Chương 181 - 190
EDIT: HANNNURLUVE
Mị xin khẳng định mị dịch truyện này sẽ có một số câu khác với bản gốc do nếu dịch nguyên bản gốc sẽ khó hiểu câu văn không mượt nên có một số chỗ mị dịch khác để phù hợp văn phong hiện tại. Xin cảm ơn.
Xin nhắc lại không giống bản gốc 100%
...
Chương 181: Nhật Sơn Trương Gia
Sau khi Ngô Tà dặn dò xong sự việc muốn Vân Thái làm, cúp điện thoại, rời khỏi thư phòng.
Trở lại phòng ngủ, lại không nhìn thấy bóng dáng Trương Khởi Linh đâu.
-"Tiểu Ca, Tiểu Ca!"
Tìm một vòng trong nhà, vẫn không tìm thấy người, Ngô Tà đột nhiên hoảng sợ. Người này sẽ không ngủ một giấc dậy lại mất trí nhớ chứ?
Hắn vội gọi cho Trương Khởi Linh, còn tốt, cuộc gọi rất nhanh đã kết nối:
-"Ngô Tà."
Nghe được tiếng Muộn Du Bình, Ngô Tà cuối cùng thở phào nhẹ nhõm:
-"Tiểu Ca, cậu chạy đi đâu vậy, tôi đi khắp nhà tìm, cũng không tìm thấy cậu."
-"Mua cơm, lập tức về nhà."
-"Được, tôi đi đón cậu."
-"Được."
Ngô Tà đổi giày, đi ra khỏi nhà, bước nhanh về phía Muộn Du Bình, trong tay vẫn còn cầm vài cái túi, Trương Khởi Linh nhìn thấy Ngô Tà đứng ở cửa, khóe môi hơi hơi nhếch lên.
-"Đói bụng đi?"
-"Phải nha, bụng tôi sớm đã cồn cào kêu lên rồi, Đi, chúng ta về nhà ăn cơm đi."
Ngô Tà lấy một cái túi từ trong tay Trương Khởi Linh, hai người sánh vai bước về nhà.
-"Nói với Bàn Tử xong rồi?"
-"Nói xong rồi. Hắn và Vân Thái còn có Hạt Tử ngày mai sẽ rời Ba Nãi đi Bắc Kinh. Tiểu Ca, cậu xem chúng ta khi nào đi ha?"
-"Cậu quyết định."
-"Nếu không, chúng ta ngày mai cũng xuất phát đi. Tới đó sớm một chút, cũng tiến hành bước tiếp theo của kế hoạch."
-"Ừm."
Khi ăn cơm, Ngô Tà bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, liền hỏi Trương Khởi Linh.
-"Tiểu Ca, anh có còn nhớ Trương gia bổn gia vốn dĩ có một người tên là Trương Nhật Sơn không?"
Trương Khởi Linh chậm rãi nhai tiểu long bao trong miệng, trầm ngâm suy nghĩ một lát, cuối cũng vẫn là lắc đầu.
Ngô Tà thấy thế cũng không gấp, từ từ giải thích cho hắn về lịch sử hiện đại của Trương gia:
-"Trước khi anh tiếp nhận chức tộc trưởng, bên trong nội bộ Trương gia bổn gia đã nổ ra một trận xung đột nội bộ quy mô lớn, khiến cho các cao thủ Trương gia chỉ trong một đêm, thương vong hơn phân nửa, đây cũng là khởi đầu cho sự suy tàn của Trương gia. Cũng may, lúc đó vừa vặn anh ra ngoài, không có tham gia trong đó. Mà Trương Nhật Sơn bị liên lụy, bất quá hắn mạng lớn vẫn còn sống. Nhưng hắn đối với Trương gia đã hết sức thất vọng, nên đã bí mật trốn ra ngoài."
-"Bây giờ hắn ở đâu?"
-"Tiểu Ca, anh đừng nôn nóng, từ từ tôi nói cho anh nghe. Sau khi Trương Nhật Sơn rời khởi Trương gia bổn gia, ở chi thứ Trương gia gặp được Trương Khải Sơn, thành phó quan của hắn. Trương Nhật Sơn vẫn luôn là trợ thủ đắc lực của Trương Khải Sơn. Anh biết Trương Nhật Sơn là ai không?"
-"Trương Đại Phật Gia?"
-"Đúng, Trương Đại Phật Gia tên thật là Trương Khải Sơn. Những năm 1960, Trương Khải Sơn nghĩ cách tìm anh, mới dẫn đến vụ trộm mộ lớn nhất lịch sử. Vì vậy, anh mặc dù không nhớ Trương Nhật Sơn, nhưng hắn chắc chắn là biết anh. Anh đoán xem mấy năm nay Trương Nhật Sơn đã ngốc ở đâu?"
-"Bắc Kinh hay Trường Sa."
-"Mấy năm nay hắn vẫn luôn ngốc trong khách sạn Tân Nguyệt ở Bắc Kinh rất ít lộ diện. Nhưng mà, hắn vẫn luôn đảm nhiệm chức Hội trưởng của Cửu Môn hiệp hội."
-"Cửu Môn hiệp hội?"
Sau khi ăn uống no say, Ngô Tà lấy khăn giấy lau miệng, giải thích với Trương Khởi Linh:
-"Mấy năm gần đây, người của lão cửu môn thành lập Cửu Môn hiệp hội, dùng để bắt tay kinh doanh của các gia tộc, chẳng qua là cuộc sống không dễ dàng, cửu môn bây giờ, là thế hệ không bằng thế hệ trước."
Ngô Tà thấy ánh mắt vui cười của Trương Khởi Linh, mới nhớ ra, chuyện bản thân cũng là hậu nhân của lão cửu môn, vội bổ sung nói:
-"Đương nhiên, trừ tôi và Tiểu Hoa Tú Tú, còn lại hậu nhân của sáu gia tộc, càng ngày càng không ra gì."
Chương 182: Uy Danh Trường Sa
Nói đến Tiểu Hoa và Tú Tú, Ngô Tà lại tiếp tục chủ đề vừa rồi:
-"Chúng ta trở lại chuyện chính. Khoảng thời gian trước Tiểu Hoa và Tú Tú tìm mật thất Trương Đại Phật gia để lại, đã nhận được Trương Nhật Sơn chỉ điểm. Cũng chính là nói, hắn vẫn luôn để tâm đến chuyện cửu môn, chính mình cũng không thật sự không quan tâm. Cho nên, tôi cảm thấy Trương Nhật Sơn có thể tranh thủ một chút."
-"Chúng ta đi tìm hắn?"
-"Không cần, nếu chúng ta trực tiếp đi tìm hắn, có phần hạ thấp thân phận. Tôi sẽ tìm một người thích hợp gửi tin cho hắn, trước xem xem hắn sẽ có phản ứng gì."
Trương Khởi Linh hoài nghi mà nhìn Ngô Tà, rõ ràng là không hiểu, rốt cuộc là ai mới là người thích hợp.
Ngô Tà không muốn nói rõ, mà nói gần nói xa:
-"Cũng không biết người của chú hai xử lí chuyện Vương Khâu Bát đến đâu rồi. Tiểu Ca, chúng ta đến chỗ Phan Tử một chuyến đi, nhân tiện nói lời tạm biệt với hắn."
Trương Khởi Linh thấy Ngô Tà không muốn nói, cũng không hề truy hỏi.
Sau một đêm, lại gặp lại Phan Tử, Ngô Tà cảm nhận rõ được sự thay đổi của hắn.
-"Phan Tử, người ta nói rằng người gặp chuyện vui tinh thần sẽ sảng khoái, tôi thấy hôm nay tinh thần anh không tệ nha, gặp chuyện vui gì hả?"
-"Tiểu tam gia, tôi đang định tìm ngài và Trương gia, các cậu liền tới rồi."
Phan Tử vội đưa Ngô Tà và Trương Khởi Linh lên lầu ngồi, bản thân một bên pha trà cho họ, một bên mặt mày hớn hở mà nói:
-"Chuyện Vương Bát Khâu, Nhị gia đã phái người tới xử lí, cho đến nay, mọi việc diễn ra vô cùng thuận lợi."
-"Vậy thì tốt. Chuyện này có ảnh hướng đến địa khẩu các lão đại khác không?"
-"Ảnh hưởng tất nhiên là có, hơn nữa khá rõ ràng."
Hóa ra, từ rạng sáng hôm nay, chuyện của Vương Bát Khâu lan truyền ra, mặt khác mấy lão đại địa khẩu có cùng ý nghĩ xấu xa với Vương Bát Khâu, tất cả đều tấp nập chạy tới trước mặt Phan Tử chịu đòn nhận tội, từ nay về sau phàm là tiểu tam gia và Phan gia phân phó không dám không nghe, đối với Ngô gia tuyệt đối không dám có hai lòng!
Ngô Tà nghe lời Phan Tử nói, cười nói:
-"Mấy tên này đều đồ cặn bã, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt. Phan Tử, sau này không cần khách khí với bọn họ, nếu có người dám không phục, chỉ cần nói danh tiếng tên tôi ra. Chờ tôi trở lại Trường Sa, sẽ dạy cho bọn họ một bài học!"
-"Tiểu tam gia, chuyện này sao có thể kinh động tới ngài a, hôm qua có ngài và Trương gia lập uy ở nơi này, bọn họ trong một khoảng thời gian cũng không dám lỗ mãng."
-"Vậy là tốt rồi. Chúng tôi chuẩn bị ngày mai rời Trường Sa, đi Bắc Kinh một chuyến. Như vậy đi, đêm nay tôi mời khách, chúng ta hảo hảo tụ hợp!"
-"Tiểu tam gia, ngài và Trương gia sao nhanh vậy đi rồi, có phải có chuyện quan trọng cần đi xử lí phải không? Nếu không, tôi cùng các cậu đi một chuyến."
Ngô Tà cười nói:
-"Là có ít việc muốn đi xử lí một chút. Bất quá, Bàn Tử và Hạt Tử cũng đi cùng, thêm Tiểu Hoa, nhân thủ đủ rồi. Anh vẫn là ở lại Trường Sa đi, tiếp tục ổn định cục diện này."
-"Vậy được rồi, Tiểu tam gia. Ngài nếu có chuyện gì khó xử, ngàn vạn đừng khách khí, nhất định phải nói cho tôi biết nha!"
-"Được rồi, anh cứ việc yên tâm. Tôi khách khí với anh bao giờ chứ."
Khi ăn tối, Ngô Tà kêu Phan Tử gọi thêm mấy lão đại địa khẩu.
Mấy tên gia hỏa từng thông đồng với Vương Bát Khâu, sau khi biết được những chuyện bi thảm mà Vương Bát Khâu đã trải qua, lập tức đều thành thật. Hôm nay nghe nói Tiểu tam gia mời khách, gấp gáp chạy tới nịnh bợ.
Vốn dĩ có mấy người trước đi đến, vẫn còn ôm may mắn, cho rằng Vương Bát Khâu chẳng qua là gặp xui xẻo mà thôi, mới bị Tiểu tam gia diệt tận.
Nhưng chờ bọn họ sau khi gặp Ngô Tà và Trương Khởi Linh, lại không có người nào dám giở trò. Bởi vì hai người kia, tuy rằng một lạnh một nóng, một động một tĩnh, nhưng ai cũng có thể nhìn ra, Tiểu tam gia và Trương gia, không có chủ nhân nào bọn họ có thể chọc được.
Chương 183: Bàn Tử Cầu Hôn
Sau khi Vân Thái nghe điện thoại Ngô Tà xong, không để ý tới đôi mắt nhỏ mong ngóng mà tò mò của Bàn Tử, tiếp tục bận rộn nấu ăn.
Bàn Tử vừa thấy tình hình này, nghĩ rằng Ngô Tà có phải ở trước mặt Vân Thái nhỏ thuốc nhỏ mắt gì mình không, nghĩ tới Ngô Tà vừa ở trong điện thoại mắng mình đầu óc bảo thủ xứng đáng sống độc thân, đột nhiên cảm thấy nguy cơ tăng vọt.
Vì thế, sau khi ăn xuống dọn dẹp xong, Bàn Tử trịnh trọng gọi A Quý và Vân Thái lại, trước đó đã nhờ Hắc Nhãn Kính, để hắn giúp mình làm nhân chứng.
Bàn Tử mời A Quý và Vân Thái ngồi xuống ghế, sau đó lấy từ túi mình ra một hộp chiếc hộp nhỏ tinh xảo.
-"Vân Thái muội tử, tâm ý của anh đối với em, em chắc là cũng hiểu. Con người anh, mặc dù thấy là người tùy tiện, nhưng trong chuyện tình cảm, lại vô cùng truyền thống và nghiêm túc."
Bàn Tử vừa nói vừa mở chiếc hộp nhỏ ra, bên trong là một chiếc nhẫn bạch kim đính kim cương tinh xảo.
-"Chú A Quý, tâm con đối với Vân Thái muội tử là thiên địa chứng giám, hi vọng ngài có thể đồng ý, gả em ấy cho con."
Bàn Tử đối với Vân Thái như thế nào, A Quý đương nhiên không thể không nhìn thấy. Nói thật, hắn đối với Bàn Tử vẫn rất vừa lòng: "Bàn Tử, cậu đối với Vân Thái, đối xử tốt với nhà chúng tôi, tôi đều thấy trong mắt. Bất quá, tôi đã hứa với mẹ đã mất của Vân Thái, chuyện hôn sự của nó do chính nó quyết định. Cho nên, chuyện này còn phải xem ý của bản thân Vân Thái."
Vân Thái ở bên cạnh mặt đã sớm đỏ, Bàn Tử lấy nhẫn ra, đi đến bên cạnh Vân Thái, nhẹ giọng mà nói:
-"Muội tử, từ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, tôi thật tâm đã phải lòng em mất rồi. Chiếc nhẫn này là khi chúng ta cùng nhau đến thị trấn mấy ngày trước, anh đã lén mua, cũng không biết có vừa với em không, để anh đeo thử cho em nha?"
Đối mặt với ánh mắt khẩn thiết mà mong ngóng của Bàn Tử, Vân Thái ngượng ngùng mà gật đầu.
Bàn Tử vừa thấy Vân Thái đồng ý, hết sức vui mừng, vội giúp Vân Thái đeo nhẫn vào ngón tay, nhưng lại rất vừa. Hạt Tử bên cạnh nói thêm vào:
-"Được nha, Bàn Tử, không nói không rằng, nhẫn cầu hôn cũng chuẩn bị xong rồi."
Rồi lại nói với A Quý:
-"A Quý, cung hỷ cung hỷ nha!"
A Quý cũng rất vui mừng, đối với chắp tay chúc mừng của Hắc Nhãn Kính.
Bàn Tử đắm chìm trong niềm vui sướng cuối cùng cũng ôm được người đẹp về, không có phát hiện thay đổi của A Quý, Hắc Hạt Tử lại nhìn thấy rõ ràng.
-"A Quý, chúng ta ra ngoài nói chuyện, để cho vợ chồng son bọn họ nói chuyện tình cảm đi."
A Quý gật đầu, cùng Hắc Nhãn Kính đi vào trong sân.
-"A Quý, người trong làng các ông, vốn dĩ có phải đều là người họ Trương không?"
A Quý có lẽ sớm đã nghe được tin tức liên quan từ Vân Thái, nghe lời Hắc Hạt Tử nói cũng không ngạc nhiên, chỉ là nhàn nhạt nói: "Đúng vậy, đó là chuyện rất lâu rất lêu về trước. Bây giờ người trong làng tôi, hầu như cũng không ai biết về lai lịch tổ tông của mình."
-"Nhưng ông lại biết. Bởi vì ông là trưởng làng."
"Không sai, bí mật này chỉ có các đời trưởng làng mới biết."
-"Khó trách Trương Hải Khách nhận Vân Thái làm đồ đệ, cũng là nói, Vân Thái sẽ là trưởng làng đời kế tiếp?"
A Quý gật đầu, "Tôi chỉ có một đứa con gái này, chỉ mong nó có thể có cuộc sống không lo không nghĩ, cũng không muốn nó làm trưởng làng gì đó. Nhưng nó vẫn bị chọn làm trưởng làng đời tiếp theo. Hazz."
-"Nếu Vân Thái thực sự không muốn là trưởng làng, tôi nghĩ Bàn Tử sẽ có cách giúp cô ấy thoát khỏi thân phận này. Nếu Vân Thái muốn làm trưởng làng, Bàn Tử cũng có thể giúp cô ấy chia sẻ một ít. Vì vậy, đối với chuyện hôn sự này, ông rất vui mừng, đúng không?"
A Quý gật đầu, "Phải nha, Bàn Tử cùng tộc trưởng thân như huynh đệ, lại đối với Vân Thái nhất mực tình thâm. Về sau có hắn giúp Vân Thái, tôi liền yên tâm rồi."
Chương 184: Vân Thái Lên Phố
Vân Thái lớn như vậy, vẫn là lần đầu tiên rời Ba Nãi.
Trước khi đi, vẫn là có chút lưu luyến không rời.
-"Bàn ca, lần này chúng ta đi Bắc Kinh, đi bao lâu mới có thể trở về a?"
-"Sao vậy, vẫn chưa ra cửa liền bắt đầu nhớ nhà rồi sao?"
-"Phải nha. Em lớn như vậy, nơi đi xa nhất, là thị trấn của tụi em. Ba Nãi đến Bắc Kinh hàng ngàn dặm, nói đi là đi, thật là có chút không nỡ."
-"Muội tử, trong đời người có rất nhiều lần đầu. Lần đầu anh rời Bắc Kinh, trong lòng cũng cảm thấy không nỡ, nhưng rồi cũng quen. Em xem, bây giờ anh chạy đi khắp các tỉnh trong nước, quanh năm suốt tháng, cũng ở Bắc Kinh không được lâu, còn không phải như nhau!"
A Quý cũng khuyên Vân Thái: "Khuê nữ a, con ra ngoài, chăm sóc bản thân tốt là được, đừng lo lắng cho cha, cơ thể cha còn khỏe lắm."
-"Cha, cha một mình ở nhà, nhất đinh phải chú ý sức khỏe. Trong nhà có chuyện gì, phải nhớ gọi cho con. Mỗi ngày con sẽ gọi báo bình an cho cha, cha đừng lo cho con."
"Vân Thái, con cũng Bàn Tử và Hắc gia cùng nhau đi, cha còn có thể không yên tâm sao. Cha, chính là lo lắng con lần đầu lên phố, Bắc Kinh lại là thành phố lớn, khi đến lại không quen."
-"Cha, ngài cứ việc yên tâm đi. Cho dù là đi đến đâu, đều có con bên cạnh. Vả lại, Bắc Kinh không phải còn có Hoắc Tú Tú sao. Cô ấy cùng Vân Thái chính là thân như tỷ muội ruột."
Hôm qua từ sau khi Vân Thái đồng ý lời cầu hôn của Bàn Tử, Bàn Tử đã coi mình là vị hôn phu của Vân Thái, xưng hô với A Quý cũng thay đổi.
Vừa nói đến Tú Tú, Vân Thái liền lập tức lấy lại tinh thần.
-"Cha, ngài cứ yên tâm đi. Tối qua, con gọi cho Tú Tú rồi, em ấy nói sẽ đón tụi con ở sân bay, sau đó sẽ dẫn con đến phố Bắc Kinh hảo hảo đi chơi."
A Quý dĩ nhiên biết Tú Tú xuất thân bất phàm, có nàng bồi Vân Thái, đó là không thể tốt hơn. Chung quy cũng đều là con gái, có một số việc sẽ thuận tiện hơn.
Mắt thấy A Quý đã tiễn đi rất xa, Vân Thái liền bảo hắn quay về, đừng tiễn nữa.
-"Cha, ngài không cần tiễn nữa, mau quay về nhà đi. Tụi con tự mình đi được rồi."
Bàn Tử cũng nói:
-"Cha, ngài trở về đi. Yên tâm, con sẽ yêu Vân Thái như yêu con ngươi(*) của mình, tuyệt đối sẽ không để cho cô ấy chịu chút ủy khuất nào."
(*)眼珠子[yǎnzhū·zi] ví với người được yêu thích.
Hắc Nhãn Kính cũng nói:
-"A Quý, ông cứ yên tâm về đi. Tôi chính là bà mai của hai người họ, dọc đường, có tôi ở bên bảo vệ bọn họ, bảo tiêu miễn phí như vậy, khó tìm lắm nha!"
A Quý không biết Hoắc Nhãn Kính đáng giá rốt cuộc cao bao nhiêu, Bàn Tử đã nghe nói tới, biết hắn mặc dù nói chỉ là một câu nói đùa, nhưng nếu muốn trả phí, chính mình chỉ sợ còn không thỉnh nổi vị bảo tiêu này.
-"Hạt Tử, xin cảm ơn." Bàn Tử
-"Bàn Tử, đừng khách khí với tôi vậy. Tôi nói rõ trước nha, khi cậu kết hôn với Vân Thái, không được quên bà mai là tôi nha!" Hắc Nhãn Kính
-"Đó là đương nhiên, đó là đương nhiên! Quên được ai, cũng không thể quên được ngài nha!"
Đưa người ngàn dặm, cuối cùng rồi cũng nói lời biệt ly, A Quý cuối cùng cũng dừng lại, nhìn theo Vân Thái Bàn Tử Hạt Tử càng đi càng xa. Khi bọn họ vòng qua một sườn núi, cuối cùng không thấy bóng người nữa, mới thở thật dài, đi bộ chậm rãi trở về.
Đúng là, con đi ngàn dặm cha mẹ lo âu, thương thay cho tấm lòng cha mẹ khắp thiên hạ!
Bắc Kinh, sân bay.
Hoắc Tú Tú và Giải Vũ Thần đang đứng ở lối ra, nhìn thấy ba người bọn Bàn Tử tới, Hoắc Tú Tú la to với Vân Thái:
-"Vân Thái tỷ tỷ, Vân Thái tỷ tỷ, em ở chỗ này!"
Vân Thái vừa thấy Tú Tú, liền chạy đến trước mặt nàng, hưng phấn mà nói:
-"Tú Tú, wow, bộ đồ này của em, thật là đẹp quá đi."
Hắc Nhãn Kính vừa thấy Giải Vũ Thần cũng tới, trong lòng khỏi phải nói vui không thể tả.
-"Hoa Nhi gia, đã lâu không gặp a! Cố ý tới đón tôi sao? Tôi thật là thụ sủng nhược kinh!"
Giải Vũ Thần tự nhiên rất vui khi gặp Hắc Nhãn Kính lâu ngày không gặp, trên mặt vẫn một bộ dáng hờ hững.
-"Hạt Tử, cậu đừng có tự mình đa tình, tôi là bồi Tú Tú tới."
Chương 185: Tiểu Muộn Du Bình
Trường Sa, nhà Ngô Tam Tỉnh.
Tối nay ăn tối cùng Phan Tử bọn họ, Ngô Tà đã uống hơi nhiều, sau khi về đến nhà, kéo cánh tay Trương Khởi Linh không chịu buông.
-"Tiểu Ca, anh... anh đừng đi."
-"Tôi không đi, tôi đi lấy ly nước cho cậu."
-"Vậy được, anh... nói phải giữ lời. Tiểu Ca, một hồi tôi kể chuyện xưa cho anh nghe."
-"Uống nước trước đi."
Ngô Tà uống ừng ực ừng ực mấy ngụm nước, vậy mà còn quên nói chuyện giúp đỡ.
-"Tiểu Ca, chuyện cậu khi còn nhỏ, còn... còn nhớ bao nhiêu?"
-"Cậu."
Ngô Tà nghe xong, không biết tại sao ngay lập tức hưng phấn lên:
-"Thật sao, cậu còn nhớ chuyện khi còn nhỏ gặp tôi sao?"
Trương Khởi Linh gật đầu, đây là sự ấm áp duy nhất trong thời thơ ấu của hắn, làm sao hắn quên được, chỉ là năm tháng phía trước dài đằng đẳng, gương mặt kia chung quy dần dần mờ nhạt. Cho đến sau khi Ngô Tà thông qua vẫn ngọc xuyên về quá khứ, trí nhớ hắn mới khôi phục một ít, mới lại nhớ ra, nam nhân trẻ tuổi đó, chính là Tiểu Ngô Tà của hắn!
-"Vậy anh có còn nhớ, chúng ta gặp nhau ở đâu không?"
Trương Khởi Linh lắc đầu.
-"Tiểu Tà, tôi chỉ nhớ cậu."
Nghe cái xưng hô Tiểu Tà này, Ngô Tà lập tức lại muốn tạc mao.
-"Muộn Du Bình, anh không thể gọi tôi là Tiểu Tà, tôi so với anh lớn hơn 3000 tuổi đó. Cho nên, anh không thể gọi tôi như vậy! Nhớ kĩ chưa?"
Trương Khởi Linh lắc đầu.
-"Cậu khi đó, chỉ lớn như vậy."
Trương Khởi Linh vừa nói vừa khoa tay. Ý của hắn là, cậu 3000 năm, chỉ lo ngủ, lại không có lớn lên một chút nào, nên không tính!
Nhìn thấy Trương Khởi Linh cố chấp như vậy, Ngô Tà chỉ đành thỏa hiệp. Về vấn đề có thể gọi là Tiểu Tà hay không, bọn họ cũng không phải lần đầu tiên thảo luận vấn đề này, chính là cái vấn đề này, Trương Khởi Linh một mực không chịu nhượng bộ. Hắn không chịu nhường, Ngô Tà chỉ đành phải nhượng bộ.
-"Bỏ đi, lão già tôi, đại nhân có đại lượng, không chấp nhặt với Tiểu Du Bình anh."
Ngô Tà không tranh được với Trương Khởi Linh, chỉ đành tìm bậc thang cho mình xuống.
Ngô Tà kéo Trương Khởi Linh cùng nhau nằm trên giường, kể chuyện cũ Muộn Du Bình khi còn nhỏ cho hắn nghe.
Theo lời Ngô Tà nói, Trương Khởi Linh khi còn nhỏ, chính là một tiểu tử Muộn Du Bình.
Lần đầu tiên Ngô Tà gặp Tiểu Trương Khởi Linh, là đang ở trong trùng trùng điệp điệp cơ quan Tây Chu đại mộ.
Khi đó Trương Khởi Linh chỉ là đứa nhỏ 5 6 tuổi, ở cùng với một đám cô nhi trong tộc, bị người lớn trong tộc đưa tới mộ dò đường.
Những cô nhi này đều là trong thời loạn lạc hoặc là mất đi cha mẹ, chúng nó đều không ngoại lệ mà mang trong mình dòng máu kỳ lân.
Mọi người đều biết, kỳ lân huyết Trương gia có thể chống lại đủ loại chất độc và quái vật trong mộ thất, thậm chí có cơ quan chỉ dùng kỳ lân huyết mới có thể mở ra.
Nói câu khó nghe, mấy cô nhi không cha không mẹ này, chính là nguồn máu kỳ lân của bọn họ.
Khi đó Ngô Tà, đang tìm kiếm Trương Khởi Linh khắp nơi, trong thời gian này, hắn cũng hạ rất nhiều ngôi mộ lớn, phát hiện trong rất nhiều mộ, đều có dấu vết đã tới của người Trương gia. Thậm chí có mộ, phát hiện đứa trẻ Trương gia bị lấy máu mà chết.
Ngô Tà nhìn thấy cảnh tượng này, tức giận đan xen, hắn nhiều lần nhìn thấy Muộn Du Bình tự cắt tay mình lấy máu, lúc đó liền nghĩ, người này đến tột cùng đã trải qua cái gì, mới có thể không quan tâm với máu mình như vậy. Thì ra, hắn ngay từ khi còn nhỏ, đã có thói quen làm như vậy.
Trương Khởi Linh là may mắn còn sống, nhưng những đứa trẻ ở cùng hắn, lại không có bao nhiêu đứa trẻ có thể sống đến trưởng thành, giống như đứa trẻ này, cạn máu mà chết!
Ngô Tà đưa đứa trẻ đó ra ngoài, tìm một nơi, chôn cất đàng hoàng cho nó. Sau đó tiếp tục tìm kiếm Muộn Du Bình.
Khoảng khắc nhìn thấy đứa trẻ đã chết, hắn đã hận toàn bộ Trương gia, thề sẽ khiến bọn họ phải trả giá bằng máu!
Chương 186: Đại Sát Tứ Phương
Cuối cùng khi Ngô Tà tìm thấy Tiểu Muộn Du Bình trong đại mộ Tây Chu, hắn yếu ớt mà nằm trên mặt đất, trên cổ tay máu không ngừng chảy ra.
Ở cạnh hắn, còn có hai đứa nhỏ nhẹ giọng gào thét. Tiểu Trương Khởi Linh lại không rên một tiếng.
Ngô Tà giống như phát điên mà lao tới trước mặt Tiểu Muộn Du Bình, ôm cơ thể nhỏ bé của hắn vào trong lòng, một bên nghĩ cách cầm máu cho hắn, một bên gọi hắn.
-"Muộn Du Bình, anh tỉnh tỉnh, ngàn vạn đừng ngủ, nhất đinh phải kiên trì nha."
Hắn lúc đó căn bản không rảnh để ý phản ứng của mấy người Trương gia đáng chết đó. Hắn chỉ sợ mình tới trễ, không kịp cứu sống Tiểu Muộn Du Bình, sẽ cùng chung số phận với đứa nhỏ đáng thương mà chính tay hắn chôn cất.
Ngô Tà lúc này, đã trải qua 3000 năm gió sương, khí thế trên người bức nhân, làm mấy người Trương gia kia nhất thời không rõ thân phận hắn, lại không dám quấy rầy hắn cứu chữa Tiểu Muộn Du Bình.
Mãi cho đến khi máu trên cổ tay Tiểu Muộn Du Bình hoàn toàn ngừng chảy, Ngô Tà lại lấy ra bình nước mang theo, cho hắn uống chút nước, mới chuyển ánh mắt đến cạnh mấy người trong tộc Trương gia đang quan sát như hổ rình mồi.
-"Các ngươi là ai dẫn đầu?"
Ánh mắt Ngô Tà, đáng sợ như muốn ăn thịt người, mấy người trong tộc Trương gia sợ tới mức không dám tiến lên.
Lúc này, một giọng nói già nua truyền tới: "Ta là quản lí ở đây, ngươi có chuyện gì, cứ nói với ta."
Ngô Tà từ trong ngực lấy ra một khối ngọc bội, lắc qua lắc lại trước mặt ông già tóc hoa râm.
-"Ông biết khối ngọc bội này không? Đưa tôi đi gặp tộc trưởng Trương Khởi Linh của các người. Ngoài ra, mau phái người cầm máu cho hai đứa trẻ kia. Về sau, nếu tôi lại thấy các người làm mấy việc tán tận lương tâm này nữa, thì trách tôi không khách khi!"
Nhưng mà lão già đó lại không biết khối ngọc này chỉ có tộc trưởng mới biết, "Không biết. Ngươi là người nào, dựa vào cái gì quản chuyện Trương gia chúng ta?"
-"Ông hỏi tôi là người nào? Ha ha ha, tôi thấy các người là quên nguồn quên gốc, chỉ sợ sớm đã quên liệt tổ liệt tông Trương gia làm ăn gì! Hảo, Hảo, Hảo, tiểu gia hôm nay tâm trạng không tốt. Vậy để tôi thay tổ tiên các người giáo huấn đám con cháu không ra gì này!"
Sau khi Ngô Tà cười điên cuồng một trận, rút đại bạch chân chó sau lưng ra, cõng Tiểu Muộn Du Bình trên lưng, lại dùng dây thừng buộc chắc lại.
Trong quá trình này, Tiểu Muộn Du Bình đã tỉnh, nhưng vẫn luôn không nói một lời, cho đến khi thấy mấy người Trương gia không ngừng tới gần Ngô Tà, hắn mới nhỏ giọng nói:
-"Buông tôi ra."
-"Không sao, tôi cõng anh, vẫn có thể đánh bọn người đó sợ chết khiếp răng rơi đầy đất!"
Ngô Tà vào lúc này, năm tháng dài buồn chán cũng quá lâu, một thân công phu rốt cuộc tìm được nơi dụng võ, như thể bị treo lên, thời gian chỉ trông chốc lát, liền giết mấy người trong tộc Trương gia nhe nanh múa vuốt người ngã ngựa đổ.
Ngô Tà nhìn thấu mấy người này, xuống tay không để lại chút đường sống nào, tộc nhân Trương gia ngã xuống, tất cả không chết thì bị thương nặng...
Tới cuối cùng, đám tộc nhân Trương gia, chỉ còn lão già lớn tuổi nhất còn có thể gắng gượng đứng trước mặt Ngô Tà.
Lão già tuổi tuy đã lớn, nhưng trong đám người này công phu tốt nhất.
"Ngươi rốt cuộc là người nào? Cùng đứa trẻ này có quan hệ gì?"
-"Tôi là người nào? Ông vẫn là trở về hỏi tộc trưởng các ông đi! Còn đứa trẻ này, hắn là người của tôi. Các người vậy mà to gan lớn mật, dám động đến người của tôi, vậy đừng trách tôi với Trương gia các người không khách khí!"
Chương 187: Ngọc Bội Kỳ Lân
Ngô Tà cũng không có đối với mấy người bị thương trong tộc Trương gia đuổi cùng giết tận, để cho bọn họ tự mình cứu chữa một phen, đi theo bọn họ đi Trương gia bổn gia chỗ đó là đại bản doanh, đó là một ngôi làng nhỏ nằm khuất dưới chân núi Trường Bạch.
Nhìn từ bên ngoài, không có gì khác biệt so với những ngôi làng lân cận.
Nhưng bước vào làng, người sáng suốt sẽ phát hiện, ngôi làng này được xây dựng theo Kỳ môn độn giáp. Người bình thường đi vào làng, trận pháp sẽ không phát động, nhưng nếu có địch nhân công kích, liền sẽ không có đường lui, rất ít người có thể dưới tình huống trận pháp khởi động, còn có thể toàn thân mà lui.
Đối với kỹ xảo này, Ngô Tà căn bản không thèm để tâm.
Hắn cõng Muộn Du Bình, không chút do dự đi theo lão đầu vào làng.
Lão đầu đó nói tên mình là Trương Tông Lâm, là một trưởng lão của Trương gia. Hắn sắp xếp cho Ngô Tà sống tạm trong một khoảng sân nhỏ riêng biệt, tự mình đi tìm tộc trưởng để báo cáo tình hình.
Tiểu Muộn Du Bình cũng đi theo Ngô Tà cùng đến khoảng sân nhỏ đó.
Vốn dĩ nhóm cô nhi Trương gia sống trong một một cái sân riêng, cũng có người chuyên môn chăm sóc bọn họ, nhưng Ngô Tà không yên tâm, nên giữ hắn ở lại.
Tiểu Muộn Du Bình không có ý kiến, Trương Tông Lâm có ý kiến cũng không dám nói, hắn sợ Ngô Tà lật mặt, lập tức muốn mạng mình. Đây chính là loại người giết người không chớp mắt.
Trương Tông Lâm rời đi không lâu, lại quay lại, khách khách khí khí mời Ngô Tà đi đến chỗ tộc trưởng một chuyến.
Ngô Tà dĩ nhiên không có ý kiến, nhưng hắn có một điều kiện, chính là muốn dẫn theo Tiểu Muộn Du Bình đi theo, Trương Tông Lâm đương nhiên chỉ có thể làm theo những gì Ngô Tà nói.
Vì thế, Ngô Tà cõng Muộn Du Bình, đi theo Trương Tông Lâm đến trước cửa một tòa cao trạch đại viện. Đây là sân nơi Trương Khởi Linh đương nhiệm đang sống.
Bọn Ngô Tà vừa đến cửa sân, liền có một lão đầu với bộ râu hoa râm ra đón, chính là Trương Khởi Linh đương nhiệm, hắn hướng về phía Ngô Tà vái chào: "Lão hủ là Trương gia đương nhiệm Khởi Linh, xin hỏi vị công tử này cao danh quý tánh."
Ngô Tà thấy thế, hơi hởi mỉm cười, xem ra Tiểu Ca tiền nhiệm, cũng không có thất hồn chứng, hơn nữa biết lai lịch thật sự sứ mệnh rốt cuộc là gì của Trương gia.
-"Tôi họ Cơ danh Ngô Tà, ngài gọi tôi Ngô Tà là được."
Trương Khởi Linh sau khi nghe được Ngô Tà tự báo tên, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc đan xem sắc mặt, chẳng lẽ đây là quý nhân được các thế hệ Trương gia Khởi Linh bảo vệ mấy ngàn năm, đã tự động xuất thế? Sao có thể như vậy được?
"Cơ công tử, mời đến nội đường nói chuyện." Trương Khởi Linh cung cung kính kính dẫn Ngô Tà đến nội đường.
Sau khi hạ nhân bưng trà nóng hổi lên, Trương Khởi Linh liền cho tất cả mọi người ra ngoài, chỉ mình và Ngô Tà ở lại, còn có một tiểu nhân nhi nằm trên lưng Ngô Tà không rên một tiếng.
Không đợi Trương Khởi Linh mở miệng dò hỏi, Ngô Tà lại móc ra cái ngọc bội kia, đưa cho Trương Khởi Linh.
-"Khối ngọc bội này, ông có nhận ra không?"
Trương Khởi Linh nhìn khối ngọc bội kỳ lân sống động như thật, lại nghĩ đến dòng họ của người này, còn có Trương Tông Lâm sau khi trở về miêu tả, không còn nghi ngờ gì nữa, người này chính là quý nhân được các thế hệ Trương gia Khởi Linh bảo vệ mấy ngàn năm, về phần tại sao hắn lại đột nhiên xuất hiện ở đây, chỉ sợ cùng đứa trẻ hắn cõng có quan hệ.
"Cơ công tử, nghe ngài nói chuyện không giống là người địa phương, xin hỏi ngài từ đâu tới đây?"
-"Tháp Mộc Đà, nhưng mà không phải Tháp Mộc Đà bây giờ, mà là Tháp Mộc Đà mấy chục năm sau."
"Vậy đứa trẻ này lại là người nào?"
-"Hắn chính là người đã đưa tôi ra ngoài, Khởi Linh đời kế tiếp Trương gia. Cho nên, tôi phải bảo đảm hắn an toàn."
Chương 188: Chuyện Kể Trước Khi Ngủ
Ngô Tà đương nhiên biết, trước khi Trương gia suy tàn, cũng có nắm giữ một hệ thống tính toán mạnh hơn Uông gia sau này.
Cho nên, Trương Khởi Linh mới đối với việc mình đột nhiên đến, biểu hiện bình tĩnh tự nhiên như vậy, bất quá như vậy cũng tốt, ít nhất giúp mình tiết kiệm công sức.
Sau đó mọi chuyện diễn ra thuận lợi, lão Trương Khởi Linh biết Tiểu Muộn Du Bình sau này sẽ kế nhiệm mình, tự nhiên sẽ không đối xử với hắn như trước nữa.
Ngô Tà nghiêm khắc cảnh cáo bọn họ, sau này không được phép để trẻ em đi dò đường trong mộ, càng không được tùy ý lấy kỳ lân huyết trên người họ.
-"Trương Khởi Linh, ông có hậu thế không? Nếu con cháu ông bị người kéo đi làm mấy việc này, ông có sẵn lòng hay không? Bọn nó không còn cha mẹ nữa, ông thân là tộc trưởng, hẳn là nên bảo vệ họ giống như bảo vệ con cháu mình mới đúng, sao lại có thể làm ra mất chuyện khốn nạn diệt vong mất nhân tính như vậy!"
Khi Ngô Tà nổi giận, lão Trương Khởi Linh sợ tới mức thở mạnh cũng không dám, đợi cậu nói xong, vội quỳ xuống nhận tội: "Đều là thuộc hạ hồ đồ, nhưng tôi bảo đảm, loại chuyện này về sau, tuyệt đối sẽ không xảy ra nữa, cũng hi vọng thiếu chủ có thể khoan dung độ lượng, tha thứ cho thuộc hạ lần này."
-"Thôi vậy, ông đứng lên đi. Tôi đã dạy cho mấy kẻ đó một bài học, không phạt ông nữa. Sau này, ông vẫn là tự giải quyết cho tốt đi!"
Từ đó về sau, Muộn Du Bình liền trở thành đối tượng trọng điểm được bồi dưỡng, lão Trương Khởi Linh này đối với người kế vị tương lại mình rất để tâm đến việc giáo dục, có lẽ cũng là lí do muốn thể hiện tốt trước mặt Ngô Tà, hắn đối với Muộn Du Bình tốt hơn nhiều so với đối với cháu trai mình.
Ngô Tà bồi Tiểu Muộn Du Bình sống ở đây một thời gian, liền rời Trương gia, tiếp tục đi du lịch khắp nói.
Trước khi rời đi, hắn lại dặn đi dặn lại Muộn Du Bình.
-"Tiểu Bình Tử, tôi phải đi rồi. Anh phải học cách chăm sóc bản thận thật tốt, bảo vệ bản thân, về sau không cho phép dễ dàng cắt cổ tay lấy máu nữa. Nhớ kỹ, anh chỉ là một người phàm, anh cũng sẽ đau, chảy nhiều máu cũng sẽ chết. Nếu anh chết, sẽ không nhìn thấy tôi nữa."
Tiểu Muộn Du Bình trong khoảng thời gian này rất ỷ lại Ngô Tà, kéo tay áo hắn không chịu buông ra:
-"Cùng nhau."
Ngô Tà sờ sờ cái đầu nhỏ của hắn, cười nói:
-"Tôi bây giờ không thể dẫn anh đi, thế giới của tôi, còn ở Tháp Mộc Đà, đợi sau khi anh lớn lên đi tìm tôi nha. Anh nhớ kỹ, sau này anh lớn lên, liền có thể tìm được tôi. Cho nên nha, Tiểu Bình Tử, nhanh lớn lên đi."
Muộn Du Bình gật đầu đồng ý với Ngô Tà, lưu luyến nhìn Ngô Tà ra khỏi làng.
...
-"Tiểu Ca, chuyện của Tiểu Bình Tử đã xong rồi. Tôi cũng không biết, sau khi tôi đi, anh có khóc nhè hay không."
Ngô Tà rúc vào trong lòng Trương Khởi Linh, giọng nói lôi cuốn kể xong câu chuyện về Tiểu Muộn Du Bình.
Trương Khởi Linh nghe đến rất xuất thần, phải mất nửa ngày mới định thần lại.
-"Kể xong rồi?"
Ngô Tà cảm thấy Muộn Du Bình ngẩn người chơi đặc biệt vui, liền vươn tay, chọt chọt sóng mũi thẳng của hắn, cười nói;
-"Phải nha, kể xong rồi, Tiểu Bình Tử."
-"Tiểu Tà, cậu gọi tôi là gì?"
-"Tiểu Bình Tử á. Lúc đó anh chỉ có năm tuổi, mới cao như vầy, tôi không gọi anh là Tiểu Bình Tử, không lẽ còn muốn gọi anh là Đại Bình Tử hả?"
Trương Khởi Linh không tiếp tục tranh luận về vấn đề xưng hô với Ngô Tà nữa, đặt miệng lên cái cổ mảnh khảnh của Ngô Tà, rầu rĩ mà nói:
-"Tiểu Tà, lúc đó cậu, tại sao muốn rời đi?"
Ngô Tà cười nói:
-"Sao vậy, anh luyến tiếc tôi đi nha. Nhưng mà, tôi chỉ là một kẻ xuyên không, không thể thay đổi nhiều sự tình của thời không đó, nếu không sẽ rối tung lên!"
-"Nhưng mà, lúc đó tôi, khẳng định thực thương tâm!"
-"Tiểu Bình Tử, ngoan, đừng buồn nữa. Chuyện kể trước khi ngủ xong rồi, chúng ta cũng nên đi ngủ đi."
Chương 189: Tâm Hữu Linh Tê
Vân Thái lên xe Tú Tú, Hắc Hạt Tử lên xe Tiểu Hoa, Bàn Tử muốn đi cùng Vân Thái, lại bị Tú Tú ghét bỏ:
-"Bàn Tử, anh đi xe sau đi, tôi muốn cùng Vân Thái tỷ tỷ nói chút chuyện riêng tư."
Vân Thái cũng nói:
-"Bàn ca, em nói với Tú Tú rồi, trước ở nhà em ấy hai ngày, anh về nhà trước đi, đừng lo cho em, chúng ta liên lạc qua điện thoại."
Bàn Tử đối với Vân Thái luôn là nói gì nghe đó, lại biết nàng đến Bắc Kinh là có nhiệm vụ Ngô Tà giao, có lẽ Ngô Tà sắp xếp chuyện nàng làm, cần sự hợp tác của Tú Tú.
-"Vậy Vân Thái muội tử, Vân Thái liền làm phiền em rồi. Tôi đã mấy tháng không về, cho nên phải nhanh về nhà xem chút."
-"Tiểu Lưu, anh đưa Bàn gia về đi." Hoắc Tú Tú
"Dạ, tiểu thư."
Vì thế, Bàn Tử lên mộ chiếc xe khác của Hoắc gia, lưu luyến không rời mà vẫy tay tạm biệt Vân Thái.
Trên xe, Tú Tú nhìn nét mặt nhỏ của Vân Thái lưu luyến không rời, liền biết giữa hai người họ chuyện hôn sự đã thành, cũng mừng cho bọn họ.
-"Vân Thái tỷ tỷ, Bàn Tử có phải cầu hôn với chị rồi không?"
Vân Thái ngạc nhiên mà hỏi:
-"Đúng vậy, sao em biết?"
Tú Tú chỉ nhẫn trên tay nàng, cười nói:
-"Là nó nói cho em biết, chúc mừng chị nha, Vân Thái tỷ tỷ."
-"Cảm ơn. Tú Tú, quần áo em đẹp thật nha!"
-"Bộ đồ này, nếu chị thích, hôm khác em sẽ dẫn chị đi mua mấy bộ."
-"Được nha, chị muốn hảo hảo đi dạo ở Bắc Kinh, giờ có em bên cạnh, sẽ không nhàm chán đâu."
...
Trên xe Giải Vũ Thần, Hắc Nhãn Kính sau khi ồn ào một lúc lâu, cuối cùng cũng nói đến chính sự:
-"Ngô Tà có gọi cho cậu không?"
-"Không có, Ngô Tà cũng đến Bắc Kinh?"
-"Phải. Tôi và Bàn Tử đến Bắc Kinh, vẫn là hắn muốn chúng tôi đến. Lẽ ra, hôm qua hắn và Trương câm đã đến mới đúng, sao lại không liên lạc với cậu."
-"Tiểu tử này, thật không đủ nghĩa khí, đến Bắc Kinh cũng không tìm tôi. Không được, giờ tôi phải gọi cho hắn."
Giải Vũ Thần không biết Ngô Tà lại nghẹn ý nghĩ xấu gì, vậy mà không thông báo cho mình, trong lòng có chút lo lắng, lập tức gọi cho hắn.
-"Ngô Tà, tôi là Tiểu Hoa."
-"Tiểu Hoa hả, cậu có phải đã đón Hạt Tử nhà các cậu không?"
-"Hạt Tử không phải Giải gia nhà tôi, hơn nữa hắn là sư phụ cậu, cùng tôi nửa xu cũng không có quan hệ!"
Hắc Nhãn Kính nghe mấy lời này có chút không lọt tai, ở một bên kêu oan:
-"Hoa Nhi gia, ngài không thể qua cầu rút ván, bạc tình bội nghĩa nha!"
Giải Vũ Thần nghe mấy lời vô nghĩa xong, dùng sức tán đầu hắn, mắng:
-"Câm miệng! Cậu có tin tôi kêu người đá cậu xuống xe không?"
Hắc Nhãn Kính thấy Tiểu Hoa rất tức giận, lập tức thức thời mà ngậm miệng, dùng tay ra hiệu mình sẽ ngoan ngoãn nghe lời...
Ngô Tà nghe trong điện thoại hai người họ tán tỉnh đánh yêu, cười đến không khép lại được, làm Trương Khởi Linh bên cạnh rất khó hiểu.
-"Tiểu Tà, làm sao vậy?"
Ngô Tà khoát tay với hắn, ý bảo hắn đừng nói chuyện.
-"Tiểu Hoa, thật không ngờ tới, sư phụ tôi nghe lời cậu như vậy."
Giải Vũ Thần tức giận mà nói:
-"Bỏ đi, không nói hắn nữa. Ngô Tà, cậu đang ở đâu? Khi nào đến Bắc Kinh? Cậu âm thầm lặng lẽ tới Bắc Kinh, sao cũng không nói với tôi một tiếng?"
Ngô Tà cũng không hề giấu diếm.
-"Tiểu Hoa, chiều hôm qua tôi và Tiểu Ca tới Bắc Kinh. Còn chưa kịp đi tìm cậu, cậu đã gọi tới rồi. Anh em chúng ta, thật là tâm hữu linh tê nha!"
Chương 190: Ân Nhân Cứu Mạng
Ngô Tà và Trương Khởi Linh hôm qua đã đến Bắc Kinh, sau đó Ngô Tà tìm người thả gió ra, nói trong tay mình có một bản vẽ Dạng Thức Lôi.
Tin tức truyền đi không lâu, đã có người tìm Ngô Tà, nói là có ý mua bộ bản vẽ này, hơn nữa còn ra giá rất cao.
Đương nhiên Ngô Tà sẽ không thật sự bán bản vẽ này, hắn chẳng qua là muốn dụ người phía sau gặp mặt.
Vì thế, sau nhiều lần trắc trở, người mua phía sau hôm nay cuối cùng cũng truyền tin, nói là ba ngày sau ở khách sạn Tân Nguyệt gặp nhau.
Ngô Tà dĩ nhiên biết người mua kia chính là Hoắc Tiên Cô Hoắc lão thái thái, cũng chính là bà nội Hoắc Tú Tú.
Sau khi nghe tin này, hắn liền nhớ tới chiến tích chói chang đời trước thiết tam giác bọn họ đại náo khách sạn Tân Nguyệt, không khởi cười khổ một trận, xem ra bản thân mình với khách sạn Tân Nguyệt này, thật đúng là bát tự không hợp, trọng sinh một đời, lại phải đập lần nữa!
Nghĩ đến đây, hắn nhìn Muộn Du Bình bên cạnh.
-"Tiểu Ca, anh đến khách sạn Tân Nguyệt bao giờ chưa?"
Trương Khởi Linh suy nghĩ một hồi rồi lắc đầu.
-"Không nhớ rõ."
-"Khách sạn Tân Nguyệt này, cũng không phải người bình thường có thể vào. Chúng ta một lát, kêu Bàn Tử đến, cùng đi mua bộ quần áo tử tế. Bằng không nha, chỉ cửa lớn của khách sạn Tân Nguyệt, chúng ta còn không vào được!"
Trương Khởi Linh có chút không thể hiểu.
-"Chúng ta cũng không thể vào?"
-"Phải nha, khách sạn Tân Nguyệt mặc dù cùng Trương gia có quan hệ mật thiết, nhưng chủ nhân trên danh nghĩa dù sao cũng họ Doãn, Doãn Nam Phong đó cũng không hẳn là loại người dễ sống chung. Trương Nhật Sơn nhà các anh, lại cả ngày nhàn rỗi không quan tâm chính sự. Nay cả khi chúng ta tới khách sạn Tân Nguyệt, hắn cũng chưa hẳn dám lộ diện.
Nói tới đây, Ngô Tà lộ ra nụ cười, có chút không có ý tốt mà nói với Trương Khởi Linh:
-"Tiểu Ca, anh nói, Hoắc Tiên Cô và Trương Nhật Sơn, bọn họ nếu như gặp anh, còn có thể nhận ra anh hay không?"
-"Bọn họ lại không mất trí nhớ!"
-"Ý anh là nói, bọn họ nếu nhìn thấy anh mà không có phản ứng gì, đã nói rõ bọn họ đang giả vờ?"
Trương Khởi Linh gật đầu.
-"Tôi cũng cảm thấy vậy. Thời gian chúng ta ở núi Tứ Cô Nương khoảng thời gian đó, nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn. Anh có thể không nhớ rõ, nhưng tôi lại nhớ vô cùng rõ ràng. Lúc đó, đừng nói là Hoắc Tiên Cô và Trương Nhật Sơn, cho dù là Trương Đại Phật gia Trương Khải Sơn, nhìn thấy tộc trưởng anh, cũng phải khom lưng quỳ xuống, không dám có chút bất kính đâu."
Trương Khởi Linh nghe xong lời này, cũng không quá ngạc nhiên, giống như hắn sớm đã quen với những chuyện này, Trương Đại Phật gia thì lại thế nào, chỉ cần hắn còn thừa nhận mình là con cháu Trương gia, cũng không dám không tôn kính tộc trưởng Trương gia.
Nhắc tới Trương Đại Phật gia, Trương Khởi Linh trong lòng động một cái, hắn bỗng nhiên nhớ tới một chuyện cũ, có liên quan đến Trương Đại Phật gia.
-"Tôi từng gặp Trương Khải Sơn và Doãn Tân Nguyệt."
Ngô Tà vừa nghe lời này, liền biết hắn nghĩ tới cái gì, truy hỏi nói:
-"Chuyện là khi nào?"
-"Khi tôi mười mấy tuổi, Doãn Tân Nguyệt và Trương Nhật Sơn dẫn theo Trương Khải Sơn đến Trương gia chữa bệnh... "
Ngô Tà cũng không biết chuyện này, khi đó hắn, bởi vì biết mấy năm đó, Trương Khởi Linh sẽ không gặp nguy hiểm gì, cho nên cũng không bên cạnh Trương Khởi Linh, mà một mình đi dạo chơi nơi khác.
Sau khi nghe Trương Khởi Linh kể ngắn gọn lại, Ngô Tà đại khái hiểu được nguồn gốc vấn đề.
-"Tiểu Ca, không ngờ đến, anh còn là ân nhân cứu mạng của Trương Khải Sơn."
-"Hắn dù sao cũng là người Trương gia."
Đúng vậy, mặc kệ người bổn gia, hay là người chi thứ, đều là người Trương gia. Ở trong mắt tộc trưởng Trương Khởi Linh, đều là tộc nhân mình. Hắn sao lại có thể thấy chết không cứu được!
...
2023.07.15
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro