Chương 1 - 10

EDIT: HANNNURLUVE

Mị xin khẳng định mị dịch truyện này sẽ có một số câu khác với bản gốc do nếu dịch nguyên bản gốc sẽ khó hiểu câu văn không mượt nên có một số chỗ mị dịch khác để phù hợp văn phong hiện tại. Xin cảm ơn.

Xin nhắc lại không giống bản gốc 100%

...

Chương 1: Quay Ngược Thời Gian

Hàng Châu - bệnh viện - phòng bệnh Ngô Tam Tỉnh.

Ngô Tà mặc đồ bệnh nhân dựa vào giường bệnh ngủ ngon lành, Bàn Tử đi tới, đánh thức.

-"Thiên Chân, tỉnh tỉnh, chú ba cậu đâu?"

Ngô Tà mơ mơ màng màng mở to mắt, nhìn Bàn Tử, đột nhiên nhảy dựng lên chỉ vào Bàn Tử giật mình kêu to.

-"Bàn Tử? Cậu như thế nào phản lão hoàn đồng?"

Bàn Tử không thể hiểu được mà sờ mặt chính mình, giơ tay lập tức chụp đầu Ngô Tà.

-"Ngô Tà? Cậu mộng du hở? Chú ba cậu không thấy đâu, cậu biết chú ấy đi đâu sao?"

-"Chú ba không thấy? Chú ba không phải mất tích mười mấy năm rồi sao? Tôi nếu biết chú ấy đi đâu, còn bỏ nhiều công sức tìm kiếm cái gì!"

-"Tiêu rồi, tiêu rồi, tiêu rồi... Từ khi Tiểu Ca vào Thanh Đồng Môn, cậu vẫn luôn không bình thường, không nghĩ tới cậu rốt cuộc vẫn là không chống đỡ được, hoàn toàn điên rồi. Tôi nói Thiên Chân a cậu như thế nào ăn nói linh tinh thế này?"

-"Bàn Tử, cậu nói bừa cái gì vậy? Chúng ta không phải đã sớm đem Tiểu Ca từ Thanh Đồng Môn về rồi sao? Cậu có tỉnh táo không? Nói mê sảng gì vậy?"

Ngô Tà nói, Bàn Tử nghe được rất rõ ràng nhưng chính là không rõ tôi đang nói có ý gì.

Bọn họ vừa mới từ núi Trường Bạch trở về được mấy ngày, Ngô Tam Tỉnh cùng Ngô Tà bị thương còn chưa khỏi, cho nên trở lại Hàng Châu vẫn luôn ở tại bệnh viện.

Ngô Tà tuổi trẻ mau hồi phục, sớm đã không có trở ngại, qua mấy ngày là có thể xuất viện. Nhưng cậu bởi vì tận mắt nhìn thấy Tiểu Ca trà trộn vào đội ngũ âm binh vào Thanh Đồng Môn, rồi lại vô pháp cứu hắn, tâm tình vẫn luôn rất hậm hực, suốt ngày rầu rĩ không vui, lo lắng Tiểu Ca đến cuối cùng không ra được!

Ngô Tam Tỉnh bị thương rất nghiêm trọng, vẫn luôn hôn mê bất tỉnh. Ngô Tà không nghe Bàn Tử khuyên, ban ngày vẫn luôn canh giữ ở trước giường chú ba, mệt nhọc liền dựa trên giường ngủ gật, buổi tối mới bị y tá lần nữa thúc giục trở về phòng bệnh của mình nghỉ ngơi.

Bàn Tử mới đi ra lấy chuyển phát nhanh, trở về liền phát hiện không thấy Ngô Tam Tỉnh, mà Ngô Tà ghé vào mép giường đang ngủ ngon lành.

Ngô Tà từng nói qua với Bàn Tử, cậu sở dĩ muốn trông chú ba, không chỉ vì lo lắng bệnh tình, còn sợ lão cáo già này trốn đi tựa như trước kia. Bàn Tử trở lại thấy trên giường trống không, liền bối rối. Lại không nghĩ rằng, Ngô Tà đang ở trạng thái không có nhận thức về lời nói.

Bàn Tử sợ Ngô Tam Tỉnh thật sự chạy mất, quay đầu lại nhìn Ngô Tà lại sốt ruột, liền ném cho cậu một câu.

-"Cậu tỉnh lại đừng ngủ gật nữa, tuyệt đối đừng chạy loạn, tôi đuổi theo chú ba cậu!"

Nói xong Bàn Tử liền chạy đi ra ngoài.

Bàn Tử vừa đi, trong phòng bệnh liền còn lại một người Ngô Tà. Cậu không đuổi theo Bàn Tử, chỉ là chậm rãi ngồi xuống, vén tay áo lộ ra cánh tay trơn bóng trắng nõn làn da không một vết sẹo...

Ngô Tà dùng sức rõ rõ đầu, nhìn quanh bốn phía, thực mau liền phát hiện điểm bất đồng, trong phòng TV vẫn là cái loại mười mấy năm trước, mà không phải loại hiện đại sau này.

Ngô Tà theo bản năng đặt tay lên ngực, tim đập bình thường, hô hấp cũng bình thường, không có cảm giác khó thở. Cậu có thể cảm giác được phổi của mình hiện giờ vẫn còn hoàn hảo không hư tổn gì.

Càng quan trọng là cậu có thể cảm nhận rõ ràng ngửi được mùi thuốc sát trùng trong phòng bệnh này, trước kia cậu rất ghét mùi này nhưng hiện tại ngửi được, lại phá lệ vui mừng.

Nguyên lai, cảm giác mất rồi tìm lại được vi diệu như vậy!

Trách không được người ta thường nói mất đi rồi mới biết quý trọng.

Cậu đã từng có một cơ thể khỏe mạnh, nhưng sau này lại chậm rãi mất đi.

Hiện giờ nếu ngược thời gian, để tôi một lần nữa có một cơ thể khỏe mạnh, để tôi một lần nữa sống lại, tôi đương nhiên phải hảo hảo quý trọng, đồng thời bảo vệ những người tôi quan tâm.

Chương 2: Tam Thúc Thật Và Giả

Bàn Tử đem chú ba chạy trốn trở lại phòng bệnh, Ngô Tà đã hình dung tình huống trước mắt.

Vốn dĩ bản thân sắp chết vì bệnh ở trong bệnh viện, không ngờ lại tình cờ quay về mười năm trước, tuy là cùng một bệnh viện nhưng thời gian quay ngược lại, tôi trọng sinh rồi.

Mặc dù đã đi qua biết bao nhiêu ngôi mộ lớn, gặp qua vô số điều kỳ lạ, nhưng Ngô Tà theo chủ nghĩa duy vật không tin vào quỷ thần.

Cậu cố gắng tìm ra nguyên nhân sự tái sinh của mình từ quan điểm khoa học, nhưng cậu không thể hiểu được, thôi kệ thuyền tới đầu cầu tự nhiên sẽ thẳng.

-"Thiên Chân, tôi giúp cậu đem chú ba cậu về rồi nè, cậu đã thức dậy chưa?"

Bàn Tử kêu to đẩy Ngô Tam Tỉnh vào.

Nhìn chú ba trước mắt, chú ấy có thể là Giải Liên Hoàn cải trang, nước mắt thiếu chút nữa không nhịn được mà rơi xuống. Cậu vội xoay người, làm bộ tức giận không để ý đến Ngô Tam Tỉnh, lén lút đưa tay đem nước mắt lau đi.

Nếu như chú ba là giả thì sao, nhiều năm như vậy ở cùng nhau, tình cảm chú cháu là thật. Mặc kệ là Giải Liên Hoàn hay là Ngô Tam Tỉnh, tình cảm họ dành cho Ngô Tà đều không phải là giả.

Huống chi, chuyện tới nước này, cậu từ lâu đã không thể phân biệt được đâu là Ngô Tam Tỉnh đâu là Giải Liên Hoàn.

Bởi vì hai người họ có cùng một mục tiêu, một người giả chết thoát thân, một người thân mang ô danh, hai người xài chung một thân phận, mối quan hệ giữa họ tựa như không thể tách rời, cũng đã không thể phân biệt lẫn nhau.

Sau khi Bàn Tử đỡ Ngô Tam Tỉnh lên giường nằm, Ngô Tà đã bình tĩnh lại cảm xúc của mình, chậm rãi xoay người lại, nhìn khuôn mặt trẻ hơn mười tuổi của Bàn Tử nói.

-"Bàn Tử, tôi không sao."

-"Không sao thì tốt, không sao thì tốt, vừa rồi cậu làm tôi sợ chết, còn tưởng rằng cậu si ngốc rồi!"

-"Tôi nằm mơ thấy ác mộng, nhất thời không có phản ứng!"

Ngô Tam Tỉnh yên lặng nhìn Ngô Tà, ông cảm thấy hôm nay cháu trai cứ kì kì quái quái, hình như có gì đó không giống.

Ngô Tà cảm nhận được ánh mắt của chú ba, tim rung lên một cái, thầm nghĩ chú ba đúng là lão cáo già, mưu mô, đọc vị vô số người, giỏi về tâm kế, không sợ chú ta nhìn ra sơ hở cái gì.

Cậu tìm cái ghế nhựa, ngồi xuống bên cạnh giường bệnh của Ngô Tam Tỉnh, giả vờ khó chịu nói với ông ta.

-"Lão cáo già, tỉnh bao lâu rồi?"

-"Vừa mới tỉnh."

Ngô Tam Tỉnh nói xong liền xoay người, không nhìn Ngô Tà.

-"Quen phải không?"

Ngô Tam Tỉnh nghe thấy câu hỏi, lại chậm rãi xoay người, liền nhìn đến trong tay Ngô Tà cầm một bức ảnh cũ, đó là ảnh nhóm của các thành viên trong nhóm đã tham gia khảo cổ Tây Sa vào những năm 1980.

-"Đây là mười chín năm trước, bức ảnh chụp đội khảo cổ của chú trước khi xuống Tây Sa, Giải Liên Hoàn chết trong lần hành động đó, sau khi xuống Tây Sa, bọn cháu nhìn thấy huyết thư, bên trên viết: Ngô Tam Tỉnh hại tôi. Chú có biết người để lại lời nhắn là ai không?"

Ngô Tà nhìn thấy trong ánh mắt chú ba có khiếp sợ cùng khổ sở, có chút không đành lòng nói thêm gì nữa. Nhưng sau khi nghĩ lại, nếu cậu không theo đuổi những bí mật năm xưa này, thì lòng hiếu kì sẽ không hại chết mèo Thiên Chân Ngô Tà, và điều đó chắc chắn sẽ khiến lão cáo già này nghi ngờ. Nghĩ đến đây, cậu nói tiếp.

-"Người để lại lời nhắn chính là Giải Liên Hoàn, nói cháu biết, Giải Liên Hoàn có phải do chú giết hay không?"

Ngô Tam Tỉnh nhìn mặt Ngô Tà, tiểu tử này từ trước đến nay sẽ không nói dối, xem ra vừa rồi chỉ là ảo giác.

Ông chậm rãi quay đầu,

-"Ai da, chú choáng váng đầu. Bàn Tử, cậu lấy cái gì chọi tôi?"

Chương 3: Cuộn Băng Video Cũ

Thì ra, lúc Bàn Tử đuổi theo, Ngô Tam Tỉnh đã khoát áo blouse của bác sĩ, vứt nạng, chạy về phía cổng.

Lúc ấy, Bàn Tử đang cầm chuyển phát nhanh, còn chưa kịp đặt xuống đã chạy theo.

Bàn Tử xa xa nhìn thấy bóng lưng Ngô Tam Tỉnh, dưới tình thế cấp bách, liền đem chuyển phát nhanh trong tay ném đi...

-"Ngô Tà, chuyển phát nhanh!"

-"Ai gửi tới?"

-"Trương... Khởi... Linh...!"

Ngô Tà nghe được ba chữ Trương Khởi Linh này, cậu đã giật lấy chuyển phát nhanh ngay lập tức, như thể đó là một phản ứng bẩm sinh.

Nhưng cậu rất nhanh trấn định lại, bởi vì cậu biết, Tiểu Ca lúc này hẳn là đã sớm ra khởi Thanh Đông Môn, đang ở cùng Hắc Nhãn Kính, chuẩn bị theo đội của A Ninh đến viện điều dưỡng Golmud.

Cậu rõ ràng nhớ rõ, năm đó là chính mình, tận mắt thấy Tiểu Ca trà trộn vào đội ngũ âm binh tiến vào Thanh Đồng Môn, trong sự hoảng loạn và tuyệt vọng.

Năm đó Ngô Tà, vẫn luôn cho rằng bản thân đời này chỉ sợ sẽ không còn được gặp lại Muộn Du Bình nữa, tâm tình hết sức buồn bực. Sau đó nhìn thấy những băng video được gửi dưới tên Trương Khởi Linh, mặc dù không thể tin rằng nó thực sự được gửi từ hắn, nhưng lòng cậu vẫn còn hi vọng lần theo manh mối mà những đoạn băng đưa ra, đã đến Golmud, ngoài dự đoán chính là, cậu lại thấy hắn ở đó.

-"Ngầu thật, Tiểu Ca của chúng ta! Ở trong Thanh Đồng Môn mà vẫn gửi được bưu phẩm cho cậu!" Bàn Tử.

Ngô Tà mở bưu phẩm ra, bên trong là hai cuộn băng video cũ từ nhiều năm trước.

-"Cháu trai lớn, cháu không thành thật gì hết, sao cháu không nói với chú cháu và Tiểu Ca có liên lạc với nhau?"

-"Cháu nói với chú thế nào? Chú vừa mới tỉnh lại không phải sao? Lão cáo già!"

Bàn Tử không nghi ngờ cậu.

-"Tiểu Ca cũng keo kiệt thật, gửi cái gì không gửi, lại đi gửi cuộn băng ghi hình cũ rít này, đi đâu lấy đầu video bây giờ?" Bàn Tử

Ngô Tam Tỉnh lúc này không còn kêu choáng váng đầu nữa, trực tiếp kêu người của mình đến chợ đồ cũ tìm đầu video.

Giống như trong ký ức, Ngô Tam Tỉnh vẫn không chia sẻ bất kỳ thông tin hữu ích nào về khảo cổ Tây Sa mười chín năm trước. Ngô Tà không mong đợi bất kì tin tức hữu ích nào từ chú ba. Cho dù là Giải Liên Hoàn, hay là Ngô Tam Tỉnh, đều lừa cậu nhiều năm như vậy, cậu tuyệt đối sẽ không tin những lời nói ra từ miệng bọn họ nữa!

Huống chi, đối với những việc này, hiện giờ Ngô Tà, biết nhiều hơn Ngô Tam Tỉnh một chút.

Nhưng vì không để lão cáo già này nghi ngờ, cậu vẫn tiếp tục đóng vai Thiên Chân Vô Tà, cậu vẫn phải tiếp tục diễn xuất.

Chuyện sau đó, trôi qua không có gì khác biệt.

Họ nhìn thấy Hoắc Linh trải đầu trong băng video, Ngô Tam Tỉnh nói:

-"Bọn chú đến Tây Sa năm 1985, mà thời gian trên video là 1997. Mười hai năm trôi qua rồi, cô ấy không già đi chút nào."

Sự tình trở nên ngày càng quỷ dị.

Ngô Tam Tỉnh bảo Ngô Tà đừng điều tra thêm, nói rằng những người gửi video này rõ ràng là muốn dụ cậu vào bẫy. Nếu Ngô Tà thật sự đi, không phải sẽ trúng kế sao?

Ngô Tà đương nhiên sẽ không nghe chú nói vậy mà bỏ cuộc, chưa kể cậu còn phải đến Golmud gặp Trương Khởi Linh và cùng đi Tây Vương Mẫu cung.

Lần này để cậu bảo vệ Bàn Tử và Tiểu Ca.

Ngô Tà cùng Bàn Tử ở Ngô Sơn Cư gặp A Ninh, cũng đã xem qua đoạn video mà A Ninh nhận được, người giống hệt Ngô Tà đang bò trên sàn của viện điều dường Golmud là Tề Vũ!

Đương nhiên lúc này Bàn Tử và A Ninh đều không biết, người này là Tề Vũ!

Sau khi A Ninh rời khỏi, Bàn Tử trả lời điện thoại, nói có chuyện gấp, phải về Bắc Kinh.

Ngô Tà biết anh ta đã bí mật nhận lệnh của chú ba đi sa mạc, vì vậy cậu không vạch trần anh ta. Dù sao, họ cũng sẽ sớm gặp lại nhau.

Sau khi Bàn Tử rời đi, Ngô Tà nhìn thấy ở cửa Ngô Sơn Cư có bóng hình quen thuộc, liền lặng lẽ đi theo hắn.

Chương 4: Nam Hạt Bắc Ách

Trương Khởi Linh dừng lại trước cổng Ngô Sơn Cư, nhìn lên tấm biển Ngô Sơn Cư rồi vội vàng rời đi.

Hắn biết Ngô Tà đã trở lại Hàng Châu, hơn nữa hiện tại đang ở Ngô Sơn Cư, nhưng hắn không thể đi gặp cậu, chỉ có thể lặng lẽ tới đây nhìn một cái.

Hắn chỉ hi vọng Ngô Tà từ nay về sau, có thể ổn định cuộc sống của chính mình, không nhúng tay vào những chuyện này nữa, nhưng hắn lại không biết, Ngô Tà chạy không thoát.

Hắc Hạt Tử đi theo Trương Khởi Linh ở phía sau, khi đi qua một góc phố, Trương Khởi Linh ra tay tập kích Hắc Hạt Tử, cả hai lao vào đánh nhau.

Hai người đều là người nổi tiếng trong chốn giang hồ, một người có biệt danh là người mù được gọi là Hắc gia và người kia có biệt danh là người câm được gọi là Trương câm.

Ngô Tà trốn trong góc tối, lặng lẽ nhìn "nam hạt bắc ách" vung tay đánh nhau, trong lòng tâm tư lên xuống, vô pháp bình tĩnh.

Hai người này, một người đã sớm cùng cậu sống chết có nhau, còn người kia vừa là sư phụ vừa là anh em của cậu.

Lúc này Ngô Tà không quen biết Hắc Nhãn Kính, lúc này Trương Khởi Linh vẫn là người gánh vác trách nhiệm gia tộc một mình bôn ba khắp nơi chứ không phải kẻ sẽ khóc sẽ cười bước ra từ Thanh Đồng Môn hơn mười năm sau!

Hắc Hạt Tử rất nhanh bị Trương Khởi Linh đánh bay, Ngô Tà thấy hắn nhét thứ gì đó vào túi của Tiểu Ca. Quả nhiên, Hắc Hạt Tử sau đó rời đi, Trương Khởi Linh từ trong túi áo khoát lấy ra một cái danh thiếp, là địa chỉ của Hắc Hạt Tử, một cửa hàng mát xa của người mù.

Ngô Tà không biết hai người bọn họ gặp nhau lại có hành động thần bí như vậy, rõ ràng là người quen, nhưng lại cố tình giả vờ không quen biết. Chẳng lẽ họ đang đề phòng ai đó? Cậu nhìn xung quanh một hồi, nhưng không có bất kì kẻ khả nghi nào lảng vảng quanh đây.

Trương Khởi Linh đã rời đi, Ngô Tà cũng không có đuổi theo.

Vừa rồi Trương Khởi Linh và Hắc Hạt Tử, một người theo dõi, một người biết bản thân bị theo dõi, lực chú ý của hai người đều đặt lên người đối phương, vả lại Ngô Tà mấy năm nay được Hắc Hạt Tử chỉ dạy đã luyện ra một thân bản lĩnh và một thân thể khỏe mạnh, còn trẻ hơn mười tuổi cho nên bọn họ cũng không phát hiện được cậu núp phía sau.

Hiện tại Hắc Hạt Tử rời đi, Ngô Tà nếu như theo sau Trương Khởi Linh, cậu cũng không nắm chắc bản thân có bị phát hiện hay không. Huống chi, cậu đoán được Hắc Nhãn Kính sẽ gặp Trương Khởi Linh ở đâu, nếu muốn biết hai người này chuẩn bị làm gì thì chỉ cần ôm cây đợi thỏ là được.

Ven đường, Hắc Hạt Tử đang mát xa cho khách hàng, Trương Khởi Linh ngồi chờ một bên.

-"Ông chủ, tôi sờ tuổi xương của ông chắc hơn 70 đi?" Vừa nói vừa dùng sức nhấn huyệt, khách nhân đau đến kêu lên một tiếng: "Đau quá, đừng ấn nữa!" Vị khánh nhân đứng dậy rời đi. 

-"Ông chủ, muốn xoa bóp ở đâu?"

Trương Khởi Linh nhìn hắn, không nói cũng không động.

Hắc Hạt Tử bất đắt dĩ phải đi đến trước mặt hắn, từ túi quần móc ra một danh thiếp.

-"Golmud Thanh Hải, người ngoài nghành đi trộm mộ, đi không?"

Trương Khởi Linh ngẩng đầu, nhìn Hắc Hạt Tử thật lâu, sau đó tiếp nhận danh thiếp, đứng dậy chuẩn bị rời đi.

-"Này!"

Trương Khởi Linh cho rằng hắn có việc muốn nói, đứng lại.

Hắc hạt tử đi đến trước mặt hắn, đưa danh thiếp của bản thân cho hắn thập phần thiếu đánh mà nói.

-"Có thời gian đến với tiệm mát xa của tôi nhé, còn nhiều dịch vụ đặt biệt lắm!"

Trương Khởi Linh đến mắt cũng không thèm liếc một cái, trực tiếp bỏ đi.

-"Đúng là người cũng như tên Trương câm."

Ngô Tà ở một bên, nhìn sư phụ diễn một vai, không khỏi âm thầm khâm phục hai người này, một người nói nhiều, một người suốt quá trình cũng không thèm nói một chữ.

Nam hạt bắc ách, đúng là một cộng sự hoàn hảo!

Chương 5: Nha Tà Tây Hoa

"Nam hạt bắc ách" vở diễn hành động này, Ngô Tà không rõ ràng xem, cậu rốt cuộc cũng hiểu được, câu nói năm đó của Tiểu Ca.

-"Ngô Tà, tôi đứng về phía cậu."

Ngụ ý chính là: Ngô Tam Tỉnh trước đó đã tìm được Hắc Hạt Tử và Tiểu Ca, mời họ cùng đi Thanh Hải. Cũng vào thời điểm này A Ninh cũng tìm bọn họ, vì thế họ liền tương kế tựu kế, cùng đội ngũ của A Ninh đến Golmud.

Nghĩ đến bước hành động tiếp theo, Ngô Tà không khỏi có chút lo lắng. Bây giờ trong tay Ngô Tà chỉ có cửa hàng Ngô Sơn Cư, không có nhân lực, cũng chỉ có tên ngốc Vương Minh đó.

Điều duy nhất cậu có thể nghĩ đến bây giờ, lần hành động này có thể ra tay giúp đỡ, cũng chỉ có Giải Tiểu Cửu gia Giải Vũ Thần mà thôi!

-"Tiểu Hoa, lâu rồi không gặp!"

Trên đường trở về, Ngô Tà tự nhủ nói.

Ngô Sơn Cư, Vương Minh đang chơi trò quét mìn ngàn năm không đổi.

-"Ông chủ, anh quay lại rồi."

-"Vương Minh, đặt cho tôi vé nhanh nhất đến Bắc Kinh hôm nay."

Ngô Tà vừa đi vào vừa phân phó.

-"Ông chủ, anh muốn đi tìm Bàn Gia sao? Anh ấy vừa mới đi mà? Anh nhanh như vậy liền nhớ anh ấy?"

Ngô Tà có chút tức giận mà nói.

-"Tôi nhớ tên mập chết tiệt kia làm gì!"

Từng người từng người một, đều xem cậu là kẻ ngốc, trước khi hành động đều giấu giếm, không cho cậu biết chuyện gì, còn tự cho là đúng, cho rằng như vậy là đang bảo vệ cậu. Nhưng kết quả thì sao, cậu vẫn rơi vào tính toán của người khác, cả con đường đều đi theo sự sắp đặt của người khác. 

Cho nên, lần này, nếu đã có cơ hội làm lại từ đầu, cậu quyết định sẽ làm chủ cuộc đời mình!

...

Bắc Kinh, Giải gia.

Giải Vũ Thần trên mặt đang hóa trang thì nghe có người tên Ngô Tà tới tìm hắn, có chút tức giận nói.

"Ngô Tà, cậu ta tới đây làm gì? Lão cáo già ngô gia vừa mới đi, tiểu bạch thỏ lại tới, hôm nay không biết ngọn gió gì thổi qua?"

Ngô Tam Tỉnh trước vừa rời khỏi Giải gia, sau Ngô Tà lại tìm tới, cũng không biết là trùng hợp hay là cố ý đây.

Ngô Tà vừa vào cửa, nhìn thấy không phải là tiểu cửu gia mặc áo sơ mi hường phấn, mà là một mỹ nhân trong trang phục hát hí kịch.

Ngô Tà đương nhiên biết đây chính là Tiểu Hoa, nhân xưng tiểu cửu gia, lại giả vờ không quen biết.

-"Vị mỹ nhân này từ đâu tới a? Tiểu Cửu Gia của các người đâu?"

-"Mỹ nhân cái gì, cậu nhìn cho rõ, tôi nếu như là nữ đổi cho cậu một lão già, cậu là Ngô Tà, thì ra nhà họ Ngô bảo vệ cậu rất tốt a, nhìn làn da non nớt này."

"Không sai, tôi chính là Ngô Tà, còn không mau gọi Hoa Nhi Gia của các người ra!"

-"Đúng thật là tiểu bạch thỏ! Tôi là Giải Vũ Thần, cậu tìm tôi có chuyện gì?"

-"Hóa ra cậu là Tiểu Hoa a. Cậu còn không nói, nhìn cách ăn mặc này, tôi còn tưởng cậu là tân nương tử cơ, trách không được, lúc còn nhỏ tôi còn tưởng cậu là con gái!"

Ngô Tà nhân cơ hội trêu trọc người bạn cũ này.

-"Đó là bởi vì cậu ngốc, không phân biệt được nam nữ!"

-"Tiểu Hoa, chuyện này sao trách tôi được, ai bảo lúc nhỏ cậu chỉ mặc váy hoa chỉ con gái mới mặc thôi!"

-"Ngô Tà, chú ba cậu lão cáo già đó vừa mới đi, tiểu bạch thỏ cậu liền tới. Hai chú cháu của cậu phải hay không thương lượng trước?"

-"Chú ba tôi tới tìm cậu? Chuyện này tôi không biết rõ lắm. Cái lão cáo già này, chuyện gì cũng không cho tôi biết, còn nói là vì tốt cho tôi!"

-"Chú ấy a, đúng là vì muốn tốt cho cậu. Người như cậu, không thích hợp tham gia những việc này. Nếu như Ngô gia đã hao tâm tốn sức đem cậu bảo vệ tốt thế này, không muốn cậu nhúng tay vào những việc này, cậu vì cái gì cứ muốn đâm đầu vào đây?"

Chương 6: Hoắc Gia Tú Tú

Ngô gia trong lão cửu môn, từ đời thứ hai, liền bắt đầu tẩy trắng.

Lúc đầu Ngô Lão Cẩu để lão nhị thừa kế sự nghiệp, lại không ngờ, lão tam lại phản nghịch xông vào.

Lão đại Ngô Nhất Cùng, cũng là ba của Ngô Tà, vẫn luôn đi trên con đường chính đạo, không một vết nhơ.

Ngô Tà là độc đinh duy nhất đời thứ ba, liền cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa, cả nhà cưng chiều mà lớn lên, làm thế nào cho phép cậu tham gia vào những chuyện này!

Có điều, Ngô Tà sở dĩ được mọi người gọi là Tiểu Tam Gia, ngoại trừ cậu là cháu trai Ngô Tam Tỉnh, bởi vì tính cách của cậu giống chú ba, lòng hiếu kỳ quá cao, miễn là chuyện mà cậu muốn làm, tám con ngựa cũng kéo không được, là người không đâm tường sẽ không quay đầu, không thấy Hoàng Hà là không cam lòng.

-"Tôi mặc dù đổ đấu muộn hơn cậu, nhưng cũng là người Ngô gia. Ngô gia không có gì ngoài cố chấp. Một khi đã đi tới bước đường này, tôi đã không thể quay đầu lại được nữa rồi! Tiểu Hoa, chúng ta đều là đời thứ ba của Lão Cửu Môn, một số ý định có lẽ giống nhau, thay vì một mình đơn thương độc mã, không bằng chúng ta hợp tác, hãy cùng nhau tìm ra đáp án, cậu cảm thấy sao?"

Nghe những lời Ngô Tà nói, một tia kinh ngạc hiện lên trong ánh mắt Giải Vũ Thần, Ngô Tà này rất khác so với Ngô Tà mà Giải Vũ Thần biết!

-"Cậu muốn cùng tôi hợp tác?"

-"Đúng!"

-"Nếu là hợp tác, cậu cũng phải thể hiện một chút thành ý đi chứ! Dù sao tôi cũng là chủ nhân của Giải gia, mặc dù cậu mang danh là Tiểu Tam Gia, nhưng theo tôi biết, cậu không có tiền a!"

Ngô Tà chỉ vào đầu mình, cười hết sức quyến rũ. "Đây là thành ý của tôi!"

-"Ngô Tà, cậu chơi tôi!"

-"Hoa Nhi Gia, tôi nào dám chơi ngài, ngài chính là quý nhân của tôi! Thành ý của tôi là nó nằm trong đầu tôi, tôi sẽ nói cho cậu biết."

-"Có chút thú vị. Vậy cậu nói xem, để tôi kiểm nghiệm tính chân thật của nó!"

Ngô Tà ánh mắt lóe lên, cậu nhìn vào một góc khuất.

"Ở đây trốn một người, một nữ nhân, là nữ nhân của Hoắc gia!"

Vừa dứt lời, liền nghe một trận cười như tiếng chuông bạc, từ trong góc truyền tới, cô gái mặc váy trắng bước ra.

-"Ngô Tà ca ca, anh làm sao biết em trốn ở đây?"

-"Em là... Tú Tú?"

-"Đúng vậy, không ngờ anh vẫn còn nhớ em, Ngô Tà ca ca!"

-"Làm sao anh không nhớ chứ, khi còn nhỏ ba chúng ta thường chơi với nhau. Lúc đó, em còn nhỏ, lúc nào cũng theo sau anh với Tiểu Hoa, luôn miệng gọi ca ca! Không ngờ, chớp mắt một cái, đã trở thành đại cô nương rồi! Thời gian trôi thật là nhanh!"

-"Đúng vậy, thời gian trôi thật là nhanh, thoắt cái chúng ta đều trưởng thành rồi, phiền não liền tìm tới! Ngô Tà ca ca, anh tới đây tìm Tiểu Hoa ca ca, là có lời gì muốn nói cùng tụi em nói sao?"

-"Tiểu Hoa, tôi không biết năng lực này, có thể lọt vào mắt ngài hay không."

-"Cứ như vậy đi, không biết cậu tai thính hay mũi thính, phát hiện chỗ nấp của Tú Tú. Quên đi, không nói chuyện này nữa, bắt tay vào việc đi!"

-"Tôi nhận được hai đoạn băng từ Golmud, Thanh Hải. Người trong băng ghi hình, là cô cô của Tú Tú, Hoắc Linh!"

-"Thật sự là cô cô, Anh chắc chắn? Cô cô đã mất tích mười năm rồi, cũng không có tin tức gì!"

-"Chắc chắn, chú ba của anh cũng nói là cô ấy."

Chương 7: Đến Trước

Ngô Tà kể lại những gì đã nhìn thấy từ băng video cho Giải Vũ Thần và Hoắc Tú Tú nghe qua, cuối cùng kết luận.

-"Sự tình chính là như vậy. Vì vậy tôi chuẩn bị đi Golmud một chuyến, theo địa chỉ trên bưu phẩm, tìm viện điều dưỡng kia, tìm hiểu một chút.

-"Cậu muốn chúng tôi cùng cậu đi?" Giải Vũ Thần nói.

-"Không, chúng ta chia làm hai đường, tôi đi viện điều dưỡng, các cậu đi nơi khác, tìm manh mối khác."

-"Ngô Tà ca ca, anh muốn em cùng Tiểu Hoa ca ca đi đâu?"

-"Lan Thố, một ngôi làng nhỏ ở Thanh Hải."

-"Anh làm sao biết đi Lan Thố chúng ta sẽ tìm được manh mối?"

Ngô Tà cười như không cười , mà chỉ đầu mình.

-"Không lẽ anh tới đây tìm Tiểu Hoa, không phải vì chuyện này sao?"

-"Ngô Tà ca ca, anh thật lợi hại, cái gì cũng có thể đoán được!"

Ngô Tà tin tưởng, mặc kệ là ai, nếu có thể một lần nữa sống lại, chỉ sợ là sẽ biết hơn người khác không ít bí mật.

-"Tiểu Hoa, lần này chúng ta đi sâu vào sa mạc, cậu tìm thêm người mang theo trang bị đi vào. Hơn nữa, chú ba bọn họ cũng sẽ đi. Chúng ta ở Thanh Hải sẽ gặp!"

-"Ngô Tà, cậu định một mình đi đến Golmud sao? Có cần tôi tìm hai người cùng cậu đi không?"

-"Không cần. Đúng rồi, tôi trực tiếp từ Bắc Kinh rời đi, cậu giúp tôi tìm một món vũ khí giải quyết chuyện này!"

Lúc này Ngô Tà không có vật tùy thân do Hắc Hạt Tử đưa, cho nên cậu mới nhờ Tiểu Hoa tìm giúp.

-"Tiểu tử nhà cậu vận khí tốt, chỗ tôi vừa về một đám hàng mới, cậu tự chọn một món mang theo đi!"

Duyên phận hai chứ này thật khó nói, Ngô Tà thế nhưng ở nhà kho của Giải Vũ Thần phát hiện, món đồ theo cậu mười mấy năm.

-"Được, liền chọn nó đi! Cảm ơn cậu a, Tiểu Hoa!"

Nguyên lai, trước đây cây đao này là Hắc Hạt Tử ở nơi đây lấy đưa cậu.

Sau khi trải qua một phen trắc trở, rốt cuộc cậu đã đến được viện điều dưỡng Golmud ở Thanh Hải. Cậu đã lấy thành công được cái hộp chứa đĩa cùng sổ tay của Trần Văn Cẩm.

Lần này cậu đã không bị cấm bà Hoắc Linh phát hiện, lén lút tới, lén lút đi.

Cậu đoán trước được thời gian, cố ý đến sớm hơn một ngày, đi trước Trương Khởi Linh và Hắc Hạt Tử một bước, lấy đi đồ vật.

Một ngày sau, Trương Khởi Linh và Hắc Hạt Tử cũng đến viện điều dưỡng bỏ hoang Golmud.

Trương Khởi Linh ký ức lúc này đã khôi phục được khá nhiều, cho nên đối với nơi này hắn cũng không xa lạ, trước đây hắn đã từng đến đây sống một khoảng thời gian. Người mà giống y như đúc Ngô Tà là Tề Vũ, hắn cũng nhớ ra rồi, chỉ là không rõ lắm, hai người không có cùng huyết thống, lớn lên lại giống nhau?

Hắn cũng biết A Ninh đã đến tìm Ngô Tà, cho cậu nhìn qua băng video của cô ấy. Dựa vào tính tình của Ngô Tà, không có khả năng thành thành thật thật mà ngốc ở Hàng Châu, không nhúng tay vào vũng bùn này.

Quả nhiên, bọn họ đã vào viện điều dưỡng này, bên trong không phát hiện bất cứ thứ gì, đã có người tới trước bọn họ một bước lấy đi đồ vật nơi này. Người này có phải hay không là Ngô Tà? Cậu không gặp phải nguy hiểm gì chứ?

Trương Khởi Linh lo lắng cho Ngô Tà, chạy nhanh vào bên trong, Hắc Nhãn Kính ở phía sau kêu.

-"Ay, Trương Câm, cậu đợi tôi với! Vội vàng như vậy làm gì, cũng không gặp được người yêu bé nhỏ của cậu!"

Họ lật tung viện điều dưỡng lên, đương nhiên cũng kinh động đến Hoắc Linh, đánh nhau nửa ngày trời, nhưng cũng không tìm được manh mối gì đáng giá, chỉ biết đồ đạc bên trong đã bị lấy đi, bọn họ đến muộn rồi.

Tuy rằng chuyến đi này vô ích, nhưng trong lòng Trương Khởi Linh đã thấy thanh thản hơn rất nhiều, mặc kệ người đó có phải là Ngô Tà hay không, ít nhất hiện tại người đó không gặp nguy hiểm, đã bình an vô sự rời khỏi viện dưỡng lão!

Chương 8: Gặp Lại Không Biết

Thanh Hải, Lan Thố.

-"Ông chủ, tranh của anh không tệ nha." Giải Vũ Thần

-"Là tranh của cha tôi để lại."

-"Bán không?"

-"Không bán, đồ đạc trong nhà đều không bán, đưa tôi một ngàn, tôi cũng không bán."

-"Vậy tôi trả gấp năm lần."

-"Thật không?"

-"Thật, có thể quẹt thẻ được không?"

-"Được, được."

Vừa quẹt thẻ xong, Giải Vũ Thần và Hoắc Tú Tú còn chưa kịp lấy bức tranh xuống, thì nghe tiếng động lớn từ trong sân.

Cả ba vội chạy ra thì thấy chiếc xe máy của ông chủ đậu trong sân đã bị nổ tung không thể nhận dạng.

Giải Vũ Thần nhìn thấy một người mù ăn mặc rách rưới, chống gậy chậm rãi bước ra khỏi sân.

Khi ba người quay trở lại đã không thấy bức tranh đâu, Giải Vũ Thần liền nói.

-"Người mù đó, đi!" Giải Vũ Thần và Hoắc Tú Tú cùng nhau chạy ra ngoài.

Người mù đó đeo cặp kính đen là Hắc Hạt Tử.

Hóa ra, Trương Khởi Linh và Hắc Hạt Tử không tìm thấy chiếc đĩa sứ từ viện điều dưỡng Golmud, nhưng người dẫn đường của A Ninh là Định Chủ Trác Mã đã nói với họ rằng một phần của chiếc đĩa sứ ở ngôi làng nhỏ tên Lan Thố. Tất cả mảnh sứ phải được ghép lại thành bản đồ của cung điện Tây Vương Mẫu.

Vì vậy, Hắc Hạt Tử tình nguyện đến Lan Thố.

Hắc Nhãn Kính sau khi động thủ, thập phần đắc ý, nhưng Tiểu Hoa và Tú Tú đã bất ngờ giật lấy hai mảnh đĩa sứ.

-"Nói chuyện?" Hắc Hạt Tử

-"Không nói." Giải Vũ Thần

Giải Vũ Thần nói xong liền lái xe đi. Chạy chưa được bao lâu, hắn bị Hắc Nhãn Kính và hai chiếc xe chặn xe.

-"Nói chuyện?"

-"Không nói."

-"Thật sự không nói?"

Giải Vũ Thần lấy hai mảnh sứ cầm trên tay.

-"Nói chuyện?" Giải Vũ Thần

...

Bên trong trại.

-"Tôi nói cậu a, mảnh sứ này, ở chỗ cậu, không có ích gì. Năm ngàn, tôi mua nó!"

-"Tôi nói rồi, không bán! Bao nhiêu cũng không bán!"

-"Xem ra, hai vị cũng là người trong giới, biết nhìn hàng. Bất quá, trong tay các cậu chỉ có hai mảnh sứ này, thật sự không có ích gì."

-"Đương nhiên không phải."

-"Vậy là không phải rồi, Tiểu Hoa ca ca, đừng nói chuyện vô nghĩa nữa, chúng ta đi thôi!"

-"Được!"

-"Hai vị, đừng đi a, chúng ta nói chuyện đi!"

-"Không nói, không đưa đĩa sứ, nói nữa cũng vô ích."

-"Nếu đã như vậy, tôi sẽ không khách khí nữa!"

Sau khi Hắc Nhãn Kính nói xong, hắn động thủ với Giải Vũ Thần.

Tiếng hai người họ đánh nhau làm kinh động tới người khác, Trương Khởi Linh và A Ninh cũng đi tới.

-"Các người đừng có ỷ đông mà khi dễ chúng tôi ít người."

-"Tiểu nha đầu, miệng lưỡi sắc bén." A Ninh đi tới trước mặt Tú Tú cười nói.

-"Không cần bọn họ động thủ, chúng ta một đối một, cô nếu thắng, tôi sẽ để cô đi!"

-"Được, ngươi phải giữ lời."

-"Yên tâm, ta không lừa gạt tiểu hài tử."

-"Tôi không phải tiểu hài tử!"

Hai cô nương miệng thì nói, tay cũng không giàn rỗi, ngươi một quyền ta một chưởng.

Khi bốn người họ đang đánh nhau quyết liệt, một chiếc xe việt dã xông vào doanh trại, Ngô Tà cải trang thành người có vẻ ngoài bình thường thò đầu ra khỏi xe, kêu lớn tiếng về phía Giải Vũ Thần và Tú Tú.

-"Tiểu Hoa, Tú Tú, lên xe!"

Trương Khởi Linh sau khi nhìn thấy Ngô Tà, trong lòng có cảm giác quen thuộc khó giải thích được, lại không nhớ ra, đã gặp người này ở đâu.

Hắn đi đến bên cạnh xe, nhìn Ngô Tà nói.

-"Mảnh sứ trong tay ngươi."

Ngô Tà cười tà mị. "Như thế thì đã sao!"

Nụ cười không phù hợp gương mặt anh ta, Trương Khởi Linh càng cảm thấy nghi hoặc khi nhìn nó!

Chương 9: Khiêu Chiến Tiểu Ca

-"Giao mảnh sứ, các người có thể đi!"

Cái tên Muộn Du Bình này, sao lại nói nhiều như vậy? Ngô Tà chửi thầm, cười nói.

-"Vậy thì phải xem ngươi có bản lĩnh này hay không!"

Ngô Tà thấy Tiểu Hoa và Tú Tú trước mắt không thể thoát khỏi Hắc Nhãn Kính cùng A Ninh, dứt khoát tắt máy xe, nhảy xuống xe đi đến trước mặt Trương Khởi Linh.

-"Như thế nào, chúng ta tỷ thí đi?"

Cậu rút đao ra từ phía sau thủ thế, muốn đấu với Muộn Du Bình.

Giải Vũ Thần nhìn chuyển động của Ngô Tà mà sửng sốt. Tên đó là nhân vật nổi tiếng tàn nhẫn Trương câm, người bạn thân từ nhỏ của mình, làm sao lại có can đảm thách đấu với hắn?

-"Dừng!" Tiểu Hoa

-"Gì?" Hắc Hạt Tử

-"Xem kịch!"

-"Được, có người khiêu chiến Trương Câm, có gan!"

-"Quan Căn, tên Trương câm này là một nhân vật nổi tiếng lợi hại trong giới, cậu có chắc thách đấu với hắn không?"

-"Tiểu Hoa, yên tâm, hắn sẽ không hại tôi."

Ngô Tà nói xong, trước khi Trương Khởi Linh không kịp phản ứng, đã bắt đầu tấn công.

Kỹ thuật kiếm của cậu rất nguy hiểm và cực kì tàn nhẫn. Hắc Nhãn Kính xem có chút há hốc mồm, đao pháp của tên này, sao lại giống chính mình như vậy? Hắn rốt cuộc là kẻ nào?

Trương Khởi Linh đánh trả một cách thụ động, ngoài ý muốn phát hiện, người này thế nhưng có thể cùng hắn ngang tay, không khỏi nổi lên cảm giác thưởng thức lẫn nhau.

Lúc này A Ninh và Tú Tú cũng ngừng đánh nhau, đúng sang một bên xem trận chiến.

A Ninh và Hắc Nhãn Kính không biết thân phận của Ngô Tà, xem kỹ năng của Ngô Tà, nội tâm thập phần kinh ngạc.

Tiểu Hoa và Tú Tú biết thân phận của Ngô Tà, trong lòng nổi lên trận sóng gió, mãnh liệt vô cùng.

Mà Trương Khởi Linh, trong trận đấu, thậm chí càng kinh ngạc hơn.

Từ khi nào một cao thủ thần bí như vậy xuất hiện, cậu ta có thể đánh ngang tay với hắn!

Trước sự chứng kiến của mọi người, đánh ước chừng nửa giờ, thế nhưng khó phân thắng bại, mặc dù có một số chuyện Trương Khởi Linh không thể lý giải được. Nhưng trong lòng hắn thừa nhận người tên Quan Căn thực sự có khả năng cạnh tranh với hắn. Trừ bỏ Hắc Nhãn Kính, đây là người duy nhất đối chiến với hắn!

-"Hoa Nhi Gia, đây là bạn của anh sao?" Hắc Hạt Tử

-"Đúng vậy, đây là bạn của tôi, lợi hại đi!"

-"Anh ta gọi là Quan Căn?"

-"Ngươi không mù cũng không điếc, vừa rồi cậu ấy đã nói tên, ngươi không nghe thấy đi."

-"Thế nhưng, từ khi nào xuất hiện một người như vậy?"

-"Muốn trách chỉ trách ngươi kiến thức hạn hẹp!"

-"Tiểu Hoa ca ca, đi thôi!"

Sau khi Tú Tú nói xong, A Ninh còn chưa kịp phản ứng, cô đã vọt đến chiếc xe địa hình Ngô Tà đang lái mở cửa bước vào.

Tú Tú và Tiểu Hoa ngầm hiểu với nhau, Tú Tú lời còn chưa dứt, hắn đã lao đến ghế lái ngồi vào.

Chờ đến khi Hắc Nhãn Kính và A Ninh bọn họ phản ứng, Tiểu Hoa đã khởi động xe, hướng về phía Ngô Tà hô.

-"Quan Căn ca ca, lên xe!"

Ngô Tà nhìn ra Trương Khởi Linh đối với thân phận của mình đã sinh nghi, cho nên khi cả hai đánh nhau có chừa đường sống, không để bản thân bị thương, cậu cố ý để lộ một khoảng trống, nghiên người chạy về phía xe.

Trương Khởi Linh quả nhiên sửng sốt, hắc kim cổ đao trong tay không chém về hướng Ngô Tà.

Ngô Tà sau khi lên xe, đem đĩa sứ trong tay ném ra ngoài.

A Ninh bọn họ vốn dĩ muốn đuổi theo, nhưng khi nhìn thấy đĩa sứ, vội vàng nhặt nó lên, nhưng Ngô Tà ném ở góc độ khó đến cả Trương Khởi Linh cùng Hắc Hạt Tử cũng không nhặt kịp, nhìn chiếc đĩa sứ rơi xuống đất, tan thành từng mảnh!

Ngay khi bọn họ đang ngây người, Tiểu Hoa đạp chân ga, chiếc xe lao ra ngoài!

Chương 10: Văn Cẩm Xuất Hiện

Ngô Tà, Tiểu Hoa và Tú Tú ba người lái xe chạy đi, chỉ để lại đĩa sứ vỡ trên đất.

A Ninh tức đến hộc máu mà oán trách Trương Khởi Linh và Hắc Nhãn Kính.

-"Hai người không phải tự xưng "nam hạt bắc ách" không ai không biết! Như thế nào lại thua hai người trẻ vô danh? Các người không phải là cố ý thả người đi?"

Trương Khởi Linh nhìn Ngô Tà bọn họ rời đi, trầm mặc không nói.

Hắn nếu được xưng là Trương câm, A Ninh hỏi hắn cũng vô pháp, đem ánh mắt chuyển sang hướng Hắc Nhãn Kính.

-"Lão bản, cô nói thế là oan uổng cho người tốt! Chúng tôi trước kia đều chưa từng gặp qua ba người nay, sao có thể thả người được? Cái người tên Quan Căn, xác thật có bản lĩnh, cũng không trách được Trương câm. Nhưng tôi tự hỏi, người này xuất hiện khi nào, với kỹ năng của hắn sao lại không có ai biết!"

-"Cái tên Quan Căn, rõ ràng là ngăn cản chúng ta tới Tháp Mộc Đà. Bằng không, hắn vì cái gì ném vỡ đĩa sứ?"

Hắc Nhãn Kính ngồi xổm trên mặt đất nhìn mảnh vỡ đĩa sứ, kêu Trương Khởi Linh.

-"Trương Câm, đừng nhìn nữa, người ta đã chạy sớm không còn bóng dáng! Lại đây, cho cậu xem thứ tốt!"

Trương Khởi Linh đi tới, ngồi xổm xuống, cẩn thận quan sát mảnh vỡ.

-"Không đúng, đĩa sứ đã bị họ đánh tráo!"

-"Tiểu tử này, phong cách hành sự, càng xem càng giống đồ đệ tôi dạy ra! Nhưng tôi rõ ràng không có thu nhận đồ đệ!"

-"Đao pháp của hắn rất giống ngươi." Trương Khởi Linh

-"Thật đúng là tà môn, chỗ nào nhảy ra một cái tôn hầu tử? Hắn rõ ràng tính toán đại náo thiên cung!"

A Ninh cũng đã đi tới. "Đáng giận, lên xe, đuổi theo ba người kia!"

Mọi người nghe xong mệnh lệnh A Ninh, lập tức chạy theo dấu vết bánh xe của ba người Giải Vũ Thần. Đuổi theo rất xa, nhưng vẫn không thấy bóng dáng bọn họ, đành phải quay về.

Hiện tại, đội ngũ A Ninh lâm vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan, tiếp tục đi thì không có đĩa sứ, chỉ dựa vào định chủ trác mã căn bản không thể đến cung Tây Vương Mẫu, từ bỏ, lại không cam lòng!

Đêm đó, định chủ trác mã gọi cháu trai tìm Trương Khởi Linh nói Định Chủ Trác Mã muốn đơn độc gặp hắn.

(Đoạn này bản gốc lại ghi là con trai chắc là nhầm, tui đã sửa lại.)

Thời điểm Trương Khởi Linh tiến vào, phát hiện ba người Định Chủ Trác Mã, cháu trai và cháu dâu.

Cháu dâu định chủ trác mã, Trương Khởi Linh cảm thấy thập phần quen mặt, lại nghĩ không ra, ở nơi nào gặp qua nữ nhân này.

Nhìn thấy Trương Khởi Linh bước vào, Định Chủ Trác Mã và cháu trai hai người lặng lẽ đi ra, trong lều trại chỉ còn Trương Khởi Linh và nữ nhân đã từng quen biết.

Nàng hướng Trương Khởi Linh cười cười, tháo mũ trên đầu xuống.

-"Trần Văn Cẩm?"

-"Là tôi, không nghĩ tới đi!"

-"Băng ghi hình là cô gửi?"

-"Tôi nhờ Định Chủ Trác Mã gửi. Tổng cộng có ba cái, một cái gửi cho cậu, một cái gửi cho Ngô Tam Tỉnh, một cái gửi cho Cầu Đức Khảo. Không ngờ đến, cậu lấy cái của mình tìm A Ninh."

-"Băng ghi hình trong tay Ngô Tà giải thích thế nào?"

-"Cậu cùng Ngô Tam Tỉnh đều nhận được, chỉ có cái của Cầu Đức Khảo, lại bị gửi tới trong tay Ngô Tà, tựa như phía trước có rất nhiều thứ giống nhau, xem ra là kiệt tác của "nó"! Cậu cũng phải cẩn thận!"

-"Ngô Tà đang ở đâu?"

-"Tôi cũng không biết hiện tại Ngô Tà đang ở đâu, cậu ta tới Bắc Kinh tìm Giải Vũ Thần và Hoắc Tú Tú!"

-"Bọn họ trước kia có liên hệ?"

-"Hẳn là không có, cậu ấy và Giải Vũ Thần chỉ khi còn nhỏ gặp qua, sau cũng mất liên lạc. Cho nên, tôi cũng cảm thấy kì quái cậu ta vì sao lại đột nhiên tìm đến Giải Vũ Thần."

...

2023.3.24

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro