29.

Daesung vừa mới tỉnh dậy không lâu, nhưng cũng nằng nặc đòi đến thăm hai anh lớn, Yongbae rất không tự nguyện khi phải dìu cậu nhóc sang phòng của hai người. Nó đến chỉ được cái khóc to chứ cũng có làm được gì đâu. Nhưng thôi, nó muốn thì cứ chiều nó vậy.

...

Họ không quan tâm lắm đến cánh tay bị gãy của Seunghyun, điều luôn đè nặng trong thâm tâm họ lúc này là Jiyong - người đã hôn mê liên tục suốt bốn ngày.

Bác sĩ nói với họ rằng trạng thái cơ thể của Jiyong đã tốt lên nhiều rồi, sau cú ngã cậu cũng không bị ảnh hưởng gì vì đã có Seunghyun chịu hết.

Nhưng vì sao Jiyong vẫn chưa tỉnh dậy chứ?

"Thằng chó Jiyong mày tỉnh lại đi mà, đừng có làm tụi tao sợ."

Yongbae nắm lấy bàn tay thiếu đi hơi ấm của Minho, nước mắt anh không ngừng rơi trên gò má xinh đẹp.

Dù đã được cảnh báo rằng Jiyong sẽ là đối tượng của nó nhưng anh lại không bảo vệ được cậu. Yongbae luôn cảm thấy bản thân mình vô dụng.

"Em ấy sẽ tỉnh lại thôi." Seunghyun xoa tóc Yongbae, an ủi nó.

.....

Jiyong dần mở mắt. Cậu cảm thấy mình như đang lạc vào một phương trời xa lạ nào đó. Trước mắt cậu lúc này là một cánh đồng xanh thẳm với những làn gió liên tục thổi mạnh.

Jiyong đang đứng dưới một tán cây lớn, cậu nhìn về phía xa xa là một trang trại rộng rãi và đầy thơ mộng.

"Mình đang ở đâu vậy.."

Jiyong chớp mắt, cảnh tượng đang diễn ra trước mắt dần dần thay đổi.

Bây giờ Jiyong không rõ bản thân đang ở đâu nữa.

Cậu chỉ thấy được cảnh tượng một cô thiếu nữ xinh đẹp đang nhảy múa dưới tán cây, nơi mà Jiyong đứng lúc nãy.

Đoạn nhạc sao nghe quen thuộc quá.

Đó không phải đoạn nhạc mà Yongbae và Daesung vẫn luôn nhắc đến sao?

"A"

Jiyong ôm mặt, cảnh tưởng lại thay đổi lần nữa.

Cô thiếu đang nhảy múa vui vẻ lúc nào bây giờ đang quỳ gối trên sàn nhà và phải hứng chịu những trận đòn từ thắt lưng của một người đàn ông.

Jiyong không thể thấy mặt người đàn ông nọ, cậu chỉ nghe được tiếng chửi mắng đầy câm hận xen lẫn giữa tiếng khóc của người con gái nọ.

"A"

Jiyong sợ hãi che mặt lại, người đàn ông kia đang dùng dao đâm thẳng vào hốc mắt của cô thiếu nữ, gã cười lên đầy kinh tởm khi nhìn thấy khuôn mặt đau đớn của người kia.

Jiyong biết mình đang mơ, nổi sợ hãi bao trùm lấy cậu nhưng Jiyong không tài nào thoát ra được khỏi cơn ác mộng này.

Cậu ôm mặt nước mắt đầu rơi cơ thể dần run rẩy khi người thiếu nữ kia đang nhìn về phía anh với gương mặt thống khổ và một bên hốc mắt máu tươi đang không ngừng tuôn trào.

Jiyong tuyệt vọng, cậu ngồi thụt xuống ôm lấy đầu mình.

Đến khi mở mắt ra lần nữa, Jiyong đã trở về gốc cây cổ thụ to lớn.

Và cô thiếu nữ kia cũng ở đó.

Cô treo cổ trên cành cây, một bên mắt còn lại trợn ngược đầy câm phẫn chiếc váy trắng đã nhuốm đầy máu tươi.

"Cứu với cứu với."

Jiyong gào lên trong nổi tuyệt vọng.

Ai đó hãy cứu cậu ra khỏi cơn ác mộng này đi.



Hết 29.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro