CHƯƠNG 2: Vị khách không mời


Hắn cứ nằm ở đó, thong dong và vô nghĩ. Mà thật ra thì cũng chẳng cần thiết phải suy nghĩ gì. Công việc của hắn là nằm đó, và ngoang ngoãn cho đúng phong cách của một con thú cưng hạng sang. Đến bữa thì ăn, đến giờ thì ngủ. Trông hắn chẳng khác nào ông hoàng trong các bộ phim truyền hình.

 Không biết có phải là do cuộc sống xa hoa quá độ, không chút bận tâm cơm áo đã khiến hắn trở thành một thằng nhóc lầm lì, bất cần đời và chối bỏ mọi thứ xunh quanh hay từ khi sinh ra hắn đã vậy rồi ? Thiết nghĩ, thế giới của loài vật cũng có thể phản ánh phần nào những điểm tương đồng trong xã hội loài người, và nếu đem ra so sánh, hắn bây giờ rất thích hợp để đại diện cho tầng lớp những thanh niên không định hướng, cuộc sống có thể rày đây mai đó, trầm mặc, và không tìm thấy niềm vui trong cuộc sống.

Sau 1-2 tiếng đồng hồ nằm phơi nắng như vậy, bầu trời cũng đã dịu lại, và đó như một sự tha bổng đối với kẻ không muốn đón nhận bất kì nguồn năng lượng nào. Hắn không thích nắng, mặc dù nó đã góp phần tiêu diệt những loài vật nhỏ bé kí sinh trên người hắn và phát triển mạnh mẽ trong những ngày đầy hơi nước, nhưng thà vậy, hắn không thể nào trở nên giống với những chú cún ngoài kia thoả sức đua mình tắm nắng. Hắn thích tâm tối và yên tĩnh hơn, có lẽ điều đó làm hắn thấy thoải mái.

Cánh của sắt dẫn ra sân sau nhà mở ra đánh "keng" một cái, hắn mở một con mắt , theo bản năng để cảnh giác với sự giật mình xung quanh. Một mắt mở trong khi mắt còn lại vẫn nhắm một cách lười biếng. Có lẽ hắn đã quá quen với sự an toàn của ngôi nhà này nên bản năng hoang dã của hắn không được triển khai để cảnh giác với bất kì mối nguy nào có thể đe doạ đến cuộc sống tĩnh lặng của hắn như khi ở ngoài tự nhiên nữa.

 Người con trai bước vào, và hắn cảm nhận được ngay bên cạnh mình xuất hiện một mớ rau tươi được rửa sạch sẽ, " Aa, cảm ơn cậu chủ Bảo Bảo nhé ", hắn hào hứng. À mà quên nói, có lẽ trong tất cả mọi thứ trên đời thì đồ ăn là thứ duy nhất khiến hắn có hứng thú. Hắn nằm đó, vui vẻ gặm nhấm mớ rau lang một cách thích thú, khi cao hứng còn có thể đứng lên, cầm thức ăn bằng hai tay để ngầu nghiến theo cách " bình dân " nhất. Trong khi cậu con trai bước vào chiếc bàn gần đó đang đặt những chiếc khay chất đầy những nào là bình, nào là hộp và bắt đầu lau chùi chúng.

 Vừa làm việc, cậu cũng không quên bật nhạc bằng chiếc điện thoại cậu để bên cạnh, lúc làm việc vặt hay thảnh thơi nghĩ ngợi, cậu bé đều nghe nhạc, từ những bài nhạc Việt như : Mây, Bầu Trời Hoa Vương, 3107,... những bài rap như: Mười Năm, Mơ, Ngày Khác Lạ,... cho đến những bản Jpop như: Kyou wa iin da yo, Atara yo, Tenbyou no uta hay Yoru ni kakeru,.... Và chú thỏ luôn trở thành tri âm thường xuyên của cậu, có lẽ cậu thích dành mái hiên yên tĩnh sau nhà cho việc đánh bóng tâm hồn mơ mộng của mình bằng cảm xúc hơn, và chỉ có lúc đọc sách thì cậu ưa những nơi nhiều ánh sáng trời như ghế đá, hay thềm tam cấp trước cửa nhà.

Không biết kẻ chán đời có biết cảm thụ không, nhưng những lúc nghe nhạc cùng cậu chủ, hắn thấy tâm hồn mình được chải chuốt phần nào, hắn không chắc là mình biết rung động, và cũng chưa thể liệt kê âm nhạc vào list " những điều tôi thấy hứng thú với cuộc đời " vỏn vẹn chỉ có một mục ghi " thức ăn " của hắn được. Tuy nhiên, dường như từ khi được cậu chủ cho cùng nghe nhạc với tầng suất đều đặng, hắn cũng không hề cảm thấy khó chịu khi trở thành người cùng chung mạch cảm xúc với những bài hát của cậu chủ, hay nói một cách thực tế, hắn không ghét và cảm thấy âm nhạc là phiền phức như những thứ khác.

Trong khi hắn đang vừa gặm, vừa chill, đến cao trào : " Mây hoà theo gió có người đơn phương ... " Thì bài hát ngừng lại, hơi hụt hẫn một chút, hắn nằm ngửa ra và rệu rạo nhai nốt cọng rau. Cậu chủ đứng lên, bỏ lại chiếc phone vào túi rồi bưng mớ khay đi ra, không quên đóng lại cánh cửa sắt phía sau, trả lại bầu không khí yên tĩnh và trầm mặc cho lãnh địa của chú thỏ.

Tâm hồn của hắn dần thư giãn và chùn xuống, lại trở về khoảng thời gian của những ngày vô tư cũ, cũng như bao ngày, trong không khí cô đơn và tĩnh mịch, hắn nằm phè ra đấy, ăn nốt chỗ rau còn lại, ung dung tác phong của một quý ông giàu có và ngang tàng.

" Bụp ", " cái gì vậy ", bỗng một tiếng động lạ xuất hiện và theo bản năng, hắn ngó nghiêng để xem liệu âm thanh đó phát ra từ đâu, hắn ngước lên mép thùng và bắt gặp một tia nhìn chăm chăm vào mình, và lần đầu tiên, sau chuỗi ngày tĩnh lặng ở sau ngôi nhà yên vắng, sự cảnh giác đã quay lại với trực giác của một con thỏ.

Trước mắt hắn, bây giờ là một cô mèo với bộ lông đen mượt, đôi mắt lém lỉnh của cô ta nhìn hắn có chút tò mò. Cô ta đứng trên một đống đồ đạc cũ được kê trên chiếc bàn nhỏ, phía sau là một chiếc tủ quần áo cũ kĩ, một nơi rất thích hợp để làm chỗ ở cho những sinh linh phiêu bạc như tắc kè, gián, thằn lằn hay thậm chí cả mèo hoang. 

Không lẽ cô ta sống ở đó à, con thỏ nghĩ ngợi, đối diện với một con vật khác loài trắng muốt và hoàn toàn xa lạ, cô ta vẫn rất tự tin và đôi mắt sắt lẹm đang quan sát thăm dò đối phương, nếu nhìn kĩ thì có thể thấy cô ta là một ả mèo khá quyến rũ, và cũng đầy cá tính, có thể thu hút bất kì giống mèo đực cùng loài nào.

Sau thoáng bất ngờ trước vị khách không mời mà đến này, con thỏ bỗng thấy khoảng không gian riêng tư của mình bị bất ngờ xâm phạm và trở nên khó chịu. Tuy vậy, nó trấn tĩnh và lấy lại tác phong lịch lãm của mình để không trở nên quá thô lỗ, nó chậm rãi ngồi dậy, như một vị giám đốc đang ngồi trên ngai vàng xét đoán một nhân viên mới nộp hồ sơ trong một cuộc phỏng vấn.

 Vị " tổng tài " bắt đầu cất lời chào hỏi lạnh lùng:

- " cô là ai ? "

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro