Chương 62: Lôi kéo
Bình An mời Đổng Tư Tiệp ngồi xuống, liếc mắt qua Đỗ Hiểu Mị một cái khá lãnh đạm.
"Đây cũng là đồng nghiệp trong Bộ phận PR chúng tôi, Đỗ Hiểu Mị, hình như cũng là bạn học của cô Phương đấy." Đổng Tư Tiệp cười nói với Bình An, cũng vì Đỗ Hiểu Mị là bạn học của Phương Bình An nên chị mới kêu cô ta cùng đi để dễ nói chuyện hơn.
Bình An cười nhẹ như mới nhìn thấy Đỗ Hiểu Mị lần đầu, "Vậy sao? Vậy thì thật là khéo ha."
Đỗ Hiểu Mị nhẹ nhàng gật đầu, mỉm cười vừa đúng như cũ, "Đúng vậy, quả thật rất khéo."
Đổng Tư Tiệp thấy thái độ của Bình An đối với Đỗ Hiểu Mị cũng không nhiệt tình lắm liền không tiếp tục đề tài này nữa mà quan tâm tới chuyện Bình An gặp phải hôm qua.
"Thật ra thì chỉ sợ một chút thôi, rất cám ơn mọi người đã quan tâm." Bình An gật đầu cười, trước mặt nhân viên Tập đoàn Phương Thị, cô luôn duy trì phong cách đoan trang điền đạm, không thể để cho người ta cảm thấy cô vẫn còn là một đứa bé.
"Cô Phương, dù gì vẫn phải cẩn thận hơn sau này." Đổng Tư Tiệp nhẹ nhàng nói.
"Chị gọi em là Bình An đi, cô Phương nghe lạnh nhạt quá." Bình An có ý muốn lôi kéo Đổng Tư Tiệp nên đương nhiên trước tiên phải làm cho quan hệ thân mật hơn.
Đáy mắt Đổng Tư Tiệp thoáng qua một tia mừng rỡ, lập tức cười nói, "Vậy được, Bình An, nếu em không ngại thì cũng có thể gọi chị là chị Tư Tiệp."
"Tốt quá, sau này có gì không hiểu, em còn phải tìm chị Tư Tiệp để hỏi đấy." Bình An nở nụ cười, tầm mắt quét qua khuôn mặt âm u của Đỗ Hiểu Mị.
"Đúng rồi, tối thứ Sáu tuần sau là tiệc tất niên, Bình An, năm nay em sẽ tham gia chứ." Đổng Tư Tiệp cười hỏi.
Mắt Bình An hơi hạ xuống. Cô nhớ năm nay, sau tiệc tất niên, Đỗ Hiểu Mị liền được chuyển sang Bộ phận PR, nhưng vì Đổng Tư Tiệp cũng không có phạm lỗi gì nên hai người đấu tranh gay gắt gần nửa năm, cộng thêm cô luôn âm thầm nói giúp Đỗ Hiểu Mị. A, đúng rồi, lúc này Đỗ Hiểu Mị còn chưa có qua lại với ba, chỉ khi Đỗ Hiểu Mị trở thành Quản lý của bộ phận PR thì thời gian tiếp xúc với ba nhiều hơn nên mới có cơ hội mồi chài ba.
Bất luận thế nào cũng không thể để cho Đỗ Hiểu Mị trở thành quản lý bộ phận PR.
"Đương nhiên rồi ạ, em là bạn gái của ba em mà." Bình An mở to mắt, cười nói.
Lần này, cô phải giúp Đổng Tư Tiệp đá Đỗ Hiểu Mị ra khỏi Tập đoàn Phương Thị.
"Ôi chao, thế thì sẽ khiến cho không biết bao nhiêu nữ đồng nghiệp trong Phương Thị thương tâm nha." Từ cô em mới vừa tốt nghiệp đại học cho tới cô gái trưởng thành độc thân không ai mà không ôm hy vọng có được sự ưu ái của Chủ Tịch khi tham gia bữa tiệc tất niên hàng năm này? Chỉ tiếc người chuyên đảm nhiệm vị trí bạn gái của Chủ Tịch trước giờ lại chính là con gái của ông nên chưa ai có được cơ hội tiếp cận.
Bình An cười cười liếc mắt sang Đỗ Hiểu Mị một cái. Nếu như cô nhớ không lầm, chính vào năm nay cô không làm bạn gái của ba, bởi thân phận hiện tại của cô là bạn gái của Lê Thiên Thần. Chính vì thế nên mới cho Đỗ Hiểu Mị có cơ hội có thể lợi dụng, cũng không biết đã dùng phương pháp gì khiến ba hết sức có cảm tình với cô ta.
Đỗ Hiểu Mị chú ý tới vẻ khinh thường trong mắt Bình An, lòng trồi lên một tia tức giận.
Con nhóc thối này đang cười nhạo cô ta đó sao? Cười nhạo cô ta nhiều lần tiếp cận Phương Hữu Lợi mà không thành công, ngay cả Lê Thiên Thần cũng không thèm ngoảnh lại nhìn cô ta. Nếu không phải do Phương Bình An đứng giữa cản trở, Phương Hữu Lợi làm sao có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của cô ta?
"Em cũng hy vọng ba có bạn gái khác, chị biết đó, ba em hiện nay là Vương lão ngũ* siêu cấp kim cương chạm tay có thể bỏng mà, bên cạnh cũng rất cần có một người để chia sẻ ấm lạnh chứ." Bình An dí dỏm cười nói.
(*) Ý chỉ đàn ông có 5 phẩm chất được quan tâm nhất: có tiền, có quyền, có xe, có nhà, có công việc ổn định lại còn độc thân.
Đổng Tư Tiệp cảm thấy mình thật sự thích cô thiên kim đại tiểu thư bình dị gần gũi này. Lúc trước tiếp xúc không sâu nên còn tưởng rằng cô khó chiều, hôm nay chỉ hàn huyên chốc lát thế thôi chị mới biết thì ra thiên kim công chúa là một cô gái hiền hòa rất đáng yêu.
Nhưng lại không biết hôm nay là Bình An cố ý muốn kéo gần quan hệ với chị hơn.
Đỗ Hiểu Mị vẫn mắt lạnh nhìn Bình An và Đổng Tư Tiệp nói chuyện họp mặt hằng năm. Cô ta chỉ nhàn nhạt cười lạnh không phát biểu bất kỳ ý kiến gì, cho đến khi Bình An đột nhiên nhìn về phía cô ta ra vẻ áy náy, "Nãy giờ bỏ quên Cô Đỗ nhỉ, không biết lần này bạn trai dự tiệc tất niên của Cô Đỗ sẽ là ai đây?"
Tiệc tất niên của Tập đoàn Phương Thị hàng năm thường đều là tham dự theo cặp đôi, cũng là để xúc tiến quan hệ giữa nam và nữ, cho nam nhân viên có cơ hội biểu lộ cõi lòng cùng nữ đồng nghiệp. Đâu thể để nhân viên Tập đoàn Phương Thị biến thành ế nam ế nữ chứ đúng không.
"Cái này vẫn còn đang trong vòng chọn lựa cẩn thận." Đỗ Hiểu Mị này có khi nào thiếu bạn trai đâu?
Bình An cười nói, "Cũng đúng, cô Đỗ xinh đẹp như vậy chắc chắn có rất nhiều người muốn làm bạn trai."
Đỗ Hiểu Mị nhếch nhếch khóe miệng, "Nếu như là cô Phương thì nhất định sẽ có rất nhiều người thích mời cô làm bạn gái hơn ấy chứ."
"Vậy sao? Cám ơn." Bình An khách sáo cười.
Đổng Tư Tiệp là người nhạy bén nên đã phát giác giữa Bình An và Đỗ Hiểu Mị dường như có tia lửa, chị liền linh hoạt chuyển đề tài, sau đó nhìn đồng hồ rồi vô cùng tự nhiên chào tạm biệt Bình An.
Bình An đưa hai người ra cửa. Trước khi đi, Đỗ Hiểu Mị còn quay đầu lại nhìn cô một cái, ý vị không rõ.
Buổi tối, lúc Phương Hữu Lợi về nhà, Lê Thiên Thần cũng cùng theo tới để thăm Bình An. Dì Liên đang chuẩn bị cơm tối, còn Bình An thì ở trong phòng không biết làm gì.
Thấy phòng khách có bó hoa và giỏ trái cây, Phương Hữu Lợi liền hỏi Dì Liên, "Chị Liên, hôm nay có khách tới nhà à?"
Trừ lúc Hà Tư Lâm tới thì Dì Liên ra ngoài mua thức ăn nên không biết, còn lúc
Nghiêm Túc và các cô Đổng Tư Tiệp tới cửa thì Dì có nhà, "Dạ, có cậu Nghiêm và còn có cô Đổng đến thăm Bình An."
Lê Thiên Thần nhăn lại mày, "Nghiêm Túc đến cùng với cô Đổng?"
Dì Liên cười, "Cậu Nghiêm tới một lúc lâu thì cô Đổng cùng cô Đỗ mới tới."
Nghe thấy nhân viên công ty tới thăm Bình An, Phương Hữu Lợi mỉm cười, thật ra cũng không để ý lắm là ai đến thăm Bình An mà là tâm ý của mọi người, "Buổi chiều Bình An có đi ra ngoài không?"
"Vẫn ở trong nhà ạ." Dì Liên nói xong, đã mang bát đũa ra ngoài.
Lê Thiên Thần vì cảm thấy quan hệ giữa Nghiêm Túc và Bình An dường như thân mật hơn so với anh nghĩ nên trong lòng càng nghĩ càng khó chịu. Trước kia sao anh lại không phát hiện Bình An có nhiều người thích vậy nhỉ, mãi đến lúc anh ta muốn quý trọng thì mới phát hiện thì ra cô được hoan nghênh đến thế, "Chú Phương, Nghiêm Túc hồi sáng mới gặp chúng ta, sao không nghe anh ta nói gì đến việc muốn thăm Bình An vậy, không phải có mục đích gì chứ?"
Phương Hữu Lợi thì lại không nghĩ nhiều như vậy. Ông vẫn cảm thấy chỉ cần Bình An không chơi với bạn xấu, không qua lại với những kẻ sẽ dạy hư hoặc lợi dụng cô, thì ông sẽ không can thiệp vào chuyện bạn bè của cô. Mà Nghiêm Túc không chỉ là đối tác của ông mà còn là nhân vật nổi tiếng tại Thành phố G, mặc dù có xì căng đan nhưng đó là chuyện bình thường thôi. Với thân thế như của Nghiêm Túc mà đến giờ vẫn còn độc thân, cho dù anh muốn giữ mình trong sạch thì vẫn sẽ có phụ nữ tự động dâng lên, nếu đến bây giờ mà anh ta còn không đụng tới phụ nữ thì đó mới là có vấn đề.
Chẳng qua cái này có liên quan gì đến Bình An đâu, chỉ cần Bình An và Nghiêm Túc duy trì ở phạm vi bạn bè bình thường thì người làm cha như ông rất tán thành việc bọn họ lui tới.
Cho nên đối với sầu lo của Lê Thiên Thần ông chỉ cười nói, "Mục đích gì chứ? Bà nội của cậu ta là bạn đồng nghiệp cũ của bà ngoại Bình An, cậu ta và Bình An coi như là bạn bè, có lui tới cũng là bình thường."
Viên lão phu nhân dường như cũng không có cảm tình với mình lắm... Ánh mắt Lê Thiên Thần buồn bã.
"Ba, ba về rồi ạ." Thanh âm thanh thúy của Bình An vang lên trên lầu, rồi hình ảnh cô mặc quần áo nhà màu trắng san hô, nhẹ nhàng khoan khoái bước xuống lầu.
Cô mới vừa tắm và sấy tóc xong nên gương mặt trắng nõn mềm mại thoáng ửng hồng, mắt trong suốt sáng long lanh cực kỳ giống hắc bảo thạch được ngâm nước.
Lê Thiên Thần nhìn cô, trong lòng rung động.
Mắt Phương Hữu Lợi hiện lên nụ cười cưng chiều, đưa tay vuốt vuốt tóc cô, "Sao không sấy cho khô hẳn rồi hãy xuống, cẩn thận kẻo bị cảm."
Bình An cười nói, "Trong nhà có lò sưởi mà. Ba hôm nay bận không ạ?"
"Cuối năm nên khá bận." Phương Hữu Lợi ôm con gái đi về phía phòng ăn, cũng kêu Lê Thiên Thần cùng đi, "Hôm nay Quản lý Đổng đến thăm con à?"
"Đúng ạ, nói là tấm lòng của nhân viên công ty. Chị Tư Tiệp là người rất tốt nha." Bình An cười nheo mắt, làm như lơ đãng khen ngợi Đổng Tư Tiệp.
"Ừ, Quản lý Đổng tính tình cởi mở, làm việc cũng nghiêm túc, con thích cô ấy hả?" Phương Hữu Lợi vẫn cực kỳ khẳng định năng lực làm việc của Đổng Tư Tiệp.
"Thích ạ, Bộ phận PR công ty có chị ấy trấn giữ thì ba an tâm rồi." Bình An cười nói.
Lê Thiên Thần giúp Bình An kéo ghế ra, "Quản lý Đổng quả thật rất tốt, anh còn đang nghĩ nếu có chị ấy cùng đi với anh đến Thành phố S thì nói không chừng công ty chi nhánh sẽ lập được thành tích cao."
Phương Hữu Lợi hơi kinh ngạc nhìn Lê Thiên Thần, "Sao không nghe con nhắc tới chuyện này."
"Con cũng chỉ nghĩ thế mà thôi, dù sao Bộ phận PR ở Tổng Công Ty cũng cần Quản lý Đổng." Lê Thiên Thần cười nói, ra vẻ không sao cả, "Nghe nói Đỗ Hiểu Mị sau khi đến Bộ phận PR thì biểu hiện cũng tương đối khá."
Đôi mắt sáng ngời của Bình An khẽ tối, tại sao Lê Thiên Thần lại đột nhiên nói vậy? Chẳng lẽ Đỗ Hiểu Mị đã bắt đầu ra tay?
"Ừ." Phương Hữu Lợi chỉ gật gật đầu, không phát biểu ý kiến gì khác.
Bởi có Bình An ở đây nên có vài lời Lê Thiên Thần cũng không tiện nói, chỉ đành cười cười cúi đầu im lặng ăn cơm.
Bình An lại có dự cảm không tốt lắm, dường như có một số việc đã bắt đầu phát triển không theo quỹ đạo mà cô biết rồi.
Điện thoại trong phòng khách vang lên. Dì Liên tiếp điện thoại, là bên Cục Cảnh sát gọi tới.
Lê Thiên Thần chủ động đi tới nhận điện thoại, nghe không tới một phút thì sắc mặt liền trầm xuống, "Chúng tôi lập tức qua đó."
"Xảy ra chuyện gì?" Phương Hữu Lợi nhíu mày hỏi.
"Hung thủ tạt axit mới vừa ra tự thú." Lê Thiên Thần trầm giọng nói.
Bình An cười nhạt, Hà Tư Lâm đã nói chuyện rõ ràng với Tô Cầm rồi.
Phương Hữu Lợi cũng nghiêm nghị đứng lên, "Có nói hung thủ là ai không?"
Lê Thiên Thần hít sâu một hơi, nét mặt rất quái dị, "Là... Hà Tư Lâm."
"Không thể nào." Bình An la lên thất thanh. Tại sao lại là Hà Tư Lâm? Rõ ràng là Tô Cầm mà. "Không phải là Hà Tư Lâm, Khâu Thiếu Triết cũng đã nói người đó là nữ."
"Hà Tư Lâm đến tự thú, nói là anh ta làm." Lê Thiên Thần giận dữ nói, anh cũng không tin đó là Hà Tư Lâm.
Sắc mặt Phương Hữu Lợi rất khó nhìn, "Đến Cục Cảnh sát."
Mới vừa nói xong, điện thoại lại vang lên. Phương Hữu Lợi nhấc máy, là Hà Nhất Giang gọi tới.
"Lão Hà, đừng nói gì hết... Tôi không tin là Tư Lâm làm. Đến Sở Cảnh sát trước rồi hãy nói." Phương Hữu Lợi nghe Hà Nhất Giang luôn miệng xin lỗi thì không nói thêm cái gì nữa.
Chuyện này quá kỳ quặc, phải làm ra cho rõ ràng mới được.
Jw9y9EI1z
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro