Chương 571- 580 (Thu Phục Lòng Người)
EDIT: HANNNURLUVE
Mị xin khẳng định mị dịch truyện này sẽ có một số câu khác với bản gốc do nếu dịch nguyên bản gốc sẽ khó hiểu câu văn không mượt nên có một số chỗ mị dịch khác để phù hợp văn phong hiện tại. Xin cảm ơn.
Xin nhắc lại không giống bản gốc 100%
...
Chương 571: Muốn Mạng
Ngô Tà bị Trương Khởi Linh trêu ghẹo đến mức rạo rực hồn vía lên mây, làm sao còn tâm tư xem trận đấu, chờ đến khi cậu định thần lại, liền lúng túng đẩy gia hỏa dính người này ra, đúng lúc thấy Trương Hưng Nghiệp bị đánh bại, ủ rũ xuống đài, người đứng trên đài, chính là Vân Thái.
-"Vân Thái?"
Ngô Tà mơ hồ lẩm bẩm với bản thân, cậu vẫn luôn xem Vân Thái như tẩu tử tương lai của mình, lại quên mất cô cũng là người Trương gia, có tư cách tham gia đại hội đấu võ.
Trương Khởi Linh thấy dáng vẻ đáng yêu của Ngô Tà, thật muốn đến gần xoa cái đầu cún con của cậu, nhưng xem ra người này đã cảnh giác khó mà thực hiện được, đành phải từ bỏ.
-"Vân Thái là đệ tử tâm đắc của Hải Khách, người này rất kén chọn khi nhận đồ đệ, chịu nhận cô ấy làm đồ đệ, tất nhiên là phát hiện cô ấy có tư chất xuất chúng." Trương Khởi Linh
Ngô Tà phát hiện, Trương Khởi Linh dù ở trước mặt người ngoài, vẫn mang dáng vẻ cao lãnh lạnh nhạt, nhưng khi đối mặt với mình, thì nói ngày càng nhiều, cười cũng nhiều hơn. Cậu thật muốn hỏi tên Bình Tử thúi này, có phải bị trập mạch ở đâu không, hay bị con quỷ nói nhiều nhập vào người.
Bất quá, mặt khác, cậu đối với chuyện này vẫn thấy rất vui. Bởi vì, Muộn Du Bình Tử như này, cuối cùng cũng có được mùi khói lửa nhân gian, chứ không phải thần thánh tránh xa nhân gian kia. Đây từng là Muộn Du Bình tràn đầy sức sống ở trước mặt mình là điều mà kiếp trước cậu cầu mà không được!
-"Được rồi, được rồi, không cần giải thích nữa, tôi hiểu rồi." Ngô Tà
Trong lòng Ngô Tà cao hứng, nhưng ngoài miệng vẫn là giọng ghét bỏ.
-"Ý anh tức là nói, danh sư xuất cao đồ đi. Trương Hải Khách ở Trương gia, dù sao cũng coi như cao thủ, đồ đệ hắn dạy dỗ, chắc chắn cũng không tệ." Ngô Tà
Trương Khởi Linh cười gật đầu.
-"Nhưng sư phụ Hưng Nghiệp và Hưng Vĩ là Hải Diêm, Vân Thái có thể có bản lĩnh như này, cũng không hoàn toàn là công lao của Hải Khách, là tư chất cô ấy tốt, lại chịu khó học công phu."
Ngô Tà đúng là không biết, sư phụ của cặp song sinh lại là gia hỏa kiêu căng tự mãn Trương Hải Diêm. Bất quá nghĩ cũng đúng, cũng chỉ có gia hỏa đó, mới có thể dạy ra đồ đệ nói nhiều như Trương Hưng Nghiệp đi. Cái này thật đúng là sư phụ thế nào, thì sẽ có đồ đệ thế nấy.
-"Tôi phát hiện một vấn đề." Ngô Tà
Ngô Tà thần bí hề hề nói với Trương Khởi Linh.
Trương Khởi Linh dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn cậu, lại nghe Ngô Tà cười ha ha:
-"Anh càng ngày càng giống Bàn Tử rồi đấy."
Trương Khởi Linh cùng nghi hoặc hơn.
-"Nếu cứ tiếp tục như này, anh sẽ biến thành một kẻ nói nhiều đó!"
Trương Khởi Linh mới tỉnh ngộ, vội giải thích:
-"Tiểu Tà, cậu không giống với người khác, chỉ khi đối mặt với một mình cậu, mới nói mãi không hết."
-"Tôi biết. Tiểu Ca, anh yên tâm, cho dù có một ngày, anh thật sự biến thành kẻ nói nhiều, tôi cũng sẽ không chê anh đâu. Cho dù anh là kẻ nói nhiều, thì cũng là kẻ nói nhiều đẹp trai nhất ngầu nhất trên đời, hoàn toàn không giống tên Bàn Tử chết tiệt kia."
Ngô Tà vừa dứt lời, nghe Bàn Tử lớn giọng:
-"Tiểu Thiên Chân, cậu với Tiểu Ca nói xấu gì tôi đó, tôi nghe thấy cậu nhắc đến tên tôi rồi, cậu không thể chối."
Bàn Tử vốn đang đứng dưới đài xem Vân Thái so chiêu với người khác, nhưng lúc phân tâm, liền nghe thấy Ngô Tà và Trương Khởi Linh đang cười cười nói nói, hắn muốn lặng lẽ đến gần dọa họ, lại mơ hồ nghe Ngô Tà nhắc đến mình, nhịn không được hỏi ra.
-"Bàn Tử, cậu đến đúng lúc lắm. Tôi đang nói với Tiểu Ca, võ công Vân Thái tốt như vậy, e là Bàn Tử cũng phải đối thủ của cô ấy, đang lo sau này cậu sẽ bị cô ấy ăn hiếp."
Trương khởi Linh nở nụ cười thản nhiên, nhìn chằm chằm môi Ngô Tà, nghe cậu thuận miệng bịa chuyện lừa Bàn Tử, cảm thấy người này cho dù làm gì cũng đáng yêu như vậy.
Muốn mạng, Tiểu Tà của hắn sao có thể đáng yêu như thế chứ!
(Đọc câu này nhớ tới chủ chợ ảnh nói câu này lúc thái tử tỏ tình ảnh, muốn xĩu ròi)
Chương 572: Tiêu Rồi
Bàn Tử chạy qua, đặt mông ngồi cạnh Ngô Tà.
-"Thiên Chân, cậu lo thừa rồi, Vân Thái muội tử thương tôi yêu tôi còn không hết, sao mà ăn hiếp tôi chứ."
Ngô Tà kiên trì nói:
-"Bàn Tử, có từng nghe câu này chưa?"
-"Câu gì?"
-"Đánh là thương, chửi là yêu, không đánh không chửi, không dễ chịu."
-"Đúng mà, không sao, em ấy muốn đánh thì đánh, muốn chửi thì chửi. Tôi cam đoan đánh không đánh lại, chửi không chửi lại. Tôi là đại lão gia, chẳng lẽ lòng dạ không có chút khoan dung này?"
Ngô Tà dùng sức vỗ vai Bàn Tử, tán dương:
-"Không tệ, không tệ, tốt lắm, Bàn Tử, nam nhân mà, nên như vậy, đánh không đánh lại, chửi không chửi lại, này mới là nam nhân tốt chớ."
Miệng thì nói với Bàn Tử, mắt lại liếc về phía Trương Khởi Linh.
Trương Khởi Linh liền tỏ vẻ tán thành:
-"Phải, phải. Tiểu Tà, tôi cũng làm được."
Ngô Tà cười mắt mày cong lên, nói với Trương Khởi Linh:
-"Tiểu Ca, anh phải giữ lời hứa đấy. Nếu không thì, tối nay trở về, chúng ta diễn tập, thế nào?"
Trương Khởi Linh nhìn nụ cười của Ngô Tà, bỗng nhiên cảm giác sau lưng lạnh run, liền hỏi:
-"Diễn tập?"
-"Đúng vậy, diễn tập một chút đánh không đánh lại á."
Trương Khởi Linh đành lòng đáp một tiếng:
-"Được."
Thầm nghĩ Ngô Tà rốt cuộc đang tính toán điều gì, lời vừa rồi e là không đơn giản như vậy, cậu rốt cuộc muốn làm gì?
Bàn Tử vừa xem trên đài, vừa bĩu môi.
-"Tiểu Ca, cậu cứ chiều cậu ấy miết, nếu cậu ấy quay đầu đánh cậu mặt mũi bầm dập không thể gặp ai, thì cậu đừng có mà hối hận nha."
Ngô Tà trở tay đấm Bàn Tử một quyền.
-"Bàn Tử chết tiệt, cậu chỉ toàn nghĩ cách phá kế hoạch của tôi, xem ra một lát tôi phải hảo hảo nói với Vân Thái tẩu tử. Nói cậu không tập trung xem cô ấy đấu võ, chỉ lo khịa tôi..."
Bàn Tử vội che miệng Ngô Tà, nhưng bị Ngô Tà nhanh nhẹn tránh đi.
-"Suỵt, tiểu tổ tông, cậu nhỏ tiếng một chút, đừng ảnh hưởng đến Vân Thái muội tử."
Trương Khởi Linh nhìn hai người ầm ĩ một hồi, cảm giác dường như lại quay về trước đây thiết tam giác bọn họ hạ đấu, nụ cười trên mặt dần rộng hơn, nhịn không được nói:
-"Ngô Tà sẽ không nỡ đánh thật."
Giọng hắn trầm thấp, Ngô Tà đang ồn ào với Bàn Tử, bỗng nghe thấy lời này, nụ cười trên mặt liền cứng lại, câu này của Bình Tử suýt làm đã chọc thủng rồi. Ngô Tà vỗ vai Trương Khởi Linh, cười nói:
-"Tiểu Ca, vẫn là anh hiểu tôi nha."
Rồi quay đầu nói với Bàn Tử:
-"Bàn Tử chết tiệt, nghe thấy chưa. Tiểu Ca nói rồi, tôi sẽ không đánh anh ấy thật đâu."
Bàn Tử đang ngồi yên lại bị hai người này nhét cơm chó đầy miệng, cảm giác no quá chừng.
-"Được rồi, hai người kiềm chế chút đi, nhiều người nhìn như vậy, có thể giữ chút thể diện không?"
Ngô Tà sắp đánh Bàn Tử, nhưng nhìn thấy lại có một thanh niên nhảy lên đài khiêu chiến Vân Thái.
-"Là Trương Hưng Vĩ, Tiểu Ca."
Bàn Tử bị coi nhẹ, bất mãn nói:
-"Tiểu Thiên Chân, cậu nhìn tiểu bạch kiểm* cao hứng như vậy làm gì? Không lẽ khuôn mặt này của Tiểu Ca, không thỏa mãn nổi cậu? Nên chán ngấy rồi?"
(*)Ý chỉ vẻ ngoài xinh đẹp non trẻ, còn chỉ trai bao.
Bàn Tử vừa thốt ra lời này, sắc mặt Trương Khởi Linh liền thay đổi. Vừa nãy Ngô Tà còn ồn ào đòi dẫn hai anh em Trương Hưng Vĩ Trương Hưng Nghiệp theo, không lẽ thật sự như Bàn Tử nói, Ngô Tà nhìn khuôn mặt mình chán ngấy rồi?
Ngô Tà nghe lời này, liền biết tiêu rồi, cậu muốn đi che miệng Bàn Tử lại, nhưng đã quá muộn. Đành oán hận cho hắn một đạp.
-"Bàn Tử chết tiệt, cậu không nói, không ai nói cậu câm đâu."
Tiếp đó lại ý vị thâm trường nói:
-"Tôi nói cho cậu biết, Trương Hưng Vĩ là ca ca song sinh của Trương Hưng Nghiệp, hai người họ đều là đồ đệ của Trương Hải Diêm. Người ta đi lấy lại thể diện cho sư phụ hắn và đệ đệ. Cậu không lo Vân Thái nhà các cậu chịu thiệt hả? Còn không nhanh chóng đi qua bên kia canh đi!"
Bàn Tử vừa nghe, cảm thấy Ngô Tà nói vô cùng có lý, vội vàng đứng dậy đi hỗ trợ Vân Thái, đâu còn thời gian để bận tâm đến chuyện vừa nãy có bị ép ăn cơm chó hay không.
Ngô Tà thấy cái bóng đèn sáng trưng Bàn Tử cuối cùng cũng đi, thở dài một hơi, lập tức quay đầu dỗ người.
-"Tiểu Ca, Bàn Tử ăn nói bậy bạ, anh đừng coi là thật nha."
Trương Khởi Linh căn răng nói:
-"Tiểu Tà, trời không còn sớm nữa, chúng ta trở về đi."
Nói rồi không để cậu kịp phân bua, đứng dậy kéo Ngô Tà ra ngoài.
Chương 573: Đều Tại Tôi
Đại hội đấu võ ngày thứ hai so với ngày thứ nhất đặc sắc hơn nhiều, nhưng đến khi Vân Thái bị Trương Hưng Dân đánh bại, Ngô Tà và Trương Khởi Linh vẫn không xuất hiện.
Bàn Tử hỏi Trương Hải Khách:
-"Sao không thấy Thiên Chân và Tiểu Ca, đừng nói họ còn đang ngủ nướng nha, giờ cũng sắp đến giữa trưa rồi."
Trương Hải Khách giơ hai tay nói:
-"Ba người các cậu tự xưng là thiết tam giác, quan hệ đương nhiên thân hơn tôi, chuyện cậu không biết, cậu nghĩ tôi sẽ biết sao?"
Vân Thái đang dùng khăn Bàn Tử đưa lau mồ hôi, chiều qua cô đấu ba trận, sáng nay lại lần lượt đấu năm trận, lúc này thật sự rất mệt, nhưng nghe hai người đang nghị luận Thiếu Chủ và Tộc Trưởng, vẫn kéo hai người đến một góc khuất yên tĩnh trước, rồi nói:
-"Sư phụ, Bàn ca, từ chạng vạng hôm qua đến giờ, đã qua hơn nửa ngày. Tộc Trưởng và Thiếu Chủ vẫn luôn không xuất hiện?"
-"Phải, anh cảm thấy chuyên này không bình thường nha, cho nên mới đến hỏi."
Hôm qua Trương Hải Khách tận mắt nhìn thấy Trương Khởi Linh kéo Ngô Tà đi, nhìn dáng vẻ, Đại Tộc Trưởng mặt lạnh của Trương gia họ tâm trạng không tốt lắm, cũng không biết hai người có mâu thuẫn gì không. Nghĩ đến đây, hắn không khỏi có chút lo lắng, hai người này là hai người đứng đầu Trương gia, nếu họ bất hòa, đối với Trương gia không phải chuyện gì tốt.
-"Bàn Tử, hôm qua cậu nói gì với Tộc Trưởng và Thiếu Chủ vậy? Lúc cậu đi, Tộc Trưởng liền kéo Thiếu Chủ đi, hình như Tộc Trưởng có chút không vui. Cậu rốt cuộc nói gì với họ, nghĩ kĩ xem."
Bàn Tử cẩn thận nhớ lại chuyện chiều hôm qua, vỗ đùi.
-"Tôi biết rồi, chắc ăn là Tiểu Ca ghen rồi. Haizz, đều tại tôi, không nên đùa giỡn kiểu này với họ."
Vân Thái nghe vậy liền sốt ruột.
-"Anh đã nói gì rồi? Ai da, Bàn ca, cái miệng này của anh."
-"Anh cũng không nói gì quá trớn, thì là, lúc Thiên Chân thấy Trương Hưng Vĩ ở trên đài thách đấu với em, có chút cười trên nỗi đau của người khác, anh nói có phải cậu ấy cảm thấy gương mặt trẻ tuổi này đẹp hơn khuôn mặt già của Tiểu Ca..."
-"Bởi tôi nói lúc Tộc Trưởng đi, sắc mặt sao lại xấu như vậy. Cậu thế mà dám nghi ngờ mị lực của hắn, đúng là can đảm. Không lẽ cậu không biết, Tộc Trưởng đối với khuôn mặt mê hoặc chúng sinh, có bao nhiêu tự luyến sao?"
-"Không phải chứ, Tiểu Ca còn biết tự luyến? Tôi tưởng hắn sẽ không để ý đến những chuyện này, hắn rất cao lãnh mà."
-"Tiêu rồi, tiêu rồi, tiêu rồi. Nếu Thiếu Chủ không thể giải thích rõ chuyện này với hắn, thì thảm lắm đó!"
-"Cậu đừng làm tôi sợ nha. Không lẽ Tiểu Ca còn dám đánh Tiểu Thiên Chân hả, không đến mức đó đi. Hơn nữa, cho dù hai người họ đánh thật, rốt cuộc ai thắng ai thua, cũng còn chưa chắc đâu. Tiểu Thiên Chân bây giờ, cũng không còn là người nhỏ nhoi thuần khiết như hoa sen trước đây, nếu cậu ấy nổi giận, không chừng Tiểu Ca còn sợ."
Bàn Tử nói như vậy, Vân Thái càng lo hơn.
-"Sư phụ, hay là người với Bàn ca đi xem họ đi. Nếu có mâu thuẫn thật, thì phải hảo hảo khuyên giải. Cuộc sống vợ chồng, làm sao không cãi vã cho được. Chỉ cần giải thích rõ hiểu lầm là không có vấn đề gì nữa."
Trương Hải Khách mơ hồ cảm thấy liều lĩnh như vậy đi qua, cũng không phải cách hay, nhưng hắn không ngăn nổi sự thúc giục của Vân Thái, cuối cùng dứt khoát, quyết định vì hạnh phúc cả đời của người anh em, mạo hiểm đi một chuyến.
Trương Hải Khách và Bàn Tử nhanh chân nhanh tay đi vào viện Trương Khởi Linh ở, phát hiện bên trong im ắng, một người cũng không có.
-"Tiểu Thiên Chân, Tiểu Ca, đừng nói họ còn chưa rời giường nha?"
Bàn Tử ồn ào đến cửa phòng ngủ họ, chuẩn bị gõ cửa, thì cửa được đẩy ra từ bên trong, Trương Khởi Linh ăn mặc chỉnh tề bước ra, rồi tiện tay đóng cửa lại, hỏi:
-"Có việc?"
Nhìn hắn tràn đầy sức sống, cũng không giống mới dậy, trước hết yên tâm được hơn phân nửa, cười nói:
-"Tiểu Ca, Thiên Chân đâu? Đừng nói là lén chuồn ra ngoài chơi nha?"
Trương Khởi Linh vô thức quay đầu nhìn cửa phòng một chút.
-"Cậu ấy chưa dậy, các cậu về trước đi. Đợi cậu ấy tỉnh rồi, chúng tôi lại đi sảnh diễn võ."
Bàn Tử còn muốn nói gì đó, Trương Khởi Linh cho Trương Hải Khách người vẫn luôn im lặng một ánh mắt, Trương Hải Khách lập tức hiểu ý, cưỡng ép kéo Bàn Tử đi.
Trương Khởi Linh theo sau hai người họ, Bàn Tử còn nói:
-"Tiểu ca, cậu không cần tiễn chúng tôi đâu, tự chúng tôi đi là được."
Trương Khởi Linh không để ý đến hắn, đợi hai người họ vừa ra khỏi cửa viện, liền đóng cửa lại, nhân tiện khóa trái.
Chương 574: Đánh Không Đánh Lại
Cho đến khi đợt so tài ngày thứ hai sắp kết thúc, Trương Khởi Linh và Ngô Tà mới thong thả đến trễ.
Ngô Tà mặc áo sơ mi đen, với nhiệt độ hôm nay ở HongKong gần 30 độ, cậu lại mặc áo sơ mi cài kín nút không một kẻ hở, mặc cho ai nhìn cũng thấy nóng.
-"Chào Thiếu Chủ, chào Tộc Trưởng." Trên đường đến đây, không ngừng có người chào họ.
Trên mặt Ngô Tà mang theo nụ cười đặc trưng, không ngừng phất tay gật đầu, trả lời sự nhiệt tình của mọi người.
Trương Khởi Linh cũng che chắn bản thân kín mít, giữa trời nóng bức mà hắn lại mặc áo hoddie, còn đội nón lên đầu, che kín hơn nửa bên mặt.
Hai người đến chỗ ngồi của mình, lúc Ngô Tà đang định ngồi xuống, Trương Khởi Linh lại như ảo thuật gia, không biết lấy từ đâu ra một tấm đệm mềm màu đen, nhanh chóng nhét vào chỗ Ngô Tà ngồi.
Ngô Tà tức giận trừng Trương Khởi Linh, nói:
-"Giả mèo khóc chuột nước mắt cá sấu."
Sau đó không chút khách sáo ngồi lên cái đệm.
Trương Khởi Linh cũng không cãi lại, tối qua hắn bắt nạt người ta dữ quá, hôm nay sau khi Ngô Tà dậy, trong cơn tức giận, liền cào xước cả gáy của hắn, may mà hắn trốn nhanh, tránh được mặt, bằng không hôm nay làm sao ra ngoài gặp ai.
-"Tiểu Tà, tôi biết sai rồi. Đêm nay tuyệt đối sẽ đánh cũng không đánh lại chửi cũng không chửi lại, nhưng cậu tuyệt đối đừng đánh mặt."
Ngô Tà hừ lạnh:
-"Tôi tin anh mới là lạ! Hôm qua anh cũng nói như vậy."
Trương Khởi Linh nhỏ giọng giải thích cho bản thân:
-"Tôi... không đánh lại."
-"Còn có mặt mũi mà nói nữa. Anh không đánh lại... nhưng anh... anh cãi lại! Vô sỉ! Vô lại! Không biết xấu hổ!"
Trương Khởi Linh đưa tay qua, xoa nhẹ eo Ngô Tà, trên mặt đầy vẻ cưng chiều, dù cho Ngô Tà ở đây nhỏ giọng lẩm bẩm chửi hắn, đúng là làm được chửi không cãi lại.
May mà chỗ họ ngồi gần đó không có người, giọng Ngô Tà cũng đè thấp, nếu không mặt mũi Trương Đại Tộc Trưởng chỉ sợ sẽ không được đẹp cho lắm. Nhưng Trương Khởi Linh hoàn toàn không quan tâm đến những điều đó, chỉ cần có thể làm cho Ngô Tà hết giận, hắn có thể chịu đánh chịu mắng, mặt mũi có nghĩa lý gì.
Sau khi Ngô Tà chửi đã rồi, cơn giận cũng đã nguôi ngoai gần hết, thuận thế dựa vào bên Trương Khởi Linh, dựa phần lớn trọng lượng cơ thể lên người hắn, bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.
Về phần mọi người so tài trên đài, vừa nãy cậu cũng nhìn vài lần, không phát hiện có điểm sáng gì. Hôm nay người trên đài tuy mạnh hơn hôm qua nhiều, nhưng vẫn chủ yếu là thế hệ trẻ. Những người này, ngay cả Trương Hưng Dân vẫn kiên trì trụ đến bây giờ, ở trong mắt Ngô Tà cũng chưa đủ xem.
Trương Khởi Linh vừa xoa eo, vừa nhẹ giọng hỏi:
-"Nếu thật sự mệt, chúng đi về nghỉ ngơi, ngày mai lại đến."
-"Tiểu Ca, bây giờ tôi không muốn động, anh để tôi dựa vào anh một lát trước đi."
-"Tôi cõng cậu về?"
-"Tôi có tay có chân, làm sao để anh cõng được, tôi không thể mất mặt trước người khác!"
-"Ôm cũng được."
-"Anh mơ đẹp nhỉ, lại muốn chiếm tiện nghi của lão tử!"
Sau khi Ngô Tà nghỉ ngơi một lát, đang mơ mơ màng màng, liền nghe thấy một loạt tiếng hoan hô, vội mở mắt ra, nhìn trên đài, thấy Trương Hải Diêm không biết từ khi nào đã đứng bên trên, lập tức tỉnh táo.
-"Tiểu Ca, võ công Hải Diêm rất cao hả? Tại sao mấy người này cuồng nhiệt như vậy?"
-"Hắn ngang tài ngang sức với Trương Hải Khách, trong lứa chữ Hải của Trương gia, là hai người có võ công giỏi nhất."
-"Vậy Trương Hải Bình và Trương Hải Hạnh thì sao?"
-"Lúc đầu võ công Hải Hạnh chỉ đứng sau hai người họ, bây giờ thì không rõ."
Hắn thông qua Ngô Tà biết được, Trương Hải Hạnh bây giờ hàng giả, cho nên mới nói như vậy. Còn Trương Hải Bình, hắn nín thinh không nhắc đến, không biết là không rõ, hay là sợ Ngô Tà tức giận nên không dám nói.
Trương Khởi Linh im lặng không nói đến câu hỏi về Trương Hải Bình, Ngô Tà cũng không hỏi lại.
Đây vốn là chủ đề mất mạng, cho dù Trương Khởi Linh nói võ công cô cao hay thấp, chỉ cần từ miệng hắn nói ra cái tên này, Ngô Tà cũng sẽ cảm thấy khó chịu, cho nên trốn tránh không nói, là sách lược ứng phó tốt nhất.
Lúc hai người nói chuyện, Trương Hải Diêm đã đánh bại người trụ trên đài trước đó, dưới đài tiếng hoan hô lại vang lên.
"Tiểu muội đến thỉnh giáo cao chiêu của Hải Diêm ca ca, vẫn xin thủ hạ lưu tình."
Ngô Tà tập trung nhìn, người trên đài đến khiêu chiến Trương Hải Diêm chính là Trương Hải Hạnh!
Chương 575: Thần Thánh Phương Nào
Nhìn thấy Trương Hải Hạnh trên đài khiêu chiến Trương Hải Diêm, Ngô Tà lập tức lấy lại tinh thần, cũng không than eo đau nữa, cũng không dựa lên người Trương Khởi Linh, bản thân ngồi thẳng lưng, không chớp mắt nhìn chằm chằm hai người đang đứng đối mặt trên đài.
Trương Khởi Linh thấy thế, mỉm cười, Ngô Tà chính là như vậy. Khi không có chuyện quan trọng phát sinh, cậu có thể lười biếng, nhàn nhã, là hình ảnh thiếu gia không có chí cầu tiến. Nhưng một khi cậu cảm nhận được có chuyện quan trọng sắp phát sinh, thì tựa như biến thành một người khác, lập tức biến thành một mũi tên lúc nào cũng có thể bay đi, sắc bén làm gì cũng thuận lợi!
Người dưới đài sau trận reo hò, hai người trên đài liền bắt đầu tỷ thí. Võ công Trương gia coi trọng tính thực tế, chiêu thức đều ngắn gọn linh hoạt, mỗi chiêu thức ra chiêu sau nhanh hơn chiêu trước. Đó là cái gọi là, võ học thiên hạ, chỉ có tốc độ không thể phá vỡ.
Hai người đều là người xuất sắc trong thế hệ thứ hai của Trương gia, tuy nói thực lực Trương Hải Diêm rõ ràng mạnh hơn chút, nhưng Trương Hải Hạnh cũng không kém, bởi vậy hai người ngươi tới ta đi, ngươi một quyền ta một cước, nhất thời cũng khó mà phân thắng bại.
Ngô Tà không xa lạ gì với chiêu thức võ công của Trương gia, đương nhiên nhìn ra, võ công hai người này đánh đều là chính tông Trương gia truyền lại.
-"Tiểu Ca, có nhìn ra điểm nào không?"
Trương Khởi Linh lắc đầu, ý là võ công Trương Hải Hạnh không nhìn ra sơ hở, không có dấu vết của người Uông gia. Họ từng đánh với người Uông gia không chỉ một lần, giao thủ cũng vài lần rồi, thế nhưng một chút cũng không nhìn ra manh mối gì, xem ra Trương Hải Hạnh này thật sự là hao tổn tâm huyết không ít bản lĩnh ha.
Ngô Tà nhớ lại bản thân trước đây gặp người Uông gia, Uông Xán, Uông Tiểu Viên, Tô Nan... Những người này dù rất biết diễn, nhưng cũng không kín kẻ như Trương Hải Hạnh. Cậu chợt ý thức được, không chừng Trương Hải Hạnh giả này, ở Uông gia là sự tồn tại rất đặc biệt, đúng là không thể xem thường cô ta.
Sau hơn nửa tiếng, cuộc so tài trên đài cuối cũng cũng phân thắng bại, Trương Hải Diêm dùng ưu thế mong manh, làm cho Trương Hải Hạnh nhận thua, nhưng cô rõ ràng còn có chút không phục, rồi lại không biết làm thế nào.
-"Tiểu Ca, Trương Hải Diêm giành được thắng lợi có chút may mắn đi, thảo nào Hải Hạnh lại không phục."
Trương Khởi Linh nhìn Trương Hải Hạnh đi xuống dưới đài không tình nguyện, nhỏ giọng nói:
-"Thực lực của cô ta hẳn là trên Hải Diêm, nhưng lại không thể không nhận thua."
Ngô Tà mỉm cười:
-"Cho nên, tôi nói Hải Diêm thắng có chút may mắn đó. Tiểu Ca, ngày mai chúng ta cũng lên thử xem sao?"
-"Được."
-"Chúng ta nói rõ trước, Trương Hải Diêm và Trương Hải Hạnh, tôi đều phải đấu với bọn họ một lần mới được. Lâu rồi không đánh với ai, quả thật rất ngứa tay luôn, ngày mai nhất định phải đánh cho đã nghiền mới coi như chuyến này không uổng phí."
-"Tôi giúp cậu lược trận*."
(*)掠阵 từ này hiểu là chỉ hành động di chuyển qua các khu vực đang giao tranh hoặc tham gia trận đấu một cách tạm thời, nhưng mà cũng không sát nghĩa lắm, ai biết góp ý giúp tui nha.
-"Một lời đã định."
Ngô Tà hiểu, Trương Khởi Linh nói như vậy, là vì hắn cũng cảnh giác với Trương Hải Hạnh, muốn biết cô ta rốt cuộc là thần thánh phương nào, tại sao biết võ công Trương gia học y như thật, quan trọng nhất là, hắn sợ Ngô Tà không cẩn thận bị chịu thiệt, cho nên muốn xem họ đấu thì mới yên tâm.
Sau khi trận đấu kết thúc, trận đấu võ đài hôm nay cũng kết thúc theo, mọi người lần lượt rời khỏi sảnh diễn võ.
Đêm đó sau khi Ngô Tà ăn tối xong, liền đi ngủ sớm, cậu chuẩn bị tốt nghỉ ngơi dưỡng sức, tích lũy sức lực cho thật tốt, để chuẩn bị cho trận đấu ngày mai.
Sáng sớm hôm sau, tinh thần Ngô Tà tỉnh táo phấn chấn rời giường, rửa mặt sạch sẽ, ăn sáng xong, liền kéo Trương Khởi Linh đến sảnh diễn võ.
Chương 576: Đại Triển Thần Uy*
(*)大展神威 thể hiện hết tài năng khả năng của mình.
Ngày thứ ba sẽ phân định người chiến thắng cuối cùng trong cuộc thi đấu của thế hệ trẻ và thế hệ già của Trương gia năm nay.
Đầu tiên vào sân là Trương Hưng Dân lứa chữ Hưng, hắn là người duy nhất trong lứa trẻ giữ vững đến cuối cùng, trong trận đấu hai ngày trước. Ngày hôm nay bất kì ai trong lứa chữ Hưng, chỉ cần hai ngày trước chưa lên sân, đều có thể lên đài khiêu chiến, người thắng cuối cùng, chính là quán quân năm nay.
Sau tiếng còi của người chủ trì vang lên, liền có người đến khiêu chiến Trương Hưng Dân người giữ đài hôm nay, là một cô gái trẻ rất xinh đẹp, nói chuyện cũng õng ẹo, không giống người có võ.
Ngô Tà nói với Trương Khởi Linh bên cạnh:
-"Tiểu Ca, cô gái này cũng là người Trương gia các anh?"
Trương Khởi Linh gật đầu.
-"Đm một chút cũng giống người Trương gia các anh, ngược lại giống tiểu thư khuê cát yểu điệu hơn."
-"Tiểu Tà, không thể đánh giá một người thông qua vẻ bề ngoài."
-"Bình Tử thúi, tôi chỉ thuận miệng nói thôi, anh bớt dạy đời tôi đi! Mau nhìn, họ động thủ rồi. Tiểu cô nương này đúng là khá đấy, lại có thể đánh ngang tay với Hưng Dân còn không phân thắng bại, quả nhiên không thể đánh giá người khác thông qua vẻ bề ngoài mà, Tiểu Ca vẫn là anh nói đúng."
Ngô Tà biết nghe lời nói.
Nụ cười trên mặt Trương Khởi Linh càng rõ hơn, dễ nhận thấy là tâm trạng không tệ, rất hài lòng với việc Ngô Tà biết sai mà sửa.
Trương Hải Khách không biết từ lúc nào đến gần bên Ngô Tà.
-"Thiếu Chủ, cô gái kia tên Trương Hưng Vân, bản lĩnh cũng không tệ đi?"
Ngô Tà gật đầu.
-"Đứa nhỏ này rất có thiên phú tập võ, là hạt giống tốt, sư phụ cô nhóc là ai?"
Trương Hải Khách quay đầu nhìn hàng sau, thấp giọng nói:
-"Hưng Vân là đồ đệ duy nhất của Hải Hạnh, Hải Hạnh rất cưng chiều cô nhóc này, bằng không sao lại không giống người có võ, càng không giống người Trương gia."
Nghe được tin tức không ngờ, Ngô Tà vô thức nhìn về phía Trương Khởi Linh, Trương Khởi Linh cũng nghe thấy lời Trương Hải Khách nhìn về phía cậu, ánh mắt hai người cùng lúc gặp nhau, nhanh chóng dùng ánh mắt trao đổi ý kiến một chút.
Trương Hải Khách đương nhiên nhìn không hiểu thâm ý trong ánh mặt họ, còn tưởng hai người đang lại đang phát cơm chó trước mặt mình liếc mắt đưa tình không biết ngượng.
Trương Hưng Vân cuối cùng vẫn bại dưới tay Trương Hưng Dân, sau đó lại tiếp tục có vào người lên đài khiêu chiến, nhưng không có ai là đối thủ của Trương Hưng Dân. Cuối cùng Trương Hưng Dân thuận lợi được danh hiệu vinh dự "Người Có Võ Giỏi Nhất Trong Lứa Chữ Hưng Năm Nay".
Cuộc so tài lứa chữ Hải, là người giữ đài Trương Hải Diêm chiến thắng hôm qua, người thứ nhất lên đài khiêu chiến là đối thủ cũ của hắn Trương Hải Khách.
Hai người đều quá hiểu đối phương rồi, cho nên vừa ra tay liền dùng toàn lực tấn công lẫn nhau, cuộc chiến ngày càng gay cấn. Đồ đệ của hai người họ, Vân Thái, Trương Hưng Vĩ, Trương Hưng Nghiệp, thậm chí Trương Hưng Vân đồ đệ Trương Hải Hạnh, đều chạy đến dưới đài, reo hò cổ vũ cho họ, rất náo nhiệt.
Bàn Tử lười biếng không thèm cổ vũ cho bất kì ai trong hai người họ, chạy đến chỗ trống cạnh Trương Khởi Linh ngồi xuống.
-"Tiểu Ca, anh nói xem hai người này người nào có khả năng thắng cao hơn?"
-"Không biết."
-"Tôi thấy Trương Hải Khách có vẻ chiếm ưu thế hơn." Ngô Tà
-"Trương Hải Khách nhỉnh hơn một chút." Trương Khởi Linh
Bàn Tử bất mãn:
-"Tiểu ca, sao cậu hai mặt vậy, chúng tôi nói gì, cậu cũng đồng ý?"
-"Không phải."
...
Ba người vừa xem trận đấu vừa tranh cãi, thời gian trôi qua vô cùng nhanh. Bất tri bất giác, Trương Hải Khách đã lấy được chiến thắng cuối cùng.
Sau khi Trương Hải Diêm xuống đài, Trương Hải Khách lại tiếp chiêu khiêu chiến của vài người lứa chữ Hải của Trương gia, nhưng họ căn bản không có thực lực khi đấu với hắn, cho nên cuối cùng Trương Hải Khách vẫn như mong muốn lấy được danh hiệu vẻ vang Người Có Võ Giỏi Nhất Trong Lứa Chữ Hải.
Sau khi trận đấu chính thức hạ màn, võ đài liền thành sân khấu của các đại nhân vật trong tộc, chờ Thiếu Chủ Trương gia và Tộc Trưởng lên đại triển thần uy.
Chương 577: Bất Khả Chiến Bại
Trước lễ trao giải mỗi năm một lần, là trận đấu tự do khiêu chiến, người bị khiêu chiến bao gồm cả Thiếu Chủ và Tộc Trưởng Trương gia, hai vị có địa vị cao nhất. Đương nhiên Thiếu Chủ và Tộc Trưởng có thể kiểm tra trình độ võ công của bất kì người Trương gia nào.
Vì thế, Trương Hải Khách người có quyền lựa chọn đầu tiên đã chọn Ngô Tà, Trương Hưng Dân chọn Trương Khởi Linh.
Trong tiếng vỗ tay sôi nổi, Ngô Tà và Trương Khởi Linh nhìn nhau cười, cùng nhảy lên võ đài.
Ngô Tà của kiếp này, vẫn là lần đầu chính thức giao thủ với Trương Hải Khách. Cậu phát hiện, Trương Hải Khách không hổ là người lợi hại nhất ngoài Trương Khởi Linh ở Trương gia, hắn dùng tất cả công phu Trương gia luyện được đến mức vô cùng thành thạo, và dựa vào căn bản kết hợp với tình hình thực tế của trận đấu để cải tiến.
Ví dụ như súc cốt công của Trương gia, không được sử dụng tùy tiện, nhưng trong trận đấu lần này với Ngô Tà, không biết xuất phát từ loại tâm lý nào, hắn vẫn thử sức một chút, vào một lần bị Ngô Tà bắt được cổ tay không thể thoát ra, bỗng nhiên sử dụng súc cốt công, thoát khỏi tay Ngô Tà, lập tức trở tay đánh một kích, đánh Ngô Tà trở tay không kịp, khiến cho Ngô Tà không thể không dùng kĩ năng đặc biệt, mới miễn cưỡng tránh được một kiếp, nhưng vẫn bị dọa đến toát mồ hôi lạnh.
-"Hải Khách, được nha, linh hoạt luôn thay đổi, chiến thắng bất ngờ, không tồi, không tồi."
Tuy cuối cùng hai người vẫn đánh khoảng hai mươi chiêu, Trương Hải Khách bại dưới tay Ngô Tà, nhưng vẫn nhận được lời tán dương thật tâm của Thiếu Chủ.
-"Đa tạ Thiếu Chủ khích lệ. Công phu của Thiếu Chủ xuất thần nhập hóa, đúng là cao hơn Hải Khách rất nhiều, Tôi thật sự rất bái phục!"
Công phu Ngô Tà dùng, phần là được sư phụ Hắc Nhãn Kính chân truyền, phần lớn còn lại là võ công mà bản thân dựa trên những gì thấy được nghe được nghĩ được tạo ra trong nhiều năm qua, dẫu sao trong những người có mặt ở đây, cậu mới là người sống lâu nhất, là người có trải nghiêm vừa kì lạ vừa phong phú nhất.
Từ trước khi Ngô Tà đánh bại Trương Hải Khách, Trương Hưng Dân đã bại dưới tay Trương Khởi Linh, đây ngược lại không phải chuyện gì mới lạ. Bởi vì, ở Trương gia, niềm tin võ công Tộc Trưởng cao cường vô cùng mạnh mẽ, họ vẫn luôn tin rằngTộc Trưởng của mình mạnh mẽ như một vị thần, không ai có thể chiến thắng hắn, những người Trương gia khác đương nhiên cũng không được.
Sau khi Trương Hải Khách nhận thua, Trương Hải Diêm chủ động tìm Ngô Tà, "Hải Diêm muốn lĩnh giáo cao chiêu của Thiếu Chủ, vẫn xin Thiếu Chủ vui lòng chỉ giáo."
Ngô Tà vốn đã muốn đấu với hắn, nhân cơ hội tốt thu phục lòng bướng bỉnh không chịu khuất phục này, lúc nhìn thấy tự hắn lao vào, đương nhiên là cầu còn không được.
-"Hải Diêm khiêm tốn rồi, quá trình cậu đấu với Hải Khách, vừa nãy tôi ở dưới đài đã thấy rồi, hai các cậu đều là nhân tài hiếm có của Trương gia, nói chỉ giáo gì chứ, là chúng ta học hỏi lẫn nhau mới đúng."
Hai người đều nói chuyện có chút khách sáo, nhưng sau khi động tay, lại không hề thủ hạ lưu tình, họ tuân theo quy tắc đấu tay không, mỗi chiêu thức đều mang sức mạnh rất lớn, một quyền một cước đều có lai lịch rất lớn, thấy người dưới đài đều kêu lên thích thú, Trương gia tổ chức đại hội đấu võ nhiều năm như vậy, chỉ có trình độ ở thế hệ này là cao nhất, thật sự là đỉnh cao của các đại hội đã qua.
Ánh mắt Trương Hải Hạnh nhìn không chớp mắt xem xong trận đấu của ca ca và Ngô Tà, càng xem sắc mặt càng tái nhợt, trong lòng không ngừng tưởng tượng người trên đài là mình, cảm thấy cho dù mình dùng bản lĩnh, chỉ sợ cũng không phải đối thủ của Ngô Tà, không khỏi có chút tuyệt vọng.
Trương Hải Diêm dùng toàn bộ sức mạnh của mình, nhưng cũng chỉ đánh được mười mấy chiêu với Ngô Tà, chống đỡ không được mà nhận thua, "Võ công của Thiếu Chủ uyên bách tinh thâm, khiến Hải Diêm mở rộng tầm mắt tâm phục khẩu phục, sau này nếu ngài có gì phân phó, Hải Diêm chắc chắn cúc cung tận tụy toàn lực ứng phó tuyệt không hai lời."
Mục đích của Ngô Tà đã đạt được, trong lòng vô cùng vui vẻ.
-"Hải Diêm, cậu là trụ cột của Trương gia, sau này tôi sẽ cần cậu giúp đỡ nhiều, tôi cũng không có yêu cầu khác, nhớ kĩ lời hôm nay cậu nói là được."
"Dạ, Thiếu Chủ, Hải Diêm nhất định khắc cốt ghi tâm không dám quên một chữ."
Trương Hải Hạnh thấy hai đại cao thủ một trước một sau đều bị Thiếu Chủ thu phục, ánh mắt tối sầm, chậm rãi đứng lên, đến trên đài, cô trái lại muốn xem xem tiểu tử Cơ gia này rốt cuộc có thể có bao nhiêu năng lực!
Chương 578: Bứt Dây Động Rừng
Khi Ngô Tà nhìn thấy "Trương Hải Hạnh" nhảy lên võ đài, nụ cười trên miệng cứng một chút, bởi vì chuyện này phát triển có chút nằm ngoài dự tính của cậu.
Cậu định tìm cách đấu với hàng giả này một trận, thử thăm dò lai lịch của cô một chút, bởi vì mấy ngày nay cậu đến Trương gia, mỗi khi đối diện với khuôn mặt thiên kiều bá mị* của Trương Hải Hạnh, luôn có cảm giác là một mối nguy ngầm, khiến cậu không thể không cẩn thận hành động.
(*)千娇百媚 xinh đẹp động lòng người.
Con người chính là như vậy, quyền chủ động nằm trong tay mình, với bị người khác dắt mũi, cảm giác hoàn toàn khác nhau.
Bây giờ cậu cảm nhận một cách mơ hồ bị người ta dắt mũi, cảm giác kì lạ như trở thành con rối trong tay người khác. Đến mức người giật dây này, rốt cuộc là Trương Hải Hạnh, hay là người khác, điều này cậu không thể biết được.
Chính bởi vì cảm giác này càn ngày càng mãnh liệt, mới khiến Ngô Tà nhìn thấy Trương Hải Hạnh lên đài, ngây người trong giây lát, chính lúc ngây người, Trương Khởi Linh người luôn để tâm đến cậu nhảy lên trước mặt cậu, săn sóc hỏi han:
-"Thiếu Chủ, ngài đã đấu hai trận liên tiếp, nghỉ ngơi trước đi."
Ngô Tà lắc đầu, cười về phía Trương Khởi Linh.
-"Tiểu Ca, tôi không sao, còn sức tiếp nhận sự khiêu chiến của Hải Hạnh."
Nói rồi, quay đầu, nói với Trương Hải Hạnh:
-"Hải Hạnh, bắt đầu đi."
"Thiếu Chủ, đắc tội rồi." Miệng thì nói đắc tội, nhưng tay Trương Hải Hạnh lại không chút lưu tình, nhìn nhẹ nhàng nhưng thực ra lại mạnh vô cùng đánh về phía Ngô Tà.
Ngô Tà không né không tránh, tay trái vung ra, trực tiếp đỡ lấy cú đánh mạnh mẽ đó, do bị chấn động Trương Hải Hạnh lùi về sau ba bước.
"Thiếu Chủ, chưởng pháp tốt." Ngoài miệng thì khen, tay thì tiếp tục dùng lực ra chiêu, một chiêu Khỉ Vớt Trăng lại tiếp tục tấn công đến.
Ngô Tà không thủ mà phản công, dùng một chiêu Hắc Hổ Đào Tâm, tóm lấy Trương Hải Hạnh. Mắt thấy Trương Hải Hạnh không thể tránh được chiêu thức cựa nhanh của Ngô Tà, khán giả dưới đài kinh hô một hồi, cũng cảm thấy Trương Hải Hạnh lần này thua chắc rồi.
Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, cơ thể Trương Hải Hạnh đã bật ra ở một góc độ không thể tưởng tượng nổi với tốc độ nhanh chóng, đúng lúc tránh thoát khỏi một cú dùng hết sức của Ngô Tà.
Tuy may mắn tránh được một kiếp, nhưng sắc mặt Trương Hải Hạnh không tốt chút nào, khuôn mặt trắng bệch, trắng như ma quỷ thật là dọa người.
Thật ra, cô thật sự bị dọa cho sợ hãi, nhìn chiêu của Ngô Tà nhẹ như không, bên trong lại ẩn chứa sức mạnh cực đại, cũng vô cùng nguy hiểm. Nếu thoát không kịp, vì một chiêu này có thể mất đi tính mạng cũng không phải không có khả năng.
Điều cô sợ hơn cả chiêu này, chính là ý đồ thật sự của Ngô Tà đã lộ ra. Vừa nãy rõ ràng cô thấy rất rõ, trong trận đấu với Trương Hải Khách và Trương Hải Diêm, cũng không có dùng chiêu thức có sức mạnh lớn như vậy, chỉ là thấy chiêu tiếp chiêu, vẫn chưa dùng toàn lực.
Mà hắn đối với mình, rất nhanh đã dùng chiêu thức lợi hại như vậy. Không lẽ chỉ là vì, mình từng xúi Trương Hải Bình, đi sân bay gây phiền phức cho hắn, chút chuyện nhỏ này sao?
Nhất thời Trương Hải Hạnh không nghĩ ra nguyên do.
Nhưng cơ thể cô lại có tính phản xạ dùng chiêu có lợi nhất với mình, hiệu quả tránh được một kích trí mạng của Ngô Tà.
Khi Ngô Tà nhìn thấy cách di chuyển mà Trương Hải Hạnh sử dụng để né tránh chiêu thức của mình, liền cảm thấy chiêu này hình như cậu đã từng gặp ở đâu rồi.
Rốt cuộc là từng gặp ở đâu chứ?
Vừa nghĩ đến vấn đề này, trước mắt Ngô Tà liền hiện ra bóng dáng của một nữ nhân.
Tô Nan, cái tên này cậu cũng không muốn nhắc đến, Nhưng thân pháp kì lạ vừa rồi Trương Hải Hạnh dùng, với cái Tô Nan từng dùng quả thực giống y hệt.
Chiêu bứt dây động rừng này, chung quy vẫn có hiệu quả.
Nhưng Ngô Tà không tính vạch trần cô bây giờ. Cậu vẫn muốn thả dây dài câu cá lớn, dẫn nhân vật lớn nấp sau lưng Trương Hải Hạnh ra.
Chương 579: Không Giấu Gì Các Cậu
-"Hải Hạnh, thân pháo tốt."
Ngô Tà điềm nhiên như không cười cười, miệng còn khen đối thủ của mình.
Lúc này Trương Hải Hạnh mới phát giác, bản thân thế mà lại vô ý dùng công phu vẫn luôn che giấu, không khỏi có chút căng thẳng.
"Thiếu Chủ, quá khen. Chiêu vừa rồi của ngài trông tầm thường, nhưng lại có lực sát thương cực kì lớn, dọa sợ tôi rồi, còn tưởng ngài muốn cái mạng nhỏ của tôi, đành liều mạng tránh đi, không ngờ, tôi như là mèo mù vớ được cá rán, đã tránh được, đa tạ Thiếu Chủ thủ hạ lưu tình!"
-"Tôi đang muốn hỏi cô thân pháp này tên gì? Nói thế thì, vẫn chưa có tên!"
"Thỉnh Thiếu Chủ ban tên, Hải Hạnh vô cùng vinh dự."
"Nếu cô đã cảm thấy thân pháp này cứu cô một mạng, vậy thì gọi là Cứu Nan đi."
Ngô Tà nhớ đến kết cục cuối cùng của Tô Nan, có chút cảm thán nói.
"Đa tạ Thiếu Chủ đã ban tên."
-"Được rồi, tên cũng đặt rồi, nói cũng nói rồi, chúng ta tiếp tục đấu đi."
"Thiếu Chủ, Hải Hạnh không phải đối thủ của ngài, xin chịu thua, chủ động rút khỏi trận đấu. Trận này, lại là ngài thắng rồi." Nghe thấy cô thẳng thắn nhanh nhẹn nhận sai, Ngô Tà cũng không thể từ chối, đành gật đầu.
Cho đến bây giờ, sơ hở của Trương Hải Hạnh đã lộ ra, chỉ có thể chứng minh cô xác thực là người Uông gia, về chuyện cô ở Uông gia rốt cuộc có thân phận gì, có gì khác với người Uông gia mà trước đây cậu từng gặp, thì khó mà biết được.
Sau kết cục của Trương Hải Hạnh, không còn ai lên nữa. Đến đây, tiết mục biểu diễn của Tộc Trưởng và Thiếu Chủ cũng tuyên bố kết thúc.
Sau đó, do Ngô Tà và Trương Khởi Linh, chia nhau phát giấy chứng nhận cho Trương Hưng Dân và Trương Hải Khách, và có bài phát biểu ngắn gọn:
-"Từ Tây Chu đến nay, Trương gia đã có truyền thống lịch sử kéo dài hơn ba ngàn năm, các người đang gánh vác một trọng trách lớn, các thế hệ trước đã truyền nối như vậy. Tuy nói mọi chuyện trên đời này, có thịnh ắt có suy, có thành ắt có bại, nhưng tôi vẫn hi vọng, Trương gia có thể huy hoàng một lần nữa, chấn hưng một lần nữa. Hưng Dân, Hưng Nghiệp, Hưng Vĩ, tương lai của Trương gia, phải nhờ vào các cậu rồi!"
Bài phát biểu của Ngô Tà, đã dẫn đến âm thanh nhiệt liệt, Trương Hải Diêm vô cùng hăng hái, hắn vẫn luôn là trụ cột vững chắc để chấn hưng Trương gia, nhưng chung quy vẫn cảm thấy một cây khó mà vững, giờ đây có sự ủng hộ của Thiếu Chủ, còn lo chuyện gì không thành chứ? Đặc biệt là qua trận đấu vừa rồi, hắn đã hoàn toàn kính phục Ngô Tà, cảm thấy Thiếu Chủ này chính là bảo bối ông trời ban cho Trương gia, đủ loại bất mãn trước đây với Ngô Tà đã sớm tan thành mây khói không còn tồn tại nữa.
Đợi sau khi tiếng vỗ tay của mọi người dừng lại, Trương Khởi Linh mới nói lớn:
-"Trương Khởi Linh nhất định sẽ dẫn dắt tộc nhân, theo sau bước chân Thiếu Chủ, dũng cảm tiến lên!"
Người bên dưới không hẹn mà cùng lặp lại: "Theo sau bước chân Thiếu Chủ, dũng cảm tiến lên." Phải mất một lúc lâu mới lắng xuống.
Ngô Tà không ngờ, bản thân chỉ mới đến Trương gia được mấy ngày, đã thu phục được tâm của hầu hết mọi người, nhớ lại, đều không thể không cho bản thân một like.
Đến đây, đại hội đấu võ của Trương gia mỗi năm một lần tuyên bố kết thúc, mọi người lần lượt tản đi, Trương Khởi Linh và Ngô Tà cũng về viện của mình.
Họ vừa về không lâu, Trương Hải Khách và Trương Hải Diêm, còn có Trương Hưng Dân, Bàn Tử, Vân Thái, Phan Tử đến viện riêng của Tộc Trưởng.
Ngô Tà thấy mọi người đã đến đông đủ, liền nói thẳng mục đích triệu tập họ:
-"Không giấu gì các cậu, tai mắt của Uông gia ở Trương gia, tôi đã có thể xác nhận được một người, nhưng tạm thời vẫn chưa thăm dò được lai lịch của cô ta, tôi vẫn luôn cảm thấy cô ta không giống với những người Uông gia khác."
Ngô Tà nhìn Bàn Tử và Trương Khởi Linh, có chút chột dạ nói:
-"Trực giác của tôi nói cho tôi biết, địa vị người này ở Uông gia không tầm thường. Cho nên, tôi quyết định, tìm cơ hội bị cô ta khống chế..."
Ngô Tà chưa nói xong, Trương Khởi Linh và Bàn Tử gần như đồng thanh tỏ ý phản đối:
-"Tôi không đồng ý."
-"Không được, Thiên Chân, như này nguy hiểm quá rồi."
Chương 580: Thanh Đồng Môn Và Cây Thanh Đồng
Đề nghị của Ngô Tà bị Trương Khởi Linh và Bàn Tử nhất trí phản đối, chỉ đành từ bỏ.
-"Thôi vậy, nếu các cậu đều không đồng ý, tôi cũng không kiên trì nữa."
Ngô Tà đã sớm đoán được sẽ như vậy, cho nên biết rõ kết quả mà vẫn nói, bất quá là vì giảm bớt kì vọng của Trương Khởi Linh và Bàn Tử, để cho họ vô tình đáp ứng điều kiện đằng sau của mình.
-"Vậy còn tạm được. Thiên Chân, tôi nói cậu nghe, con người, cũng không thể cứ cố chấp làm theo ý mình được, cần lắng nghe ý kiến của người khác. Tục ngữ nói, một cây làm chẳng nên non ba cây chụm nên hòn núi cao, chủ ý ba chúng ta nghĩ ra, còn tốt hơn một mình cậu nhắm mắt làm liều."
Ngô Tà dùng sức vỗ vai Bàn Tử, cười nói:
-"Vậy tôi nói chuyện thứ hai. Tôi chuẩn bị đi Lần Tĩnh một lần nữa."
Nói đến Tần Lĩnh, Bàn Tử lập tức lấy lại tinh thần, Trương Khởi Linh lại dùng ánh mắt cảnh giác nhìn Ngô Tà.
-"Tần Lĩnh hả, chính là chỗ có cây Thanh Đồng rất lớn?"
Ngô Tà gật đầu.
-"Đúng, chính là nơi đó. Lúc đó tôi và lão Dương đi đã xảy ra chuyện, chờ sau khi tôi quay về, có một số nguyên nhân hậu quả, dù sao chăng nữa đều không nhớ ra. Tôi vẫn cảm thấy có chút kì lạ, hoặc là, có gì ở đó, xóa đi một phần kí ức của tôi. Cho nên, tôi muốn trước khi lại đi núi Trường Bạch, sẽ qua đó xem lại lần nữa, xem có thể phát hiện đầu mối mới không."
Kì thật, còn có một số chuyện Ngô Tà không nói ra. Đó là, dụ người Uông gia đến Tần Lĩnh trước, tiêu diệt một phần lực lượng. Như thế, chờ đến trận chiến cuối cùng, mức độ thương vong của Trương gia sẽ giảm đến mức thấp nhất.
Đồng thời, cậu mơ hồ cảm thấy, nơi đó còn tồn tại một thế lực khác, hơn nữa thế lực kia không hề có ác ý với mình, Nếu có khả năng, cậu rất muốn biết thế lực thần bí kia rốt cuộc là thần thánh phương nào.
-"Thiên Chân à, Tần Lĩnh kia, tôi với Tiểu Ca chưa từng đến đó. Tất cả mọi chuyện, đều nghe một mình cậu nói."
-"Bàn Tử, đừng nói là cậu đang nghi ngờ tôi nha?"
-"Đương nhiên không phải rồi, Thiên Chân, tôi nghi ngờ ai cũng không dám nghi ngờ cậu."
-"Vậy thì tạm được. Nếu không, xem tôi chỉnh cậu thế nào."
-"Bất quá, Thiên Chân, tôi thật đúng là muốn đi cùng cậu mở mang kiến thức về cây Thanh Đông vô cùng to lớn kia. Thứ này, nếu có thể chuyển về, thì đáng tiền lắm nhỉ."
-"Bàn Tử chết tiệt, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, mí mắt cậu sao vẫn nông cạn như vậy, một lát tôi sẽ nói cho Vân Thái tẩu tử biết. Cái cây đó cao như núi, nếu cậu thật sự có bản lĩnh, thì đào ra đi, chuyển về đi."
-"Haizz, Tiểu Thiên Chân, sao lại coi như thật chứ. Tôi chỉ nói đùa thôi, cũng không phải muốn đào đi thật. Tiểu Ca, anh phân xử cho tôi đi."
Trương Khởi Linh nói:
-"Tiểu Tà, nếu cậu nhất định muốn đi, chúng tôi sẽ đi cùng cậu."
Ngô Tà thấy sắc mặt Trương Khởi Linh không đúng lắm, có chút lo lắng hỏi hắn:
-"Tiểu Ca, có phải anh lại nhớ ra cái gì không?"
Trương Khởi Linh gật đầu.
-"Cây Thanh Đồng cậu nói, trước đây tôi từng thấy, nhưng không nhớ đã thấy ở đâu."
Bàn Tử tò mò:
-"Không lẽ trên đời này, trừ Tần Lĩnh, chỗ khác cũng có thể có cây Thanh Đồng lớn như vậy? Ôi trời, quá vô lí rồi."
-"Không phải không có khả năng. Bàn Tử, cậu còn nhớ Thanh Đồng Môn rất lớn ở núi Trường Bạch không?"
-"Đương nhiên nhớ. Cừ thật, cánh cửa kia cũng rất lớn, chúng ta đứng ở đó, cảm thấy bản thân so với nó, chỉ là một con kiến bé nhỏ. Còn có âm binh kia, chậc, chậc, chậc."
-"Thật ra, Thanh Đồng Môn như này, không chỉ có ở núi Trường Bạch, rất nhiều nơi khác cũng có."
-"Cái này tôi biết nè. Cổ lâu nhà bọn Tiểu Ca, không phải có một Thanh Đồng Môn mini sao?"
-"Không chỉ là Thanh Đồng Môn mini, ở Tây Tạng tôi từng nhìn thấy Thanh Đồng Môn lớn gần giống ở núi Trường Bạch. Cho nên, tôi đoán, Tần Lĩnh có thể cũng tồn tại một Thanh Đồng Môn như vậy."
...
2024.09.08
"Đội vợ lên đầu là trường sinh bất tử ." Tiểu Ca said
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro