Chương 341 - 350 (Hố Tiên Cô)
EDIT: HANNNURLUVE
Mị xin khẳng định mị dịch truyện này sẽ có một số câu khác với bản gốc do nếu dịch nguyên bản gốc sẽ khó hiểu câu văn không mượt nên có một số chỗ mị dịch khác để phù hợp văn phong hiện tại. Xin cảm ơn.
Xin nhắc lại không giống bản gốc 100%
...
Chương 341: Bảy Tấm Bản Vẽ
Ngô Tà chuyển chủ đề:
-"Bất quá, Tiên Cô, năm đó bà làm chuyện thất đức gì, chắc còn nhớ chứ?"
Trong lòng Hoắc Tiên Cô chính vì chuyện này mà lo sợ bất an, nghe Ngô Tà nói vậy, liền có chút ngồi không yên, cơ thể mềm nhũn, suýt chút nữa trượt khỏi ghế.
Ngô Tà không để ý tới bà, Trương Khởi Linh lại lạnh lùng nhìn bà chằm chằm:
-"Có mang đồ tới không?" Trương Khởi Linh
Hoắc Tiên Cô vừa nhìn thấy ánh mắt này của Trương Khởi Linh, liền không kìm được mà lạnh rùng mình. Nhớ năm đó, Trương Khởi Linh xử lí gián điệp, đều dùng ánh mặt này nhìn đối phương, khiến đối phương nơm nớp lo sợ mà quỳ trước mặt hắn, sau đó thú tội nói rõ ràng hết tất cả mọi chuyện.
Hoắc Tiên Cô gắng hết sức kìm nén xúc động quỳ xuống nhận tội, run rẩy lấy từ trong túi mang theo ra bảy tấm bản vẽ dạng thức lôi, hai tay cung cung kính kính đưa đến tay Trương Khởi Linh.
-"Thủ Lĩnh Đại Nhân, đây là bảy tấm bản vẽ dạng thức lôi, cộng thêm phần trong tay các ngài thì đủ rồi."
Trương Khởi Linh cầm bản vẽ nhìn qua, thuận tay đưa cho Ngô Tà.
Ngô Tà không phải lần đầu thấy tấm bản vẽ, nhưng thời gian đã trôi qua quá lâu, năm đó rất nhiều chuyện đều không nhớ rõ. Bây giờ lại nhìn thấy tấm bản vẽ, liền gợi lại kí ức đã quên từ lâu.
Hoắc Tiên Cô giải thích:
-"Bảy tấm bản vẽ, không phải tôi tự mình tìm được. Mà là có người kẹp trong băng ghi hình gửi cho tôi. Tôi theo manh mối trong băng ghi hình đi tìm, nhưng từ đầu tới cuối vẫn chưa tìm ra nguồn gốc. Không biết phần trong tay ngài, là đến từ đâu?"
Ngô Tà cũng không giấu bà.
-"Là phát hiện trong tư liệu đội khảo cổ Trương gia Cổ Lâu năm 1963, đặt cùng bản vẽ, còn có tấm ảnh."
Ngô Tà lấy ra tấm ảnh, đưa cho Hoắc Tiên Cô.
Hoắc lão thái thái hai tay run rẩy nhận bức ảnh, lấy cái kính từ trong túi ra đeo lên.
Trên bức ảnh có hai người, hai cô gái trẻ tuổi, chính là Hoắc Linh và Trần Văn Cẩm năm đó.
Ngô Tà nhìn ánh mắt lão thái thái cũng không chớp mà nhìn chằm chằm Hoắc Linh trong ảnh, không khỏi có chút đồng tình với bà. Lão thái thái đã từng tuổi này, biết được con gái xảy ra chuyện, chắc là tuyệt vọng sốt ruột biết bao. cũng khó trách bà chuẩn bị trăm phương ngàn kế bao nhiêu năm, là vì muốn biết lúc trước con gái đã xảy ra chuyện gì ở Trương gia Cổ Lâu.
-"Tiên Cô, trên tấm ảnh có hai cô gái, đó là con gái bà Hoắc Linh và Trần Văn Cẩm. Hai người họ tham gia đội khảo cổ Ba Nãi năm 1976. Ắt hẳn chính là trong hoạt động lần đó, họ tìm thấy tám tấm bản vẽ dạng thức lôi. Bảy tấm trong đó gửi cho bà, tấm cuối cùng để cùng tấm ảnh, niêm phong lại." Ngô Tà
Hoắc lão thái thái mở miệng nói chuyện, giọng lại có chút nghẹn ngào:
-"Lúc đó trong băng ghi hình ngoài bảy tấm bản vẽ, còn có một đoạn video con gái tôi bò trên mặt đất, ngoài cái này không để lại một chữ. Tôi không biết họ gửi băng ghi hình đến là có ý gì. Theo lẽ đương nhiên cho rằng, họ là vì uy hiếp tôi, sợ tôi sẽ phá chuyện tốt của họ."
Hoắc Tiên Cô nói đến đây, khẽ thở dài.
-"Haizz. Bây giờ xem ra, băng ghi hình có thể là bọn Linh Tử gửi ra, mục đích là vì để tôi giúp nó tiếp tục điều tra chuyện Trương gia Cổ Lâu. Nhưng mà, cho dù thế nào, mấy năm nay cũng không uổng phí, bây giờ thời cơ đi Ba Nãi đã chín muồi, tôi cuối cũng có thể hoàn thành tâm nguyện nhiều năm rồi."
-"Tiên Cô muốn đi Trương gia Cổ Lâu?"
-"Phải, các cậu cũng muốn đi hả? Không bằng chúng ta hợp tác thấy sao?"
-"Không sao trăng gì hết."
-"Tại sao? Tôi chuẩn bị nhiều năm như vậy, chẳng lẽ còn chưa đủ tư cách hợp tác với các cậu?"
-"Tiên Cô đúng là liền sẹo thì quên đau. Năm 1966 núi Tứ Cô Nương, tôi từng nói với bà rồi, nơi đó chỉ có người Trương gia mới có thể an toàn ra vào, người ngoài vào chỉ có con đường chết. Sao bà mau quên vậy."
Chương 342: Tất Cả Người Trương Gia
Hoắc Tiên Cô nghe lời của Ngô Tà, cười khẩy:
-"Người Trương gia? Mấy năm nay, trừ Trương phó quan và Thủ Lĩnh đại nhân, Trương gia còn người khác sao? Ngô Tà, không lẽ cậu muốn nói, chỉ dựa vào ba người các cậu, có thể an toàn ra vào Trương gia Cổ Lâu sao?"
Ngô Tà cười như không cười vỗ tay, cửa phòng từ bên ngoài đẩy vào, Trương Hải Khách, Trương Nhật Sơn, Vân Thái, Bàn Tử, Trương Hải Tinh năm người nối đuôi bước vào.
Thấy Trương Hải Tinh đột nhiên xuất hiện, Ngô Tà có chút bất ngờ, Trương Hải Khách từng nói, đã gọi cho Trương Hải Tinh, nhưng lại không nói hắn muốn tới đây bái kiến Tộc Trưởng.
Sau khi năm người vào, ngoại trừ Bàn Tử, đều hành đại lễ tham bái Tộc Trưởng Đại Nhân, Trương Khởi Linh hất tay, để bọn họ đứng dậy.
Ngô Tà cười nói với Hoắc lão thái thái.
-"Thế nào? Tiên Cô, Trương gia không phải không có người, chỉ là người Trương gia qua nhiều thế hệ cẩn tuân tổ huấn, kín tiếng làm người, sẽ không dễ dàng lộ diện thế thôi. Mấy vị này, là đại diện tinh anh của Trương gia."
Mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của Hoắc lão thái thái, Ngô Tà cười nói với Trương Hải Tinh:
-"Hải Tinh, đã lâu không gặp nha!"
Trương Hải Tinh cũng nhìn thấy Ngô Tà, hơn nữa ngạc nhiên về cậu hơn bốn mươi năm cũng không già đi, lại nhớ đến thân phận cậu, đã là vị tiểu tổ tông mà nhiều thế hệ Trương gia bảo vệ, lại là Phu Nhân đương nhiệm của Tộc Trưởng Đại Nhân, vội hành lễ với cậu: "Thuộc hạ Trương Hải Tinh bái kiến Phu... bái kiến Thiếu Chủ." Hắn vốn muốn gọi Phu Nhân, nhưng thấy ánh mắt Ngô Tà tràn ngập sự cảnh cáo, nên là giữa đường liền đổi cách gọi.
Ngô Tà thấy hắn vẫn hiểu lòng như như vậy, cơn giận trong lòng cũng lập tức tan biến.
-"Mau đứng dậy đi, tôi không có quen với việc đại lễ lễ nghi phong kiến này, sẽ làm tổn phước của tôi mất."
Trương Hải Tinh tuân lệnh đứng dậy, đứng chung với Trương Hải Khách.
Người khác còn dễ nói, Hoắc lão thái thái lại bị nước đi của họ làm cho bất ngờ đến không biết đường mà lần. Từ lúc bà bước vào phòng, Trương Khởi Linh không nói được mấy câu, bà còn cho rằng Ngô Tà là ỷ vào Trương Khởi Linh mới tác oai tác quái, lại không ngờ đến, hình như địa vị của cậu ở Trương gia vô cùng đặc biệt, thậm chí còn cao hơn Tộc Trưởng Trương gia.
-"Ngô Tà, cậu rốt cuộc là ai?"
Ngô Tà biết, Trương Hải Tinh nói ra chữ Thiếu Chủ, thân phận mình khó mà che giấu băng keo Hoắc Tiên Cô, liền cười nói:
-"Tiên Cô, từ khi ở núi Tứ Cô Nương, bà từng hỏi cắc cớ, nói tôi không phải họ Trương, cơ quan sống của Trương gia sao lại nhận ra tôi. Còn nhớ khi đó, tôi trả lời sao không?"
-"Cậu nói, cậu tuy không phải họ Trương, nhưng mối quan hệ khá sâu với Trương gia."
-"Không sai, trí nhớ bà cũng không tệ, cũng không đến nỗi lẩm cẩm. Nếu đã không lẩm cẩm, vậy cần gì phải hỏi nhiều. Muốn bà biết, tôi tự nhiên sẽ nói với bà. Không muốn bà biết, hỏi cũng vô dụng."
Hoắc lão thái thái bị lời này của cậu làm cho cứng họng, nhưng lại không nói được lời nào. Bởi vì rất rõ ràng, sức nặng lời nói của bà và Ngô Tà không cùng địa vị.
Địa vị của Ngô Tà ở Trương gia nếu có thể áp đảo trên nhân vật như Tộc Trưởng Trương gia, mà Tộc Trưởng Trương gia lại là người bà phải hành đại lễ bái kiến, do đó biết được, Ngô Tà có thể nói những lời này với bà, đã cho bà thể diện lớn rồi, nếu lại truy hỏi hắn rốt cuộc có thân phận lai lịch gì, sợ rằng chỉ là tự chuốc vạ vào thân.
Hoắc Tiên Cô thấy Vân Thái đứng một bên hỏi:
-"Vân Thái, con cũng là người Trương gia?"
Vân Thái ở Hoắc gia mấy ngày, hai người tự nhiên quen biết.
Hoắc Tú Tú vốn chỉ nói, Vân Thái là tỷ tỷ mình quen ở Ba Nãi, bởi vì ở Bắc Kinh không có người thân bạn bè, mới ở tạm Hoắc gia.
Chương 343: Hai Ngô Tà
Vân Thái cười nói:
-"Lão thái thái, con quả thực là người Trương gia. Đây, giới thiệu với ngài một chút, vị này là sư phụ con."
Hoắc Tiên Cô sau khi nhìn thấy gương mặt Trương Hải Khách, càng giật mình hơn.
-"Sao lại... lại có hai Ngô Tà?"
Trương Hải Khách cười nói với Hoắc lão thái thái:
-"Tôi tên Trương Hải Khách, tuy có chút giống Thiếu Chủ, nhưng không phải anh em sinh đôi của hắn."
Hoắc lão thái thái phát hiện nụ cười của hắn không giống Ngô Tà, mới tin có người giống người như vậy.
Hoắc Tiên Cô chuyển ánh mắt tới Trương Nhật Sơn, cười chào hỏi.
-"Phó quan, lâu rồi không gặp."
Trương Nhật Sơn bước lên một bước, nói với Hoắc Tiên Cô:
-"Hoắc đương gia, biệt lai vô dạng*."
(*)别来无恙 lâu ngày gặp lại hi vọng bạn vẫn khỏe.
Ánh mắt Hoắc lão thái thái cuối cùng dừng trên người Bàn Tử, tên Bàn Tử rõ ràng họ Vương, có cửa hàng ở xưởng Lưu Ly, sao hắn cũng thành người Trương gia rồi?
Bàn Tử thấy ánh mắt nghi hoặc của lão thái thái, nghĩ đến Vân Thái nhà mình với Hoắc Tú Tú lại là chị em tốt, dù sao cũng phải chừa lại chút mặt mũi lão thái thái, liền chủ động mở miệng giải thích:
-"Lão thái thái, hôm qua chúng ta đã gặp mặt ở khách sạn Tân Nguyệt, tôi họ Vương, mọi người đều gọi tôi là Bàn Tử, cùng Ngô Tà, Trương Khởi Linh là anh em tốt. Cho nên, dù tôi không phải họ Trương, nhưng chuyện của bọn họ, chính là chuyện của Vương Bàn Tử tôi."
Trương Hải Khách ở bên cạnh bổ sung cho hắn:
-"Bàn Tử là cô gia Trương gia chúng tôi, cũng xem như nửa người Trương gia."
Hoắc Tiên Cô gật đầu.
-"Hóa ra là vây." Hoắc Tiên Cô
Ngô Tà cười với Hoắc lão thái thái nói:
-"Thế nào, Tiên Cô, tôi không nói dối chứ?"
-"Là tôi có mắt như mù kiêu ngạo tự phụ. Nhưng tôi có một chuyện không rõ, nếu Trương gia đã không muốn hợp tác với Hoắc gia chúng tôi, tại sao còn muốn nhận lời mời của tôi đến chỗ hẹn? Không lẽ là vì mấy tấm dạng thức lôi?"
-"Đương nhiên không phải. Tôi nghe nói Hoắc gia có sân huấn luyện, là nương theo kiểu dáng bản vẽ xây dựng lên, chúng tôi muốn đi mở mang kiến thức. Không biết ý Tiên Cô thế nào?"
-"Sân huấn luyện đó tôi vốn là chuẩn bị để tiến vào Trương gia Cổ Lâu, các cậu nếu đã có ý định tiến vào Trương gia Cổ Lâu, vào bên trong tập luyện, trái lại cũng không hẳn là không thể. Nhưng mà, tôi có một điều kiện?"
-"Điều kiện gì?" Ngô Tà
-"Nếu các cậu có ngày thật sự muốn vào Trương gia Cổ Lâu, xin hãy dẫn một người Hoắc gia theo, để hoàn thành tâm nguyện nhiều năm của tôi. Đương nhiên, người này có thể do các cậu chọn. Tôi nghĩ, các cậu nhiều người Trương gia vậy, bảo vệ một người khác họ, chắc hẳn không có vấn đề gì đi. Nhớ năm đó, ở núi Tứ Cô Nương, cậu và Thủ Lĩnh đại nhân cứu bốn người chúng tôi ra."
Ngô Tà thầm nghĩ, Hoắc Tiên Cô đã đưa bảy tấm dạng thức lôi cho mình, lại đồng ý cho Trương gia mượn sân huấn luyện Hoắc gia sử dụng, chẳng qua chỉ là hi vọng có thể có một người Hoắc gia tiến vào Trương gia Cổ Lâu, vì tâm nguyện nhiều năm, cũng có thể hiểu được.
-"Được, tôi đồng ý với bà. Nhưng tôi cũng có một điều kiện."
-"Điều kiện gì?"
-"Người nếu đã do tôi chọn, cũng chính là nói, tôi chọn ai, cũng chỉ có thể để người đó đi cùng chúng tôi, Hoắc gia các người không được nhúng tay vào, tỷ như tìm một người dịch dung thành người đó. Một khi phát hiện tình huống này, thỏa thuận của chúng ta lập tức xóa bỏ."
Ngô Tà nói thế, đương nhiên là nhớ tới đời trước, khi Bàn Tử và Tiểu Ca vào Trương gia Cổ Lâu, Hoắc lão thái thái tìm người giả trang thành Hoắc Tú Tú, cùng họ vào núi, sau đó mới phát hiện là giả mạo. Vì để phòng gián điệp Uông gia trà trộn vào đội ngũ, cậu nhất định phải xác định trước thân phận của người Hoắc gia này.
Chương 344: Chọn Người Hoắc Gia
Hoắc lão thái thái nghe Ngô Tà nói, lập tức hiểu ý cậu:
-"Tú Tú, con vào đây đi."
Hoắc lão thái thái gọi Tú Tú vào, Bàn Tử bên kia cũng gọi Tiểu Hoa và Hắc Hạt Tử vào.
Sau khi Tiểu Hoa chào hỏi Hoắc lão thái thái, đứng sang một bên, bởi vì bên trong không có chuẩn bị chỗ cho hắn ngồi.
Ngô Tà vẫy tay, Trương Nhật Sơn liền ra ngoài, kêu nhân viên công tác khách sạn Tân Nguyệt, đi chuyển mấy cái ghế vào.
Rất rõ ràng, họ chuyển ghế đi, là để ra oai phủ đầu với Hoắc lão thái thái, bây giờ xem ra, hiệu quả oai phủ đầu cũng không tệ.
Người khác tạm không nói tới, Giải Vũ Thần dù sao cũng là gia chủ Giải gia, mà Trương Nhật Sơn lại là Hội Trưởng hiệp hội Cửu Môn vốn có uy danh, người khác đứng thì chả có vấn đề gì, nếu để hai người này đứng nói chuyện với mình, Trương Khởi Linh có thể không có cảm giác gì, Ngô tà lại thấy cả người không khỏe.
Sau khi xếp ghế xong, Trương Nhật Sơn ngồi xuống trước, sau đó là Giải Vũ Thần, Trương Hải Khách, Trương Hải Tinh, Bàn Tử. Vân Thái không ngồi, mà đứng sau Trương Hải Khách. Tú Tú cũng đứng sau lưng Hoắc lão thái thái, Hắc Hạt Tử không chịu ngồi, đứng sau lão bản Tiểu Hoa của hắn, diễn tròn vai vệ sĩ.
Ngô Tà nhìn sư phụ cậu một cái, thầm nghĩ sư phụ đứng làm vệ sĩ, đồ đệ như mình lại chễm chệ ngồi đây, có phải có hơi bất hiếu quá không. Nhưng cậu lại nhìn thái độ thờ ơ của bạn thân, nhớ tới tiếng kêu thảm thiết nửa đêm của sư phụ, nghĩ thầm chuyện giữa hai người bọn họ, tốt nhất mình đừng xen vào, kẻo dẫn lửa hại thân, bị Tiểu Hoa giận chó đánh mèo.
Hoắc lão thái thái nói với Tú Tú:
-"Tú Tú, sắp tới Ngô Tà muốn gắp lạt ma*, Hoắc gia chúng ta cần cử một người đi cùng hắn, con thấy ai đi thích hợp nhất?"
(*)喇嘛 cách gọi thầy tu, nhà sư theo đạo lạt ma ở Tây Tạng (hay thấy mấy ông này trong phim Như Ý Truyện mà đội cái nón như cái mào lông ngựa mỗi khi làm lễ á) mà mị cũng không hiểu ý cậu này.
Hoắc Tú Tú là một tiểu cô nương rất có tinh thần mạo hiểm và khám phá, trước đây luôn oán giận Ngô Tà và Tiểu Hoa không chịu dẫn nàng đi chơi chung, bây giờ nghe nói có một cơ hội như vậy, tất nhiên không để lỡ, nhưng nàng cũng biết tính tình bà nội, cho nên không dám thể hiện quá rõ ràng, mà hỏi thử:
-"Ngô Tà ca ca, các anh định đi đâu?"
Người Ngô Tà chọn trong Hoắc gia, chính là Tú Tú. Bởi vì họ quá hiểu nhau rồi, người sẽ không dễ bị nhầm lẫn.
Vả lại, cậu thấy Trương Hải Khách có khuôn mặt y hệt mình, ngày ngày ra vào cấu kết với tiểu cô nương, sợ hắn cứ như vậy đi xuống ngay cả danh tiếng của bản thân cũng bị hủy hoại, nói cho cùng người ngoài rất khó phân biệt được hai người họ ai là ai. Liền muốn tìm cô nương lợi hại báo đời này, nghĩ đi nghĩ lại, cũng là Tú Tú đanh đá thích hợp nhất.
Nghĩ đến đây, Ngô Tà mỉm cười nói:
-"Ba Nãi Quảng Tây."
Tú Tú vừa nghe là đi Ba Nãi, càng vui vẻ, nàng đảo mắt, liền nói với Hoắc lão thái thái:
-"Bà nội, Ba Nãi là quê của Vân Thái tỷ tỷ, con với chị ấy chính là quen biết ở đây. Nếu đi nơi khác, con cũng không dám mạnh miệng vậy. Bây giờ nếu đi Ba Nãi, con thấy vẫn là con đi thích hợp hơn."
Hoắc lão thái thái nhìn chằm chằm mắt Tú Tú nói:
-"Lần đi này không phải du lịch, mà muốn vào Trương gia Cổ Lâu, nơi đó vô cùng nguy hiểm, ta không yên tâm để con đi, vẫn là đổi người khác đi."
Hoắc Tú Tú vừa nghe liền nóng ruột, không dễ gì mới có cơ hội này, nàng đương nhiên không chịu bỏ lỡ, vì thế nàng đưa ánh mắt cầu cứu về phía Vân Thái.
-"Lão thái thái, nếu thật sự muốn vào Trương gia Cổ Lâu, con với sư phụ nhất định cũng sẽ đi, có chúng con ở đây, tuyệt đối sẽ không để Tú Tú xảy ra chút bất trắc gì, ngài cứ việc yên tâm."
Nói xong lời này, Vân thái hỏi sư phụ:
-"Sư phụ, ngài nói có phải không?"
Trương Hải Khách vội phụ họa:
-"Phải, Vân Thái nói không sai, có tôi ở đây, sợ gì."
Chương 345: Không Phải Con Đẻ
Ngô Tà nghe lời này của Trương Hải Khách, cười nói với Hoắc lão thái thái:
-"Tiên Cô, bản lĩnh Hải Khách so với Tộc Trưởng cũng không kém bao nhiêu, nếu hắn đã nguyện ý bảo vệ Tú Tú, bà không cần lo lắng vấn đề an toàn của em ấy nữa."
Hoắc Tiên Cô nhìn cháu gái là vô cùng nguyện ý, lại có sự bảo đảm của Trương Hải Khách và Ngô Tà, ngẫm lại Ngô Tà và Trương Khởi Linh hai người đều có thể cứu được bốn vị đương gia Cửu Môn ra, giờ chỉ có mình Tú Tú, chắc hẳn không có nhiều vấn đề lớn.
-"Nếu đã như vậy, thì cứ định vậy đi. Không biết các cậu tính khi nào xuất phát?"
-"Nửa tháng sau."
Hoắc Tiên Cô chuẩn bị nhiều năm, chuyện đến nước này, lại phát hiện tất cả những gì mình chuẩn bị, chỉ là làm áo cưới cho người khác. Mà cái người khác này, cứ một mực là sự tồn tại mà bà không dây vào được. Bởi vậy, bóng ma trong lòng lão thái thái có thể thấy lớn cỡ nào.
Ngô Tà dày dặn kinh nghiệm, đương nhiên biết Hoắc Tiên Cô thấy không cam lòng, nhưng không có ý định tha cho bà đi.
-"Tiên Cô, bây giờ đi Trương gia Cổ Lâu chúng tôi Trương, Ngô, Giải, Hoắc bốn nhà. Bà chuẩn bị ngần ấy năm, chắc hẳn cũng biết trong đó cần nhiều sức người sức của, một nhà không đủ khả năng chi trả, cho nên lần này bốn nhà chúng ta cùng chi trả."
Hoắc Tiên Cô nghe ý Ngô Tà, chính là nói rõ muốn đòi tiền, dù Hoắc gia bọn họ chỉ ra một người, bọn họ cũng phải bỏ ra ít máu lấy ra ít tiền mới được. Nói cho dễ nghe thì, Trương, Ngô, Giải, Hoắc bốn nhà hợp lại đi Trương gia Cổ Lâu.
Hôm nay ở đây không phải đều có người của bốn nhà sao? Người Trương gia nhiều nhất, thế lực cũng lớn nhất, Trương Khởi Linh lại trực tiếp trấn giữ, Hoắc Tiên Cô tự biết Hoắc gia không thể so với Trương gia.
Còn Ngô gia, tuy chỉ có mình Ngô Tà, nhưng vì cậu có địa vị ở Trương gia, ai còn dám khua tay múa chân với cậu?
Tiểu tử Giải gia, từ đầu tới cuối chưa từng giải thích câu nào, có lẽ sớm đã thông đồng với Ngô Tà, đã nắm rõ trước mấy chuyện này.
Từ đầu tới cuối, vẫn luôn không biết gì, bị tính kế, cũng chỉ có Hoắc gia.
Sau khi hiểu ra chuyện này, Hoắc Tiên Cô tức giận cũng khó mà kiềm chế, bà hướng về phía Ngô Tà cười khẩy một tiếng:
-"Ngô Tà, lão cẩu kia thật đúng là có tiền đồ, vậy mà có thể sinh ra nhận vật lợi hại như cậu, đúng là kế sách hay tính toán hay tâm cơ rất sâu ha. Tôi thật đúng là coi thường cậu rồi."
Trương Nhật Sơn vừa nghe bà lại dám nói năng vô lễ, vội mở miệng ngăn lại:
-"Tiên Cô, không được vô lễ với Thiếu Chủ."
-"Thiếu chủ? Hắn chẳng qua là cháu trai Ngô Lão Cẩu, từ khi nào thành Thiếu Chủ Trương gia các người rồi?"
Tuy Ngô Tà từng cảnh cáo bà, chuyện bà không nên biết đừng hỏi. Nhưng bà lúc này đang tức giận, lại sống ở địa vị cao mười mấy năm, đừng nói là người trong Cửu Môn, dù là nhân vật danh tiếng địa vị cao quý quan to chức lớn, ai cũng không dám vô lễ với bà như vậy. Bây giờ đã đến tuổi này, mắt thấy sắp tới tuổi xuống lỗ, nhưng bởi vì chuyện cũ mà bị Ngô Tà tính kế như vậy, bà dĩ nhiên không phục.
Ngô Tà nghe Hoắc lão thái thái nói, nụ cười trên mặt một chút cũng không giảm bớt, chỉ liếc nhẹ về phía Trương Đại Tộc Trưởng đang đóng vai không khí.
Trương Khởi Linh cho Ngô Tà ánh mắt chớ nôn nóng, lạnh lùng mở miệng:
-"Hoắc Tiên Cô, ai nói với bà Thiếu Chủ là huyết mạch Ngô gia?"
Trương Khởi Linh vừa mở miệng, Hoắc Tiên Cô bởi vì tức giận mà đại não bị lag, liền tỉnh táo lại. Sỡ dĩ bà tỉnh ngộ nhanh vậy, là do áp lực Trương Đại Tộc Trưởng để lại cho bà quá lớn.
Năm đó, bà dốc sức tiến cử chuyên gia giám định Kim Vạn Đường, vì giấu một phần lụa Lỗ Hoàng, suýt nữa bị Trương Khởi Linh xem là nội gián mà hành quyết, mình cầu tình thế nào cũng đều không có tác dụng, nếu không phải Ngô Tà ra mặt, Kim Vạn Đường chết chắc rồi.
Nhớ đến đây, bà cảm thấy mình hình như lại nợ Ngô Tà một phần nhân tình. Nhưng lời đã nói ra, nước đổ khó hốt, bà cũng chỉ có thể theo lời Trương Khởi Linh hỏi:
-"Nói vậy, Ngô Tà không phải Ngô gia sinh ra?"
-"Ngũ gia được tôi giao phó, đem Thiếu Chủ nuôi đến lớn." Trương Khởi Linh
Chương 346: Thỏa Thuận Đạt Được
Hoắc lão thái thái sau khi nghe Trương Khởi Linh nói, mới tin Ngô Tà không phải cháu ruột Ngô Lão Cẩu, lại thật sự là Thiếu Chủ gì đó Trương gia.
-"Thảo nào, thảo nào." Hoắc Tiên Cô
Về phần thảo nào cái gì, Hoắc lão thái thái không có nói, Ngô Tà và Trương Khởi Linh cũng không hứng thú hỏi.
Có lẽ là nói thảo nào Ngô Lão Cẩu lúc đầu thân thiết với Thủ Lĩnh Đại Nhân và Quan hộ vệ, thảo nào Tiểu Hắc nhà ông ta vừa thấy Quan Căn đã thân, thảo nào đám chó Ngô gia đều vô cùng nghe lời Quan Căn, thảo nào Quan Căn đối với Ngô Lão Cẩu khác so với đương gia khác, thậm chí là Phật gia còn tôn trọng hơn...
Đã đến nước này, Hoắc lão thái thái cũng không còn gì để nói, liền miễn cưỡng đồng ý đề nghị hoạt động lần này bốn nhà cùng bỏ xuất vốn mà Ngô Tà đề ra.
Sau khi hai bên bàn bạc quyết định, ba ngày sau Hoắc lão thái thái mở sân huấn luyện Hoắc gia cho bọn Ngô Tà, cho họ ở đó huấn luyện một tuần, để cơ hội sống sót khi vào Trương gia Cổ Lâu có thể cao hơn.
Sau khi thỏa thuận xong xuôi, Hoắc lão thái thái dẫn Tú Tú và thủ hạ rời khách sạn Tân Nguyệt.
Trương Hải Khách và Vân Thái sư đồ thay mặt Thiếu Chủ và Tộc Trưởng Đại Nhân tiễn Hoắc Tiên Cô và Tú Tú ra xe, lúc vẫy tay tạm biệt, Tú Tú rủ Vân Thái ngày mai ra ngoài dạo phố, Vân Thái cũng muốn đi nên đã đồng ý.
Đoàn người Hoắc lão thái thái sau khi rời đi, căn phòng chuyên tổ chức tiệc chiêu đãi khách quý mới bắt đầu.
Nhìn những người phục vụ bưng đồ ăn đẹp mắt, Ngô Tà nhớ tới thực đơn giá trên trời. Trước đây không lâu, thiết tam giác bọn họ thấy thực đơn, còn nói đắt quá ăn không nổi, giờ lại thành khách quý mà khách sạn đặc biệt chiêu đãi riêng, đúng là phong thủy luân chuyển, ba mươi năm hà động ba mươi năm hà tây*.
(*)三十年河东三十年河西 mọi thứ thay đổi khó mà đoán được.
Nghĩ đến đây, cậu nhìn Trương Khởi Linh bên cạnh cười nói:
-"Tiểu Ca, chúng tôi hôm nay đúng là dính ánh hào quang của anh mà, lát nữa phải kính anh thêm mấy ly rượu nữa mới được."
Trương Khởi Linh cười không nói, Trương Hải Khách bên cạnh nghe thấy, nói xen vào:
-"Thiếu Chủ, buổi diễn hôm nay thấy thế nào? Đủ thể diện chứ?"
Ngô Tà nghe lời này, dựa vào hiểu biết của cậu về Trương Hải Khách, liền biết lời gia hỏa này có ý gì, đây là khoe chiến công với mình, liền thuận theo:
-"Thể diện vậy là đủ rồi, chính là phô trương quá rồi. Cậu nhìn chúng ta tổng cộng cũng không đến mười người, vậy mà để khách sạn đóng cửa không tiếp khách, việc này sẽ ảnh hưởng đến việc làm ăn của Doãn lão bản."
Ngô Tà vừa dứt lời, tiếng Doãn Nam Phong từ ngoài cửa truyền tới.
-"Tiểu Tam gia đúng là khách sáo quá rồi. Khách sạn này vốn dĩ là địa bàn của Phật gia, mà Phật gia vẫn luôn muốn cảm tạ ân cứu mạng năm đó của Tộc Trưởng Đại Nhân, từng căn dặn đám hậu bối chúng tôi, bất kể là khi nào, chỉ cần Tộc Trưởng Đại Nhân đại giá quang lâm khách sạn Tân Nguyệt, đều phải lấy lễ khách quý mà chiêu đãi."
Doãn Nam Phong nói, hướng về Trương Khởi Linh và Ngô Tà cúi người thật sâu.
-"Tộc Trưởng Đại Nhân, lần trước ngài và Tiểu Tam gia đến khách sạn Tân Nguyệt, thứ cho Nam Phong có mắt như mù không nhận ra ngài đến, đã nhiều lần mạo phạm, mong ngài tha thứ. Bữa tối hôm nay, xem như khách sạn Tân Nguyệt chúng tôi nhận lỗi với hai vị."
Nàng lấy ly rượu vang từ tay phục vụ, giơ ly rượu lên.
-"Tộc Trưởng Đại Nhân, Tiểu Tam gia, Tiểu Cửu gia, còn có các vị ngồi đây, Nam Phong kính các vị ly rượu trước, chúc mọi người ăn ngon uống ngon chơi vui, nếu cần cái gì, cứ việc nói với tôi. Tôi kính cạn trước!"
Doãn Nam Phong một hơi cạn ly rượu vang.
Bàn Tử và Trương Khởi Linh, Bàn Tử, Tiểu Hoa cả đám cũng nâng ly nói 'cụng ly', sôi nổi uống cạn ly rượu. Bửa tiệc tối long trọng cứ vậy mà bắt đầu!
Chương 347: Duyên Phận Trời Định
Dưới sự khéo léo dẫn dắt của Ngô Tà, Trương Hải Khách cuối cùng cũng đem hết tất cả nguyên nhân hậu quả nói hết ra. Mãi đến lúc này, Ngô Tà mới nhận ra, hóa ra nguồn gốc mọi chuyện, đều vì Trương Hải Khách nhiều chuyện.
Về hủ tục kết hôn chỉ được cưới người trong tộc Trương gia, Ngô Tà vẫn luôn không vừa mắt, chỉ vì thời cơ chưa thích hợp, chưa hành động mà thôi. Nhớ lại đời trước, hủ tục này vẫn là sau khi Tiểu Ca từ Thanh Đồng Môn đi ra mới tuyên bố xóa bỏ. Kiếp này nếu mình đã quay lại, mọi thứ cũng đã thay đổi không giống kiếp trước, trái lại có thể tính toán trước.
Nghĩ đến đây, cậu vỗ bả vai Trương Hải Khách, cười:
-"Hải Khách, nói thật đi, cậu có phải là vì gia quy, nên đối với sự lựa chọn nửa kia quá nhỏ, mà thế giới bên ngoài lại quá lớn, mới vẫn độc thân?"
Trương Hải Khách cười ha ha.
-"Thiếu Chủ, sao ngài cái gì cũng biết vậy. Kì thật, cũng không phải nói là cô nương Trương gia không tốt. Chỉ là vì hai bên quá hiểu nhau, xuống tay không tiện. Tục ngữ nói, thỏ không ăn cỏ gần hang."
Ngô Tà nhớ kiếp trước mình từng gặp mấy cô gái Trương gia, thật sự đều được xem là mỹ nữ, nghĩ thầm khó trách gia hỏa này lại không muốn tình nữ nhân Trương gia, nhưng bên ngoài lại khó rơi vào mắt xanh của hắn, đúng là khó mà.
Ngô Tà nhìn xung quanh, thấy Vân Thái đang hát, khuôn mặt si mê của Bàn Tử nhìn chăm chú người ta.
Hắc Hạt Tử không biết nói gì với Tiểu Hoa, lại khiến hắn cười nắc nẻ. Xem ra, Tiểu Hoa đối với Hạt Tử cũng không hoàn toàn vô tình, chẳng qua là mạnh miệng thôi.
Trương Hải Tinh lâu rồi chưa gặp đang thì thầm gì đó với Trương Khởi Linh, Trương Khởi Linh vừa nghe, ánh mắt thỉnh thoảng sẽ nhìn về phía Ngô Tà. Trong lúc lơ đãng, bốn mắt nhìn nhau, Ngô Tà dơ ly rượu trong tay, về phía Muộn Du Bình của cậu mỉm cười.
Trương Hải Khách thấy hai người liếc mắt đưa tình, lại bị thồn cơm chó đầy miệng, trong lòng quả thực là quải chè đậu.
-"Thiếu Chủ, ngài nói Tộc Trưởng một người nhàm chán vô vị như vậy, hồi đó ngài sao lại một mực nhìn trúng hắn vậy?"
Ngô Tà đắc ý nói:
-"Bởi vì chúng tôi có duyên á, duyên phận trời định, hiểu không?"
Trương Hải Khách nghĩ cũng đúng, duyên phận này của hai người họ đúng là không ai có thể so được, cũng không ai có thể hiểu được. Ngô Tà ở Tây Vương Mẫu cung ngủ say 3000 năm vẫn chưa tỉnh, các thế hệ Trương Khởi Linh đều không có cơ hội thấy được mặt thật của vị tiểu tổ tông này, cho đến khi Muộn Du Bình nhậm chức Tộc Trưởng, lại đến Tây Vương Mẫu cung, Thiếu Chủ lúc này mới tỉnh lại, đây không phải duyên phận trời định, thì là cái gì.
Nghĩ đến đây, Trương Hải Khách có chút hâm mộ nói:
-"Ngài và Tộc Trưởng đúng là 'chờ đợi một ngàn năm', duyên phận này, đỉnh thật sự!"
Ngô Tà lại quay đầu nhìn Trương Khởi Linh một cái, mặt mày hớn hở nói:
-"Đúng vậy, chờ đợi mấy ngàn năm, có thể chỉ là vì có ngày chúng ta gặp nhau đi. Không nói nữa, thời gian đã qua lâu rồi, rất nhiều chuyện đều không nhớ nữa. Đúng rồi, Hải Tinh lấy vợ chưa?"
-"Hắn hả, con sắp mua nước tương được rồi*, ngày nào cũng khoe tiểu công chúa nhà hắn với tôi."
(*)孩子都能打酱油了 ý chỉ rằng đứa nhỏ đã lớn, đã có thể giúp đỡ việc vặt trong gia đình. Còn mang nghĩa người qua đường, không liên quan.
-"Ồ. Tiểu công chúa tốt nha, bửa nào dẫn tôi xem xem. Hắn cưới cũng là cô nương Trương gia?"
-"Đó là đương nhiên. Nếu không, hôm nay hắn sao dám đến gặp Tộc Trưởng?"
-"Cô nương Trương gia không tệ, đều xinh đẹp như hoa. Cậu nói cậu sao lại vẫn cứ không ưng chứ."
-"Thiếu Chủ, tìm vợ không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài, đúng là nhiều mỹ nữ, nhưng người hiểu tôi, lại không tìm được."
-"Vậy cậu nói xem, cậu thích cô nương kiểu thế nào, là tiểu thư khuê cát dịu dàng quý phái, hay là cô gái am hiểu lòng người? Hoặc là tiểu ma nữ ranh mãnh cổ quái?"
Chương 348: Gia Quy Trương Gia
Ngô Tà đang định hỏi Trương Khởi Linh rốt cuộc thích cô nương thế nào, Vân Thái hát xong cầm ly rượu đến tìm sư phụ nàng.
-"Sư phụ, Thiếu Chủ, hai người nói gì, mà lâu vậy?"
Vân Thái rất thắc mắc, hai người hai gương mặt giống y hệt nhau, nhìn như thai song sinh, thì thầm gần với nhau cả nửa ngày trời, không sợ Tộc Trưởng Đại Nhân sẽ ghen hở?
Bàn Tử như cái đuôi của Vân Thái, đương nhiên Vân Tháo đi đến đâu, hắn cũng phải theo đến đó. Không chờ Ngô Tà và Trương Hải Khách nói, hắn liền đi qua vỗ bả vai Ngô Tà:
-"Tôi nói nè, Thiên Chân, cậu sao không ở cạnh Tiểu Ca nhà các cậu hả?"
Ngô Tà cười nói với Vân Thái:
-"Vân Thái, Bàn Tử, chúng tôi đang bàn chờ khi từ Ba Nãi về, sẽ lo liệu hôn sự cô với Bàn Tử."
Vân Thái nghe câu này, có chút mắc cỡ, không lên tiếng.
Bàn Tử không cảm thấy vậy, vui mừng mà hỏi Ngô Tà:
-"Thiên Chân, cậu nói là thật chứ?"
Ngô Tà nhìn bộ dáng lo lắng không yên của hắn, cười nói:
-"Đương nhiên là thật, không tin cậu hỏi Hải Khách."
Trương Hải Khách đối với chuyện Bàn Tử ở rể lấy đồ đệ bảo bối của mình, vẫn luôn không thấy khả quan lắm, nguyên nhân là vì gia hỏa này trông đúng là hơi có hơi xúc phạm người nhìn, không đáp ứng tiêu chuẩn làm con rể Trương gia. Dựa trên lí do này, Trương Hải Khách không bán mặt mũi Thiếu Chủ nhà hắn, mà hừ lạnh một tiếng:
-"Bàn Tử, cậu là thật sự thích Vân Thái, hạ quyết tâm muốn cưới nó?"
Bàn Tử vỗ ngực đáp:
-"Đương nhiên rồi, tôi đối với Vân Thái là vừa gặp đã yêu, từ lần đầu tiên thấy em ấy ở Ba Nãi, đã phải lòng em ấy. Đời này nếu không thể cưới em ấy làm vợ, tôi dù chết cũng sẽ không nhắm mắt."
Vân Thái nghe Bàn Tử nhắc tới chữ chết, ghét chữ này không may mắn:
-"Bàn ca, anh từ từ nói chuyện với sư phụ, sư phụ thương em nhất, nhất định sẽ đồng ý, đừng mở miệng ngậm miệng là sống chết, không may mắn. Sư phụ, người nói phải không?"
Ngô Tà thấy Vân Thái bênh vực Bàn Tử vậy, trong lòng mừng dùm Bàn Tử. Cậu nghĩ đến đời trước, sau khi Vân Thái chết tình trạng của Bàn Tử, vẫn luôn cảm thấy đau lòng. Đời này, nếu cậu đã quay lại, sẽ không cho phép chuyện như vậy xảy ra nữa. Về phần Trương Hải Khách, cậu đương nhiên biết cách đối phó với hắn.
Trương Hải Khách nghe lời đồ đệ rõ ràng ăn cây táo rào cây sung, trong lòng liền sôi máu.
-"Vân Thái, ta hỏi con một vấn đề trước, cô nương các con ở trong làng, có gả cho làng khác hay cưới vợ làng khác chưa?"
Vân Thái bị câu râu ông nọ cắm cằm bà kia của sư phụ làm cho ngốc luôn, lúng túng nói:
-"Người trong làng tụi con, quy tắc được truyền từ đời này sang đời khác, đó là chuyện cưới hỏi không thể rời làng, nếu nhất quyết phải gả hoặc cưới người ngoài làng, sẽ bị đuổi khỏi làng, vĩnh viễn không được quay lại... "
Nói đến đây, nàng đột nhiên nhận ra, nàng sao lại quên chuyện này. Đây không phải là nói, nếu nàng thật sự gả cho Bàn Tử, thì sẽ không được về quê của mình nữa sao?
Nếu đã như vậy, lúc đầu cha nàng sao lại đồng ý chuyện hôn sự này chứ? Không lẽ cha không muốn con gái là mình nữa sao? Nhưng mình là con gái duy nhất của ông mà, nếu mình thật sự không về, cha nàng lẻ loi một mình, phải làm sao đây?
-"Sư phụ, ngài nói con biết, đây rốt cuộc là chuyện gì? Tại sao trong làng có quy định kì lạ vậy?"
Trương Hải Khách nhìn Vân Thái trông có vẻ hoang mang bất lực, lại có chút không đành lòng, nói:
-"Kì thật không chỉ trong làng các con, toàn bộ tộc nhân Trương gia chúng ta phân bố khắp nơi là vậy. Bởi vì gia quy quy định, người Trương gia chỉ có thể kết hôn trong tộc."
Chương 349: Chuyện Tốt Hay Gặp Trắc Trở
Sau khi Bàn Tử nghe câu này, buộc miệng chửi:
-"Thật không ngờ đến, lão Trương gia các cậu lại còn có gia quy chết tiệt vậy. Lão tổ tông Trương gia hố con cháu đúng là chưa đã tay, họ không biết lấy họ hàng gần có rất hại không?"
Vân Thái thấy sắc mặt sư phụ khó coi, vội kéo tay Bàn Tử lại, nhẹ khuyên:
-"Bàn ca, anh bớt nói hai câu đi."
Bàn Tử vẫn không bỏ qua:
-"Vân Thái, em đừng cản anh. Hôm nay anh phải nói ra hết, nếu ai dám ngăn cản hôn sự chúng ta, tôi... tôi sẽ cho hắn biết tay."
Trương Hải Khách bị Bàn Tử làm cho tức giận suýt thì mất bình tĩnh, nhưng vướng trở ngại Bàn Tử chết tiệt là anh em của Thiếu Chủ và Tộc Trưởng, chửi lại hắn thì không tốt lắm, đành lạnh lùng nói:
-"Bàn Tử, nếu không dựa vào giao tình sống chết có nhau của cậu với Thiếu Chủ và Tộc Trưởng, mà không để Trương gia chúng tôi vào trong mắt. Cậu đừng có quên, Vân Thái là đồ đệ tôi, cũng là người Trương gia. Cậu có thể không chịu ràng buộc bởi gia quy Trương gia, nhưng nó thì không. Nếu cậu nhẫn tâm nhìn nó bị đuổi ra khỏi làng vĩnh viễn không thể gặp cha, thì cậu muốn làm gì thì làm, tôi cũng sẽ không cản cậu."
Bàn Tử nhất thời thở gấp, miệng không nói được lời nào, bây giờ nghe Trương Hải Khách nói vậy, mới ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, nghĩ chuyện này sẽ làm hại Vân Thái, trán hắn vã mồi hôi lạnh.
Cũng may hắn vẫn còn chút lý trí, không bị lời này của Trương Hải Khách dọa nữa, hắn kéo tay Vân Thái, đi đến trước mặt Ngô Tà, tội nghiệp nói:
-"Thiên Chân, cậu không phải Thiếu Chủ Trương gia sao, chuyện này, cậu phải giúp tôi với. Vương Bàn Tử tôi nửa đời tung hoành giang hồ, khó khăn lắm mới gặp được cô nương lưỡng tình tương duyệt, cậu không thể trơ mắt nhìn chúng tôi bị chia cắt uyên ương được."
Ngô Tà hiếm khi thấy Bàn Tử chững chạc đàng hoàng nói với mình như vậy, tâm tình hiếm khi không tệ vậy, vốn muốn cùng Trương Hải Khách hù dọa hắn, tạm thời thay đổi chủ ý:
-"Bàn Tử, cậu đây là lần đầu tiên cầu tôi đi, vậy mà lại vì Vân Thái. Đúng là 'hỏi thế gian tình là chi?', dạy Bàn Tử tới tìm tôi ha. Xem ra, cậu đúng là kẻ si tình. Thôi vậy, nể tình anh em chúng ta, tôi chỉ điểm cậu một chút ha."
Bàn Tử nghe vậy vui mừng khôn xiết, vội hỏi:
-"Thiên Chân, cậu có gì chủ ý gì hay, đừng úp úp mở mở nữa, mau nói nhanh đi."
Ngô Tà thở dài.
-"Gia quy Trương gia kết hôn trong tộc đã thi hành hàng ngàn năm, vẫn không có ai dám phá vỡ quy định, cũng có nguyên do, nguyên do cụ thể có chút phức tạp, hôm nay tôi không nói chuyện này với cậu. Tôi chỉ nói cho cậu biết một câu, đợi tôi giải quyết hết loạn trong giặc ngoài của Trương gia và Lão Cửu Môn xong xuôi, sẽ để Tiểu Ca tuyên bố xóa bỏ gia quy, mà trước đó, cậu phải nhẫn nại thêm chút."
Bàn Tử vốn cho rằng mình rất nhanh có thể song túc song phi* với Vân Thái, làm một đôi thần tiên quyến lữ, mà Ngô Tà vừa nói rõ, đang bàn hôn sự của mình và Vân Thái, tiểu tử này quả bầu rốt cuộc bán thuốc gì?
(*)双宿双飞 Phép ẩn dụ ý chỉ tình yêu giữa hai người không thể tách rời giống như đôi chim cùng ở bên nhau.
-"Không phải, Thiên Chân, sao cậu có thể lật lọng? Vừa rồi cậu rõ ràng nói... "
Vân Thái kéo góc áo Bàn Tử, ra hiệu hắn đừng nói nữa, Bàn Tử nghe lời nàng nhất, liền ngậm miệng.
Vân Thái hỏi Ngô Tà:
-"Thiếu Chủ, ngài nói giải quyết loạn trong giặc ngoài của Trương gia và Lão Cửu Môn xong, đại khái cần thời gian bao lâu?"
Ngô Tà nghe câu này, phụt một tiếng, nói với Trương Hải Khách:
-"Hải Khách, nhìn thấy chưa, đúng là con gái lớn không giữ được."
Trương Hải Khách cũng bị họ chọc cười, vừa rồi luôn nghiêm, cuối cùng cũng cười.
-"Con gái hướng ra ngoài, không còn cách nào khác."
Vân Thái có hơi ngượng, nhưng vẫn nhìn chăm chú Ngô Tà, ý rất rõ, nàng đang đợi đáp án.
Ngô Tà cười:
-"Thời gian hả, ngắn thì một năm, dài thì mười năm, cụ thể phải xem sự tiến triển của sự việc. Cho nên nha, Vân Thái, Bàn Tử, cái gọi là chuyện tốt hay gặp trắc trở, nếu các cậu đã tâm đầu ý hợp lưỡng tình tương duyệt, thì cần gì nôn nóng vậy."
Chương 350: Nhan Khống* Hải Khách
(*) 颜控 ý chỉ người yêu cái đẹp.
Thật ra, miệng Ngô Tà nói Bàn Tử đừng gấp, nhưng bản thân cậu lại gấp hơn bất cứ ai.
Từng ngày trôi qua, thời gian Tiểu Ca tiến vào Thanh Đồng Môn càng ngày càng gần, giờ đã là đầu hạ, tính thì, cách ngày đó chỉ còn một năm lẻ hai tháng.
Kiếp trước, cậu không biết trước chuyện này, cho đến khi Tiểu Ca đến tạm biệt cậu, cậu lặn lội mấy ngàn dặm, đuổi theo hắn đến núi Trường Bạch, Tiểu Ca mới để lại lời hẹn mười năm.
Kiếp này nếu mọi thứ đã bắt đầu lại một lần nữa, cậu sẽ chuẩn bị trước tất cả mọi chuyện, để có thể kết thức mọi chuyển, trước khi ngày đó đến.
Cậu thậm chí nghĩ kĩ rồi, nếu đến cuối cùng vẫn cần người tiến vào Thanh Đồng Môn, cậu thà rằng người đó là mình, chứ không phải Muộn Du Bình.
Đương nhiên, kết quả tốt nhất, là họ không cần vào, mọi chuyện đã được giải quyết, trước thời gian đó.
Bàn Tử nghe câu này của Ngô Tà, không khỏi có chút thất vọng, nhưng hắn thấy giọng điệu nghiêm túc và thái độ nghiêm nghị của Ngô Tà, lại bị khí thế của cậu áp chế không dám mở miệng chửi tục, đành tức giận muốn kéo Vân Thái đi, lại bị Ngô Tà gọi lại:
-"Bàn Tử, nếu cậu muốn uống rượu, cứ đi tìm Tiểu Ca. Đừng quên, hắn mới là Tộc Trưởng Trương gia, gia quy gì đó, chỉ có Tộc Trưởng mới có quyền sửa đổi."
Bàn Tử nghe câu này của Ngô Tà, ánh sáng hi vọng lại thắp lên, muốn kéo Vân Thái đi về phía Trương Khởi Linh bên kia.
-"Thiên Chân, có cậu, đúng là một từ đánh thức người trong mộng. Đi, Vân Thái, chúng ta đi tìm Tiểu Ca."
Ngô Tà vẫn mở miệng cản hắn.
-"Bàn Tử, cậu tự đi đi. Tôi có mấy câu muốn nói với Vân Thái."
Bàn Tử nghe vậy, đành miễn cưỡng buông Vân Thái ra, mình vui vẻ đi tìm Tiểu Ca,
Ngô Tà nhìn Vân Thái, cười nói:
-"Vân Thái, trong phòng có chút chán, cô cùng tôi ra ngoài dạo đi."
Trương Hải Khách đoán Ngô Tà có lời gì đó, muốn dặn riêng Vân Thái.
-"Vân Thái, Thiếu Chủ uống nhiều có hơi đau đầu, con dẫn hắn đi cho tỉnh rượu cũng tốt, ta đi tìm Hải Tinh tâm sự mỏng."
-"Sư phụ, người không giận con hả?"
Vân Thái sợ sư phụ vừa rồi giận thật, có chút thấp thỏm hỏi.
Trương Hải Khách cười:
-"Nha đầu ngốc, ta có bao giờ giận con thật đâu. Chẳng qua là nhìn tên Bàn Tử đó không vừa mắt, trêu chọc hắn mà thôi."
-"Sư phụ, ngài tại sao nhìn Bàn ca không vừa mắt dạ, có phải là vì hắn không biết ăn nói, chọc người tức giận? Con trở về nhất định hảo hảo nói chuyện với anh ấy mới được."
Sư đồ hai người đang nói chuyện, thì nghe Ngô Tà nói:
-"Vân Thái, cô còn không hiểu à, sư phụ cô là tên nhan khống. Cô tìm con rể cho hắn, nhân phẩm, tính cách, tính khí mỗi điều này đều không có gì để bàn. Chỉ là khuyết điểm trí mạng, chính là không hợp khiếu thẩm mỹ của sự phụ cô. Hải Khách, tôi nói đúng hay không?"
Trương Hải Khách nghe Ngô Tà không chút lưu tình vạch trần khuyết điểm của mình, trái lại không tức giận, mà vui sướng khi gặp được tri kỉ:
-"Thiếu Chủ, tôi hôm nay mới biết, thì ra hai chúng ta không chỉ giống nhau, hơn nữa hai bên còn là... "
Trương Hải Khách chưa nói xong, liền bị Vân Thái thức thời chặn lại, sư phụ nếu dám nói ra từ kiểu như "tri kỉ", sợ rằng Tộc Trưởng Đại Nhân bên kia sẽ ngồi không yên nữa.
-"Sư phụ, ngài nói sai rồi."
-"Nha đầu ngốc, ta nói sai chỗ nào?"
-"Ngài và Thiếu Chủ không phải là giống nhau, mà là ngài chỉnh dung giống."
-"Nha đầu ngốc, con dám bóc khuyết điểm của sư phụ, xem ta không đánh chết con, thì đúng là coi trời bằng vung rồi."
Vân Thái kéo Ngô Tà chạy, Trương Hải Khách ở đằng sau tức đến giậm chân.
...
2024.03.28
Chap này dễ thương xĩu, tháng sau mị thi rồi nên có lẽ ra chap hơi trễ nha.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro