Chương 311 - 320 (Xen Lẫn Hiện Tại)
EDIT: HANNNURLUVE
Mị xin khẳng định mị dịch truyện này sẽ có một số câu khác với bản gốc do nếu dịch nguyên bản gốc sẽ khó hiểu câu văn không mượt nên có một số chỗ mị dịch khác để phù hợp văn phong hiện tại. Xin cảm ơn.
Xin nhắc lại không giống bản gốc 100%
...
Chương 311: Đành Chấp Nhận
Khi Ngô Tà về trại, trời đã gần sáng rồi.
Trương Khởi Linh thấy cậu bình an vô sự trở về, cuối cùng cũng yên tâm.
Hôm qua lúc Ngô Tà đi theo người kia, Trương Khởi Linh không phải không nhìn thấy. Nhưng trước đó họ đã giao kèo rồi, nếu một người theo gián điệp ra khỏi doanh trại, người ở lại có trách nhiệm để mắt tới những người còn lại, tuyệt đối không được đi theo, để tránh củi ba năm thiêu một giờ.
Sau đó Trương Khởi Linh để ý người đó đã trở về từ lâu, Ngô Tà lại không thấy bóng dáng đâu hết, trong lòng khó tránh có hơi lo lắng.
Cho nên, sau khi bửa tiệc kết thúc, hắn với Trương Khải Sơn nói chuyện về tên gián điệp, sau khi bảo hắn phái người theo dõi người kia, vẫn luôn ở trong cánh rừng đợi Ngô Tà về.
Ngô Tà thấy một bóng người quen thuộc từ xa đứng ở bìa rừng, liền kêu lên:
-"Tiểu Ca, là anh hả?"
Trương Khởi Linh nghe tiếng Ngô Tà, chạy vài bước như phát điên, đem người ôm vào trong lòng, ngửi thấy hơi thở lành lạnh trên người cậu, tủi thân nói:
-"Sao giờ mới quay lại?"
Ngô Tà chạm lên mặt Muộn Du Bình, chạm tay vào liền lạnh như băng.
-"Bình Tử ngốc, anh sẽ không đợi ở đây đến nửa đêm đấy chứ?"
Trương Khởi Linh gật đầu.
Ngô Tà thở dài, bất lực nói:
-"Sao anh ngốc thế?"
Sau đó nhớ tới Tiểu Hắc, vội thoát ra khỏi sự kiềm hãm của Muộn Du Bình.
-"Đừng ngạt Tiểu Hắc."
Khi Ngô Tà vừa nói, Tiểu Hắc gần như bị hai người ôm nhau muốn tắt thở tới nơi nơm nớp lo sợ thò đầu ra từ trong lòng cậu.
Trương Khởi Linh không ngờ tiểu gia hỏa này lại trốn ở đây, liền tức giận xách nó ném xuống đất.
-"Anh nhẹ chút!"
Trương Khởi Linh không đếm xỉa tới Tiểu Hắc khóc ròng trên mặt đất, kéo tay Ngô Tà, túm người về trại bọn họ.
Tiểu Hắc thấy ai để ý tới nó, cũng không sủa nữa, chạy vụt về tìm Ngô Lão Cẩu.
Cẩu Ngũ Gia còn chưa thức, đã nghe thấy tiếng Tiểu Hắc cực kì uất ức.
-"Tiểu Hắc, sao mình mày về vậy, Quan Căn đâu?"
Tiểu Hắc đương nhiên sẽ không trả lời câu hỏi của ông, dày dò cả một đêm nó cũng mệt rồi, liền về cái ổ nhỏ của mình, ngủ khò khò.
Ngô Lão Cẩu nhìn chú chó trong nháy mắt đã ngủ ngon như vậy, cười nói:
-"Tâm tư của con người nếu đơn giản giống như mày thì tốt biết mấy."
Trương Khởi Linh sau khi dắt Ngô Tà về, giúp tắm rửa qua loa, rồi ấn người lên giường.
-"Ngủ một giấc trước đi, trời sáng rồi nói."
Ngô Tà thật sự là buồn ngủ lắm rồi, đem Tiểu Hắc đáng thương ném ra sau đầu, trong vòng tay ấm áp mà quen thuộc an yên đi vào giấc mộng.
Đợi đến khi Ngô Tà thức dậy, đã gần trưa rồi, Trương Khởi Linh thấy cậu mở mắt, cười nói:
-"Tỉnh rồi?"
Ngô Tà mới thức, đầu óc có chút mơ hồ, ngoan ngoãn nói:
-"Ừm. Tiểu Ca, mấy giờ rồi?"
-"Gần 12 giờ trưa rồi."
Ngô Tà nghe lời này, lập tức tỉnh táo, cậu lập tức ngồi dậy.
-"Sao trễ vậy? Bọn họ có kinh động đến tên gia hỏa đó không?"
Trương Khởi Linh trấn an sờ đầu cậu.
-"Chúng tôi đang đợi chỉ thị của Thiếu Chủ, nào dám làm càn."
Ngô Tà cuối cùng cũng yên lòng, liền đem tình hình tối qua, kể cho Trương Khởi Linh từ đầu tới cuối. Cuối cùng nói:
-"Tiểu Ca, có thể phát hiện những manh mối này, công của Tiểu Hắc không ít. Chúng ta có nên thưởng cho tiểu gia hỏa này không?"
Trương Khởi Linh nghĩ cách mình đối xử với chú chó công thần lúc sáng sớm, hình như có chút hơi quá đáng, nhưng vừa nghĩ tới việc Ngô Tà với tiểu gia hỏa đó thân thiết như vậy, trong lòng hắn vẫn khó chịu.
Ngô Tà thấy sắc mặt hắn không tốt lắm, cuối cùng cũng nhớ ra, cái tên Bình Tử thúi này lúc sáng còn đối với Tiểu Hắc thô lỗ bất lịch sự như vậy, làm sao bây giờ có thể đồng ý thưởng cho nó được? Cậu đang nghĩ cách dạy hắn một bài học, mới có thể khiến hắn sau này đối với Tiểu Hắc tốt hơn chút, lại nghe Trương Khởi Linh nói:
-"Thiếu Chủ, sau này cậu chỉ được ôm Tiểu Bình Tử, không được ôm Tiểu Hắc, được không?"
-"Hả?"
Con ngươi Ngô Tà trợn to, Bình Tử thúi này cậy sủng sinh kiêu, vậy mà lời lẽ hùng hồn đi tranh sủng với một chú chó, còn có thể ấu trĩ hơn nữa không?
Nhìn ánh mắt mong chờ kia, Thiếu Chủ Trương gia xém tý nữa là đáp ứng yêu cầu vô lí này rồi, nhưng một chút lý trí còn sót lại khiến cậu quyết định nỗ lực lần cuối cùng.
-"Không được, Tiểu Hắc từng lớn lên với tôi, tôi cũng muốn cùng nó lớn lên. Vả lại, tôi cũng từng bên cạnh anh lúc nhỏ đó. Bình Tử, sau này nếu anh còn làm vậy với Tiểu Hắc, tôi sẽ chuyển đến chỗ ông nội ở."
Nếu Phu Nhân dọa ở riêng, Trương Đại Tộc Trưởng cũng chỉ đành chấp nhận.
Chương 312: Chân Tướng Thương Vong
Trương Nhật Sơn nghe Ngô Tà nói về việc phát hiện gián điệp vào đêm Trung Thu, theo trí nhớ nói:
-"Tôi nhớ, gia hỏa đó là người Trần gia, sau khi biết chuyện, Trần Bì đã vô cùng tức giận."
Nhắc tới Trần Bì A Tứ, Bàn Tử cũng trở nên có tinh thần.
-"Thiên Chân, lúc đó cậu thật sự có thể đánh bại Tứ gia hả? Tuy rằng lúc chúng ta cùng đi Vân Đỉnh Thiên Cung, ông ấy trông có vẻ già rồi, nhưng thân thủ vẫn nhanh nhẹn, chứng tỏ lúc ông ấy còn trẻ, khẳng định là người không dễ chọc vào."
Ngô Tà cười cười không nói, Trương Nhật Sơn thay cậu trả lời:
-"Đương nhiên là thật rồi, tôi tận mắt nhìn thấy. Lúc nhìn thấy Tiểu Tam Gia, tôi đối với lời Tộc Trưởng Đại Nhân, có chút không hiểu, cũng từng nóng lòng muốn tìm cơ hội so tài với ngài ấy một lần. Nhưng mà, trước khi tôi kịp tìm thấy cơ hội, tối đó Tiểu Tam Gia đã đánh bại Trần Bì rồi. Từ đó, tôi đối với bản lĩnh của ngài ấy làm cho tâm phục khẩu phục."
Ngô Tà chợt nhớ ra một chuyện, nói với Bàn Tử:
-"Bàn Tử, cậu đi mời Hoa Nhi Gia vào đây, cùng nghe đi. Chung quy trong đó cũng có chuyện về sư phụ và ông nội hắn."
Bàn Tử đáp một tiếng rồi đi.
Một lúc sau, Tiểu Hoa theo hắn vào.
-"Sao vậy, cuộc họp nội bộ Trương gia mở rộng thành cuộc họp Cửu Môn hả?"
Ngô Tà nghiêm mặt nói:
-"Tiểu Hoa, chúng tôi đang nói về hoạt động đạo mộ lớn nhất lịch sử năm 1960, lúc đó Nhị gia và Cửu gia đều tham gia, tôi nghĩ cậu có quyền biết chuyện này."
Giải Vũ Thần tìm một chỗ ngồi xuống.
-"Thì ra là thế. Nói vậy, cậu với Tiểu Ca đều tham gia hoạt động năm đó?" Giải Vũ Thần
-"Còn có Trương Hội Trưởng. Cả ba chúng tôi đều là những người tham gia năm đó, lúc đó tôi lấy tên giả Quan Căn... "
-"Hoắc Lão Thái Thái cũng ở đó?" Giải Vũ Thần
-"Đúng, không chỉ bà ấy, tất cả các đương gia Cửu Môn đều tham gia từ đầu đến cuối . Tiểu Ca là lãnh đạo thật sự của hoạt động đó, chúng tôi đều gọi hắn là người dẫn đầu hoặc người lãnh đạo. Phật gia coi như là trợ thủ của Tiểu Ca, là người lãnh đạo ngoài mặt." Ngô Tà
-"Nhưng Tiểu Ca không nhớ chuyện này, cậu cũng vừa mới nhớ ra, là như thế đi?" Giải Vũ Thần
Ngô Tà gật đầu.
-"Sau khi từ Ba Nãi về, tôi với Tú Tú đi tìm Kim Vạn Đường. Ông ta cũng kể lại một chút tình hình năm đó, nhưng ông ta chỉ phụ trách giám định các loại sách cổ đem đến, chưa từng đến hiện trường, không biết người Cửu Môn đang làm cái gì ở đó. Chỉ nói lần đó có rất nhiều người tham gia, còn hay có người bị thương được khiêng về trại, chắc chắn hoạt động trong mộ không được mấy suôn sẻ." Giải Vũ Thần
-"Thật ra trong đó không có cái mộ nào hết, chẳng qua chỉ là vách đá dựng đứng, trên vách đá dày đặc hàng ngàn hang động. Người Cửu Môn chính là trong mấy cái hang động đó, tìm thấy những cuốn sách cổ. Ban đầu những nhân viên thương vong, cũng giống như tai nạn lao động, bởi vì vách đá quá cao, khi đó biện pháp an toàn còn hạn chế, không cẩn thận sẽ trượt chân... " Trương Nhật Sơn
-"Tiểu Hoa, thật ra ngoại trừ Lão Cửu Môn chúng ta, còn có môn phái thứ mười vẫn luôn tồn tại, chính là người Uông gia luôn đối đầu với Trương gia hàng ngàn năm qua." Ngô Tà
-"Không lẽ chính là nó mà bọn Trần Văn Cẩm nói sao?" Giải Vũ Thần
-"Cũng có thể hiểu như vậy. Nhưng nó với Uông gia hoàn toàn không ngang nhau. Uông gia từ rất lâu về trước, đã bắt đầu cử người trà trộn vào các môn phái trong Cửu Môn. Vì vậy, trước khi hoạt động lần này bắt đầu, tôi với Tiểu Ca đã lên kế hoạch thống nhất từng bước diệt sạch gián điệp Uông gia. Cho nên, trong số những người thương vong, hơn phân nửa là gián điệp Uông gia, chỉ có non phân nửa tinh anh chân chính của Cửu Môn." Ngô Tà
Chương 313: Giở Trò
Giải Vũ Thần nghe Ngô Tà nói, nói:
-"Hóa ra là như vậy. Kim Vạn Đường từng nói, khi những tấm lụa Lỗ Hoàng được giao đến tay ông ta, đã là ba năm sau bắt đầu hoạt động. Cho nên, trước đây ở đó, các cậu luôn ở trong hang động tìm kiếm không phương hướng sao?"
-"Đúng vậy, Tiểu Hoa, cậu chưa thấy vách đá đó đến cùng to đến mức nào đâu, hang động dày đặc cỡ nào đâu, còn độ cao, cho dù đổi trang bị hiện đại như bây giờ, nếu muốn tìm hết ngọn núi này, e rằng mất khoảng một năm cũng không thể hoàn thành được." Ngô Tà
Trương Nhật Sơn gật đầu.
-"Thực ra, theo thời gian trôi qua và số người thương vong không ngừng tăng lên, bầu không khí trong trại, cũng ngày càng căng thẳng." Trương Nhật Sơn
-"Thiên Chân, cậu có nghĩ ra cách nào, xoa dịu bầu không khí căng thẳng này chưa?" Bàn Tử
Ngô Tà cười khổ.
-"Cũng có, nhưng hiệu quả không rõ ràng lắm. Nhớ hôm đó Tết nguyên đán năm 1964, cả trại được nghỉ 3 ngày, từ đêm giao thừa đến mùng 2 tháng giêng, trong trại nhộn nhịp suốt ba ngày. Nhưng trong ba ngày này, lại xảy ra một chuyện làm người ta càng bất an hơn. Nhật Sơn, cậu kể lại tình hình lúc đó đi." Ngô Tà
-"Bởi vì hết đợt nghỉ lễ, mọi người đều trở lại trại, cho nên nhiệm vụ của đội bảo an do tôi phụ trách càng khó khăn hơn. Vì không để tên gián điệp trốn thoát, tôi thậm chí đặc biệt tìm đến Ngũ gia, mượn hết mấy con chó của ông ấy, tạo thành một nhóm nhỏ tuần tra cả người lẫn chó." Trương Nhật Sơn
-"Được nha, Trương Hội Trưởng, ngài ở thời đại đó lại có thể nghĩ ra một sự kết hợp tương tự như cảnh sát và chó nghiệp vụ thời nay, đúng là ngầu quá rồi!" Bàn Tử
Bàn Tử dơ ngón cái với Trương Nhật Sơn.
-"Ngày đầu tiên, không phát hiện dấu hiệu khả nghi nào, mấy người đó đều thành thành thật thật ở chỗ mình nghỉ ngơi dưỡng sức. Nhưng đến buổi tối, bọn họ bắt đầu trở nên không an phận." Trương Nhật Sơn
-"Họ lại truyền tin ra ngoài nữa à?" Giải Vũ Thần
Trương Nhật Sơn thở dài lắc đầu.
-"Truyền tin là một chuyện, điểm này bị chúng tôi để mắt tới. Nhưng họ đã làm gì đó quấy nhiễu lòng quân. Những con chó của Ngũ gia đứng mũi chịu sào dính bả, có mấy con lần lượt ngộ độc thức ăn, cấp cứu không hiệu quả mà chết. Mấy con chó này là mệnh của Ngũ gia, ông ấy vì vậy mà vô cùng đau lòng mấy ngày liền." Trương Nhật Sơn
Mỏ Bàn Tử giật giật.
-"Cái quân ác ôn đó, đấu không lại người liền đi làm hại vật nhỏ vô tội, đúng là vô nhân tính quá rồi!" Bàn Tử
-"Bàn Tử, cậu nói sai rồi. Kì thật trong hoàn cảnh lúc đó, vai trò của mấy chú chó trong việc tìm dấu vết gián điệp, tác dụng lớn hơn một người có thể làm được, đặc biệt là mấy chú chó được huấn luyện." Trương Nhật Sơn
-"Nói vậy, họ đã chọn mục tiêu xuống tay với đối tượng từ trước rồi, là đặc biệt nhắm tới mấy con chó." Giải Vũ Thần
-"Không sai. Vì chuyện này, Tiểu Tam Gia đau lòng không ít. Sau khi xảy ra chuyện, hắn gọi tôi tới, thay Tộc Trưởng truyền đạt mệnh lệnh, bằng mọi giá phải tìm ra nguồn gốc chất độc, nếu không ngày nào đó người kia sẽ giết hết tất cả chúng tôi, chúng tôi ngay cả tại sao mình chết cũng không biết." Trương Nhật Sơn
-"Nhưng việc tra nguồn gốc chất độc, không hề dễ dàng hoàn thành đi?" Giải Vũ Thần
-"Tiểu Hoa nói không sai, nếu họ dám không kiêng dè hạ độc, chắc hẳn sớm đã nghĩ ra kế hoạch ứng phó. Cho nên, Tiểu Tam Gia quyết định cùng tôi xử lí chuyện này, lúc cần thiết, Tộc Trưởng cũng sẽ ra tay giúp đỡ." Trương Nhật Sơn
-"Thiên Chân, cậu sẽ không dẫn theo Tiểu Hắc của cậu đi?" Bàn Tử
-"Đương nhiên, trừ Tiểu Hắc, không còn con chó nào phù hợp hơn để điều tra vụ này. Bởi vì Tiểu Hắc cực kì nhạy cảm với mùi của con người. Cho dù tắm ba lần thay quần áo năm lần, chỉ cần cậu tiếp xúc với chất độc đó, nó đều có thể ngửi ra." Ngô Tà
Bàn Tử không tin.
-"Thiên Chân à, cậu đừng khoác lác chứ, tuy nói mũi chó nhạy hơn mũi người rất nhiều lần, những cũng không đến mức làm lố vậy." Bàn Tử
-"Tôi chả thèm lừa cậu. Không tin cậu hỏi Khải Sơn." Ngô Tà
Trương Khải Sơn cười nói:
-"Tiểu Tam Gia nói không sai. Chỉ mất mấy ngày, chúng tôi thông qua mũi Tiểu Hắc tìm thấy kẻ hạ độc."
Chương 314: Nhớ Hết Rồi
Lần này, Tiểu Hắc lại lập công lớn, nhưng thiếu chút nữa mất đi cái mạng nhỏ.
Ngay khi tên gián điệp Uông gia bị Tiểu Hắc phát hiện manh mối, liền có ý đầu giết chó bịt đầu mối chết cũng không nhận, ra tay với Tiểu Hắc.
Mà người ra tay lấy mạng nhỏ của Tiểu Hắc, lại là đối thủ không đội trời chung của - Muộn Du Bình, tên đó buông ra là ghen tị với Trương Đại Tộc Trưởng.
Tên đó chưa từng gặp Trương Khởi Linh, nhưng hai người vừa giao thủ, hắn liền nhận ra đối thủ là người Trương gia, "Người Trương gia?"
Trương Khởi Linh không đáp hỏi lại:
-"Chó Uông gia?"
Người nọ giận tím người: "Trương gia các người mới là chó, một đám chó nhà có tang*!"
(*)丧家之犬 /sàngjiāzhīquǎn/ mất đi nơi nương tựa, lang thang khắp nơi.
Trương Đại Tộc Trưởng từ trước đến nay sẽ không dùng lời nói, mà lấy lý phục người. Dĩ nhiên lý này, là nắm đấm của hắn và Hắc Kim Cổ Đao, cũng chính là giá trị sức mạnh đáng sợ của hắn.
Người Uông gia đó tuy cũng là cao thủ, nhưng nào phải đối thủ Trương Đại Tộc Trưởng, sau vài hiệp, đã rơi vào thế hạ phong.
Đến khi Ngô Tà theo Tiểu Hắc sủa in ỏi đến, tiểu tử đó đã bị Trương Khởi Linh trói chặt, liều mạng giãy giụa trên mặt đất, miệng còn không ngừng chửi: "Có giỏi thì ngươi giết ta đi, nếu không ta dù làm quỷ cũng sẽ không buông tha chó Trương gia ngươi!"
Ngô Tà vừa nghe, liền nóng máu, dơ tay tán mạnh hắn bốp bốp bốp mấy bạt tay.
-"Dám mắng Bình Tử nhà chúng ta là chó, ngươi đúng là chán sống rồi! Tiểu Hắc, cắn hắn, coi hắn còn dám mạnh miệng cỡ nào."
Tiểu Hắc nhận lệnh Ngô Tà, tung ta tung tăng chạy tới.
Tên này suýt nữa là lấy cái mạng nhỏ của nó, giờ có cơ hội báo thù, nó tất nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội tốt này.
Thấy chú chó Tiểu Hắc đáng ghét, nhe răng nhếch miệng đi về phía mình, đến ngay cả người Uông gia từng trải qua huấn luyện của ma quỷ, cũng bị dọa đến hồn phi phách tán: "Con chó hôi hám, tránh ra! Đừng qua đây!"
Ngay khi Tiểu Hắc chó cậy thế chủ, lúc sắp cắn đứt mũi hắn, một bàn tay lớn ngăn nó lại, xách nó lên.
Tiểu Hắc nhìn thấy mặt Trương Khởi Linh đến gần, dọa sợ chết khiếp, người này luôn đối với mình không thân thiện, nó hiển nhiên nhìn ra.
-"Tiểu Ca, không được ăn hiếp Tiểu Hắc."
Lần này Trương Khởi Linh không ném Tiểu Hắc xuống đất, mà giao vào tay Ngô Tà.
-"Tiểu Hắc giống cậu, miệng cứng lòng mềm, không xuống tay được, vẫn là giao cho tôi đi." Trương Khởi Linh
Ngô Tà ngơ ngác nhìn Tiểu Hắc hỏi nó:
-"Tiểu Hắc, mày vừa rồi chỉ là hù tên đó?"
Vừa rồi chú chó Tiểu Hắc dáng vẻ tức giận, bị Muộn Du Bình nói chúng nỗi lòng, chỉ đành cam chịu vẫy đuôi, ngoan ngoãn thừa nhận tâm tư nhỏ bé của mình.
-"Được lắm, Tiểu Ca, anh ngược lại thành tri kỉ của Tiểu Hắc, còn tôi thành người ngoài. Cái quái gì đang xảy ra vậy?"
Ngô Tà trong lòng tức sì khói, nhét Tiểu Hắc vào tay Trương Khởi Linh.
-"Các anh đã là tri kỉ, vậy thì cùng nhìn Ngô Tiểu Phật gia tôi làm sao khiến tiểu tử ngoan cố này mở miệng."
Ngô Tà cười thâm hiểm đến gần gia hỏa bị trói như bánh tét.
-"Uông Uông huynh đệ, chúng ta lại gặp mặt rồi!"
Trương Khởi Linh lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ này của Ngô Tà, không khỏi khựng người, ở tương lai trong thời gian mười năm không có mình bên cạnh, Thiếu Chủ của hắn bị ép trở thành bộ dáng như vậy sao?
-"Tiểu Tà, tôi đây."
Trương Khởi Linh ngăn Ngô Tà lại, lại đặt nhẹ Tiểu Hắc vào tay cậu.
-"Cậu với Tiểu Hắc ra ngoài chơi chút đi, ở đây giao cho tôi đi."
Ngô Tà giống như đột nhiên tỉnh lại, hai tay ôm chú chó con, ánh mắt ngơ ngác nhìn Trương Khởi Linh, có chút không phân biệt được đây là không gian nào.
Ngô Tà vừa nhớ lại, liền cảm giác được một bàn tay to ấm áp nắm lấy bàn tay hơi lạnh của cậu, Trương Khởi Linh nửa ngày không nói gì đến bên cạnh cậu, nhẹ nhàng nói:
-"Tiểu Tà, tôi nhớ hết rồi."
Chương 315: Mua Dây Buộc Mình
Ngô Tà nghe Trương Khởi Linh nói, hoang mang một lúc lâu, lại nghe Trương Khởi Linh nói nhỏ:
-"Tôi không mắng chó Uông gia."
Lần này Ngô Tà cuối cùng cũng tin là Muộn Du Bình thật sự nhớ hết mọi chuyện.
Bàn Tử và Tiểu Hoa nhìn thấy tình huống này, cũng khá hứng thú.
-"Thiên Chân, tôi nói rồi, Tiểu Ca sao có thể phí lời với tên Uông gia đó, đây căn bản là không hợp với hình tượng của hắn, thì ra là cậu tự suy diễn, chậc chậc, lợi hại, bội phục! Cậu lại dám đặt điều Tiểu Ca!"
-"Ngô Tà, sao tôi nghi chuyện cậu nói có mấy phần là thật, có mấy phần là giả." Giải Vũ Thần
Ngô Tà nghe Bàn Tử và Tiểu Hoa cà khịa, rất có cảm giác hối hận kết bạn tùy tiện thế này. Nhưng cậu lại chỉa mũi nhọn về phía Trương Khởi Linh trước:
-"Tiểu Ca, anh có phải nhớ ra lâu rồi không, cố ý xem tôi như một trò đùa? Tôi không nhìn thấy các anh đánh nhau, dĩ nhiên không biết hai người các anh nói cái gì, nhưng chính tai tôi nghe thấy hắn mắng anh, cho nên mới nghĩ vậy. Lỗi nhỏ này, anh cứ phải bắt lỗi tôi ở trước mặt nhiều người như vậy, có phải có ý muốn đem tôi ra làm trò cười không?"
-"Tôi không có."
-"Thôi vậy, Tiểu Ca, tôi cũng nói mệt rồi, anh nếu đã nhớ ra rồi, chuyện phía sau, anh nói đi."
Bàn Tử nghe thấy, giờ phiền phức rồi, tuy Ngô Tà nói có một số chuyện có thể hơi khoa trương, nhưng người kể chuyện, nếu đổi thành Muộn ít nói, thì không có gì để nghe đâu.
Không chờ Bàn Tử nói, Trương Hải Khách nửa ngày trời không nói câu nào lại mở miệng.
-"Tiểu Tam gia kể đã mệt rồi, vậy thì để Khải Sơn nói đi, Tộc Trưởng có thể bổ sung bất cứ lúc nào."
Bàn Tử vội phụ họa:
-"Đúng đó, Trương Hội Trưởng, hay là ngài kể đi. Ngài cũng biết, Tiểu Ca nói quá ngắn gọn xúc tích, tôi sợ nghe không hiểu, nên là ngài giảng chính đi."
Cứ như vậy, Trương Nhật Sơn bất đắc dĩ, kể lại câu chuyện đã qua.
Sau khi bắt được tên gián điệp, họ tìm cách bắt hắn nhận tội, do đó biết được một số bí mật xung quanh Uông gia.
Đương nhiên những bí mật này đối với Ngô Tà mà nói, chả có gì hấp dẫn cả, bởi vì những gì cậu biết, còn nhiều hơn những thứ đó. Điều cậu muốn, chẳng qua là loại bỏ thêm nhiều quyền lực của Uông gia, để mình có thể giải quyết sạch Uông gia, trước khi Tiểu Ca tiến vào Thanh Đồng Môn, để mọi chuyện sớm kết thúc, vậy thì Lão Cửu Môn và Trương gia đều có thể thoát khỏi vòng tuần hoàn đi vào ngõ cụt hàng nghìn năm này, sống một cuộc sống như người bình thường.
Khoảng nửa năm sau, người Cửu Môn lần theo manh mối, nhắm vào danh sách hầu hết gián điệp Uông gia gài vào mỗi gia tộc, nhưng không vội ra tay, họ đang đợi một thời cơ thích hợp diệt sạch.
...
Bàn Tử, Tiểu Hoa, Trương Hải Khách đều chăm chú ngồi nghe, nghe Trương Nhật Sơn kể về những năm tháng vùi lấp đó.
Ngô Tà âm thầm kéo Trương Khởi Linh vào một góc phòng, thấp giọng hỏi hắn:
-"Anh thật sự nhớ hết mọi chuyện rồi hả?"
Trương Khởi Linh gật đầu.
-"Từ khi cậu lại xuất hiện trước mặt tôi, đều nhớ hết mọi chuyện rồi."
Ngô Tà cảm giác được trên khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của Trương Khởi Linh, lại để lộ ra nụ cười không thể che giấu, trong lòng nảy ra ý nghĩ, xem ra gia hỏa này đúng là nhớ hết mọi chuyện rồi.
-"Nhớ hết thì nhớ hết, làm gì mà vui dữ dạ, điểm này không giống tác phong của Trương Đại Tộc Trưởng anh nha."
Ngô Tà vốn muốn đổi chủ đề, không ngờ trái lại là mua dây buộc mình.
Trên mặt Trương Khởi Linh nở nụ cười không che giấu được.
-"Tiểu Tà, từ bốn mươi năm trước, cậu đã là Tộc Trưởng Phu Nhân Trương gia rồi, cậu hình như vẫn chưa nhắc tới!"
-"Chuyện đó đâu ra dạ, anh mới khôi phục trí nhớ, nhất định là nhớ lộn rồi!"
-"Chuyện này là thật hay giả, tối nay chúng ta từ từ thảo luận."
Trương Khởi Linh ghé sát tai Ngô Tà thấp giọng nói.
-"Thảo luận cái quần á."
Ngô Tà tuy nói hung dữ, nhưng trong lòng hiểu rõ, mình lần này e là gặp rắc rối rồi!
Chương 316: Tìm Thấy Lối Vào
Kiếp trước Ngô Tà, dành mười năm, lập kế hoạch đối phó Uông gia.
Năm 1960, Ngô Tà đã dành ba năm, phá vỡ kế hoạch của Uông gia đối với Cửu Môn, điều này về căn bản đã làm suy yếu thế lực Uông gia, điều này làm cơ sở để cậu diệt tận gốc Uông gia trong tương lai.
Thấm thoát, ba năm vội vã trôi qua, chớp mắt đã đến Tết Đoan Ngọ năm 1966.
Trải qua hơn ba năm làm việc căng thẳng và bận rộn, họ đã lục lọi hết vách đá, mọi thứ bên trong, đều được mang ra ngoài.
Vài ngày trước Tết Đoan Ngọ, cuối cùng họ cũng phát hiện ra điều kì lạ trong hang động.
Các hang động đều giống nhau, nhưng hang động này sâu hơn các hang động khác, hơn nữa thi thể bên trong đang mặc bộ đồ vừa dày vừa nặng.
Do mặc bộ đồ sắt, nên bộ hài cốt hình thành vào thời gian không xác định vẫn giữ nguyên được hình dáng cơ bản nhất của con người. So với những bộ xương nằm rãi rác trong các hang động khác, đánh vào trực quan con người tương đối nhỏ chút.
Tuy nhiên sau ba năm khổ luyện, mấy gia hỏa này thấy nhiều loại bộ xương trong hang động, đã quen từ lâu rồi.
Xung quanh vách hang động đều có người phá tạo rãnh, trong đó đặt một số thẻ tre, xem ra với hang động khác, không khác nhiều lắm. Người này chắc cũng là tu luyện tự cắt đứt đường sống. Sự khác biệt duy nhất là bộ đồ sắt này.
Gia hỏa phát hiện hang động, không có liều lĩnh, mà dựa theo quy định, báo cáo làm theo từng bước một.
Đến khi thông tin truyền đến tai Ngô Tà, cậu liền biết, lần này cuối cùng đã tìm đúng nơi.
Sáng hôm sau, Ngô Tà và Trương Khởi Linh đích thân ra mặt, mất nửa ngày trời cuối cùng cũng leo lên tới hang động.
Mọi thứ bên trong, họ đều chưa động tới, vẫn giữ nguyên hình dạng ban đầu.
Cửa hang gia cố không khác gì những hang động khác, không gian bên trong cũng không lớn, liếc mắc có thể nhìn thấy hết.
Ngô Tà tiện tay lật mấy cuốn thẻ tre, phát hiện những cuốn thẻ tre không khác nhiều so với những cuốn trước đây, tuy đều là tư liệu văn vật quý giá, nhưng đối với việc tìm kiếm Trương Gia Cổ Lâu, không có nhiều tác dụng.
Ban đầu cậu đoán thứ cất giữ ở đây có thể là mấy tấm lụa Lỗ Hoàng, bây giờ mới nhận ra không phải vậy.
Bất quá nghĩ cũng phải, tổ tiên Trương gia, trừ não bị úng nước, nếu không sao có thể đặt một thứ quan trọng, ở nơi dễ thấy vậy.
Trái lại giống như giờ, càng hợp lí hơn nếu ngụy trang lối vào thành một hang động bình thường không khác gì với hang động khác.
Bọn gia hỏa đều tuân theo mệnh lệnh chờ ở bên ngoài, trong hang động chỉ có hai người Ngô Tà và Trương Khởi Linh.
-"Tiểu Ca, mấy cuộc thẻ tre này chả có giá trị gì, để bọn gia hỏa trực tiếp vận chuyển đi."
-"Được."
Ngô Tà gọi vài người, để bọn họ vận chuyển mấy cuộc thẻ tre ra ngoài.
Trương Khởi Linh đi quanh hang động chật hẹp một vòng, tìm cơ quan mở lối vào bên trong.
Ngô Tà kéo bộ xương sang một bên, nghiên cứu bộ đồ sắt. Kiếp trước cậu và Tiểu Hoa đến đây, từng mặc bộ đồ sắt này, biết đây là loại sắt khó phá vỡ, siêu nặng luôn. Cũng không biết người này lúc đó mặc được bộ đồ sắt lên.
-"Tiểu Ca, cậu nói xem người này có phải người Trương gia các anh không?"
Trương Khởi Linh lắc đầu, vẻ mặt không rõ.
-"Tiểu Ca, tìm thấy lối vào chưa?"
Trương Khởi Linh gật đầu.
-"Thứ bên trong, hai chúng ta đều không cần sợ, bất quá nói với người khác mà nói, là rất nguy hiểm. Vì vậy, tốt hơn hết khoan hãy mở ra, chờ chúng ta chuẩn bị sẵn sàng rồi hẵng mở đi." Ngô Tà
Suy xét đến thứ mái tóc khát máu đáng sợ bên trong, Thi Miết Vương đợi đủ loại cạm bẫy, Ngô Tà cuối cùng cũng hiểu vì sao thương vong là điều không thể tránh khỏi.
-"Bí mật nơi này, không nên để người ngoài biết." Trương Khởi Linh
Nghe lời Trương Khởi Linh nói, Ngô Tà bỗng nhiên nghĩ tới một khả năng.
Trương Khởi Linh thân là người Trương gia, sao có thể cam tâm tình nguyện dẫn một đám người ngoài đi đào phần mộ tổ tiên nhà mình.
Có lẽ chuyện kế tiếp ngoài ý muốn xảy ra, vốn dĩ là có thể tránh được, chỉ cần những người đó đừng quá tham lam!
Chương 317: Tranh Luận Không Ngừng
Theo như Ngô Tà và Trương Khởi Linh nhớ, Trương Nhật Sơn cũng nói về hang động đặc biệt này.
-"Vài ngày trước Tết Đoan Ngọ năm 1966, ngay khi chúng tôi cho rằng hang động đó không hề tồn tại, đang định tay không trở về, nhóm gia hỏa cuối cùng chưa sơ tán, phát hiện một cái hang động kì lạ." Trương Nhật Sơn
-"Những thứ trong hang động là gì?" Trương Hải Khách
-"Một bộ xương mặc đồ sắt, ngoài ra, còn có đủ loại tư liệu thẻ tre. Hang động không lớn lắm, nhìn thoáng qua có thể thấy hết. Nhưng bộ đồ sắt vẫn thu hút sự chú ý của bọn gia hỏa. Cho nên, không dám manh động, mà trực tiếp báo với tôi. Sau khi nghe tin này, tôi đã rất kích động. Bởi vì Tộc Trưởng đã dặn, lối vào giấu trong một hang động có bộ đồ sắt." Trương Nhật Sơn
-"Tộc Trưởng biết vị trí hang động?" Trương Hải Khách
-"Tộc Trưởng chưa từng tới đó, làm sao biết được. Ngài cũng chỉ nghe Lão Tộc Trưởng nói, vì để đề phòng, tổ tiên đã chuẩn bị con cháu đời sau một bộ đồ sắt, đặt ngay lối vào." Trương Nhật Sơn
-"Nói vậy, nơi đó mỗi lần chỉ được một người vào, vả lại phải mặc bộ đồ sắt này mới có thể vào?" Trương Hải Khách
-"Bây giờ nghĩ lại, chắc hẳn là có chuyện như vậy. Nhưng lúc đó, chúng tôi bởi vì ở bên trong quá lâu, tâm trạng quá bức bối, mọi người đều có chút nóng nảy." Trương Nhật Sơn
-"Ầy, nghĩ cũng đúng. Nếu để Bàn Tử tôi ở nơi chim không thèm ẻ đó hơn ba năm, chắc là sớm phát điên rồi, sao mà đợi được đến lúc phát hiện hang động đó."
-"Các ngài đều không vào cùng một lúc, sau đó liền xảy ra chuyện?" Giải Vũ Thần
-"Đương nhiên không. Bất quá, kết quả cũng tàm tạm. Sau khi tôi báo cáo tình hình với Tộc Trưởng, ngài ấy đi lên một chuyến trước, kêu bọn gia hỏa đem hết thẻ tre bên trong ra." Trương Nhật Sơn
-"Bên trong có thẻ tre? Vậy lục Lỗ Hoàng tìm thấy ở đâu?" Giải Vũ Thần
-"Tộc Trưởng đã tìm ra cơ quan mở lối vào, nhưng không vội mở, mà kêu người gia cố xung quanh hang động trước, cử người canh gác, không cho ai tự ý ra ngoài, phòng khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn." Trương Nhật Sơn
Đêm hôm đó, Tộc Trưởng và mấy vị đương gia Cửu Môn mở cuộc họp suốt đêm, bàn bạc khi nào mở lối vào, người nào được phép vào và các vấn đề liên quan khác. Nhưng còn chưa kịp thảo luận xong, có mấy tên gián điệp Uông gia, lẻn vào hang động, mở cơ quan xông vào.
-"Nơi quan trọng như vậy, sao cậu không phái người canh giữ kĩ?" Trương Hải Khách
-"Đã tăng nhân thủ rồi, nhưng mấy người Uông gia vẫn xông vào. Chờ đến khi chúng tôi phát hiện tình hình không ổn đã là ngày hôm sau, không còn kịp rồi. Mấy tên ngu ngốc mạo hiểm mạng sống của mình vào bên trong thì chả sao cả, nhưng đã kích hoạt cơ quan bên trong, tạm thời, người của chúng ta cũng không vào được." Trương Nhật Sơn
-"Đúng là con sâu làm rầu nồi canh, mấy con chó Uông gia hại Lão Cửu Môn mà." Bàn Tử
-"Nhưng các ngài vẫn không chờ, rất nhanh liền đi vào, tại sao?" Giải Vũ Thần
-"Khi đó người Cửu Môn chia thành hai nhóm, một nhóm do Phật gia Nhị gia Ngũ gia dẫn đầu, chủ trương nghe theo sự sắp xếp của Tộc Trưởng, qua một khoảng thời gian lại phái người vào. Nhưng nhóm còn lại do Trần Bì A Tứ dẫn đầu lại sợ đêm dài lắm mộng, đòi lập tức đi xuống, họ cũng sợ người Uông gia lại động tay giật cơ quan." Trương Nhật Sơn
-"Trần Bì đó không phải ngay cả Tiểu Tam gia cũng đánh không lại sao? Lúc này ngược lại chạy ra cái gì? Tiểu Tam gia không có ra tay xử lí hắn hả?" Trương Hải Khách
-"Lần này Tiểu Tam gia không có ra tay, Tộc Trưởng trực tiếp ra tay." Trương Nhật Sơn
-"Wow, giờ có kịch hay để xem rồi, Tiểu Ca đích thân ra tay, chắc chắn Trần Bì bị tẩn đã đời luôn!" Bàn Tử
-"Haizz, biết người biết mặt không biết lòng mà. Người này nhận thua rồi, những vẫn bằng mặt không bằng lòng, sau khi cuộc họp kết thúc, hắn dẫn người vào hang động trong đêm, kích hoạt thêm nhiều cơ quan, nếu không phải Tiểu Tam gia xách hắn ra, hắn đã cùng với mấy tên gia hỏa nhà hắn chết chung bên trong rồi." Trương Nhật Sơn
-"Ngô Tà, tại sao cậu còn muốn cứu Trần Bì?" Giải Vũ Thần
-"Bởi vì tôi không muốn trơ mắt nhìn đương gia Cửu Môn, chỉ vì mấy câu nói ly gián của bọn gián điệp Uông gia, chôn vùi mạng sống một cách vô ích, tiếp đó việc mâu thuẫn nội bộ Cửu Môn càng sâu thêm." Ngô Tà
Chương 318: Tìm Thấy Sách Lụa
Ngô Tà khi đó rất thắc mắc, cơ quan lối vào do Trương gia thiết kế, từ khi nào trở nên dễ dàng bị người khác mở ra như vậy? Không lẽ là Muộn Du Bình ngấm ngầm giở trò gì đó?
Bất quá lời này, cậu khi đó không có cơ hội hỏi Muộn Du Bình, bởi vì từ khi phát hiện lối vào, cuộc sống khá yên bình trong ba năm của họ đã bị phá vỡ.
Trương Khởi Linh mấy ngày nay luôn họp không ngớt, đủ loại vấn đề thỏa luận mãi không xong.
Bên cạnh mình Ngô Tà, cũng có vô số vấn đề nan giải cần phải giải quyết.
Bọn họ ngay cả thời gian ngồi xuống nói chuyện cũng không có, ở đâu ra có thời gian hỏi mấy chuyện này.
Vì vậy, hôm nay Ngô Tà muốn hỏi lại câu này từ 40 năm trước, Trương Khởi Linh nhìn Ngô Tà, cười:
-"Câu hỏi này, cậu đã muốn hỏi từ lâu rồi đúng không?"
Ngô Tà gật đầu.
-"Nhưng trước đây anh vẫn chưa khôi phục kí ức, hỏi cũng vô ích."
-"Cậu đoán không sai." Trương Khởi Linh
-"Tại sao?" Ngô Tà
-"Gián điệp." Trương Khởi Linh
-"À, thì ra đó là thời cơ thích hợp, tôi hiểu rồi. Chuyện này, xem như xảy ra hoàn toàn tự nhiên. Ngay cả khi Uông gia tính toán cẩn thận, sợ rằng cũng không tính ra vấn đề này. Người của họ cứ biến mất lặng lẽ như vậy, họ lại cho rằng đó chỉ là tai nạn." Ngô Tà
-"Vốn dĩ là tai nạn. Nếu không phải họ lòng tham không đáy, họ sẽ không có chuyện." Trương Khởi Linh
-"Đúng, lòng tham không đáy. Bọn họ quá vội, muốn lập công quá rồi, ngược lại hành sự không theo quy tắc, hại người hại mình." Ngô Tà
Ngô Tà đem Trần Bì chỉ còn lại hơi thở ra ngoài, Trương Khởi Linh lại vào xách mấy tên gia hỏa không phải gián điệp Uông gia, mấy người này chính là những kẻ trên người đầy máu cầm lụa Lỗ Hoàng ra như những gì Đại Kim Nha nhớ.
Bất quá, trừ Trần Bì, không ai có thể sống sót, máu của bọn họ vĩnh viễn dính trên mấy tấm lụa Lỗ Hoàng quý giá.
Theo lý, lụa Lỗ Hoàng nếu đã được tìm thấy, trên cơ bản mục đích của chuyến đi này đã hoàn thành, nhưng mấy người đương gia Cửu Môn, vẫn là lần đầu tiên gặp phải ngôi mộ nguy hiểm như vậy, loại nguy hiểm này ngược lại dấy lên ý chí chiến đấu của bọn họ, họ lại muốn đích thân mạo hiểm.
Trương Nhật Sơn nói đến đây, Giải Vũ Thần hỏi hắn:
-"Nhật Sơn gia gia, Đại Kim Nha nói ông ta từng cố giấu một mảnh lụa Lỗ Hoàng, lại bị đưa đến một cái trại, trong đó nhìn thấy các vị đương gia Cửu Môn, còn có một người dẫn đầu có ngón trỏ và ngón giữa tay phải dài bất thường. Người dẫn đầu đó, chắc hẳn chính là Tiểu Ca rồi."
-"Đúng. Dưới sự tra hỏi của Tộc Trưởng, Đại Kim Nha giao ra miếng sách lụa đã giấu. Ông ta tưởng chúng tôi không biết số sách lụa này, đúng là đánh giá thấp chúng tôi rồi. Đừng nói là số sách lụa, cho dù là mấy cuộn thẻ tre không quan trọng và nhiều cuốn sách cổ khác, chúng tôi cũng đều có người phụ trách kiểm kê sổ sách, theo hạn chuyển ra núi lớn, giao đến các bộ phận nghiên cứu có liên quan. Tuy rằng những thứ này đối với hoạt động lần này vô dụng, nhưng đều là bảo vật quốc gia, sao có thể tùy ý thất lạc được." Trương Nhật Sơn
-"Đường Đường vậy mà cả gan làm loạn, Bàn gia tôi thật sự là xem nhẹ ông ta rồi. Tiểu Ca, cậu tại sao lúc đó không xem ông ta như gián điệp Uông gia phái đến mà xử lí luôn?"
-"Nếu không phải Ngô Tà ở đó, tôi đã xử lí ông ta rồi, mặc cho ông ta có phải gián điệp Uông gia hay không." Trương Khởi Linh
-"Ngô Tà, Kim Vạn Đường xác thật từng nói, có một chàng trai trẻ trông rất giống cậu cứu ông ta một mạng. Trong mười mấy năm qua, ông ta vẫn luôn coi cậu như ân nhân cứu mạng, chưa bao giờ quên." Giải Vũ Thần
Ngô Tà cười nói:
-"Đúng vậy, đợi ngày nào đó tôi trở lại Bắc Kinh, phải hảo hảo lừa ông ta một hồi, để ông ta mời chúng ta đi ăn mới được."
Trương Khởi Linh nhớ tới, lúc đó Ngô Tà đúng lúc có chuyện khẩn cấp muốn tìm hắn bàn bạc, sau khi nhìn thấy bộ dạng hèn nhát của Kim Vạn Đường, liền âm thầm nói với mình:
-"Tiểu Ca, đây là Đại Kim Nha đã đóng góp để chúng ta gặp lại nhau vào năm 2003, ông ta không phải người Uông gia. Vẫn nên giữ lại một mạng cho ông ta đi, nếu không lịch sử thay đổi, chúng ta không có cơ hội gặp lại, sẽ rắc rối đấy."
Chương 319: Nói Quá
Khi Đại Kim Nha lẻ loi rời trại, hoạt động trộm mộ lớn nhất lịch sử đã sắp kết thúc. Nhân viên hậu cần trong trại, bắt đầu rời khỏi theo đợt. Thiết bị kéo dây trên vách núi đã tháo dỡ gần hết, chỉ còn lại một ít đồ.
Thứ họ muốn tìm trong hoạt động lần này, chính là mấy tấm lụa Lỗ Hoàng nhuộm đầy máu. Nếu đã tìm thấy sách lụa, lần hoạt động này cần một dấu chấm viên mãn.
Nhưng, trong số các vị đương gia Cửu Môn, chỉ có Trần Bì A Tứ từng vào hang động, những người khác đều chưa vào, hai người duy nhất có thể ra ngoài an toàn, chỉ có Trương Đại Tộc Trưởng và Quan Căn.
Bởi vậy, họ muốn nhờ Trương Khởi Linh và Quan Căn dẫn họ vào xem, Ngô Tà biết họ vào sẽ xảy ra chuyện, đương nhiên sẽ không đồng ý:
-"Không được, cơ quan bên trong, chỉ có người Trương gia mới có thể an toàn đi ra, Trần Bì A Tứ chính là một ví dụ sống."
-"Quan Hộ Vệ, cậu không phải họ Trương." Hắc Bối Lão Lục
-"Tôi không phải họ Trương, nhưng tôi với Trương gia có nguồn gốc rất sâu, không giống với các ngài."
-"Quan Hộ Vệ, bất kể thế nào, tôi đều không lên được. Nhưng mà, Quan Hộ Vệ, cậu đã có thể cứu Trần Bì ra, tại sao không thể dẫn họ vào xem?" Bán Tiệt Lý
-"Ở đây có mấy vị muốn đi?"
-"Tôi thì thôi đi, có tuổi rồi, lười leo cao như vậy." Ngô Lão Cẩu
-"Đừng nhìn tôi, cho dù bên trong không có cơ quan, tôi cũng không dám đi, tôi sợ độ cao. Lão Lục, tôi thấy ông cũng đừng đi, lớn tuổi vậy rồi, leo cao vậy, nghĩ thật dọa người." Tề Thiết Chủy
-"Tôi ngược lại muốn vào xem để mở tầm mắt về cơ quan Trương gia. Phật gia, anh có đi không?" Nhị Nguyệt Hồng
Trương Khải Sơn lắc đầu.
-"Tôi tốt nhất là không nên gây phiền phức cho Tộc Trưởng và Quan Hộ Vệ, thành thành thật thật ở bên dưới làm việc vì các cậu." Trương Khải Sơn
...
Những người cuối cùng quyết định đi, có bốn vị đương gia Nhị Nguyệt Hồng, Hắc Bối Lão Lục, Hoắc Tiên Cô, Giải Cửu Gia.
Ngô Tà nhìn mấy vị này, thở phào nhẹ nhõm, mấy người này thân thủ đều không tồi, chỉ cần nghe lời chút, tự bảo vệ chắc chắn không thành vấn đề.
Bất quá, chuyện này hắn không nói, vẫn cần trưng cầu ý kiến của Trương Khởi Linh.
-"Tộc Trưởng, ngài có ý kiến gì không?" Ngô Tà
Ánh mắt Trương Khởi Linh nhìn qua bốn người, lạnh lùng nói:
-"Cơ quan Trương gia, là có sinh mệnh. Hi vọng các người sẽ không hối hận."
-"Thủ Lĩnh, chúng tôi đã biết sự lợi hại của mấy cơ quan đó, nhất định sẽ nghe theo chỉ huy của ngài, điểm này xin ngài yên tâm." Hoắc Tiên Cô
Trương Khởi Linh không quan tâm lời Hoắc Tiên Cô, thấy những người này đã hạ quyết tâm muốn đi, cũng không khuyên nữa.
Hắn nói với Ngô Tà:
-"Cần chuẩn bị gì, cậu cứ thu xếp đi, cố gắng giảm bớt thương vong của Cửu Môn."
-"Tộc Trưởng yên tâm, tôi biết nên làm gì."
Ngô Tà quay đầu nhìn bọn Nhị gia Hoắc Tiên Cô nói:
-"Các vị tiền bối, nếu mọi người đã quyết định đi, tôi cũng không ngăn nữa. Nhưng chúng tôi nói trước, tôi và Tộc Trưởng sẽ cố gắng bảo vệ mọi người an toàn, nhưng không dám bảo đảm cái gì hết."
Trong khi Ngô Tà nói, ánh mắt nhìn bốn người một lượt, phát hiện Hoắc Tiên Cô nghe thấy lời này cơ thể không tự chủ được run lên, biết mình cược đúng rồi.
-"Thân thủ Trần Bì A Tứ, trong Cửu Môn cũng được coi là hơn người, hậu quả ông ta tự tiện đi vào, mọi người cũng đều nhìn thấy. Cho nên, trước khi lên, tốt nhất mọi người nên để lại đôi ba câu về nhà, nên nhắn nhủ rõ mọi chuyện. Các vị đều là nhà lớn nghiệp lớn, đừng để đến lúc thật sự xảy ra chuyện, hối hận cũng muộn rồi."
Quả nhiên, cậu vừa dứt lời, Hoắc Tiên Cô liền nói:
-"Quan Hộ Vệ, lời ngài nói có hơi nói quá rồi không, còn để lại di ngôn về nhà, nói thật với ngài, trước khi đến Tứ Xuyên, hậu sự trong nhà đều đã bàn giao xong hết rồi."
Ngô Tà mỉm cười:
-"Tiên Cô, ngài trái lại rất có tầm nhìn xa, không hổ là nữ anh hùng, vãn bối vô cùng khâm phục. Nhưng mà, tôi chỉ là đưa ra gợi ý, tuyệt đối không có ý dọa các vị tiền bối."
Nếu đã thuyết phục thất bại, Ngô Tà quyết định tôn trọng lịch sử, thay vì cố gắng thay đổi bất cứ điều gì, vẫn nên tìm cách nhân cơ hội này, tiêu diệt gần hết gián điệp trong trại đi rồi nói. Còn có lần này đi vào, phải để lại một món quà cho bọn chó Uông gia sau này muốn vào, bảo đảm để bọn chúng có đi không về.
Chương 320: Cơ Quan Sống
Cuối cùng người vào hang động, trừ Trương Khởi Linh và Ngô Tà ra, còn có bốn vị đương gia Lão Cửu Môn: Nhị Nguyệt Hồng, Hắc Bối Lão Lục, Hoắc Tiên Cô và Giải Cửu Gia, trừ bên ngoài, Phật gia cử Phó Quan Trương Nhật Sơn cho Trương Khởi Linh. Nhiệm vụ chính của Trương Nhật Sơn, chính là bảo vệ Tộc Trưởng.
Gia hỏa đi cùng họ, là gia hỏa có thân thủ tốt nhất được chọn ra từ gia hỏa của mỗi gia tộc, hơn nữa nhóm người này đều đã được Quan Căn đích thân khảo sát.
Sáng hôm sau, cả nhóm đã tới dưới vách núi.
Lại ngước lên vách núi treo leo hiểm trở cao chót vót, trông lòng Ngô Tà khó mà bình tĩnh được.
Trong lòng cậu rất rõ, bọn gia hỏa bị chọn ra, hầu hết đều sẽ trở thành vật hi sinh của hoạt động này. Tuy là trong đội có một số người là tàn dư Uông gia, nhưng cũng có một phần là tinh anh của Cửu Môn. Cho nên, sự sụp đổ của Cửu Môn, đã là điều tất yếu của lịch sử.
Trương Khởi Linh nhìn Ngô Tà, hỏi:
-"Làm sao vậy?"
Ngô Tà lắc đầu.
-"Không sao, chỉ là nhìn vách núi cao như vậy, hơi choáng."
Hoắc Tiên Cô cười nói:
-"Quan Hộ Vệ, đây không phải lần đầu tiên cậu lên, sao còn choáng vậy?"
Ngô Tà cười như không cười nói:
-"Tiên Cô, tôi không biết nhuyễn công* của Hoắc gia ngài, hơn nửa tư thế leo núi nhìn khó coi vậy, ngài lát nữa vẫn nên đừng nhìn thì tốt hơn, để tránh ảnh hướng đến mắt ngài."
(*)Kiểu xương mềm á.
Hoắc Tiên Cô hừ lạnh một tiếng:
-"Hừ, cậu cho rằng tôi chấm cậu sao? Tự mình đa tình!"
Ngô Tà nghe lời Hoắc Tiên Cô nói, cũng không tức giận, thầm nghĩ, khó trách ông nội tôi hồi đó lại chọn bà nội tôi mà không phải bà, cái tính xấu này của bà, người đàn ông nào có thể chịu được chứ!
Trương Nhật Sơn bên cạnh sợ họ cãi nhau, liền đi ra giảng hòa:
-"Tiên Cô, ý của Quan Hộ Vệ là nói, một lát khi leo lên, cậu ấy với Tộc Trưởng Đại Nhân sẽ ở đằng sau bọc hậu. Cậu ấy, là sợ ngài từ độ cao như vậy nhìn xuống sẽ chóng mặt!"
Người khác không biết Ngô Tà tại sao cứ thích cãi nhau với Hoắc Tiên Cô, Trương Khởi Linh hiểu rõ mọi chuyện. Hắn kéo người sang một bên, cười nhẹ hỏi:
-"Tiểu Tà, đàn ông tốt không đấu với đàn bà. Lát nữa cậu đi trước mặt tôi, chú ý an toàn."
-"Được rồi, tôi nghe cậu. Tiểu Ca."
Khi leo lên, Trương Nhật Sơn dẫn đầu, Trương Khởi Linh bọc hậu. Cả đội hoàn toàn nằm dưới sự kiểm soát của Trương gia, để tránh mấy người Uông gia giở trò.
Mấy người này thân thủ đều không tệ, tốc độ leo lên rất nhanh, chưa đến trưa đều leo đến hang động gia cố.
Trước mặt nhiều người vậy, hang động nhìn cũng không lớn lắm, chờ đến lúc Ngô Tà và Trương Khởi Linh leo tới, hang động đã chật kín người, nhưng lại im phăng phắc, đều đang đợi Trương Đại Tộc Trưởng ra lệnh.
Trương Khởi Linh nhìn Ngô Tà, ra hiệu để cậu nói.
Ngô Tà hắng giọng, nhìn người trong hang một vòng, do quá nhiều người, ánh sáng cửa hang bị chặn kín, bởi vì trong hang ngày càng tối, căn bản không thể nhìn rõ nét mặt của mọi người.
-"Các vị, mấy người chúng ta, có thể nói toàn là tinh anh của Cửu Môn. Bản lĩnh của mọi người, Quan Mỗ biết rất rõ. Nhưng mà, điều tôi muốn nói là, cơ quan trong hang động này, không phải là bất cứ loại nào mà mọi người từng nhìn thấy, không hẳn là có bản lĩnh liền có thể giữ lại mạng sống."
Lúc này có một gia hỏa tò mò hỏi: "Trong này rốt cuộc có cơ quan đặc biệt gì?"
Ngô Tà nhìn người đó một cái, nhận ra người này gia hỏa Giải gia, liền nghiêm túc nói:
-"Nói đúng ra thì, bên trong không có cơ quan, chỉ có một sinh vật sống mà các cậu chưa từng nhìn thấy. Cho nên nói, cơ quan bên trong có sinh mệnh, là sống, là chân có thể chạy, thậm chí có cánh để bay. Nghe hiểu không?"
...
2024.03.11
Dạo này có thể thời gian rảnh nên edit nè, chap trước mị đăng các bạn vào cmt thấy cưng ghê á, được các bạn nhớ tới mị vui lắm lun, nên ráng edit chap này nè, muốn lé lun rồi, cảm ơn các bạn vẫn luôn ủng hộ truyện nha, nói chứ mấy bạn cmt mị pái đọc lắm, nên là các bạn cmt để mị có thêm động lực edit nha<3
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro