Chương 611 - 620 (Gian Tế Hiện Thân)

EDIT: HANNNURLUVE

Mị xin khẳng định mị dịch truyện này sẽ có một số câu khác với bản gốc do nếu dịch nguyên bản gốc sẽ khó hiểu câu văn không mượt nên có một số chỗ mị dịch khác để phù hợp văn phong hiện tại. Xin cảm ơn.

Xin nhắc lại không giống bản gốc 100%

...

Chương 611: Mỗi Người Trông Một Người

Hai người Trương gia được Ngô Tà và Trương Khởi Linh cứu, đối với đại ân cứu mạng của họ vô cùng cảm kích, lấy lại bình tĩnh sau trận kinh hồn, bước lên bày tỏ lòng biết ơn.

Đến lúc này, Ngô Tà mới nhìn rõ dáng vẻ hai người.

Trương Hưng Long có vóc dáng cao lớn khỏe mạnh, mặt tròn mắt to, khỏe mạnh cường tráng, trông còn rất trẻ.

Trương Hưng Quyền thì gầy, đầu nhỏ mặt nhỏ mũi nhỏ mắt nhỏ, nhìn rất lão luyện, rất có dáng vẻ ông cụ non.

Ngô Tà vỗ vai Trương Hưng Long, cười nói:

-"Con đường phía sau, sẽ càng nguy hiểm hơn, cậu sợ không?"

Trương Hưng Long có chút thụ sủng nhược kinh, ấp úng đáp: "Hồi Thiếu Chủ, Hưng Long không sợ."

-"Tốt lắm. Nhớ kĩ, cảnh giác một chút, đây là tuyệt chiêu giữ mạng."

"Dạ, Thiếu Chủ." Trương Hưng Long thẳng lưng, lớn tiếng nói.

Ngô Tà rất vừa lòng với biểu hiện của hắn.

Trương Khởi Linh không hòa ái dễ gần như Ngô Tà, hắn chỉ nói với Trương Hưng Quyền:

-"Sau này cẩn thận."

"Dạ, Tộc Trưởng." Trương Hưng Quyền vốn không mong ngóng Tộc Trưởng sẽ đáp lại mình, có thể được Tộc Trưởng dặn dò mấy chữ vô cùng ngạc nhiên. Thầm nghĩ, Tộc Trưởng có lẽ được Thiếu Chủ cảm hóa, cuối cùng cũng có chút mùi khói lửa.

Sau khi nghỉ ngơi một một lát, đoàn người đã đến cửa cảnh khu. Trương Hải Khách chạy đến quầy bán vé, đưa giấy phép trong tay cho nhân viên thu vé xem.

-"Chào ngài, chúng tôi là đội khảo sát địa chất. Cần vào núi từ đây, tiến hành khảo sát địa chất và quan sát thực tế thời gian là một tháng, đây là giấy phép của chúng tôi."

Nhân viên công tác cẩn thận xem giấy phép Trương Hải Khách đưa đến, sau khi hỏi rõ nhân số đội khảo sát, vì vậy cấp cho họ giấy phép ra vào."

-"Cảm ơn ngài rất nhiều."

Trương Hải Khách khách sáo vài câu với nhân viên công tác, dẫn đội ngũ vào cảnh khu.

Đang là mùa thu, những chiếc lá đủ màu sắc bay bay, vô cùng đẹp.

Đoàn người vừa đi vừa thưởng thức phong cảnh đẹp đẽ, giống như họ thật sự là đoàn khảo sát địa chất.

Giải Vũ Thần đi cùng Ngô Tà, nhìn lá đỏ ven đường, cảm khái nói:

-"Ngô Tà, cậu đi núi Hương ở Bắc Kinh chưa? Lúc này là thời điểm đẹp nhất trong năm ở núi Hương, lá đỏ đầy khắp núi đồi."

Ngô Tà nghĩ nghĩ, rồi hỏi Trương Khởi Linh:

-"Tiểu Ca, lúc chúng ta ở Bắc Kinh, đi núi Hương chưa?"

Trương Khởi Linh nghe lời này, đờ ra một lát, mười mấy năm trước, hắn và Ngô Tà dù đã đến Bắc Kinh nhiều lần, nhưng đều đi rất vội. Lần đến Bắc Kinh dài nhất, chắc là nửa năm bồi Tiểu Bàn Tử, nhưng trí nhớ hắn không tốt, nửa năm đó, họ rốt cuộc có đi núi Hương chưa, thật sự không nhớ được.

Ngô Tà nhìn nét mặt Trương Khởi Linh, liền biết gia hỏa này cũng không nhớ rõ.

-"Sao tôi lại quên, trí nhớ anh còn kém hơn tôi. Bàn Tử, cậu qua đây một lát, hỏi cậu chuyện này."

Bàn Tử đang nói chuyện với Hắc Nhãn Kính, nghe Ngô Tà kêu hắn, liền chạy qua:

-"Thiên Chân, có chuyện gì à?"

-"Bàn Tử, ba chúng ta từng đi núi Hương chưa?"

Bàn Tử nghe lời này, liền vui vẻ.

-"Đi rồi, đương nhiên đi rồi."

-"Đi vào mùa thu nhìn lá đỏ hả?"

-"Dĩ nhiên rồi. Đi núi Hương không nhìn lá đỏ, không lẽ nhìn mỹ nữ hả? Lúc đó tôi vẫn còn nhỏ, cũng không có hứng thú với mỹ nữ. Không phải chứ, Thiên Chân, cậu quên nhanh vậy hả?"

Ngô Tà nặng nề gật đầu, trí nhớ của cậu xác thật càng ngày càng kém rồi. Rõ ràng cậu với Tiểu Ca xuyên không về tìm Tiểu Bàn Tử, còn là chuyện cách đây không lâu, nhưng rất nhiều chi tiết, cậu đều không nhớ rõ nữa.

Bàn Tử vỗ đùi, lo lắng nói:

-"Chuyện này phiền phức rồi, cậu với Tiểu Ca trí nhớ đều kém, không chừng ngày nào đó sau khi ra ngoài, liền không biết cửa nhà ở đâu nữa. Không được, tôi phải môt tấc không rời đi theo hai vị lão nhân gia các cậu mới được. Haizz, ai bảo tôi là người trẻ tuổi duy nhất trong Thiết Tam Giác chúng ta chứ."

Giải Vũ Thần có chút lo lắng về tình trạng Ngô Tà.

-"Ngô Tà, lần này vào núi, cậu không được hành động một mình nữa."

Hắn lại quay đầu nói với Hắc Nhãn Kính:

-"Hạt Tử, anh trông câm cho tốt, đừng để hắn chạy loạn."

-"Được thôi, Hoa Nhi. Chúng ta mỗi người trông một người!"

Chương 612: Cắm Trại

Sau khi đoàn Ngô Tà ở cảnh khu núi Thái Bạch đi bộ vài giờ, đã đến một chỗ không người hoang vắng.

Trương Hải Khách kêu mọi người dừng lại nghỉ ngơi, Trương Hải Hạnh dọc đường đều im lặng như gà, cô đến trước anh cô, "Ca, chúng ta có phải nên tìm người dẫn đường không? Con đường phía trước, chắc là không dễ đi."

Trương Hải Khách cười nói:

-"Lộ trình từ đây đến đó khoảng hai ngày, sẽ đến một ngôi làng. Chúng ta đến làng đó, hẵng tìm người dẫn đường. Đoạn đường từ đây đến ngôi làng, cũng không tính là khó đi. Vả lại, tìm người dẫn đường từ bên ngoài, cũng chưa hẳn đã hiểu đường đi nước bước trong núi, tìm cũng vô ích."

Trương Hải Hạnh suy nghĩ, gật đầu: "Ca ca nói đúng, đúng thật là như vậy. Nhưng mà, ca, không phải anh nói anh cũng là lần đầu đến đây sao? Sao lại hiểu rõ nơi này vậy?"

-"Anh nghe Thiếu Chủ nói hết đó. Anh cũng chưa từng đến, nhưng hắn từng đến."

"Thiếu Chủ vừa nãy còn nói trí nhớ của bản thân càng ngày càng kém sao? Ca, chúng ta vẫn nên cẩn thận hơn. Lỡ như Thiếu Chủ nhớ nhầm đường, chúng ta sẽ bị lạc trong rừng sâu núi thẳm này đó."

-"Yên tâm, chứng hay quên của Thiếu Chủ, là hay quên có chọn lọc. Chuyện quan trọng như đường đi, hắn sẽ không nhớ nhầm."

Tuy Trương Hải Hạnh vẫn không hiểu, rốt cuộc vì sao gọi là hay quên có chọn lọc, nhưng cũng không hỏi tiếp nữa, mà thở dài, tìm chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi.

Trương Hải Khách nhìn cô gái mang mặt em gái mình rời khỏi mình, thở phào một cái. Hắn chỉ hi vọng Hải Hạnh còn sống, một ngày nào đó của kiếp này hai huynh muội còn gặp lại. Về phần hàng giả, trước khi Thiếu Chủ ra lệnh, tạm thời hắn vẫn không thể động tới cô ta, để tránh bứt dây động rừng.

Sau khi nghỉ ngơi nửa tiếng, họ lại đi tiếp. Đường núi càng khó đi hơn. Trên lưng họ đeo trang bị và đồ ăn nặng trĩu, cặp mỗi người đeo không hề nhẹ, ngay cả Trương Khởi Linh và Ngô Tà, cũng đeo không ít đồ trên lưng. Phan Tử theo cạnh Ngô Tà, muốn giúp cậu mang tiếp ít đồ, nhưng bị Ngô Tà từ chối.

-"Tiểu Tam gia, trước khi ra ngoài, Nhị gia đặc biệt căn dặn tôi, nhất định phải chăm sóc tốt cho cậu, Nhưng, mấy ngày nay, tôi vẫn luôn không có việc gì làm. Hôm nay, cậu ngay cả đồ cũng không chịu để tôi đeo thay cậu. Cậu nói xem tôi đi theo để làm chi?"

Vì nỗi ân hận kiếp trước, nên suốt cuộc đời này cậu sẽ luôn xem Phan Tử là anh em chỉ sau Bàn Tử và Tiểu hoa, cho nên đặc biệt săn sóc. Sau khi nghe lời này của Phan Tử, mới nhận ra, bản thân một mực bảo vệ như này, ngược lại khiến Phan Tử cảm thấy bất an. Xem ra, vẫn nên thuận theo tự nhiên thì hơn.

Họ lại đi thêm mấy tiếng nữa, trời dần tối xuống. Trương Hải Khách kêu mọi người tìm chỗ thích hợp dựng lều, qua đêm ở đây.

Một đống lửa trại được đốt lên, Bàn Tử cũng không than mệt, đứng dậy, vặn vẹo cơ thể mập mạp, nói đêm nay phải tổ chức tiệc lửa trại, không muốn lãng phí củi lửa.

Sau đó, cũng có mấy người thanh niên tinh lực tràn đầy, gia nhập đội nhảy múa tạm thời của Bàn Tử. Mấy người đó lắc trái lắc phải nhảy một hồi lâu, khiến Ngô Tà và Giải Vũ Thần nhìn cười ha ha, ngay cả Trương Đại Tộc Trưởng luôn lạnh lùng, trên mặt cũng lộ ra nụ cười đã lâu không thấy.

Ban đêm do gia hỏa Trương gia và Giải gia thay phiên tuần tra doanh trại, bọn Ngô Tà thì sớm đã chìm vào mộng đẹp.

Hai người Ngô Tà và Trương Khởi Linh ở chung một cái lều. Nghe tiếng hít thở đều đều của Ngô Tà, Trương Khởi Linh trằn trọc mãi không ngủ được. Đột nhiên, tai hắn động một cái, có người đang lén lút đến gần lều của họ!

Chương 613: Gian Tế

Sau khi Ngô Tà ngủ, Trương Khởi Linh nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ, hắn sợ làm giật mình Ngô Tà mới vào giấc, không dám cử động, mà ôm sát Ngô Tà vào lòng, bảo vệ người này thật tốt trước đã, rồi tùy cơ ứng biến.

Tiếng bước chân đến trước cửa lều họ, thì dừng lại, hồi lâu vẫn không có động tĩnh.

Trương Khởi Linh nín thở, nghiên tai nghe động tĩnh ngoài cửa. Lúc đêm khuya vắng người, trong núi ngoài tiếng kêu khàn khàn còn sót lại của côn trùng, một mảnh yên tĩnh. Thậm chí hắn có thể nghe thấy tiếng hít thở của người ở trước cửa. Tiếng hít thở rất nhẹ, giống như lông vũ đang gãi tim hắn, khiến hắn muốn bước đến cửa bắt lấy người đó, tra hỏi người đó tại sao lại dừng lại ở trước cửa lều mình.

Bỗng nhiên, tiếng bước chân lớn hơn lại vang lên từ phía khác. Có thể là người gác đêm Trương Hải Khách sắp xếp qua đây tuần tra.

"Ai? Ai đang đứng đó?" Có tiếng người hỏi nhỏ.

Trương Khởi Linh nghe ra, là tiếng Trương Hưng Dân.

"Hưng Dân ca, là tôi, Hưng Quyền." Giọng nói sắc bén cất lên.

"Ủa, Hưng Quyền hả, nửa đêm nửa hôm, cậu không ngủ, chạy đến trước lều Tộc Trưởng và Thiếu Chủ làm gì?" Trương Hưng Dân trầm giọng hỏi.

Trương Hưng Quyền cũng đè nén âm thanh, nhẹ giọng nói: "Hưng Dân ca, nửa đêm tôi mắc vệ sinh, quay lại nhầm lều, vừa đúng lúc anh đến. Nếu không tôi sẽ làm phiền đến Thiếu Chủ và Tộc Trưởng rồi. Thật là ngại quá."

Trương Hưng Dân cố gắng sợ đánh thức Trương Khởi Linh và Ngô Tà, nghe hắn nói vậy, cũng không truy cứu, kéo người rời đi.

"Đi thôi, tôi đưa cậu về lều của cậu. Đêm hôm khuya khoắt, đừng chạy loạn khắp nơi nữa. Trong núi không an toàn, cậu nên cẩn thận hơn."

"Được, tôi đi liền, cảm ơn Hưng Dân ca."

Trương Khởi Linh nghe tiếng hai người đi xa, định ngày mai tìm Hưng Dân hỏi kĩ một chuyện xảy ra hôm nay.

Sáng sớm hôm sau, Ngô Tà vừa mở mắt, đã nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú vô song của Trương Khởi Linh, tâm trạng lập tức trở nên sáng lạng.

-"Tiểu Ca, đừng nói là cả đêm anh không ngủ nha. Nhìn quầng thâm mắt của anh đậm chưa kìa."

Trương Khởi Linh lại nói lời không liên quan.

-"Ngô Tà, tối qua Hưng Quyền ở trước cửa lều của chúng cả buổi trời, bị Hưng Dân dẫn về rồi."

Ngô Tà nghe vậy lại không thấy kinh ngạc, mà bình tĩnh nói:

-"Chỉ đứng trước cửa, không vào?"

Trương Khởi Linh gật đầu chắc chắn.

-"Không vào, tôi khẳng định."

-"Vậy rốt cuộc hắn đến làm gì? Đêm hôm khuya khoắt không ngủ, lại chạy đến nghe lén góc tường* chúng ta?"

(*)Ý chỉ cướp người yêu hoặc là hai bên cạnh tranh cướp người cướp của của đối phương.

Trương Khởi Linh nghe vậy, cười như không cười. Hắn biết, đến khi Ngô Tà phản ứng lại nhận ra gì đó, bất kể bản thân nói gì, đều sẽ bị tính sổ sau. Lựa chọn sáng suốt nhất lúc này, chỉ cần không đứng về phía nào, không ăn nói lung tung, dù là tiện nghi cũng không thể chiếm được.

Trước khi xuất phát lên đường, Ngô Tà gọi Trương Hưng Dân đến.

-"Hưng Dân, đêm qua người bị cậu bắt về, rốt cuộc là ai?"

"Hồi Thiếu Chủ, là Trương Hưng Quyền người hôm qua được Tộc Trưởng cứu. Hắn không có xuất thân nổi bật, lại vẫn luôn siêng năng, nếu không cũng sẽ không được chọn làm thành đội viên thám hiểm lần này."

-"Như này đi. Hưng Dân, giao cho cậu nhiệm vụ tạm thời, theo dõi chặt chẽ nhất cử nhất động của hắn mỗi ngày, có tình huống gì thì phải báo ngay cho tôi biết."

Một ý tưởng léo lên trong đầu Ngô Tà, là thời điểm tốt để để kiểm tra gian tế trong đội rốt cuộc có mấy người.

Sau khi ăn sáng xong, đoàn người tiếp tục đi vào sâu trong núi lớn. Đêm đó lúc cắm trại, Trương Khởi Linh không nghe thấy bất kì điều gì kì lạ nữa.

Chương 614: Đường Đi

Đi được hai ngày, bọn Ngô Tà cuối cùng cũng đến ngôi làng.

Hiện trạng trong làng với lần trước Ngô Tà đến, cũng không khác bao nhiêu.

Lần này họ không cắm trại, mà ở lại nhà dân làng. Ông chủ dân làng thấy có nhiều khách đến, vội tiếp đón nhiệt tình, thái độ này so với lần trước Ngô Tà đến, tốt hơn không biết gấp bao nhiêu lần.

Ngô Tà nhìn khuôn mặt vô cùng nhiệt tình của bà chủ, nói với Giải Vũ Thần:

-"Tiểu Hoa, vẫn là đi theo đại gia các cậu tốt hơn. Lần trước tôi với lão Dương đến, mọi người đều không thèm để ý đến chúng tôi."

Giải Vũ Thần nhìn Trương Khởi Linh cách đó không xa, cười nhạo:

-"Bớt diễn đi, so với Trương gia các cậu, thì tôi được coi là đại gia gì chứ. Chút vốn liếng ít ỏi của Giải gia chúng tôi, ở trong mắt người Trương gia, ngay cả rắm cũng không xứng. Cậu đó, vẫn nên ôm chặt đùi Trương câm đi."

Trương Khởi Linh thấy hai người đứng đó thì thầm, sắc mặt tối sầm, đi qua, đúng lúc nghe thấy câu cuối, khuôn mặt lạnh lùng, lại tan ra một chốc, rồi dừng bước, xoay người đi về phía Hắc Nhãn Kính.

Hắc Nhãn Lính đang huyên thuyên với Trương Hải Khách, thấy Trương Đại Tộc Trưởng đến, kêu lên:

-"Câm, sao cậu không đi dính lấy đồ đệ tôi, chạy đến chỗ chúng tôi làm gì?"

-"Tìm cậu."

Trương Hải Khách nhìn, tưởng Tộc Trưởng có chuyện quan trọng, cần nói riêng với Hắc Nhãn Kính, liền nói:

-"Tộc Trưởng, Hắc gia, vậy các cậu cứ từ từ nói, tôi đi hỏi thăm chút chuyện với bà chủ."

Trương Khởi Linh lại ngăn hắn rời đi.

-"Bàn bạc một chút về đường vào núi."

Về đường vào núi, trước đây họ cũng chưa bàn kĩ.

Theo Ngô Tà nói, lối vào cây Thanh Đồng, có hai đường. Một đường là đám lão Dương đi lần đầu. Đường khác là lần trước họ đi.

Do thể chất đặc biệt của Ngô Tà, nơi cậu đến, đều sẽ có xuất hiện cuộc phá hủy cổ mộ, lần đó cũng không ngoại lệ. Đường bọn Ngô Tà vào, đã bị họ châm lửa nổ tung.

Đường còn lại đi qua lỗ hổng của cây Thanh Đồng, đến thẳng đàn tế trên đỉnh cây Thanh Đồng.

Theo lão Dương nói, đường đó cũng vô cùng nguy hiểm, người của họ, đa số đều chết ở trên đường.

Trương Hải Khách chưa từng đến Tần Lĩnh, nghe Tộc Trưởng nói vấn đề đường đi, liền hỏi:

-"Tộc Trưởng, Thiếu Chủ nói đường lúc đó họ đi đã bị nổ banh chành rồi. Bây giờ, chỉ còn lại con đường trong rừng thôi. Chúng ta không còn sự lựa chọn nữa."

Hắc Nhãn Kính lại nói:

-"Câm, đừng nói ý cậu là, còn có con đường thứ ba đi?"

Trương Khởi Linh gật đầu.

-"Trước đây tôi từng đi."

Hắc Nhãn Kính vừa nghe lời này, oán giận nói:

-"Câm, nếu cậu đã từng đi, tại sao bây giờ mới nói? Cậu đừng có nói với tôi, trước đây cậu mất trí nhớ, bây giờ mới nhớ ra."

Trương Khởi Linh như không nghe thấy lời châm biếm của hắn, dùng giọng lạnh lẽo nói:

-"Tôi vừa nhớ ra."

Hắc Nhãn Kính vỗ trán.

-"Quả nhiên bị tôi đoán đúng rồi. Trí nhớ này của cậu đúng là gợi ý. Giống như mỗi nơi chúng ta đến, cậu sẽ nhớ ra một chút chuyện. Bất kể chúng ta đến đâu, cậu đều giống như thăm lại chốn xưa ha?"

Trương Hải Khách biết, Trương Khởi Linh sẽ không nói dối mình, nhân tiện nói:

-"Tộc Trưởng, cậu từng đến đây thật hả?"

Trương Khởi Linh gật đầu.

-"Vậy con đường thứ ba cậu đi chẳng lẽ khác với Thiếu Chủ và lão Dương?"

Trương Khởi Linh lại gật đầu.

Chương 615: Rình Mò

Trương Khởi Linh nói với Trương Hải Khách và Hắc Hạt Tử, bản thân còn biết con đường thứ ba, còn từng để lại kí hiệu dọc đường.

Khi nói đến đây, hắn vẫn luôn để ý động tĩnh người xung quanh. Trương Hải Khách và Hắc Hạt Tử cũng âm thầm quan sát.

Nhóm bọn họ nói nhiều không nhiều, nói ít cũng không ít. Sau khi đến làng, chia phòng xong, một số người về phòng nghỉ ngơi. Một số người còn đang ở trong sân đi dạo hoặc nói chuyện phiếm.

Tỷ như nói Ngô Tà còn đang vừa cười vừa nói gì đó với Giải Vũ Thần và Vương Bàn Tử. Trương Hưng Long và Trương Hưng Quyền đang ngồi trên cái ghế dài bằng gỗ trong sân, vừa nói chuyện, Trương Hưng Quyền còn không ngừng nhìn quanh bọn Trương Khởi Linh.

Hắc Nhãn Kính nhìn đến đây, nói với Trương Khởi Linh:

-"Câm, tiểu tử cậu cứu hai ngày trước, đối với đại ân cứu mạng của cậu đúng là vẫn luôn nhớ mãi không quên ha. Cậu xem, hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm cậu, ánh mắt đó... chậc, chậc, chậc."

Trương Hải Khách nghe thấy hắn trêu chọc Tộc Trưởng, liền thấp giọng nói:

-"Tộc Trưởng, tôi cũng cảm thấy lần này ra ngoài, Hưng Quyền có chút là lạ. Trước đây hắn là đứa nhóc khá khiêm tốn, sau khi được cậu cứu, ánh mắt kia luôn dính lên người cậu kéo thế nào cũng không đứt."

Trương Khởi Linh lắc đầu, hắn cũng nghĩ không ra.

Lúc này, khóe mắt hắn liếc thấy Trương Hưng Dân đứng im ỉm trong góc khuất, liền biết Hưng Dân đang làm theo lời phân phó của mình nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Trương Hưng Quyền, cũng không bận tâm đến Trương Hưng Quyền kì quái nữa, để tránh khiến hắn cảnh giác bứt dây động rừng.

Ba người lại thấp giọng nói những chuyện liên quan đến tuyến đường, rồi tách ra.

Trương Khởi Linh và Hắc Hạt Tử đến tìm Ngô Tà và Giải Vũ Thần, Trương Hải Khách thì lẳng lặng đến gần chỗ Trương Hưng Quyền, muốn lại gần theo dõi tiểu tử này, để xem rốt cuộc hắn đang giở trò gì.

Quan sát một hồi, hắn càng nhìn càng cảm thấy thật khó tin.

Lúc Trương Khởi Linh qua bên chỗ Ngô Tà, đôi mắt nhỏ của Trương Hưng Quyền liền nheo lại đầy nguy hiểm, vẻ mặt cũng trở nên nham hiểm hơn.

Một màn này kịch lật mặt này, Trương Hải Khách nhìn thấy liền đổ mồ hôi lạnh. Tiểu tử này rốt cuộc là sao, hắn đang ngấp nghé Tộc Trưởng, hay đang đố kị Thiếu Chủ? Dám có ý đồ không chính đáng với hai người họ, không lẽ hắn chán sống rồi hả?

Có lẽ là ánh mắt Trương Hải Khách quá rõ ràng, Trương Hưng Quyền như có như không ngó về phía hắn, rồi từ từ thu lại nét mặt, tiếp tục nói cười với Trương Hưng Long.

Sắc mặt hắn đổi tới đổi lui, khiến Trương Hải Khách nghi ngờ ánh mắt của mình, cảm thấy một màn vừa rồi mình nhìn thấy, có phải thật hay không. Nghi ngờ bản thân có phải nhất thời hoa mắt nhìn lầm rồi không.

Trương Hưng Dân nhìn đến đây, lại cau mày. Kể từ đêm bắt được Trương Hưng Quyền ở trước lều Tộc Trưởng, cậu vẫn luôn theo dõi nhất cử nhất động của hắn.

Cậu phát hiện tên này hình như là fanboy của Tộc Trưởng, lúc nào cũng để ý đến nhất cử nhất động của Tộc Trưởng.

Mỗi khi Tộc Trưởng đến gần Thiếu Chủ một chút, hoặc lúc cười cười nói nói, trong ánh mắt hắn nhìn Thiếu Chủ, đầy thù hận và độc ác...

Tối qua lúc cắm trại, tuy hắn không dám đến gần lều của Tộc Trưởng và Thiếu Chủ, nhưng vẫn ở chỗ cách lều không xa lượn lờ một hồi lâu...

Trương Hưng Dân nghĩ không ra, người này rốt cuộc là có chuyện gì. Hắn quan tâm hai vị đương gia Trương gia, rốt cuộc là xuất phát từ tư lợi, hay là hắn vốn là gian tế bị đối thủ Trương gia mua chuộc?

Nhưng bất luận là khả năng nào, Trương Hưng Dân đều không cho phép hắn động tới một cọng lông của Tộc Trưởng và Thiếu Chủ.

Chương 616: Người Dẫn Đường

Sau khi nghỉ ngơi một đêm, Ngô Tà liền kéo Trương Khởi Linh và Vương Bàn Tử, ba người cùng đi tìm lão thợ săn mà lần trước mình và lão Dương tìm.

Sau khi lão thợ săn nhìn thấy Ngô Tà, thế mà còn có thể nhận ra cậu, vô cùng nhiệt tình đón tiếp ba người họ.

Vương Bàn Tử ăn thịt khô nhà lão thợ săn làm, tán gẫu với lão đầu.

-"Đại gia, lần này chúng tôi đến, là đến khảo sát địa chất."

"Ồ, các cậu muốn đi khảo sát ở đâu?"

-"Cụ thể là chỗ nào, thì thật là có chút khó nói. Là từ làng này vào trong núi, đi chắc sẽ mất khoảng một tuần."

Đại gia có chút không nắm được tình hình, Ngô Tà liền giải thích:

-"Đại gia, chính là chỗ gần một đường trời* mà lần trước tôi với người bạn kia muốn đi."

(*)Thường chỉ một khe núi rất hẹp, khi ngẩng đầu lên chỉ thấy một vệt trời nhỏ.

"Chỗ đó hả, nhưng mà chỗ đó thường xuyên có âm binh đi qua, nếu đụng phải, thì khó giữ được cái mạng nhỏ. Người ở chỗ chúng tôi, đều không dám vào."

-"Đại gia, ngài đừng khiên tốn nữa. Tiểu Thiên Chân của chúng tôi nói với tôi rồi, nói ngài là thợ săn lợi hại nhất ở đây. Trong núi Thái Bạch này, có chỗ nào mà ngài chưa từng đi qua chứ."

"Cậu quá đề cao tôi rồi. Trước đây làng chúng tôi cũng có người không tin tà, từng vào đó, nhưng không ai nguyên vẹn trở về, đều là sống không thấy người chết không thấy xác. Cái thân già này của tôi, không muốn bị vứt ở đó đâu."

-"Đại gia, lần trước tôi với bạn từng vào, không phải cũng nguyên vẹn đi ra sao? Ngài yên tâm, có chúng tôi ở đây, ngài đi cũng sẽ không có chuyện."

Bất kể Bàn Tử và Ngô Tà nói thế nào, lão thợ săn cũng sống chết không chịu đi với họ.

"Chàng trai, lần trước các cậu có thể đi ra, đó là mạng lớn, cũng là ông trời phù hộ. Nhưng vận may của một người, luôn sẽ dùng hết. Không thể có lần thứ hai. Tôi khuyên các cậu, khảo sát lần này đến một đường trời thì ngưng đi, đừng vào trong nữa. Các cậu tuổi còn trẻ, đánh mất cái mạng nhỏ rất đáng tiếc."

-"Đại gia, nếu không như này, ông dẫn chúng tôi đến bên ngoài một đường trời là được, chúng tôi tự vào."

Lão thợ săn suy tư nửa ngày, cắn răng, đồng ý với Ngô Tà, nhưng đã nói trước đó, chỉ đưa họ đến một đường trời, không cùng họ đi tiếp.

Tuy lão thợ săn đồng ý làm người dẫn đường cho họ, rồi lại nói lúc này vào núi, bản thân cần chuẩn bị chút đồ, hôm nay không kịp rồi, sáng mai họ sẽ xuất phát.

Họ ăn trưa ở nhà lão thợ săn rồi mới đi. Lúc ăn cơm, lão thợ săn vừa nói đã quen miệng, để lộ ra một bí mật: "Tiểu Ngô à, người bạn đi cùng với cậu lần trước, hắn họ gì?"

-"Đại gia, hắn họ Giải, là bạn tốt cùng lớn lên của tôi."

"Hóa ra hắn họ Giải. Tôi gặp hắn tổng cộng ba lần, nhưng vẫn không biết hắn họ gì."

Ngô Tà thầm nghĩ, lão Dương đến Tần Lĩnh tổng cộng hai lần, nhiều nhất cũng gặp ông cụ hai lần, làm gì có lần thứ ba.

-"Con người lão Dương, chính là gan dạ quá mức. Có lẽ ngài còn không biết đi, lần hắn đi với tôi, đã là lần thứ hai hắn vào rồi. Lần thứ ba hắn quay lại, trong nhà tôi đúng lúc xảy ra chút chuyện, không đi cùng hắn được."

Lão thợ săn nghe đến đây, quả nhiên mắc mưu, "Đúng ha, lần trước hắn lại đến, tôi còn hỏi hắn về cậu. Hắn cũng nói trong nhà cậu có chuyện, không thể rời đi. Hắn chỉ đành tự đến đây."

Ngô Tà tiếp tục nói điêu:

-"Một mình hắn thật sự đến đây hả? Không có bạn đi cùng sao? Vậy thì nguy hiểm quá rồi."

"Đúng vậy, hắn luôn đi một mình, không thấy có ai đi cùng hắn."

Chương 617: Lão Dương Còn Sống

Ngô Tà từ trong miệng lão thợ săn biết được, lão Dương khoảng hai tháng trước lại đến đây một lần nữa. Bởi vì lúc đó đúng là mùa mưa, lão thợ săn không dám theo hắn vào núi, về sau cũng không gặp hắn nữa, cho nên cũng không biết hắn rốt cuộc có vào một đường trời nữa không.

Sau khi rời nhà lão thợ săn, dọc đường Ngô Tà đều rất trầm mặc. Lão Dương thật sự còn sống, cậu vẫn rất vui. Nhưng cậu rõ ràng nhìn thấy hai lão Dương đều chết rồi. vậy người thứ ba rốt cuộc là người hay ma? Không lẽ hắn thật sự bản thân hắn hoặc lão Dương trước khi chết ý thức hóa tạo ra? Không lẽ năng lực ý thức hóa không phải chuyện đùa?

Bàn Tử nhìn vẻ mặt này của cậu, sợ cậu lại đang nghĩ nhiều, trên đường nói đùa với cậu, muốn giảm bớt chút áp lực tâm lý cho cậu.

-"Thiên Chân, không phải cậu nói từng nhận được thư và tấm hình lão Dương ở nước ngoài viết sao?"

-"Phải, đó là chuyện sau khi tôi đại nạn không chết ở Tần Lĩnh trở lại Hàng Châu. Trong thư hắn gửi kẹp theo hình hắn và mẹ hắn, trong ảnh mẹ hắn trông rất trẻ, giống với mẹ Giải tôi từng gặp lúc nhỏ..."

Nói đến đây, trong đầu Ngô Tà chợt nảy ra một suy nghĩ, đột nhiên nghĩ đến, sau này lão Dương cũng tự thừa nhận, sở dĩ tìm đủ mọi cách dụ mình đi Tần Lĩnh, tìm cây Đồng Môn khổng lồ kia, mục đích quan trọng nhất, đương nhiên không phải vì tiền, mà là vì tâm tư của bản thân không đủ đơn thuần, người mẹ mà hắn ý thức ra luôn có chỗ thiếu sót.

Mà Ngô Tà là một trong những người biết mẹ hắn, là người có tâm tư đơn thuần nhất, nếu cậu có được năng lực ý thức hóa, thì người mẹ cậu ý thức hóa ra chắc chắn là hoàn mỹ nhất bình thường nhất.

-"Thiên Chân, cậu nghĩ đến cái gì rồi?"

Bàn Tử thấy sắc mặt Ngô Tà thay đổi, vội hỏi. Trương Khởi Linh cũng lo lắng nhìn Ngô Tà.

-"Tiểu Tà."

Ngô Tà trở lại thực tại, nói với họ:

-"Tiểu Ca, Bàn Tử, tôi có cảm giác, lão Dương và mẹ Giải bây giờ, là tôi ý thức hóa ra."

Bàn Tử kêu lên một tiếng:

-"Thiên Chân, cậu đang nói giỡn hả? Trên đời này có chuyện tà môn như vậy hả?"

Trương Khởi Linh không quá kinh ngạc, Ngô Tà của hắn, vốn là sự tồn tại kì diệu trên đời này, cậu có được năng lực như vậy, cũng không phải không có khả năng.

Huống chi, Trương Khởi Linh đã nhớ lại, trước đây bản thân cũng từng đến đây. Mà tất cả cổ mộ hắn từng đi, lại không có ngôi mộ nào có liên hệ dây mơ rễ má đến Ngô Tà.

Cho nên nói, nếu trên đời này thật sự tồn tại năng lực thần kỳ đó, vậy kẻ có năng lực đó, cũng không ai khác ngoài Ngô Tà.

Về phần tại sao lão Dương cũng có thế ý thức hóa một bản thân khác, chuyện này còn cần thêm bằng chứng. Có khi chờ đến lúc nhóm bọn họ nhìn thấy cây Thanh Đồng, tất cả chân tướng đều sẽ được phơi bày.

-"Ngô Tà, cậu chỉ từng gặp dáng vẻ mẹ hắn lúc còn trẻ đi." Trương Khởi Linh

Ngô Tà gật đầu.

-"Tôi với lão Dương là bạn tiểu học, lúc nhỏ, hai nhà chúng tôi ở rất gần, tôi thường qua nhà hắn chơi. Mẹ hắn rất xinh đẹp, tính cách cũng rất tốt, con người rất dịu dàng, nấu cơm cũng rất ngon. Cho nên, lúc đó chúng tôi rất thân."

Ngô Tà nhớ lại nói:

-"Sau này, chúng tôi lớn rồi, nhà hắn chuyển nhà, chúng tôi không hay đi chơi chung nữa. Lúc gặp lại lão Dương, là sau khi tôi tốt nghiệp đại học. Lúc đó hắn ở lại tiệm tôi hai năm. Sau đó hắn theo người ta đến Tần Lĩnh, rồi phạm tội, ở tù ba năm. Sau khi ra ngoài, hắn liền chạy đến tìm tôi, tiếp đó chúng tôi đi Tần Lĩnh."

Chương 618: Lục Thân Không Nhận

Đêm đó, Ngô Tà nằm mơ, gặp lão Dương.

Lão Dương nói, "Ngô Tà, mẹ tôi lại xảy ra vấn đề. Cho nên, tôi lại về rồi. Lần này, tôi phải dựa vào năng lực bản thân, rồi tìm mẹ về. Cậu sẽ chúc mừng tôi chứ?"

Ngô Tà nhìn lão Dương hư hư thực thực bị ý thức hóa ra:

-"Lão Dương, buông tay đi. Mẹ cậu đã chết năm năm trước rồi. Người chết không thể sống lại, cậu cứ để dì ấy yên lòng đi đi. Cậu dày vò như vậy, dì ấy ở dưới cửu tuyền, cũng sẽ không yên lòng đâu."

Lão Dương đột nhiên giận dữ, nói: "Lão Ngô, cậu biết không? Trong hai năm qua, trí nhớ của tôi đang phai nhạt dần. Tôi của bây giờ, trừ cậu và mẹ tôi, ai cũng không nhận ra. Tôi gần như quên mất tên tất cả người quen rồi."

Lão Dương nói rồi, vẻ mặt lại trở nên có chút thương cảm:

"Lão Ngô, cậu còn nhớ lần trước chúng ta đi Tần Lĩnh, lão thợ săn tặng chúng ta đồ ăn không? Lúc tôi gặp lại ông ấy, chỉ nhớ người này quen quen, kiểu gì cũng không nhớ ra ông ấy rốt cuộc họ gì..."

Ngô Tà nghe đến đây, bất giác lẩm bẩm:

-"Hôm nay tôi gặp ông ấy, cũng không nhớ ông ấy họ gì. Lão Dương, không lẽ sau khi cậu dùng năng lực ý thức hóa, trí nhớ sẽ hạ xuống, là thật?"

"Đương nhiên là thật rồi. Ha ha ha ha, lão Ngô, thời gian cậu dùng năng lực ngắn hơn tôi, cho nên trí nhớ cậu mất đi chắc cũng chậm hơn tôi. Nhưng mà, cậu phải cẩn thận. Cậu không thể đến gần cây Thanh Đồng, càng không thể chạm vào với hắn. Bằng không, kết cục của cậu sẽ giống tôi, cuối cùng ai cũng không nhận ra, biến thành người lục thân không nhận!"

-"Lục thân không nhận? Không lẽ tôi ngay cả Tiểu Ca cũng sẽ quên mất sao?"

Ngô Tà vừa nghĩ đến, có một ngày bản thân, ngay cả Tiểu Bình Tử của cậu cũng sẽ quên, trong lòng vô cùng sợ hãi, cậu không muốn chấp nhận kết quả này, liền mắng lão Dương:

-"Lão Dương, tại sao cậu muốn hại tôi? Chúng ta từng là người bạn tốt nhất không phải sao?"

Lão Dương ngay cả một chút suy nghĩ ăn năn cũng không có, hắn giống như bị điên, "Lão Ngô, con người đều sẽ thay đổi. Không sai, tình cảm của chúng ta lúc nhỏ đúng là rất tốt. Nhưng đó đều là chuyện quá khứ rồi. Từ sau khi tôi phát hiện mẹ tôi qua đời, tôi đã vô cùng hối hận. Tôi không nên theo cậu vào cái giới này, càng không nên không thể chống lại sự cám dỗ của người khác, theo họ đi Tần Lĩnh, cuối cùng hại mẹ tôi chết thảm. Tôi có lỗi với mẹ. Là cậu dẫn tôi vào cái giới này, mẹ tôi không còn nữa, dựa vào cái gì cậu có thể tiếp tục sống vui vẻ!"

Đối với lời lên án của lão Dương, Ngô Tà không muốn tranh cãi, lão Dương nói không sai, là bản thân đưa hắn vào giới đồ cổ, nhưng trước đây bản thân vẫn luôn là người làm ăn thành thật, chưa từng dính líu đến việc làm ăn ngầm. Mà dụ lão Dương đi lên con đường đạo mộ, cũng không phải bản thân.

Lão Dương tự nói cả buổi, thấy Ngô Tà không đáp, liền tiếp tục bới móc: "Lão Ngô, sao cậu không nói nữa, không phải cậu rất biết ngụy biện sao? Có phải cảm thấy đuối lý, không dám cãi lại không?"

Ngô Tà thấy hắn không dứt, cũng mất kiên nhẫn, chửi:

-"Lão Dương, cái tên khốn nạn cậu. Trước khi cậu đi Tần Lĩnh, tôi vẫn là người làm ăn đàng hoàng. Cậu theo người ta hạ đấu, thì liên quan gì đến tôi? Cậu không thể chống lại sự cám dỗ, thì dính dáng gì đến tôi? Tự cậu làm sai, thì phải chịu trừng phạt, phải chịu tất cả hậu quả từ chuyện đó. Cậu cứ giận cá chém thớt lên đầu lão tử, còn là nam nhân không hả!"

Chương 619: Nguyện Vọng

Ngô Tà ở trong mơ cãi lộn với lão Dương, càng nói càng hăng, càng nói tiếng càng lớn, cuối cùng phát ra tiếng, đánh thức Trương Khởi Linh:

-"Tiểu Tà, Tiểu Tà!"

Trương Khởi Linh bật đèn, nhìn Ngô Tà nhíu chặt mày, nghe cậu thỉnh thoảng nói mớ, đẩy nhẹ cậu, lo lắng gọi tên cậu.

Ngô Tà cuối cùng cũng bị Trương Đại Tộc Trưởng lay tỉnh.

-"Lão Dương, cậu cái tên ngu xuẩn này... ủa, Tiểu Ca, sao lại là anh?"

Ngô Tà dụi mắt, nhìn rõ người trước mặt mình, là Trương Khởi Linh, chứ không phải tên lão Dương chết tiệt.

Trương Khởi Linh nhất thời dở khóc dở cười, giúp cậu xoa mày nhíu chặt, nhẹ giọng nói:

-"Nằm mơ hả?"

Ngô Tà nhìn xung quanh, mới hiểu bản thân vừa nãy chỉ là nằm mơ, không khỏi cười nói:

-"Phải nha, mơ thấy lão Dương, còn cãi một trận lớn với hắn. Tiểu Ca, anh nói xem, đây có phải là ngày nghĩ gì, đêm mơ đó không?"

Trương Khởi Linh gật đầu, lại hỏi câu chớt quớt.

-"Trước đây các cậu, quan hệ rất tốt?"

Ngô Tà buột miệng nói ra:

-"Đúng vậy, lúc nhỏ, thân đến mức mặc chung một cái quần mà."

Trương Khởi Linh nghe lời này, ánh mắt tối sầm, không nói tiếp nữa.

Ngô Tà biết gia hỏa này lại đang ghen tuông, cũng không để ý với hắn, chỉ kể chi tiết giấc mơ của mình với hắn.

Khi Trương Khởi Linh nghe thấy lão Dương nói kí ức của Ngô Tà cũng sẽ từ từ biến mất, đến cuối cùng biến thành lục thân không nhận, không khỏi hoang mang, hắn ôm chặt Ngô Tà vào lòng, đầu cậu vùi vào ngực hắn, ấm ức nói:

-"Tiểu Tà, cậu không thể quên mất tôi."

Ngô Tà biết, Bình Tử của cậu, sợ nhất tìm không thấy mình, hoặc bản thân không nhớ hắn. Liền đưa tay xoa mái tóc mềm của hắn, nhẹ giọng an ủi hắn:

-"Yên tâm đi, Tiểu Ca. Cho dù tôi quên mất cả thế giới, cũng tuyệt đối sẽ không quên anh."

Trương Khởi Linh vẫn không yên tâm, nhân cơ hội thổi gió bên gối Thiếu Chủ.

-"Tiểu Tà, vậy chúng ta đừng đi tìm cây Thanh Đồng nữa nha."

-"Đâu có được, không đi tìm cây Thanh Đồng, không có đáp án bí mật cây Thanh Đồng, sao chúng ta giải được bí mật chung cực, sao xử lý Uông gia, sao tránh được vận mệnh sang năm đi canh Thanh Đồng Môn?"

Trương Khởi Linh rầu rĩ nói:

-"Những thứ đó đều không quan trọng, cậu, mới quan trọng nhất."

Ngô Tà nghe lời tràn mùi hôn quân này, bị hắn chọc cho tức cười.

-"Trương Đại Tộc Trưởng, anh không phải nên lấy sự hưng vong vủa Trương gia làm nhiệm vụ của mình sao? Từ khi nào biến thành hôn quân chỉ yêu mỹ nhân không yêu giang sơn rồi?"

Nói xong lại cảm thấy lời này hình như không đúng lắm, vội thu hồi:

-"Nói như này cũng không đúng, nên nói là..."

Trương Khởi Linh không chờ cậu nói xong, đã hung hăng chặn miệng cậu lại...

Rất lâu sau, Trương Đại Tộc Trưởng mới buông Ngô Tà ra, để cậu thở, bản thân đắc ý cười nói:

-"Tiểu Tà, cậu nói không sai."

Ngô Tà bị hắn làm loạn như vậy, lửa giận trong giấc mơ sớm đã biến mất gần hết, cũng không nghĩ đến những lời nói bừa của lão Dương nữa.

-"Tiểu Ca, cậu nói xem liệu tôi có khả năng ý thức hóa thật không?"

Trương Khởi Linh gật đầu chắc nịch.

-"Có."

-"Vậy nếu gặp lại cây Thanh Đồng đó, tôi muốn ý thức hóa ra hai người."

-"Không được."

-"Tại sao?"

-"Không cho chạm vào cây Thanh Đồng."

-"Anh sợ tôi sẽ mất trí nhớ chứ gì. Tôi cũng cảm thấy người được ý thức ra không đáng tin. Nhưng, Tiểu Ca, tôi vẫn luôn có một nguyện vọng."

Trương Khởi Linh dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Ngô Tà, lại nghe thấy cậu nói:

-"Tôi muốn làm cho ba mẹ anh sống lại, thế thì, lúc anh còn nhỏ sẽ không chịu nhiều khổ như vậy."

Chương 620: Gian Tế Hiện Thân

Trương Khởi Linh có chút theo không kịp mạch suy nghĩ kì lạ của Ngô Tà.

Hắn dĩ nhiên hy vọng có ba mẹ yêu thương từ nhỏ, trưởng thành dưới sự chăm sóc của ba mẹ.

Nhưng chuyện quá khứ, nếu cứ nhất quyết dựa vào nhân lực xoay chuyển làm lại từ đầu, chỉ sợ đi ngược lại với quy luật tự nhiên, hắn lo Ngô Tà sẽ vì vậy mà chịu phản phệ.

-"Tôi chỉ cần cậu bình an vô sự. Nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải lên đường."

Trương Khởi Linh vỗ nhẹ lưng Ngô Tà, để cậu ngủ tiếp, tiết kiệm thể lực, ngày mai lên đường.

Ngô Tà suy nghĩ, cũng đúng, người ý thức hóa tạo ra, cậu vẫn cảm thấy không đáng tin. Giống như lão Dương, tuy giống hệt lão Dương ban đầu, nhưng vẫn cảm thấy tính cách hắn thay đổi rất nhiều, trở nên vô cùng cực đoan và đáng sợ, cậu căn bản đoán không ra hắn rốt cuộc muốn làm gì.

Cho nên, người ý thức hóa tạo ra, còn có thể coi là người không? Còn có tính người không?

Dù sao bản thân cũng chưa từng gặp cha mẹ Tiểu Ca, cho dù muốn ý thức hóa ra họ, cũng không biết họ ra sao. Việc này nghĩ một lúc là đủ rồi, về việc thực hiện, thì thôi vậy.

-"Tiểu Ca, tôi cũng chỉ cần anh bình bình an an. Không mong gì hơn."

Trước khi ngủ, Ngô Tà mơ mơ màng màng nói với Trương Khởi Linh.

Trương Khởi Linh nhìn Ngô Tà chìm vào mộng đẹp, để lộ nụ cười dịu dàng, rất nhanh cũng vào giấc.

Sáng sớm hôm sau, lão thợ săn nhanh chóng tập hợp với họ, sau đó dẫn đoàn người, cùng đi vào trong núi.

Họ đã bổ sung rất nhiều đồ ăn ở đây, lão thợ săn cũng đem một ít dưa muối và thịt khô nhà mình làm theo, tặng cho bọn Ngô Tà.

Con đường đằng sau, càng ngày càng khó đi, thời tiết cũng dần dần lạnh hơn.

Mỗi tối khi cắm trại, Phan Tử và Bàn Tử đều cố ý dựng lều bên cạnh lều Ngô Tà và Trương Khởi Linh.

Càng đi vào trong núi, họ càng không an tâm đến sự an toàn của hai người này. Dù võ công của Ngô Tà và Trương Khởi Linh đều rất cao, nên họ không cần bận tâm. Nhưng từ khi Phan Tử biết được từ Bàn Tử, trong đội có thể có gian tế, hắn liền trở nên cảnh giác hơn.

Ban đêm, trong lều Bàn Tử, tiếng ngáy rung trời vang lên, ồn đến nỗi Ngô Tà bên cạnh cũng ngủ không yên.

Ngô Tà trở mình, Trương Khởi linh đang ngủ mơ mơ màng màng cũng tỉnh theo.

-"Ngô Tà?"

Ngô Tà nhìn, tiếng ngáy của tên Bàn Tử chết tiệt kia không đánh thức Tiểu Ca, bản thân trái lại bị hắn đánh thức, nhất thời hơi tức giận.

-"Tiểu Ca, không sao, tiếng Bàn Tử ngáy to quá. Cách hai cái lều, cũng ồn làm tôi không ngủ được. Tôi đi đánh thức hắn. Anh ngủ tiếp đi, không cần lo cho tôi."

Lúc Trương Khởi Linh cũng nghe thấy tiếng ngáy của Bàn Tử:

-"Kêu hắn giảm cân."

-"Được, tôi kêu hắn thức dậy chạy bộ giảm cân."

Trương Khởi Linh ừ nhẹ một tiếng, rồi ngủ tiếp.

Ngô Tà khoác áo vào, nhẹ tay nhẹ chân ra ngoài lều. Đang muốn qua bên lều Bàn Tử, lại nhìn thấy một cái bóng màu đen vụt qua cách đó không xa, vội vàng đuổi theo.

Cái bóng đen kia chạy trốn rất nhanh, Ngô Tà khó khăn lắm mới đuổi kịp hắn.

-"Ai đó?"

Ngô Tà nhún người, chặn trước mặt người kia.

Dựa vào ánh trăng trên bầu trời, Ngô Tà phát hiện bóng dáng người kia rất gầy, trên mặt che miếng vải đen, chỉ lộ ra một đôi mắt không quá lớn, ánh mắt kia lại mang theo thù hận nhìn mình.

-"Ngươi rốt cuộc là ai? Chạy đến đây làm gì?"

"Ta là ai? Ngươi rất nhanh sẽ biết thôi." Người nọ nói chuyện, kéo miếng vải đen trên mặt xuống, lộ ra khuôn mặt quen thuộc.

-"Trương Hưng Quyền, sao lại là cậu? Cậu là gian tế Uông gia phái đến thật hả?"

"Không sai, là tôi. Thiếu Chủ, không ngờ tới đi."

Ngô Tà cảm thấy rất kì lạ, gan người này cũng lớn quá đi. Biết thực lực của mình, lại còn dám kiêu ngạo đứng ở đây, nói chuyện với mình lâu như vậy, hắn rốt cuộc đang dựa vào cái gì?

...

2024.10.03

Đoán xem Trương Hưng Quyền là ai ai ai ái???

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro