Chương 5: Quá khứ

Cửu công chúa đứng phía sau Tiêu Lẫm đang nhìn Tô Tô bằng ánh mắt đắc ý xen lẫn mỉa mai. Nàng ta thích nhìn bộ dạng lúng túng của Diệp Tịch Vụ khi đứng trước mặt hoàng huynh.

Tô Tô hơi bực mình. Lúc tỉ thí, cửu công chúa bảo sẽ chịu trách nhiệm, vậy mà lại nuốt lời.

Nếu ở giới tu tiên, người lật lộng như cửu công chúa chắc chắn sẽ bị những kẻ mạnh hơn giết chết không thương tiếc.

Xuân Đào rất lo lắng. Bình thường tam tiểu thư rất để ý đến cái nhìn của lục hoàng tử. Mỗi lần lục hoàng tử nói ra mấy lời lạnh nhạt sẽ khiến tam tiểu thư tức giận đến phát điên.

Khoảng thời gian này, khó khăn lắm tính tình của tam tiểu thư mới trở nên ôn hòa. Lần này e là khi trở về, tam tiểu thư sẽ nổi trận lôi đình.

Xuân Đào lén quan sát tam tiểu thư nhà mình, ấy thế mà khuôn mặt tam tiểu thư lại hoàn toàn bình tĩnh.

Tô Tô nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng của mình.

Năm trăm năm trước, đại sư huynh chưa quen biết mình. Huynh ấy che chở cho muội muội là điều nên làm, không thể trách.

Vượt qua năm trăm năm, một lần nữa có thể gặp lại cố nhân đã mất, nàng nên vui mừng mới phải.

Đại sư huynh vì bảo vệ sư môn, vì muôn dân mà hy sinh, huynh ấy chính là một anh hùng.

Tô Tô nghĩ một hồi rồi nói với Tiêu Lẫm: "Mặc kệ điện hạ có tin hay không, ta không chủ động khiêu khích cửu công chúa. Đây là hoàng cung, hôm nay thái hậu truyền ta triệu kiến nên ta đến."

Tiêu Lẫm kinh ngạc nhìn Tô Tô.

Trong trí nhớ của Tiêu Lẫm, Diệp tam tiểu thư ngày trước luôn dùng ánh mắt si mê nhìn hắn ta, tính tình tàn nhẫn độc ác, dù có làm chuyện sai trái vẫn không biết hối cải. Diệp Tịch Vụ trong mắt hắn ta chính là hình ảnh xấu xí và vặn vẹo như thế.

Mặc dù Tiêu Lẫm biết Diệp tam tiểu thư ái mộ mình điên cuồng, nhưng hắn ta lại vô cùng chán ghét nàng.

Vậy mà Diệp tam tiểu thư hôm nay lại khác hoàn toàn. Nàng mặc một thân y phục màu trắng, thần sắc thản nhiên, ánh mắt sáng ngời.

Sát khí ngày xưa biến mất, bỗng nhiên Tiêu Lẫm phát hiện, dung nhan của Diệp tam tiểu thư không còn đáng ghét như trước. Đôi mắt nàng trong veo, gương mặt dịu dàng pha lẫn nét hồn nhiên.

Tiêu Lẫm nghe nàng nói xong liền nhìn cửu công chúa: "Chiêu Ngọc, là muội chủ động tìm Diệp tam tiểu thư sao?"

Cửu công chúa chột dạ, kéo tay áo của Tiêu Lẫm: "Hoàng huynh..."

Tiêu Lẫm cuối cùng cũng hiểu ra sự tình. Hắn ta vốn là người quang minh lỗi lạc, nếu chuyện này là do muội muội của hắn ta gây sự trước, dĩ nhiên hắn ta sẽ không trách Tô Tô.

"Lúc nãy là do bổn điện hạ hiểu lầm, xin tam tiểu thư thứ lỗi." Tiêu Lẫm nói với Tô Tô.

Tô Tô không ngờ Tiêu Lẫm lại xin lỗi mình, nàng vội lắc đầu. Trong lòng nàng, đại sư huynh là người tốt thứ hai chỉ sau phụ thân, nàng sẽ không trách đại sư huynh.

Xem ra, dù tính cách của nguyên chủ không tốt nhưng cũng có mắt nhìn người. Đại sư huynh của nàng luôn là bậc chính nhân quân tử, chỉ tiếc huynh ấy hi sinh quá sớm.

Lúc trước, Tiêu Lẫm chán ghét nguyên chủ là có nguyên nhân. Thứ nhất, nguyên chủ luôn làm ra những chuyện độc ác. Thứ hai, dù làm sai vẫn không chịu hối cải.

Cho dù Tiêu Lẫm nói lời xin lỗi với Tô Tô, nhưng thái độ đối với nàng cũng chẳng tốt hơn chút nào. Hắn ta vẫn còn nhớ rõ chuyện thê tử Diệp Băng Thường bị nàng đẩy xuống hồ. Vì thế hắn ta chỉ nhàn nhạt gật đầu với nàng rồi xoay người rời đi.

Cửu công chúa không ngờ Diệp Tịch Vụ ngày trước chỉ biết nổi điên, thế mà hôm nay không hề gây chuyện, lại còn bình thản giải thích với hoàng huynh. Mắt thấy hoàng huynh không giúp mình trách cứ Tô Tô, nàng ta dậm chân xoay người chạy theo.

"Hoàng huynh, đợi muội."

Huynh muội Tiêu Lẫm vừa đi, Tô Tô quay đầu liền thấy Xuân Đào đang cười ngây ngô.

Tô Tô hỏi: "Em cười cái gì?"

Xuân Đào vô thức trả lời: "Đây vẫn là lần đầu tiên lục điện hạ chịu thua tiểu thư đấy."

Diệp tướng quân nắm binh quyền trong tay, ngay cả hoàng đế cũng không dễ gì động đến tam tiểu thư. Duy chỉ có mỗi lục điện hạ ngọc thụ lâm phong này chẳng hề che giấu sự chán ghét của mình. Trước đây, hắn luôn nhìn tam tiểu thư bằng khuôn mặt lạnh lùng và luôn trách mắng nàng.

Lần nghiêm trọng nhất là thuở đại tiểu thư còn chưa xuất giá, tam tiểu thư muốn đánh vào tay của đại tiểu thư, lục điện hạ liền trực tiếp hất tam tiểu thư ra.

Lần đó, tam tiểu thư tức giận đập nát hết đồ vật trong phòng.

Nghe Xuân Đào nói vậy, Tô Tô cảm thấy hơi buồn cười.

Nha đầu Xuân Đào ngốc nghếch này có tấm lòng thật quảng đại. Phải biết rằng một roi vừa rồi của cửu công chúa nếu đánh trúng mặt, Xuân Đào có thể bị hủy dung. Thế mà tiểu nha đầu này vẫn lo nghĩ về chuyện yêu hận tình thù giữa tiểu thư nhà mình và lục điện hạ.

Hai người đều đã thành thân với người khác, đã sớm không còn khả năng.

Tiêu Lẫm chỉ đơn giản nói một câu xin lỗi với Tô Tô, lại có thể khiến Xuân Đào vui như thế.

Rốt cuộc trước kia nguyên chủ bị ghét đến mức nào?

Tô Tô nhớ đến bộ dáng dịu dàng của đại sư huynh khi vấn tóc cho nàng hồi nàng còn nhỏ. Đại sư huynh rất hiếm khi ghét một ai, mà bây giờ, huynh ấy lại cực kì chán ghét thân thế này của mình.

Tô Tô cảm thấy tuyệt vọng đối với ấn tượng của mình hiện giờ ở trong lòng người khác.

*

Thái hậu giữ Tô Tô ngồi trong chốc lát liền để Tô Tô rời đi.

Theo như lời Diệp đại tướng quân, thái hậu là người hiền từ và độ lượng. Nhưng Tô Tô không nghĩ vậy, chuyện cửu công chúa tìm Tô Tô so tài, thái hậu đã sớm biết nhưng vẫn một mực không đề cập đến.

Tô Tô đoán, có lẽ thái hậu đã ngầm cho phép cửu công chúa đến tìm nàng gây sự. Giả sử cửu công chúa thành công thì Tô Tô đã bị đánh đến chật vật. Tới lúc đó, thái hậu làm người tốt an ủi vài câu là xong.

Tô Tô thầm nghĩ, xem ra Diệp gia là cây to đón gió, hoàng thất đã bất mãn với Diệp gia.

Có đôi khi sự khoan dung của người khác không phải vì yêu thích, mà là kiêng kị.

Trước kia thường xuyên xảy ra chiến tranh, hoàng tộc Tiêu thị cần đến vị chiến thần Diệp đại tướng quân này. Nhưng mấy năm nay quốc thái dân an, hoàng đế ngồi ổn định ở địa vị cao liền sinh ra bất mãn với thần tử có thể uy hiếp đến mình.

Hiện tại Tô Tô đã bước vào cuộc sống ở thế gian, tuy nàng vẫn chưa rõ hết các quy tắc của nhân gian nhưng đạo lí này nàng vẫn hiểu.

Chẳng biết Diệp đại tướng quân nghĩ thế nào.

Trên đường Tô Tô hồi phủ bất chợt nhớ tới một chuyện. Nàng hỏi tiểu thái giám dẫn đường: "Ngươi có biết trước đây Đàm Đài Tẫn ở chỗ nào không?"

Tiểu thái giám cũng biết tính tình của vị Diệp tam tiểu thư này. Nãy giờ hắn ta vẫn luôn cúi đầu dẫn đường, bây giờ bỗng nghe Tô Tô hỏi chuyện nên vội vàng đáp: "Trước kia chất tử điện hạ ở lãnh cung."

"Lãnh cung? Có thể dẫn ta đi xem một chút không?"

Tiểu thái giám ra vẻ khó xử.

Tô Tô nhớ đến lời phụ thân dạy, tới nhân gian phải hiểu đạo lí đối nhân xử thế, vì vậy nàng tháo một cây trâm trên đầu đưa cho hắn ta: "Làm phiền công công."

Tiểu thái giám lập tức nói: "Không được, không được!"

Vị tiểu thư nhà tướng quân này không đánh hắn ta là tốt rồi.

Tô Tô nói: "Không sao, cứ nhận lấy đi."

Tiểu thái giám do dự một lát, cuối cùng chịu nhận lấy cây trâm rồi dẫn đường cho Tô Tô.

Không lâu sau, Tô Tô đi đến một cung điện hoang tàn.

"Đây là nơi lúc trước chất tử điện hạ sinh sống. Diệp tiểu thư, nô tài còn có việc. Lãnh cung hoang vắng, Diệp tiểu thư chớ nên nán lại lâu." Hắn ta nhận đồ của Tô Tô liền tốt bụng nhắc nhở một câu.

Tô Tô gật đầu: "Đa tạ!"

Tiểu thái giám rời đi.

Đây cũng là lần đầu Xuân Đào tới lãnh cung. Nàng ta nhìn thấy cỏ dại trong sân mọc cao um tùm, lại nhớ đến những tin đồn ma quỷ trong lãnh cung nên run run hỏi: "Tiểu thư, chúng ta tới lãnh cung làm gì?"

Tô Tô bước vào nơi này cũng cảm giác được âm khí vô cùng nặng nề. Nhưng bây giờ nàng mang thân xác người phàm nên chẳng thể nhìn thấy được thứ gì quái lạ.

"Nếu em sợ thì ra bên ngoài chờ ta, lát nữa ta sẽ trở ra." Tô Tô nói với Xuân Đào.

Xuân Đào vội vàng lắc đầu: "Nô tì đi theo tiểu thư."

Thân phận của tam tiểu thư tôn quý biết bao, nếu nàng xảy ra chuyện hoặc bị thương, Xuân Đào cũng mất mạng.

Thấy Xuân Đào kiên trì, Tô Tô không nhiều lời nữa, nhấc váy bước vào lãnh cung. Nàng muốn biết quá khứ của Đàm Đài Tẫn.

Ngàn vạn năm qua, thế gian tổng cộng có hai người là ma thần mang tà cốt trời sinh.

Khi vị ma thần đầu tiên xuất thế, vô số thần tôn thượng cổ ngã xuống. Bọn họ hiến tế tu vi vạn năm của bản thân, ngay cả thần khí cũng vỡ nát hết mới tiêu diệt được hắn ta.

Rất nhiều năm sau, ma thần thứ hai là Đàm Đài Tẫn xuất hiện. Nhưng người tu tiên lúc này đã không còn mạnh như những tiền bối trước đây. Mấy vạn năm qua, người phi thăng thành thần rất hiếm. Hơn nữa thần khí cũng chẳng còn, bọn họ căn bản không hề có biện pháp đối phó với Đàm Đài Tẫn.

Người mang tà cốt trời sinh có một nửa là thần, từ thuở hồng hoang tới nay luôn khiến chúng thần tiên vô cùng kiêng kị. Trên cơ bản, vị ma thần thượng cổ đã tiêu diệt hết thần tiên thượng cổ.

Không có sử sách nào ghi chép lại, giới tu tiên hoàn toàn không biết ma thần ra đời như thế nào, vì sao lại mạnh mẽ đến vậy, điểm yếu nằm ở đâu?

Đến khi ma thần dồn giới tu tiên vào bước đường cùng, rốt cuộc mới có người đưa ra chủ ý dùng thần khí kính quá khứ để tìm ra đối sách. Chúng tiên tôn tiêu hao hết sức mạnh nhặt từng mảnh nhỏ của kính quá khứ về, khó khăn lắm mới tu sửa xong.

Nhưng từ trong cái gương điêu tàn chỉ mơ hồ nhìn thấy một manh mối duy nhất. Đó là nguyên thân năm trăm năm trước của ma thần có tên Đàm Đài Tẫn, là một người phàm yếu ớt. Còn lại điểm yếu của hắn, nguyên nhân khiến tà cốt trong người hắn thức tỉnh, tất cả đều không nhìn ra được từ kính quá khứ.

Ngoài ra, đối với người mang tà cốt, dù có giết chết thể xác và linh hồn cũng vô ích. Bởi vì nếu cơ thể Đàm Đài Tẫn chết, mười tám năm sau hắn vẫn sẽ hồi sinh và mạnh hơn.

Nói một cách đơn giản, giết hắn chỉ khiến cho hắn càng mạnh thêm.

Chúng tiên tôn: "..."

Lúc giới tu tiên sắp không trụ nổi, các trưởng lão quyết định hiến tế tu vi vạn năm để xoay chuyển càn khôn.

Sau khi gieo quẻ bói, bọn họ chọn Tô Tô và đưa nàng trở về năm trăm năm trước, hi vọng nàng có thể rút tà cốt của Đàm Đài Tẫn, từ đó tiêu diệt hắn hoàn toàn.

Không có tà cốt, ma thần sẽ suy yếu, không có khả năng hấp thu oán khí và tà khí của trời đất để sống lại.

Đây là biện pháp cuối cùng.

Nghĩ thì thật là hay.

Trước khi Tô Tô xuất phát, nàng nghiêm túc thỉnh giáo phụ thân: "Tô Tô nên làm sao để rút tà cốt?"

Chưởng môn mặc y phục màu xanh ho khan: "Con gái, con phải tự nghĩ cách, phải biết quá khứ của hắn, tìm được thứ hắn sợ nhất. Đến lúc đó, vòng ngọc mà mẫu thân con để lại hẳn là có thể giúp được con."

Nói cũng như không, rốt cuộc phải làm thế nào?

Tô Tô không thể trông cậy vào tiên môn, đành phải tự mình nghĩ cách.

Tô Tô nghĩ, nếu muốn biết quá khứ của một người thì phải đến nơi hắn đã từng sống, có lẽ sẽ tìm được chút tin tức.

Ở trong vườn của lãnh cung chỉ có một cái giếng. Tô Tô đi tới cúi xuống quan sát, nàng thấy dưới đáy giếng có mấy bộ hài cốt.

Là một cái giếng cạn khô, không biết đã qua bao nhiêu năm.

Hóa ra chỗ trước kia Đàm Đài Tẫn sinh sống lại là nơi tập kết xác chết.

Tô Tô vội vàng nói với Xuân Đào ở phía sau: "Em đừng tới đây."

Xuân Đào không hiểu chuyện gì nhưng vẫn nghe lời gật đầu.

Tô Tô tìm mấy tảng đá đặt ở bên cạnh giếng bày ra trận pháp vãng sinh, hi vọng có thể xua tan bớt oán khí, giúp họ sớm chuyển kiếp đầu thai.

Nàng không có linh lực, chỉ có thể làm như vậy.

Xuân Đào cảm thấy khắp nơi đều vô cùng u ám, thật khó tưởng tượng chất tử điện hạ lại có thể lớn lên ở một nơi như thế này.

Xuân Đào sợ hãi nhìn xung quanh.

"Tiểu thư, hình như gian phòng kia có tiếng động?" Xuân Đào run rẩy nói.

Tô Tô quay đầu lại và đi tới gian phòng kia.

"Tiểu thư..."

"Không sao đâu!"

Tô Tô đẩy cửa ra, tro bụi rơi xuống ào ào. Trong phòng kết đầy mạng nhện, Tô Tô ho sặc sụa vài tiếng.

Một lão bà ngồi xổm ở góc tường với ánh mắt trống rỗng, ôm lấy thân thể run lẩy bẩy.

Tô Tô sững sờ, không ngờ ở đây còn có người. Nàng rảo bước đi tới gần nhưng lão bà không hề phát giác.

Tô Tô ngửi thấy mùi kì lạ từ trên người bà ta.

"Bà bà, sao bà lại ở đây?"

Lão bà kia chẳng có phản ứng gì, giống như không nghe thấy.

Xuân Đào thấy là người sống nên nhẹ nhàng thở ra, không xác định mà nói: "Tiểu thư, nghe nói lúc chất tử điện hạ bị nước Chu đưa tới làm con tin thì mới sáu tuổi. Khi đó có một nhũ mẫu đi theo chăm sóc cho ngài ấy."

Nhưng nhũ mẫu của tiểu hoàng tử khi tới nước Chu cùng lắm chỉ hơn hai mươi tuổi. Từ đó đến nay mới có mười bốn năm, người này bị đối xử ra sao mà lại biến thành bộ dáng tiều tụy giống như một lão bà sáu mươi tuổi, thậm chí còn bị điên nữa?

Tô Tô cũng cảm thấy kinh ngạc. Đây là nhũ mẫu của Đàm Đài Tẫn ư?

Ở năm trăm năm sau lúc thế giới rung chuyển, nàng cũng từng gặp qua người già đáng thương như vậy. Nhưng thế giới hiện tại rõ ràng chưa có ma thần xuất hiện, sao có người biến thành bộ dạng thế này?

Điều đó khiến nàng mơ hồ cảm thấy thế gian này trước mắt cũng không xong rồi.

Tô Tô không nói gì, cẩn thận gỡ tơ nhện trên tóc lão bà xuống.

Xuân Đào bất an gọi: "Tiểu thư..."

"Chúng ta đi ra ngoài thôi."

Theo lý, người hiểu Đàm Đài Tẫn nhất hẳn là lão bà này nhưng bà ta đã mất đi thần trí.

Tô Tô ngồi trong kiệu nhưng không vội hồi phủ, nàng gọi một cung nữ tới: "Có thể tìm ma ma chưởng quản lãnh cung tới đây giúp ta không?"

Chốc lát sau, một ma ma mặc đồ màu tím đạp trên lớp tuyết dày đi tới. Bà ta hành lễ với Tô Tô.

Tô Tô hỏi: "Vì sao nhũ mẫu của Đàm Đài Tẫn lại phát điên?"

Nàng dựa theo lẽ cũ cho ma ma một cây trâm vàng.

Cái tên tà vật này nhất định là ngay cả nhũ mẫu của mình cũng không buông tha.

Ma ma vui vẻ nhận lấy cây trâm vàng. Bà ta ở lãnh cung chẳng nhận được lợi lộc gì, nay Tô Tô ra tay hào phóng, bà ta đương nhiên sẽ nói hết sự tình, dù sao chuyện của Đàm Đài Tẫn cũng chẳng phải bí mật gì.

"Đa tạ Diệp tiểu thư ban thưởng! Việc này lão nô có biết đôi chút. Mười bốn năm trước, chất tử và Lưu thị kia đã vào lãnh cung ở."

"Khi đó chất tử trông cũng xinh đẹp. Lãnh cung là một nơi bẩn thỉu, trong cung có không ít thị vệ và thái giám đều có loại đam mê đó..."

Sắc mặt Xuân Đào hết đỏ rồi lại trắng.

"Lưu thị vì bảo vệ chất tử mà bản thân cũng bị vạ lây. Bọn họ ở trong hoàng cung vốn không có địa vị gì. Lão nô nghe nói, lúc bọn họ không có ăn, vào đông không có mặc, Lưu thị sẽ..."

"Được rồi!" Xuân Đào ngắt lời. Những thứ này đến nàng ta nghe còn hãi hùng khiếp vía, sao có thể để tiểu thư nghe thấy.

"Để bà ta nói, nói về Đàm Đài Tẫn đi."

"Ây da, Diệp tiểu thư, lão nô cũng không biết nhiều lắm về chất tử điện hạ. Chỉ biết các hoàng tử khi còn nhỏ thích chơi đùa, bọn họ thường hay gọi chất tử đến chơi cùng, lão nô vô tình thấy trên người chất tử lúc nào cũng có vết thương."

Ma ma chỉ là đang cố nói bớt đi. Thật ra nhiều lần bà ta nhìn thấy bọn họ xem chất tử là súc sinh để nhục mạ.

Nói tới đây ma ma đột nhiên im bặt. Bà ta bỗng nhớ tới quan hệ giữa vị trước mắt này cùng vị chất tử trước kia ở trong lãnh cung.

Ma ma hơi ái ngại, chẳng biết Diệp tiểu thư đối với hắn là thái độ gì, vì vậy bà ta liền chọn cách nói giảm đi vài câu, chắc không có ảnh hưởng gì đâu.

Tô Tô mím chặt môi, trong lòng nặng trĩu. Nàng không ngờ Lưu thị biến thành bộ dạng kia không phải do Đàm Đài Tẫn làm hại.

Trước mắt nàng chợt hiện lên dung nhan xinh đẹp của hắn, trong mắt còn có vẻ trầm tĩnh u tối. Trách sao khi bị đánh, bị phạt quỳ hắn cũng không lên tiếng. Với hắn mà nói, chuyện đó bình thường như ăn cơm bữa.

"Sau khi Đàm Đài Tẫn xuất cung thì ai chăm sóc cho Lưu thị?"

Ma ma nhìn sắc mặt mà nói chuyện, cân nhắc một chút, thấy Diệp tam tiểu thư không có ác ý nên đành nói thật.

"Nghe nói trước khi chất tử xuất cung đã cho Triệu ma ma phụ trách giặt giũ chút bạc, để bà ấy đưa cơm cho Lưu thị."

Nhưng chút tiền ít ỏi kia, Triệu ma ma cùng lắm chỉ ném cho Lưu thị mấy cái màn thầu, giống như cho chó ăn.

Tô Tô gọi: "Xuân Đào!"

Nàng nhận túi tiền từ trong tay Xuân Đào rồi lấy ra mấy nén vàng đưa cho ma ma: "Phiền ma ma lúc rảnh rỗi hãy tới chăm sóc cho Lưu thị, giúp bà ấy tắm rửa và thay một bộ y phục mới, làm chút thức ăn ngon đem đến cho bà ấy. Nếu lần sau ta vào cung thấy tình hình của Lưu thị tốt hơn, chắc chắn sẽ báo đáp ma ma. Chuyện này đừng nói cho ai biết."

Ma ma mặc đồ màu tím nhận vàng rồi cười tít mắt: "Lời Diệp tiểu thư phân phó, lão nô đã biết."

Chờ ma ma đi xa, đôi mắt Xuân Đào sáng lên, nàng ta nói: "Tiểu thư, người đang thương xót cho chất tử điện hạ sao?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Tô trở nên nghiêm túc: "Nói bậy, ta mà đồng cảm với Đàm Đài Tẫn sao? Chẳng qua ta thấy Lưu thị dũng cảm bảo vệ chủ, không nên có kết cục như thế."

Cho dù nàng có thương xót một con kiến nhỏ cũng không thể đồng cảm với Đàm Đài Tẫn.

Xuân Đào che miệng cười.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro