Chương 61 - 70

EDIT: HANNNURLUVE

Mị xin khẳng định mị dịch truyện này sẽ có một số câu khác với bản gốc do nếu dịch nguyên bản gốc sẽ khó hiểu câu văn không mượt nên có một số chỗ mị dịch khác để phù hợp văn phong hiện tại. Xin cảm ơn.

Xin nhắc lại không giống bản gốc 100%

...

Chương 61: Đáng Sợ Hơn Cái Chết

-"Điều này thật quá kinh khủng, so với chuyện ma càng dọa người!" Bàn Tử

Bàn Tử đi đến trước mặt Trương Khởi Linh.

-"Tiểu Ca, tôi muốn xem đồ cổ trong tay cậu." Bàn Tử

Trương Khởi Linh gắt gao ôm chặt tã lót trong tay không chịu buông.

-"Bàn Tử, tôi nhớ ra rồi!" Trương Khởi Linh

-"Tiểu Ca, cậu nhớ ra cái gì? Chẳng lẽ Ngô Tà thật sự là đứa trẻ cậu ôm ra khỏi quan tài?" Bàn Tử

Trương Khởi Linh cúi đầu, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm tã lót trong tay, nhớ lại chuyên cũ.

-"Tôi không biết Ngô Tà có phải đứa trẻ đó hay không, nhưng tôi khẳng định, tôi xác thực có ôm một đứa trẻ từ quan tài ra." Trương Khởi Linh

-"Anh khẳng định đứa trẻ còn sống, không có biến thành bánh tông?" Giải Vũ Thần

-"Nhịp tim và hơi thở của nó đều rất bình thường, trên người mặc y phục thời Tây Chu, yên tĩnh ngủ trong tã lót này." Trương Khởi Linh

Trương Khởi Linh chậm rãi nhớ những kí ức đã bị lãng quên từ lâu của mình. Đã nhiều năm trôi qua, cảnh tượng khi đó như cũ rõ ràng trước mắt, hình ảnh đứa trẻ đó vẫn sống động y như thật.

-"Từ thời Tây Chu đến nay đã hơn ba ngàn năm, đứa trẻ đó sao có thể còn sống được?" Phan Tử

-"Đừng quên, cha mẹ nó là người nào. Tây Vương Mẫu, đó là tổ tông nghiên cứu thuật trường sinh. Bà ta nếu đã để con mình, ở hoàn cảnh đặc biệt ngủ say ba ngàn năm, chờ bạch mã hoàng tử hôn nó tỉnh dậy, cũng không phải không thể đi!" Hắc Nhãn Kính

-"Hắc gia, theo những gì cậu nói. Tiểu Thiên Chân của chúng tôi biến thành người đẹp ngủ trong rừng, Tiểu Ca chính là bạch mã hoàng tử hôn đánh thức người đẹp ngủ trong rừng!" Bàn Tử

-"Chính là ý này. Tuy nhiên, Ngô Tà có phải người đẹp ngủ trong rừng không, hiện tại chưa thể xác định, có thể xà mẫu nhận nhầm người rồi!" Hắc Nhãn Kính

-"Điều này cũng có khả năng. Tôi nói rồi, đường đường là Tiểu Tam Gia Ngô gia, làm sao biến thành lão quái vật sống ba ngàn năm?" Bàn Tử

Giải Vũ Thần không muốn nghe lời vô nghĩa của hai người này, vì vậy kéo Phan Tử sang một bên, lặng lẽ hỏi hắn.

-"Phan Tử, cậu nghĩ lại lần nữa, xà mẫu làm sao nhận ra Ngô Tà?" Giải Vũ Thần

Phan Tử cũng không hiểu rõ, xà mẫu vì sao đột nhiên thay đổi thái độ, chỉ có thể đem tình hình lúc đó, cùng Giải Vũ Thần một năm một mười miêu tả một lần.

Sau khi nghe Phan Tử giải thích, Giải Vũ Thần rơi vào trầm tư, theo Phan Tử nói, xà mẫu là sau khi Ngô Tà chảy máu, mới nhận ra Ngô Tà, cũng chính là nói, máu của Ngô Tà mới là thứ khác biệt so với người khác, đồng thời cũng là tượng trưng cho thận phận hắn.

Thẳng đến lúc này, hắn rốt cuộc tin tưởng, Ngô Tà mười phần có tám chín phần là đứa trẻ đó.

Nếu đây là sự thật, như vậy liền lí giải được vì sao cửu môn lại chọn Ngô Tà bồi dưỡng, bởi vì có một số nơi, chỉ có Ngô Tà mới có thể đi, có những bí mật, người trong cuộc, Ngô Tà mới có thể tìm ra được!

Thế cục này đã thiết lập hơn ba ngàn năm trước, rốt cuộc có liên quan gì đến lão cửu môn, cùng Trương Khởi Linh lại có liên quan gì? Giải Vũ Thần háo hức muốn hiểu nó, nhưng hắn biết việc này không vội, chí ít cũng phải đợi Ngô Tà đi ra từ vẫn ngọc rồi nói.

Nhưng, vạn nhất Ngô Tà không thể ra khỏi vẫn ngọc, vạn nhất cậu quay lại ba ngàn năm trước thì sao?

Bởi vì trong vẫn ngọc rốt cuộc có thứ gì, ai cũng không biết.

Ngô Tà và Trần Văn Cẩm lại ở trong vẫn ngọc gặp phải thứ gì, cũng không ai biết cả.

Giải Vũ Thần lại đi đến trước mặt Trương Khởi Linh, ngồi xổm xuống.

-"Ngô Tà vào vẫn ngọc, có thể gặp nguy hiểm không?" Giải Vũ Thần

-"Sẽ không nguy hiểm tính mạng, nhưng cậu ấy có thể gặp phải thứ gì đó đáng sợ hơn cái chết." Trương Khởi Linh

Trương Khởi Linh trong lòng khiếp sợ mà nói.

Giải Vũ Thần không khỏi rùng mình, rốt cuộc sự tình đáng sợ như thế nào, sẽ khiến một nam nhân cường đại như thần dọa thành như vậy?

Chương 62: Chờ Đợi Dài Lâu

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, lối vào vẫn ngọc không một tiếng động, bọn họ không biết Ngô Tà sẽ ở bên trong bao lâu, cũng không biết cậu có ra hay không. Nhưng không ai muốn rời đi. Cuối cùng vẫn là Hắc Nhãn Kinh nhắc nhở Giải Vũ Thần.

-"Hoa Nhi gia, chúng ta đợi như vậy cũng không phải là cách." Hắc Nhãn Kính

-"Tôi không thể mặc kệ sống chết của Ngô Tà!" Giải Vũ Thần

-"Nhưng mà, Giải Liên Hoàn còn ở bên ngoài đợi chúng ta, vết thương của ông ấy, không thể trì hoãn!" Hắc Nhãn Kính

Vấn đề này, bọn họ còn nói, Giải Liên Hoàn bị thương nghiêm trọng, nơi này thiếu thuốc điều trị, không ra ngoài xử lí, e rằng thật sự quá muộn.

Giải Vũ Thần cân nhắc đi cân nhắc lại, quyết định trước đem Giải Liên Hoàn ra ngoài rồi nói.

-"Phan Tử, cậu có muốn cùng chúng tôi quay về?" Giải Vũ Thần

Phan Tử rất khó xử, Tam gia nhờ hắn chiếu cố Ngô Tà, nhưng hiện tại Ngô Tà vào vẫn ngọc, sống chết không rõ.

Hắn cũng rất lo lắng cho Tam gia, nhưng lại không thể mặc kệ sống chết của Ngô Tà.

Bàn Tử nhìn ra hắn rối rắm.

-"Phan gia, cậu trước nên trở về chiếu cố Tam gia đi, tôi và Tiểu Ca ở đây chờ Thiên Chân là được. Nơi này ngoại trừ xác rắn mào gà cũng không có cái gì để ăn. Nguồn cung của chúng tôi có hạn, lưu lại càng nhiều người, thời gian kiên trì ngược lại càng ngắn." Bàn Tử

Phan Tử cũng nghĩ như vậy, đã đi đến bước này, chính mình lưu lại, cũng không giúp được gì.

-"Bàn gia, đồ ăn của tôi đều để lại cho các cậu, các cậu nhất định phải đem Tiểu Tam Gia quay về!" Phan Tử

-"Cậu cứ việc yên tâm, ngay cả khi tôi đi, đợi không được Thiên Chân, Tiểu Ca cũng sẽ không rời đi." Bàn Tử

Phan Tử nhìn Trương Khởi Linh vẫn luôn ôm cái tã lót cổ kia phát ngốc, nghĩ thầm đúng thật là, nếu như Tiểu Tam Gia thật sự không trở lại, người trên đời này thương tâm nhất, e là chính là Trương câm.

-"Trương câm, Bàn Tử, đồ đệ tôi làm phiền các cậu rồi, vô luận thế nào phải đưa cậu ấy ra ngoài. Trên đường chúng tôi sẽ để lại kí hiệu cho các cậu, đi theo kí hiệu, khi các cậu ra ngoài, cũng đỡ phải đi đường vòng." Hắc Nhãn Kính

-"Hạt Tử, đem đồ ăn của chúng ta đều để lại cho họ đi, hy vọng trước khi ăn hết đồ ăn, Ngô Tà sẽ ra tới." Giải Vũ Thần

 Bàn Tử phát hiện, Giải Vũ Thần bọn họ một bước quay đầu ba lần đi ra ngoài, xà mẫu hướng bọn họ nhẹ nhàng mà gật gật đầu.

-"Tôi nói, ngươi nếu đã nghe lời Ngô Tà, cậu ấy cũng phân phó qua, để ngươi bảo hộ năm người chúng tôi ra ngoài. Ngươi sao không đưa bọn họ đi một đoạn?" Bàn Tử

Xà mẫu lắc đầu, rồi lại gật đầu, làm Bàn Tử không hiểu.

Trương Khởi Linh bên cạnh giải thích nói.

-"Nó ra lệnh cho rắn mào gà không cho phép làm bị thương mấy người họ, cũng tương đương với việc bảo hộ bọn họ." Trương Khởi Linh

-"Tiểu Ca, được nha, cậu cũng hiểu xà ngữ thú cưng của Ngô Tà a!" Bàn Tử

Trương Khởi Linh không nói chuyện nữa, tiếp tục ngồi đó phát ngốc.

Thời gian trôi qua rất chậm, hai người bọn họ mắt to trừng mắt nhỏ ngồi cách không xa vẫn ngọc chờ Ngô Tà.

Bọn họ bây giờ đang ở rất gần vẫn ngọc.

Dưới sự năn nỉ ỉ ôi của Bàn Tử, xà mẫu rốt cuộc cũng nhượng bộ, để bọn họ tới gần vẫn ngọc, gần đến mức chỉ cần có người xuất hiện ở cửa động, bọn họ liền có thể nhìn thấy.

Nhưng xà mẫu vẫn không cho Trương Khởi Linh vào vẫn ngọc, nó nhớ Ngô Tà đã nói, người này vào vẫn ngọc sẽ mất trí nhớ, mà Ngô Tà không hy vọng hắn lại mất trí nhớ.

Trương Khởi Linh đã cố gắng vô số lần, đều không thể tiến thêm bước nào, đành phải bỏ cuộc.

Hắn đứng đó cả ngày, không một tiếng động nhìn chằm chằm lối vào tối om phát ngốc, Bàn Tử cười nói hắn thành 'hòn vọng phu', hắn cũng không có phản ứng gì.

Chương 63: Đường Dài Về Nhà

Giải Vũ Thần bon họ một đường ra ngoài, không gặp rắn mào gà công kích.

Đại khái là mệnh lệnh của xà mẫu, sớm thông qua đường con người không biết, truyền lại cho chúng nó.

Khi bọn họ đến nơi để lại Giải Liên Hoàn, nhưng không phát hiện Giải Liên Hoàn và Chổi đâu.

-"Tam gia, Tam Gia, ngài ở đâu?" Phan Tử

Phan Tử vừa kêu, vừa tìm kiếm xung quanh một vòng, nhưng vẫn không tìm thấy gì. Trừ bỏ cái áo đánh rơi trên đất, có dấu vết rắn bò qua, bất cứ manh mối có giá trị đều không tìm thấy.

Giải Vũ Thần cũng gấp đến lo lắng không ngừng, liên tục hét lên tên Giải Liên Hoàn và Chổi. 

-"Chổi! Giải Liên Hoàn! Các người mau ra đây cho tôi! Giải Liên Hoàn cái lão cáo già, ông lừa tôi hai mươi năm, vừa mới bắt đầu nói, sao lại..." Giải Vũ Thần

Hắc Nhãn Kính nhìn thấy mặt Tiểu Hoa vẫn luôn thái sơn đè đầu(*), gấp đến độ mặt đỏ bừng, nói chuyện có chút lộn xộn. Sợ rằng hắn làm ra điều gì đó nguy hiểm, vội khuyên giải nói.

(*)泰山压顶 [tàishānyādǐng] áp lực lớn.

-"Hoa Nhi gia, cậu trước bình tĩnh đã, có thể họ tự mình rời đi!" Hắc Nhãn Kính

-"Ông ta bị thương thành như vậy, sao có thể tự mình đi?" Giải Vũ Thần

-"Nam nhân Giải gia các cậu, không phải đều có thói quen chuẩn bị biện pháp dự phòng cho mình sao? Nếu như dễ dàng chết ở nơi này, còn có thể là Giải Liên Hoàn?" Hắc Nhãn Kính

Giải Vũ Thần nghe, cảm thấy Hắc Nhãn Kính nói cũng có lí.

-"Vậy cậu nói, ông ta có thể đi đâu?" Giải Vũ Thần

Phan Tử cũng sốt ruột mà nói.

-"Hoa Nhi gia, ngài nói Tam gia có phải hay không bị rắn mào gà lôi đi rồi?" Phan Tử

-"Trên mặt đất có rất nhiều dấu vết rắn bò qua, thật sự khó nói." Giải Vũ Thần

-"Nói như vậy thì không phải. Xà mẫu nghe lời Ngô Tà nhất, mà nó lại là lão tổ tông của rắn mào gà, Giải Liên Hoàn làm chú ba Ngô Tà nhiều năm, rắn mào gà không nể mặt tăng cũng phải nể mặt phật, cũng sẽ không làm hại ông ấy!" Hắc Nhãn Kính

-"Hắc gia, nếu rắn mào gà lôi Tam gia đi trước khi xà mẫu nhận thân với Tiểu Tam Gia thì sao?" Phan Tử

-"Tôi nói cậu cái miệng quạ, như thế nào không nói ra câu nào nghe lọt tai(*)!" Hắc Nhãn Kính

(*)壶不开提哪壶 [nǎ hú bù kāi tí nǎ hú] Câu tục ngữ trên có nguồn gốc từ một câu chuyện như sau: Người hầu bàn trong quán trà lấy ấm nước chưa sôi pha trà cho khách (lấy nhầm), khiến cho người ta uống nước trà nguội. Bởi vì chữ "提" nghĩa là "nói đến", cho nên nghĩa bóng của câu tục ngữ trên là nói đến chuyện không nên nói, hoặc nói chuyện mà đối phương không thích.

-"Chúng ta có thể giao tiếp với rắn mào gà thì tốt rồi!" Giải Vũ Thần

-"Tiếc là Ngô Tà không có ở đây, nếu hắn ở đây, có thể thực sự giao tiếp cùng rắn mào gà!" Hắc Nhãn Kính

-"Nếu không tìm thấy Giải Liên Hoàn, chúng ta quay lại đợi Ngô Tà đi, đợi Ngô Tà ra, để hắn hỏi xà mẫu, có biết ông ấy rốt cuộc đi đâu?" Giải Vũ Thần

-"Hoa Nhi gia, chúng ta hiện tại không có gì ăn, cứ như vậy chạy đi đợi Ngô Tà, ngay cả khi chúng ta đợi hắn ra, chúng ta còn sức lực trở về sao?" Hắc Nhãn Kính

-"Hoa Nhi gia, Hắc gia, chúng ta ra ngoài trước, tôi lại tìm Tam gia, nếu thật sự tìm không được, tôi liền trở về đợi Tiểu Tam Gia ra." Phan Tử

Giải Vũ Thần vẫn không chịu rời đi, Hắc Nhãn Kính không còn cách, chỉ có thể cùng hắn đi trở lại.

Cách đó không xa, phát hiện đường phía trước, dày đặc rắn mào gà, thấy hai người tới gần, chúng nó lập tức nhướng người lên, làm ra tư thế tấn công, chỉ chờ thời cơ hành động, giống như chờ lệnh tấn công.

-"Được rồi, nó không cho chúng ta quay trở lại." Hắc Nhãn Kính

Họ đã thử nhiều lần, nhưng thấy rắn mào gà không chịu nhường đường, chỉ đành từ bỏ.

-"Các cậu sao lại quay lại?" Phan Tử

-"Có rắn chặn đường, không cho chúng tôi quay trở lại. Xem ra, xà mẫu thật sự nghe lời Ngô Tà, quyết tâm muốn đuổi chúng ta đi. Đã như vậy, nếu Giải Liên Hoàn còn sống, bọn nó cũng sẽ không làm hại ông ta, nếu hắn đã... Vậy chúng ta đi tìm ông ta, cũng vô dụng." Giải Vũ Thần

-"Cho nên, Phan Tử, cậu vẫn là cùng chúng tôi trở về đi. Nếu Tam gia mất tích, Tiểu Tam Gia cũng không rõ sống chết. Chuyện Ngô gia, cậu trước trở về giải quyết một thời gian." Hắc Nhãn Kính

Phan Tử cảm thấy Hắc Nhãn Kính nói có lí, chuyện Ngô gia chấp khẩu(*), xác thực cần có người tạm thời đảm đương, bằng không thực dễ hỗn loạn.

(*)吴家盘口的事: theo sự góp ý của bạn @AnnieNguyen93 thì nghĩa là chuyện địa bàn của Ngô gia.

Vì thế, ba người rời khỏi địa cung, bước đi một đường vững vàng chậm rãi về nhà.

Chương 64: Khổ Đợi Không Đến

Trương Khởi Linh tuy rằng cường đại, chung quy cũng là cơ thể bằng da bằng thịt, cuối cùng cũng có lúc không chống đỡ được.

Qua một ngày, Bàn Tử ngủ dậy, phát hiện không thấy Tiểu Ca đứng làm 'hòn vọng phu' đâu nữa, vội nhảy lên.

-"Tiểu Ca, Tiểu Ca!" Bàn Tử

Hắn dùng sức nhảy lên, nhìn vào trong vẫn ngọc, ngoại trừ cửa động tối đen, cái gì cũng đều không thấy.

Khi Bàn Tử hoang mang lo sợ còn định la to, xà mẫu đột nhiên vươn đầu, nhẹ chạm vào hắn.

-"Tôi nói ngươi làm sao vậy, Tiểu Ca người sống sờ sờ, ngươi để hắn vào vẫn ngọc, liền sẽ mất trí nhớ..." Bàn Tử

Bàn Tử chưa nói hết lời, liền thấy xà mẫu cử động người, Bàn Tử mới phát hiện, Trương Khởi Linh yên ổn nằm cạnh thân rắn, hai mắt nhắm chặt, hô hấp sâu, hóa ra là vì quá mệt mỏi, ngủ rồi!

-"Tiểu Ca, thì ra cậu ở đây, vừa rồi sợ chết tôi rồi!" Bàn Tử

Trương Khởi Linh vẫn luôn ngủ nông, Bàn Tử lại giọng to, một phen ầm ĩ, vẫn là đánh thức hắn.

Bàn Tử thấy hắn mở mắt ra.

-"Tiểu Ca, cậu ngủ tiếp đi. Tôi ở đây nhìn, cũng không biết Thiên Chân muốn ở trong đó ngốc bao lâu, thức ăn của chúng ta không còn nhiều." Bàn Tử

Trương Khởi Linh thật sự cực kì mệt mỏi, cũng không nói gì, mắt mở ra rồi nhắm, lại ngủ tiếp.

Bàn Tử vô cùng buồn chán, phát hiện có một chỗ thú vị. Địa cung này có một chỗ có nước nhỏ xuống, hắn lấy bình nước rỗng tới, ngồi ở đó, một năm một mười đếm từng giọt nước.

Nhìn bình nước đầy lại đổ, đổ lại đầy, sau khi lặp đi lặp lại nhiều lần, Tiểu Ca vẫn chưa tỉnh, hắn đứng dậy, học theo Trương Khởi Linh, đi nhìn lối vào vẫn ngọc.

Lối vào vẫn ngọc, nằm trên bên trên địa cung, giống như nóc Tây Vương Mẫu cung.

Đúng như Ngô Tà nói, lối vào thập phần nhỏ hẹp, chỉ có người gầy mới có thể đi qua, như người Bàn Tử, vô pháp đi vào.

Về điểm này, Bàn Tử cũng tự biết, chưa từng nghĩ đuổi theo Ngô Tà.

Vì vậy, đối với việc chỉ có thể ở bên ngoài chờ Ngô Tà, hắn cũng không kháng cự như Trương Khởi Linh.

Nhớ trước đó, hắn mới vừa đối mặt với xà mẫu bên ngoài vẫn ngọc, Trương Khởi Linh muốn dụ xà mẫu rời đi vào vẫn ngọc, nhưng không ít nỗ lực, nhưng xà mẫu đó cùng Ngô Tà hiện tại nhanh trí như nhau, mặc kệ hắn quậy thế nào, người ta bên dưới chính là canh giữ lối vào, một bước cũng không rời.

Trương Khởi Linh sở dĩ mệt mỏi thành như vậy, ngoài việc ngày đêm đứng bên ngoài nhìn chằm cửa động, cùng hắn ngay từ đầu thể lực tiêu hoa quá lớn không phải không có quan hệ.

Một giấc này của Trương Khởi Linh, dựa theo Bàn Tử tính, ước chừng ngủ ba ngày ba đêm, mới có thể mở mắt.

Nhưng ngày này, bọn họ mỗi ngày chỉ ăn chút, duy trì mạng sống, chỉ hy vọng đồ ăn hết chậm một chút, bọn họ có thể chờ Ngô Tà thêm vài ngày.

Nhưng Ngô Tà như cũ không có động tĩnh, đồ ăn ít đến đáng thương của bọn họ, vẫn là thấy đáy.

-"Tiểu Ca, đây là phần ăn cuối cùng của chúng ta, cậu mấy ngày chưa ăn gì, mau ăn chút đi." Bàn Tử

Bàn Tử đem gói bánh quy nén đưa đến tay Trương Khởi Linh.

Trương Khởi Linh cũng không nói gì, cầm lấy bánh quy, miệng nhỏ chậm rãi nhai.

Bàn Tử lại đưa bình nước đầy cho hắn.

-"Bánh này khô lắm, liền ăn với nước đi." Bàn Tử

-"Cảm ơn cậu, Bàn Tử." Trương Khởi Linh

Từ sau khi hắn tỉnh lại, cùng Bàn Tử nói câu đầu tiên, làm Bàn Tử thiếu chút nữa rưng rưng nước mắt.

Chương 65: Tà Đế Trở Về

Trương Khởi Linh lần này không đứng đợi Ngô Tà, phỏng chừng lời nói của Bàn Tử có tác dụng.

Bàn Tử nói.

-"Tiểu Ca, cậu muốn đợi Ngô Tà, ngồi chờ cũng giống nhau, không nhất thiết phải đứng, quá lãng phí thể lực rồi." Bàn Tử

Bàn Tử quơ quơ túi bánh quy trong tay.

-"Nhìn này, chúng ta chỉ còn nửa gói bánh quy nén. Chúng ta không tiết kiệm chút thể lực, coi như chúng ta đợi được Ngô Tà, chỉ sợ cũng không đủ sức ra khỏi rừng mưa và sa mạc bao la rộng lớn bên ngoài!" Bàn Tử

Trương Khởi Linh cảm thấy lời Bàn Tử nói rất có lí, liền ngồi xuống tảng đá lớn bên cạnh, đối diện với vẫn ngọc tiếp tục phát ngốc.

Bàn Tử thấy xà mẫu vẫn như cũ tận chức trách chặn trước mặt họ, uống ngụm nước, rồi nói với xà mẫu.

-"Kỳ thật ngươi không cần thủ chặt chẽ như vậy, hiện tại chúng ta muốn đi vào, thể lực cũng không cho phép." Bàn Tử

Xà mẫu đương nhiên sẽ không đáp lời hắn, Trương Khởi Linh lại hiếm thấy mở miệng nói.

-"Bàn Tử, cậu yên tâm. Tôi sẽ không vào đâu." Trương Khởi Linh

-"Tiểu Ca, cậu xem như nhìn rõ rồi." Bàn Tử

-"Tôi nếu mất trí nhớ, liền không thể đưa Ngô Tà về nhà!" Trương Khởi Linh

-"Đúng vậy, Ngô Tà vào nhiều ngày rồi, cũng không biết có ăn chưa, có ăn ngọn mặc đẹp không? Nửa gói bánh quy cuối cùng, vẫn là để lại cho cậu ấy, chúng ta uống nhiều nước chút, sẽ không cảm thấy đói nữa!" Bàn Tử

-"Được, để lại cho cậu ấy." Trương Khởi Linh

Cứ như vậy, cả ngày đó, hai người họ chỉ uống nước, còn sót nửa gói bánh quy, chính là không ai ăn một miếng, giữ nó cho Ngô Tà không biết bao giờ mới trở về.

-"Tiểu Ca, sao tôi nhìn cậu, có ba đầu dài vậy?" Bàn Tử

Trương Khởi Linh biết Bàn Tử đói đến hoa mắt, lấy ra một miếng bánh quy nhỏ, đưa cho hắn.

-"Ăn xong quay về đi." Trương Khởi Linh

-"Vậy còn cậu?" Bàn Tử

-"Tôi sẽ đợi." Trương Khởi Linh

-"Vậy tôi cũng không đi, tôi ở đây đợi cùng cậu, chúng ta cùng nhau chờ!" Bàn Tử

-"Bàn Tử, kỳ thật cậu không cần như vậy." Trương Khởi Linh

-"Tiểu Ca, anh nói như vậy, xem tôi là người ngoài rồi! Ngô Tà cũng không phải của riêng cậu, cậu ấy cũng là huynh đệ của tôi, cậu ấy hiện tại gặp chuyện, tôi cứ như vậy vỗ mông rời đi, về sau sao còn mặt mũi gặp cậu ấy!" Bàn Tử

-"Cảm ơn!" Trương Khởi Linh

-"Cậu khách khí với tôi làm gì! Cậu nói, từ Thất Tinh Lỗ Vương cung đến mộ dưới đáy biển Tây Sa, rồi đến Vân Đỉnh Thiên Cung Thanh Đồng môn, lần nào ba người chúng ta đều nguyên vẹn ra ngoài. Cho nên nha, lần này Ngô Tà nhất định sẽ ổn thôi." Bàn Tử

Bàn Tử an ủi Trương Khởi Linh, đồng thời cũng tự an ủi chính mình.

-"Hơn nữa, nếu cậu ấy thật sự là đứa trẻ cậu ôm ra từ đây, như vậy đây chính là nhà của cậu ấy. Cậu ấy lúc này về nhà thăm người thân, có cái gì đáng sợ đâu!" Bàn Tử

Nghe Bàn Tử nói vậy, Trương Khởi Linh trái tim vẫn luôn treo lên, rốt cuộc cũng hạ xuống. Bởi vì lời Bàn Tử nói, không phải không có đạo lý.

Bàn Tử đói đến hữu khí vô lực, sau khi nói chuyện một lúc, liền cảm giác tim đập nhanh, trước mặt tối sầm, nhưng nhất quyết không chịu ăn bánh quy.

-"Tiểu Ca, cất bánh quy trước đi. Tôi nghỉ ngơi một lát, cậu cẩn thận quan sát, nếu Ngô Tà trở lại, cậu lại đánh thức tôi." Bàn Tử

Trương Khởi Linh gật gật đầu.

Bàn Tử lần này ngủ rất sâu, mơ đến loạn thất bát tao(*), mơ cùng quái vật đánh nhau, thì bị Trương Khởi Linh đánh thức.

(*)乱七八糟 (loạn thất bát tao) chỉ sự lộn xộn, lung tung, rối loạn như một mớ hỗn độn. Thành ngữ này có thể được sử dụng để mô tả những thứ hữu hình, như một căn phòng lộn xộn, hoặc những thứ trừu tượng hơn, như một cuộc sống lộn xộn.

-"Bàn Tử, tỉnh tỉnh." Trương Khởi Linh

-"Sao vậy, Tiểu Ca? Tôi đang bận đây!" Bàn Tử

Bàn Tử mơ mơ màng màng mà nói.

-"Ngô Tà trở lại rồi!" Trương Khởi Linh

Bàn Tử lập tức tỉnh táo tinh thần, theo hướng Trương Khởi Linh chỉ, phát hiện Ngô Tà nằm bên cạnh xà mẫu!

-"Thiên Chân, cậu còn biết đường ra à, làm Bàn gia tôi lo chết rồi!" Bàn Tử

Bàn Tử chuẩn bị muốn chạy tới ôm Ngô Tà, nhưng bị Trương Khởi Linh kéo lại.

-"Nhẹ chút, cậu ấy bị thương!" Trương Khởi Linh

Chương 66: Ngực Bị Thương

Bàn Tử nghe Trương Khởi Linh nói, tức khắc ngây cả người.

-"Tiểu Ca, cậu nói Thiên Chân bị thương? Xảy ra chuyện gì? Bị thương ở đâu? Chẳng lẽ trong vẫn ngọc còn có cao thủ lợi hại hơn Thiên Chân sao?" Bàn Tử

Bàn Tử vừa nói, vừa ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nâng đầu Ngô Tà lên, phát hiện tuy rằng râu ria bờm xờm, nhưng đầu không bị thương.

-"Tạ ơn trời đất, cũng may mặt không bị thương. Nhưng sao râu dài vậy, bao lâu rồi chưa cắt nhỉ! Vết thương trên vai, nhìn có vẻ không sao, lành rất nhanh!" Bàn Tử

Bàn Tử giống như bà mẹ già lo lắng, kiểm tra vết thương từ đầu tới chân từng cái từng cái một, khi móng vuốt của hắn lần nữa chuẩn bị chạm xuống, lại bị Trương Khởi Linh ngăn lại.

-"Cẩn thận, trên ngực có vết thương mới, đã băng bó tốt!" Trương Khởi Linh

Bàn Tử nghe vậy vội dùng tay nhẹ kiểm tra vết thương, đích thực đã được băng bó, vừa nhìn là biết bút tích của Trương Khởi Linh.

-"Được nha, Tiểu Ca, tay chân đủ nhanh nhẹ nha!" Bàn Tử

Đảo mắt lại thập phần nghĩ đến là sợ.

-"Thiên Chân đáng thương, sao lại bị thương ở đây, nếu lên thêm một chút, mạng nhỏ này sẽ không giữ được! Ai ra tay tàn nhẫn như vậy, Bàn gia ta sẽ không tha cho hắn!" Bàn Tử

Trương Khởi Linh sắc mặt rất khó xem.

-"Bị đạn bắn, đạn trong người cậu ấy, đã lấy ra. Đã băng bó đơn giản, tôi chỉ lại băng bó cho cậu ấy một chút." Trương Khởi Linh

-"Tôi không nghe lầm đi, thế nhưng là vết thương do đạn bắn! Trong vẫn ngọc này chẳng lẽ còn có bọn đầu trộm đuôi cướp sao? Không được, tôi phải đi qua xem." Bàn Tử

-"Cậu không vào được." Trương Khởi Linh

-"Tôi chỉ đứng xem một chút, không đi vào!" Bàn Tử

Xà mẫu lần này không ngăn cản Bàn Tử, Bàn Tử cuối cùng cũng đến gần vẫn ngọc. Hắn giơ đèn pin trên tay, dùng sức nhảy lên, cố gắng nhìn rõ tình cảnh bên trong vẫn ngọc, nhưng cái gì cũng không thấy.

Hắn không bỏ cuộc, tiếp tục nhảy lên vài lần, lại nhìn thấy một người phụ nữ tóc dài vụt qua cửa động, dung mạo người phụ nữ, giống y hệt Tây Vương Mẫu giả ngồi trên ngai vàng, chỉ là thoạt nhìn trẻ tuổi hơn chút.

-"Tiểu Ca, Tây Vương Mẫu thật ở trong vẫn ngọc. Bà ta có thể không yên tâm vết thương của Ngô Tà, vẫn ở cửa động nhìn ra bên ngoài!" Bàn Tử

-"Là bà ta đưa Ngô Tà ra ngoài, vết thương này phỏng chừng cũng là bà ta xử lí, chỉ là thủ pháp không thuần thục lắm!" Trương Khởi Linh

-"Xem ra, thật sự là mẹ ruột Ngô Tà! Còn không yên tâm cậu ấy! Ai, thật đáng thương! Vậy cậu có nhìn thấy Trần Văn Cẩm không?" Bàn Tử

-"Không có. Chúng ta mau rời khỏi đây, vết thương của Ngô Tà không thể trì hoãn nữa!" Trương Khởi Linh

-"Được, chúng ta đưa Thiên Chân rời khỏi đây trước. Bí mật trong vẫn ngọc này, đợi cậu ấy tỉnh lại, chúng ta lại hỏi cậu ấy đi, nếu như có người làm tổn thương hắn, thật sự trốn ở đây. Chờ Bàn gia ta giảm béo thành công, lại đến trả thù cho Ngô Tà!" Bàn Tử

-"Người đó không ở trong vẫn ngọc!" Trương Khởi Linh

-"Tiểu Ca, sao cậu biết?" Bàn Tử

-"Trong vẫn ngọc chỉ có Tây Vương Mẫu và Trần Văn Cẩm, bọn họ sẽ không hại Ngô Tà." Trương Khởi Linh

-"Tiểu Ca, sao tôi cảm thấy, Ngô Tà sau khi trở lại, đầu óc cậu thanh tỉnh không ít nha! Chẳng lẽ, chứng mất trí nhớ của cậu không trị mà khỏi rồi?" Bàn Tử

-"Không rõ cùng Ngô Tà có liên quan hay không, nhưng tôi xác thực nhớ được rất nhiều điều." Trương Khởi Linh

-"Xem ra, chuyến này Ngô Tà đi không uổng công, viên đạn này cũng không vô ích, ít nhất, đem trí nhớ của cậu tìm trở lại!" Bàn Tử

Bàn Tử biết, Ngô Tà luôn nhớ mãi không quên, đó là vấn đề Trương Khởi Linh thường xuyên mất trí nhớ. Cũng tốt, chờ tiểu tử tỉnh lại, biết được Tiểu Ca lại nhớ ra một số chuyện, còn không cao hứng điên sao!

Chương 67: Cáo Biệt Rời Đi

Vì Ngô Tà bị thương ở ngực, Trương Khởi Linh chỉ có thể ôm cậu đi.

Bàn Tử còn cười nói.

-"Tiểu Ca, Thiên Chân rõ ràng là Vương Tử, nhưng cậu vẫn cứ một mực ôm kiểu công chúa, nếu để cậu ấy biết chuyện này, xem cậu ấy có cắt cậu không!"

-"Cậu ấy bị thương trên ngực." Trương Khởi Linh

-"Được rồi, không đùa nữa! Nhưng mà, trước khi chúng ta đi, còn có một việc nữa phải làm." Bàn Tử

-"Hửm?" Trương Khởi Linh

-"Chúng ta nói với Tây Vương Mẫu và mẫu một tiếng, cáo biệt a, bọn họ cũng là người thân và sủng vật của Thiên Chân. Chúng ta cứ như vậy đưa Thiên Chân đi, cũng không thích hợp đi." Bàn Tử

-"Được." Trương Khởi Linh

Trương Khởi Linh cũng dứt khoát, ôm Ngô Tà, nhảy đến lối vào vẫn ngọc, hướng vào bên trong cúi đầu thật thấp ba cái.

Trương Khởi Linh có nhãn lực cực tốt, hắn nhìn thấy rõ, Tây Vương Mẫu tóc dài đứng cách mình và Ngô Tà chỉ vài bước, chậm rãi gật gật đầu, lại dơ tay chỉ chỉ bên ngoài, ý là bảo hắn nhanh chóng đem Ngô Tà rời khỏi đây!

Trương Khởi Linh đối với bà ấy nhẹ giọng nói.

-"Yên tâm, tôi sẽ bảo vệ tốt cậu ấy." Trương Khởi Linh

Sau đó, hắn quay người nhảy xuống, nói Bàn Tử.

-"Chúng ta đi." Trương Khởi Linh

Lúc này Bàn Tử đã cùng xà mẫu nói lời cáo biệt, trong khoảng thời gian này, hắn cùng xà mẫu mối quan hệ tình bạn phát triển tốt đẹp, giờ phải rời đi, thật có chút không nỡ.

Cứ như vậy, Trương Khởi Linh ôm Ngô Tà, sau lưng đeo hắc kim cổ đao và đại bạch chân chó(*), theo con đường đã đi, ra ngoài địa cung.

(*)大白狗腿 đao của Ngô Tà thường đeo sau thắt lưng.

Cũng may trên đường, đều có kí hiệu của Hắc Nhãn Kính và Tiểu Hoa để lại, tiết kiệm không ít sức lực.

Nhưng họ đã không ăn trong vài ngày, cơ thể yếu ớt lợi hại.

Vốn là phần ăn ít ỏi để lại cho Ngô Tà, bởi vì Ngô Tà hôn mê bất tỉnh vô pháp ăn, cũng đã trở thành thức ăn cứu mạng của họ.

Sau khi đến rừng mưa, ngay cả thức ăn cứu mạng cũng ăn hết. Họ chỉ đành trên đường đi, tìm chút bọ cạp chuột nướng ăn.

-"Tiểu Ca, cậu ôm Thiên Chân suốt đường đi rồi, hay là, cậu nghỉ ngơi chút, để tôi tới... " Bàn Tử

Không để Bàn Tử nói hết, Trương Khởi Linh liền nói.

-"Không cần." Trương Khởi Linh

-"Tôi biết cậu thể lực tốt, nhưng còn chặng đường dài phía trước, thể lực cậu tốt đến đâu, cũng chịu không nổi đâu!" Bàn Tử

-"Tôi không sao." Trương Khởi Linh

-"Bỏ đi, nào cậu chịu không nổi, nhất định phải nói với tôi nha, đừng chịu đựng!" Bàn Tử

-"Được."

-"Xem ra, Thiên Chân nhà họ dưỡng rắn rất đáng tin cậy, nói hộ tống chúng ta trở về, thật sự đường đều được dọn sạch. Cậu xem, trên đường đi, ngoại trừ vài con bọ cạp chuột làm thức ăn cho chúng ta, cái gì côn trùng có độc thú dữ, chúng ta một con cũng không gặp." Bàn Tử

Trương Khởi Linh đưa tay chạm trán Ngô Tà, cau mày.

-"Cơn sốt chưa hạ, chúng ta phải nhanh lên." Trương Khởi Linh

-"Đưa khăn cho tôi, tôi đi nhúng chút nước, cho cậu ấy hạ nhiệt. Sốt cao ba ngày rồi, không thể cứ để như vậy được." Bàn Tử

Khi Bàn Tử quay lại, trong tay thình lình ôm một con thỏ.

-"Đâu ra vậy?" Trương Khởi Linh

-"Rắn mào gà đưa chúng ta lễ vật chia tay, còn rất mập. Lát nướng ăn, rồi chúng ta gấp rút lên đường." Bàn Tử

Trương Khởi Linh cầm con thỏ, xem xét nửa ngày, lại đưa cho Bàn Tử.

-"Không có độc." Trương Khởi Linh

-"Tôi biết không có độc, đây, khăn ướt, cậu đắp lên trán Ngô Tà, tôi đi nướng thỏ!" Bàn tử

Trương Khởi Linh nhận khăn ướt trong tay Bàn Tử, đắp lên chán Ngô Tà.

Chờ Bàn Tử nướng chín thỏ, định mang cho Trương Khởi Linh ăn, phát hiện hắn thế nhưng ôm Ngô Tà ngủ rồi. 

Mấy ngày nay, bất kể ngày đêm, Trương Khởi Linh đều ôm Ngô Tà không buông tay, sợ giống như buông tay, người sẽ liền biến mất.

Thấy hắn bây giờ cuối cùng cũng có thể yên ổn ngủ, Bàn Tử cũng không nỡ đánh thức, liền ăn phần thịt của mình trước, để lại một phần, để Trương Khởi Linh tỉnh lại cho hắn ăn sau.

Chương 68: Sa Mạc Giải Cứu

Bởi vì trong lòng vẫn luôn nghĩ về vết thương của Ngô Tà, Trương Khởi Linh rất nhanh liền tỉnh dậy.

Không đợi hắn mở mắt, đã ngửi thấy mùi thịt nướng.

-"Tiểu Ca, tỉnh. Tới, thỏ nướng của cậu!" Bàn Tử

Trương Khởi Linh cũng không khách khí với Bàn Tử, nhận thịt nướng liền ăn.

Đại khái là vì quá đói, ăn có chút nhanh, liền bị sặc ho khan nửa ngày.

Bàn Tử vội đưa bình nước qua.

-"Tiểu Ca, cậu ăn chậm chút. Đợi cậu ăn xong, chúng ta liền xuất phát. Phía trước không xa, chính là ranh giới giữa rừng mưa và sa mạc, chúng ta chuẩn bị thêm nước mới được. Cậu ăn trước đi, tôi đi lấy thêm chút nước." Bàn Tử

Bàn Tử nói, đứng dậy.

-"À, đúng rồi, tôi mới vừa thay khăn ướt cho Thiên Chân một lúc, tạm thời không có việc gì." Bàn Tử

Lại lần nữa lên đường, Bàn Tử cảm thấy bản thân cuối cùng nhìn không còn thấy hai hình ảnh chồng lên nhau nữa, chân bước đi cũng có sức hơn.

-"Có một cậu nói rất hay. Người là sắt, cơm là thép. Bữa không ăn thì đói(*). Tiểu Ca, cậu nói, mấy ngày nay đều không ăn no rồi. Lần này tốt rồi, Bàn gia tôi, cuối cùng lại có sức lực lớn tiếng nói chuyện." Bàn Tử

(*)人是铁,饭是钢。一顿不吃饿的慌: Con người là sắt, cơm là thép: Con người dù có bản lĩnh như thép cũng phải có vật chất đảm bảo là lương thực.

Câu nói này xuất phát từ "Con người là sắt, cơm là thép, bữa không ăn thì đói". Như ngạn ngữ dùng ẩn dụ, so sánh để so sánh con người với sắt, cơm với thép, rồi so sánh con người với cơm, nhấn mạnh rằng con người dù có quyền thế đến đâu cũng phải ăn, ý là muốn nhấn mạnh tầm quan trọng của việc ăn. Với giọng điệu châm biếm, hài hước. Một người dù có ý chí sắt đá như thép cũng phải có vật chất đảm bảo cho ăn uống, nếu không sẽ đói bụng xấu hổ, ý chí sẽ không ngoan cố như vậy. Vì thép cứng hơn sắt nên nó nhấn mạnh tầm quan trọng của vật liệu cơ bản. Thứ hai, đồng âm đanh thép và hoảng loạn được sử dụng để tiện cho giao tiếp như ca dao tục ngữ.

-"Tiết kiệm sức lực." Trương Khởi Linh

Trương Khởi Linh luôn lời ít ý nhiều, có thể dùng một chữ, tuyệt đối sẽ không nói hai chữ.

Bàn Tử đương nhiên biết ý của hắn.

-"Tiểu Ca, ý của cậu, tôi hiểu. Ra khỏi rừng mưa chính là sa mạc. Không có đồ ăn thức uống khổ mấy ngày, còn ở phía sau. Bất quá, khó được có chuyện cao hứng, cậu để tôi bày tỏ tâm tình vui sướng đi." Bàn Tử

-"Được." Trương Khởi Linh

Sau khi tiến vào sa mạc, Vương Bàn Tử không còn tâm trạng để đùa nữa.

Dưới chân là cát vàng mênh mông, trong tầm mắt nhìn thoáng qua cũng chỉ là màu vàng miên man, thỉnh thoảng có ít cây xanh, cũng là nhìn rất gần, nhưng đi lại thật sự xa.

Ban ngày mặt trời mọc lên, rồi lại lặn xuống.

Ban đêm mặt trăng lặn xuống, lại mọc lên.

Không biết đi được mấy ngày, Vương Bàn Tử rốt cuộc cũng chống đỡ không nổi, trước mắt tối sầm, ngất đi.

-"Bàn Tử, Bàn Tử!" Trương Khởi Linh

Trương Khởi Linh khó khăn ngồi xổm xuống, khàn giọng, gọi Bàn Tử vài câu, cũng không gọi được hắn tỉnh, chỉ đành phải cong lưng, trước trói Bàn Tử sau lưng, lại đem Ngô Tà ôm lên.

-"Bàn Tử, cậu thật sự phải giảm cân!" Trương Khởi Linh

So với Ngô Tà, Bàn Tử thật quá nặng! (Tiểu Ca tiêu chuẩn kép quá đi=))

Ngô Tà và Bàn Tử, Trương Khởi Linh đều không nghĩ từ bỏ.

Đành phải mang theo hai cái chai dầu(*), gian nan mà bước đi về phía trước.

(*)拖油瓶 không rành nghĩa lém.

Nếu là huynh đệ tốt, theo lời Bàn Tử nói, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia. Thiết tam giác, một mảnh cũng không thể thiếu!

Đến khi thật sự đi không nổi nữa, Trương Khởi Linh mới từ từ ngồi xổm xuống, trước để chân Bàn Tử chạm đất, giảm bớt trọng lượng trên người, sau chậm rãi ngồi xuống. Sau đó cởi áo khoát của Bàn Tử, đắp lên người Ngô Tà.

Sau khi mọi thứ ổn thỏa, mới ôm Ngô Tà thiếp đi.

(Bàn Tử kiểu ủa sao lạnh zị quài em ai hia??)

...

Khi Bàn Tử tỉnh lại, phát hiện Phan Tử ngồi cạnh mình.

-"Phan Tử, thật sự là cậu? Không phải tôi hoa mắt chứ!" Bàn Tử

-"Bàn gia, cậu cuối cùng tỉnh rồi. Uống ngụm nước trước." Phan Tử

Bàn Tử nhận ấm nước Phan Tử đưa tới, uống một miếng, đột nhiên nhớ tới Tiểu Ca và Ngô Tà.

-"Tiểu Ca và Ngô Tà đâu?" Bàn Tử

-"Yên tâm, bọn họ đang ở trong lều khác. Trương gia đã sớm tỉnh, Tiểu Tam Gia cũng đã hết sốt rồi." Phan Tử

-"Sao chúng tôi ở đây? Là cậu cứu chúng tôi?" Bàn Tử

-"Không phải. Là Định Chủ Trác Mã cứu các cậu. Vốn dĩ tôi và Hoa Nhi gia Hắc gia đã sớm ra ngoài, nhưng tôi không yên tâm Tiểu Tam Gia, nên chờ ở đây, tình cờ gặp Định  Mã và Trát Tây, bọn họ ở đây đặc biệt đợi các cậu, vì vậy tôi liền cùng họ đợi ở đây." Phan Tử

-"Vậy tôi phải cảm ơn cảm ơn ân nhân cứu mạng." Bàn Tử

-"Bàn gia, nếu cậu muốn cảm ơn, hãy cảm ơn Trương gia trước. Nếu không có hắn, cậu và tiểu tam gia chỉ sợ có lẽ sẽ không đến được đây." Phan Tử

Phan Tử đem tình hình phát hiện ba người bọn họ, nói qua với Bàn Tử một lần.

Bàn Tử nghe xong cảm động đến rơi nước mắt.

-"Tôi chỉ biết Tiểu Ca đối tốt với Thiên Chân, không nghĩ đến, thời khắc mấu chốt, cậu ấy với tôi cũng không tệ. Thế nhưng cõng tôi, ôm Thiên Chân, một người lại đi đường xa như vậy! Thật sự không hề dễ dàng!" Bàn Tử

Chương 69: Ký Ức Cũ

Bàn Tử lại lần nữa thấy Trương Khởi Linh, hắn lại thay băng vết thương trên ngực Ngô Tà.

-"Tiểu Ca, vết thương Thiên Chân sao rồi?" Bàn Tử

-"Không sao rồi." Trương Khởi Linh

-"Khôi phục cũng rất nhanh." Bàn Tử

Bàn Tử đưa tay sờ trán Ngô Tà.

-"Đã hạ sốt rồi, miệng vết thương cũng gần như khôi phục, nhưng vì sao vẫn chưa tỉnh?" Bàn Tử

Trương Khởi Linh nhìn Ngô Tà, trầm mặc không nói.

-"Cái kia, Tiểu Ca, cảm ơn cậu nha!" Bàn Tử

Trương Khởi Linh không nói gì, ánh mắt nhìn về phía Bàn Tử, nghi hoặc khó hiểu.

-"Phan Tử nói, là cậu đem tôi và Ngô Tà, đưa tới đây. Cậu nói Ngô Tà là người bệnh, không tính đi, tôi không bệnh không bị thương, thế nhưng cũng ngất đi, thật là ngại quá!" Bàn Tử

Trương Khởi Linh cuối cùng hiểu ý Bàn Tử.

-"Nếu như là Ngô Tà, cũng sẽ làm vậy." Trương Khởi Linh

Bàn Tử nghe Trương Khởi Linh nói, vô cùng cảm động.

-"Đúng vậy, Ngô Tà là người như vậy. Đừng nói hai anh em chúng ta, cho dù là người lạ trên đường, cậu ấy đều sẽ không từ bỏ! Đôi khi thấy cậu ấy quá ngốc, quá ngây thơ. Nhưng hiện tại nghĩ, Vương Bàn Tử tôi, có thể kết bạn với Ngô Tà, có thể cùng cậu ấy làm huynh đệ, là phần phước ba đời của tôi!" Bàn Tử

Bàn Tử đi tìm Định Chủ Trác Mã và Trát Tây cảm ơn ân cứu mạng.

Trương Khởi Linh nhìn khuôn mặt an tĩnh ngủ của Ngô Tà, đột nhiên thấy cảnh tượng này rất quen thuộc.

Từ khi nào, hắn cũng như vậy lặng lẽ nhìn khuôn mặt an tĩnh ngủ của một người phụ nữ, suốt ba ngày, không nhúng nhích! Đó là mẹ của hắn, người đã đưa hắn đến thế giới này!

Trong ba ngày đó, hắn học cách khóc. Mà trước đây, hắn chưa bao giờ chảy nước mắt.

Từ khi hắn còn nhỏ, bị người trong tộc đưa xuống mộ, họ lấy máu hắn, dùng đối phó sinh vật kì lạ trong mộ, nhưng hắn đều không khóc,

Lúc nhỏ, hơi ấm duy nhất, là một gương mặt mơ hồ tươi cười, của một chàng trai trẻ tuổi.

Người kia đau lòng mà ôm hắn trong ngực, nhẹ nhàng băng bó miệng vết thương trên tay hắn, nhẹ giọng nói với hắn: "Sau này đừng hở tí là cắt cổ tay lấy máu, cũng đừng cho người khác máu của cậu, nhớ kĩ, cậu cũng sẽ đau đó."

Nhưng hắn không thể nhớ rõ, người đó có trông thế nào.

Cho đến lúc này, gương mặt kia bỗng nhiên cùng Ngô Tà chồng lên nhau. Tại sao lại như vậy?

-"Ngô Tà, thật sự là cậu sao?" Trương Khởi Linh

Trương Khởi Linh nắm chặt tay Ngô Tà, nhẹ giọng nói, không biết là hỏi chính mình, hay là hỏi Ngô Tà.

Bây giờ xem ra, Ngô Tà là người khi hắn còn nhỏ bất lực, khi hắn chịu đủ khi dễ, người đó cho hắn hơi ấm! Là mối liên hệ duy nhất của hắn và thế giới này!

-"Ngô Tà, mấy ngày tiến vào vẫn ngọc, cậu đến tột cùng đã trải qua những gì?" Trương Khởi Linh

Trương Khởi Linh dùng ngón tay vuốt ve chân mày Ngô Tà, nhẹ giọng tự nói với mình.

-"Cậu rốt cuộc có chấp niệm đến thế nào, mới có thể đưa cậu trở lại quá khứ, gặp tôi khi còn nhỏ?" Trương Khởi Linh

Trương Khởi Linh đầu linh quang chợt lóe, đột nhiên nghĩ đến mặt khác kì lạ ủa chuyện này.

-"Vị trí vết thương trên ngực của cậu, sao lại quen thuộc, tôi có phải đã gặp qua?" Trương Khởi Linh

Đúng lúc này, Ngô Tà nói mớ, nhìn bộ dạng, rất sốt ruột.

-"Tiểu Ca, chạy mau!" Ngô Tà

Ngô Tà khàn cả giọng kêu lên, một đoạn kí ức nhiều thập niên trước, đột nhiên mở khóa.

Trong đầu Trương Khởi Linh giống như một thước phim, hiện lên rất nhiều hình ảnh, một đám người mặc quân phục, cầm súng đuổi theo sau, một người trẻ tuổi, ở phía trước liều mạng chạy.

Mắt thấy người thanh niên sắp bị đuổi kịp, trước mặt bổ nhào về phía một người, thẳng tắp mà che họng súng tối om.

Tiếng súng vang lên, người thanh niên trước khi ngã xuống hét lên: "Tiểu Ca, mau chạy!"

Phát súng đó, trúng vào ngực người đó...

Chương 70: Trở Lại Hàng Châu

Khi Bàn Tử trở lại, phát hiện Trương Khởi Linh và Ngô Tà đã cùng ngủ rồi.

-"Phan Tử, Tiểu Ca quá mệt rồi, chúng ta nghỉ ngơi thêm hai ngày, để hắn khôi phục thể lực, lại xuất phát." Bàn Tử

Phan Tử đi vào theo phía sau, thấy hai người ngủ ngon, gật gật đầu.

Hai người bước ra ngoài, vừa nói chuyện.

-"Trương gia đối với tiểu tam gia thật là tốt." Phan Tử

-"Còn không phải sao. Tiểu Ca đối với Thiên Chân, thật là cầm trên tay sợ rơi, ngậm trong miệng sợ tan, bảo bối nha!" Bàn Tử

-"Bàn gia, sao tôi nghe lời của cậu, nồng vị chua nha!" Phan Tử

-"Cậu ngàn vạn lần đừng hiểu lầm, tôi tự hiểu lấy mình, tự biết mình không thể so với Thiên Chân. Cho nên, có thể kết bạn với Thiên Chân và Tiểu Ca, tôi rất vừa lòng!" Bàn Tử

-"Bàn gia rộng lượng, Phan Tử bội phục!" Phan Tử

Hai ngày sau, bốn người họ cáo biệt Định Chủ Trát Mã và Trát Tây, đến gần quốc lộ, ngăn một chiếc xe đi qua, đi nhờ đến sân bay gần nhất, về tới Hàng Châu.

Phan Tử trực tiếp đến bàn khẩu(*) của Ngô Tam Tỉnh, Bàn Tử và Trương Khởi Linh đưa Ngô Tà về nhà.

(*)盘口: giống kiểu địa bàn.

Ngô Sơn Cư.

Vương Minh ỷ(*) vào Ngô Tà, đang bận chơi game.

(*)顶着一张 kiểu vựa vào mặt mũi người khác.

-"Vương Minh, mau ra nghênh đón Ngô lão bản của cậu." Bàn Tử

-"Cái gì lão bản? Tôi chính là lão bản nơi này!" Vương Minh

Vương Minh lời còn chưa dứt, Trương Khởi Linh ôm Ngô Tà đi vào.

Vương Minh nhìn thấy, vậy mà thực sự là Ngô lão bản về, vội tháo mặt nạ trên mặt, tươi cười chào đón.

-"Lão bản, cậu đã trở lại!" Vương Minh

Trương Khởi Linh không quan tâm, trực tiếp ôm Ngô Tà vào phòng ngủ, Vương Minh đi theo phía sau.

-"Bàn gia, có chuyện gì xảy ra? Lão bản sao vậy? Soái ca này là ai?" Vương Minh

-"Lão bản của cậu bị thương, vẫn luôn không tỉnh lại. Vị soái ca ôm cậu ấy là ai? Đó là lão bản nương tương lai của cậu, cậu phải hầu hạ thật tốt! Nếu không, cẩn thận hắn sa thải cậu!" Bàn Tử

-"Lão bản nương? Lão bản nương xinh đẹp như vậy, kia cũng thật hời cho lão bản!" Vương Minh

Vương Minh sau khi nói xong lời này, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.

-"Không đúng nha, Bàn gia, lão bản nương không phải nên là nữ sao?" Vương Minh

-"Ai nói nam không được làm lão bản nương?" Bàn Tử

-"Nói vậy cũng đúng." Vương Minh

Trương Khởi Linh lười nghe hai người họ ồn ào.

-"Lấy ly nước." Trương Khởi Linh

Vương Minh nhớ tới lời khuyên chân thành của Bàn Tử, không dám đắc tội lão bản nương mặt lạnh, vôi đáp ứng một tiếng, đi rót nước.

Bọn họ trở lại không lâu, Vương Minh nhận được cuộc gọi từ Ngô Nhị Bạch.

-"Vương Minh, Ngô Tà có phải hay không đã trở lại?" Ngô Nhị Bạch

Vương Minh liền nhận cuộc gọi, sợ tới run cầm cập. Những ngày này, hắn giả trang Ngô Tà, trả lời vô số cuộc gọi của Ngô Nhị Bạch, còn tự cho là mình diễn đến thiên y vô phùng(*), không nghĩ tới, người ta đã sớm nhìn thấu hắn rồi.

(*)天衣无缝 [tiānyīwúfèng] hoàn hảo không chê vào đâu được.

Nhưng hiện tại cho dù hắn to mắt nói dối, e rằng không giấu được bao lâu, bởi vì lão bản tuy rằng đã trở lại, nhưng vẫn hôn mê. Ngô Nhị Bạch chỉ cần cử người đến kiểm tra một lát, liền có thể phát hiện ra vấn đề.

-"Nhị gia, lão bản vừa mới trở về. Nhưng mà, cậu ấy bị thương, vẫn luôn hôn mê." Vương Minh

-"Tiểu tử cậu thông minh, dám cùng Tiểu Tà hợp tác gạt ta, cậu đợi đó cho tôi!" Ngô Nhị Bạch

-"Nhị gia, xin ngài bớt giận. Tôi nếu biết lão bản sẽ bị thương, đánh chết tôi cũng không dám cùng cậu ấy lừa gạt ngài!" Vương Minh

-"Trương câm và Bàn Tử cùng nó trở lại phải không?" Ngô Nhị Bạch

-"Có hai người cùng lão bản trở lại, trong đó một người là Bàn gia, một người khác không thích nói nhiều, cho nên gọi là Trương câm!" Vương Minh

-"Cậu nói với họ, tôi qua đó một chuyến." Ngô Nhị Bạch

-"Được, nhị gia!" Vương Minh

...

2023.4.12

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro