31.

Hai tuần nữa trôi qua, vết thương của Seunghyun đã khỏi hoàn toàn, anh bắt đầu đi học trở lại. Dẫu vậy, anh vẫn thường xuyên ghé  bệnh viện để chăm sóc cho Jiyong - người vẫn cứ mải hôn mê dù bác sĩ nói rằng sức khỏe của cậu đã hồi phục ở mức tốt.

"Xem ai đến nè."

Daesung chạy ùa vào phòng bệnh.Cậu nhóc đều sẽ đến đây sau giờ học để giúp đỡ Yongbae chăm sóc Jiyong vì giờ này người anh cả của họ đã đi học mất rồi. Ngoại trừ thời gian Seunghyun đi học ra, thì tất cả thời gian còn lại anh đều tranh thủ chăm sóc Jiyong đang nằm trên giường bệnh.

Họ biết nếu một ngày Jiyong còn nằm trên giường bệnh thì ngày đó Seunghyun sẽ vẫn sống trong cái tình trạng thiếu ăn thiếu ngủ này.

"Tỉnh lại sớm anh nhé, mọi người đều chờ đó."

Daesung thì thầm bên tai Jiyong.

....

Seunghyun mờ mịt trở về sau khi kết thúc vài tiết học.

Seunghyun đẩy cửa phòng Jiyong - nơi đã thiếu hơi ấm vào suốt khoảng thời gian gần đây, anh ngã lưng lên chiếc giường được dọn dẹp sạch sẽ đến không còn chút bụi nào.

"Jiyong.."

Ôm lấy tấm chăn của Jiyong rồi vùi mặt vào nơi đó.

"Jiyong à anh nhớ giọng nói của em, nhớ đôi mắt sáng lấp lánh mỗi khi em nhìn anh."

Seunghyun tự nói chuyện một mình rồi bật khóc. Anh đã luôn giấu diếm cái tình cảm của bản thân suốt thời gian qua, khi thấy Jiyong nhợt nhạt nằm trên giường bệnh, anh thật sự không thể kìm nén nước mắt trào ra từ khoé mắt đỏ hỏn.


"A..gì vậy?"

Một thứ lạnh ngắt cọ vào mặt khiến Seunghyun sửng sốt, anh vội vạch tấm chăn ra và bất ngờ khi nhìn thấy sợ dây chuyền đã mất từ hôm Jiyong ngã xuống từ sân thượng. 

"Sao nó lại ở đây được chứ?"

Seunghyun siết chặt mặt dây chuyền có hình thánh giá trong lòng bàn tay, vội bật dậy chạy ra khỏi phòng.

Có lẽ nó liên quan đến sự hôn mê của Jiyong.

Và khi Seunghyun chạy đi, cửa phòng Jiyong cũng tự dần đóng lại.

Trên chiếc giường bị Seunghyun nằm lộn xộn xuất hiện bóng người.

Vẫn là cô thiếu nữ với chiếc váy loang lổ máu, cô nhìn theo bóng lưng của Seunghyun từ cửa sổ, ánh mắt trống rỗng chẳng hiểu sau lại thoáng hiện lại chút buồn bã.

"Đi đi"

Cô ta bước từng bước chậm rãi đến góc phòng, nơi có linh hồn đang ngủ say của Jiyong.

Cô ta vuốt lên khuôn mặt cậu, chạm vào khóe mắt để đánh thức người vẫn mải chìm trong giấc ngủ.



hết 31.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro