Chương 161 - 170
EDIT: HANNNURLUVE
Mị xin khẳng định mị dịch truyện này sẽ có một số câu khác với bản gốc do nếu dịch nguyên bản gốc sẽ khó hiểu câu văn không mượt nên có một số chỗ mị dịch khác để phù hợp văn phong hiện tại. Xin cảm ơn.
Xin nhắc lại không giống bản gốc 100%
...
Chương 161: Cậu Chê Tôi Muộn
Chuẩn bị tinh thần quắn quéo đi mấy bè=)))
...
Trương Khởi Linh thật sự không chịu được mùi đó, cho nên trước khi Ngô Tà đưa miếng đậu hũ thối đến miệng mình, đã nhanh đưa tay mình lên che môi, rõ ràng là thập phần ghét bỏ món bốc mùi của Trường Sa này.
-"Ngô Tà, đừng làm loạn!"
Ngô Tà thấy âm mưu thất bại, đầu nảy lên, lại nghĩ ra một kế.
Hắn vội cho miếng đậu hũ thối vào trong miệng mình, sau đó trước khi Trương Khởi Linh phản ứng lại, cái miệng ngậm đậu hũ thối, đã đến gần.
Trương Khởi Linh bị hành động của hắn làm cho kinh ngạc, nhìn thấy gương mặt càng ngày càng gần, thế mà không chút phản kháng nào, liền nộp vũ khí đầu hàng.
Ngô Tà không tốn chút sức nào mà gỡ tay bịt miệng ra, hai người mạnh vẽ chạm vào nhau, sau đó đưa miếng đậu hũ thối trộn cay vào trong miệng Trương Khởi Linh...
Trương Khởi Linh thật sự quên mất phản kháng, cũng quên mất mình ghét mùi thối này, và sau khi Ngô Tà đắc thắng, khi chuẩn bị rút lui, hắn cắn nhẹ kẻ làm loạn, ngăn không cho cậu rời đi...
-"Tê... " Ngô Tà
Đến cuối cùng Ngô Tà thoát khỏi sự dây dưa của Trương Khởi Linh, lấy lại tự do, giận đến nổi trận lôi đình.
-"Tê... Tiểu Ca, anh là chó sao? Mà lại cắn tôi."
Trương Khởi Linh nở nụ cười mê người:
-"Ngô Tà, món này, đúng thật không tồi."
Ngô Tà nghe rõ ràng câu này có hai ý nghĩa, mặt già vậy mà đỏ lên:
-"Muộn Du Bình, anh đừng có chiếm tiện nghi còn khoe mẽ!"
Trương Khởi Linh nghe được ba chữ Muộn Du Bình, trước là sững sờ, sau đó lập tức hiểu được, đây khẳng định là biệt hiệu Ngô Tà đặt cho mình.
-"Muộn Du Bình?" Trương Khởi Linh.
Ngô Tà ăn trộm không thành còn mất nắm gạo, tiện nghi không chiếm được, ngược lại bị Muôn Du Bình chiếm đủ tiện nghi, trong lòng tức giận, lại không cẩn thận, tiết lộ bí mật của chính mình.
Về phần danh hiệu Muộn Du Bình, hắn chỉ là thầm kêu trong lòng, trước nay không dám cho Trương Khởi Linh biết.
Nhưng nếu để hắn biết, hắn cũng chân đất không sợ giày(*).
(*)光脚不怕穿鞋 / guāng jiǎode bùpà chuān xié/: Quang cước đích bất phạ xuyên hài, ý rằng chân trần thì sợ gì người mang giày. Chân trần giẫm lên giày đẹp thì giày dơ, giày đẹp có dẫm lên chân trần thì cũng chẳng sợ bẩn hơn | Tương tự như: vua cũng thua thằng liều, không có gì để mất; cùi không sợ lở.
-"Đúng nha, Muộn Du Bình chính là anh á, Tiểu Ca. Anh nói anh cả ngày cũng không nói được ba câu, có phải là giống cái bình không lên tiếng không? Tên này có phải rất thích hợp với anh không?"
Trương Khởi Linh không tức giận, ngược lại nghiêm túc hỏi Ngô Tà:
-"Ngô Tà, cậu là chê tôi muộn?"
Đây là nói cái gì vậy a(*).
(*)这都哪跟哪儿呀 nguyên văn đây mị không hỉu lắm nên dịch vậy.
Ngô Tà bất lực nhìn khuôn mặt dò hỏi nghiêm túc của Trương Khởi Linh, sắp xếp một chút lời của mình:
-"Tiểu Ca, là như thế này. Tính cách của mỗi người đều không giống nhau. Giống như Bàn Tử, hắn là người hay nói nhảm. Một ngày không cho hắn nói chuyện, bóp chết hắn còn hơn. Còn anh, nói lại quá ít. Ai, nhiều lúc tôi nghĩ, hai người các cậu nếu có thể trung hòa thì tốt rồi."
Trương Khởi Linh lại vẫn là câu nói đó:
-"Cậu chê tôi muộn?"
Hơn nữa, Ngô Tà nghe giọng điệu của hắn, lại có mấy phần ủy khuất. Quả thật là gặp quỷ rồi!
-"Tiểu Ca, tôi chưa bao giờ ghét bỏ anh cái gì, thật đó. Cũng như Bàn Tử nói nhiều, tôi mặc dù thường cãi nhau với hắn, trong lòng cũng chưa từng ghét bỏ hắn như vậy."
Ngô Tà trịnh trọng giải thích với Trương Khởi Linh, xém chút nữa chửi thề rồi.
-"Bất quá, Tiểu Ca, tôi vẫn là hi vọng sau này anh có thể nói nhiều thêm, ít nhất là nói với tôi nhiều thêm chút. Giống như đoạn thời gian tôi hôn mê bất tỉnh, anh thường nói chuyện với tôi như vậy, có được không? Nếu không, những ngày không có Bàn Tử bên cạnh, tôi thật buồn chán đến hoảng a."
Trương Khởi Linh nắm lấy tay Ngô Tà, đưa đôi đũa cho hắn.
-"Được. Chúng ta ăn cơm trước." Trương Khởi Linh.
Chương 162: Không Còn Thiên Chân
Sau khi hai người ăn cơm trưa xong, lại trở về nhà Ngô Tam Tỉnh.
Ngô Tà gọi điện cho Phan Tử.
-"Phan Tử, tôi là Ngô Tà."
-"Tiểu tam gia, ngài không phải là đến Trường Sa chứ?"
-"Thật là để anh đoán đúng rồi, tôi và Tiểu Ca cùng nhau tới. Sáng sớm hôm nay đã tới rồi."
-"Vậy hiện tại ngài đang ở đâu? Tôi đi đón các cậu."
-"Được, đúng lúc tôi định đi bàn khẩu của chú ba và xem trong cửa hàng. Như vậy đi, tôi ở nhà chú ba, anh trực tiếp qua đây đón tôi đi."
-"Ngài và Trương gia đợi tôi một lát, tôi lập tức đi ngay."
Sau khi cúp điện thoại, Ngô Tà nói với Trương Khởi Linh.
-"Tiểu Ca, một lát ra ngoài với tôi một chuyến."
-"Cậu muốn giúp Phan Tử?"
-"Phải nha. Đám người thủ hạ của chú ba, chỉ có Phan Tử là toàn tâm toàn ý cùng chú ấy một lòng trung thành. Anh ấy đã chịu đủ loại thiệt thòi để giữ việc kinh doanh của chú ba. Chúng ta nếu tới Trường Sa, không giúp hắn một phen, về sau nếu gặp được chú ba, làm sao bàn giao cho chú ấy được?"
-"Tôi bồi cậu."
-"Tiểu Ca, anh biết không? Cả đời này, tôi mắc nợ rất nhiều người, anh, Bàn Tử, Tiểu Hoa, Hạt Tử,... nhưng chỉ có Phan Tử tôi mắc nợ nhiều nhất... nếu như không có Phan Tử, thì sẽ không có Ngô Tà hôm nay!"
Ngô Tà thiếu Phan Tử là một cái mạng, món nợ này dù thế nào cũng trả không hết.
Tuy rằng một lần trọng sinh, Ngô Tà sẽ không cho phép Phan Tử lại lần nữa vì cứu mình mà chết trong Trương Gia Cổ Lâu, nhưng chung quy vẫn là mắc nợ hắn!
Cái chết của Phan Tử là gánh nặng không thể chịu nổi trong cả đời Ngô Tà.
Chuyện này, kiếp trước Bàn Tử biết, kiếp trước Trương Khởi Linh cũng hiểu.
Nhưng Trương Khởi Linh hiện tại, lại chưa từng trải qua một màn đau lòng đó trong quá khứ, cũng chưa từng nghe được mấy câu nói cuối cùng Phan Tử để lại trên thế gian này, đó là hát cho tiểu tam gia của hắn.
-"Tiểu tam gia, cậu cứ mạnh dạn đi về phía trước đi, cứ đi về phía trước, đừng quay đầu lại." Phan Tử
Sự việc tuy rằng đã trôi qua mười mấy năm, nhưng tình hình năm đó ở Trương gia cổ lâu vẫn còn hiện rõ trước mắt, Ngô Tà nước mắt dàn dụa nghe bài hát Phan Tử động viên mình năm đó.
Trương Khởi Linh đối với lai lịch Ngô Tà, đã sớm đoán được phần nào, nhìn thấy hắn như vậy, lập tức hiểu được, vào một thời điểm nào đó trong tương lai, Phan Tử có thể vì cứu Ngô Tà mà chết!
Thấy Ngô Tà thương tâm như vậy, trong lòng không khỏi một trận đau lòng, hắn vươn tay, đem Ngô Tà ôm vào trong ngực, giúp hắn lau đi nước mắt nơi khóe mắt.
-"Ngô Tà, tôi đây, đừng sợ."
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, Ngô Tà cuối cùng ở trong lòng Trương Khởi Linh từ từ bình tĩnh lại.
-"Tiểu Ca, tôi không sao."
Trương Khởi Linh nhẹ buông Ngô Tà ra, cũng cẩn thận mà giúp cậu chỉnh lại mấy nếp nhăn trên áo.
-"Tiểu Ca, cảm ơn anh."
Trương Khởi Linh không ngẩng đầu lên, chỉ nhẹ giọng nói:
-"Cùng nhau."
-"Được, chúng ta cùng nhau đi giúp dọn dẹp lũ khốn đó. Đừng nghĩ rằng chú ba tạm thời rời khỏi một thời gian, bọn họ liền có thể xưng vương xưng bá! Tiểu Tam Gia tôi cũng không phải ăn chay."
Trương Khởi Linh cười mỉm nhìn Ngô Tà, nghe cậu nói mấy lời nói hùng hồn của người trẻ tuổi.
Nhưng trong lòng hắn hiểu, Ngô Tà đã không còn là Thiên Chân Vô Tà đó nữa rồi, trong lòng cậu ẩn chứa quá nhiều thứ đã qua. Không biết quá khứ hay là tương lai đã trải qua những gì, khiến cậu hoàn toàn biến thành người khác.
Ngô Tà bây giờ, không thể nghi ngờ đã biến thành người đời này gánh vác trách nhiệm nặng nề, lại vẫn còn kiên trì cố gắng đi đường phía trước!
Hắn cuối cùng vẫn không thể bảo vệ được Ngô Tà một đời thiên chân!
Trương Khởi Linh thở dài, thấp giọng nói:
-"Ngô Tà, xin lỗi!"
Chương 163: Có Người Kế Nghiệp
Khi Phan Tử lái xe đến nhà Ngô Tam Tỉnh, Ngô Tà và Trương Khởi Linh sớm đã đợi hắn ở dưới lầu.
Quả nhiên như Ngô Tà dự đoán, Phan Tử lúc này đã trải qua một khoảng thời gian khá khó khăn.
-"Tiểu Tam Gia, Trương gia." Phan Tử
-"Phan Tử, tóc anh sao nói trắng liền trắng vậy. Còn xe này... "
Ngô Tà thấy tóc hoa râm của Phan Tử, còn có chiếc xe cũ second-hand, mũi liền thấy xót, cũng may Trương Khởi Linh kịp thời tới, nắm lấy tay cậu, ra hiệu cậu đừng quá kích động, kẻo làm Phan Tử sợ.
Phan Tử mặc dù đối với biểu hiện của Trương câm trước mặt mình, cùng dáng vẻ thân mật với tiểu tam gia, có chút không biết phải làm sao, những vẫn gãi đầu, cười nói:
-"Tiểu tam gia, tôi đã đến tuổi này rồi, có chút tóc bạc, rất bình thường a, rất bình thường."
Phan Tử chỉ vào xe mình lái, nói với Ngô Tà:
-"Còn xe này, tam gia không ở đây, một mình tôi lái xe tốt vậy làm gì, vừa lúc bạn tôi muốn mau xe, liền bán đi."
Phan Tử mở cửa xe, nói với Trương Khởi Linh và Ngô Tà:
-"Mặc dù xe nhìn có chút cũ, những vẫn chạy không tồi. Tiểu Tam Gia, ngài và Trương gia lên xe trước, trên đường chúng ta từ từ nói." Phan Tử mở cửa xe, Ngô Tà cùng Trương Khởi Linh cùng ngồi ở ghế sau.
-"Phan Tử, tôi biết, nếu không phải là bất đắc dĩ, anh sẽ không bán xe đâu. Bàn khẩu chú ba và cửa hàng có phải xảy ra vấn đề gì sao, đám thuộc hạ đó không những không giúp bớt lo, có phải thừa dịp chú ba không ở đây, nháo làm loạn cái gì rồi phải không?"
Ở trên xe, Ngô Tà tiếp tục những gì mình chưa nói xong:
-"Phan Tử, Tiểu Ca cũng không phải người ngoài. Có khó khăn gì, anh ngàn vạn đừng giấu chúng tôi. Hơn nữa lần này chúng tôi đến đây, là đặc biệt đến giúp đỡ cho anh."
Phan Tử nghe Ngô Tà nói, thập phần cảm động. Tiểu tam gia này là hắn nhìn từ nhỏ tới lớn, từ sau khi mấy tháng hôn mê tỉnh lại, sao giống như đột nhiên biến thành người khác. Giống như đột nhiên liền trưởng thành.
Xem ra tam gia là có người kế nghiệp rồi. Nghĩ đến đây, Phan Tử trong tâm đau lòng Ngô Tà lại vì Ngô Tam Tỉnh cảm thấy an ủi. Đời thứ ba Ngô gia chỉ có Ngô Tà là độc đinh duy nhất, sự nghiệp của Ngô Tam Tỉnh, do Ngô Tà kế thừa cũng là chuyện đương nhiên.
Nếu như Ngô Tà thật sự có thể đảm đương được cục diện rối rắm Ngô Tam Tỉnh để lại, áp lực trên người Phan Tử tự nhiên cũng có thể giảm bớt rồi. Dẫu sao danh tính Phan Tử vẫn ở đó, lúc Ngô Tam Tỉnh ở đó còn nói tốt, mấy tháng rồi Ngô Tam Tỉnh đã không xuất hiện, đám thuộc hạ đó bắt đầu bắt lỗi đủ kiểu, Phan Tử như quả hồ lô nổi lên lại bị ấn xuống kiệt quệ về thể xác và tinh thần, ngay cả tóc cũng đều sầu đến trắng.
-"Tiểu Tam Gia, theo lý, ngài là chính tông người Ngô gia, sự nghiệp của tam gia do ngài tiếp quản, là chuyện hết sức bình thường. Nhưng tôi sợ đám người Vương Bát Khưu kia sẽ không phục... "
Phan Tử vừa nhắn đến Khâu Bát, Ngô Tà liền tức giận không có chỗ đánh, hắn trực tiếp đánh gãy lời Phan Tử.
-"Phan Tử, anh nói thật cho tôi biết, tên khốn Bát Khâu đó, có phải là đánh chủ ý xấu xa lên sản nghiệp của chú ba tôi phải không?"
Phan Tử bất đắc dĩ gật đầu.
-"Tiểu Tam Gia, ngài là không biết a. Chuyện lộn xộn như vậy trên đường, nhiều vô số kể, đều là người đi trà lạnh, nhìn người ứng xử(*)."
(*)看人下菜碟 /kàn rén xià cài dié/ có nghĩa là tuỳ theo khách đến nhà là ai mà mang những món ăn khác nhau để đãi khách, ý chỉ việc phân biệt đối xử, câu này thường được sử dụng ở miền Bắc TQ.
Phan Tử một bên lái xe, một bên kể ra đủ loại chuyện xấu của Khâu Bát.
-"Khi Tam Gia ở đây, đám người do Vương Bát Khâu cầm đầu, mặc kệ trong lòng phục hay không, bề ngoài không dám làm quá phận. Nhưng mà, mấy tháng nay, tam gia vẫn không xuất hiện, lá gan và lòng ham muốn của họ cũng càng ngày càng lớn, bây giờ còn dám đánh chủ ý lên căn nhà của tam gia."
Chương 164: Tự Giải Quyết Cho Tốt
Ngô Tà tất nhiên biết Bát Khâu đang đánh chủ ý gì.
Kiếp trước, bản thân cho đến khi Tiểu Ca và Bàn Tử xảy ra chuyện ở Trương Gia Cổ Lâu, trước bắc buộc phải như vậy, mới đến Trường Sa tìm Phan Tử, chuẩn bị dẫn theo chút nhân thủ và trang bị đi cứu người.
Khi đó mới biết được, Phan Tử đã sống như thế nào, mới biết được thói đời lòng người hiểm ác.
Khi đó Bát Khâu từng nói, bảo mình đem nhà chú ba và khế đất của Ngô Sơn Cư ở Hàng Châu thế chấp cho hắn, hắn mới phái nhân thủ cho mình.
Vì chuyện này, Phan Tử đã đánh với bọn họ, đáng tiếc Phan Tử dù có mạnh đến đâu, cũng là hai nắm đấm khó địch lại bốn tay, đàn ông không chịu nổi nhiều người, mà thân thủ bản thân khi đó thật là rất là gà, căn bản là không giúp được Phan Tử...
Nghĩ đến đây, Ngô Tà nảy lên một ý.
-"Phan Tử, một hồi anh gọi cho Khâu Bát, nói tôi tới Trường Sa rồi, hẹn hắn gặp mặt."
Sau khi ba người đến chỗ Phan Tử ở, Phan Tử liền điện cho Khâu Bát, quả nhiên không ngoài dự đoán, Bát Khâu không chờ Phan Tử nói xong, đã cúp máy.
-"Làm sao vậy?"
-"Không sao, tiểu tam gia. Tín hiệu không tốt, tôi sẽ gọi lại, ngài đừng sốt ruột."
Ngô Tà ngăn hắn lại.
-"Không vội, trước anh nghe tôi nói xong hết đã."
-"Được, tiểu tam gia, ngài nói."
-"Anh trực tiếp nói rõ với Khâu Bát là được, nói là tôi nói, hắn nếu không tới, tôi một lát sẽ đến bàn khẩu tìm hắn, để hắn ở đó chờ tôi cũng được. Tóm lại một câu, tôi hôm nay nếu không thấy người của hắn, ngày mai sẽ đến bàn khẩu của hắn đổi họ."
Phan Tử đương nhiên biết, tiểu tam gia hiện tại, không thể so với trước kia, thân thủ so với mình còn tốt hơn, lại thêm Trương câm hỗ trợ, khẳng định là không sợ tên khốn Bát Khâu đó, nhưng đó dù sao cũng là địa bàn của Bát Khâu, vẫn là cẩn thận thì tốt hơn.
Ngay cả Phan Tử không thể không khâm phục can đảm và tự tin của Ngô Tà, Khâu Bát là bọn côn đồ ở Trương Sa. Tục ngữ nói cường long bất áp địa đầu xà(*) a.
(*)Cường long bất áp địa đầu xà – 强龙不压地头蛇 – qiáng lóng bù yā dì tóu shé (rồng cũng khó thắng được rắn địa phương –> phép vua thua lệ làng là đây).
-"Tiểu tam gia, ngài thật sự chuẩn bị chọn địa khẩu của hắn sao?"
-"Đương nhiên, bằng không tôi tới Trường Sa làm gì."
Ngô Tà đến Trường Sa đương nhiên không chỉ là vì chỉnh đốn Khâu Bát, nhưng chuyện Trương Gia Cổ Lâu, bởi vì hắn kiếp trước có bóng ma, cũng không muốn để Phan Tử biết, càng không muốn để hắn tham gia.
Phan Tử vừa nghe câu này, mới ý thức được, tiểu tam gia không chỉ thân thủ trở nên lợi hại, trên người hắn không biết từ khi nào đã tỏa ra một cổ khí tàn nhẫn mãnh liệt, mà cổ khí tàn nhẫn mãnh liệt này nhiều là hậu sinh khả úy, vượt qua thước đo của tam gia.
-"Giờ tôi gọi cho Khâu Bát."
Sau khi điện thoại được kết nối, không đợi Phan Tử nói, Khâu Bát áp dụng chiêu cũ muốn cúp điện thoại, bị Phan Tử nói một câu, dọa cho không dám cúp máy:
-"Khâu Bát gia, tiểu tam gia đang ở bên cạnh tôi, cậu ấy chính là nói, nếu ngài dám cúp điện thoại lần nữa, sẽ cho ngài nếm thử mùi vị cả nửa đời sau cũng không bao giờ cúp máy được nữa!"
Sau khi đem chế ngự Bát Khâu, giọng nói ra từ từ, tiếp tục không nhanh không chậm mà nói:
-"Tiểu tam gia nói, 6 giờ tối nay, hắn muốn ở nhà tam gia gặp ngươi. Nếu đến lúc đó không thấy người, cậu ấy sẽ không ngại đích thân tới bàn khẩu tìm ngươi. Ngươi nếu không dám đến gặp tiểu tam gia, cũng không dám ngốc ở bàn khẩu, không đợi đến ngày mai, bàn khẩu Khâu gia sẽ đổi họ. Ngươi tự giải quyết cho tốt."
Không đợi Khâu gia đáp lời, Phan Tử đã cúp điện thoại trong tích tắc.
Trương Khởi Linh ngồi một bên, nghe hai người Ngô Tà và Phan Tử nói chuyện, ánh mắt mơ hồ.
Ngô Tà của hắn, rốt cuộc là từ khi nào, ở dưới tình huống gì, đột ngột liền trưởng thành rồi?
Chương 165: Gặp Hắn
Ngô Tà nhìn quanh nhà một chút.
-"Phan Tử, đây là nhà anh thuê sao?"
-"Phải. Tôi vốn đã bàn bạc xong với tam gia, đợi sau khi chúng tôi già, sẽ cùng nhau sống trong viện dưỡng lão, cho nên cũng không có mua nhà."
-"Vậy sao anh không đến ở nhà chú ba, nhà của chú ấy cũng để trống."
-"Tiểu tam gia, tôi nếu chuyển đến đó sống, chẳng khác nào trực tiếp nói với người khác, tam gia một thời gian ngắn sẽ không trở lại sao? Vậy bọn họ không phải sẽ càng thêm trầm trọng hơn."
-"Ngày mai anh dọn qua đó đi, thuận tiện giúp chú ba coi nhà. Nhà cũ không ai ở, cũng không tốt. Yên tâm, qua đêm nay, sẽ không có người dám tìm anh gây phiền toái đâu."
-"Tiểu tam gia, cậu ngàn vạn đừng xem thường tên khốn đó, hắn rất nham hiểm."
-"Tôi biết tính tình của Khâu Bát. Nhưng trên đường, người có thể làm tôi sợ, còn chưa sinh ra đâu, yên 120 tâm đi(*)."
(*)你就放一百二十个心吧 muốn để người đó hoàn toàn yên tâm.
Nếu Giải Vũ Thần ở đây, nhìn thấy bộ dạng này của Ngô Tà, khẳng định sẽ hối hận mình từng đem hắn so với tiểu bạch thỏ, đây rõ ràng là một con cáo nhỏ xảo quyệt, với tiểu bạch thỏ là một xu cũng không dính.
Buổi chiều, Ngô Tà và Trương Khởi Linh theo Phan Tử đến cửa hàng dưới tên Ngô Tam Tỉnh, cùng mấy người nhân viên nói về sự hiên diện của Ngô gia tiểu tam gia.
Ngô Tà biết, nhóm người này đều là kẻ nịnh hót, nếu trong cửa hàng vẫn không có sinh ý, bọn họ không thể phát tài, sớm muộn cũng không giữ được người.
Nhưng trước mắt, chính mình đã đến, có thể để bọn họ nhìn thấy một tia hi vọng phát tài. Chờ đêm nay đem đám người Khâu Bát chỉnh đốn sạch sẽ, còn sợ đám nhân viên này chống lại ý trời sao?
Trước khi Phan Tử đưa Ngô Tà và Trương Khởi Linh trở lại nhà Ngô Tam Tỉnh, từng nói vậy với hắn:
-"Tiểu tam gia, một hồi đi nhà tam gia, có muốn dẫn theo vài nhân thủ."
Ngô Tà lắc đầu.
-"Không cần dẫn người, đối phó với kẻ hèn Vương Bát Khâu, ba chúng ta đã đủ rồi. Vả lại nói, hắn nào có lá gan đến nhà chú ba dự tiệc Hồng Môn Yến này. Hắn bây giờ, chỉ định ở trên bàn khẩu của hắn, bố trí nhân lực hảo, đợi chúng ta tự chui đầu vào lưới."
Phan Tử nghĩ cũng đúng, Vương Bát Khâu giỏi nhất là tính kế, khẳng định đã độ người, sợ tiểu tam gia mai phục hảo nhân thủ trước...
Mặc dù Ngô Tà chắc chắn Khâu Bát sẽ không đến cuộc hẹn, nhưng vẫn trở về một chuyến, một là sợ vạn nhất mình tính không chuẩn tâm tư Khâu Bát, người ta đi đến chỗ hẹn, mình lại ước không có người đến.
Một mặt khác cũng muốn cho bọn gia hỏa đó lựa chọn, không thể tay không mà đi khiêu chiến bàn khẩu Khâu Bát.
Đại bạch chân chó của hắn và hắc kim cổ đao của Tiểu Ca quá gây chú ý, không thích hợp để xuất hiện khu vực nội thành sầm uất ở Trường Sa, nhưng hắn nhớ nhà chú ba hẳn là cất giữ vài con đao tốt, tạm thời lấy dùng cũng có thể chấp nhận được,
Quả nhiên như Ngô Tà dự đoán, Khâu Bát căn bản không đến nơi hẹn.
Vì thế, ba người mỗi người lấy một đoản đao mình vừa ý, lại lái xe đến địa khẩu Vương Bát Khâu.
Sau khi dừng xe, Phan Tử xuống xe trước, nói với hai gã đàn ông cao lớn đứng trước cửa:
-"Khâu Bát gia có ở đây không? Tiểu tam gia đến rồi, sao lại không có người ra nghênh đón?"
Hai người kia hắn là sớm đã nghe Khâu Bát phân phó, sớm đã có một người chạy vào báo tin, mấy phút sau, người báo tin lại chạy ra, nói với Phan Tử: "Phan gia, Bát gia đang ở bên trong kính cẩn chờ đại giá của Tiểu tam gia."
Phan Tử nhổ nước bọt
-"Phi, tên khốn chết tiệt, phổ(*) còn khá lớn."
(*)谱还挺大 chữ phổ này mình cũng không hiểu lắm ạ.
Ngô Tà và Trương Khởi Linh ngồi ở trong xe, nhìn thấy tình hình này, nháy mắt với nhau, rồi cùng xuống xe:
-"Phan Tử, chú Khâu Bát có ở trong không?"
-"Tiểu tam gia, đứa cháu trai này trốn ở bên trong không dám ra, truyền tin nói, để ngài đi vào."
Ngô Tà tà ma cười:
-"Nếu như vậy. Tiểu Ca, chúng ta liền đi gặp hắn đi!"
Chương 167: Tiên Lễ Hậu Binh
Trương Khởi Linh và Phan Tử cảm giác được, từ khi đi vào cửa lớn địa khẩu Bát Khâu, khí chất trên người Ngô Tà lập tức thay đổi.
Hóa ra khuôn mặt đầy tươi cười đó, ánh mắt ôn nhu của Ngô Tà, trong nháy mắt, toàn thân tràn ngập sát khí nồng nặc, còn có khí thế Vương Bá hiếm có trên đời!
Trương Khởi Linh mặc dù không biết đây là khí chất của Ngô tiểu phật gia, nhưng hắn biết thân thế lai lịch Ngô Tà, nghiêm túc mà nói, trên người hắn từ khi sinh ra đã có sẵn loại khí chất vương giả này, là chuyện hết sức thường tình. Suy cho cùng gia đình cũng chính tông là Tiểu vương tử Tây Chu ba ngàn năm trước.
Phan Tử không biết mấy chuyện này, nhưng hắn rất vui khi nhìn thấy tiểu tam gia trở nên mạnh mẽ hơn, nghĩ rằng là tổ tiên Ngô gia hiển linh phù hộ, cũng không có nghĩ nhiều.
Khâu Bát đã bố trí không dưới mười mấy người có năng lực trong ngoài bàn khẩu, vốn dĩ là muốn ra oai phủ đầu với Ngô Tà.
Lại không ngờ, đối với thị uy của hắn, Ngô Tà nhìn cũng không nhìn một cái, liền nghênh ngang như vậy đi vào.
Khâu Bát sống yên biển lặng mà ngồi trên chủ vị, cho dù nghe thấy tiếng bước chân Ngô Tà, cũng không hề để ý, đừng nói nịnh hót, ngay cả mí mắt cũng lười nâng lên một cái.
-"Khâu Bát gia, ngươi đặt phổ cũng thật đủ lớn nha! Thế nào, thấy Tiểu tam gia, còn muốn làm bộ như không thấy sao?"
Khâu Bát cảm nhận được một loại áp bức tiếp cận mình, trong lòng nổi giận: "Phan Tử, đừng cho mặt mũi lại không cần! Tôi chỉ biết tam gia, tiểu tam gia cái gì đó từ đâu ra chứ?"
-"Yo, chú Khâu Bát, khí thế ngài hảo khí thật lớn nha!"
Ngô Tà mỉm cười đi đến chỗ đối diện Khâu Bát ngồi xuống, Tiểu Ca và Phan Tử một trái một phải thẳng thắn đứng bên cạnh cậu.
Không chờ Khâu Bát mở miệng, Ngô Tà tiếp tục nói:
-"Phan Tử, tôi vừa rồi hình như nghe có người nói, không biết Tiểu tam gia gì?"
-"Đúng vậy, Tiểu tam gia, ngài nghe không lầm, chính là Khâu Bát nói."
-"Phải không? Vương Khâu Bát, đừng cho mặt mũi lại không cần!"
Ngô Tà đập bàn một cái.
-"Vào đầu năm, chú ba đã đưa cho ngươi tất cả chi phí một năm nay. Làm sao, chú ba không ra mặt, Ngô gia chúng tôi không sai khiến ngươi được nữa?"
Khâu Bát cũng không chút yếu thế mà dùng sức đập bàn, cười lạnh nói: "Làm sao, Ngô Tà, người khác ở trước mặt tam gia, gọi ngươi một tiếng tiểu tam gia, ngươi còn không biết chính mình nặng bao nhiêu? Ta thừa nhận, tam gia đưa tiền, nhưng vậy thì đã sao, tam gia là tam gia, ngươi là ngươi. Đừng quên, ngươi chỉ là cháu trai tam gia, lại không phải con trai hắn. Ở nơi này làm bộ ra oai(*) với tôi?"
(*) [Sói đuôi to/大尾巴狼 =大瓣儿蒜] nghĩa là giả bộ đứng đắn, quyền uy, chính phái, chính nhân quân tử,...
-"Khâu Bát, ngươi thật quá quắt!"
Phan Tử nổi trận lôi đình, thật muốn đi lên tát Vương Bát Khâu thật mạnh, lại bị Ngô Tà ngăn lại.
-"Phan Tử, đừng nóng, tôi làm việc, thích tiên lễ hậu binh."
Ngô Tà trấn an Phan Tử xong, lại quay đầu, thong thả ung dung mà nói với Khâu Bát:
-"Chú Khâu, chuyện là thế này. Tôi hiện tại cần từ chỗ chú điều một số nhân thủ xuống đất, lẽ ra chú ba đã ra tiền, tôi không cần đưa thù lao cho chú nữa. Nhưng mà, chú nói cũng không sai, chung quy tôi không phải là con trai chú ba, không thể đại diện chú ấy cùng chú thảo luận chuyện này. Như vậy đi, chú ra giá đi."
Tất nhiên Ngô Tà nói không phải nói thật, chỉ là muốn dụ Khâu Bát nói ra hắn muốn chiếm gia sản của chú ba, lưu lại chứng cứ, cũng nhân cơ hội chọn bàn khẩu hắn, nhổ đi thế lực của hắn khỏi Trường Sa.
-"Giá sao, như cũ là được. Ngô Tà, ngươi nếu không có tiền, trước có thể đem căn nhà chú ba ngươi ở Trường Sa cùng với cửa hàng Ngô Sơn Cư của ngươi ở Hàng Châu thế chấp cho tôi... "
Chương 168: Đánh Mạnh
Không chờ Khâu Bát đem lời nói hết, Phan Tử giận gào lên:
-"Vương Khâu Bát, mày vậy mà vẫn luôn thương nhớ gia sản tam gia, ngay cả cửa hàng của Tiểu tam gia ở Hàng Châu, cũng không chịu buông tha. Mày thật sự cho rằng, tam gia sẽ không trở lại sao? Vẫn cho rằng Ngô gia không ai có thể trừng trị mày sao?"
Khâu Bát cười lớn: "Tiểu tam gia, tôi có nói muốn chiếm đoạt gia sản tam gia sao? Tôi chỉ là nói coi như thế chấp, nếu xuống đất có thu hoạch, xong việc các ngươi trả được chi phí, tài sản đương nhiên sẽ về tay các ngươi. Nếu như các người nợ tiền không trả, thì đừng trách tôi không khách khí."
Ngô Tà nghe lời Khâu Bát nói, không tức giận chút nào.
-"Ý của ngài là, Ngô gia chúng tôi nhờ các ngươi làm một chuyện, không những phải trả gấp đôi, mà còn phải đem toàn bộ tài sản thế chấp cho chú?"
"Tiểu tam gia, tùy ngươi lý giải chuyện này thế nào. Dù sao, quy củ của tôi chính là như vậy."
Ngô Tà tiếp tục cho hắn đắc ý.
-"Xem ra, Phan Tử nói thật không sai, chú nhớ thương nhà chú ba cùng Ngô Sơn Cư ở Hàng Châu của tôi, cũng không phải chuyện ngày một ngày hai?"
"Không sai, tôi chính là nhớ thương, ngươi lại có thể làm sao!"
Khâu Bát vung tay lên, mấy tên tay chân bên cạnh phục kích lần lượt xuất hiện, trong tay mỗi người bọn họ cầm một cây gậy sắt, hung hăng trừng mắt nhìn ba người bọn Ngô Tà.
Khóe miệng Ngô Tà lộ ra một tia cười lạnh, mặt không đổi sắc mà nói với Phan Tử và Tiểu Ca:
-"Tiểu Ca, Phan Tử, xem ra có người rượu mời không uống, chỉ nghĩ làm sao để uống rượu phạt. Nếu như vậy, ba huynh đệ chúng ta chẳng lẽ còn sợ lão khốn khiếp này hay sao! Một lát sau khi động thủ, chỉ cần hung hăng đánh mấy tên khốn này. Đánh chết, tính cho tôi!"
Nói xong câu cuối, khí tràng Ngô tiểu phật gia toàn bộ mở ra, Khâu Bát và thủ hạ của hắn nghe được thiếu chút nữa trực tiếp quỳ xuống.
Bất quá, dẫu sao bọn họ hống hách ở Trường Sa nhiều năm như vậy, tuy rằng bề ngoài cực kỳ cứng rắn, nhưng gặp phải người cứng rắn hơn mình, lại một nhóm hèn nhát. Chẳng qua, có câu nói gọi là chưa đến Hoàng Hà thì chưa cam lòng, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Bọn họ tuy rằng rất sợ hãi khí thế của Ngô gia Tiểu tam gia, nhưng nhìn thấy hắn chỉ dẫn theo hai người, bên mình lại có mấy chục người, cũng tiếp tục cổ vũ bản thân, song quyền khó địch bốn tay, sợ hắn làm gì.
Khâu Bát tuy rằng có chút kinh ngạc với thay đổi của Ngô Tà, nhưng cũng không kịp nghĩ nhiều: "Được nha, tiểu tử, khẩu khí không nhỏ a. Nếu đã như vậy, các anh em, lên cho tôi, hảo hảo giáo huấn bọn họ, để bọn họ biết được đây rốt cuộc là địa bàn của ai!"
Thấy mấy người này như bày ong tràn đến, Phan Tử cười lạnh một tiếng, rút đoản đao mang đến từ nhà Ngô Tam Tỉnh ra, sau khi né được một gậy sắt, thừa dịp công phu cúi người, một đao chém trúng cẳng chân người nọ, đau đến người nọ kêu mẹ, "Ai da, mẹ của tôi ơi, xuống tay cũng quá ác đi, đau chết tôi rồi!"
Phan Tử cảm thấy đao này quá ngắn, không tiện tay, lợi dụng người nọ la hét, đoạt lấy gậy sắt từ tay hắn, đánh vào đầu hắn gõ xuống...
Trương Khởi Linh nói với Ngô Tà:
-"Cẩn thận!"
Không đợi Khâu Bát và đồng bọn hắn đến, liền thả người nhảy vào trong đội ngũ của họ, duỗi tay đoạt lấy một gậy sắt, ngay sau đó, quét và đá, cộng thêm chân đá, trong nháy mắt, người bên cạnh ngã xuống một mảnh lớn...
Ngô Tà vẫn luôn mỉm cười nhìn một màn trước mắt, về thân thủ Trương Khởi Linh và Phan Tử, hắn hoàn toàn tin tưởng, càng huống hồ còn có mình cổ vũ cho bọn họ.
Sắc mặt Khâu Bát, là có chút xuất sắc. Mắt thấy người mình tỉ mỉ lựa chọn, hai người thủ hạ Ngô Tà dẫn tới, bị đánh đến khóc cha gọi mẹ, ngã xuống đất không dậy nổi. Sắc mặt Khâu Bát càng ngày càng trắng.
Chương 168: Chú Hai Giải Quyết Hậu Quả
Khâu Bát nhìn thuộc hạ mình lần lượt ngã xuống, tiếng kêu rên bên tai không dứt, cuối cùng cũng không thể ngồi yên nữa.
Hắn đứng lên, cười dữ tợn từng bước từng bước tới gần chỗ Ngô Tà: "Tiểu tử, ngươi nếu có gan, hai người chúng ta giao đấu, có dám không?"
-"Yo, đồ khốn chết tiệt, sao lại nhanh đã thiếu kiên nhẫn rồi. Trình của ngươi vẫn là chưa tới đâu, lo tu dưỡng công phu quá tệ quá tệ, vô vị, thật quá vô vị rồi!"
Ngô Tà tỏ ra biểu tình thực thất vọng, càng khiến Khâu Bát tức đến nổi trận lôi đình, "Ngươi nếu không dám một mình giao đấu, cũng được, vậy quỳ xuống dập đầu với tôi ba cái, ta sẽ ta cho ngươi một mạng!"
-"Ai yo, khẩu khí không nhỏ nha, lão hổ không phát uy, ngươi cho rằng ta là mèo bệnh sao. Ít nói nhảm, có bản lĩnh gì, thì cứ việc xuất chiêu đi, hôm nay cho ngươi mở mang kiến thức Tiểu gia lợi hại cỡ nào!"
Trong khi bọn họ nói chuyện, Trương Khởi Linh và Phan Tử đã hạ gục tất cả thủ hạ Khâu Bát.
Ngô Tà quay đầu nhìn Trương Khởi Linh một cái.
-"Tiểu Ca, lão khốn khiếp này cứ giao cho tôi đi."
Trương Khởi Linh gật đầu, hắn biết bản lĩnh Ngô Tà, đừng nói một Khâu Bát, cho dù đến mười người, cũng không phải đối thủ của Ngô Tà.
Ngô Tà đánh nhau từ trước đến nay không dựa theo chiêu cũ, lúc này cũng như vậy. Sau khi hắn nói xong với Tiểu Ca, khom lưng nhặt cây gậy sắt trên đất, đặp thẳng vào đầu Khâu Bát, thậm chí cả một tiếng cũng không kêu.
Phan Tử bên cạnh nhìn thấy sự tàn nhẫn của Tiểu tam gia, liền nhớ đến Ngô Tam Tỉnh. Xem ra, người của lão Ngô gia, thật đúng là tàn nhẫn truyền từ đời này sang đời khác!
Khâu Bát cũng không ngờ đến Ngô Tà đánh nhau, sẽ liều mạng vậy, vội vàng ứng chiến, tay chân vô cùng lúng túng không biết phải làm sao.
Chẳng qua, hắn đã lăn lộn nhiều năm, thân kinh bách chiến, so với thủ hạ của hắn khả năng chịu đòn tốt hơn nhiều.
Khâu Bát tránh được đòn đầu tiên của Ngô Tà, cũng vung gậy sắt trong tay đánh trả. Nhưng Ngô Tà căn bản là không theo chiểu cũ, gậy sắt của hắn bay lên bay xuống, múa đến kín như bưng, Khâu Bát căn bản không tìm được chỗ xuống tay.
Không chỉ như vậy, phương pháp vung gậy của Ngô Tà là trong thủ có công, trong công có thủ. Ngươi cho rằng hắn đang phòng thủ, nhưng không biết đòn tiếp theo của hắn, sẽ đột nhiên giáng xuống chân ngươi hay không.
Sau khi trái phải hai chân Khâu Bát bị ăn một gậy, liền đứng không nổi nữa, thất tha thất thiểu như say rượu, nghe thấy Phan Tử bên cạnh kêu:
-"Vương Bát Khâu, ngươi học quyền túy quyền(*) khi nào vậy?"
(*)醉拳【zuì quán】võ say.
Sở dĩ gọi là túy quyền, còn không phải tại say rượu, là bởi vì gậy sắt trong tay hắn, đã bị Ngô Tà đánh rơi xuống đất từ lâu, bây giờ Khâu Bát tay không lung lay.
Nhìn thấy Ngô Tà trêu chọc Khâu Bát, ngay cả Trương Khởi Linh, cũng để lọ ra nụ cười trên mặt. Ngô Tà của hắn mặc dù đã trưởng thành, nhưng đôi khi vẫn tinh nghịch và ham chơi như vậy. Nhưng mà như vậy cũng tốt, ít nhất chính minh Thiên Chân của hắn không hề mất đi, chỉ là thỉnh thoảng giấu đi mà thôi!
Sau khi Ngô Tà chơi đủ rồi, liền ném gậy sắt trong tay xuống đất.
-"Thật là nhàm chán, không ngờ tới, lão khốn khiếp này chịu đòn còn không được. Tôi còn chưa giãn cơ đâu, hắn đã nằm trên đất không dậy nổi."
-"Tiểu tam gia, không phải hắn chịu đòn không được, là bản lĩnh của ngài, lại tiến bộ rất nhiều, chúc mừng chúc mừng!"
Ngô Tà lấy từ trong túi ra một cây bút ghi âm, ném cho Phan Tử.
-"Trong này có chứng cứ lão khốn khiếp âm mưu thôn tính tài sản của Ngô gia tôi, anh đem nó giao cho chú hai, giải quyết hậu quả chuyện này, để chú hai tới xử lí đi. Tôi và Tiểu còn có chuyện phải làm, đi trước đây."
Ngô Tà nói xong, kéo tay Trương Khởi Linh đi ra ngoài, Phan Tử phía sau kêu:
-"Tiểu tam gia, cậu và Trương gia muốn đi đâu, tôi đưa các cậu đi?"
-"Không cần đâu, chúng tôi đi taxi là được."
Chương 169: Treo Lên Đánh
Sau khi Giải Vũ Thần và Hoắc Tú Tú trờ lại Bắc Kinh, trực tiếp đi tìm Đại Kinh Nha.
Đại Kim Nha không chịu nói ra bí mật năm đó, còn uy hiếp bọn họ nói: "Có vẻ như các cậu còn trẻ, không biết Kim gia tôi, địa vị của tôi trong cái nghề này. Các cậu biết không? Nếu đắc tội với tôi, thì phải bị treo lên đánh một trận."
Giải Vũ Thần vỗ tay, hai tên làm việc cho Giải gia bước vào, sau đó đóng cửa lại...
Người bị treo lên đánh, dĩ nhiên không phải là Tiểu cửu gia Giải gia, mà là Đại Kim Nha: "Là tôi có mắt không tròng, vậy mà không nhận ra Tiểu cửu gia đến, quả thật là đắc tội đắc tội a."
Đại Kim Nha hai tay bị trói, treo lên xà nhà, nơm nớp lo sợ mà nói: "Tiên Cô nói chuyện này đã qua, sao các cậu lại tới đây! Chuyện gì đang xảy ra vậy."
Tú Tú lừa hắn nói:
-"Cầu Đức Khảo và bà tôi uống trà, hỏi ông có muốn đi cùng không?"
Đại Kim Nha kêu oan: "Đừng, ngàn vạn đừng để Tiên Cô hiểu lầm, tôi bán lụa cho Cầu Đức Khảo vì để kiếm tiền, chuyện trong núi, tôi chưa từng nhắc tới một lời nào."
-"Thì ra là vậy bản dập sách lụa là ông bán cho Cầu Đức Khảo phải không?"
Đại Kim Nha vừa nghe câu này, liền biết mình bị lừa: "A, các cậu, các cậu lừa gạt tôi!"
-"Tính ra cũng phải lừa ông, chỉ là lời của Cầu Đức Khảo, chúng tôi cũng không dám tin tưởng hoàn toàn, chẳng phải là tìm ông chứng thực sao."
-"Các cậu, các cậu gặp Cầu Đức Khảo rồi?"
-"Đương nhiên, nếu không bà tôi sao lại nhớ tới, muốn mời ông uống trà?"
"Ai, tôi còn tưởng là Tiên Cô còn nhớ tình cảm năm đó, không ngờ, là tôi nghĩ nhiều rồi!"
-"Cái gì tình cảm năm đó? Nói nghe thử xem!" Tú Tú
Hoắc Tú Tú vừa nghe đến chuyện xưa, lập tức lấy lại tinh thần.
Tiểu Hoa nhìn thấy dáng vè này của Tú Tú, cũng ồn ào theo.
-"Phải đó, tôi đối với tình cảm năm đó của bọn ông, cũng cảm thấy hứng thú. Ông là chuẩn bị ngồi nói, hay là muốn cứ treo như vậy nói?"
Giải Vũ Thần búng tay một cái, Kim Vạn Đường bị nhắc bổng lên: "Ai da, Tiểu cửu gia của tôi, Kim gia tôi lớn tuổi rồi, xương cốt này chịu không nổi a, không được, cổ tay sắp gãy rồi, ngài hay là thả tôi xuống dưới đi."
-"Thả ông xuống dưới, cũng không phải không được. Nhưng ông phải đem chuyện năm đó, một năm một mười nói rõ ràng với chúng tôi. Ông yên tâm, tôi là gia chủ Giải gia, Tú Tú là người Hoắc gia, chúng tôi có thể bảo vệ ông không có việc gì."
"Tôi nói, tôi nói còn không được sao? Tiểu cửu gia, ngài vẫn là mau thả tôi xuống đi."
-"Thả."
Hai tên sau khi thả Kim Vạn Đường xuống, liền lui ra ngoài, đóng cửa lại.
-"Bây giờ có thể nói rồi đi!" Giải Vũ Thần
Kim Vạn Đường uống một ngụm trà, bắt đầu kể lại những chuyện đã trải qua năm đó.
"Năm đó, trong giới học vấn ở Bắc Kinh, tôi cũng là cuốn sách bách khoa toàn thư nổi tiếng, từ hộp thuốc lá của Ha Đức Môn tới áo lót của phụ nữ, cái nào tôi cũng rành rọt, cá kĩ xảo giám định sách tranh, ngọc thạch... không gì tôi không biết. Tôi dùng hết nửa đời người, để đạt đến cảnh giới thiên nhân hợp nhất với cổ vật. Nhưng, mây trời biến hóa muôn hình vạn trạng, sao trăng chuyển dời, phố Lưu Ly có nhiều cửa hàng như vậy, Tiên Cô lại vào ngay cửa hàng của tôi... "
Năm đó Hoắc Tiên Cô nhan sắc trẻ đẹp khí chất nổi bật, Kim Vạn Đường cũng là người trẻ tuổi tràn đầy sức sống, hơn nữa thù lao cửu môn cho hắn khá hậu hĩnh, nên hắn đã tham gia vào vụ trộm mộ lớn nhất lịch sử, trở thành chuyên gia giám định văn vật trong đội.
Giải Vũ Thần đã nghe Ngô Tà nói về lần hành động đó, biết đây là lần hoạt động trộm mộ lớn nhất từ trước đến nay trong cửu môn, nhưng tình hình cụ thể, Ngô Tà lại không có nói tới.
Chương 170: Núi Tứ Cô Nương
Nhớ tới Ngô Tà từng nhắc đến sự kiện trộm mộ lớn nhất lịch sử, Giải Vũ Thần hỏi Đại Kim Nha.
-"Ông là nói, lần hành động đó ở núi Tú Cô Nương, là Tiên Cô dẫn đầu?"
"Cũng không thể nói vậy, chính xác mà nói lần hành động đó, là do chín người dẫn đầu."
-"Cửu môn? Sao chúng tôi từ trước đến nay chưa từng nghe lão nhân trong nhà nhắc tới chuyện này?" Giải Vũ Thần
"Xuỵt, lần hành động đó thuộc về cấp độ tuyệt mật, các cậu sao có thể nghe qua được."
-"Vậy khi ông bán bản dập cho Cầu Đức Khảo, có thật không đề cập với ông ta chuyện này?" Hoắc Tú Tú
"Ai da, tiểu cô nãi nãi của tôi ơi, tôi nếu dám đem chuyện này nói ra, bây giờ tôi có thể ngồi đây nói chuyện với ngài sao?"
-"Ngài yên tâm, cuộc nói chuyện này, miệng ông nói ra, vào tai của hai chúng tôi, sẽ không có người thứ tư biết. Ngoài cửa, tôi phái người canh giữ." Giải Vũ Thần
"Hành động lần đó, mức độ phức tạp và quy mô, vượt xa tưởng tượng của các cậu đấy. Đầu năm 1963, cả đội chúng tôi hừng hực khí thế, đi vào núi Tứ Cô Nương ở Tứ Xuyên.
"Theo quan sát của tôi, cả đội hơn 200 người. Tính luôn những người tìm kiếm tài liệu, và những người mua trang bị, thì cả thảy cũng hơn nghìn người. Đặc biệt là đống trang bị đó, đều được vận chuyển từ Liên Xô. Quan hệ đằng sau cực kì phức tạp.
"Sau khi cắm trại, họ liền bắt đầu hành động, nhưng tôi không biết, cụ thể bọn họ đang làm gì.
"Nhiệm vụ của tôi rất đơn giản, chỉ cần ngồi ở trại, phân tích những thứ mà họ đem về. Những thứ đưa đến tay tôi, chỉ có sách cổ văn thư, nhưng nội dung cực kì phong phú, có thư tín, có sách cổ, còn có quyên văn, số lượng rất nhiều. Tôi đoán, trong núi chắc hẳn có một quần thể di sản cực lớn.
"Trong cả đội, chỉ có mình tôi, làm công việc phân loại và giám định. Cuối cùng thứ mà họ muốn tìm, tôi đoán, nằm trong số sách cổ này.
"Trong quá trình này, thường xuyên có người bị thương đưa về trại, nhân số của đội, càng ngày càng giảm, hình như lần hành động này cực kì nguy hiểm, xảy ra rất nhiều chuyện ngoài ý muốn.
"Mây trời biến hóa đa đoan, sao trăng chuyển dời, tôi và Tiên Cô cứ như vậy ở bên cạnh nhau ba năm.
"Công việc phục hồi và phân biệt sách cổ khô khan nhàm chán, rất tốn thời gian, hơn nữa mọi người đều chịu đựng một áp lực cực lớn, nên rất ít giao lưu với nhau. Nếu không có Tiên Coi ở bên tôi, thì tôi đã suy sụp từ lâu.
"Mãi đến Đoan Ngọ năm thứ ba, đột nhiên không có sách cổ được đưa đến nữa, tôi cảm thấy kì lạ, nên lén ra ngoài xem thử. Tôi đi theo một nhóm người của Tiên Cô, đến sau sườn núi, thấy trên vách núi là các hang đọng dày đặc, họ dựng rất nhiều thiết bị cáp kéo và dây thừng, có lẽ số sách cổ được chuyển từ hang động ra. Một phần dây cáp đã bị tháo dỡ, tôi đoán lần hành động này sắp kết thúc rồi.
"Nào ngờ sau Đoan Ngọ, lại xảy ra một chuyện lớn. Ngày thứ ba sau Đoạn Ngọ, mười mấy chiếc cáng được khiêng ra khỏi núi, cả người bọn họ đều là máu, sau đó một cuốn sách lụa gần như đẫm máu được đưa đến lều của tôi. Tôi vừa nhìn là biết ngay, đó là lụa Lỗ Hoàng. Không biết bao nhiêu người, đã chết vì những cuốn sách lụa này.
"Trong quá trình giải mã cuốn sách, Tiên Cô luôn có mặt, cực kì xem trọng. Xem ra đây chính là thứ họ muốn tìm.
"Lụa Lỗ Hoàng có rất nhiều loại, có một loại cực kì hiếm, hơn nữa rất khó giải mã, Thứ đưa đến lần này chính là loại đó."
-"Nhưng ông vẫn giải mã được." Giải Vũ Thần
"Tôi chỉ phiên dịch nó thành câu chữ, sau đó lại phiên dịch thành tiếng Trung hiện đại, những câu chữ tiếng Trung này là mặt ngoài của mật mã. Ý nghĩa sâu xa bên trong, tôi hoàn toàn không giải được. Tôi phục chế số lụa Lỗ Hoàng này xong, đã là mười ngày sau rồi."
...
2023.07.09
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro