Chương 401 - 410 ( Mật Lạc Đà)

EDIT: HANNNURLUVE

Mị xin khẳng định mị dịch truyện này sẽ có một số câu khác với bản gốc do nếu dịch nguyên bản gốc sẽ khó hiểu câu văn không mượt nên có một số chỗ mị dịch khác để phù hợp văn phong hiện tại. Xin cảm ơn.

Xin nhắc lại không giống bản gốc 100%

...

Chương 401: Tôi Không Làm Được

Bàn Tử và Hạt Tử ngồi xổm trước lều Trương Khởi Linh, cậu một câu tôi một câu nói đến say mê.

Trương Hải Khách đi đến.

-“Ủa, Bàn Tử, Hạt Tử, các cậu đang làm người canh gác cho Tộc Trưởng chúng tôi hở!” Trương Hải Khách

Bàn Tử đối với người sư phụ không nên nết của vợ mình, lực bất tòng tâm, cho dù hắn không theo Vân Thái gọi là sư phụ, nhưng cũng ngại sao có thể không biết lớn nhỏ mà đi trêu chọc hắn chứ.

Hạt Tử thì không băn khoăn nhiều như vậy, hắn đứng dậy, vỗ vai Trương Hải Khách, chỉ vào lều Trương Khởi Linh, cười nói:

-“Phải, Hải Khách, hai người chúng tôi đang làm người canh gác cho Tộc Trưởng các cậu, giá này không thể thấp được, nhưng chúng ta cũng không phải người ngoài, cậu thấy sao.”

-“Ồ, có thể mời được Hắc gia người trong giới vừa nghe đã sợ vỡ mật làm người canh gác, trừ Hoa Nhi gia các cậu, cũng chỉ có Tộc Trưởng Đại Nhân chúng tôi và Tiểu Tam gia đi. Trương gia chúng tôi cũng không thể lợi dụng cậu được, cậu ra giá đi.”

Hắc Hạt Tử đang muốn hét giá trên trời, thì bị Bàn Tử cắt ngang.

-“Được rồi, Hạt Tử, cậu đừng nói giỡn nữa.”

-“Bàn Tử, cậu còn chưa ở rể Trương gia bọn họ nữa, là đã bắt đầu hùa theo người Trương gia rồi hả.”

Bàn Tử mặc kệ hắn kêu ca, nói với Trương Hải Khách:

-“Tiểu Ca không biết lại nhớ ra chuyện gì, trạng thái tinh thần có chút bất ổn. Tôi với Hạt Tử đưa hắn về đây, nên mới canh ở trước cửa.”

Trương Hải Khách vừa nghe, liền nôn nóng.

-“Muộn hồ lô làm sao vậy? Các cậu có phải nói gì với hắn không?”

-“Cũng không nói gì đặc biệt hết. Chỉ là tin nhắn Ngô Tà nói, chú hai cậu ấy muốn qua đây.” Bàn Tử

Trương Hải Khách vỗ trán, thở dài:

-“Quả nhiên là có liên quan tới Tiểu Tam gia. Các cậu có điều không biết, từ nhỏ đến lớn, chỉ cần gặp phải chuyện của Tiểu Tam gia, Tộc Trưởng sẽ như vậy. Haizz, đúng là oan nghiệt oan nghiệt mà!”

Trương Hải Khách vừa nói đến chuyện phiền lòng về Trương Khởi Linh và Tiểu Tam gia, giống như bà mẹ già lo lắng không yên, lắc đầu thở dài, Bàn Tử và Hạt Tử đều cảm thấy có phải mình hoa mắt điếc tai, Trương Hải Khách suốt ngày ồn ào náo nhiệt, vậy mà còn có một mặt như vậy?

Ba người đang đứng nói, Trương Khởi Linh đột nhiên đi ra, nói với bọn họ:

-“Tôi không sao, để mọi người lo lắng rồi.”

Vương Bàn Tử thấy hắn đúng là đã khôi phục bình thường, trở lại làm Trương câm với khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng, cũng yên tâm đôi chút, chợt nghĩ đến một chuyện, nếu Tiểu Ca không gặp Thiên Chân, vậy thì liệu hắn có bao giờ bước xuống cái bệ thờ cao vút đó, biến thành một con người sống không? Đủ thấy, chuyện trên đời này tự có số mệnh. Có một người câm mặt lạnh xuất hiện, tất nhiên sẽ có một Thiên Chân nhiệt huyết được sinh ra.

-“Tạ ơn trời đất, không sao thì tốt, không sao thì tốt. Tiểu Ca, cậu vừa rồi dọa tôi sợ chết khiếp rồi. Đúng rồi, cậu có phải còn có chuyện muốn nói với Hạt Tử không, vậy tôi đi tìm Vân Thái trước đây.” Bàn Tử

Trương Hải Khách nghe thấy lời này của Bàn Tử, liền biết Tộc Trưởng có mấy lời riêng muốn dặn dò Hạt Tử ở lại, cũng vội rời đi với Bàn Tử.

-“Tộc Trưởng, nếu cậu đã không sao, tôi cũng yên tâm rồi. Bàn Tử, đợi tôi với, đúng lúc tôi có chút chuyện muốn nói với Vân Thái.”

Thấy bóng dáng hai người rời đi, Hạt Tử nói với Trương Khởi Linh:

-“Câm, cậu vẫn muốn kêu tôi ngăn Ngô Tà vào Trương gia Cổ Lâu?”

Trương Khởi Linh gật đầu.

-“Nhưng mà, cậu có từng nghĩ tới, nếu cậu ấy không xuyên không lần nữa, vậy thì lịch sử sẽ thay đổi, mọi thứ bây giờ cũng đều sẽ khác.”

Chuyện Quan Căn và Tề Vũ, Hạt Tử biết một chút. Hắn dẫu sao cũng là người đã sống rất lâu, biết một số chuyện mà người khác không biết cũng rất bình thường.

-“Không thể lo nhiều như vậy. Sứ mệnh Trương gia là bảo vệ Thiếu Chủ, những chuyện khác đều không quan trọng.”

-“Kể cả là Trương gia biến mất, kể cả là cậu nhiều lần trải qua gian khổ?”

Trương Khởi Linh gật đầu.

-“Nhưng những chuyện này Ngô Tà không thể chấp nhận được, cậu có từng nghĩ, câm, sự hi sinh của cậu chỉ là mong muốn từ một phía, đối với hắn mà nói, có thể là đau khổ và hối tiếc vô tận.”

-“Hạt Tử, biết rõ phía trước là vực sâu vạn trượng, vẫn phải trơ mắt nhìn cậu ấy nhảy xuống, tôi không làm được.”

Chương 402: Nhị Gia Câu Cá

Hai ngày sau, bọn Trương Khởi Linh sáng sớm đã rời trại, đi về phía lối vào Trương gia Cổ Lâu.

Xuất phát cùng bọn họ, trừ Trương Khởi Linh muốn vào Cổ Lâu, Trương Hải Khách, Bàn Tử, Tú Tú ra, còn có Trương Hải Tinh và hai người thợ săn già trong làng.

Bởi vì đây là vùng nội địa dãy Thập Vạn Đại Sơn*, tín hiệu trên núi không ổn định, càng đi xa, tín hiệu càng yếu. Tín hiệu điện thoại của họ ở ven bờ hồ, đã lúc có lúc không, nếu đi sâu hơn nữa, có lẽ sẽ hoàn toàn cắt đứt liên lạc với thế giới bên ngoài.

(*)Dãy núi dài khoảng 170m, rộng 15 – 30km, cao 1.462m ở đông nam Khu tự trị dân tộc Choang Quảng Tây. Tại huyện Thượng Tư có Lâm viên Thập Vạn Đại Sơn là một địa điểm du lịch nổi tiếng.

Mật khẩu để mở Trương gia Cổ Lâu nằm cách núi Tứ Cô Nương hàng ngàn dặm. Cho nên, họ cần người phụ trách truyền tin cho hai bên, Trương Hải Tinh và lão thợ săn rành đường, liền phụ trách truyền tin cho hai bên.

Lúc bọn Trương Khởi Linh đi, A Ninh dẫn người đến tiễn họ. Nàng thay mặt Cầu Đức Khảo tặng bốn người Trương Khởi Linh mỗi người một khẩu súng lục mới nhất.

-“Ngô Tà, đây là lão bản chúng tôi đặc biệt chuẩn bị cho các cậu.”

Nàng vẫn không nhìn ra, Ngô Tà này sớm đã không phải là Ngô Tà mà nàng quen biết lúc đầu nữa rồi. Bởi vì Ngô Tà sau khi trọng sinh trải qua thay đổi lớn, điểm này A Ninh sớm đã trải qua, cho nên Trương Hải Khách giả Ngô Tà thay đổi gì đó, nàng cũng không nghĩ đến chuyện Ngô Tà là thật hay giả.

Trương Hải Khách nhận súng, cười hì hì:

-“A Ninh, lão bản các cô thật là chu đáo. Thay chúng tôi nói một tiếng cảm ơn đã làm phiền rồi. Nhưng mà, cô vẫn chưa chuẩn bị chút quà cho chúng tôi hả?”

A Ninh thấy nam nhân này càng ngày càng khiến nàng cảm thấy là lạ, cười:

-“Quà vẫn chưa chuẩn bị, bất quá, nếu cậu cần hộ vệ, tôi có thể giúp sức.”

Bàn Tử thấy người này vẫn chưa bỏ cuộc, vẫn muốn đi cùng Tiểu Thiên Chân vào Trương gia Cổ Lâu. Tuy người này không phải Thiên Chân, nhưng trong lòng hắn vẫn không phục.

-“A Ninh, Tiểu Thiên Chân nhà chúng tôi, đương nhiên có tôi và Tiểu Ca tự nguyện làm bảo tiêu cho hắn, cô vẫn nên thành thật ở trong trại, đợi tin tốt chúng tôi chiến thắng trở về đi.”

A Ninh thấy Bàn Tử cắt lời mình, nổi giận:

-“Bàn Tử, sao ở đâu cũng có cậu vậy. Tôi đang nói chuyện với Ngô Tà, cần cậu lo chuyện bao đồng?”

Bàn Tử không muốn để Trương Hải Khách tiếp tục phá hoại hình tượng tốt đẹp của Ngô Tà trong mắt Tiểu Ca, liền nháy mắt với Tú Tú đang ăn dưa xem kịch bên cạnh, Tú Tú hiểu ý, thân thiết kéo tay Trương Hải Khách, kéo người cách xa A Ninh chút.

-“Ngô Tà ca ca, thời gian không còn sớm nữa, Tiểu Ca đang đợi chúng ta ở phía trước, mau xuất phát thôi.”

Trương Hải Khách thuận theo tình thế.

-“A Ninh, bảo tiêu như cô, tôi vô phúc nhận. Chúng tôi sắp xuất phát rồi, chúng ta hẹn gặp lại.”

Nói xong, liền cùng Tú Tú đuổi theo bọn Trương Khởi Linh và Trương Hải Tinh phía trước.

Bàn Tử vừa đi vừa nhỏ giọng lẩm bẩm.

-“Giả tạo, còn muốn đánh chú ý lên người Thiên Chân chúng ta, muốn cướp người với Tiểu ca, xem ra chê mình sống lâu quá rồi!”

Khi Ngô Nhị Bạch dẫn người đến trại bên bờ hồ của bọn Trương Khởi Linh, đã là buổi trưa hai ngày sau. Là Vân Thái dẫn lão thợ săn trong làng, về làng dẫn họ đến đây. Ngô Nhị Bạch dẫn theo mấy chục người vô cùng hoành tráng đi thẳng đến bờ hồ. Người bên phía Cầu Đức Khảo sau khi thấy họ đến, lập tức báo tin này cho lão bản của mình.

“Ngô Nhị Bạch cũng đến rồi, A Ninh, chúng ta đi gặp vị bạn già này đi.”

Khi Cầu Đức Khảo và A Ninh đến, người của Ngô Nhị Bạch đang bận rộn dựng lều và các loại vật tư. Ngô Nhị Bạch đang trên ghế dựa bên bờ hồ, tay cầm cần câu, đang nhàn nhã câu cá.

Chương 403: Một Lời Đã Tỏ

Cầu Đức Khảo và A Ninh thấy Ngô Nhị Bạch tựa như đến để nhàn nhã nghỉ ngơi, trong lòng có chút khó hiểu. Đều nói Trương gia Cổ Lâu nguy hiểm vô cùng, Nhị gia Ngô gia không lẽ không lo lắng cho cháu trai mình sao? Họ lúc này vẫn còn chưa biết, Ngô Tà thật căn bản không có ở đây.

Tin Cầu Đức Khảo và A Ninh đến, đã được thủ hạ báo cho Ngô Nhị Bạch, nhưng ông không hề có ý định đứng dậy tiếp đón, mà vẫn điềm nhiên như không câu cá.

A Ninh đứng cạnh lão bản một lúc, thiếu kiên nhẫn, mở miệng nói:

-“Ngô Nhị gia, đều nói Khương Thái Công câu cá tự nguyện cắn câu, ngài già rồi chạy đến hồ Yêu câu cá, không biết có bao nhiêu cá nguyện ý cắn câu?”

Ngô Nhị Bạch nghe tiếng A Ninh, mới ngẩng đầu nhìn họ, giống như lúc này mới phát hiện ra sự tồn tại của hai người họ.

-“Không nhiều không nhiều, hai con mà thôi.”

A Ninh nghe lời này, nhìn lại mình và lão bản, mới nhận ra người này là đang chửi xéo mình và lão bản, đang định nổi giận, lại bị lão bản ngăn lại: “A Ninh, tôi muốn nói chuyện với Ngô Nhị gia, cô về trước đi.” A Ninh không chịu, cãi lại.

-“Nhưng mà, lão bản… ”

Lời còn chưa dứt, đã bị Cầu Đức Khảo cắt ngang: “Đi về!” Thấy lão bản tức giận, A Ninh mới xoay người rời đi.

Cầu Đức Khảo ngồi xuống cái ghế bên cạnh Ngô Nhị Bạch điềm nhiên như không, chuẩn bị ôn chuyện xưa với người bạn cũ này: “Ngô Nhị gia, ta là Cầu Đức Khảo, mặc dù đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, nhưng ta với cha ngươi, em ngươi, còn có cháu trai ngươi Ngô Tà đều là bạn cũ cả. Ta nghĩ, ngươi cũng từng nghe qua tên ta.”

Ngô Nhị Bạch lạnh lùng nhìn chằm chằm lão già ngoại quốc có gút mắc với ba thế hệ nhà mình, chỉ thấy đầu ông bạc trắng, mặt đầy nếp nhăn, nhìn thế nào cũng thấy ông đã gần trăm tuổi. Nhưng tinh thần vẫn tốt, một chút cũng không hề giống tuổi già sắp chết, nghĩ đến hành vi kì lạ trước khi chết của thế hệ Lão Cửu Môn trước, liền biết vấn đề của người này xuất phát từ đâu.

-“Ông trước đây vẫn luôn nói dối cháu trai tôi, ông không phải muốn tìm trường sinh, mà là một lòng tìm chết.”

Mục đích cuối cùng của Cầu Đức Khảo bị Ngô Nhị Bạch một lời đã tỏ, ông lại cho rằng là Ngô Tà nói với Ngô Nhị Bạch chuyện mình hợp tác với Trương Khởi Linh, cho nên sau khi nghe thấy, không hề tức giận hay ngạc nhiên, mà là dứt khoát thừa nhận: “Xem ra, Ngô Tà đã kể hết mọi chuyện cho ngươi nghe rồi.”

Ngô Nhị Bạch nhớ Hắc Hạt Tử nói Trương gia có người giống hệt Ngô Tà, liền biết bọn Cầu Đức Khảo nhận nhầm người, nhưng ông không có ý cho lão già ngoại quốc này sắc mặt tốt, mà lạnh nhạt nói:

-“Cầu Đức Khảo, năm đó ông cướp lụa Lỗ Hoàng từ trong tay cha tôi, làm cha tôi ân hận cả đời. Còn chưa đủ, ông lại dụ dỗ Tam Tỉnh hợp tác với ông, cuối cùng đánh chủ ý lên đầu Ngô Tà. Ba thế hệ Ngô gia chúng tôi bị ông lợi dụng hết lần này đến lần khác. Nói ra thì, ông với Ngô gia chúng tôi, thật là có duyên, nhưng tuyệt đối không phải bạn cũ gì hết. Hôm nay ông còn có mặt mũi chạy đến trước mặt tôi, có phải cho rằng Ngô Nhị Bạch tôi không dám làm gì ông hả?”

Cầu Đức Khảo bị dọa cho sửng người trước khí thế của Ngô Nhị Bạch, nhưng ông dẫn sao là người từng thấy cảnh đời, sống cũng lâu rồi, nên rất nhanh đã bình tĩnh lại: “Ngô Nhị Bạch, ngươi hôm nay đến đây, khẳng định là đến vì Ngô Tà, hắn với Tiểu Ca Trương gia, sáng sớm hôm nay đã vào núi. Nếu bây giờ ngươi với người của ta đánh nhau, dù thắng hay thua, chắc chắn đều không phải kết quả mà hắn muốn thấy.”

-“Đánh nhau? Đối phó với lão già xấu xa như ông, còn cần phải đánh hả! Ông có hơi đánh giá cao bản thân quá không đấy!”

Chương 404: Xuất Phát

Cầu Đức Khảo không ngờ Ngô Nhị Bạch hận mình như vậy, càng không ngờ hắn sẽ giận dữ đến vậy, “Ngô Nhị Bạch, cho dù ngươi không sợ ta, nhưng cũng phải nghĩ đến em trai ngươi, hắn không bao giờ dám nói chuyện với ta như vậy, ngươi chắc là biết tại sao ha?”

Ngô Nhị Bạch đột nhiên thu cần câu trong tay, sợi dây trên cần giống như có mắt, chuẩn xác quấn lấy cổ Cầu Đức Khảo.

-“Trên đời này người cuối cùng dám dùng giọng điệu này nói chuyện với tôi, đã bị tôi ném xuống nước cho tên khốn kia ăn rồi. Lão già, ông có muốn thử không?” Ngô Nhị Bạch

Cầu Đức Khảo bị xiết chặt đến mức nói không nên lời, chỉ có thể chỉ vào Ngô Nhị Bạch, la hét om sòm.

Ngô Nhị Bạch cười lạnh một tiếng:

-“Tôi với Tam Tỉnh và Ngô Tà đều không giống nhau, họ lo nghĩ nhiều, nhưng tôi lại không có những lo nghĩ đó. Tôi mặc kệ ông nắm thóp gì của Tam Tỉnh, cũng mặc kệ bọn Tiểu Tà giao dịch gì với ông. Chỉ cần ông làm tôi không vừa mắt, ông không cần đợi thứ đó đâu, cứ báo cáo trực tiếp với Chúa của ông là được.”

Cầu Đức Khảo thấy Ngô Nhị Bạch làm thật, dọa cho khuôn mặt đắc ý tái nhợt, liên tục xua tay với Ngô Nhị Bạch, ra hiệu ông có chuyện muốn nói.

Ngô Nhị Bạch buông tay, Cầu Đức Khảo cuối cùng cũng nhặt được một mạng.

Cầu Đức Khảo tuy lệnh A Ninh rời đi, nhưng nàng không đi xa. Lúc Ngô Nhị Bạch ra tay, nàng lao qua bên đó, nhưng bất ngờ bị Vân Thái ngăn lại.

-“Nha đầu thúi, mau buông ra, nếu không đừng trách tôi không khách khí.” A Ninh

Vân Thái cười, khá giống sư phụ Trương Hải Khách của nàng, là nụ cười ác ý.

-“A Ninh, cô không khách khí sao làm cho tôi coi coi, có phải lần trước bị tôi đánh còn chưa đủ phải không?”

-“Bớt nói nhảm.”

Nhớ lần trước, cũng là ở bờ hồ, nàng bị Tú Tú và Vân Thái đánh hội đồng túi bụi, A Ninh vô cũng tức giận. Vừa nói, nàng vừa vung tay, đánh thẳng vào mặt Vân Thái. Vân Thái cũng không phải tay ngang, nhanh như cắt, nhẹ nhàng di chuyển cơ thể qua một bên, tránh cú đấm. Dễ như trở bàn tay, đánh vào ngực A Ninh. Hai người cứ như vậy cô một đấm tôi một chưởng giao thủ không ngừng. Cho đến khi Ngô Nhị Bạch thả Cầu Đức Khảo ra, hai người vẫn chưa phân cao thấp xong.

Sau khi thả Cầu Đức Khảo ra, thở hổn hển nửa ngày, mới nói với Ngô Nhị Bạch: “Ngô Nhị Bạch, những lời ta vừa nói với ngươi, cho ta xin lỗi. Bất quá, Tiểu Ca Trương gia đã đồng ý, đợi sau khi họ từ Trương gia Cổ Lâu đi ra, sẽ đưa thứ đó cho ta. Sợ là ngươi cũng không làm chủ cho hắn được đâu?”

Ngô Nhị Bạch mỉm cười:

-“Nếu mấy ngày nữa, người của ông có thể ngoan ngoãn ở đây, không đi đâu hết, tôi còn có thể cân nhắc, ở trước mặt cháu trai tôi, nói tốt cho ông mấy câu, để ông được như ý muốn. Nếu các ông dám có động tĩnh khác thường nào, thì đừng trách tôi không khách sáo.”

Cầu Đức Khảo không đòi được thứ gì tốt từ Ngô Nhị Bạch, chỉ đành xám mặt đi về. Đương nhiên, A Ninh đang dưới quyền Vân Thái, cũng không chiếm được chút lợi nào.

Khi bọn Trương Khởi Linh xuất phát, mỗi người đều mang theo súng đạn dược và nhu yếu phẩm hằng ngày. Theo ghi chép trong dạng thức lôi, lối vào nằm ở trong núi sâu cách hồ hơn mười mấy dặm. Bàn Tử chỉ vào vách đá đối diện hồ hỏi Trương Khởi Linh:

-“Tiểu Ca, lối vào Thiên Chân nói, kết hợp với hình trên bản vẽ này, chắc là ở nơi đó, nói cách khác, chúng ta chỉ cần vượt qua ngọn núi này, đến vách đá phía bên kia, thì sẽ đến. Đúng không?”

Trương Khởi Linh gật đầu.

-“Được rồi, nào các anh chị em, chúng ta xuất phát thôi!” Bàn Tử

Nói xong, Bàn Tử xung phong đi đầu, đi về phía ngọn núi.

Chương 405: Tìm Thấy Đường Cổ

Bọn Trương Khởi Linh đi vòng qua bờ hồ Yêu, đến dưới chân núi phía đối diện. Trước khi bắt đầu leo lên, Bàn Tử quay đầu nhìn Tú Tú cô gái duy nhất trong đội, cười:

-“Tú Tú, trên núi này có rất nhiều côn trùng, rắn, chuột và kiến, cỏ lại mọc um tùm, nếu cô sợ, thì đi sau Bàn ca tôi, tôi sẽ bảo vệ cô. Khi chúng ta xuất phát, Vân Thái tỷ tỷ của cô đã dặn đi dặn lại tôi, kêu tôi bảo vệ tốt cô.”

Tú Tú phản đối nói:

-“Tôi mới không thèm sợ mấy thứ đó. Bàn ca, anh yên tâm đi. Dù tôi là con gái, nhưng tuyệt đối sẽ không kéo chân mọi người đâu.”

Trương Hải Khách cũng cười:

-“Bàn Tử, cậu vẫn nên cầm bản đồ, tập trung chỉ đường cho chúng tôi đi. Việc sứ giả bảo vệ hoa này, cậu đừng có giành với tôi nữa. Lúc ở Bắc Kinh, Tiểu Tam gia đã dặn tôi, nói Tú Tú dù tài giỏi đến mấy, cũng chỉ là con gái, cần có người bảo vệ, cho nên, hắn nhờ tôi chăm sóc tốt cho cô ấy. Lời của Tiểu Tam gia, tôi cũng không dám làm trái.”

Bàn Tử nhìn hai người, thầm nghĩ:

-“Đu, Tiểu Thiên Chân này, đúng là làm mai đến nghiện rồi. Tìm sư nương cho mình thì không nói đi, còn muốn tìm sư nương cho Vân Thái. Haizz, tìm tới tìm lui. Thấy mọi người đều có đôi có cặp, cũng không tệ mà, ít nhất là dễ nhìn hơn.”

Trương Hải Tinh dẫn hai lão thợ săn theo sau họ, một trong hai lão thợ săn nghe họ nói về rắn, chuột và kiến, từ trong balo mình lấy ra một lọ thuốc bột, đưa cho Trương Hải Tinh, nói đây là thuốc đuổi côn trùng, bôi lên người để phòng rắn và côn trùng.

Bàn Tử và Trương Khởi Linh sống trong làng lâu rồi, đại khái có thể hiểu được tiếng người địa phương. Hắn nghe thấy tác dụng của thuốc, cười nói với Trương Khởi Linh:

-“Tiểu Ca, bột chống côn trùng tuy cậu không cần dùng, nhưng chúng ta cứ bôi một chút đi, nếu không con muỗi lớn trong lùm cỏ, sẽ khô máu Bàn gia tôi luôn đó.”

Hắn quay đầu nói với những người khác:

-“Nào, nào, nào. Mọi người bôi nhiều chút, đừng để chừa lại chỗ cho bọn côn trùng cắn nha.”

Trương Khởi Linh nhìn họ đều đang bạn bôi thuốc lên người, rồi lấy bản đồ trong tay Bàn Tử, đối chiếu với địa hình thực tế của ngọn núi trước mắt.

Máu của Trương Hải Khách và Trương Hải Tinh dù không lợi hại như Trương Khởi Linh, nhưng cũng không sợ mấy con côn trùng nhỏ đó, cho nên họ cũng không cần bột thuốc, cùng Trương Khởi Linh nghiên cứu bản đồ.

-“Tộc Trưởng, cậu thấy con dốc của ngọn núi, nếu muốn trèo qua từ bên trên, e là không dễ.” Trương Khởi Linh

Trương Hải Tinh chỉ vào một nơi trên bản đồ, nói với họ: “Các cậu xem, nhưng đường rạch nối liên tiếp này nghĩa là gì? Chẳng lẽ là nói, trong núi còn có một con đường khác để đi qua hả?”

Trương Hải Khách nghe lời này, đột nhiên thông suốt.

-“Đúng là có khả năng này. Một lát chúng ta đi xuống tra một chút thì biết thôi chứ sao.” Trương Hải Khách

Trương Khởi Linh nhìn ngọn núi cao phía xa, nhớ lại những gì Ngô Tà từng nói, gật đầu.

-“Bên dưới chắc chắn có một lối đi bí mật được xây dựng từ thời quốc cổ Lĩnh Nam.” Trương Khởi Linh

Trương Hải Khách vừa nghe, nếu thật sự có con đường cổ như vậy, thì sao với việc trèo đèo lội suối, thì sẽ tiết kiệm không ít sức lực.

-“Bàn Tử, có thể xuất phát chưa?” Trương Hải Khách

-“Các cậu có phải tìm được đường rồi không, vậy chúng ta mau đi thôi.” Bàn Tử

Họ rất nhanh đã leo qua sườn núi phía trước. Bàn Tử thấy Trương Hải Khách đi đằng trước đi đến khe núi, không hiểu mà hỏi:

-“Chúng ta đến sớm vậy? Không phải nói phải leo qua ngọn núi lớn phía trước sao?”

Trương Hải Khách đầu cũng không quay mà nói:

-“Dưới núi chắc chắc có lối đi bí mật, chúng ta xuống dưới tìm thử.”

Chương 406: Đường Cổ Ngàn Năm

Trương Khởi Linh đưa lại bản đồ cho Bàn Tử, sau đó nói với Trương Hải Khách và Trương Hải Tinh:

-“Tôi đi tìm đường phía trước.”

Trương Hải Khách và Trương Hải Tinh thầm nghĩ, đâu ra đạo lí để Tộc Trưởng tìm đường trước, muốn bày tỏ sự phản đối. Nhưng Trương Khởi Linh căn bản không muốn nghe họ dài dòng, quay người đi về phía trước. Hai người nhìn nhau, cảm thấy Tộc Trưởng hôm nay có chút bất thường, cũng không dám nói gì nữa, vội đi theo.

Trương Hải Khách lo lắng cho an nguy của Tộc Trưởng Đại Nhân, theo sát Trương Khởi Linh, quên mất mình đã hứa với Ngô Tà, hảo hảo bảo vệ Tú Tú. May mà Bàn Tử vẫn chưa quên điều này, chủ yếu cũng là vì hắn dựa theo kinh nghiêm trước đây, lúc thiết tam giác bọn họ cùng nhau hành động, đều là Trương Khởi Linh xung phong mở đường, hắn đã quen từ lâu. Cho nên, Bàn Tử cũng không vì mình thân là con rể Trương gia, thì phải tự giác bảo vệ Tộc Trưởng Đại Nhân.

-“Tú Tú muội tử, đừng sợ, cô cứ theo tôi là được.” Bàn Tử

Tú Tú ngẩng đầu lên.

-“Tôi mới không thèm sợ đâu.” Tú Tú

Cứ như vậy, Trương Khởi Linh đi ở trước đội, theo sau là hai bảo vệ Trương Hải Khách và Trương Hải Tinh, sau đó là Bàn Tử và Tú Tú, hai lão thợ săn đi cuối, một nhóm người khí thế đi về phía khe núi bên dưới.

Đi rồi đi, Trương Hải Khách và Trương Hải Tinh đột nhiên phát hiện, Tộc Trưởng Đại Nhân không thấy đâu nữa.

-“Tộc Trưởng, Tộc Trưởng… ” Trương Hải Khách

Trương Hải Tinh nhớ lại tình hình vừa rồi, kéo Trương Hải Khách đang định nhảy xuống nói: “Hải Khách, Tộc Trưởng chắc là đã phát hiện gì rồi, tự nhảy xuống. Chúng ta cứ đợi đi.”

-“Gia hỏa này, cũng chỉ có Ngô Tà có thể trị hắn, cái bệnh hay im hơi lặng tiếng biến mất này. Sao mấy chục năm cũng không đổi vậy. May mà tim tôi kiên cường, bằng không đã sớm bị hắn dọa chết khiếp rồi.” Trương Hải Khách

Bàn Tử khi nghe tiếng Trương Hải Khách, cũng dọa cho nhảy dựng, vội chạy nhanh vài bước, đến nơi Trương Khởi Linh biến mất nhìn kĩ, phát hiện cỏ bên dưới vô cùng um tùm, đến mức mà Tiểu Ca thoắt cái đã không thấy đâu. Thiết tam giác bọn họ sống chết có nhau, bây giờ Ngô Tà không ở đây, dĩ nhiên là Tiểu Ca ở đâu, thì Vương Bàn Tử hắn ở đó. Hắn không kịp nghĩ nhiều, cũng lăn xuống theo dấu vết, chớp mắt đã không thấy.

-“Sao lại thiếu một người rồi. Hừm, thật không hổ là anh em tốt của Tộc Trưởng mà.” Trương Hải Khách

Tú Tú cũng chạy đến, la xuống bên dưới:

-“Bàn Tử, Bàn Tử, anh đang ở đâu? Nếu anh không lên tiếng, thì tôi sẽ nhảy xuống!”

Chiêu này của Tú Tú thực sự có hiệu quả, tiếng Bàn Tử rất nhanh đã truyền đến.

-“Ở đây có lối đi bí mật, chỉ là bị cỏ che mất, đứng ở trên nhìn không thấy.”

-“Bàn Tử, cậu có thấy Tộc Trưởng không?” Trương Hải Khách

-“Không có, có thể là cỏ quá dày, khi hắn nhảy xuống, lăn hơi xa, nên lăn xuống khác chỗ với tôi.”

Trong lúc Bàn Tử nói, không ngừng chiến đấu với lùm cỏ bên cạnh, làm cả buổi trời, cuối cùng cũng thấy đỉnh đầu bọn Trương Hải Khách.

-“Thấy tôi chưa dạ. Để Bàn gia tôi xem xem, đường cổ hàng ngàn năm trước, được làm bằng vật liệu gì.”

Bàn Tử vừa nói, vừa ngồi xổm xuống.

-“Úi, gỗ đâu ra lớn vậy. Các cậu biết không? Đường cổ thế mà làm từ những khúc gỗ lớn, đây là công trình rất lớn nha.” Bàn Tử

Hắn cố gắng bước tới xem tình huống phía trước, lại bị cỏ chặn lối đi.

-“Nhưng mà, cỏ cũng quá nhiều và dày rồi đi, đường bị chắn hết trơn, sao mà đi đây. Nếu chúng ta mang theo máy cắt cỏ thì tốt rồi. Hầy, tính sai rồi, tính sai rồi.” Bàn Tử

Chương 407: Bóng Người Trong Đá

Khi Bàn Tử đang khó chịu vì cỏ trên con đường cổ này mọc quá cao rồi, tiếng Trương Khởi Linh từ bên dưới truyền qua:

-“Bàn Tử, tôi ở đây.”

-“Tiểu Ca, cậu nhảy xuống con đường cổ này. Cỏ ở đây có phải rậm rạp quá không?”

-“Đúng, các cậu xuống hết đi.”

Bàn Tử nghe vậy, nhún người nhảy xuống đám cỏ. Cỏ bên dưới không phát triển tốt vì bị con đường cổ chặn ánh sáng, dù mặt đất gồ ghề đá rải rác, nhưng vẫn tốt hơn là đi trên vách đá hiểm trở.

Lúc này, bọn Trương Hải Khách cũng lần lượt nhảy xuống. Hai lão thợ săn kể, họ từng nghe các cụ già trong làng nói, trong núi có đường cổ như vậy, nhưng thời gian đã quá lâu, đã không còn ai biết con đường cổ rốt cuộc ở đâu, hóa ra là nó ở đây.

Trương Hải Khách nhìn động tác nhẹ nhàng nhảy xuống của Tú Tú, không khỏi khen ngợi:

-“Tiểu nha đầu, khá đấy.”

Tú Tú hiên ngang nói:

-“Đương nhiên, nếu không có bản lĩnh, liệu tôi có dám cùng các anh đến đầm rồng hang hổ* này không?”

(*) Chỉ nơi vô cùng nguy hiểm

Bàn Tử thời khắc đều không quên nhiệm vụ Vân Thái giao, muốn tạo cơ hội cho hai người hiểu nhau hơn, nói:

-“Đoán các cậu đều không biết đi, Tú Tú còn nắm một tuyệt chiêu, có phải không, nha đầu?”

Bàn Tử đương nhiên là đang nói về nhuyễn công gia truyền của nữ nhân Hoắc gia, lúc đầu Vân Thái bị thói quen dùng dây thừng làm giường ngủ vào ban đêm của nàng dọa cho không ít.

Trương Hải Khách vừa nghe, lập tức hứng thú.

-“Bàn Tử, nắm tuyệt chiêu gì vậy, mau nói tôi nghe đi.”

Tú Tú lại không cho Bàn Tử nói:

-“Bàn ca, không được nói, nếu anh dám nói, tôi sẽ mách Vân Thái tỷ tỷ, nói anh ăn hiếp tôi.”

Bàn Tử sợ nhất là Vân Thái hiểu lầm mình, Tú Tú nói như vậy, hắn dĩ nhiên cũng liền im hơi lặng tiếng không dám hé răng.

-“Không nói thì không nói, dù sao Hải Khách sớm muộn gì cũng biết.” Bàn Tử

Bàn Tử vừa nói vừa nháy mắt với Trương Hải Khách, Trương Hải Khách hiểu ý, cũng nói theo:

-“Thôi vậy, chúng ta vẫn nên tranh thủ lên đường đi. Tộc Trưởng và bọn Hải Tinh đều đã đi rất xa rồi.”

Bàn Tử nhìn, quả nhiên, Trương Khởi Linh và Trương Hải Tinh đang đi tuốt đằng trước, hai lão thợ săn theo sau bọn họ, đã đi được vài trăm mét rồi.

-“Ầy, Tiểu Ca, cậu đợi tôi với!” Bàn Tử

Bàn Tử vội chạy một mạch đuổi theo, Tú Tú ở đằng sau thấy hắn béo như vậy, mà khi chạy lại như bay nhẹ tựa như không, không khỏi khâm phục:

-“Trước đây đúng là coi thường Bàn Tử rồi, không ngờ, thì ra là một tên béo linh hoạt.”

Trương Hải Khách cười:

-“Người có thể thành thiết tam giác với Tộc Trưởng chúng tôi và Tiểu Tam gia, sao có thể là phế vật thật chứ? Hắn chỉ là quá hiểu mọi thứ, thích giả heo ăn thịt hổ mà thôi. Đi thôi, Tú Tú chúng ta cũng đuổi theo họ đi.”

-“Được nha, vậy chúng ta đua đi, xem ai nhanh hơn.”

Tú Tú nói xong, không cho Trương Hải Khách thời gian phản ứng, bước chân chạy như bay về phía trước. Nói thẳng ra là, dù không hợp lắm, giống một con diều cuốn theo chiều gió hơn, lùm cỏ trong nháy mắt, đã không thấy bóng người.

-“Nha đầu này, đúng là thú vị.” Trương Hải Khách

Trương Hải Khách cũng nhấc chân đuổi theo. Hắn rất nhanh đã đuổi kịp bọn Trương Khởi Linh. Lại thấy Bàn Tử đứng cạnh Trương Khởi Linh, chỉ vào vách đá bên cạnh.

-“Tiểu Ca, cậu xem, trong đá này có thứ gì?”

Mọi người nhìn theo hướng Bàn Tử chỉ, phát hiện độ trong suốt của vách đá vô cùng tốt, có thể nhìn thấy rõ thứ bên trong, bên trong đá vậy mà có chi chít đầy bóng người!

Chương 408: Mật Lạc Đà

Tú Tú cũng đến gần xem, lúc nhìn thấy rõ thứ bên trong vách đá, dọa cho sắc mặt tái nhợt, vội lùi về sau mấy bước, bịt mắt hỏi:

-“Trong đá là cái gì dạ, sao giống người vậy?”

Trương Khởi linh nhìn bóng người trong đá một lúc lâu, nói ba chữ:

-“Mật Lạc Đà.”

Tú Tú từng nghe Tiểu Hoa nói tới Mật Lạc Đà, rồi chậm rãi bước lại, bỏ tay che mắt xuống, nghĩ đến mấy cái bóng đó mà rùng mình, nói:

-“Thì ra đây chính là Mật Lạc Đà trong truyền thuyết. Tôi từng nghe Tiểu Hoa ca ca nói, trong ngọn núi này, có rất nhiều thứ như vậy. Nhưng nó đều vây quanh trong con đường cổ này, chúng ta chỉ cần đi theo con đường cổ, thì sẽ không gặp nguy hiểm.”

Bàn Tử nghe cách này, thì nói:

-“Tiểu Ca, cậu nói, người Dao xưa sao lại nuôi mấy thứ quỷ quái này làm gì? Không lẽ họ giống bạch xà, sau một ngàn năm, thì có thể tu luyện thành tinh, biến thành những cô gái xinh đẹp?”

Tú Tú thấy Bàn Tử nói nhảm, phi:

-“Phi, anh có thấy mỹ nữ nào như vậy không, cả người màu xanh lè, giống như dĩa cải xanh vậy.”

Trương Hải Khách nghe Tú Tú miêu tả, không nhịn được, phì cười không ra tiếng, bị Tú Tú trừng một cái, vội nói:

-“Tú Tú, tôi thấy phép ẩn dụ này của cô rất phù hợp, rất sống động.”

Trương Hải Khách lại nhớ đến một chuyện, quay đầu hỏi Bàn Tử:

-“Bàn Tử, sao cậu biết thứ này là người Dao cổ nuôi? Thứ này không lẽ là một loại mỹ vị, mỗi khi có nạn đói, thì đào ra làm đồ ăn hả?”

Hắn nói như vậy, không chỉ Tú Tú cảm thấy cảnh tượng đó vô cùng buồn nôn, ngay cả Bàn Tử da dày thịt béo cũng suýt thì nôn mửa.

-“Dù tôi có chết đói, tôi cũng sẽ không bao giờ ăn thứ mắc ói như vậy. Không được, để tôi nôn một lát trước đã… ” Bàn Tử

Nói xong, Bàn Tử chạy sang một bên, nôn nửa ngày trời. Trương Hải Khách thấy khó hiểu:

-“Bàn Tử, cậu có bầu rồi hả, mấy tháng rồi, vậy đồ đệ ngốc của tôi có biết không?”

Lời nói đùa của hắn, làm Trương Hải Tinh và hai lão thợ săn bật cười. Trương Hải Tinh ôm bụng nói: “Khách ca, cậu đừng nói nữa, tôi cười đến đau bụng luôn rồi… ”

Bị anh em nhà mình ghét bỏ như vậy, Trương Hải Khách chỉ đành ngoan ngoãn ngậm miệng.

Lúc này, một người thợ săn nói với Trương Hải Tinh: “Làng chúng tôi có phong tục, con trai đến tuổi trưởng thành, đều phải có hình xăm kì lân đặc biệt trên cơ thể, sao tôi thấy, hình xăm rất giống con đường cổ chúng ta đi.”

Trương Hải Tinh vừa nghe đến hình xăm kì lân, vô thức nhìn về phía Trương Khởi Linh, sau đó nói: “Trên người ông có phải cũng có hình xăm kì lân không, tôi xem xem.”

Lão thợ săn cởi áo, để lộ ra hình xăm trên người. Trương Hải Khách cũng đi qua xem, ngạc nhiên:

-“Hình xăm trên người các ông khá giống chúng tôi. Chả lẽ hình xăm trên người chúng ta, chính là bản đồ đường Dao cổ, con đường này cũng quá phức tạp rồi đi?”

Trương Khởi Linh cũng đi qua, nhìn hình xăm trên người lão thợ săn, suy nghĩ một lúc, mới nói:

-“Đây đúng là tấm bản đồ.”

Trương Hải Khách hỏi Trương Khởi Linh:

-“Tộc Trưởng, hình xăm trên người cậu bình thường không hiện ra, không lẽ cũng là tấm bản đồ như này?”

Trương Khởi Linh gật đầu, không nói gì. Hình xăm trên người hắn, gần giống với cái trên người thợ săn, nhưng cũng có chỗ không giống. Không chỉ vậy, hình xăm trên người Khởi Linh Trương gia,  so với tộc nhân khác cũng không hoàn toàn giống, những sự khác biệt nhỏ nhặt này, mới là mấu chốt, nhưng điểm này, chỉ có các thế hệ Tộc Trưởng Trương gia biết, những người khác không hề biết.

Chương 409: Toàn Là Mật Lạc Đà

Bọn Trương Khởi Linh ở chỗ vách đá trong suốt này một lúc, phát hiện bóng người xanh lá tụ lại ngày càng nhiều.

-“Thiên Chân nói không sai. Mật Lạc Đà này quả nhiên có thể cảm nhận được nhiệt độ của chúng ta, tôi thấy bọn chúng không ngừng tụ lại đây. Bất quá, tốc độ di chuyển của mấy gia hỏa này rất chậm, trái lại cho chúng ta không gian chuẩn bị.”

Tú Tú tò mò hỏi:

-“Chuẩn bị gì?”

Bàn Tử lấy súng từ trong túi ra.

-“Chuẩn bị xong, chờ bọn chúng bước ra thì bắn bỏ từng tên từng tên một.”

Trương Khởi Linh cản hắn nói:

-“Yên tâm, chỉ cần đi trên đường cổ, bọn chúng sẽ không thoát ra được.”

Trương Hải Khách nhớ lại những đặc tính của Mật Lạc Đà mà Ngô Tà nói với họ.

-“Đúng rồi, Tiểu Tam gia từng nói, mấy gia hỏa này sợ chất kiềm, lớp quặng kiềm trên núi, mỗi khi trời mưa, nước mưa chảy qua lớp này, sẽ mang theo một lượng lớn nước mưa chứa chất kiềm, nước mưa xuôi theo dòng, trải qua ngàn năm, thì lớp nham thạch phủ lên một lớp bảo vệ thật dày, vì thế nhốt đám Mật Lạc Đà trong ngọn núi này.” Trương Hải Khách

-“Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến Trương gia Cổ Lâu dùng chất kiềm để chống trộm đi?” Tú Tú

-“Đúng vậy, nếu mấy gia hỏa này rất nhạy cảm với nhiệt, khi có người vào cổ lâu, bọn chúng đương nhiên có thể cảm nhận được. Cho nên lão tổ tông Trương gia lắp đặt máy kích hoạt thời gian phun chất kiềm để ngăn chặn những kẻ đột nhập vào cổ lâu. Nhưng mà, có một vấn đề, tôi vẫn chưa nghĩ ra.” Bàn Tử

-“Vấn đề gì?” Trương Hải Khách

-“Thiên Chân từng nói, cơ quan sống trong núi Tứ Cô Nương nhận ra máu của cậu ấy, không chỉ không tấn công cậu ấy, mà còn nghe theo mệnh lệnh của cậu ấy. Các cậu nói xem, tụi Mật Lạc Đà này liệu có phải là tổ tiên Trương gia sắp xếp cơ quan sống ở đây, liệu nó cũng có thể nhận ra máu Thiên Chân, nên răm rắp nghe lời cậu ấy không?”

Trương Hải Khách nghĩ nghĩ rồi nói:

-“Cơ quan ở núi Tứ Cô Nương là người Trương gia lắp đặt, Tiểu Tam gia rất có thể không sợ tụi sinh vật sống đó, đường Dao cổ là thời nước Lĩnh Nam xưa xây dựng, thời kì đó cách đây từ ba đến bốn ngàn năm, thậm chí còn sớm hơn cả thời Tây Chu. Mà Trương gia Cổ Lâu chỉ mới chuyển đến trong mấy trăm năm gần đây thôi.”

-“Ba bốn ngàn năm trước hả, cũng không phải không có khả năng. Có lẽ tổ tiên Trương gia lo trước tính sau, từ mấy năm trước, đã xem thiên tượng ban đêm, sắp xếp xong xuôi chuyện mấy ngàn năm sau.” Bàn Tử

Hoắc Tú Tú không tin lại kì quái như vậy.

-“Bàn ca, anh nói cũng khoa trương quá rồi đi.”

Bàn Tử cười cười không nói nữa, trong lòng lại nghĩ, chuyện này còn ngoài sức tưởng tượng hơn, lão tử đều từng gặp rồi, giống như lai lịch và trải nghiệm khác thường của Tiểu Thiên Chân, thì trên đời này còn có chuyện gì không thể xảy ra nữa. Nhưng lời này, hắn chỉ có thể để trong bụng, không thể nói ra với người ngoài.

-“Tôi vẫn còn câu hỏi nghĩ không ra. Nếu Trương gia cứ cách một thời gian, thì phải đến đưa đi mai táng một lần. Thời gian mỗi lần vào cổ lâu, thì bị hạn chế nghiêm ngặt, nếu không cơ chế chất kiềm một khi kích hoạt, con cháu Trương gia có thể sẽ biến thành tên vai dốc. Vì để tránh làm hại con cháu mình, thời gian chắc hẳn sẽ không quá ngắn. Cho nên, lúc chúng ta vào, thời gian tối đa là bao lâu, có giới hạn không?” Bàn Tử

Tú Tú vỗ cái balo mình nói:

-“Lần này không phải mỗi người chúng ta  mang theo mấy bộ đồ bảo hộ mà Tiểu Hoa ca ca đặt làm riêng sao? Có thứ này là đủ rồi, lo gì thời gian ít nhiều.”

-“Đến lúc đó tùy cơ ứng biến đi. Tộc Trưởng, chúng ta nghỉ ngơi cũng đủ rồi, tiếp tục lên đường thôi.” Trương Hải Khách

Trương Khởi Linh gật đầu, nhóm người tiến về phía trước. Tú Tú dù biết mấy con quái vật màu xanh lè này không thể ra ngoài, nhưng nghĩ đến trong vách đá bên cạnh, toàn là mấy thứ đó, liền cảm thấy không lạnh mà run, vội đi cạnh Trương Hải Khách, không dám đi xa. Trương Hải Khách cũng nhìn ra nha đầu này đang sợ, trên đường cũng luôn chú ý đến nàng.

Chương 410: Lối Vào Vách Núi

Bọn Trương Khởi Linh sau khi đi dọc theo con đường cổ nửa ngày, đã đến gần lối vào.

Lúc này, họ đã đến đối diện ngọn núi. Dựa theo đánh dấu trên bản đồ, và thông tin Ngô Tà cung cấp, lối vào hẳn là đang ở đâu đó trên vách núi này.

Bàn Tử nhìn vách núi nghiêng gần 90 độ, nói với Trương Khởi Linh:

-“Tiểu Ca, lão tổ tông Trương gia các cậu đúng là biết cách chọn ha. Lối vào cổ lâu xây ở nơi chim không thèm ị, an toàn thì có an toàn đó, nhưng khi các cậu đến đưa tang, làm sao vận chuyển từng chiếc quan tài lớn vậy?”

Trương Khởi Linh hiếm khi trả lời câu hỏi của Bàn Tử:

-“Lối vào hẳn là song song với đường ván*, tôi đi xem xem.”

(*)Kiểu làm đường làm bằng ván gỗ dựa một bên lên vách núi á.

Nói xong, Trương Khởi Linh nhún người nhảy lên đường ván, cũng không dùng dây, trực tiếp leo thẳng từ đường ván lên vách núi bằng tay không.

Bàn Tử biết thân thủ Tiểu Ca, không hề lo lắng hắn sẽ ngã xuống, nhưng vẫn thay Ngô Tà nhắc nhở:

-“Tiểu Ca, cậu cẩn thận chút.” Bàn Tử

Trương Hải Khách một mặt để tâm quan sát bước đi của Trương Khởi Linh, một mặt nói đùa với Bàn Tử:

-“Bàn Tử, sao cậu càng ngày càng lèm bèm vậy?”

-“Tiểu Thiên Chân nhà chúng tôi không đến, tôi phải quan tâm cậu ấy chớ. Nếu cậu ấy ở đây, chắc chắn dài dòng hơn nữa.”

Tú Tú nghe vậy cười:

-“Bàn ca, vẫn là anh hiểu Ngô Tà ca ca. Con người anh ấy chính là vậy, cái gì cũng nghĩ cho người khác, người không hiểu anh ấy, sẽ cho là anh ấy lải nhải không dễ chịu. Người hiểu anh ấy, mới biết anh ấy thực sự quan tâm đến sinh mạng của mỗi người bạn đồng hành.”

-“Nói không sai, Tiểu Thiên Chân chính là người như vậy, ở cạnh hắn lâu rồi, sẽ bị hắn ảnh hưởng.”

Bàn Tử thấy Trương Khởi Linh đang lần mò trên trên vách núi một lúc lâu, rồi dừng lại trước một cái cây to có hình dáng kì lạ.

Sở dĩ nói cây có hình dáng kì lạ, là vì một là cây nhìn rất cao, có thể nhìn ra thời kì sinh trưởng của nó đã rất lâu rồi. Điều quan trọng nhất là cây to gần như mọc hết vách núi. Như thể một vị Phật nằm bảo vệ kho báu nào đó. Bàn Tử nhớ Ngô Tà nói, cái cây rất đặc biệt, liền biết lối vào hẳn là ở phía sau cái cây.

-“Tiểu Ca, đây chắc chắn là cái cây Tiểu Thiên Chân nói, cậu mau tìm xem lối vào có phải ở sau cây không.”

Trương Khởi Linh gật đầu, rút Hắc Kim Cổ Đao sau lưng ra, vung đao cắt đứt một số dây leo quấn quanh cây, rồi chen vào khe hở giữa cây và vách núi, tiếp tục tìm lối vào.

Bàn Tử ra hiệu chỗ khe hở mình nhìn thấy, lại cúi xuống nhìn cái bụng phệ nhô ra của mình, rồi thở dài:

-“Hèn gì Tiểu Thiên Chân ngày nào cũng kêu tôi giảm cân, thì ra cái cây lớn này kì thì người béo chúng tôi.”

Tú Tú nhìn cái bụng lớn của Bàn Tử cười:

-“Bàn ca, anh không phải vẫn luôn nói mình như thần béo hở, không thể dễ dàng vứt bỏ mà? Bây giờ biết hối hận rồi?”

Bàn Tử luôn yêu đời, cười ha ha:

-“Nhưng mà không sao đâu, dù tôi không biết súc cốt công, nhưng tôi thần công co bụng, một lát lúc vào, dùng thần công là được.”

Hai người đang tán gẫu, thì nghe tiếng Trương Khởi Linh truyền đến.

-“Tìm thấy rồi, các cậu lên đi.”

Trương Hải Khách nói với Tú Tú:

-“Cần tôi giúp gì không?”

Tú Tú tự tin mỉm cười.

-“Không cần, tôi đi trước, các anh coi chỗ đặt chân đi.”

Nói xong, cũng không đợi mấy người nam nhân phản ứng gì, leo một lúc liền đến cạnh cây đại thụ, rồi cúi người chui vào khe hở.

Trương Khởi Linh đứng ở lối vào, đưa tay kéo cô lên.

2024.05.06

Lại gần thi ròi đây T_T

Cảm ơn các bạn đã ủng hộ truyện mị edit nè🫶

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro