Chương 31: Vô tình gặp được
Khu Tây đúng là chuyên bán mỹ phẩm dưỡng da, có đủ loại nhãn hiệu sản phẩm, trong nước có, nhập khẩu có, nhưng Bình An không thấy loại nào thích hợp cả. Tuy cô gái nào cũng dùng mỹ phẩm dưỡng da hàng ngày, trong nếu bán trong trường thì một sản phẩm quá thông dụng có thể mua được bất cứ chỗ nào ngoài đường chắc chắn sẽ không có lực hấp dẫn lớn với các nữ sinh.
Thanh niên thích theo đuổi cái mới mẻ, cho nên ngoài chất lượng và hiệu quả ra còn phải có mẫu mã đủ để hấp dẫn những ánh mắt soi mói mới được.
"Xem nhiều vậy rồi mà cũng không thấy cái nào thích hợp sao?" Kỷ Túy Ý đi đến hai bắp chân đều đã tê rần, kéo Bình An ngồi xuống ghế dài trong khu nghỉ nằm ở một góc.
Bình An nhíu nhíu mày, trong tay cô là một xấp quảng cáo lấy từ các cửa hàng. Tất cả đều là những mỹ phẩm thường gặp, mặc dù có vài mẫu mã được đóng gói rất hoa lệ tinh xảo, nhưng cô cảm giác các thanh nữ sẽ không thích chúng lắm.
Haiz! Còn tưởng mở tiệm rất dễ dàng, giờ ngay cả sản phẩm tìm mỏi mắt cũng không tìm được thứ thích hợp thì mở thế nào đây? Nếu như tìm đại một loại mỹ phẩm nào đó để tiêu thụ thì thà cô không mở còn hơn!
"Mấy loại này mà bán trong trường học, cậu sẽ mua không?" Bình An chỉ vào một sản phẩm làm mềm da trong số đó hỏi Kỷ Túy Ý.
"Có lẽ sẽ xem một chút, nhưng chưa chắc đã mua." Kỷ Túy Ý suy nghĩ trong chốc lát rồi thành thật trả lời.
Bình An nhụt chí buông tay, "Tớ còn không muốn xem luôn. Nếu sản phẩm là hàng hiệu quốc tế thì cơ bản là không cần mở cửa hàng trong trường học, vả lại rất nhiều người cũng sẽ dùng không nổi. Sản phẩm hạng trung thì ngoài việc phải có hiệu quả gần tương đương ra thì còn phải có mẫu mã xinh đẹp để hấp dẫn giới trẻ. Cậu cảm thấy mấy thứ này có điểm nào bắt mắt không?"
Kỷ Túy Ý an ủi, "Đã trễ rồi, hay mai chúng ta quay lại xem nữa. Đâu phải chỉ một ngày là chọn được ngay thứ mình ưng ý đâu."
"Cũng đúng, tụi mình đi ăn cơm trước đi." Bình An gật đầu, vươn tứ chi đã hơi đau nhức, "Đi hơn nửa ngày mà chẳng thu hoạch được gì, mệt chết đi được a a a!"
Hai cô ôm một đống quảng cáo ra khỏi Meibo. Đã sắp sáu giờ, đi bộ rạc cẳng nửa ngày nên giờ cái bụng đã biểu tình, không thể chờ đến lúc về trường mới ăn cơm.
"Đằng trước có tiệm Sushi lớn, hay mình đi ăn đồ ăn Nhật đi." Kỷ Túy Ý chỉ vào quán sushi cách đó không xa nói với Bình An.
"Là một công dân nhiệt tình thương dân yêu nước như mình sao có thể sính ngoại như vậy được... Cái gì dính đến chữ Nhật Bản mình nhất quyết bài xích!" Bình An khinh khỉnh nhìn cô nàng một cái, nhưng hai chân đã hướng đến tiệm Sushi.
Kỷ Túy Ý hừ lạnh, "Yêu nước thương dân! Vậy lát nữa cậu đừng ăn sushi cá hồi nha."
"Ái ôi, đừng nói khó nghe như vậy, riêng thức ăn thì không phân biệt biên giới!" Bình An cười hì hì, "Chúng ta không thể vì ghét Nhật mà không ăn thức ăn ngon, đúng không?"
Kỷ Túy Ý không khách sáo xì một tiếng dài sọc.
Mặt tiền cửa tiệm sushi này tuy không lớn lắm nhưng lại có phong cách mới mẻ khỏe mạnh đầy cá tính, lúc này ngay giờ tan tầm nên bên trong đã ngồi đầy khách. Hai cô lấy số, đợi khoảng mười lăm phút mới có chỗ ngồi.
Bình An đã muốn kiệt sức nên hoàn toàn không chú ý là mình ngồi kế ai, buông phịch đống giấy quảng cáo xuống rồi chôn mặt ở trên, thống khổ rên xiết, "Ôi! Mệt chết tớ rồi, bình thường dạo phố cả ngày không thấy mệt, sao hôm nay mới đi nửa ngày mà đã muốn chết vậy. Đúng là muốn tự kinh doanh không dễ dàng, rất không dễ dàng aaa!"
Kỷ Túy Ý ngồi xuống rồi rót cho hai người hai chén trà nóng, "Ăn nhanh đi, mai mới có sức chiến đấu tiếp. Cậu phải hiểu rằng có nếm trải khổ đau mới thành người được!"
"Vấn đề là tìm nửa ngày cũng không thấy cái nào thích hợp, mà sợ là có đi khắp cả thương xá Meibo cũng vẫn thế á. Nếu vậy nhiệt tình hừng hực của mình bị đốt sạch bách rồi còn thành người cái quái gì." Bình An ngẩng đầu lên, nhìn đĩa sushi tinh xảo được đặt trước mặt, nghĩ đến chuyện hôm nay chẳng thu hoạch được chút gì thì không khỏi nổi giận. Vốn cho là chỉ cần có tiền thì vấn đề gì cũng là chuyện nhỏ, giờ thật sự đối mặt mới biết cho dù có tiền cũng chưa chắc đã làm được việc.
"Ăn đi, lát nữa về bàn thêm với bọn Tiếu Tiếu." Kỷ Túy Ý vỗ vỗ vai cô an ủi, đưa cho cô hai miếng sushi cá hồi.
Bình An bĩu môi, cầm đũa gắp một khối nhét vào miệng.
Bên cạnh đột nhiên truyền đến một giọng trầm ẩn chứa ý cười, "Cô Phương?"
Bình An quay đầu lại nhìn, miệng còn ngậm đầy thức ăn, thấy là ai thì hoảng đến suýt phun sushi ra ngoài, ho một trận mãnh liệt. Nghiêm Túc? Nghiêm Túc ngồi cạnh cô lúc nào vậy?
Đuôi mắt Nghiêm Túc cong lên, vươn tay đưa cho cô một ly trà xanh.
"Khụ khụ khụ, ông... ông Nghiêm, ông đến đây lúc nào?" Bình An uống một hớp trà, đem sushi nuốt xuống, mặt đỏ lên nhìn Nghiêm Túc.
"Lúc cô nói 'Ôi, mệt chết tớ' rồi." Nghiêm Túc cười, mắt nhìn về phía Kỷ Túy Ý ngồi cạnh Bình An gật gật đầu xem như chào hỏi.
Kỷ Túy Ý cũng vô cùng kinh ngạc, các cô thật sự không chú ý người ngồi bên cạnh hóa ra lại là Nghiêm Túc!
Bình An cực kỳ 囧 nhìn anh, thế hóa ra anh ta thấy hết lúc cô oán than và thất thố rồi à? Cô vội vàng uống thêm một ngụm trà lớn mới hít thở thông thuận, không nhịn được càu nhàu, "Ông thấy tôi sao không lên tiếng!"
Nghiêm Túc nở nụ cười, hơi nghiêng đầu nhìn Bình An, "Cô Phương vừa vào liền nằm dài trên bàn rồi, tôi thật sự nhận không ra." Thật ra lúc cô mở miệng thì anh đã biết là cô rồi, chẳng qua vì thấy khó mà được nhìn thấy cô tự nhiên thế này nên mới không chào hỏi.
Bình An nhìn trên mặt bàn tràn đầy giấy quảng cáo liền vội vã xòe tay che lại, "Ha ha, sao ông Nghiêm lại tới nơi này ăn sushi? Cũng khéo thật nha."
"À, tiện đường bàn việc làm ăn gần đây." Nghiêm Túc trả lời đơn giản, sau đó ánh mắt rơi vào đống giấy quảng cáo kia, "Cô thì sao? Tới nơi này dạo phố?"
Bình An quay đầu đi, nhìn về phía người ngồi cạnh Nghiêm Túc. Đó là một người đàn ông tuổi xấp xỉ Nghiêm Túc, dáng vẻ thanh nhã ngăn nắp trông rất nhã nhặn an tĩnh. Như ý thức được Bình An đang nhìn mình, anh ta ngẩng đầu lên nhìn cô cười. Bình An ngỡ ngàng, cười chào một tiếng rồi xấu hổ cúi đầu vờ uống trà, trong đầu suy tính xem phải giải thích thế nào việc cô tới nơi này. Có ai lại đến đây dạo phố chứ, quanh đây có khu mua sắm nào không hay toàn bộ đều là công ty mỹ phẩm và khu công nghiệp...
Nghiêm Túc như cười như không nhìn cô.
Khóe mắt Bình An liếc anh ta, mới phát hiện hôm nay Nghiêm Túc xem ra lại khác với những lần gặp trước, chỉ mặc một áo sơ mi Armani trắng, tay áo xắn đến khuỷu tay, cổ áo mở ra hai nút trông vô cùng thoải mái, rất hợp với kiểu tóc ngắn gọn đơn giản của anh ta. Toàn thân anh ta đều tản mát ra một vẻ tao nhã lười biếng.
Người đàn ông này quả nhiên có tư cách để đào hoa!
"Sao?" Thấy Bình An không trả lời, Nghiêm Túc khẽ nghiêng người đến gần cô hơn, cúi đầu nhìn cô.
"À, tới đi dạo..." Cự ly quá gần đến nỗi cô có thể ngửi được mùi nước hoa nhàn nhạt trên người anh. Bình An ậm ừ đáp một tiếng, xoay người đi không dám nhìn anh ta nữa.
"Muốn tự kinh doanh à?" Nghiêm Túc cười hỏi, " Đến tìm sản phẩm?"
Bình An cắn mép chén, cô không ngờ lại gặp phải người quen chỗ này, sợ chuyện này truyền tới tai ba thì kế hoạch của cô chắc chắn sẽ không thực hiện được. Một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu, cô lập tức chỉ vào Kỷ Túy Ý nói với Nghiêm Túc, "Tôi đi theo bạn thôi, cô ấy muốn mở tiệm ạ!"
Kỷ Túy Ý cười gượng vài tiếng, gật đầu với Nghiêm Túc, "Dạ đúng, ông Nghiêm có chỗ nào tốt giới thiệu không?"
Con bé chết tiệt, mới đặt đít ngồi xuống đã oán trách khổ cực rồi, chẳng lẽ Nghiêm Túc lại nghe không hiểu là ai muốn mở tiệm sao? Còn mang cô ra làm bia đỡ đạn! Kỷ Túy Ý đưa tay dưới bàn ngắt đùi Bình An.
Nghiêm Túc chỉ thản nhiên ồ một tiếng, "Muốn kinh doanh mỹ phẩm à?"
Bình An bị véo đến nước mắt lưng tròng, vô cùng đáng thương nhìn Kỷ Túy Ý.
Kỷ Túy Ý không thể làm gì khác hơn là tiếp tục gật đầu, "Đúng vậy, con gái đâu thể rời mỹ phẩm, nên kinh doanh loại này có vẻ dễ, nhưng lại không biết nên chọn sản phẩm nào mới tốt."
Nghiêm Túc quay đầu lấy trong túi áo khoác treo phía sau ra một kẹp danh thiếp, rút trong đó ra một tấm danh thiếp đưa cho Bình An, "Đây là danh thiếp của quản lý công ty đại diện mỹ phẩm, các cô có thể đến hỏi thăm một chút. Nếu không tìm thấy sản phẩm thích hợp ở thương xá Meibo, có lẽ nơi này có thể tìm được."
Bình An hơi chần chừ một chút mới nhận lấy danh thiếp, cúi đầu nhìn tên công ty. Công ty Liên doanh Australia Secret? Tổng Giám Đốc?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro