Chương 3


   Sau khi chào hỏi đồng nghiệp cũ, Tuyết Mai dắt tay con đi về phía phòng Giám Đốc . Vừa vào đến phòng , tiểu công chúa tung tăng chạy chậm đến và ôm chân người đàn ông còn đang bận rộn trước máy tính.
Vừa lay lay chân vừa ríu rít : " cậu , cậu à , Ngọc Ngọc rất nhớ cậu."

   Người đàn ông đưa tay ôm lấy thân hình bé nhỏ đặt lên trên đùi anh và hôn nhẹ vào gương mặt tinh nghịch có phần giống với em gái anh. " Ôi! Tiểu mỹ nhân của cậu , cậu cũng rất nhớ cục bông nhỏ đâu ."

   Anh quay sang nhìn em gái mỉm cười có phần cưng chìu và nhẹ giọng nói: " Em ngồi nhanh đi, đứng đấy làm gì. Hôm nay em gái là tới xem xem người anh  trai này có bạc đãi cậu em rễ này hay không à" .

   Cô nhìn anh nháy mắt tinh nghịch, bỉu môi không nói. Đi đến ghế salon ngồi xuống mới trả lời : " Anh cứ trêu em , không phải là cục bông nhỏ của anh cứ la lói muốn gặp cậu , muốn cậu dắt đi chơi công viên sao ? Không biết ai hứa hẹn mà mãi không dẫn con bé đi để nó cứ làm ầm ĩ ".

    Anh quay sang nhìn thân hình bé bé xinh xinh trong lòng rồi cười lớn: " Haha là cậu sai rồi, hôm nay cậu sẽ dành buổi chiều dẫn Ngọc Ngọc đi chơi và ăn kem bù đắp lỗi lầm của cậu có được không".

   Chỉ chờ có thế cô bé vòng đôi tay ngắn nhỏ ôm lấy cổ anh và đánh lên má anh một nụ hôn rõ vang còn kèm thêm vệt nước trắng mà ai cũng biết là gì. "Ngọc Ngọc yêu cậu nhất" cô bé nói xong quay sang nhìn mẹ đầy tinh nghịch.

   Thấy hai cậu cháu hài hòa như vậy cô rất vui vẻ. Đưa tay vuốt lại tóc , cô đứng lên cầm theo túi thức ăn lấy một phần bánh ngọt đặt lên bàn , quay lưng về phía anh trai rồi nói : " Anh trai không cần quá chìu con bé , sau này không ai trị được thì lại khổ. Em phải đem phần cơm tình yêu cho chồng , hai cậu cháu cứ tự nhiên mà ôm ấp".

    Nhìn theo bóng lưng em gái rời đi anh thầm mong đứa em gái và cháu anh có thể hoạt bát và hạnh phúc mãi về sau. Anh muốn bảo vệ sự hồn nhiên và nụ cười tinh khôi ấy để không thẹn với lời hứa của người mẹ đã mất . Nhớ đến đây lòng anh trỉu nặng , anh không hi vọng người em rễ   vô dụng ấy sẽ làm tổn thương em gái bé bỏng của anh , mặc dù hiện giờ cô đã làm mẹ rồi.

   Thấy sự im lặng của cậu, bé con ngây ngô chọt chọt lên má anh vừa đùa vừa bỉu môi nhăn mặt " cậu , cậu ơi ! Ngọc Ngọc muốn ăn bánh ngọt . Muốn cậu đút bánh ngọt ". Nói xong còn nhìn anh với ánh mắt long lanh đáng thương như nói cậu không cho cháu ăn cháu khóc ngay cho cậu xem.

    Anh nhìn đứa cháu mới 4 tuổi mà đã có năm phần nét đẹp của mẹ , đặc biệt là đôi mắt long lanh như biết nói.
Anh đưa tay mở hộp và lấy một chiếc bánh đút cho cô bé mà trong lòng ấm áp đến lạ . Anh sẽ thay mẹ yêu thương và chiếu cố em gái và cháu gái bảo bối này suốt đời, chỉ cần anh còn có khả năng.

   Cô bé được cậu cho ăn bánh liền không làm ầm ĩ nữa, ngồi trong lòng anh vừa phòng má nhai bánh như chú chuột hamster vừa vui vẻ cười híp cả mắt.

            
                 Hết chương 3

    

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #tâmlý