Chương 351 - 360 (Hắc Hoa)
EDIT: HANNNURLUVE
Mị xin khẳng định mị dịch truyện này sẽ có một số câu khác với bản gốc do nếu dịch nguyên bản gốc sẽ khó hiểu câu văn không mượt nên có một số chỗ mị dịch khác để phù hợp văn phong hiện tại. Xin cảm ơn.
Xin nhắc lại không giống bản gốc 100%
...
Chương 351: Chọn Người Làm Sư Nương
Ngô Tà bị Vân Thái kéo chạy ra ngoài, cười hỏi cô:
-"Vân Thái, cô trước kia cũng dám nói chuyện với sự phụ cô vậy hả?"
Vân Thái nghĩ lại rùng mình lè lưỡi.
-"Thiếu Chủ, ngài đừng thấy sư phụ cười hì hì cả ngày, lúc hắn dạy dỗ người ta, rất đáng sợ luôn. Vừa rồi tôi nói vậy, cũng là vì tốt cho hắn, ai biết hắn lại không cảm kích."
Ngô Tà hiểu ra.
-"Thì ra cô sợ hắn lỡ lời, nói ra cái gì đó không dễ nghe ha, vậy hắn đúng là trách oan cô rồi."
Vân Thái không dám nói sợ Tộc Trưởng ghen, liền hỏi:
-"Thiếu Chủ, ngài có phải có chuyện gì, muốn dặn riêng tôi làm không?"
-"Phải. Trước khi cô và Bàn Tử qua, tôi với sư phụ cô đang nói chuyện tìm sư nương cho cô, các cô đến liền cắt ngang."
Vân Thái nghe chuyện này, khi đó liền thích thú.
-"Vậy sư phụ có nói, hắn thích cô gái thế nào không?"
-"Tôi đang hỏi hắn vấn đề này, các cô đã tới rồi, cho nên cũng không nghe được đáp án. Vân Thái, với sự hiểu biết của cô với sư phụ cô, hắn hẳn là thích kiểu cô gái nào?"
Vân Thái nghĩ nghĩ.
-"Nếu ngài cũng biết hắn là tên nhan khống, vậy khẳng định điều đầu tiên phải là đại mỹ nữ."
Ngô Tà gật đầu.
-"Đó là đương nhiên. Sau đó? Đây mới là điều quan trong nhất. Cô thấy hắn thích dịu dàng quý phái hơn, hay là hoạt bát đáng yêu hơn, hoặc là tinh ranh cổ quái nhiều ý nghĩ giảo hoạt?"
Vân Thái cúi đầu suy nghĩ.
-"Dựa vào sự hiểu biết của tôi với sư phụ, kiểu dịu dàng quý phái, chắc là không phải gu của hắn. Hắn thường than, nếu không có quá nhiều gia quy khắt khe, mà hắn lại không yên tâm Tộc Trưởng, hắn vốn dĩ có thể gầy dựng sự nghiệp vĩ đại từ hai bàn tay trắng. Cho nên, sư phụ chắc chắn không thích kiểu con gái truyền thống bảo thủ."
Ngô Tà nghe thấy câu không yên tâm Tộc Trưởng, cũng không cảm thấy gì, chuyện đến nước này, hắn dĩ nhiên hiểu, Trương Hải Khách chỉ xem Trương Khởi Linh là Tộc Trưởng và bạn thân, quan tâm hắn cũng là không lạ.
-"Sư phụ cô và Tộc Trưởng là bạn thân, cùng nhau lớn lên, tình cảm so với tộc nhân khác càng nhiều hơn. Tất cả người Trương gia, người thật sự quan tâm Tộc Trưởng các cô không nhiều, đa số chỉ là kính sợ thân phận và địa vị của hắn."
Đây cũng là nguyên nhân quan trọng lần này Ngô Tà chọn chủ động chung sống hòa bình với Trương Hải Khách. Trên đời này, người thật sự quan tâm Muộn Du Bình, mà không phải Tộc Trưởng Trương gia, đã không nhiều, cậu phải học cách trân trọng.
Vân Thái ngạc nhiên,
-"Hóa ra là như vậy. Ban nãy tôi sợ sư phụ sẽ nói ra lời chọc giận Tộc Trưởng, xem ra là tôi lo xa rồi."
Ngô Tà thầm nghĩ, cô không hề lo xa đâu, với tính chiếm hữu biến thái của Tộc Trưởng các cô, ăn giấm với bạn thân khiêm anh em mình, cũng không phải không có khả năng nha.
Nhưng mà lời này cậu không nói ra, mà nói với Vân Thái:
-"Dựa theo cô phân tích, Tú Tú là kiểu con gái tinh ranh cổ quái đặc biệt nhiều ý nghĩ giảo hoạt, có phải là sở thích của sư phụ cô không?"
Vân Thái một lần nữa bị sốc với suy nghĩ khác với người thường của Ngô Tà.
-"Thiếu Chủ, ngài là muốn tác hợp hai người họ?"
Ngô Tà gật đầu.
-"Hai người họ tuy nhìn khá cùng tần số, nhưng khoảng cách tuổi tác và thế hệ cũng quá lớn rồi đi!" Vân Thái
Tưởng tượng đến nếu chuyện này thành thật, ngày nào mình cũng phải đi theo sau gọi tiểu nha đầu đó là sư nương, Vân Thái liền cảm thấy chuyện này không ổn lắm.
-"Tuổi tác và thế hệ không phải vấn đề, điều quan trong nhất là hai người tâm đầu ý hợp lưỡng tình tương duyệt. Ví như cô và Bàn Tử, tuổi tác cũng không kém bao nhiêu, thế hệ thì, cũng có hơi lộn xộn. Nhưng cũng không ngăn nổi hai người đến với nhau đó."
Chương 352: Tìm Cách Tác Hợp
Về vấn đề thế hệ của Vân Thái và Bàn Tử, xác thật có chút phức tạp. Nhưng mà, trước mắt Vân Thái lại nghĩ đến một vấn đề khác:
-"Thiếu Chủ, ngài đừng quên, sư phụ cũng là người Trương gia, trước khi gia quy chưa đổi, cũng không thể cưới nữ tử ngoai tộc làm vợ được."
-"Đây cũng là một vấn đề. Bất quá, cũng không phải vấn đề gì lớn. Chỉ cần có tôi và Tiểu Ca ở đây, sửa gia quy, không phải chỉ cần một câu nói thôi sao."
Vân Thái thầm nghĩ, vừa rồi cậu còn nói không gấp, cần đợi khoảng một năm thậm chí mười năm cũng có khả năng, bây giờ vì tác hợp sư phụ và Tú Tú, lại nói lúc nào cũng có thể sửa. Giống như gia quy Trương gia lưu truyền mấy ngàn năm, ở trong mắt Thiếu Chủ, vốn không đáng để ý đến. Nhưng nàng nghĩ lại, lấy thân phận Ngô Tà, lời cậu nói, ở Trương gia là khuôn vàng thước ngọc, giống như thánh chỉ của hoàng đế, không ai dám phản đối, nghĩ vậy, đúng là chỉ cần một câu nói của cậu.
Vân Thái bỗng nhớ ra một chuyện.
-"Thiếu Chủ, ngày mai Tú Tú rủ tôi đi dạo phố. Nếu không thì, ngày mai kêu sư phụ đi chung với chúng tôi, vậy thì sẽ tạo cơ hội tốt cho họ tiếp xúc với nhau?”
Ngô tà nghe nha đầu này khá giỏi trong việc nắm bắt cơ hội, liền biết mình không tìm sai người, dù sao thì tình cảm sư đồ họ nhiều năm như vậy, Vân Thái khẳng định hi vọng sư phụ sớm ngày thoát ế có người đáng tin cậy chăm sóc hắn, tránh cho hắn già rồi còn sống lêu lổng báo đời.
-“Được nha, cứ thế đi. Đằng nào thì Tú Tú cũng cùng chúng ta đi Ba Nãi, tới lúc đó trọng trách bảo vệ cứ giao cho Hải Khách, cô lại thêm củi vào nhóm lửa. Chuyện chúng ta có làm, cũng chỉ có nhiêu đó thôi, thậm chí có thành hay không, còn phải xem bản thân bọn họ.”
-“Thiếu Chủ, ngài nếu không còn chuyện gì giao phó, chúng ta vẫn nên mau quay lại đi, tôi sợ Tộc Trưởng không thấy ngài sẽ sốt ruột.”
Vân Thái nói xong, vừa ngẩng đầu, đã thấy Trương Khởi Linh bước ra.
-“Xem kìa, tôi nói trúng rồi chứ, tôi về trước đây, hai người nói chuyện đi.”
Nói xong, Vân Thái liền chạy như làn khói.
Ngô Tà cười tít mắt đi qua gặp Trương Khởi Linh.
-“Sao vậy, Tiểu Ca, anh không phải vì một lát không thấy tôi, liền nhớ tôi rồi hả?”
Muộn Du Bình không hề che giấu đáp lại một tiếng “ừ”, kéo người qua, nhẹ hỏi cậu:
-“Các cậu thần thần bí bí nói gì vậy?”
Ngô Tà cười tinh nghịch:
-“Anh đoán xem.”
Trương Khởi Linh lắc đầu, Ngô Tà làm bộ nghiêm túc:
-“Chúng tôi đang nói chuyện gia quy Trương gia.”
Trương Khởi Linh cau mày:
-“Gia quy gì?”
-“Gia quy chỉ cho phép kết hôn trong tộc. Anh nhìn Vân Thái và Bàn Tử, Nhật Sơn và Doãn lão bản, còn có Hải Khách và Tú Tú, bọn họ sau này muốn kết hôn, chẳng phải đều bị gia quy này ngăn cản sao?”
Trương Khởi Linh nghe lời này, nhất thời không có phản ứng gì. Chuyện Vân Thái và Bàn Tử, hắn biết, lúc đầu ở Ba Nãi, lấy thân phận Tộc Trưởng đồng ý với bọn họ. Nhưng Nhật Sơn và Doãn lão bản, còn Hải Khách với Tú Tú, là chuyện gì?
Thấy ánh mắt hoài nghi của Trương Khởi Linh, Ngô Tà bèn giải thích:
-“Chuyện Bàn Tử và Vân Thái, anh chắc là biết đi.”
Trương Khởi Linh gật đầu.
-“Mấy năm nay Nhật Sơn luôn ở khách sạn Tân Nguyệt, tuy trên danh nghĩa không phải người khách sạn, chỉ là ở nhờ, nhưng anh thấy trong khách sạn có ai coi hắn là người ngoài không?”
Trương Khởi Linh lại gật đầu, ra hiệu Ngô Tà nói tiếp.
-“Giờ nói đến chuyện chúng ta nhận lời mời Hoắc Tiên Cô đến khách sạn, anh cảm thấy không có liên quan đến Nhật Sơn hả?”
Chương 353: Muốn Làm Ông Mối
Trương Khởi Linh nghe Ngô Tà nói, nhớ tới hắn từng nói, trong số những người năm đó liên thủ với Uông gia truy sát mình và Ngô Tà, cũng có người của Trương Đại Phật gia và Hoắc Tiên Cô, rồi ghé sát tai cậu, nói nhỏ:
-“Tiểu Tà, nếu năm đó Trương Khải Sơn phát người truy sát chúng ta, cậu không nghi ngờ là thành ý của Doãn Nam Phong à?”
Ngô Tà nghe câu này, liền biết sở dĩ Muộn Du Bình thận trong như vậy, vẫn đề phòng đám thính nô ở khách sạn Tân Nguyệt, cố ý nói lớn:
-“Tiểu Ca, Doãn lão bản tình cảm sâu đậm với Nhật Sơn, nhưng Nhật Sơn bị ép buộc bởi gia quy Trương gia, không dám đáp trả lại tình cảm của cô ấy. Cho nên, lần này Hải Khách vừa nói với cô ấy, chúng ta muốn đến khách sạn Tân Nguyệt theo lời hẹn với Hoắc lão thái thái, để bày tỏ sự tôn trọng của mình, cô ấy đã sắp xếp bửa tiệc này.”
Ngô Tà bóp tay Trương Khởi Linh, dùng tay gõ nhẹ tay hắn, gõ kí hiệu nói;
-“Tiểu Ca, ân ân oán oán năm đó, là chuyện của thế hệ trước, không liên quan đến Doãn lão bản. Chúng ta không thể vì câu nệ tiểu tiết, mà không cho người ta con đường hối lỗi sửa sai chứ. Vả lại nói, càng nhiều bạn bè càng có ích. Nếu Nhật Sơn thật sự cưới Doãn lão bản, đối với Trương gia mà nói, không hề bất lợi.”
Trương Khởi Linh gật đầu, có vẻ tán thành với những gì Ngô Tà vừa nói.
Ngô Tà lại mở miệng nói:
-“Tiểu Ca, nói vậy, anh đồng ý hả?”
Trương Khởi Linh không hiểu gì nhìn Ngô Tà, hiển nhiên không hiểu hắn nói đồng ý là chỉ cái gì.
-“Anh đồng ý thay đổi gia quy Trương gia, để bọn họ những người yêu nhau cuối cùng cũng sẽ về với nhau hả?”
Đồng thời, Ngô Tà dùng kí hiệu nói với Trương Khởi Linh:
-“Chuyện năm đó, tôi cũng tra rồi, Trương Khải Sơn và Hoắc Tiên Cô bị người Uông gia đe dọa, mới đành phải làm ra chuyện trái lương tâm có lỗi với chúng ta. Hôm nay nếu hai chúng ta đã bình yên vô sự, Trương Khải Sơn cũng sớm đã không còn, Hoắc lão thái thái cũng đã gần đất xa trời, sống được mấy năm nữa thôi. Chuyện này, vẫn nên bỏ xuống đi.”
Trương Khởi Linh có chút không cam tâm mà gật đầu, đương nhiên không cam tâm này, là bởi vì không thể đối với những người từng làm hại Ngô Tà ăn miếng trả miếng nợ máu trả bằng máu, mà không phải không muốn thay đổi gia quy.
Ngô Tà dĩ nhiên hiểu tâm tư bé nhỏ của hắn, trấn an xoa nhẹ tay hắn, nói:
-“Yên tâm, sẽ có người vì mấy chuyện cũ này nhất định phải trả giá.”
Trương Khởi Linh vẫn không hiểu chuyện của Trương Hải Khách là thế nào, liền hỏi:
-“Tiểu Tà, cậu nói chuyện của Hải Khách và Tú Tú là sao? Họ mới biết nhau mà?”
Nói đến chuyện này, Ngô tà có chút đắc ý cười:
-“Tiểu Ca, anh nói ban đầu mấy người các anh cùng nhau lớn lến, trừ Hải Thanh đã mất, còn Hải Tinh nghe nói cũng đã kết hôn sinh con gái, anh thì không cần nói nữa, bây giờ chỉ sót lại mình Hải Khách cô đơn lẻ loi.”
Trương Khởi Linh nghe vậy gật đầu, thầm nghĩ vẫn là Ngô Tà tinh tế, mình cũng không nghĩ đến chuyện này.
-“Cho nên nha, tôi không nhìn được nữa, muốn làm ông mối cho hắn. Nhưng mà, chuyện này vẫn chưa đâu vào đâu cả, cho nên anh tạm thời giữ bí mật giúp tôi.”
-“Được.”
-“Đi thôi, Tiểu Ca, chúng ta trở lại uống mấy ly rượu. Trời cũng không còn sớm nữa, nên trở về nghỉ ngơi rồi.”
Trương Khởi Linh cho Ngô Tà tùy ý nắm tay mình, hai người cùng nhau về. Trên đường, Ngô Tà hỏi Trương Khởi Linh:
-“Tiểu Ca, hôm nay tôi thấy Hải Tinh, liền nhớ tới Hải Thanh, về sau anh có tìm được người nhà hắn không, hắn có để lại con cháu không?”
-“Hắn có một đứa con trai.”
Nhắc đến người bạn thân mất sớm, vẻ mặt Trương Khởi Linh có chút nặng nề.
Cái chết của Trương Hải Thanh, là nghiệt Uông gia tạo ra.
Chương 354: Đứa Nhỏ Của Hải Thanh
Bốn mươi năm trước, sau khi kết thúc hoạt động trộm mộ lớn nhất lịch sử, Uông gia vì đối phó với Trương Khởi Linh, tìm cách bắt giữ Trương Hải Thanh, tra tấn dã man hắn.
Nhưng họ không ngờ, Trương Hải Thanh trông có vẻ bình thường, nhưng lại là một nam nhân cứng rắn, thà chết cũng không chịu bán đứng Tộc Trưởng.
Uông gia đã mất nhiều thời gian, nhưng không lấy được tin tức hữu ích nào, trong cơn thịnh nộ, giết Hải Thanh.
Sau đó phái người giả làm hắn, liên lạc với Trương Khởi Linh và Ngô Tà, đưa họ trở lại nhà trọ nhỏ ở Thành Đô.
Không ngờ, Ngô Tà và Trương Khởi Linh ở giây phút mấu chốt nhìn thấy kẻ ngụy trang, sau đó lật đổ thoát khỏi vòng vây của bọn họ, do đó khiến bọn họ sắp thành lại hỏng.
Chuyện sau đó, kết thúc chuyến du hành thời gian trước thời hạn trở về từ vẫn ngọc.
Mãi đến mười năm sau, hắn từ Mêdog về, mới bắt đầu phái người điếu tra năm đó Trương Hải Thanh đã xảy ra chuyện gì, do đó tìm thấy đứa nhỏ bơ vơ của hắn, đứa bé trai tầm mười hai mười ba tuổi.
Cũng tức là nói, khi Trương Hải Thanh xảy ra chuyện, đứa bé chỉ mới hai ba tuổi. Trong mười năm loạn lạc mẹ của nó cũng mất vì bệnh, đứa trẻ thành cô nhi, được cô nhi viện ở địa phương nhận nuôi.
Năm 1976, người Trương gia cuối cùng tìm thấy đứa trẻ, nghĩ cách đưa ra khỏi cô nhi viện, do Trương gia đặc biệt phái người đến nuôi nấng dạy bảo.
Sau khi Ngô Tà và Trương Khởi Linh về Giải gia, Trương Khởi Linh mới kể lại chi tiết chuyện này với Ngô Tà, Ngô Tà không khỏi thở dài.
-“Tiểu Ca, vậy đứa nhỏ giờ đang ở đâu?”
-“Thành Đô.”
Ngô Tà ngạc nhiên:
-“Tiểu Ca, anh đừng nói với tôi, nó vẫn ở trong nhà trọ nhỏ năm đó của Hải Thanh nha?”
Trương Khởi Linh gật đầu.
-“Tiểu Tà, cậu đoán đúng rồi.”
-“Đm. Đây gọi là gì? Con kế nghiệp cha? Người Uông gia đã biết nhà trọ đó là đầu mối liên lạc của Trương gia, nhất định sẽ đi phá nữa, anh không sợ nó lại xảy ra chuyện hả?”
Trương Khởi Linh thở dài, rầu rĩ nói:
-“Hải Tinh vốn cũng không đồng ý để Hưng Dân mạo hiểm lần nữa, nhưng nó nhất quyết như vậy, ai khuyên cũng không nghe.”
-“Thì ra đứa nhỏ tên Trương Hưng Dân. Nhưng các anh thân là trưởng bối, cho phép nó làm liều vậy sao, có phải không làm tròn trách nhiệm trưởng bối?”
-“Hưng Dân nói, nam tử hán đại trượng phu, ngã ở đâu, thì đứng lên ở đó. Nó muốn đợi ở đó, đợi người Uông gia đến, để báo thù cho cha nó.”
-“Haizz, đứa nhỏ này sao cứng nhắc vậy. Chờ một khoảng thời gian nữa chúng ta đi Thành Đô, có lẽ có thể gặp nó, đến lúc đó tôi hảo hảo khuyên nó mới được.”
-“Yên tâm, Hải Tinh phái một số cao thủ, người Uông gia không dễ đạt được vậy đâu.”
-“Vậy thì tốt.”
Hai người cứ nói rồi nói, mắt Ngô Tà mở không lên nữa, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Trương Khởi Linh nhìn người trước mắt, khóe miệng hơi cong, nhẹ tay nhẹ chân ôm người vào lòng, rất nhanh cũng chìm vào giấc ngủ.
Vì tối qua ngủ quá trễ, sáng hôm sau Ngô Tà lại dậy trễ. Chờ đến khi cậu dậy đánh răng rửa mặt ăn sáng xong, thì đã gần trưa.
Giải Vũ Thần khịa cậu:
-“Ngô Tà, sao cậu càng ngày càng lười rồi, xem bây giờ mấy giờ rồi, cậu mới ăn sáng xong, để xem bụng cậu còn chỗ nào chứa cơm trưa.”
Ngô Tà bị hắn khịa một hồi, trong lòng đương nhiên ngứa mắt, cau mày, chợt nảy ra ý tưởng hay để trả đũa:
-“Sư nương, hôm qua con uống nhiều quá, đau đầu, người đừng hung dữ vậy nha.”
Chương 355: Sư Phụ Cứu Mạng
Sau khi Tiểu Hoa nghe Ngô Tà nói câu “sư nương”, làm sao để truy sát người chí cốt ăn nói ngày càng thiếu đánh rượt khắp sân, Vân Thái không tận mắt nhìn thấy, nhưng nghe Bàn Tử kể cho nàng nghe sống động như thật.
-“Muội tử, em không thấy đâu, sau khi Tiểu Thiên Chân gọi một tiếng “sư nương”, liền chọn cho Hoa Nhi gia nổi điên.”
Vân Thái nghe từ sư nương này, liền nhớ đến dáng vẻ tiểu nha đầu Tú Tú, nhất thời không phản ứng lại.
-“Bàn ca, anh nói Thiếu Chủ gọi ai là sư nương?”
-“Còn có thể là ai, Hoa Nhi gia đó. Em đừng nhìn Hoa Nhi gia bình thường khá dễ tính, nhưng mà tám tuổi lên làm gia chủ Giải gia, khi đánh rất tàn nhẫn. Nếu hắn nổi điên thật, Tiểu Thiên Chân cũng sợ hắn.”
-“Bàn ca, anh dừng lại chút, để em nghĩ đã. Sư phụ Thiếu Chủ là Hắc gia, lại gọi Hoa Nhi gia là sư nương, vậy ý anh là nói, hai người họ…”
Lời sau đó, Vân Thái ngượng đến không nói được, Bàn Tử lại không do dự, mở miệng nói tiếp:
-“Không sai, ý của Tiểu Thiên Chân, chính là hai người họ là một đôi.’
-“Là thật hở? Hay là Thiếu Chủ thuận miệng nói?”
-“Không có lửa thì làm sao có khói, cũng không trách được Tiểu Thiên Chân.”
Bàn Tử nhớ lại một số chi tiết:
-“Hai người họ, tuy vừa gặp mặt liền đúm, nhưng người ta cãi nhau, cũng có thể xem như là liếc mắt đưa tình.”
Vân Thái nghe đến đây, cười hì hì.
-“Bàn ca, sao cái gì anh cũng biết hết dị.”
Không dễ gì Bàn Tử mới có hội khoe khoang trước mặt người yêu, nhất điịnh không muốn dễ dàng bỏ lỡ cơ hội, liền tiếp tục nói:
-“Anh không nói xạo đâu, tất cả đều có cơ sở. Nửa đêm hôm trước tiếng hét của Hạt Tử, tất cả chúng ta đều nghe thấy.”
Vân Thái gật đầu.
-“Nói cũng đúng. Sau đó Tú Tú kể em nghe, sáng sớm hôm đó em ấy vừa hay có chuyện đi tìm Hoa Nhi gia, cố ý đi xem phòng hắn, tuy không thấy bóng dáng Hắc gia, nhưng bàn ghế trong phòng lộn xộn, giống như từng xảy ra một trận đại chiến.”
Vừa nghe được nội tình, ngọn lửa hóng chuyện của Bàn Tử càng mạnh mẽ hơn.
-“Hóa ra còn có chuyện này, vậy thì càng phải chạy rồi.”
-“Bàn ca, anh nói tiếp đi.”
-“Cho nên nói, nếu nói giữa hai người này không có chuyện gì, e rằng sẽ không ai tin. Nhưng dám nói trắng ra như vậy, trừ Tiểu Thiên Chân, đúng là không có ai to gan như vậy.”
Vân Thái gật đầu.
-“Cũng phải. Dù sao Thiếu Chủ là bạn thân của Hoa Nhi gia, cũng quen trêu ghẹo. Nhưng, dù là Thiếu Chủ, không phải cũng bị Hoa Nhi gia truy đuổi chật vật chạy trốn sao. Bàn ca, anh sau này đừng chọc giận Hoa Nhi gia nữa nha.”
Bàn Tử lắc đầu như trống bỏi.
-“Anh không có lá gan đó đâu. Em không thấy dáng vẻ lúc đó đâu. Hoa Nhi gia xách trường đao, đuổi theo Tiểu Thiên Chân chạy vòng sân kêu cha gọi mẹ. Nhưng, khi đó đúng lúc Tiểu Ca và Nhật Sơn ra ngoài giải quyết công việc, Hạt Tử cũng không có ở nhà.”
Vân Thái ngạc nhiên.
-“Bàn ca, họ đều không có ở nhà, không phải còn có anh sao? Anh sao lại không ra cứu Thiếu Chủ chứ?”
Bàn Tử có hơi đuối lý nói:
-“Anh cũng muốn đi ra lắm, nhưng Hoa Nhi gia đã nói trước, nếu ai dám cản hắn, hắn gặp phật giết phật chém hết! Cho nên… “
Vân Thái dậm chân một cái, tức giận nói:
-“Cho nên anh nhát gan, trốn sang một bên, không dám lộ diện?”
-“Muội tử, em đừng tức giận. Anh biết Hoa Nhi gia sẽ không xuống tay thật với Tiểu Thiên Chân đâu, chỉ là muốn dạy dỗ hắn thôi, nếu không dù anh có liều mạng, anh cũng đi cứu hắn, ai bảo hắn là huynh đệ của anh chứ.”
Vân Thái nghĩ nghĩ, cũng có lý, tha cho Bàn Tử một lần vậy.
-“Sau đó thì sao?”
-“Thật ra, dựa vào thân thủ Thiên Chân, Hoa Nhi gia dù thật sự chỉnh hắn, e là cũng không được. Sau đó, khi hai người đang quýnh nhau túi bụi, Hạt Tử về rồi. Thiên Chân kêu một tiếng, la “sư phụ cứu con” rồi trốn sau lưng Hạt Tử… ”
-“Vì vậy nói, cuối cùng vẫn là Hắc gia cứu Thiếu Chủ ra?”
Bàn Tử gật đầu.
Chương 356: Sư Đồ Tâm Sự Mỏng
Hắc Hạt Tử vì cứu đồ đệ, bị Tiểu Hoa đánh đến mặt mũi bầm dập.
Lúc Ngô Tà sức thuốc cho hắn, đau đớn la lên:
-“Ai, đau, đau, nhẹ chút, nhẹ chút.”
Ngô Tà chỉ đành nhẹ tay chút, nhưng cũng không quên khịa hắn:
-“Hạt Tử, cậu nói cậu lợi hại, sao gặp Tiểu Hoa liền cụp đuôi vậy?”
-“Cậu nói coi, tiểu tử cậu không có lương tâm vậy, tôi biến thành như vậy, còn không phải là vì cậu hả. Cậu nói cậu trêu ai không trêu, nhất quyết đi trêu hắn. Cậu không biết tâm trạng hắn hai ngày nay không tốt sao!”
Ngô Tà bị oan la lên:
-“Tôi đâu có trêu hắn đâu. Hắn trêu tôi được, không lẽ tôi không nói giỡn với hắn được. Huống chi, tôi đây cũng đều là vì tốt cho anh.”
Hắc Nhãn Kính giận đến tức cười:
-“Ngô Tà, cậu đúng là bị Trương câm nuông chiều ngày càng kiêu ngạo rồi.”
Nghe lời của Hạt Tử, Ngô Tà không hề xấu hổ, ngược lại cho tự hào.
-“Hạt Tử, cậu rõ ràng là không ăn được nho thì bảo nhỏ chua, ghen tị tình cảm tốt đẹp của chúng tôi.”
Hắc Hạt Tử cười nhạt:
-“Hừ, cậu từng nghe câu này chưa?”
-“Câu gì?”
-“Càng khoe, càng tan nhanh. Cậu trai trẻ, đối nhân xử thế nên giữ thái độ khiêm tốn chút.”
Ngô Tà cười haha, đặt thuốc xuống, kéo ghế ngồi xuống, chuẩn bị nói chuyện đàng hoàng với Hạt Tử.
-“Ha ha ha, tôi nói cậu ghen tị, còn không thừa nhận. Hạt Tử, nói cả buổi, cậu biết Tiểu Hoa hôm nay vì sao giận đến vậy không?”
Hắc Hạt Tử khựng người.
-“Cậu nói gì với hắn?”
Ngô Tà thở dài.
-“Ai, tôi cũng có nói gò đâu, chỉ kêu hắn một tiếng “sư nương” thôi.”
Hạt Tử chỉ biết Ngô Tà nói năng vô ý, chọc giận Tiểu Hoa, mới bị hắn rượt chạy khắp sân, cuối cùng hại mình khoa tay múa chân ngăn lại, không ngờ nguyên nhân câu chuyện lại liên quan đến mình.
Hắn kinh ngạc hồi lâu, mới xác nhận với Ngô Tà:
-“Đây là nguyên nhân thật sự khiến hắn tức giận?”
Ngô Tà gật đầu.
-“Lừa cậu là chó con.”
Hắc Hạt Tử thầm nghĩ, cậu vốn là chó con Ngô gia, nhưng không dám nói ra. Hắn không chỉ sợ Tiểu Hoa tức giận, cũng sợ đồ đệ mình nổi giận, vì đứng sau lưng hắn là cả Trương gia còn có Ngô gia, quan trọng nhất là hắc diện thần câm Trương Khởi Linh, hắn chọc không nổi.
-“Cậu trừ việc xin tôi, đó giờ không chịu gọi tôi một tiếng sư phụ, sao đột nhiên nhớ tới muốn thay vi sư tìm sư nương?”
-“Hạt Tử, cậu ngọc thụ lâm phong anh tuấn hào phóng vậy, tôi sợ mình gọi sư phụ nhiều, gọi cậu đến già luôn.”
Ngô Tà lần này chỉ nói những lời Hạt Tử thích nghe.
-“Còn về phần sư nương? Cậu dám nói không tiếp cận Tiểu Hoa không? Lúc ở Ba Nãi, tôi đã nhìn ra tâm tư của cậu rồi.”
Hạt Tử cười như không cười nói:
-“Tâm tư tôi rõ vậy hả? Tôi nghĩ đã giấu kín lắm chứ.”
Ngô Tà liếc mắt, tự nhủ hắn ngày nào cũng dính lấy Tiểu Hoa, mù cũng nhìn ra mưu đồ bất chính của hắn.
-“Người khác có nhìn ra không thì tôi không biết, nhưng tôi nhìn rõ mồn một, chính vì nhìn rõ, mới nghĩ cách để có thể giúp cậu.”
Hạt Tử cười hihi.
-“Vậy tôi phải cảm ơn cậu rồi.”
-“Sư đồ chúng ta quen biết đã lâu, nói cảm ơn nghe xa lạ lắm. Tục ngữ nói, có việc khó cứ nhờ đồ đệ. Tôi không phải là muốn hoàn thành bổn phận đệ tử sao, giúp cậu thử thái độ Tiểu Hoa, ai mà ngờ hắn hung dữ vậy.”
Chương 357: Nhân Tâm Quỷ Vực
Ngô Tà nhớ tới mọi chuyện kiếp trước, cảm thấy Tiểu Hoa không hoàn toàn vô tình với Hạt Tử, chỉ vì nhiều lý do khác nhau, vẫn luôn tỏ vẻ khá mạnh mẽ và tàn nhẫn thôi.
-“Hạt Tử, cậu chắc là biết, tôi biết một số chuyện mà các cậu không biết.”
Hắc Hạt Tử tuy không biết Ngô Tà từ tương lại trọng sinh về đây, nhưng vì mình vô duyên vô cớ nhận đồ đệ lớn như vậy, hắn liền đoán được một chút.
-“Cho nên, cậu biết tâm tư Tiểu Hoa?”
Ngô Tà gật đầu.
-“Hắn dù ngày nào cũng mặc cả với cậu, nhưng thực ra trong lòng hắn, trọng lượng của cậu quan trọng nhiều hơn so với tiền bạc. Điểm này, cậu chắc là có thể nhìn ra đi?”
Hắc Hạt Tử thầm nghĩ, cũng phải, Tiểu Hoa từ trước đến nay luôn miệng nói, nhưng không thật sự tính toán mình.
-“Cũng phải. Ngô Tà, cậu rốt cuộc muốn nói gì?”
-“Tôi muốn nói là, Tiểu Hoa dù nhìn phong quang vô hạn*, nhưng thực ra là đứa trẻ mệnh khổ. Hắn tám tuổi làm đương gia, một mình đứng đầu gánh vác sản nghiệp Giải gia, bảo vệ cả nhà già trẻ lớn bé. Cậu đừng quên, lúc đó hắn chỉ mới là đứa trẻ tám tuổi.”
(*)风光无限 phong cảnh, cảnh tượng vinh quang, vô cũng không giới hạn.
Nhắc đến chuyện Tiểu Hoa đã trải qua lúc nhỏ, Ngô Tà không khỏi nhớ đến tuổi thơ của mình.
-“Hạt Tử, tôi không biết tuổi thơ của cậu trải qua như thế nào, nhưng tôi biết, tuổi thơ của một đứa trẻ bình thường, chắc chắn không giống Tiểu Hoa.”
Hạt Tử nghe lời này của Ngô Tà, tâm trạng nặng nề mà gật đầu. Hắn đương nhiên biết đối với một đứa trẻ tám tuổi mà nói, là một chuyện vô cùng tàn nhẫn.
-“Tôi với Tiểu Hoa tuy xuất thân giống nhau, nhưng đúng như Tiểu Hoa đã nói, tuổi thơ và thời thiếu niên của tôi, người trong nhà bảo vệ tôi rất tốt. Bây giờ nghĩ lại, lúc tôi tám tuổi vẫn là tiểu quỷ tinh nghịch cả ngày chỉ biết phá phách. Mà Tiểu Hoa, phải đối mặt với nhưng chuyện gió tanh mưa máu.”
Hạt Tử biết thân thế chân chính của Ngô Tà, nghe đến đây, cũng không khỏi đối với Ngô gia sinh ra cảm giác cảm phục, Ngô gia đối với Ngô Tà đúng là tốt không có điểm chê, đúng là bảo vệ cậu rất tốt.
-“Ngô gia đúng là bảo vệ cậu rất tốt.”
-“Đúng vậy, ông nội và chú ba bọn họ đúng là bảo vệ tôi rất nhiều năm. Nhưng trước mắt ông nội không còn nữa, chú ba cũng mất tích… ”
-“Không sao, bọn họ không ở đây, không phải còn có câm, còn có Bàn Tử, còn có Hoa Nhi gia, còn có sư phụ như tôi mà.”
Ngô Tà mỉm cười vui vẻ.
-“Phải nha, tôi may mắn vậy, có các cậu nhiều người vậy bảo vệ.”
Cậu chuyển đề tài.
-“Nhưng mà, Tiểu Hoa không giống vậy, hắn chống chọi một mình quá lâu rồi, đã thành thói quen. Cho nên, đột nhiên xuất hiện một người đến quan tâm bảo vệ hắn mọi chuyện đều lấy hắn làm trọng, hắn sẽ có chút không quen."
Hắc Nhãn Kính nghĩ, Ngô Tà nói cũng đúng, thái độ Tiểu Hoa đối với mình chẳng lẽ là vì không quen, mỗi lần nói về ai đó đều gắt gỏng, nhưng chưa bao giờ làm thật, người này đối với mình đó giờ chẳng qua chỉ là miệng cứng lòng mềm mà thôi.
-“Vừa nghe cậu nói, đúng là có chuyện như vậy.”
Ngô Tà đắc ý cười:
-“Cậu trai trẻ, nếu cậu sống đến tuổi tôi, chắc chắn sẽ hiểu nhiều hơn tôi. Không sai, ông nội từng nói, trên đời này lòng người là đáng sợ nhất. Nhưng, thứ như lòng người, cậu nhìn nhiều, cũng sẽ hiểu thôi.”
Nhắc đến lời Cẩu Ngũ gia từng năm đó, bây giờ Ngô Tà bỗng có cảm giác khác.
-“Kì thực cái gọi là nhân tâm quỷ vực, chẳng qua là vì chưa đủ kinh nghiệm và kiến thức thôi. Giống tôi người đã trải qua ngàn năm gió sương, còn có cái gì chưa nhìn thấu đâu.”
Chương 358: Chỉ Điểm Mấy Chiêu
Hắc Hạt Tử bị đồ đệ mình gọi là chàng trai trẻ, không khỏi cười khổ.
Cậu trai trẻ? Tôi luôn có thói quen nói vậy với người khác, nhưng hôm nay bị đồ đệ mình gọi vậy, mà không thể cãi lại. Đúng là tạo hóa trên ngươi mà!
Ngô Tà cười mà không đáp, tiếp tục nói chuyện của Tiểu Hoa.
-“Thật ra, phản ứng của Tiểu Hoa cũng là chuyện bình thường. Chẳng có ai muốn lang thang một mình trong bóng tối, chỉ cần có một tia sáng chiếu vào, liền sẽ tìm mọi cách bắt lấy tia sáng đó, cố gắng dùng cậu soi sáng cuộc đời mình. Mà cậu, là tia sáng chiếu rọi cuộc đời hắn. Cho nên, cậu đối với Tiểu Hoa mà nói rất quan trọng, so với cậu nghĩ còn quan trọng hơn rất nhiều lần.”
Lời của Ngô Tà ngoài dự đoán của Hắc Hạt Tử, hắn có chút không chắc mà truy hỏi:
-“Ngô Tà, cậu nói thật hả? Tôi thật sự quan trọng như vậy sao?”
Ngô Tà thấy Hạt Tử bình thường cà lơ phất phơ, vậy mà cũng có lúc thiếu tự tin vậy, không khỏi hả hê:
-“Đó là đương nhiên. Nếu cậu không tin, tôi có thể chứng minh cho cậu xem.”
Hạt Tử cảnh giác hỏi:
-“Chứng minh thế nào? Cậu đi gọi hắn một tiếng sư nương lần nữa, để hắn rượt cậu chạy khắp nơi? Cậu đừng có đưa ra ý tưởng đi lòng đất vậy nữa, vết thương trên mặt tôi vẫn chưa lành đâu.”
Ngô tà thấy hắn hèn nhát một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, khinh thường nói:
-“Xem cậu hèn nhát thế, thôi vậy, coi như tôi cái gì cũng chưa nói, chuyện các cậu, tôi mặc kệ được chưa? Đúng là chó cắn Lã Động Tân không biết lòng người tốt.”
Ngô Tà nói xong, đứng dậy muốn đi.
Hạt Tử thấy vậy liền gấp, vội cản người lại.
-“Đừng mà, tôi tin cậu được chưa?”
-“Tôi ra toàn là ý tưởng đi vào lòng đất, cậu còn tin?”
Hạt Tử vội gật đầu.
-“Là tôi nói mà không lựa lời, chủ ý cậu đưa ra, sao có thể đi vào lòng đất được, đây đều là diệu kế cẩm nang mà có nhiều tiền cũng không mua được.”
Ngô Tà nghe hắn tâng bốc mình qua loa vậy, không khỏi bật cười:
-“Thôi được, nể tình chúng ta sư đồ, tôi sẽ chỉ điểm cho anh mấy chiêu.”
-“Cậu mau nói đi, tôi nhất định làm theo.”
Ngô Tà đến bên tai Hắc Hạt Tử, nói thầm mấy câu, hắn nghe đến mắt chữ a mồm chữ o.
-“Chủ ý của cậu sao tôi thấy có hơi không đáng tin vậy. Cậu có điều không biết, Tiểu Hoa thật sự mắc bệnh mộng du, nằm mơ sẽ đánh đánh giết giết, nếu ngày nào đó, hắn nói nửa đêm không cẩn thận giết người rồi, tôi cũng sẽ không ngạc nhiên.” Hắc Nhãn Kính
Ngô Tà kinh ngạc:
-“Hèn chi các cậu ở Ba Nãi và hai đêm trước, đều gây ra ầm ĩ lớn như vậy, không lẽ lúc đó hắn thật sự muốn giết cậu?”
Nhớ tới thời khắc nguy hiểm đó, Hắc Hạt Tử vẫn còm khiếp sợ:
-“Đó còn giả được hả? Bất quá, thân thủ Tiểu Hoa tuy không tệ, muốn giết tôi cũng không dễ thế đâu.”
-“Lúc đó hắn quả nhiên không tỉnh táo?’
Hắc Hạt Tử gật đầu.
-“Mỗi lần vậy thì làm sao tỉnh lại?”
-“Đều bị tôi thu phục xong, mới từ từ tỉnh lại. Cho nên, tôi liền nghĩ, nếu đổi một thân thủ kém chút nữa, sớm đã chết tám trăm lần rồi.”
-“Cậu suy nghĩ cẩn thận lại đi, trước khi hắn tỉnh, cậu đã nói cái gì làm cái gì.”
Hạt Tử cúi đầu suy nghĩ một lúc lâu.
-“Sau khi tôi thu phục hắn, sẽ không ngừng nói với hắn, nói nói, rồi bản thân hắn liền tỉnh lại.”
-“Vậy cậu nói cái gì, còn nhớ không?”
-“Chỉ nói về việc tôi là ai hắn là ai hôm nay xảy ra chuyện gì đại loại vậy, cũng không có gì đặc biệt.”
Trong đầu Ngô tà bỗng lóe lên ý tưởng.
-“Nếu nói vậy thật, có lẽ hắn nghe tên anh nên mới tỉnh lại. Cho nên, tôi mới nói cậu đối với hắn thật sự rất quan trọng, hắn khồng hề vô tình với cậu.”
Chương 359: Chỉ Là Thử Nghiệm
Ngô Tà cảm thấy Tiểu Hoa không phải mắc bệnh mộng du, chẳng qua là vì lúc nhỏ vô cùng thiếu cảm giác an toàn nên để lại di chứng. Cậu biết bạn thân mình, từ nhỏ đã có tính cảnh giác cao, rèm cửa sổ trong phòng luôn đóng kín. Chỉ vì không muốn để người khác biết mình đang nghĩ gì đang muốn làm gì.
Tiểu Hoa là người bọc nhiều lớp áo giáp, bề ngoài cười nói chửi bới trông rất bình thường, nhưng không có người nào có thể đến gần đến nội tâm của hắn. Ngô Tà làm bạn thân hắn, họ có thể vì đối phương bất chấp mạng sống của mình, nhưng nếu nói về tình cảm thì chẳng để ý.
Nhưng Hắc Hạt Tử không giống vậy, hắn tuy là lắm lời lải nhải thấy tiền là sáng mắt, nhưng đối với Tiểu Hoa thật tâm thật ý, điểm này tin tưởng Tiểu Hoa cũng có thể cảm nhận được. Nếu không, hắn đường đường là gia chủ Giải gia Tiểu Cửu gia của Lão Cửu Môn, sao có thể ở trước mặt Hạt Tử lộ ra tính khí bình thường, nhưng lại chưa từng thật sự làm bất cứ điều gì với Hạt Tử.
Dựa trên những manh mối này, cộng thêm một số kinh nghiệm đời trước, Ngô Tà dám chắc, trong tâm trí Tiểu Hoa, Hạt Tử là một tồn tại đặc biệt. Loại khác nhau này, cũng giống như Muộn Du Bình ở trong lòng Ngô Tiểu Phật gia nắm giữ vị trí độc nhất vô nhị là đạo lý này.
Ngô Tà nói nhiều vậy với Hạt Tử, cũng là vì không muốn thấy Tiểu Hoa lại tiếp tục lừa mình dối người nữa, muốn để hắn sớm ngày đối mặt với bản thân mình, hơn nữa cũng là vì báo đáp sự giúp đỡ và ủng hộ của hai người ở kiếp trước đối với mình.
Khả năng thi hành của Hạt Tử quả nhiên vô cùng mạnh mẽ. Ban ngày Ngô Tà vừa đưa ra chủ ý cho hắn, đêm đó hắn lấy cớ trên người mình có vết thương, ban đêm cần người ở bên cạnh chăm sóc, ăn vạ trong phòng Tiểu Hoa không chịu đi.
Tiểu Hoa hôm nay sỡ dĩ nổi lửa với Ngô Tà, không chỉ là vì hai chữ “sư nương” mà xấu hổ, tâm trạng tuyệt vọng làm hại càng nhiều hơn.
Trò hề hai ngày đêm trước, tuy náo đến ai ai cũng biết, nhưng hắn sẽ không để ý đến ánh mắt dò xét của người khác, nhưng lại đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân không có cách nào để thoát ra.
Về phần tâm bệnh của mình, hắn biết rất rõ. Hắn biết, nếu để mọi chuyện phát triển như thế, chung quy cũng có ngày hắn biến thành một kẻ điên thật sự, không phải hắn giết người khác, thì người khác cũng sẽ giết hắn. Trừ phi hắn có thể bảo đảm, khi mình ngủ, vĩnh viễn sẽ không có người ở gần mìn. Nhưng cũng đồng nghĩ với việc, hắn sẽ cô đơn cả đời.
Ban đầu ở Ba Nãi, hai người vì bởi vì không dư giường mà đành phải ngủ chung phòng, hắn cũng muốn nhân cơ hội này thử xem bệnh của mình rốt cuộc đã phát triển đến mức nào. Cuối cùng vẫn là mất hết ý chí phát hiện, tình trạng của hắn không những không thuyên giảm, trái lại ngày càng có dấu hiệu nghiêm trọng.
Nhưng khi đó hắn không hề cảm thấy tuyệt vọng, hắn tự trấn an bản thân, có thể là do ở môi trường lạ, mà tăng tính cảnh giác của bản thân hơn rất nhiều, mới phản ứng dữ dội vậy.
Cho nên hai ngày trước lại thử thêm lần nữa, kết quả vẫn như lúc ở Ba Nãi, thật chí có thể nói còn tệ hơn, hắn thế mà cầm trường đao treo trên tường, nếu không phải thân thủ Hạt Tử tốt, e rằng sẽ trở thành vong hồn dưới đao của hắn.
Sau khi trải qua hai lần thử nghiệm, hắn bi thương phát hiện, bản thân xem ra là đã định phải cô đơn đến già rồi. Cho nên, sau khi nghe lời Ngô Tà nói câu đó, mới phản ứng lớn như vậy…
Nếu Hạt Tử biết lúc này trong lòng Tiểu Hoa đang nghĩ gì, biết đâu cũng chỉ cười khổ thôi, hắn lại vô ý trở thành vật phẩm thí nghiệm của Tiểu Hoa, vả lại còn là loại thử nghiệm nguy cơ gây nguy hiểm tính mạng rất lớn.
Chương 360: Bác Sĩ Hạt Tử
Tiểu Hoa cân nhắc một lúc, cười nhạt nói:
-“Hạt Tử, cậu chê mình sống lâu quá hả? Hết lần này đến lần khác cứ phải vội đi đầu thai.”
Hạt Tử nghe lời hắn nói có vẻ tức giận nhưng thực ra là không nỡ, trong lòng thấy ấm áp, Ngô Tà quả nhiên nói không sai, Tiểu Hoa là quan tâm hắn để ý hắn.
-“Tiểu Hoa, cậu đang quan tâm tôi hả?”
Tiểu Hoa nhổ vào mắt hắn:
-“Hứ, cậu bớt tự đa tình đi. Tôi chỉ là không muốn mình tạo thêm nghiệp.”
Hạt Tử giả vờ đau, ôm ngực la lên:
-“Ai da, Hoa Nhi, tôi đối với cậu là một tấm chân tình, cậu lại nói vậy. Ai, tim tôi, bây giờ lạnh lẽo, không có chút ấm áp nào cả.”
Tiểu Hoa suýt nữa bị hắn làm màu chọc cho cười rồi, nhấc chân đá nhẹ chân hắn một cái.
-“Hạt Tử, cậu nếu muốn tìm chết, tôi khuyên cậu nên đổi chỗ đi, hôm nay gia không có tâm trạng giết người.”
Hắc Hạt Tử tranh thủ cơ hội, tiện thể ôm chân Tiểu Hoa, cười:
-“Phun nước miếng nói lại, cậu mở miệng ngậm miệng là chết chết, cũng không kiêng kị gì hết. Tôi hôm nay đã quyết rồi, tối nay không rời khỏi đây. Tôi không tin không trị được bệnh nửa đêm đánh đánh giết giết của cậu.”
Tiểu Hoa đối với sự vô lại của Hạt Tử sớm đã không lấy làm lạ, thuận thế ngồi lên giường, cho hắn ôm chân mình không buông, khá hứng thú xem biểu diễn.
-“Làm sao, cậu đổi nghề bác sĩ từ khi nào vậy, muốn trị bệnh cứu người?”
Hạt Tử thấy có hi vọng, nhìn bức tường, phát hiện con đao dùng để chém mình hôm đó, liền bịa chuyện:
-“Tôi cảm thấy bệnh của cậu không thể trì hoãn được nữa, hai ngày qua tôi đã dành thời gian đi tìm bác sĩ tâm lý tham khảo một chút, hắn nói tình trạng như cậu không hề hiếm gặp, cũng không phải bệnh nặng gì hết, chỉ cần buổi tối lúc đi ngủ, có người đáng tin canh chừng, có thể đánh thức cậu bất cứ lúc nào, dần dần sẽ tốt hơn thôi.”
Tiểu Hoa nghe lời hắn phân tích có cơ sở, bán tin bán nghi nói:
-“Cậu đừng có gạt tôi. Tôi có phải chưa từng đi bác sĩ tâm lý khám đâu, nhưng mấy phương pháp của họ đều không có tác dụng… ”
Không chờ Tiểu Hoa nói xong, Hạt Tử vội nói:
-“Hoa Nhi, cậu đây là tâm bệnh. Tục ngữ nói, tâm bệnh cần tâm dược. Cậu nói thật với tôi đi, cậu có hoàn toàn tin tưởng mấy bác sĩ đó không?”
Tiểu Hoa lắc đầu, người có thân phận như hắn, sao có thể hoàn toàn tin thưởng ai đó.
-“Vậy so với họ mà nói, cậu có phải tin tưởng tôi hơn chút không?”
Tiểu Hoa gật đầu.
-“Hạt Tử, cậu đừng vòng vo tam quốc nữa, rốt cuộc cậu muốn nói cái gì?”
-“Nếu cậu tin tưởng tôi hơn, vậy chúng ta thử phương pháp bác sĩ nói đi.”
Tiểu Hoa nhìn vết bầm tím trên mặt hắn.
-“Cậu không sợ nửa đêm bị tôi đánh thành đầu heo hả?”
Hắc Hạt Tử cười:
-“Đừng nói là đánh thành đầu heo, dù là biến tôi thành đầu trâu mặt ngựa, chỉ cần có thể trị bệnh cho cậu, cũng đáng giá.”
Tiểu Hoa trong lòng cảm động, đồng ý với hắn.
Tuy Tiểu Hoa ám thị tâm lý bản thân rất nhiều trước khi ngủ, không ngừng nói với bản thân, người bên cạnh sẽ không hại mình, cho nên mình không cần căng thẳng, càng không được làm hại hắn, nhưng khi cậu ngủ đã bắt đầu mất kiểm soát.
Cũng may Hạt Tử nghe lời Ngô Tà, không dám ngủ thật, mà sau khi Tiểu Hoa ngủ, vẫn luôn mở mắt nhìn trần nhà, để bản thân giữ tỉnh táo đề phòng Tiểu Hoa bất ngờ tấn công.
Vì vậy, khi Tiểu Cửu gia đang mơ đột nhiên làm loạn, dơ chân đá vào trước ngực Hạt Tử, Hạt Tử không những không tránh, ngược lại lao đến sống chết ôm chặt không chịu buông, trong miệng không ngừng gọi hắn:
-“Hoa Nhi, tỉnh lại, tôi là Hạt Tử nè, cậu mau tỉnh lại… ”
…
2024.04.04
Tội Tiểu Hoa quá à may mà trong đời hắn gặp được Hạt Tử.
Mị cũng ship Khách Tú, Hắc Hoa có ai ship giống tui hông.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro