Chương 581 - 590 (Chuẩn Bị Đi Tần Lĩnh)

EDIT: HANNNURLUVE

Mị xin khẳng định mị dịch truyện này sẽ có một số câu khác với bản gốc do nếu dịch nguyên bản gốc sẽ khó hiểu câu văn không mượt nên có một số chỗ mị dịch khác để phù hợp văn phong hiện tại. Xin cảm ơn.

Xin nhắc lại không giống bản gốc 100%

...

Chương 581: Xử Lý Thế Nào

Ngô Tà nói muốn đi Tần Lĩnh, Bàn Tử tỏ vẻ đồng ý, Tiểu Ca không muốn đồng ý, thì cũng không thể không đồng ý.

Trương Khởi Linh nghe Ngô Tà nhắc đến Tần Lĩnh, trong lòng cả kinh. Cổ mộ ở Tần Lĩnh là lần duy nhất Ngô Tà đi mà không có mình và Bàn Tử đi cùng. Lúc ấy cậu có thể rút lui an toàn, đúng là một kì tích. Bây giờ còn muốn đi nữa, cậu rốt cuộc muốn làm gì? Không lẽ thật như cậu nói, đó là nơi quan trọng gần giống chung cực, có thể thu hút người Uông gia? Hoặc, cậu vẫn chưa từ bỏ kế hoạch vô lý lấy mình làm mồi?

Ngô Tà và Bàn Tử nói qua nói lại, sôi nổi bàn bạc những tình cảnh khác nhau ở Tần Lĩnh, Trương Khởi Linh cúi đầu không nói lời nào, nghĩ tâm sự của bản thân.

-"Tiểu Ca, anh đang nghĩ gì vậy?"

Ngô Tà cuối cùng cũng nhớ đến Trương Khởi Linh, quay đầu hỏi hắn.

Trương Khởi Linh chậm chạp ngẩng đầu, ánh mắt dừng trên mặt Ngô Tà, mắt cũng không chớp lấy một cái, cứ nhìn chằm chằm cậu, nhìn đến nỗi khuôn mặt già của Ngô Tà sắp đỏ bừng, không chịu nổi nữa.

-"Tiểu Ca, chuyện đi Tần Lĩnh không vội, chúng ta để vài ngày nữa lập một kế hoạch chi tiết rồi nói sau. Trước mắt thì có một việc gấp cần giải quyết, cần anh đi xử lý."

-"Chuyện gì?"

Trương Khởi Linh vội vàng hỏi.

-"Tiểu Ca, có phải anh đã quên mất vị hôn thê cũ Trương Hải Bình lên chín tầng mây rồi không? Anh định xử lý cô ta thế nào?"

Ngô Tà vừa nhắc đến Trương Hải Bình, Vương Bàn Tử tỉnh lại liền.

-"Tiểu Ca, cái này là cậu không đúng rồi. Trong nhà cậu rõ ràng đã đính hôn, còn dụ dỗ Tiểu Thiên Chân của chúng tôi, cậu nói coi, cậu tính bắt cá hai tay hay gì?"

Trương Khởi Linh sợ nhất là Ngô Tà sẽ đau lòng vì chuyện này, hoặc giận mình, vội biện bạch:

-"Tiểu Tà, tôi không có..."

Ngô Tà sống hai đời, chân tướng chuyện Trương Hải Bình rõ hơn ai hết. Nói thật, sự tồn tại của người này, trừ việc gây khó dễ cho Ngô Tiểu Phật Gia cậu ra, thì cũng không gây ra bất kì tổn hại gì. Muốn cướp nam nhân của Ngô Tiểu Phật Gia cậu, cô ta cũng xứng à!

Cho nên, trong mắt Ngô Tà, Trương Hải Bình chính là một thằng hề đáng thương nhảy nhót, tự mình đa tình nhiều năm như vậy, lại không biết, nam nhân mà cô ta ngày đêm thương nhớ, từ lúc còn rất nhỏ rất nhỏ, đã bị Ngô Tiểu Phật Gia cậu chấm rồi, không cho phép bất kì ai mơ ước! Mà ngay cả Trương Khởi Linh cũng không nhớ cô ta rốt cuộc là ai!

Ngô Tà nở nụ cười nhạt, nhìn Trương Khởi Linh vội vàng giải thích cho bản thân, liền cắt ngang lời của hắn.

-"Tiểu Ca, không cần nói nữa, tôi biết hết. Bàn Tử trêu anh thôi, anh còn tưởng là thật?"

Trương Khởi Linh thở phào một hơi.

-"Tôi sợ cậu tưởng là thật, sợ cậu tức giận, sợ cậu bỏ mặc tôi."

-"Tiểu Ca, hóa ra cậu đã nói không ít lời trước mặt Tiểu Thiên Chân. Haizz, là Vương Bàn Tử tôi không xứng, là tôi không xứng. Được rồi, tôi đi về tìm Vân Thái trước đây. Chuyện Trương Hải Bình, vợ chồng các cậu từ từ trao đổi ha, tôi không xen vào nữa."

Bàn Tử khoát tay, quay người ra ngoài, vừa đi còn vừa cằn nhằn.

-"Thiên Chân, chuyện tiểu tình địch của cậu, tôi không quan tâm. Nhưng mà, nếu cậu đi Tần Lĩnh thật, thì đừng hòng bỏ lại một mình tôi mà đi. Chúng ta đã nói rõ có phúc cùng hưởng có họa cùng chia. Phải giữ lời đó, không thể nuốt lời được."

-"Được rồi, Bàn Tử, tôi biết rồi, lúc đi Tần Lĩnh, cậu đi dầu mở đường, như vậy được chưa?"

-"Còn tạm được. Không làm chướng mắt các cậu nữa, tôi rút trước đây, bái bai hai vị!"

Nghe tiếng Bàn Tử đi xa, Trương Khởi Linh bỗng đứng dậy, một tay túm Ngô Tà vào lòng mình, vùi đầu vào trước ngực cậu, nghe nhịp tim mạnh mẽ của cậu, rẫu rĩ:

-"Tiểu Tà, cậu không tức giận chứ?"

Ngô Tà vuốt mái tóc mềm mại của Trương Khởi Linh, nhẹ nhàng chiều theo, không sao cả.

-"Tôi có nhỏ mọn như vậy sao, chỉ một Trương Hải Bình thôi? Có gì tức giận hả? Cô ta dám chạy đến sân bay lên mặt, cũng là bị Trương Hải Hạnh xúi. Nếu dễ dàng bị người khác lợi dụng như vậy, chỉ có thể nói rõ cô ta ngu xuẩn, có ở lại Trương gia không, đều chẳng ảnh hưởng gì, anh nói có phải không, Tiểu Ca?"

Trương Khởi Linh gật đầu như giã tỏi biểu hiện vô cùng tán thành.

-"Vậy ngày mai tôi kêu Hải Khách đi làm, đuổi cô ta khỏi Trương gia, vĩnh viễn không được quay về nữa."

Chương 582: Bạn Học Cũ

Ngô Tà nói vài ba câu đã xử lý tình địch Trương Hải Bình của mình, ngay lúc đó Trương Khởi Linh gọi cho Trương Hải Khách.

-"Hải Khách, cậu đi bàn bạc với Trưởng Lão Chấp Pháp xử lý vụ Trương Hải Bình. Ý kiến của Thiếu Chủ và tôi, là đuổi ra khỏi Trương gia. Cụ thể xử lý thế nào, các cậu quyết định. Tóm lại, không được cho cô ta xuất hiện ở trước mặt tôi và Thiếu Chủ nữa, nếu không bản thân các cậu lãnh đủ."

Trương Hải Khách vừa nghe, Tộc Trưởng và Thiếu Chủ đều đã đưa ra quyết định, còn kêu mình và Trưởng Lão Chấp Pháp thương lượng? Chỉ là làm qua loa cho có thôi, kêu mình giám sát Trưởng Lão Chấp Pháp, chọn ra vài cái trong gia quy Trương gia, viện cớ khai trừ tộc tịch* của Trương Hải Bình, không để cô ta làm chướng mắt Thiếu Chủ và Tộc Trưởng nữa, để không cản trở hai bọn họ khanh khanh ta ta* ân ân ái ái phát cơm chó cho tất cả người Trương gia?

(*)Tư cách thành viên gia tộc.

(*)Anh anh em em

Chuyện gây thù chuốc oán thế này, đều để mình ra mặt sao? Nội tâm Trương Hải Khách rối loạn, muôn phần không muốn, nhưng một chữ cũng không dám thốt ra.

Nếu cuộc gọi chỉ có một mình Tộc Trưởng, hắn còn dám trêu đùa vài câu, dù sao họ cũng là anh em cùng nhau lớn lên, có chút tình cảm. Nhưng lúc này hắn lại vô cùng rõ, bên kia đầu dây, cũng không chỉ có một pho tượng đại phật Trương Đại Tộc Trưởng, Thiếu Chủ chắc chắn đang ở bên cạnh Tộc Trưởng nghe mình đáp, nếu bản thân dám nói nửa chữ không, chắc chắn cậu đã sớm nghĩ ra một trăm cách chỉnh chết mình.

Haizz, đắc tội ai, cũng không thể đắc tội Thiếu Chủ Đại Nhân nha. Chỉ có thể chấp nhận!

-"Tộc Trưởng và Thiếu Chủ yên tâm, giờ tôi đi tìm Trưởng Lão Chấp Pháp, từ nay trở đi, Trương Hải Bình sẽ không còn bất cứ quan hệ gì với Trương gia nữa."

-"Ừ. Đi đi."

Sau khi Trương Khởi Linh cúp điện thoại, nói với Ngô Tà:

-"Thiếu Chủ, chuyện Hải Hạnh, ngài định xử lý thế nào?"

Hắn biết Ngô Tà không muốn nghe thấy mấy chữ Trương Hải Bình nữa, lập tức chuyển chủ đề.

Ngô Tà nói ra một số khả năng bản thân nghĩ đến hôm nay cho Trương Khởi Linh nghe:

-"Hôm nay lúc tôi đấu với cô ta, phát hiện cô ta giấu thực lực của bản thân, cho nên sức mạnh thật sự của cô ta rốt cuộc như thế nào, chúng ta không thể biết được. Nếu đã như vậy, tốt nhất tạm thời không nên bứt dây động rừng. Tiếp tục phái người bí mật theo dõi, có chuyện gì bất cứ lúc nào cũng phải báo cáo với tôi."

-"Nhiệm vụ theo dõi Hải Hạnh, giao cho Hưng Dân đi."

-"Được, kêu Hưng Dân cẩn thận chút, địa vị của người này ở Uông gia hẳn là không thấp, tuyệt đối không được lơ là bất cẩn, cũng không thể lộ ra bất cứ sở hở gì khiến cô ta sinh nghi, giữ lại cô ta sau này còn có ích. Ván cờ mới vừa bắt đầu, lật ngược bàn cờ quá sớm, thì sẽ mất đi nhiều sự thú vị."

Khi hai người đang nói chuyện, điện thoại Ngô Tà vang lên, cậu cúi đầu nhìn, là Phan Tử gọi đến.

-"Phan Tử, anh đang ở đâu?"

Phan Tử theo Ngô Tà đến Trương gia, lúc đầu là đến bảo vệ Tiểu Tam gia, đến đây rồi, mới phát hiện ở đây, căn bản hắn là anh hùng không có đất dụng võ.

Có Trương Đại Tộc Trưởng ngày ngày ở bên bảo vệ, đâu còn cần người khác làm vệ sĩ cho Thiếu Chủ Trương gia.

Cho nên, Phan Tử thành người thất nghiệp.

Mấy ngày đầu, Trương Hưng Dân dẫn hắn đi dạo xung quanh, hiểu thêm về phong tục tập quán con người HongKong nơi đây.

Sau này thấy không còn gì mới lạ, cũng vì Trương Hưng Dân tham gia đại hội đấu võ, không có thời gian dẫn Phan Tử đi đó đây nữa. Phan Tử được tự do, ngày ngày một mình đi sớm về muộn, cũng không biết đang bận cái gì.

-"Tiểu Tam gia, tôi sắp đến cửa của các cậu rồi, còn dẫn về bạn cũ cho cậu, cậu đoán xem, tôi vừa đụng trúng ai ở bên ngoài?"

-"Bạn cũ? Tôi ở HongKong lấy đâu ra bạn cũ chứ? Thật sự là nghĩ không ra luôn."

-"Tiểu Tam gia, vừa rồi tôi nói chưa đúng lắm, phải là bạn học cũ mới đúng. Có phải cậu có bạn đại học tên Trương Hải Dương không?"

-"Trương Hải Dương? Đúng là có một người bạn học như vậy, không lẽ hắn là người Trương gia?"

Lúc này trong điện thoại truyền đến giọng xa lạ: "Ngô Tà, tôi là Hải Dương nè. A, không đúng, giờ tôi nên gọi cậu là Thiếu Chủ rồi."

-"Hải Dương, là cậu thật hả?"

"Là tôi, tôi vừa từ Mỹ về HongKong, nghe nói cậu và Tộc Trưởng về rồi, liền vội vã qua gặp cậu nè."

Chương 583: Ảnh Đế Ảnh Hậu

Vừa nói đến Trương Hải Dương là người Trương gia, Ngô Tà ý vị thâm trường nhìn Trương Khởi Linh. Trương Khởi Linh nhẹ lắc đầu với cậu.

-"Hải Dương, một lát chúng ta gặp."

Nói xong, Ngô Tà cúp điện thoại.

Trương Khởi Linh nhìn Ngô Tà, Ngô Tà khẽ cười một tiếng.

-"Tiểu Ca, nếu đã không phải chủ ý của anh, vậy phải hỏi Trương Hải Khách rồi. Anh còn nhớ Tề Vũ không?"

Trương Khởi Linh gật đầu, trên cơ bản người Trương gia đều có nguồn gốc từ nước ngoài, đặc biệt là lứa chữ Hải, nếu tính theo độ tuổi, đều đã không còn là ở độ tuổi thanh niên nữa, tại sao lại biến thành bạn đại học của Ngô Tà, chuyện này vốn đã có đầy điểm đáng nghi, nếu nói trùng hợp, Trương Khởi Linh sẽ không tin, đương nhiên Ngô Tà càng không tin.

Về chuyện Trương Khởi Linh không biết, Ngô Tà tin, với trí nhớ kém của hắn, đã quên mất bản thân từ lâu rồi, làm sao lại nghĩ đến việc để người Trương gia giả làm học sinh tiếp cận mình như vậy.

Nói vậy, chuyện này có khả năng là do Trương Hải Khách sắp xếp. Nếu hắn đã sớm phát hiện sự tồn tại của Ngô Tà giả, vì để nghiệm chứng Ngô Tà thật hay giả, phái người Trương gia tiếp cận cậu, cũng hợp lý.

Sở dĩ Ngô Tà nhắc đến Tề Vũ, đương nhiên là vì, Tề Vũ là người duy nhất cho đến nay, là một trong những người đầu tiên trong nhóm phát hiện ra là người giả mạo Ngô Tà.

-"Tôi đi tìm Hải Khách."

Sau khi Trương Khởi Linh suy nghĩ cẩn thận, định đứng dậy rời đi, để Ngô Tà và "bạn học cũ" của cậu Trương Hải Dương hảo hảo ôn lại chuyện cũ.

-"Được, binh quý ở thần tốc, chúng ta chia ra hành động." Ngô Tà

Trương Khởi Linh ở trước cửa đúng lúc gặp hai người Phan Tử và Trương Hải Dương.

Trương Hải Dương vội hành lễ với Tộc Trưởng Đại Nhân: "Hải Dương bái kiến Tộc Trưởng."

Trương Khởi Linh gật đầu, nói với Phan Tử:

-"Ngô Tà đang đợi các cậu."

Phan Tử cười nói:

-"Được."

Quay đầu nói với Trương Hải Dương:

-"Hải Dương huynh đệ, chúng ta vào thôi."

Trương Khởi Linh nhìn bóng lưng Phan Tử và Trương Hải Dương, mặt lập tức tối đi, bọn Trương Hải Khách Trương Hải Diêm rốt cuộc có bao nhiêu chuyện giấu mình? Hôm nay phải hảo hảo dạy dỗ đám người này mới được.

Sau khi Trương Hải Dương nhìn thấy Ngô Tà, không dám chậm trễ, vội hành lễ: "Hải Dương bái kiến Thiếu Chủ." Lại bị Ngô Tà kéo lại.

-"Bạn học cũ, nhiều năm không gặp, sao mà học được lễ nghi phiền phức này rồi."

Trước đây họ đi học, ở chung kí túc xá, quan hệ cũng khá thân. Bây giờ nghĩ đến, Ngô Tà đã hiểu, đây có lẽ đều là người Trương gia tận lực sắp xếp đi. Không chừng không phát hiện giá trị hữu ích gì trên người mình, sau đó Trương Hải Dương mới không thấy bóng dáng đi.

Ngô Tà vỗ vỗ tay, liền có người vào pha trà cho họ, rồi im hơi lặng tiếng lui ra.

"Thiếu Chủ, ngài ở đây có quen không?" Trương Hải Dương bưng chén trà, nhìn Ngô Tà hỏi. Mấy năm không gặp, vẻ ngoài của Ngô Tà không thay đổi quá nhiều, thoạt nhìn vẫn giống chàng trai hai mươi tuổi, chỉ là khí chất trầm ổn hơn, ánh mắt sắc bén hơn nhiều.

Ngô Tà cũng đánh giá Trương Hải Dương, người xác thực là Trương Hải Dương cậu quen lúc đi học, nhưng lại không phải Trương Hải Dương đó. Trương Hải Dương lúc ấy ở trong mắt Ngô Tà, chính là mọt sách chỉ biết đọc sách học bài, cả ngày chỉ biết cầm quyển sách lật qua lật lại xem. Mà hắn của bây giờ, tuy nhìn vẫn là chàng soái ca, nhưng ánh mắt linh động hơn rất nhiều, khí chất cũng mạnh mẽ hơn gấp nhiều lần. Xem ra, Trương Hải Dương năm đó, diễn thật không tệ. Trương gia bọn họ, đúng là nhân tài cấp bậc ảnh đế ảnh hậu mà.

Ngô Tà rất bình tĩnh đáp:

-"Tình hình ở đây, tốt hơn nhiều so với lúc tôi với bọn Tiểu Ca Bàn Tử hạ đấu, có gì quen với không quen chứ. Hải Dương, sau khi cậu tốt nghiệp liền mất liên lạc với chúng tôi, đi đâu mà học lên cao vậy?"

Ngô Tà thầm nghĩ, không phải người bạn cũ là cậu muốn đến ôn chuyện cũ với tôi sao? Vậy chúng ta cứ từ từ tâm sự đi.

Chương 584: Không Tín Nhiệm

Trương Hải Dương cũng không ngờ, năm đó trông Ngô Tà bình thường không có gì đặc biệt, lại là Thiếu Chủ mà Trương gia vẫn luôn bảo vệ.

Hồi đó, sau ba năm hắn ở gần quan sát và thăm dò Ngô Tà, bởi vì không phát hiện bất cứ tin tức có ích nào, nên thừa dịp thực tập năm tư đại học, âm thầm xuất ngoại, từ đó cũng không còn quan tâm tin tức gì của bạn đại học nữa.

Mãi cho đến khi lần này về HongKong, mới nghe nói Thiếu Chủ và Tộc Trưởng cùng về Trương gia, sau khi hắn nghe ngóng tình huống của Thiếu Chủ, lúc đó suýt thì hận xanh ruột.

Từng có cơ hội trở thành anh em tốt của Thiếu Chủ, hắn không quý trọng, bây giờ gặp lại, liền cảm thấy bản thân thiếu tự tin.

Ngô Tà thấy sắc mặt Trương Hải Dương thay đổi, trong lòng cười thầm, nhưng trên mặt vẫn bình thản như cũ.

Trương Hải Dương bình tĩnh lại, nói: "Sau khi tốt nghiệp, trong nhà sắp xếp công việc ở nước ngoài cho tôi, bởi vì thời gian gấp gáp, nên trực tiếp xuất ngoại luôn. Mấy năm nay, vẫn luôn làm việc ở nước ngoài, chưa từng về nước, ngay cả HongKong cũng rất ít khi về."

Ngô Tà gật đầu, trêu đùa:

-"Hải Dương, lúc đó nếu tôi biết sau lưng cậu có chỗ dựa lớn như Trương gia, nhất định sẽ bám chặt lấy cậu, khóc lóc ầm ĩ cũng phải theo cậu xuất ngoại."

Trương Hải Dương cười khổ: "Thiếu Chủ, ngài nói đùa rồi. Lúc đó nếu biết thân phận của ngài, cả Trương gia đều sẽ mở đường cho ngài."

-"Tiểu Tam gia, Hải Dương huynh đệ, các cậu là ban học cũ nhiều năm không gặp, như nào cũng phải ngồi xuống hảo hảo nói chuyện chứ."

Phan Tử kéo Trương Hải Dương lo lắng không yên ngồi xuống ghế, bản thân lại đi pha trà, Ngô Tà cũng ngăn hắn, ở trong lòng cậu, Phan Tử mới là người của mình, đám người Trương gia tuy thừa nhận mình là Thiếu Chủ Trương gia của họ, nhưng trong lòng có mấy ai thực sự một lòng với mình, trong lòng cậu vẫn hiểu rõ.

Trương Hải Dương nhìn Phan Tử bận rộn, liền hiểu ngay, bản thân mạo muội chạy đến gặp Ngô Tà, rất khó để cậu không nghi ngờ dụng ý của mình.

Nếu Ngô Tà chỉ là Ngô Tà thì còn tốt, như Ngô Tà bây giờ đã không còn là tên ngốc bạch ngọt lúc đầu nữa. Ngô Tà hiện giờ tuy nhìn vẫn như cũ là vô hại thân thiện, nhưng khí chất vương giả trên người cậu, lại không thể che giấu được.

"Phan gia, ngài cũng đừng bận rộn nữa, tôi cũng không phải người ngoài, không cần khách sáo như vậy." Trương Hải Dương nhìn Phan Tử đang bận rộn nói.

-"Hải Dương huynh đệ, cậu cứ yên tâm ngồi đó ôn chuyện cũ với Tiểu Tam gia đi. Bình thường, Trương gia vẫn luôn ở bên Tiểu Tam gia, tôi muốn chăm sóc Tiểu Tam gia, Trương gia cũng không cho tôi cơ hội đó. Hôm nay đúng lúc Trương gia không ở đây, còn không cho tôi thể hiện sao. Bằng không, tôi cùng Tiểu Tam gia đến HongKong một chuyến, thì đúng là đã trở thành du lịch bằng của công rồi đó."

Lời của Phan Tử mang nhiều hàm ý. Đã nói rõ mình là người thân tín của Ngô Tà không cần khách sáo, lần này tôi đến HongKong là đi theo trông nom Tiểu Tam gia bảo vệ Tiểu Tam gia, cũng không phải đến chơi. Hơn nữa, vừa gián tiếp chỉ ra quan hệ Tộc Trưởng nhà các cậu với Tiểu Tam gia chúng tôi không tầm thường, cậu chớ có đánh chủ ý xấu gì, đắc tội Tiểu Tam gia, chính là đắc tội Tộc Trưởng các cậu, trước khi làm việc gì thì phải cân nhắc kỹ lưỡng đã.

Trương Hải Dương sống nhiều năm như vậy, cũng là người thông minh, làm sao không hiểu lời Phan Tử ám chỉ điều gì, huống chi lúc đầu hắn cũng là nhất thời kích động theo Phan Tử đến gặp Ngô Tà, ngoại trừ muốn nịnh bợ bạn học cũ này ra, cũng không có suy nghĩ bất chính gì khác.

Cũng chính lời của Phan Tử và thái độ không tín nhiệm của Ngô Tà, khiến Trương Hải Dương hạ quyết tâm nói rõ ràng chân tướng trước đây.

Chương 585: Sự Sắp Xếp Của Ai

Ngô Tà nhìn thấy Trương Hải Dương đang mặc đồ chuyên nghiệp làm việc, nhớ đến năm đó Trương Hải Dương một tên vô cùng ngốc, không khỏi cười nói:

-"Hải Dương, hồi đó chúng ta đi học, cậu với tôi cũng không khách sáo thế, đừng có câu trước câu sau gọi tôi là Thiếu Chủ nữa, cậu cứ như trước đây, gọi tên tôi đi."

Nói rồi không đợi Trương Hải Dương tỏ ý gì, rồi nói bằng giọng đùa cợt:

-"Nhớ năm đó, cậu đúng với hình ảnh con mọt sách real. Bây giờ nhìn lại, một chút ngờ nghệch của cậu, giờ không còn thấy đâu nữa ha."

Phan Tử pha trà xong, bưng đến cho hai người,

-"Tiểu Tam gia, ngài nói thật hả? Hải Dương huynh đệ lại là mọt sách? Tôi một chút cũng không nhìn ra nha."

Phan đi quanh Trương Hải Dương một vòng, giống như vô cùng không tin vấn đề này.

-"Ấn tượng đầu tiên Hải Dương cho tôi, chính là người thành đạt trong lĩnh vực kinh doanh, là cái bây giờ mọi người đều nói 'Bạch Cốt Tinh', đúng, 'Bạch Cốt Tinh', không sai."

(*)Bạch Cốt Tinh ở đây ám chỉ Trương Hải Dương giấu đi sự thông minh bằng dáng vẻ mọt sách.

-"Được nha, Phan Tử, anh cũng bắt kịp thời đại rồi, ngay cả Bạch Cốt Tinh cũng biết luôn."

Ngô Tà không ngờ, Phan Tử khá thành thạo với thuật ngữ mới đang thịnh hành hiện nay.

Cậu nửa đùa nửa thật nói:

-"Bất quá, chỉ có Bạch Cốt Tinh mà không có Tôn Ngộ Không là không được nha, Hải Dương nếu là Bạch Cốt Tinh thật, thì Tôn Ngộ Không là ai nhở?"

Phan Tử buột miệng nói ra:

-"Tiểu Tam gia, trừ ngài, còn ai xứng làm Tôn Ngộ Không nữa chứ."

Trương Hải Dương bị hai người kẻ xướng người họa khiến cậu khó xử không lên tiếng cũng không được, đành lúng túng cười cười: "Ngô Tà, cậu vẫn hài hước thích nói đùa như thế, một chút cũng không đổi."

-"Tôi không thay đổi, nhưng, có người, lại thay đổi khiến người khác nhận không ra nha."

Ngô Tà nói một cách ẩn ý.

Phan Tử rất phối hợp thêm dầu vào lửa.

-"Tiểu Tam gia, người mà ngài nói, đừng nói là chỉ Hải Dương nha?"

Ngô Tà chẳng ừ hử gì cả.

Trương Hải Dương muốn nói lại thôi, nhìn Ngô Tà, lại ngó Phan Tử đứng bên cạnh.

Phan Tử vừa thấy, đây là ngại mình đứng đây, xem ra người này muốn thành thật khai báo với Tiểu Tam gia, nhưng lại ngại người ngoài là mình ở đây, không tiện nói thêm, nên chỉ cười trừ.

-"Ha ha, Tiểu Tam gia, tôi vừa nhớ ta, Bàn Tử nói muốn tìm tôi bàn bạc chút chuyện. Ngài ở đây dù sao cũng có người chuyện nghiệp phụ trách bưng trà rót nước, tôi cũng không tranh việc của họ nữa."

Ngô Tà cười nói:

-"Bàn Tử mới vừa đi chưa được lâu, các cậu mới đến mà. Hắn tìm anh có thể có chuyện gì nghiêm chỉnh chứ, thôi vậy, anh đi đi, có chuyện gì chúng ta liên lạc sau."

-"Được thôi, Tiểu Tam gia, Hải Dương, chúng ta hôm khác gặp."

Bàn Tử nói xong, bước ra khỏi phòng. Nhìn thấy người đứng bên ngoài, nhẹ giọng dặn dò vài câu, liền rời khỏi viện.

Trương Hải Dương thấy Phan Tử đi ra, liền nói: "Ngô Tà, tôi biết, cậu nhất định đang suy đoán, tôi với cậu cùng học chung đại học, thành bạn đại học cùng lớp của cậu, có phải được sắp xếp một cách có chủ đích không?"

-"Trong lứa chữ Hải của Trương gia, căn bản không có bạn cùng lứa tuổi với tôi. Vấn đề này tôi nghĩ cũng không cần nghĩ, liền biết đáp án. Bây giờ tôi chỉ muốn biết, người năm đó sắp xếp chuyện này, rốt cuộc là ai?"

Ngô Tà đi thẳng vào vấn đề, chỉ thẳng vấn đề mấu chốt, không cho Trương Hải Dương bất kì cơ hội vòng do nào.

"Thật ra không có ai cố tình sắp xếp tôi tiếp cận cậu, là chủ ý của bản thân tôi." Lời Trương Hải Dương nói ra nằm ngoài dự đoán của Ngô Tà.

-"Tại sao? Lúc đó tôi chẳng qua chỉ là một học sinh bình thường, tại sao cậu muốn tiếp cận tôi?"

"Tôi trong lúc vô ý phát hiện, khuôn mặt cậu lại giống y hệt Hải Khách, liền muốn điều tra cho rõ ràng, vì thế nên tìm cách tiếp cận cậu..."

Chương 586: Yêu Mà Không Được Đáp Lại

Nhắc đến mặt Trương Hải Khách, Ngô Tà thuận miệng nói:

-"Hải Dương, Cậu với Hải Khách cho dù không phải anh em cùng nhau lớn lên từ nhỏ, thì cũng coi như người trong tộc với nhau, cũng nên biết, ban đầu hắn vốn không phải như vậy."

"Phải, tôi nhỏ hơn Hải Khách ca mười mấy tuổi, gần bằng tuổi Hải Hạnh, nhưng cũng còn nhớ, dáng vẻ ban đầu của hắn. Cho nên, có một hôm, đột nhiên phát hiện hắn đã thay đổi mặt của bản thân, mới bị hắn dọa sợ."

-"Hửm? Cậu với Hải Hạnh gần bằng tuổi?"

"Đúng, hai chúng tôi sinh cùng năm, từ nhỏ cũng coi như thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên đi. Cho nên, tôi với Hải Khách ca cũng không thể nói là hoàn toàn không hiểu gì."

-"Nói đến Hải Hạnh, tôi trái lại có một câu hỏi muốn hỏi cậu."

"Câu hỏi gì?"

-"Theo ấn tượng của cậu trước đây, võ công của Hải Hạnh, ở Trương gia có thứ hạng nào?"

Trương Hải Dương suy nghĩ, nói: "Tôi với Hải Hạnh từ nhỏ cùng nhập môn, đọc sách, luyện võ đều cùng nhau. Cô ấy là tiểu cô nương rất tinh nghịch, không chịu ngồi yên, đối với việc đọc sách cũng không có hứng thú, ngược lại thích la hét luyện võ. Hơn nữa, võ công của cô ấy ở trong đám bạn cùng lứa tuổi chúng tôi lúc đó, cũng là hạng nhất hạng hai. Dù sao so với tôi mạnh hơn nhiều lắm."

-"Nói vậy thì, võ công của Hải Hạnh, vẫn luôn không không tồi?"

Trương Hải Dương lắc đầu, "Tôi nói võ công không tồi, chỉ là so với đám trẻ chúng tôi mà nói. Chi nhánh Trương gia rất nhiều, đủ loại nhân tài cũng không hề ít. Một tiểu nha đầu Hải Hạnh, ở cả Trương gia mà nói, còn không đếm nổi."

Ngô Tà tiếp tục truy hỏi:

-"Sau đó?"

"Sau đó, chúng tôi chậm rãi lớn lên, ai cũng bận rộn, không có nói chuyện nhiều như lúc bé. Nhưng mỗi lần gặp cô ấy, cảm giác cô ấy vẫn là cô nương hoạt bát lanh lợi, không có thay đổi nhiều. Cho đến một ngày, cô ấy gọi điện cho tôi, khóc lóc nói anh cô ấy không biết tại sao lại đổi mặt mình thành một khuôn mặt xa lạ, nói cô ấy cảm thấy ca ca không thương cô ấy nữa."

-"Tình cảm hai anh em họ rất tốt sao?"

"Đúng vậy, Hải Khách chỉ có một muội muội, lại nhỏ hơn hắn rất nhiều tuổi. Cha mẹ họ qua đời sớm, cơ bản Hải Hạnh là do anh cô ấy một tay nuôi lớn, tình cảm của hai người vẫn luôn rất tốt."

-"Cho nên, ở trong lòng Hải Hạnh, Hải Khách chỉ là ca ca, cũng đảm đương vai cha mẹ?"

"Đại khái là như vậy. Cho nên, có thể nghĩ, nhìn thấy người thân nhất của mình, đột nhiên vứt bỏ khuôn mặt giống mình, biến thành một người khác, nội tâm cô ấy đau khổ và sụp đổ đến nhường nào."

-"Hóa ra là như vậy. Tôi nói tại sao sau khi Hải Hạnh nhìn thấy tôi, luôn có thái độ thù địch nhàn nhạt. Té ra, đều là do khuôn mặt này gây ra."

Ngô tà nửa thật nửa đùa tự giễu. Cậu đương nhiên biết, Trương Hải Hạnh bây giờ hận mình, cũng không phải bởi vì Trương Hải Khách, chủ yếu là do sự đối đầu của hai bên. Nhưng lời này không thể nói với Trương Hải Dương.

"Haizz, từ khi Hải Khách ca đổi mặt, nụ cười trên mặt Hải Hạnh không còn thấy nữa, ngày nào cũng mang khuôn mặt sầu khổ, tôi khuyên thế nào cô ấy cũng không nghe vào, cô ấy cố chấp cho rằng, ca ca cô ấy là vì có chấp niệm với khuôn mặt đó..."

Không chờ Trương Hải Dương nói xong, Ngô Tà cắt ngang lời hắn:

-"Hải Dương, đợi đã, cậu nói chấp niệm, là ý gì?"

Trương Hải Dương nhất thời lỡ miệng, đang hối hận không thôi, rồi lẩm bẩm nói: "Thật ra, chuyện này trừ nha đầu ngốc Hải Hạnh ra, không ai tin. Cô ấy cố chấp cho rằng, sở dĩ anh cô ấy muốn biến mình thành dáng vẻ này, cũng không phải như lời bản thân hắn nói, là vì đối phó Uông gia, mà là vì hắn thích chủ nhân khuôn mặt đó, yêu mà không được đáp lại, mới làm..."

Ngô Tà xoa trán, chuyện này là sao vậy.

Cũng may, cũng may, Tiểu Ca không ở đây. Nếu không, không biết sẽ lên máu đến đâu đâu!

Chương 587: Bất Thường

-"Nói vậy, sau này cậu tìm mọi cách tiếp cận tôi, là vì muốn giúp Hải Hạnh tìm đáp án? Tôi thấy cậu đối với cô ấy khá có tình có nghĩa đấy."

Sắc mặt Ngô Tà không tốt nói với Trương Hải Dương.

Trương Hải Dương cũng không biết bản thân nói câu nào chọc giận vị tiểu tổ tông này, nơm nớp lo sợ nói: "Thật ra, tôi vốn không muốn đi. Nhưng... Hải Hạnh nói, nếu tôi không đi, cô ấy sẽ tự đi... cuối cùng tôi thay cô ấy đi."

-"Chuyện này, Trương Hải Khách biết không?"

Trương Hải Dương lắc đầu, "Chúng tôi đâu dám để Hải Khách ca biết. Nếu hắn biết chúng tôi làm liều như vậy, còn không xử đẹp chúng tôi mới là lạ đó."

Ngô Tà nghe vậy, tiểu tử này và Trương Hải Hạnh rõ ràng không biết chuyện đám người Uông gia giả làm mình, xem ra công tác bảo mật của gia hỏa Trương Hải Khách làm khá tốt đó chứ.

-"Vậy sau này tại sao rời đi dứt khoát vậy?"

"Tôi tiếp xúc với cậu một thời gian dài, phát hiện ra, cậu thật ra là một chàng trai vô cùng đơn thuần, căn bản không quen Hải Khách ca, đối với chúng tôi cũng là dốt đặc cán mai. Vì thế, tôi không ngừng nói cho Hải Hạnh biết, nói dáng vẻ cậu trưởng thành, chỉ là trùng hợp, không có liên quan một chút nào đến anh cô ấy."

-"Cô ấy tin lời cậu nói không?"

"Cô ấy vẫn luôn không chịu tin, cho đến một lần, cô ấy đến tìm tôi, nói muốn đi chấp hành một nhiệm vụ quan trọng, kêu tôi tiếp tục ở đó giúp cô ấy nhìn cậu. Sau khi cô ấy đi, tôi vẫn luôn cảm thấy bất an, hơn mấy tháng mất liên lạc với cô ấy..."

Nghe đến đây, trong lòng Ngô Tà động một cái, thuận miệng hỏi:

-"Sau đó, cậu liền chạy đi tìm cô ấy?"

"Đúng, tôi xin nghỉ với thầy cô ở trường, chạy đi tìm cô ấy, nhưng vẫn không có kết quả. Rơi vào đường cùng, tôi chỉ đành liên lạc với Hải Khách ca, hắn lại nói Hải Hạnh sớm đã về Trương gia rồi, chỉ là bị thương nặng, vẫn luôn hôn mê bất tỉnh."

-"Cậu còn nhớ lần đó Trương Hải Hạnh hôn mê bao lâu mới tỉnh lại không?"

"Tầm hai ba tháng gì đó. Lúc tôi đi thăm cô ấy, theo Hải Khách ca nói, cô ấy đã hôn mê nhiều tháng rồi, về sau tôi lại chăm sóc cô ấy hơn một tháng mới tỉnh lại."

-"Vì thế, cậu một đi không trở lại, cũng không đến trường học, là như thế đi?"

Trương Hải Dương gật đầu: "Sau khi Hải Hạnh tỉnh lại, quên đi rất nhiều chuyện, cũng chưa từng nhắc đến cậu nữa, tôi cũng từ từ buông xuống chuyện này. Tưởng chuyện này đã dừng ở đây, không ngờ..."

-"Cậu nói, Hải Hạnh mất trí nhớ?"

Ngô Tà hỏi, giống như cậu đã bắt được điểm mấu chốt của câu chuyện.

"Chính xác mà nói, là mất đi một phần kí ức, cho nên không ảnh hưởng đến sinh hoạt bình thường."

-"Trừ mất trí nhớ, biểu hiện của cô ấy còn có gì bất thường không? Hoặc là nói, chỗ nào đó rất khác so với trước đây."

Tuy Trương Hải Dương không hiểu tại sao Ngô Tà muốn hỏi vấn đề này, nhưng vẫn thành thật đáp: "Có thể là do bị thương đã mài dũa tính khí nóng nảy ban đầu của cô ấy. Từ sau khi tỉnh lại, tính tình cô ấy không hoạt bát nữa, cảm giác giống như thoáng cái đã trưởng thành. Chỉ là không biết tại sao, tôi luôn cảm thấy, cô ấy không tín nhiệm tôi giống như trước đây nữa, xa cách hơn nhiều."

-"Điều này có vẻ không đúng lắm. Tục ngữ nói, hoạn nạn thấy chân tình. Lẽ ra, lúc cô ấy bị thương, cậu chịu khó chăm sóc cô ấy lâu như vậy, theo lý mà nói, cô ấy nên cảm ơn sự nỗ lực của cậu mới đúng chứ, sao ngược lại trở nên không tín nhiệm cậu vậy."

"Tôi cũng nghĩ ra được, có thể là do bị thương dẫn đến tính tình cô ấy đại biến đi."

Chương 588: Hoán Đổi Thân Phận

Sau khi Trương Hải Dương rời đi không lâu, Trương Khởi Linh đã quay về.

-"Tiểu ca, Hải Khách nói sao?"

Trương Khởi Linh lắc đầu.

-"Không phải cậu ấy sắp xếp."

-"Hải Dương cũng nói như vậy."

Ngô Tà đem những lời Trương Hải Dương đã nói vừa rồi, kể lại một lần với Trương Khởi Linh.

-"Chính là như vậy. Nếu lời Hải Dương nói đều là thật, vậy thì có thể suy đoán thời gian Trương Hải Hạnh bị người ta đánh tráo rồi."

Trương Khởi Linh gật đầu.

-"Hải Khách với Hải Hạnh tình cảm rất tốt..."

-"Điểm này, tôi cũng suy xét rồi. Hải Khách chắc chắn nóng lòng muốn biết Hải Hạnh thật rốt cuộc đã đi đâu? Có còn trên đời này không? Nhưng, bây giờ chúng ta vẫn không thể động đến Trương Hải Hạnh giả, nếu không bao nhiêu công sức sẽ đổ sông đổ biển."

-"Cậu không được hành động một cách bốc đồng."

-"Tôi biết. Tiểu Ca, tôi thật sự bội phục điểm này ở Trương gia các anh, sự nhẫn nhịn đến tốt cùng này, thói quen mọi việc lấy gia tộc và đại cục làm trọng. Có thể đây chính là nguyên nhân cơ bản mà Trương gia có thể kéo dài mấy ngàn năm đi."

Ngô Tà nhớ đến lịch sử bản thân từng thấy ở Trương gia, khen ngợi từ tận đáy lòng:

-"Thời gian không còn nhiều nữa. Tiểu Ca, chúng ta phải nắm chắc. Thế này đi, ba ngày... ba ngày sau xuất phát đi Tần Lĩnh. Anh nói với Hải Khách và Hải Diêm, bảo họ nhanh chóng chuẩn bị một chút đi."

Trương Khởi Linh nắm lấy tay Ngô Tà, hỏi:

-"Tiểu Tà, cậu rốt cuộc muốn làm gì?"

Chống lại đôi mắt đen sâu thẳm của Trương Khởi Linh, Ngô Tà chột dạ cố giãy ra khỏi sự kìm hãm của hắn, ánh mắt lơ lửng biện bạch:

-"Tiểu Ca, không phải chúng ta nói rồi sao, trong Tần Lĩnh cất giấu bí mật to lớn, lần trước tôi đi ên, rất nhiều thứ vẫn chưa rõ, mơ hồ thoát ra ngoài. Lần này chúng ta mang đủ trang bị và nhân thủ, hảo hảo thăm dò kĩ, chuẩn bị cho bước tiếp theo đi núi Trường Bạch."

Trương Khởi Linh thấy cậu lại chơi xấu, đành bất lực nói:

-"Có phải cậu muốn thông qua Trương Hải Hạnh, dụ người Uông gia ra, sau đó lấy bản thân cậu làm mồi, gây thiệt hại nặng nề cho Uông gia không?"

Ngô Tà bị Trương Khởi Linh nói trúng tim đen, sắc mặt không đổi, mà ôm chặt vai Trương Khởi Linh, cười đùa nói:

-"Được nha, Tiểu Ca, bây giờ anh trở thành con giun trong bụng tôi rồi, tôi nghĩ không thể giấu gì được anh rồi. Yên tâm, có anh ở cạnh tôi, sẽ không có nguy hiểm đâu. Còn có, Uông gia sẽ không coi trọng cái gọi là Thiếu Chủ Trương gia tôi đâu, ở trong mắt họ, tôi chính là nhị thế tổ* không học vấn không nghề nghiệp, không có bản lĩnh gì..."

(*)Con trai nhà giàu có, lo ăn chơi các kiểu.

Trương Khởi Linh nghe thấy người còn đang nói nói hươu nói vượn, liền dùng sức ấn lên ót cậu một cái, hai người gần như là mặt dán mặt, mũi đối mũi, mắt đối mắt, Trương Khởi Linh nghiến răng nói:

-"Uông gia từ mấy chục năm trước, đã chú ý đến cậu rồi. Cậu không phải không biết."

Ngô Tà thấy mình đã chọc giận người ta, vội vuốt lông:

-"Tiểu Ca, lúc đó họ chỉ chú ý đến Quan Căn đi bên cạnh anh, căn bản không biết tôi là Ngô Tà mà. Anh2 đừng lo bò trắng răng nữa."

-"Vậy Tề Vũ là chuyện gì? Đám người Uông gia giống hệt cậu, lại là chuyện gì? Có lẽ Uông gia đã sớm nhắm tới cậu rồi."

Ngô Tà có chút không chịu nổi bầu không khí bốn mắt nhìn nhau hơi thở quấn lấy nhau, tính lùi về sau, nhưng bị Trương Khởi Linh phát hiện ý đồ của cậu kéo lại gần hơn, gần đến mức khoảng cách giữa hai người chỉ có thể tính bằng milimet.

-"Tiểu Ca, anh làm vậy là vi phạm quy tắc rồi. Anh biết rõ, tôi không có sức chống lại sự mê hoặc của anh mà."

Ngô Tà cảm thấy cả người bắt đầu nóng bừng, đầu óc cũng trở nên mơ hồ. Đậu, mỹ nhân kế này của Bình Tử thúi dùng ngày càng thuần thục rồi!

Trương Khởi Linh không chịu tha cho cậu, tiếp tục:

-"Đi Tần Lĩnh thì có thể, lấy cậu làm mồi, không được!"

-"Nhưng bây giờ người Uông gia cảm thấy hứng thú nhất là Thiếu Chủ tôi đây, chứ không phải người Tộc Trưởng là anh. Trừ tôi, người khác cũng không đạt được mục đích câu cá lớn."

Trương Khởi Linh cũng đã chịu đựng đến cực hạn, một tay ôm cậu vào lòng, buồn bực nói:

-"Cậu đổi thân phận với Hải Khách, để hắn đi!"

Sau đó, không cho Ngô Tà tỏ ý phản đối, liền ôm cậu lên, ném lên giường.

Chương 589: Ác Mộng

Về chuyện đi Tần Lĩnh, Ngô Tiểu Phật Gia và Trương Đại Tộc Trưởng bàn bạc cả đêm.

Sáng sớm hôm sau, tinh thần Trương Khởi Linh phơi phới đến cửa viện, nói với người canh gác ở đó:

-"Thiếu Chủ đang nghỉ ngơi, không ai được phép làm phiền."

Nói rồi, ra khỏi viện.

"Dạ, Tộc Trưởng." Hộ vệ phụ trách canh viện Tộc Trưởng Đại Nhân, đều là người tai tính mắt tinh võ công cao cường. Tuy Tộc Trưởng Đại Nhân sớm có phân phó, ban đêm chỉ cho phép tuần tra ở ngoài cửa viện, không ai được phép đến gần phòng ngủ của hắn và Thiếu Chủ. Nhưng tiếng động tối qua quả thật rất lớn, cho dù họ che tai mình, cũng khó đảm bảo không nghe thấy những âm thanh không nên nghe.

Sau khi Tộc Trưởng Đại Nhân đi, mấy hộ vệ nhìn nhau mấy cái, gật đầu với nhau, mỉm cười.

Mặc dù không ai dám trắng trợn bàn tán chuyện riêng của Thiếu Chủ và Tộc Trưởng. Nhưng trong mắt họ, lại đều có cảm giác như trút được gánh nặng. Không phải họ không tin tưởng thực lực và mị lực của Tộc Trưởng, chỉ là tận mắt thấy kiểu cưng chiều vô nguyên tắc của hắn đối với Thiếu Chủ, còn có giá trị vũ lực kinh người của Thiếu Chủ phô bày ra ở đại hội đấu võ, họ đều có chút lo lắng đến vấn đề trên dưới của hai người họ.

Nhưng bây giờ, so sánh tình trạng của Tộc Trưởng và Thiếu Chủ, họ lập tức yên tâm liền! Xem ra, tuy Tộc Trưởng sủng Thiếu Chủ, nhưng cũng không phải không hề có nguyên tắc. Có một số việc nhất định không thể nhượng bộ. Đây mới là Tộc Trưởng của họ, có thể nuông chiều nửa kia, nhưng không thể nuông chiều đến không có giới hạn vô nguyên tắc.

Mà lúc này, Ngô Tiểu Phật Gia còn đắm chìm trong mơ, không thể tự thoát ra. Cậu mơ thấy bản thân đã đến Tần Lĩnh, một lần nữa nhìn thấy bạn thân lão Dương chết đi sống lại.

-"Lão Dương, không phải cậu đã chết rồi sao?"

Giọng Ngô Tà run run hỏi hắn.

"Không sai, tôi đã chết rồi. Tôi của bây giờ, là do ý thức của cậu tạo ra. Ngô Tà, cậu vẫn không biết đi. Thật ra, cậu cũng chết từ lâu rồi. Cậu của bây giờ, sớm đã không phải là cậu của ban đầu nữa. Ha ha ha, cậu giống tôi, chết từ lâu rồi. Hai chúng ta chẳng có gì khác nhau cả."

-"Cậu nói bậy, tôi đang sống rất tốt, làm sao mà chết được? Tiểu Ca còn đang đợi tôi về nhà kìa."

Lão Dương cười ha ha, "Ngô Tà, sao cậu vẫn còn ngây thơ như vậy? Nếu cậu chưa chết, làm sao nghịch chuyển thời không, làm sao xuyên về quá khứ chứ? Chuyện này, là chuyện người sống, có thể làm được sao? Tự cậu nghĩ kĩ lại xem."

Ngô Tà cũng bối rối rồi.

-"Đúng ha, nếu tôi còn sống, sao có thể nhìn thấy Mục Thiên Tử và Tây Vương Mẫu của ba ngàn năm trước, làm sao có thể quay về 90 năm trước cứu Tiểu Ca? Không lẽ tôi đã chết thật rồi, bây giờ tôi còn sống, chỉ là thế thân ý thức tạo ra?"

"Đừng vùng vẫy nữa, nhìn nhận hiện thực đi, Ngô Tà." Giọng lão Dương đột nhiên trở nên là lạ, "Cậu nhìn, tôi là ai?"

Ngô Tà nhìn thấy người bạn thân cao lớn thô kệch biến thành mỹ nhân dáng vẻ thanh thoát uyển chuyển.

-"Trương Hải Hạnh, sao lại là cô? Lão Dương đâu?"

Ngô Tà thấy trước mắt là nữ nhân không biết từ đâu biến ra kêu lên.

Trương Hải Hạnh mở miệng, lại biến thành giọng nói khàn khàn của lão Dương: "Ngô Tà, tôi chính là bạn thân Giải Tử Dương của cậu đây, lẽ nào cậu không nhận ra tôi sao?"

Trong lúc hấp tấp, Ngô Tà đưa tay kéo mặt Trương Hải Hạnh, miệng còn hét lên:

-"Để tôi xem xem dưới lớp da này rốt cuộc là khuôn mặt thế nào?"

Khi kéo xuống, quả nhiên lột ra mặt nạ da người, lộ ra khuôn mặt không rõ nam nữ, gương mặt đó lại giống bảy phần với Trương Khởi Linh, chỉ là thiếu sự lạnh lùng cương nghị của Trương Khởi Linh, thêm phần quyến rũ giả tạo, lúc Ngô Tà nhìn thấy khuôn mặt này, bị dọa cho giật mình.

-"Đến tột cùng ngươi là ai?"

"Tôi là Tiểu Bình Tử của cậu đây, Ngô Tà, cậu không nhận ra tôi sao?" Người nọ lập tức bắt lấy tay Ngô Tà.

Ngô Tà bỗng nhiên bừng tỉnh, dùng sức đẩy người nọ ra.

-"Ngươi không phải, ngươi không phải Tiểu Ca, Tiểu Ca, Tiểu Ca, anh đang ở đâu?"

Trương Khởi Linh vừa đến cửa, liền nghe thấy Ngô Tà đang gọi mình, vôi vàng đẩy cửa xông vào, ôm Ngô Tà nắm chặt mắt hai tay quơ lung tung vào lòng, nhẹ giọng kêu:

-"Tiểu Tà, tỉnh tỉnh, tôi ở đây."

Chương 590: Đều Tại Anh

Ngô Tà bừng tỉnh trong cơn ác mộng, phát hiện Trương Khởi Linh đang gắt gao ôm lấy mình, nhớ lại khuôn mặt giống hắn đến bảy phần, nhất thời không nói nên lời.

Trương Khởi Linh thấy người tỉnh rồi, mới yên lòng.

-"Mơ thấy tôi hả?"

Sau khi Ngô Tà bình tĩnh lại, bĩu môi nói:

-"Mơ thấy Giải Tử Dương, hắn nói tôi chết từ lâu rồi, tôi của bây giờ là do ý thức tạo ra, không phải Ngô Tà thật sự. Tôi không tin lời nói bậy của hắn, đột nhiên hắn biến thành Trương Hải Hạnh. Tôi kéo mặt nạ Trương Hải Hạnh xuống, thì nhìn thấy một khuôn mặt rất giống anh."

Trương Khởi Linh nghe giấc mơ kì quái này, cau mày nói:

-"Ngô Tà, Tần Lĩnh không thể không đi sao?"

Hắn có linh cảm không tốt, cảm thấy chuyến đi Tần Lĩnh này có quá nhiều trắc trở, không muốn để Ngô Tà đi gặp nguy hiểm. Hắn cũng vẫn luôn nỗ lực thuyết phục Ngô Tà, nhưng lần này Ngô Tà quyết tâm không thể không đi, còn dùng thân phận Thiếu Chủ ép hắn.

Rơi vào đường cùng, Trương Khởi Linh đành phải chạy đi bàn đối sách với Trương Hải Diêm và Trương Hải Khách còn có Trương Nhật Sơn ở Bắc Kinh, thậm chí còn gọi điện cho Giải Vũ Thần và Hắc Hạt Tử, khi cần thiết thì để họ cùng đi Tần Lĩnh, cũng tốt sẽ có thêm một tầng bảo vệ.

Bây giờ Ngô Tà hết lần này đến lần khác mơ thấy nhiều giấc mơ khác nhau, trong lòng Trương Khởi Linh lại càng bồn chồn lo bất an.

Tần Lĩnh, Trương Hải Hạnh, lão Dương, Trương Khởi Linh, là bốn yếu tố trong mơ của Ngô Tà, trong đó có ba người liên quan đến Tần Lĩnh: Trương Hải Hạnh vẫn luôn là đối thủ mà họ đề phòng, lão Dương là ác mộng lần trước Ngô Tà đi Tần Lĩnh để lại, Trương Khởi Linh là người Ngô Tà để tâm nhất, cũng là người sẽ cùng đi Tần Lĩnh.

Xem ra, dù ngoài miệng Ngô Tà nói có vẻ nhẹ nhàng, nhưng trong lòng đối với lần hành động lần này cũng có nỗi sợ và lo lắng rất sâu, mới mơ thấy giấc mơ như này.

Ngô Tà gật đầu, cậu không muốn bàn một chút gì về vấn đề vô ích này nữa, nên nói sang chuyện khác:

-"Tiểu Ca, mấy giờ rồi? Tôi hơi đói rồi."

-"Sắp mười hai giờ rồi, cơm đang hâm nóng trên bếp, tôi đi bưng."

-"Sao tôi ngủ lâu vậy."

Ngô Tà lẩm bẩm, trong chớp mắt lại nhớ tới điều gì đó, căm tức nói:

-"Bình Tử thúi, đều tại anh, giờ cả người tôi còn khó chịu."

Ngô Tà ở trong ổ chăn cử động, cảm giác cả người như bị xe lửa cán qua vậy, rất đau nhức, đặc biệt là eo, dường như đã mất cảm giác.

Trương Khởi Linh bưng cơm đến trước mặt Ngô Tà, đặt xuống cái bàn nhỏ bên giường, nhìn dáng vẻ đau khổ của Ngô Tà, có chút áy náy nói:

-"Tôi xoa eo cho cậu."

Nói rồi vô cùng thuần thục luồn tay xuống dưới chăn, xoa bóp nhẹ eo Ngô Tà, kĩ thuật thành thạo vô cùng, vừa nhìn thì biết việc này đã làm quen rồi.

Ngô Tà rên rỉ kêu ca nũng nịu hồi lâu, mới nói:

-"Bình Tử thúi, bụng tôi kêu lên vì đói, anh cũng cho tôi ăn, có phải định để tôi đói chết không hả."

Trương Khởi Linh cười nói:

-"Tôi đút cậu."

Nói rồi dừng dịch vụ xoa bóp lại, bưng một chén cháo trắng đến, dùng muỗng nhỏ múc từng muỗng một cho Ngô Tà ăn.

Ngô Tà cũng không khách sáo với hắn, vừa ăn còn vừa bắt lỗi, ba hồi thì chê lạc quá, ba hồi thì than nằm ăn khó chịu, sợ bản thân bị nghẹn chết, ồn ào đòi ngồi dậy ăn.

Trương Khởi Linh vô cùng kiên nhẫn như dỗ em bé mặc cậu làm loạn, đến khi hầu hạ người nào đó thoải mái, không quậy nữa, mới tính là xong.

Khi Ngô Tà ăn uống xong xuôi ngủ đủ đỡ eo ra cửa phòng, mặt trời đã lặn ở hướng Tây rồi. Bọn họ vệ ở cửa viện thấy Thiếu Chủ cuối cùng cũng xuất hiện, Tộc Trưởng như ngày thường, một tấc cũng không rời theo sau Thiếu Chủ, cả bọn hiểu ý mỉm cười. Tình cảm của Thiếu Chủ và Tộc Trưởng cũng thật tốt quá rồi!

...

2024.09.11

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro