẫn vừa rời khỏi phủ Tuyên vương, còn chưa tìm được Diệp Khiếu đã bị mấy tên thị vệ áo tím bắt lấy. Mắt hắn tối sầm lại, không thể tránh thoát.

Bọn thị vệ áo tím bắt người dẫn đến một nơi khác.

Triệu vương đầu tóc rối bời, sắc mặt khó coi đang ngồi bên trong chiếc kiệu hoa lệ điêu khắc hình cửu đầu điểu. Hắn ta tức giận nhìn nam tử mặc xiêm y màu trắng và nói: "Ngu Khanh, tên tiểu tạp chủng này chính là tù binh nước Chu, ngươi muốn hỏi gì thì hỏi đi!"

Nam tử mặc xiêm y màu trắng cầm quạt xếp, mỉm cười chắp tay: "Đa tạ điện hạ!"

Triệu vương xua xua tay, cảm giác hoảng sợ vẫn chưa biến mất. Nếu không phải vị khách tên Ngu Khanh của hắn ta phản ứng kịp thời, dẫn người bảo vệ hắn ta rút lui, chắc chắn hắn ta đã bị những con quái vật đó xuyên thủng đầu.

Hắn ta chẳng có võ công xuất thần như Tiêu Lẫm. Trong tình huống đó chỉ cần chậm một chút, tuyệt đối chạy không thoát.

Mặc dù vậy, đám thị vệ bên cạnh Triệu vương cũng hi sinh toàn bộ mới có thể giúp hắn ta thoát thân. Tổn thất này khiến Triệu vương khó chịu vô cùng.

"Chất tử điện hạ, tại hạ là Ngu Khanh, mạo muội mời chất tử đến đây là muốn hỏi chất tử vài vấn đề."

Đàm Đài Tẫn thu lại thần sắc lạnh lẽo, nhìn Ngu Khanh nói: "Ngươi hỏi đi."

Ngu Khanh cười cười: "Nếu tại hạ không đoán sai, ong xích viêm này có nguồn gốc từ hoàng cung nước Chu các người."

Đàm Đài Tẫn tỏ vẻ hoang mang: "Ta hoàn toàn không biết thứ mà tiên sinh đang nói."

Thiếu niên cụp mi, nhẹ giọng: "Sáu tuổi ta đã tới Đại Hạ làm con tin. Hôm nay cũng là lần đầu tiên nhìn thấy quái vật đó."

Ngu Khanh quan sát kĩ thiếu niên gầy yếu trước mắt.

"Tại hạ có chút tò mò, chất tử làm thế nào mà chạy thoát khỏi phủ Tuyên vương vậy?"

"Ta vẫn luôn trốn tránh, sau đó đi theo gia quyến của Tống đại nhân chạy ra."

Ngu Khanh nhíu mày.

Trên mặt thiếu niên còn mang theo nỗi sợ hãi, lời hắn nói không có chút sơ hở nào. Chẳng lẽ chất tử nước Chu này thật sự là một kẻ vô dụng, không biết gì về những chuyện bẩn thỉu đó của hoàng thất nước Chu sao?

Triệu vương đột ngột đứng lên, đá một phát vào vai Đàm Đài Tẫn khiến bả vai hắn đau đớn không thôi.

"Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt. Ngươi biết gì thì mau ngoan ngoãn khai ra hết cho bổn vương. Đừng tưởng rằng bổn vương không biết nước Chu các ngươi đã chuẩn bị khai chiến với Đại Hạ ta."

"Bổn vương muốn giết chết một tên phế vật như ngươi còn dễ hơn so với giết một con kiến."

Dứt lời, Triệu vương nhấc chân giẫm mạnh lên bàn tay của Đàm Đài Tẫn.

Tuy Triệu vương không có võ công nhưng lại rất biết cách hành hạ người khác. Chân hắn ta dùng lực rất mạnh khiến mấy ngón tay của thiếu niên phát ra tiếng kêu răng rắc.

Ngu Khanh nhíu mày không lên tiếng.

Dù Đàm Đài Tẫn vô tội nhưng Triệu vương bị tổn thất nặng nề, cả người lại hết sức chật vật, vì thế nhất định phải tìm người để trút giận.

Gương mặt Đàm Đài Tẫn áp sát trên mặt đất đầy tuyết. Ngay lúc Triệu vương giẫm nát bàn tay hắn, hắn chỉ kêu lên một tiếng, trong mắt dày đặc sương mù.

Đàm Đài Tẫn rất hận cái cơ thể vô dụng này của mình. Hắn sinh ra vốn mang dòng máu kì lạ. Tà vật sợ hắn, một giọt máu của hắn có thể giết chết quái vật. Tuy nhiên, từ nhỏ hắn không thể tập võ, căn cốt cực kém. Ngay cả thứ cặn bã như Triệu vương mà hắn cũng đánh không lại.

Nếu còn ở trong phủ Tuyên vương, hắn chỉ cần động ngón tay là có thể sai khiến ong xích viêm giết chết đám người Triệu vương, khiến Triệu vương bị đâm thủng bụng, chết không được tử tế. Nhưng giờ phút này hắn nhỏ yếu đến thế, đúng như con kiến trong miệng Triệu vương.

Triệu vương như muốn phát điên khi nghĩ tới những con vật âm u đáng sợ đó là từ nước Chu mà ra. Hắn ta âm trầm nhìn thiếu niên dưới chân rồi chợt cười quái dị.

Tiểu tạp chủng này vẫn là hoàng tử nước Chu, nhưng chỉ đáng quỳ dưới chân hắn ta.

"Bổn vương thấy mấy năm nay chất tử sống không tệ. Hôm nay trên yến tiệc, khí độ bất phàm khiến bổn vương suýt nữa không nhận ra ngươi. Chất tử đã quên tình xưa nghĩa cũ nhưng bổn vương lại không như thế."

Triệu vương dạng chân, vén y phục lên.

"Chất tử muốn đi cũng được thôi, bổn vương giúp ngươi nhớ lại bộ dáng khi chất tử còn bé."

"Quỳ xuống bò qua đi, bổn vương sẽ lập tức thả ngươi về phủ tướng quân."

"Nếu không..." Hắn ta cười quỷ quyệt, "Người chết trong phủ của lục đệ không phải chuyện liên quan đến bổn vương."

Ngu Khanh thở dài, thương hại nhìn thiếu niên trên mặt đất.

Đàm Đài Tẫn mặt không cảm xúc. Qua hồi lâu, hắn từ trên mặt đất bò dậy.

Triệu vương cười nói: "Chính là bộ dáng này. Chất tử từ nhỏ đến lớn luôn là người thức thời. Ngươi nên nhớ cho rõ, trước kia là do ngươi không nghe lời, cho nên nhũ mẫu của ngươi phải hầu hạ bọn thuộc hạ của bổn vương đến mức mất đi nửa cái mạng."

Đàm Đài Tẫn gục đầu xuống, đầu ngón tay trắng bệch, trong mắt chứa đầy sự lạnh lẽo và u ám. Những kí ức khiến người ta buồn nôn kia lại mất khống chế hiện lên trong đầu.

Giãy giụa, gào khóc, cầu xin...cùng với tiếng cười tùy ý. Hắn giống như một bãi bùn lầy trên mặt đất, hai mắt đỏ ngầu nhìn bọn chúng làm chuyện ác.

Không thể phản kháng.

Đàm Đài Tẫn nhắm mắt lại định cử động. Bất thình lình, một quả cầu tuyết nện thẳng vào mặt Triệu vương.

Tất cả mọi người đều sững sờ.

Triệu vương bất ngờ bị nện một phát phải lui về sau một bước. Trên mặt còn đọng lại dấu vết của tuyết, hắn ta tức giận nhìn về hướng người ném.

Đàm Đài Tẫn cũng ngẩng đầu lên.

Một cô nương toàn thân chật vật đứng trên nền tuyết, phẫn nộ đến mức sắp bốc lửa. Tay nàng cầm một nhánh cây chống xuống đất mà cứ như đang cầm một bảo kiếm sắc bén nhất trên đời. Nàng chẳng chút e dè đối diện với ánh mắt của Triệu vương, sắc mặt vì tức giận mà đỏ bừng.

"Triệu...vương!" Tô Tô nghiến răng hét lên.

Ta nguyền rủa cả tổ tông nhà ngươi!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro