20.
"Nhanh nhanh quay máy phát điện đi."
Vài giảng viên đã bắt đầu khó chịu khi phải đứng lâu trong bóng tối. Họ mở đèn flash, lần lượt đi đến phòng trực của bảo vệ để hối thúc ông bật đèn.
"Tôi đang quay đây này."
Dưới sự nỗ lực của bảo vệ đèn ở đại sảnh cũng chẳng thể sáng lên. Dường như máy phát đã gặp vấn đề gì đó rồi.
"Thế là phải ngủ trong bóng tối thật à?"
"Phiền thật."
"Mệt chết tôi, phải leo thang bộ nữa chứ."
Vài giảng viên đã bắt đầu than thở, nhưng vì là yêu cầu từ hiệu trưởng nên họ cũng không thể làm được gì khác. Bất lực kéo nhau chuyển hướng về phía thang bộ. Seunghyun và Jiyong cũng nhanh chân đi theo.
Nơi đông người sẽ luôn luôn an toàn.
Chắc là thế.....
"Hai đứa đã từng gặp ma chưa?"
Vài giảng viên nam thấy Seunghyun và Jiyong đang đi theo phía sau, cười hỏi.
Trước câu hỏi của họ, Jiyong chần chừ trong phút chốc rồi khẽ kéo cổ áo, để họ xem vết bầm vẫn chưa tan hết của mình.
Hai giảng viên đang cười giỡn đờ ra trong phút chốc. Họ thử chạm tay vào vết thương của Jiyong.
"Là...."
"Đúng vậy." Jiyong cắt lời giảng viên nọ.
"Vậy ở đây có ma thậ-t...."
Năm sáu người bao gồm cả Seunghyun và Jiyong kinh hãi ngẩng đầu lên.
Phía trên đầu họ, chính xác là ở trên họ một tầng đang phát ra những tiếng bước chân, nó vang lên đều đều và chậm rãi. Còn kèm theo một giọng phụ nữ đang ngân nga một đoạn nhạc xưa.
Bài hát này đã quá quen thuộc với Seunghyun và Jiyong.
Hai giảng viên phản ứng nhanh, vội kéo tay Seunghyun và Jiyong chạy xuống dưới vài bậc cầu thang.
Lúc bắt đầu bước vào thang bộ, mấy người bọn họ là người dẫn đầu đoàn người, đồng nghĩa với việc trước họ không có một ai cả.
Và một sau, trước sự căng thẳng tột của những người có mặt ở nơi đó, âm thanh cũng dần biến mất. Một trong số hai giảng viên lấy hết can đảm mà ngó đầu lên xem.
"Không...không có người."
Tầng trên họ trống trơn, ngoài trừ một mảng tối đen do không có ánh sáng thì chẳng có gì ở đó cả.
Dường như tiếng bước chân và bài hát lúc nãy là ảo giác của mọi người.
"Để thầy đưa hai đứa về phòng."
Cho dù sợ hãi nhưng an toàn của học sinh vẫn là trên hết. Hai giảng viên chia nhau nắm tay Seunghyun và Jiyong, đưa hai người về phòng.
"Thầy sẽ báo việc này đến hiệu trưởng?"
Jiyong nhỏ giọng hỏi.
"Tất nhiên rồi. Có lẽ chúng ta đã sai lầm trong việc chọn mảnh đất này xây dựng thành kí túc xá. Thầy sẽ báo với hiệu trưởng, mấy đứa an tâm đi."
"Dạ."
Sau buổi tối hôm đó, tin tức có vài giảng viên đã gặp ma lan rộng khắp trường. Các sinh viên thay nhau ăn mừng vì lời nói của họ cuối cùng cũng được tin tưởng.
Nhưng nhà trưởng lại bảo họ chờ thêm một thời gian để tìm hướng giải quyết tốt nhất.
Hết 20.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro