Chương 211 - 220
EDIT: HANNNURLUVE
Mị xin khẳng định mị dịch truyện này sẽ có một số câu khác với bản gốc do nếu dịch nguyên bản gốc sẽ khó hiểu câu văn không mượt nên có một số chỗ mị dịch khác để phù hợp văn phong hiện tại. Xin cảm ơn.
Xin nhắc lại không giống bản gốc 100%
...
Chương 211: Lựa Chọn Năm Đó
Hoắc lão thái thái nói với Ngô Tà:
-"Nói thẳng đi, thứ đó rốt cuộc là bán, hay là không bán?"
-"Kì thật thứ đó với tôi mà nói, có cũng được mà không cũng được. Chỉ là, tôi không hiểu, ngài tại sao nhất định phải mua nó?"
Hoắc lão thái thái liếc Ngô Tà một cái, cười lạnh một tiếng.
-"Chỉ e cậu muốn hỏi, cũng không phải tại sao tôi muốn mua, mà là trên đó vẽ cái gì đi?"
Ngô Tà bật cười, Hoắc Tiên Cô này tính tình quả nhiên giống như khi còn trẻ, mắt cao hơn đầu, tự tin quá mức.
Ngô Tà nghĩ tới bà nội mình, hai lão thái thái này, đều xuất thân từ gia đình tiểu thư khuê các, tại sao ông nội lại chọn bà nội, mà không phải là Hoắc Tiên Cô? Chắc là không chịu được tính tình này của bà đi.
-"Ha ha ha... lão thái thái, ngài vẫn tự tin như ngày nào. Tôi cuối cùng cũng hiểu ra một chuyện rồi."
Hoắc lão thái thái kinh thường liếc Ngô Tà một cái, có chút tức giận một chút:
-"Tiểu cẩu cậu, lại hiểu ra chuyện gì?"
-"Tôi hiểu rồi, tại sao năm đó, ông nội tôi lại chọn bà nội tôi, mà không phải ngài."
Ngô Tà mỉm cười nói với Hoắc lão thái thái:
-"Đều là bởi vì ngài trong mọi việc tự tin quá mức, luôn cảm thấy mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của mình. Thử hỏi, trên đời này có người đàn ông nào, bằng lòng để người phụ nữ của mình vênh mặt hất cằm sai khiến bắt bẻ đủ điều. Càng huống hồ là người đàn ông như ông nội tôi!"
Không chờ Hoắc lão thái thái nổi bão, Ngô Tà lại nói tiếp:
-"Ngài cho rằng tôi từ xa chạy đến Bắc Kinh, lại hẹn gặp ngài ở đây, chỉ muốn bán bản vẽ thôi sao? Ngài dựa vào cái gì cho rằng, tôi khẳng định không biết trên đó vẽ cái gì sao?"
Hoắc Tiên Cô sống tới tám chín mươi tuổi, rất ít người dám ở trước mặt bà nói như vậy.
Cho nên, nghe lời Ngô Tà nói, vậy mà tức giận đến nửa ngày nói không ra lời.
Bàn Tử nghe Ngô Tà độc miệng, trong lòng rất an ủi, hắn luôn sợ Ngô Tà đấu không lại Hoắc lão thái thái bị chịu thiệt, bây giờ xem ra mình toàn lo xa thôi. Về hậu quả của việc này, hắn mới lười suy xét.
Tú Tú lại biết, Ngô Tà nói chuyện thẳng thắn, đã hoàn toàn đắc tội bà nội, không khỏi không âm thầm lo lắng cho Ngô Tà.
Hoắc Tiên Cô ngoài ý muốn không hề tức giận, mà cười lạnh hỏi Ngô Tà:
-"Người trẻ tuổi, ai cũng có thể khoác lác. Cậu có biết, hậu quả của việc khoác lác trước mặt tôi là gì không?"
-"Tôi nói ngài tự tin quá mức đi, ngài còn không chịu thừa nhận. Vậy được rồi, tôi nói cho ngài biết, trên bản vẽ rốt cuộc là vẽ cái gì, ngài nghe cho kĩ, tôi chỉ nói một lần."
Ngô Tà ghé sát bên tai Hoắc lão thái thái, nói bằng giọng chỉ hai người nghe được.
-"Trương gia cổ lâu."
Sau đó Ngô Tà đứng thẳng người, lùi về sau nửa bước.
-"Thế nào, lão thái thái, tôi nói đúng không?"
Hoắc Tiên Cô nghe được đáp án của Ngô Tà, trên mặt cuối cùng lộ ra biểu cảm khiếp sợ, chỉ vào hắn.
-"Cậu... tiểu cẩu cậu, làm sao biết được?"
-"Lão thái thái, đừng nhìn mặt mà bắt hình dong, biển không thể đo bằng cốc. Ngài không nên cậy già lên mặt, xem thường người trẻ tuổi chúng tôi."
-"Hảo tiểu tử, xem như cậu lợi hại! Đồ đó cậu rốt cuộc có bán không?"
-"Lão thái thái, tôi biết thứ này, còn có thể nhiều hơn không chỉ dừng ở đây."
-"Cậu rốt cuộc còn biết chuyện gì nữa?"
-"Tôi biết, ngài đã sớm tìm được bảy bản vẽ còn lại, chỉ thiếu một phần trong tay tôi, cho nên, mới vội như vậy."
-"Cậu thực sự là cháu trai Ngô Tà của Ngô lão cẩu sao?"
-"Đúng. Ngài là thắc mắc sao tôi lại biết nhiều như vậy hả? Kì thật những gì tôi biết, nhiều hơn so với những gì ngài nghĩ."
Chương 212: Hóa ra Là Cậu
Hoắc lão thái thái là nhân vật thế nào, từ khi bà nghe Ngô Tà nói câu 'Trương gia cổ lâu', liền biết người này không hề đơn giản.
Nhớ năm đó, Trương Đại Phật gia đã cố hết sức chín trâu hai hổ, cuối cùng ở kênh nước Dực thành ở Cổ Trượng Tương Tây tìm thấy bức bình phong, lại mất nhiều năm, mới phá giải được mật mã, xác nhận vị trí của tất cả các Trương gia cổ lâu từng tồn tại trên đời này.
Lúc này mới có di tích hoạt động khảo cổ tại Trương gia ở Quảng Tây vào những năm 1950. Trước lần hoạt động khảo cổ đó, Trương Đại Phật gia khởi động kế hoạch Trương Khởi Linh lần thứ nhất, trên cả nước chiêu mộ người tên Trương Khởi Linh. Nhưng sự thật chứng minh, lúc chọn ra Trương Khởi Linh, lại không phải Trương gia Khởi Linh thật, mà chỉ là một người bình thường trùng tên trùng họ thôi.
Mãi cho đến núi Tứ Cô Nương năm 1960, trước khi vụ trộm mộ lớn nhất lịch sử bắt đầu, Trương Khởi Linh thật, cũng tức là Muộn Du Bình của Ngô Tà, mới chủ động hiện thân.
Trương Đại Phật gia và phó quan của hắn Trương Nhật Sơn, đã từng gặp Trương Khởi Linh, chỉ là lúc đó hắn chỉ là một thiếu niên, bây giờ Trương Khởi Linh đã sớm trưởng thành, trên người chỉ còn lờ mờ bóng dáng năm đó. Bởi vậy, Trương Đại Phật gia xác nhận, đây mới là Trương gia Khởi Linh thật, là người duy nhất biết bí mật Trương Gia Cổ Lâu!
Vì thế, Trương Khởi Linh thuận lí thành chương mà trở thành người lãnh đạo chân chính của hoạt động trộm mộ đó, cửu môn đều gọi hắn là 'người dẫn đầu', mọi người đối với lễ độ cung kính, ở trước mặt hắn thở mạnh cũng không dám.
Vừa nghĩ đến người dẫn đầu mười mấy năm trước, Hoắc lão thái thái trong lòng rùng mình. Bởi vì bà cùng lúc nhớ đến một người khác, đó là người trẻ tuổi luôn ở bên cạnh Trương Khởi Linh, cùng Trương đại tộc trưởng khuôn mặt tảng băng ngàn năm không cười khác là, người trẻ tuổi đó cả ngày đều cười khanh khách, cư xử nói chuyện cũng đặc biệt khách sáo đặc biệt rất lịch sự...
Những chuyện cũ như thước phim hiện lên trước mắt Hoắc Tiên Cô, hình ảnh cuối cùng dừng ở trên người trẻ tuổi tên Quan Căn, bà bỗng nhiên bừng tỉnh, chỉ vào Ngô Tà kinh ngạc mà nói:
-"Cậu... hóa ra là cậu... "
Ngô Tà thấy bà ta cuối cùng cũng nhận ra mình, cũng liền dứt khoác thừa nhận.
-"Không sai, là tôi. Tiên Cô, biệt lai vô dạng(*) nha!"
(*)别来无恙 [biéláiwúyàng] hi vọng bạn vẫn khoẻ từ khi chúng ta chia tay, kiểu hỏi thăm sức khỏe lâu ngày không gặp á.
-"Ha ha ha... thì ra Quan Căn chính là Ngô Tà! Ha ha ha... khó trách lão cẩu đó bất thường như vậy... thì ra cậu là cháu trai của hắn!"
Lời này mấy người nghe không hiểu chân tướng, chỉ sợ sẽ cảm thấy Hoắc lão thái thái này tinh thần có vấn đề.
Nhưng Bàn Tử và Trương Khởi Linh biết sự thật.
Bọn họ biết, 40 năm trước, Ngô Tà từng dùng tên giả Quan Căn, cùng tham gia hoạt động trộm mộ lớn nhất lịch sử với Trương Khởi Linh. Hoắc Tiên Cô với tư cách đương gia cửu môn Hoắc gia, khẳng định đã tiếp xúc không ít với Quan Căn. Cho nên, bà có thể nhận ra hắn, cũng rất bình thường.
Hoắc lão thái thái khi nói ra lời này, bởi vì tâm trạng quá mức kích động, âm thanh không khỏi có chút mất khống chế, so với từ khác cao hơn một chút, cho nên đôi tai nhạt bén của Hắc Nhãn Kính cuối cùng cũng có tác dụng.
-"Hoa Nhi gia, sao tôi nghe thấy Hoắc lão thái thái nói cái gì mà Quan Căn chính là Ngô Tà, còn nói Ngô Tà là cháu trai Ngô lão cẩu. Sao lời này câu trước không ăn khớp với câu sau vậy, hay là lão thái thái bị đồ đệ tôi bị làm tức đến thất tâm phong(*) rồi hả?"
(*) giống kiểu tinh thần bất ổn á.
Giải Vũ Thần nhíu mày nói:
-"Ngô Tà từng giả làm Quan Căn, cùng chúng ta đi Tháp Mộc Đà, chuyện này Tú Tú biết, không lẽ nó nói cho Hoắc lão thái thái biết?"
-"Nghe giọng bà ta không phải biết lâu, mà giống như vừa mới biết. Ai, lão thái thái đáng thương, cũng không biết chịu kích thích gì, mới mất không chế như vậy. Cho nên, tôi nói Hoa Nhi gia, cậu đừng lo lắng cho bạn thân từ nhỏ của cậu nữa. Ngô Tà bây giờ, chỉ có hắn khi dễ người ta, còn có ai có thể khi dễ hắn chứ!"
Chương 213: Có Chí Thì Nên
Tiếng chuông đại sảnh tầng vang lên, ngay sau đó, tiếng nữ đấu giá truyền tới: "Buổi đấu giá sắp bắt đầu!"
Hoắc lão thái thái nhìn Ngô Tà một cái.
-"Cậu hôm nay tới khách sạn Tân nguyệt, e rằng là bởi vì vật phẩm mà tới đi?"
Đã đến nước này, Ngô Tà cũng không cần phải che giấu nữa, liền nhẹ gật đầu.
-"Không sai. Lai lịch của món đồ đó, chắc hẳn bà cũng rõ đi. Cho nên, hôm nay chúng tôi sẽ không trắng tay trở về."
-"Vở kịch hôm nay sẽ rất náo nhiệt đây. Đây có lẽ là lần đầu tiên cậu tham gia buổi đấu giá ở đây phải không?"
-"Có thể nói như vậy. Nhưng hôm nay chúng tôi không có đặt chỗ trước, lại không muốn đem đồ vật như vậy chắp tay nhường người."
-"Cậu không phải là tính cướp công khai đi?"
-"Sao có thể chứ. Ngô gia chúng tôi mặc dù không có tiền như Hoắc gia, nhưng cũng không phải gia đình bình thường, chút ít tiền này vẫn bỏ ra được."
Lúc này, từng bức bình phong trong phòng bao đều mở ra, lộ ra người bên trong. Bàn Tử phát hiện có mấy người là nhân vật cấp bật đế vương trong giới sưu tầm, nhíu nhíu mày, nói vào tai Trương Khởi Linh:
-"Tiểu Ca, đối thủ cạnh tranh của chúng ta, chủ ý rất cứng nha! Chuyện hôm nay, không dễ làm lắm đâu!"
Trương Khởi Linh vẫn luôn nhìn chằm chằm Ngô Tà và Hoắc lão thái thái bên kia, nghe lời Bàn Tử nói, chỉ khẽ ừ một tiếng, tỏ ý bản thân đã nghe thấy.
Bàn Tử đương nhiên biết, tầm quan trọng quỷ tỷ kia đối với Ngô Tà và Trương Khởi Linh, biết chuyện hôm nay chỉ sợ không thể thiện được, cũng không hề nói gì, để tránh thính nô trong khách sạn nghe thấy, để lộ sớm.
Ngô Tà trước suy sau nghĩ, hôm nay muốn đại náo khách sạn Tân Nguyệt hay không vấn đề này đã do dự nửa ngày trời, nhưng hắn nghĩ tới nghĩ lui, cũng không nghĩ ra cách nào lưỡng toàn kỳ mỹ, cuối cùng đưa ra quyết định khó khăn, vẫn là ngồi xuống ghế bên cạnh Hoắc lão thái thái.
-"Tiên Cô, chuyện bản vẽ, chúng ta sau khi rời khỏi đây sẽ bàn sau. Bây giờ, vẫn là giải quyết vấn đề trước mắt cái đã."
Hoắc Tú Tú nhìn thấy Ngô Tà ngồi ở vị trí đó, lắp bắp kinh hãi, cho rằng hắn không biết ý nghĩa chỗ ngồi đó.
-"Ngô Tà ca ca, anh không thể ngồi vị trí đó, đó là... "
Không chờ Tú Tú nói hết lời, Hoắc lão thái thái đã ngăn nàng lại.
-"Tú Tú, không cần xen vào chuyện người khác, cái vị trí người khác không ngồi được, Ngô gia tiểu gia kia lại ngồi được."
Tú Tú mặc dù không dám làm trái lệnh bà nội, nhưng trong lòng vẫn lo lắng cho Ngô Tà.
-"Bà nội, vừa rồi Ngô Tà ca ca vội vàng, nói chuyện có chút không lựa lời, ngài xem anh ấy là tiểu bối, đừng chấp nhặt với anh ấy nha."
Hoắc lão thái thái thấy cháu gái bảo bối của mình để tâm tới Ngô Tà như vậy, rất là khó chịu.
-"Nha đầu ngốc, bớt nói vài câu đi, con bị người bán, còn muốn giúp người đếm tiền!"
Ngô Tà cười cười, nói với Tú Tú:
-"Tú Tú muội muội, cảm ơn lòng tốt của em. Nhưng anh trong lòng biết rõ, vật phẩm hôm nay đối với anh mà nói rất quan trọng, cho nên đèn trời này, anh hôm nay chắc chắn thắp."
-"Ngô Tà ca ca, anh biết thắp đèn có nghĩa là gì không?"
Ngô Tà gật đầu:
-"Anh còn biết, năm đó ở khách sạn Tân Nguyệt thắp đèn trời, chính là Trương Đại Phật gia. Lần đó sau khi Phật gia thắp đèn, liền ôm được mỹ nhân về, thành con rể của khách sạn Tân Nguyệt!"
Bàn Tử nghe xong lời này, không khỏi sốt ruột dùm Trương Khởi Linh.
-"Tiểu Ca, ý của Ngô Tà, không phải là muốn học Phật gia, làm con rể khách sạn Tân Nguyệt đi? Nếu đúng là vậy, cậu phải làm sao bây giờ?"
Trương Khởi Linh nhớ tới cậu chuyện phía sau Ngô Tà đã kể với mình, nói:
-"Hắn muốn làm Ngô Tiểu Phật gia."
Chương 214: Buổi Đấu Giá Bắt Đầu
Giải Vũ Thần ngồi ở đối diện, rõ ràng nhìn thấy Ngô Tà ngồi xuống bên cạnh Hoắc lão thái thái, cũng chấn động.
-"Hạt Tử, đồ đệ của cậu rốt cuộc có đáng tin cậy không vậy? Nếu hắn thật sự muốn thứ đó, tại sao không đến phòng bao tôi, chúng ta hợp lực đánh. Hắn có phải não bị úng không, cứ phải ăn vạ ở chỗ Hoắc lão thái thái thì không nói đi, còn muốn thắp cái đèn đó."
Hắc Nhãn Kính đối với cách nghĩ của đồ đệ cũng là ngẫm nghĩ không thấu.
-"Hoa Nhi gia, Ngô Tà trước khi tới khách sạn Tân Nguyệt, hắn không biết ý nghĩa của vị trí kia đi?"
Giải Vũ Thần vừa nghĩ tới, Hạt Tử nói cũng có lí, Ngô Tà là người Hàng Châu, là lần đầu đến khách sạn Tân Nguyệt, không biết quy tắc nơi này, cũng là điều bình thường.
-"Cái này cũng có khả năng. Như vậy đi, thừa dịp buổi đấu giá còn chưa bắt đầu, cậu mau đi gọi hắn qua đây đi." Giải Vũ Thần
-"Nhưng mà, Ngô Tà để cậu giả vờ bất hòa với hắn. Tôi như vậy đi tìm hắn, chẳng phải mọi sự sắp xếp của hắn đều uổng phí sao?"
Hắc Hạt Tử cúi xuống nói nhỏ bên tai Giải Vũ Thần.
-"Bây giờ sao tôi quan tâm nhiều vậy được. Cậu vẫn là mau đi mau về, không còn thời gian."
Hắc Nhãn Kính đồng ý một tiếng, đanh định ra cửa, lại nghe thấy giọng nói của nữ đấu giá từ đại sảnh lầu một vang lên: "Buổi đấu giá hiện tại bắt đầu, xin mọi người đừng đi lung tung."
-"Hoa Nhi gia, không kịp rồi."
-"Thôi bỏ đi, dù sao nhìn những người tới mua hôm nay, thắp hay không thắp, Ngô Tà gánh không nổi đâu, mặc xác hắn lăn lộn đi!"
-"Hoa Nhi gia, cậu không phải đưa hắn một tấm thẻ sao?"
-"Số tiền đó chắc là không đủ dùng, chúng ta vẫn nên tùy cơ ứng biến đi, Hạt Tử."
Trương Nhật Sơn từ trên cao nhìn xuống tình hình bên dưới, khi hắn nhìn thấy Ngô Tà ngồi vào bên phải, cũng sửng sốt, nghĩ thầm vì quỷ tỷ này, xem ra Ngô Tà thật sự là làm bất cứ giá nào.
Một Lát nếu thật sự đánh tới, bản thân rốt cuộc nên làm gì đây, mới có thể vừa không đắc tội Doãn Nam Phong, lại có thể giúp được tộc trưởng bọn họ.
Vấn đề này làm Trương Nhật Sơn rất đau đầu, đành phải lặng lẽ trở về phòng mình, từ từ nghĩ.
Một nhân viên phục vụ bê khay đi vào phòng bọn Ngô Tà, nhìn thấy Ngô Tà ngồi ở vị trí đó, sắc mặt thay đổi: "Hoắc Tiên Cô, người bạn của ngài ngồi sai vị trí rồi đi?"
Hoắc lão thái thái liếc cô một cái.
-"Mở mang tầm mắt đi? Từ sau khi Trương Đại Phật gia ngồi, đã rất lâu không có người dám ngồi vị trí này. Chẳng qua, mấy món đồ đấu gia hôm nay, cũng là trăm năm khó gặp. Xuất hiện mấy cái mạng không muốn sống, cũng xem như là hợp với tình hình."
"Xin chờ một lát." Người phục vụ lui xuống.
Ngô Tà mở danh sách đưa cho mình ra, Bàn Tử cũng thò qua cùng nhìn, phát hiện vật phẩm đấu giá quả nhiên là quỷ tỷ.
-"Quả nhiên là quỷ tỷ, chúng ta tới đúng rồi." Bàn Tử
Ngô Tà gật đầu.
-"Phật gia tôi đây xem như đã định rồi." Ngô Tà
Trong mười mấy tới, nhân vật có gan thắp thiên đăng khách sạn Tân Nguyệt, chỉ có hai người, một là Trương Đại Phật gia Trương Khải Sơn thời kỳ dân quốc, và còn lại là Ngô Tiểu Phật gia Ngô Tà thế kỷ 21, đây là lời giải thích nguồn gốc danh hiệu Ngô Tiểu Phật gia này.
Năm đó Trương Đại Phật gia thắp thiên đăng, cuối cùng ôm được mỹ nhân về.
Hôm nay Ngô Tiểu Phật gia thắp thiên đăng, lại có thể cầu được ước thấy hay không, mang quỷ tỷ đi?
Lại một hồi chuông vang lên, "Ấn ngọc long ngư khắc hình quỷ, bây giờ bắt đầu đấu giá."
Người phục vụ nhấc tấm vải màu vàng bao phủ bên ngoài nắp thủy tinh, để lộ ra thứ bên trong.
-"Quả nhiên là quỷ tỷ." Bàn Tử
Trương Khởi Linh gật đầu.
Chương 215: Nhà Ngô Tà
Ấn ngọc long ngư khắc hình quỷ, trên ấn ngọc khắc, một con kì lân dẫm lên quỷ. Kỳ lân ưỡn ngực ngẩng cao đầu, đạp lên một con quỷ ba đầu, móng vuốt của con quỷ nằm trên móng vuốt của kỳ lân. Còn con kỳ lân này, như được hợp thành từ vô số con quỷ nhỏ.
Quan sát ấn ngọc quỷ này từ góc độ khác, có thể nhìn ra vô số long ngư từ tạo hình kỳ lân.
Quỷ tỷ vốn dĩ thuộc sở hữu của Lỗ Thương vương. Theo truyền thuyết, trong bụng một con mãng xà khổng lồ, Lỗ Thương vương tìm thấy một hộp ngọc màu tím, trong chiếc hộp có chứa quỷ tỷ.
Nghe câu chuyện thời xưa lưu truyền, chỉ cần có quỷ tỷ làm tín vật, là có thể điều động cả ma quỷ âm binh.
Ngoài ra, còn có truyền thuyết nói rằng, chỉ có quỷ tỷ mới mở được Thanh Đồng môn, chứng kiến bí mật trong đó -- chung cực.
Đối với Ngô Tà và Bàn Tử mà nói, đây không phải truyền thuyết, mà là sự thật.
Bọn họ từng ở trước cửa Thanh Đồng môn, tận mắt thấy Trương Khởi Linh cầm quỷ tỷ trong tay, trà trộn vào trong đội ngũ âm binh, bước vào Thanh Đồng môn.
Về phần truyền thuyết mãng xà khổng lồ, nếu trong cung Tây Vương Mẫu có một con xà mẫu đã sống mấy ngàn năm, thì còn cái gì không thể xảy ra đâu!
Càng huống hồ, khi nhân viên làm việc khách sạn Tân Nguyệt, đặt quỷ tỷ vào trong một hộp thủy tinh dùng một cây gậy, dừng lại trước cửa mỗi phòng bao, để các vị người mua kiểm tra hàng hóa, hắn rõ ràng rành mạch nhìn ra, vật liệu làm quỷ tỷ, vậy mà là vẫn ngọc.
Đối với vẫn ngọc, Ngô Tà cũng không xa lạ, khối vẫn ngọc to lớn ở Tây Vương Mẫu cung, hắn đã từng đi ra đi vào.
Bàn Tử cũng nhận ra được, thấp giọng nói với Ngô Tà:
-"Thiên Chân, cậu có nhìn ra, quỷ tỷ này từ vẫn ngọc làm ra."
Ngô Tà gật đầu.
-"Cho nên, đây là đồ của nhà cậu nha."
Bàn Tử dùng âm thanh chỉ có mình và Ngô Tà mới có thể nghe được:
-"Cũng phải, ngay cả Trương gia cũng vì bảo vệ cậu mà tồn tại, đồ của Trương gia, đương nhiên cũng là của cậu."
Ngô Tà hơi hơi mỉm cười. Nếu thật muốn tìm hiểu nguồn gốc, thật đúng là có chuyện như vậy.
Mắt thấy đồ nhà mình, bị nhiều người mơ ước như vậy, Ngô Tà thật không biết là nên giận, hay là nên làm thinh, dù sao cũng đã mấy ngàn năm trôi qua rồi, đồ tốt trên đời này, làm sao lại có thể nói rõ đây rốt cuộc là của ai đây!
Hộp thủy tinh đựng quỷ tỷ sau khi đưa một vòng, lại được đặt trở lại vị trí chính giữa đài đấu giá.
Giải Vũ Thần cũng đã từng thấy vẫn ngọc ở Tây Vương Mẫu cung, đương nhiên cũng nhận ra chất liệu quỷ tỉ này, thầm nghĩ thì ra đồ này thật đúng là từ nhà Ngô Tà ra, khó trách hắn hôm nay muốn thắp đèn trời.
Lúc này, phục vụ cầm chuông đi vào phòng bao của Giải Vũ Thần, đặt chuông lên bàn cho hắn: "Hoa Nhi gia, chuông của ngài."
Giải Vũ Thần vốn cũng là tới đây vì quỷ tỷ, nhìn hắn nhìn thấy dáng vẻ Ngô Tà nắm chắc phần thắng, biết mình hôm nay là vô vọng rồi, liền có chút buồn bực mà nói:
-"Đưa tôi cái chuông này có ích gì chứ, tiểu tử ngốc kia đã ngồi ở đó rồi."
Sau khi phục vụ ra ngoài, Hắc Nhãn Kính an ủi hắn nói:
-"Hoa Nhi gia, tôi biết, ngài hôm nay cũng vì quỷ tỷ kia mà tới. Nếu không như vậy, đợi sau khi Ngô Tà bọn họ lấy được quỷ tỷ, tôi sẽ nghĩ cách, giúp cậu cướp hoặc là trộm về ha?"
Giải Vũ Thần nghe lời của hắn chẳng ra gì cả, thích thú nói.
-"Hạt Tử, cậu lừa được ai? Ngô Tà có Trương câm bên cạnh, cậu dám đi cướp đồ của hắn hả?"
-"Kia có gì không dám chứ, chỉ cần Hoa Nhi gia nói một câu, dù cho lên núi đao, xuống chảo dầu, Hạt Tử tôi cũng không chớp mắt lấy một cái."
Chương 216: Lại Thắp Đèn Trời
Giải Vũ Thần nghe Hắc Hạt Tử nói, cảm động lên ngôi, lại nhớ tới một chuyện:
-"Hạt Tử, cậu ít gạt tôi đi, tôi lại không phải đứa trẻ 3 tuổi. Một cuộc gọi của Ngô Tà, cậu liền chạy đến chỗ hắn, tôi còn có thể trông cậy vào cậu giúp tôi đi cướp đồ của hắn sao?"
Hắc Hạt Tử vừa nghe Giải Vũ Thần lại hết chuyện hay lại nói tới chuyện đó, chỉ đành chuyển đề tài.
-"Hoa Nhi gia, món nợ này, chúng ta có thể về nhà rồi tính sau được không. Bây giờ, trước hết vẫn là nghĩ cách giúp Ngô Tà đi."
-"Hừ, trong lòng cậu chỉ có đồ đệ bảo bối của cậu thôi!"
Giải Vũ Thần hừ lạnh một tiếng, dọa Hắc Nhãn Kính sợ run lên, đang định giải thích, lại nghe hắn nói:
-"Bỏ đi, Ngô Tà đã nói tôi là quý nhân của hắn, tôi cũng không thể bỏ mặc hắn được. Haizzz, chắc là kiếp trước tôi mắc nợ nhà hắn quá nhiều đi, nên đời này tới là để trả nợ rồi."
Lúc hai người đang nhỏ giọng nói chuyện, giọng nữ đấu giá truyền tới: "Thắp đèn."
-"Hạt Tử, thời khắc chứng kiến kì tích tới rồi."
Hắc Nhãn Kính lúc này cũng nghĩ ra rồi, Ngô Tà muốn đại náo chuyện này lên, vậy náo đi, sư phụ như mình cũng theo hắn cùng đại náo một trận. Càng huống chi, hắn biết Giải Vũ Thần tuy rằng ngoài miệng tuyệt tình, thật ra không thể nhìn thấy Ngô Tà chịu ấm ức, không có khả năng không ra tay giúp Ngô Tà.
-"Hoa Nhi gia, chúng ta cùng nhau chứng kiến thời khắc quan trọng này đến đi. Chuyện thắp đèn ở khách sạn Tân Nguyệt, một hoạt động lớn mười mấy năm hiếm gặp một lần.
-"Đúng vậy, nghe nói, lần cuối thắp đèn, là thắp khi Trương Đại Phật gia lúc còn trẻ."
-"Ngô Tà làm ầm như vậy cũng không tồi, ít nhất từ nay danh hiệu trong giới, từ nay về sau cũng coi như bước đầu thành công. Sau này nhắc tới Ngô gia Tiểu tam gia, người giống như Lưu Ly Tôn Tử, ước chừng không dám tùy tiện trêu chọc hắn."
-"Nói vậy, không phải Ngô Tà không biết ý nghĩa thắp đèn trời, mà là cố ý hả?"
-"Đương nhiên, cậu cảm thấy trên đời này có chuyện lão yêu ngàn năm không biết sao?"
-"Nói vậy cũng phải. Hạt Tử, đồ đệ cậu lợi hại như vậy, cậu không phải rất tự hào sao?"
-"Dĩ nhiên. Nhưng Ngô Tà dù lợi hại tới đâu, cũng không bằng Hoa Nhi gia cậu nha. Ở trong lòng tôi, cậu mới là người thông minh nhất lợi hại tài giỏi nhất. Ngô Tà á, đã kêu tôi một tiếng sư phụ, tôi cũng không bỏ mặc hắn được, đúng không?"
...
Trong đại sảnh lầu một, theo tiếng 'thắp đèn' vang lên, một chiếc đèn lồng được trên lây cây sào vừa nâng quỷ tỷ, nhân viên khách sạn nhấc cây sào lên, treo đèn lồng lên cái móc chuyên dụng ở phòng bao Hoắc lão thái thái.
Mà lúc này, chuông của Hoắc lão thái thái đã được đặt sẵn trên bàn.
Hoắc lão thái thái dùng ánh mắt xem kịch vui, liếc nhìn Ngô Tà. Nhưng Ngô Tà không hề bị lay động, mà ngồi vững như thái sơn, lộ ra ý cười, ngay cả khi tiếng vỗ tay như sấm vang lên từ tầng dưới, còn vẫy tay chào hỏi xuống tầng dưới, như thể đã tính toán từ trước.
Người trong đại sảnh tầng một, còn có những lão bản ở phòng bao tầng hai, nhìn biểu hiện của Ngô Tà, cầm lòng không đậu đối người trẻ tuổi không ai biết đến, sinh ra hồng hậu hứng thú.
Mấy người đó đang thì thầm to nhỏ bàn tán xôn xao, "Quả nhiên là nghé con không sợ hổ. Mười mấy năm rồi, ngọn đèn này cuối cùng cũng thắp sáng lên rồi."
"Phải nha, lần thắp đền trời trước, đã thắp ra một đoạn giai thoại về Trương Đại Phật gia, không biết lần này, lại thắp ra câu chuyện gì đây."
Chương 217: Ngô Tà Bao Hết
Lưu Ly Tôn ở trong phòng bao nhìn thấy Ngô gia Tiểu tam gia vậy mà thắp đèn trời, thấp giọng nói với người thủ hạ: "Kêu các anh em chuẩn bị sẵn sàng."
"Dạ." Thủ hạ Lưu Ly Tôn đáp ứng một tiếng.
Trong phòng bao, Tú Tú có chút lo lắng mà nhìn Ngô Tà muốn nói lại thôi.
Hoắc Tiên Cô nhìn cháu giá mình một cái, cười nói:
-"Khách sạn này đã rất lâu không có người dám thắp ngọc đèn ở đây rồi. Cậu coi như cho mấy lão Ngô gia tăng thể diện, sau này trên giang hồ, không ai không biết, uy danh của Ngô gia tiểu gia cậu rồi. Nhưng uy phong nhất thời này, chỉ sợ lão Ngô gia các cậu, bị cậu một lần thắp đèn phá sản, bị thiêu rụi hết."
Ngô Tà cười mỉm mà gật đầu với Hoắc Tiên Cô.
-"Tiên Cô, bà biết, tôi đây cũng là bị ép. Hôm nay nhiều người mua như vậy, đều nhìn chằm chằm vào quỷ tỷ của Trương gia, tôi nếu không làm vậy, bằng sức của mình tôi, làm sao có thể tranh lại mấy lão giang hồ từng trải các người!"
-"Cậu nói quỷ tỷ là của Trương gia? Là cửu môn Trương gia?"
-"Cửu môn Trương gia? Tiên Cô nói là con rể khách sạn Tân Nguyệt Trương Đại Phật gia sao? Không sai, Trương Đại Phật gia xuất thân Trương gia, nhưng hắn không đại diện cho toàn bộ Trương gia, mà chỉ là một chi thứ Trương gia, là một thành viên ngoại tộc của Trương gia mà thôi."
Nghe Ngô Tà nói, Hoắc Tiên Cô đột nhiên lại nhớ tới 'người dẫn đầu' mà tất cả người cửu môn phải chịu đựng kính sợ Trương Khởi Linh. Nếu Ngô Tà tới khách sạn Tân Nguyệt, Trương Khởi Linh có phải cũng đến không. Mười mấy năm qua rồi, Ngô Tà cũng không già đi, vậy Trương Khởi Linh có giống như vậy không?
Bà nhìn mấy phòng bao trên lầu nửa ngày, không có phát hiện bóng dáng Trương Khởi Linh, mới thở phào nhẹ nhõm.
Năm đó Trương Khởi Linh uy vọng rất cao, toàn bộ người cửu môn, trên Trương Đại Phật gia Trương Khải Sơn, dưới còn lại là mấy người đương gia, mọi người nhìn thấy hắn, đều không tự chủ được mà cúi đầu đại lễ...
Hoắc Tiên Cô đối với người dẫn đầu năm đó Trương Khởi Linh là đã kính còn sợ, trong lòng che giấu áy náy, trải qua mười mấy năm lên men và ấp ủ. Bà muốn gặp Trương Khởi Linh, xin hắn dẫn mình hoàn thành tâm nguyện cuối đời -- tiến vào Trương Gia Cổ Lâu, lại sợ gặp Trương Khởi Linh, sợ hắn sẽ vì sai lầm năm đó của mình mà trừng phạt.
Ngô Tà thấy hành động của Hoắc Tiên Cô, biết bà tìm ai, nhưng chỉ nhìn Trương Khởi Linh thật sâu, không có vạch trần, bây giờ không phải lúc. Hắn không muốn thân phận Trương Khởi Linh, tiết lộ ở khách sạn Tân Nguyệt thành phần phức tạp.
Bàn Tử lặng lẽ thì thầm với Trương Khởi Linh:
-"Tiểu Ca, cậu biết ý nghĩa của việc thắp đèn trời không?"
Trương Khởi Linh thấp giọng nói cho hắn:
-"Buổi đấu giá hôm nay, do Ngô Tà bao hết."
Bàn Tử khiếp sợ.
-"A, tôi nhớ ra rồi. Buổi đấu giá có quy tắc vậy, chỉ cần có người thắp đèn trời, bất kể ai ra giá bao nhiêu, người thắp đèn trời đều sẽ tự động bỏ thêm một phiếu. Cũng là nói, bất kể giá cao đến đâu, đến cuối cùng đều là Thiên Chân trả tiền. Quỷ tỷ này đáng giá bao nhiêu tiền a. Trời ạ, nói như vậy, đúng là Thiên Chân bao hết luôn á!"
Nghe Bàn Tử nhỏ giọng lải nhải, Trương Khởi Linh chỉ nắm chặt hai tay, không nói lời nào.
-"Nhưng mà, Tiểu Ca, nếu ra giá quá cao, Thiên Chân lấy đây ra nhiều tiền như vậy, khách sạn Tân Nguyệt cũng không để yên đâu. Bọn họ sẽ không đập Thiên Chân gán nợ đi?"
-"Họ dám!"
-"Dĩ nhiên, có hai anh em chúng ta ở đây, như thế nào cũng không thể để Thiên Chân chịu thiệt! Tiểu Ca, cậu yên tâm, tôi sẽ không cho bọn họ động một ngón tay của Thiên Chân đâu."
Bàn Tử vừa thấy Trương Khởi Linh bộ dạng sắp giết người vặn cổ, bị dọa sợ, vội vàng đem lời nói thu hồi.
Chương 218: Đừng Vội Có Tôi
Sau khi Doãn Nam Phong biết Ngô Tà thắp đèn trời, liền đi tìm Trương Nhật Sơn.
-"Ngô Tà ngồi vị trí thắp đèn trời."
Doãn Nam Phong nói với Trương Nhật Sơn.
-"Anh không quan tâm sao?"
Trương Nhật Sơn thở dài, nếu chỉ có một mình Ngô Tà tới, hắn thật ra có thể ra ngoài quan tâm, nhưng bây giờ tộc trưởng đại nhân thành vệ sĩ của Ngô Tà, hắn muốn ra ngoài, chẳng phải còn tệ hơn của vệ sĩ sao? Sao quan tâm Ngô Tà được đây?
-"Tôi sao quản được?"
-"Nhưng vị trí đó chỉ có Phật gia ngồi."
-"Ngô Tà muốn thắp thì để hắn thắp đi. Phật gia đã đi mười mấy năm rồi, ắt hẳn sẽ không để tâm đến mấy chuyện này."
-"Lão bất tử, anh thay đổi rồi. Trước kia, phàm là chuyện có liên quan đến Phật gia, anh không bao giờ khướt từ."
-"Cho dù Phật gia còn, chuyện này, chỉ sợ hắn cũng không quản được."
-"Sao có thể được? Trên đời này có người Phật gia không dám quản không thể quản chuyện này sao?"
-"Người cao còn có người cao hơn, núi cao còn có núi cao hơn. Trên đời này có một người, là Phật gia không dám chọc. Càng huống hồ là tôi đây."
-"Ý của anh không phải là nói, Ngô Tà chính là người này đi?"
Trương Nhật Sơn lắc đầu.
-"Không phải, nhưng hắn là người người kia để ý nhất. Chọc Ngô Tà với chọc người kia có gì khác nhau chứ."
-"Lão bất tử, chuyện này anh mặc kệ thì cũng thôi đi, cần gì phải bịa ra chuyện dọa người như vậy? Nếu như vậy, chúng tôi đối phó với Ngô Tà thế nào, cũng không nhọc anh lo lắng!"
Doãn Nam Phong rõ ràng không tin lời Trương Nhật Sơn, cho rằng hắn kiếm cơ cho sự lười biếng của bản thân.
Chờ Doãn Nam Phong đi, Trương Nhật Sơn mở cửa, nhìn ra ngoài, lại xoay người trở về, chốt cửa phòng lại, quyết định để ngoài tai chuyện bên ngoài, mặc Ngô Tà và tộc trưởng đại nhân đại náo vậy.
Nếu tộc trưởng đại nhân và Doãn Nam Phong, hắn cũng không khuyên được ai, ai cũng không đắc tội nổi, chỉ đành mắt không thấy tâm không phiền.
Theo một tiếng chuông vang lên, nữ đấu giá tuyên bố: "Bây giờ bắt đầu khâu đấu giá. Quỷ tỷ long ngư khắc hình quỷ, giá khởi điểm 50 triệu, trả giá theo tỷ lệ. Mỗi lần trả giá thấp nhất 1 triệu, cao nhất là 10 triệu."
Bàn Tử nghe giá khởi điểm, sắc mặt lúc đó liền thay đổi.
-"50 triệu!" Bàn Tử
Ngô Tà lại không hề có biểu hiện gì, chỉ là sắc mặt không đổi mà ngồi đó.
Nữ đấu giá: "Mời các vị bắt đầu."
Vừa dứt lời, trong đại sảnh đã có người ra giá: "51 triệu."
Lưu Ly Tôn: "61 triệu."
Nữ đấu giá: "Lầu hai, 61 triệu."
-"Tiểu Ca, Ngô Sơn Cư của Thiên Chân mất rồi."
"65 triệu."
"70 triệu."
Nữ đấu giá: "Lầu hai, 70 triệu."
-"Tiểu Ca, đại khẩu Tam gia ở Trường Sa mất rồi." Bàn Tử
"75 triệu."
Nữ đấu giá: "75 triệu."
-"Tiểu Ca, nhà tổ Ngô gia mất rồi, cái gì cũng không còn, hắn thành kẻ nghèo rớt mồng tơi rồi! Tốc độ phá sản thật đúng là nhanh mà!"
Trương Khởi Linh vừa nghe, Ngô Tà thành kẻ nghèo kiết xác, sao được.
-"Sẽ không." Trương Khởi Linh
Hoắc lão thái thái đương nhiên không biết trong tay Ngô Tà có hai tấm thẻ lần lượt là đến từ Trương gia và Giải gia, nghe Bàn Tử nói, biết sản nghiệp Ngô gia đã bị Ngô Tà thiêu rụi hết rồi, liền nói với cháu gái:
-"Tú Tú, đi, yêu cầu vở 'Mục Kha Trại' cho Ngô gia thiếu gia, coi như cũng hợp hoàn cảnh."
Lúc này dưới lầu lại có người ra giá: "80 triệu."
Nữ đấu giá: "Số 27, 80 triệu."
Bàn Tử không biết trong tay Ngô Tà có tiền Trương Nhật Sơn đưa, nghe thấy 80 triệu, đã không đứng yên được nữa, hắn tiến lên một bước, muốn nói gì đó với Ngô Tà, lại bị Trương Khởi Linh túm lấy.
-"Bàn Tử, cậu muốn làm gì?" Trương Khởi Linh
-"Tiểu Ca, nếu như giá trong buổi đấu giá cứ tăng như vậy, đừng nói Ngô Tà, cho dù gom hết tài sản của Bàn Tử tôi, cũng không đủ trả... "
-"Đừng vội, có tôi." Trương Khởi Linh
Chương 219: Đời Người Như Kịch
Bàn Tử nghe lời Trương Khởi Linh, mới miễn cưỡng ổn định tâm trí.
-"Tiểu Ca, cậu có tiền không?"
Trương Khởi Linh gật đầu, hắn mặc dù không có tiền, nhưng Trương Nhật Sơn và Trương Hải Khách có tiền, huống chi khách sạn Tân Nguyệt này nói thế nào, cũng có quan hệ mật thiết với Trương gia.
Nói cách khác, nói cho cùng, chuyện trong nội bộ Trương gia, Hoắc lão thái thái gì đó, Lưu Ly Tôn gì đó, lại có liên quan gì chứ.
-"Vậy tôi liền yên tâm rồi. Không ngờ cậu và Thiên Chân trong lòng đã nắm chắc rồi, liền gạt một mình tôi. Thiên Chân thật không nghĩa khí gì hết!"
Trương Khởi Linh không muốn để Bàn Tử hiểu lầm, liền giải thích một câu:
-"Như vậy nhìn mới thật."
Bàn Tử chợt hiểu ra, hóa ra là như vậy a.
-"Các cậu đây là không tin tưởng kỹ năng diễn xuất của tôi nha."
Trương Khởi Linh khẽ mỉm cười, Bàn Tử nhìn thấy ngẩn cả người.
Khi hai người đang nói chuyện, bên ngoài đã nâng giá quỷ tỷ lên 90 triệu.
"90 triệu."
"Số 36, 90 triệu."
Lưu Ly Tôn dùng sức lắc chuông trên bàn: "100 triệu."
Nữ đầu giá: "Khách quý lầu hai, 100 triệu."
Ngay khi giá đưa ra, toàn bộ khán giả ồn lên, nhóm người mua đại sảnh lầu một, đều xì xào bàn tán.
"Đã ra tới giá 100 triệu rồi."
"Phải nha, quả nhiên là vật báu vô giá."
"Vị Tiểu gia thắp đèn trời kia, rốt cuộc là thần thánh phương nào? Đã đến cái giá này rồi, hắn vậy mà vẫn có thể giữ vững."
"Vị thiếu gia kia hình như họ Ngô, gọi cái gì mà Tiểu tam gia. Vừa rồi Lưu Ly Tôn còn chào hỏi với hắn."
"Đâu chỉ là một lời chào hỏi, thiếu chút nữa đánh nhau rồi."
"Yo, có chuyện này nữa hả, tôi tới trễ, không nhìn thấy. Cậu mau nói cho tôi nghe chút đi."
Giữa muôn trùng ồn ào, tiếng chuông lại vang lên, nữ đấu giá tuyên bố: "Bây giờ là thời gian nghỉ giữa giờ."
Tiếp theo, nơi này vốn dĩ là một tòa nhà hát kịch mà tạm thời thành buổi đấu giá, nổi lên buổi diễn kinh kịch, chính là Hoắc lão thái thái kêu Tú Tú đi yêu cầu vở Mục Kha Trại.
Ngô Tà nhìn vở kịch trên sân khấu, nghĩ thầm đời người như kịch quả là không giả. Bản thân sống lại một đời, vẫn không tránh khỏi việc ngồi đây thắp đèn trời.
Hắn nhìn phía đối diện, đụng phải ánh mắt Giải Vũ Thần, Ngô Tà nhìn thấy bạn thân từ nhỏ của mình, lộ ra nụ cười cảm kích.
Hắn nhớ kiếp trước, Tiểu Hoa cũng ra giá, nhưng lần này vẫn yên lặng ngồi đó nghịch điện thoại, ngoại trừ thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn mình, xác định mình không có gì khác thường ra, thì là quay đầu nói chuyện với Hắc Hạt Tử, căn bản không hề rung chuông trên bàn.
Xem ra hắn đã quyết định, không nhúng tay vào mấy chuyện này.
-"Tiên Cô, vở kịch Mục Kha Trại này, còn gọi là Mục Quế Anh chiêu thân, nếu năm đó Trương Đại Phật gia vì cầu hôn Doãn Tân Nguyệt tiểu thư mà thắp đèn trời, có người yên cầu vở này, cũng hợp với tình hình đi. Nhưng mà, tôi hôm nay lại không phải tới cầu thân, xướng vở kịch này, e rằng không thích hợp đi?"
Hoắc Tiên Cô có chút thâm ý nhìn Ngô Tà.
-"Vậy cậu thấy vở kịch nào mới hợp tình hình?"
-"Tôi không hiểu kịch."
Trương Khởi Linh nghe hai người nói chuyện, ánh mắt lấp lánh, nghĩ thầm hôm nay Ngô Tà vì giữ quỷ tỷ Trương gia mình mà thắp đèn trời, còn không phải đều vì mình sao? Nói vậy, xướng vở kịch này, cũng coi như hợp tình đi.
Bàn Tử đến gần Ngô Tà, nhỏ giọng nói với hắn:
-"Bàn gia tôi coi như là mở mang tầm mắt rồi, cô gái đó là tai thần tiên, tay cầm một cái chuông, chuông rung là ra giá, tiếng chuông rất nhiều, cô ta một lần cũng chưa từng nghe nhầm."
-"Tôi đã thấy có người tai thính hơn cả người này. Chỉ là tiếc rằng, hắn bây giờ vẫn còn quá nhỏ, bằng không sẽ trở thành trợ thủ đắc lực của chúng ta rồi."
Chương 220: Đấu Giá Cao Ngất Trời
Bàn Tử vừa nghe có người so với cô kia tai càng lợi hại hơn, lúc đó liền kéo lên tinh thần.
-"Có người thần nhân như vậy hả? Thiên Chân, cậu không có gạt tôi đi?"
Ngô Tà nghe lời tràn đầy hâm mộ của Bàn Tử, nhớ tới đời trước, ân oán tình thù giữa Bàn Tử và Lưu Tang, không khỏi cười nói:
-"Đương nhiên có nha, tôi gạt cậu làm gì chứ."
-"Không phải, Thiên Chân, cậu đang vui cái gì hả? Sẽ không đau lòng tiền đau lòng tới hỏng rồi hả?"
-"Sao có khả năng được, cậu bớt nói nhảm đi, Bàn Tử."
Trong khi hai người đang nói chuyện cười ha ha, Bàn Tử gõ vào ghế dựa lưng nói với hắn:
-"Thiên Chân, phần sau có khi trả giá tới 200 triệu. Tiểu Ca nói không sao có hắn, tôi cũng không biết hắn rốt cuộc có bao nhiêu tiền, có đủ cho chúng ta đốt không?"
Ngô Tà giả vờ vô tình gõ bàn:
-"Nếu đủ 200 triệu, thì không sợ. Sợ rằng lão thái thái này sẽ giở công phu sư tử ngoạm(*)."
(*)狮子大开口 Công phu sư tử ngoạm, cắn một phát được cả miếng to =))). Đại khái mang ý nghĩa là rất tốn tiền.
Bàn Tử quay đầu nhìn Hoắc Tiên Cô một cái, thầm nghĩ Hoắc Tiên Cô đến giờ còn chưa ra giá lần nào, xem ra là muốn đợi tới cuối cùng, hắn lại gõ lần nữa:
-"Chúng ta lợi dụng lúc họ không chú ý, chạy trốn trước?"
Ngô Tà lắc đầu, gõ bàn nói:
-"Chờ chút xem, khán giả muốn xem kịch hay, mới có ý nghĩa. Tôi muốn xem xem, quỷ tỷ này hôm nay có thể ra giá tới bao nhiêu."
-"Được thôi, vậy Bàn gia tôi, liền xả thân bồi quân tử, thiết tam giác chúng ta cùng nhau chiến đấu tới cuối cùng!"
Sau khi nghỉ ngơi nửa giờ, phần sau buổi đấu giá bắt đầu.
Trong đại sảnh dưới lầu người mua không còn ra giá nữa, bọn họ ôm tâm lý xem kịch, không ngừng nhìn về phía Ngô Tà, phảng phất như họ hoàn toàn là người ngoài cuộc.
Phần sau diễn ra rất nhanh, sau nhiều hồi lắc chuông, các khách quý lầu hai đã nâng giá lên 150 triệu.
-"Tiểu Ca, 150 triệu rồi." Bàn Tử
-"Ừm, không sao." Trương Khởi Linh
Bàn Tử thấy Trương Khởi Linh dáng vẻ liên tiếp không phản đối, nghĩ thầm không lẽ mình nhìn lầm rồi, Tiểu Ca không phải người nghèo, là một siêu cấp phú hào? Xem ra Thiên Chân tiểu tử này ánh mắt không tệ nha, cặp kè đại gia như vậy.
Lưu Ly Tôn nhìn vị trí Ngô Tà, thấy dáng vẻ khó ưa của tiểu tử đó vẫn tính toán từ trước, nghiến răng lắc chuông trên bàn: "160 triệu."
Nữ đấu giá: "Khách quý lầu hai, 160 triệu."
"170 triệu." Không biết người phòng bao nào lại nâng giá quỷ tỷ.
Nữ đấu giá: "Khách quý lầu hai, 170 triệu."
Lưu Ly Tôn thấy Ngô Tà vẫn ngồi đó sắc mặt không đổi, chỉ có cái tên Bàn Tử ở phía sau nói gì đó, lắc chuồng trong tay: "180 triệu."
"Khách quý lầu hai, 180 triệu."
"190 triệu." Lần này vậy mà là Giải Vũ Thần ra giá.
"Khách quý lầu hai, 190 triệu."
Lưu Ly Tôn cũng không chịu yếu thế: "200 triệu."
"Khách quý lầu hai, 200 triệu."
Bàn Tử nhìn đến đây, lại không đứng yên nữa, thật là để mình nói đúng rồi, ra giá quả nhiên là đến 200 triệu.
-"Thật là để tôi đoán đúng rồi, 200 triệu á, trời ạ!"
-"Bàn Tử, bình tĩnh." Trương Khởi Linh
Ngô Tà thấy Giải Vũ Thần cuối cùng cũng lắc chuông, hướng vị trí của hắn, ra hiệu.
Giải Vũ Thần cũng không chịu thua kém làm động tác tương tự, nhìn thấy khóe miệng Hắc Nhãn Kính ở sau giật giật.
-"Hoa Nhi gia, cậu với Ngô Tà chơi trò bí ẩn gì vậy?"
-"Không có gì, tôi đã ở phòng bao này, cũng không thể đến một chuyến mà về tay không."
...
2023.08.06
Dạo này bị bận nên là sẽ ra chương hơi lâu nha.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro