Chương 641 - 650 (Ả Không Xứng)

EDIT: HANNNURLUVE

Mị xin khẳng định mị dịch truyện này sẽ có một số câu khác với bản gốc do nếu dịch nguyên bản gốc sẽ khó hiểu câu văn không mượt nên có một số chỗ mị dịch khác để phù hợp văn phong hiện tại. Xin cảm ơn.

Xin nhắc lại không giống bản gốc 100%

...

Chương 641: Trương Hải Hạnh

Trương Hải Bình trình thủ lệnh của Uông Mĩ Linh cho người canh gác cửa địa lao xem, người canh gác không nhận ra Uông đại tiểu thư đến, Trương Hải Bình nghĩ có lẽ đại tiểu thư không muốn lộ ra mình đến đây, cũng không nhắc nhở.

Cứ như vậy, ba người được cho vào.

Bên trong thắp vài chiếc đèn lồng cũ nát, ánh sáng le lói, không khí vẩn đục.

Uông đại tiểu thư và Trương Hải Bình đều dùng tay che mũi, Ngô Tà không yếu ớt như các nàng, mặt không đổi sắc theo sát Trương Hải Bình vào trong.

Trong lòng đã sớm mắng mười tám đời nhà Uông Mĩ Linh. Nơi này nhốt Trương Hải Hạnh nhiều năm, cũng không biết bị tra tấn thành cái dạng gì rồi. Cậu nhất định sẽ không bỏ qua cho hai con báo Uông Mĩ Linh và Trương Hải Bình!

Trương Hải Bình ngựa quen đường cũ dẫn họ đến phòng giam giam giữ Trương Hải Hạnh.

Có thể thấy rằng, Uông Mĩ Linh coi như từng đặc biệt quan tâm đến Trương Hải Hạnh. Phòng giam cô ở có tính riêng tư khá tốt, diện tích cũng tương đối lớn, trong phòng giam, trang bị đầy đủ giường bàn ghế, ngay cả trên bàn còn đặt mấy cuốn sách, còn có một số tờ báo và tạp chí.

Ngô Tà đúng ở trước cửa, thấy một nữ tử tóc dài mặc đồ đen ngồi trước bàn, nhìn cuốn sách trên tay dưới ánh sáng mờ ảo, nghe tiếng mở cửa, đầu cũng không thèm ngẩng lên một cái.

Nữ tử đó tuy vô cùng mảnh khảnh, sắc mặt bởi vì quanh năm không thấy ánh mặt trời trắng đến mức dọa người, nhưng vóc dáng khuôn mặt đều có mấy phần giống Uông Mĩ Linh.

Bất quá sự khác biệt của hai người cũng rất rõ rệt. Nếu nhìn kĩ, sẽ phát hiện, khí chất của cô với Uông Mĩ Linh hoàn toàn khác nhau.

Trên người cô có một loại khí thế đặc biệt trầm tĩnh như nước. Giống như mặc cho bạn có nóng nảy đến đâu, thì sau khi gặp cô đều sẽ không tự chủ an tĩnh lại.

Trương Hải Bình sớm đã cười chào hỏi Trương Hải Hạnh: "Hải Hạnh, lại đọc sách hả."

Trương Hải Hạnh hơi ngẩng đầu, nhìn ba người đứng ở cửa, ánh mắt dừng lại trên người Ngô Tà thêm vài giây, rồi khôi phục lại vẻ mặt thản nhiên. Cô không phản ứng với Trương Hải Bình, lại cúi đầu tiếp tục đọc sách trong tay.

Trương Hải Bình cũng không nổi giận, nâng bước đi qua, chỉ vào Ngô Tà đằng sau: "Hải Hạnh, cô đoán xem hắn là ai?"

Trương Hải Hạnh lại đặt ánh mắt lên người Ngô Tà, lắc đầu: "Hắn không phải anh tôi."

"Hắn đương nhiên không phải Hải Khách, hắn tên Ngô Tà."

Trương Hải Hạnh đột nhiên ngẩng đầu lên, nói với Ngô Tà: "Anh thật sự là Ngô Tà?"

Ngô Tà gật đầu.

-"Nếu giả bao đổi."

Trương Hải Hạnh lại nói: "Tại sao anh cũng bị họ bắt đến đây?"

Ngô Tà nghĩ đến lời Trương Hải Dương nói, liền hỏi: "Lúc tôi học đại học, là cô sắp xếp Trương Hải Dương đi tiếp cận tôi sao?"

Trương Hải Hạnh gật đầu, "Tôi chỉ muốn biết, quan hệ giữa anh với anh tôi là gì. Tại sao anh ấy muốn thay đổi khuôn mặt giống hệt anh?"

Lúc này Uông Mĩ Linh không hợp mà lên tiếng: "Các người nghị luận chuyện Trương gia trước mặt tôi, không sợ tôi sẽ gây bất lợi cho Trương Hải Khách sao?"

Trương Hải Hạnh hừ lạnh một tiếng: "Những chuyện này không phải cô đã sớm biết rồi sao? Uông đại tiểu thư, nhiều năm như vậy rồi, cô không chịu thả tôi, cũng không chịu giết tôi. Rốt cuộc cô còn muốn thứ gì trên người tôi?"

Uông Mĩ Linh cười nói: "Cô thật sự muốn chết như vậy sao?"

"Nếu chúng ta đổi chỗ cho nhau, sợ rằng cô cũng muốn giải thoát như tôi thôi." Đột nhiên Trương Hải Hạnh mất khống chế, đứng lên, nói lớn: "Uông Mĩ Linh, cầu xin cô, giết tôi đi. Tôi sớm đã mất giá trị lợi dụng rồi, cô cho tôi một cái chết sảng khoái đi."

Uông Mĩ Linh lạnh lùng nói: "Nếu cô đã một lòng muốn chết, vậy tôi sẽ thành toàn cho cô."

Trương Hải Bình thấy Trương Hải Hạnh thành công chọc giận Uông Mĩ Linh, vội xông ra giảng hòa, "Đại tiểu thư, Hải Hạnh chỉ là nhất thời mất kiểm soát cảm xúc, cô nhất định đừng xem là thật nha."

Ngô Tà cũng bị Uông Mĩ Linh dọa cho nhảy dựng.

-"Em yêu, xin bớt giận, đừng chấp nhất với người như cô ta."

Trương Hải Hạnh lại đổ dầu vào lửa: "Uông Mĩ Linh, cho dù cô giữ tôi lại, anh tôi cũng sẽ không bỏ qua cho cô, cô vẫn nên giết tôi đi, để mọi thứ kết thúc, tất cả mọi người đều được giải thoát."

"Đươc, vậy cô đi chết đi!"

Uông Mĩ Linh đột nhiên ra tay, một con đao đánh một cái vào huyệt Trương Hải Bình chặn phía trước Trương Hải Hạnh.

Trương Hải Bình hét lên rồi ngã gục, vừa vặn được Ngô Tà tiếp được, kéo lên giường.

Trương Hải Hạnh đang nhắm mắt đợi thời khắc giải thoát đến, quyền cước đó vẫn không rơi xuống người mình. Cô chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy Ngô Tà kéo Trương Hải Bình lên giường.

Uông Mĩ Linh đứng bên giường, đưa tay kiểm tra hơi thở Trương Hải Bình, lắc đầu với Ngô Tà.

-"Hải Hạnh, chúng tôi đến cứu cô nè. Vị này là Tộc Trưởng các cô."

Cậu chỉ vào Uông Mĩ Linh.

Chương 642: Đánh Tráo Sự Việc

Trương Hải Hạnh kinh ngạc nhìn "Uông Mĩ Linh", có chút không dám tin hỏi: "Anh thật sự là Tộc Trưởng?"

Trương Khởi Linh đeo mặt Uông Mĩ Linh gật đầu, dùng giọng mình nói:

-"Tôi là Trương Khởi Linh."

Nói rồi, hắn chìa tay trái ra, hai ngón tay dài bất thường lộ ra trước mắt Trương Hải Hạnh.

Trương Hải Hạnh nhìn tay Trương Khởi Linh, rồi lại nhìn tay mình, nước mắt tựa như vòng trân châu bị đứt dây không ngừng rơi xuống, "Tộc Trưởng, đúng là anh rồi. Tôi bị nhốt ở đây nhiều năm, còn tưởng rằng cả đời sẽ không còn cơ hội gặp lại người Trương gia chúng ta nữa. Cho nên, lúc vừa nhìn thấy Trương Hải Bình, còn tưởng ả tới cứu tôi. Kết quả..."

Ngô Tà thấy cô nương khóc đến hoa lê đới vũ* cảm thấy thương thay cho cô, liền an ủi:

(*)Kiểu mỹ nhân khóc á nó đẹppp

-"Hải Hạnh, cô là cô gái mạnh mẽ, ở đây kiên trì nhiều năm như vậy, không dễ dàng gì. Lần này tôi và Tộc Trưởng các cô tìm cách vào đây, chính là vì cứu cô."

Nghe Ngô Tà nói vậy, Trương Hải Hạnh dùng ánh mắt nghi hoặc đánh giá khuôn mặt nam nhân trẻ tuổi giống hệt ca ca mình, không nhịn được hỏi: "Ngô Tà, sao lại quen Tộc Trưởng?"

Chuyện này nói ra rất dài, Ngô Tà đang không biết nói từ đâu, liền nghe Trương Khởi Linh nói:

-"Ngô Tà là Thiếu Chủ Trương gia, cũng là Tộc Trưởng Phu Nhân."

Ngô Tà vừa nghe hắn lại trực tiếp nói mình là Phu Nhân hắn với Trương Hải Hạnh, liền lên máu.

-"Tiểu Ca, anh đừng nói bừa, tôi cũng phải là Tộc Trưởng Phu Nhân gì đó, Tộc Trưởng Phu Nhân của anh đang ở đằng kia kìa."

Ngô Tà nói xong, chỉ Trương Hải Bình bị vứt trên giường không biết sống chết.

Trương Khởi Linh dùng ánh mắt chán ghét nhìn nữ nhân đó, hừ lạnh một tiếng.

-"Ả không xứng."

Trương Hải Hạnh vô cùng kinh ngạc trợn tròn hai mắt, dùng tâm trạng vô cùng hoang mang nghe hai người tranh luận vấn đề rốt cuộc ai mới là Tộc Trưởng Phu Nhân. Cuối cùng nhịn không được nói ra nghi vấn của mình: "Anh thật sự là Khởi Linh ca ca lớn lên với anh tôi hả?"

-"Nếu giả bao đổi."

"Không đúng nha, trước đây một ngày anh cũng nói không quá hai câu. Trong một khoảng thời gian ngắn, đã nói nhiều với Ngô Tà như vậy."

Trương Khởi Linh sửa lời cô:

-"Không được gọi thẳng tên, gọi Thiếu Chủ hoặc Tộc Trưởng Phu Nhân."

Ngô Tà vội nói:

-"Không cho gọi Tộc Trưởng Phu Nhân!"

Trương Hải Hạnh nhìn dáng vẻ hai người, rõ ràng là một đôi tình nhân nhỏ thích trêu nhau, liền thở dài: "Haizz, tình yêu khiến con người biến thành như này. Thiếu Chủ, anh với Tộc Trưởng là một đôi thật hả?"

Ngô Tà nghe lời này có chút dở khóc dở cười, điều cô nương này quan tâm có phải hơi lệch rồi không? Bị Uông Mĩ Linh nhốt nhiều năm, cuối cùng thấy được cứu tinh, không nên nghĩ cách mau chóng thoát ra sao? Trái lại quan tâm đến chuyện hóng hớt.

-"Hải Hạnh, Tiểu Ca, chúng ta tranh thủ thời gian, bây giờ đừng nói chuyện râu ria nữa."

Trương Khởi Linh nghe lời Ngô Tà, liền biến ra một món đồ hóa trang, ném đến trước mặt Trương Hải Hạnh.

-"Hải Hạnh, cô với Hải Bình đổi mặt, đổi đồ. Tôi với Tiểu Ca ở bên ngoài đợi cô, xong xuôi chúng ta cùng rời khỏi đây."

Trương Hải Hạnh đứng dậy kiểm tra hơi thở Trương Hải Bình, phát hiện ả sớm đã ngừng thở.

"Trương Hải Bình, cô cũng có ngày hôm nay!" Trương Hải Hạnh vừa tự nói một mình, vừa nhanh chóng đổi đồ với Trương Hải Bình, rồi hóa trang thành dáng vẻ của mình, bản thân giả vờ làm dáng vẻ của ả.

Đợi đến lúc cô xuất hiện ở cửa, phát hiện Ngô Tà và Trương Khởi Linh đang thì thầm, vẻ mặt họ thân mật khăng khít, rõ ràng là một đôi.

Nhìn Trương Khởi Linh đeo mặt Uông Mĩ Linh, cô đột nhiên cảm thấy, Tộc Trưởng là chân ái của Thiếu Chủ, bằng không nhìn khuôn mặt của nữ nhân ác độc kia, sao còn có thể cười ngọt như vậy!

Chương 643: Hải Hạnh Báo Thù

Ba người cùng về phòng tân hôn của Uông đại tiểu thư, thông qua cơ quan dưới giường, một lần nữa vào trong mật đạo, rất nhanh đã tìm được Uông Mĩ Linh sớm đã đói đến thoi thóp.

Trương Khởi Linh giờ đây sớm đã rửa sạch lớp hóa trang, khôi phục diện mạo vốn có.

Khi Uông Mĩ Linh bị nước lạnh dội tỉnh nhìn thấy Trương Hải Hạnh, liều mạng giãy giụa.

Trương Hải Hạnh với gương mặt lạnh lùng có vài phần nhợt nhạt do nhiều năm không thấy ánh mặt trời: "Uông Mĩ Linh, còn nhận ra tôi không?"

Cô nói rồi, kéo đồ trong miệng Uông Mĩ Linh ra, "Cô biết không? Trương Hải Bình đã chết, kế tiếp sẽ đến lượt cô thôi."

Uông Mĩ Linh tuyệt vọng kêu lên: "Trương Hải Hạnh, tuy tôi nhốt cô nhiều năm, nhưng chưa từng ngược đãi cô, hy vọng cô cũng cho tôi cái kết thống khoái."

"Vậy tôi sẽ thành toàn cho cô." Trương Hải Hạnh đối với nữ nhân này cũng không có bao nhiều lòng thương hại, một quyền đánh xuống, đánh mặt ả thành một mớ hỗn độn.

Ngay cả Ngô Tà cũng từng nhìn thấy những cảnh máu me này, cũng có chút không thoái mái, nhưng trước đó họ đã nói rõ, Uông Mĩ Linh giao cho Trương Hải Hạnh xử lý, thì không thể can thiệp vào nữa.

Vì thế, cậu kéo Trương Khởi Linh vào trong mật thất nghỉ ngơi, để hai nữ nhân tự giải quyết.

Trong mật thất, Ngô Tà ngửa mặt nằm trên giường, dùng tay ấn vào cái eo già sắp gãy của mình, nói với Trương Khởi Linh ngồi bên cạnh:

-"Tiểu Ca, anh nói xem liệu Hải Hạnh có trực tiếp giết Uông Mĩ Linh không?"

Trương Khởi Linh lắc đầu.

-"Sẽ không. Cô ta thù dai."

Ngô Tà cười nói:

-"Mang thù à, cùng sở thích với tôi. Vừa vặn, tôi cũng thích thù dai."

Nói đến đây, cậu nghĩ đến Trương Hải Bình bị Trương Khởi Linh thoáng cái đã đánh trúng tử huyệt.

-"Tiểu Ca, có phải vì anh biết tôi cũng thù dai, sợ tôi sẽ sỉ nhục Trương Hải Bình, nên mới cho ả cái chết thống khoái?"

Trương Khởi Linh đương nhiên nghe ra mùi chua nồng đậm trong lời Ngô Tà nói, vội giải thích:

-"Thời gian có hạn. Người chết sẽ không tiết lộ bí mật."

Trương Đại Tộc Trưởng sốt ruột, lời ít ý nhiều nói ra hai lý do chính lúc đó trực tiếp ra tay giết Trương Hải Bình.

Hai lý do này, không phải Ngô Tà không nghĩ đến, chỉ là cậu có cảm giác, chỉ với hai lý do này, không đủ để Trương Khởi Linh nổi lên ý định giết Trương Hải Bình.

Trương Hải Bình phản bội Trương gia, nên chịu trừng phạt của gia quy. Nhưng giết ả qua loa như vậy, không giống tác phong của Trương Khởi Linh.

Tình hình lúc đó, mặc dù họ muốn Trương Hải Bình về chịu xét xử của hội Trưởng Lão, cũng là lực bất tòng tâm. Cho nên, hoặc giữ ả lại, xử lý sau, hoặc là trực tiếp giết ả, kết thúc mọi chuyện, để tránh hậu hoạn.

Nói thế, quyết định Tương Khởi Linh đưa ra, cũng đã trải qua suy xét cặn kẽ, cũng không phải tâm huyết dâng trào nhất thời hay tâm trạng kích động.

-"Có lẽ còn có nguyên nhân thứ ba đi!"

Ngô Tà vẫn không bỏ cuộc truy hỏi.

Trương Khởi Linh đem người kéo vào lòng, nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm mại của cậu, thấp giọng nói:

-"Tôi nói rồi, tất cả người Trương gia thấy cậu như thấy tôi. Ả lại muốn giết cậu cậu, đương nhiên không thể giữ lại."

Ngô Tà nghe xong bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra nguyên nhân quan trọng nhất, là vì mình.

-"Tiểu Ca, anh thật tốt."

Ngô Tà nhắm hai mắt, vẻ mặt hạnh phúc lẩm bẩm.

Giây phút ấm áp như này, Trương Hải Hạnh lại xen ngang gõ cửa lớn mật thất: "Tộc Trưởng, Thiếu Chủ, đã xử lý Uông Mĩ Linh xong rồi, chúng ta rời khỏi đây thôi."

-"Nha đầu này làm việc cũng dứt khoát nhanh nhẹn ha. Đi, Tiểu Ca, chúng ta ra ngoài xem xem."

Hai người kéo tay ra ngoài, phát hiện Uông Mĩ Linh vẫn gục ngã dưới đất, quần áo ả sớm đã rách thành từng mảnh, nhưng không thấy vết máu, cũng không biết Trương Hải Hạnh làm thế nào.

Thấy họ ra, Trương Hải Hạnh nhấc sợi dây trên người Uông Mĩ Linh, giống như xách con gà con, xách Uông đại tiểu thư trong tay, đi nhanh về phía trước. Cô không muốn ở đằng sau ăn cơm chó của Tộc Trưởng và Thiếu Chủ.

Chương 644: Tụ Họp

Sau khi Trương Khởi Linh và Ngô Tà rời khỏi, mấy ngày nay bọn Bàn Tử gần như đã lật tung ngọn núi lớn ở đây, nhưng hoàn toàn không tìm thấy bóng dáng bọn họ.

Bàn Tử gấp đến độ mắng mịa nó:

-"Thiên Chân, Tiểu Ca, các cậu rốt cuộc cút đi đâu rồi? Một chút manh mối cũng không để lại cho Bàn gia tôi. Lão tử muốn tuyệt giao với các cậu!"

Nói tới nói lui, mắng đi mắng lại, bọn Bàn Tử và Tiểu Hoa vẫn không ngừng tìm kiếm.

Mấy ngày nay nỗ lực của họ cũng không vô ích, tuy không tìm thấy Ngô Tà và Tiểu Ca, nhưng tìm thấy lối vào được giấu trong rừng cây.

Từ khi phát hiện lối vào, họ liền chia làm hai đường, một nhóm do bọn Bàn Tử Tiểu Hoa Hắc Hạt Tử dẫn đầu, tiếp tục tìm kiếm tung tích Tiểu Ca và Ngô Tà, nhóm còn lại do Trương Hải Khách dẫn đầu, dọn dẹp rễ cây che khuất miệng hang động.

Hôm đó, Bàn Tử đang dẫn mấy tên gia hỏa Giải gia, tiến hành tìm kiếm trên diện rộng, lại nghe thấy một chút âm thanh bất thường.

-"Ai đó? Ra đây!"

Bàn Tử đang bực bội, cũng mặc kệ âm thanh đó rốt cuộc là người gây ra, hay là dã thú trong núi gây ra, nhấc đồ trong tay lên, kêu to về hướng bên kia.

-"Bàn Tử, sao cậu lại ở đây?"

Đáp lại hắn, lại là tiếng vô cùng phấn khích của Ngô Tà.

-"Thiên Chân, là cậu thật hả? Cuối cùng cậu cũng về rồi, làm tôi nhớ muốn chết luôn à."

Bàn Tử nghe giọng Ngô Tà, còn tưởng bản thân nghe lầm, nhưng sau đó, hắn nhìn thấy Ngô Tà dính đầy bùn đất từ lùm cây đằng trước chui ra.

Giây phút đó, tim Bàn Tử gần như sắp nhảy ra khỏi cổ họng. Vội chạy qua, ôm Ngô Tà chao đảo sắp ngã.

-"Thiên Chân, cậu không sao chứ?"

Ngô Tà để Bàn Tử đỡ mình, lắc đầu.

-"Tôi không sao."

-"Tiểu Ca đâu? Cậu ấy có tìm được cậu không?"

Bàn Tử nhìn xung quanh một hồi lâu, không thấy Trương Khởi Linh, lại có chút lo lắng.

Một âm thanh thanh lãnh truyền đến:

-"Tìm được rồi."

Trương Khởi Linh nói chuyện, cứ như ảo thuật, đột nhiên xuất hiện trước mặt Bàn Tử và Ngô Tà, dọa Bàn Tử hết hồn.

-"Má ơi, dọa chết tôi rồi. Tiểu Ca, cậu từ trên trời rơi xuống hả?"

Mặt Trương Khởi Linh cũng dính rất nhiều bụi và đất, trên đầu còn treo mấy cái lá cây, Ngô Tà đưa tay lấy từng cái lá cây trên đầu hắn xuống.

-"Không phải từ trên trời rơi xuống, mà từ dưới đất chui lên."

Ngô Tà vừa nói, vừa giải thích với Bàn Tử.

-"Té ra là hai người cái cậu tuổi chuột, biết đào đất hả?"

Bàn Tử nhìn hang động tối đen như mực xuất hiện kì lạ, trêu ghẹo.

"Còn tôi nữa." Một giọng nữ trong trẻo từ trong động truyền đến.

-"Trời ạ, chuột thành tinh rồi, còn có nữ yêu tinh!"

"Anh mới là yêu tinh, cả nhà anh đều là yêu tinh." Trương Hải Hạnh vừa chửi người, vừa lôi Uông Mĩ Linh ra.

Bàn Tử trái lại nhận ra mặt cô.

-"Trương Hải Hạnh, hóa ra cô cùng Tiểu Ca đi cứu Ngô Tà à. Bởi tôi nói sao mà tìm không thấy cô đâu."

Trương Hải Hạnh không hề quen Bàn Tử, nhưng nghe hắn nói vậy, liền viết lúc Uông Mĩ Linh đóng giả mình từng gặp Bàn Tử này.

"Anh chính là Vương Bàn Tử đi?" Trương Hải Hạnh nhớ ra, trên đường quay về, Ngô Tà từng nói hắn có vài người bạn, trong đó có một người tên Vương Bàn Tử, hẳn là người trước mặt.

-"Đúng vậy, coi trí nhớ cô kìa! Ủa, nữ nhân trong tay cô là ai vậy, trông cũng khá xinh."

"Anh cảm thấy ả xinh, vậy ả giao cho anh kéo." Trương Hải Hạnh một tay xách Uông Mĩ Linh đến cạnh Bàn Tử.

Chương 645: Đào Sâu Hỏi Rõ

Bàn Tử miễn cưỡng kéo Uông Mĩ Linh đã được trói chặt, đuổi theo Ngô Tà và Trương Khởi Linh.

-"Thiên Chân, mấy nay rốt cuộc cậu đi đâu vậy?"

Ngô Tà nhìn Trương Khởi Linh nói:

-"Coi như bị bắt cóc đi."

-"Hả? Ai cả gan dám bắt cóc cậu? Đúng là ăn gam hùm mật gấu mà. Đi, Bàn gia tôi đi trút giận cho cậu!"

Ngô Tà chỉ Uông Mĩ Linh miệng kêu um um.

-"Đó, chính là ả."

Bàn Tử nghe vậy, sợ đến mức lập tức ném Uông Mĩ Linh xuống đất, cú ngã khiến ả rên rỉ, nhưng miệng bị bịt kín, lại không phát ra tiếng được.

-"Cậu lại bị một nữ nhân bắt cóc, Tiểu Thiên Chân, cậu đúng là càng sống càng gà đấy."

Bàn Tử ngó Ngô Tà, rồi nhìn Uông Mĩ Linh dưới đất, có chút nghi ngờ:

-"Đừng nói tiểu tử cậu thấy sắc nổi lòng tham, mất lý trí, bị sắc đẹp của con hồ lý tinh này dụ dỗ?"

Ngô Tà nghe lời này, mặt liền đỏ lên, chợt cậu nhớ lại, buổi tối nữ nhân này hạ thuốc mình, quả thật có người thấy sắc nảy lòng tham, nhưng người đó lại không phải Ngô Tà hắn, mà là nữ nhân dưới đất.

Trương Khởi Linh theo sau họ sắc mặt cũng lập tức tối sầm. May mà bụi đất trên mặt hắn và Ngô Tà chưa lau sạch, thoạt nhìn không rõ rệt lắm.

Trương Hải Hạnh không hề biết chuyện này, cô chỉ cảm thấy Tộc Trưởng Đại Nhân bên cạnh đột nhiên tỏa ra khí lạnh, liền hỏi: "Tộc Trưởng, anh sao thế? Rất lạnh hả?"

Trương Khởi Linh không phản ứng với cô, chỉ dùng ánh mắt lạnh băng nhìn Uông Mĩ Linh, Uông Mĩ Linh bị sát khí trong mắt hắn dọa cho run rẩy, ả hiểu, xem ra Tộc Trưởng Trương gia sẽ không giữ cái mạng nhỏ của mình rồi.

Trương Khởi Linh không trả lời câu hỏi của Trương Hải Hạnh, chỉ là xách Uông Mĩ Linh trong tay Bàn Tử lên, bước nhanh về phía trước, hắn không muốn để nữ nhân này đến gần Ngô Tà, vẫn nên ném ả đi càng xa càng tốt.

Bàn Tử nhìn dáng vẻ hai người, thầm nghĩ thật sự để mình nói đúng rồi, giữa Ngô Tà và nữ nhân đó xảy ra chuyện gì đó, nhìn mặt Tiểu Ca đen thui.

-"Tôi nói này Tiểu Thiên Chân, cậu đúng là có tiền đồ ha. Dám ở trước mặt Tiểu Ca, dụ dỗ nữ nhân khác, đúng là có gan lớn đến mức dám làm bậy."

Ngô Tà thẹn quá hóa giận, dùng sức vỗ đầu Bàn Tử một cái.

-"Bàn Tử, cậu nói linh tinh cái gì đó, tôi là người như vậy hả."

Bàn Tử che đầu mình kêu:

-"Ai da, Tiểu Thiên Chân, cậu nhẹ tay chút, đánh tôi ngốc rồi, thì tẩu tử cậu không tha cho cậu đâu."

-"Hừ, đánh ngốc mới tốt, tôi lại giới thiệu cao phú soái* cho Vân Thái tẩu tử!"

(*)Cao ráo, giàu có, đẹp trai

-"Đừng, đừng, đừng. Tiểu Thiên Chân, cậu không thể làm vậy. Được, được, được, coi như tôi nói bậy đi, được chưa. Nhưng dù sao cậu cũng phải nói tôi biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Ngô Tà không nói những chuyện đó với hắn, nhìn liền nhìn trái phải nói:

-"Cái gì đã xảy ra chuyện gì?"

-"Nữ nhân kia là ai?"

Bàn Tử quyết định hỏi từng chút.

Câu hỏi này không cần Ngô Tà trả lời, Trương Hải Hạnh đi cạnh họ đã giúp cậu trả lời rồi, "Ả chính là Trương Hải Hạnh anh từng gặp trước đây, thân phận thật là Uông Mĩ Linh con gái Thủ Lĩnh Uông gia."

-"Thì ra ả chính là nội gián trà trộn vào Trương gia, bởi tôi nói trước đây cứ có cảm giác ả không giống người tốt."

Trương Hải Hạnh hừ lạnh một tiếng: "Hừ, biết sau Gia Cát Lượng*. Bây giờ có phải anh cảm thấy tôi cũng không giống người tốt không hả?"

(*)Kiểu xong rồi mới nói có ích gì.

Bàn Tử đánh giá Trương Hải Hạnh từ trên xuống dưới một quận, mới nói:

-"Nha đầu cô, bị con gái Uông gia nhốt nhiều năm rồi đi. Haizz, chịu khổ rồi. Anh cô ở phía trước đợi cô á."

Tuy trên mặt Trương Hải Hạnh đầy bụi đất, nhưng do quanh năm không thấy ánh mặt trời mà dẫn đến màu da trắng bệch, vẫn là để Bàn Tử nhìn ra được cảnh ngộ trước đây của cô, tiếp đó sinh lòng đồng cảm, không chấp nhặt với cô nữa.

Tính cách Trương Hải Hạnh vốn bướng bỉnh ăn mềm không ăn cứng, Bàn Tử nói lời dễ nghe, cô cũng không cãi với hắn nữa: "Coi như anh còn có chút lương tâm. Đúng rồi, anh tôi ở phía trước thật hả?"

-"Phải, chắc là không xa đâu."

"Vậy tôi đi tìm anh tôi trước đây." Trương Hải Hạnh nói xong liền chạy nhanh.

Trương Hải Hạnh đi rồi, Bàn Tử lại nói với Ngô Tà:

-"Nói đi, bây giờ ở đây chỉ có hai chúng ta, nói đi, cậu với Tiểu Ca còn có nữ nhân Uông gia kia, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Chương 646: Lấy Gậy Ông

Đương nhiên Ngô Tà không thể nói chuyện xấu hổ mình bị hạ thuốc ngược lại Trương Khởi Linh được lợi cho Bàn Tử với Trương Hải Hạnh nghe được.

-"Giữa tôi với ả còn có thể có chuyện gì chứ, Bàn Tử cậu đừng nghĩ lung tung."

-"Không đúng nha, Thiên Chân, cậu không thấy vừa nãy mặt Tiểu Ca tối sầm dọa người hả? Dáng vẻ hắn chắc chắn là ghen rồi. Tiểu Thiên Chân, cậu tiêu rồi, Tiểu Ca nhà các cậu, thật sự mà nói nếu ghen lên, thì cậu ăn không ít khổ rồi!"

Ngô Tà nghĩ đến sắc mặt và ánh mắt vừa nãy của Trương Khởi Linh, cũng cảm thấy không ổn, nhưng vẫn mạnh miệng nói với Bàn Tử:

-"Hừ, hắn dám! Tôi vẫn chưa tính sổ với hắn đâu!"

Bàn Tử nghe bên trong có mùi drama, liền dẫn dắt từng bước:

-"Thiên Chân, có phải Tiểu Ca làm chuyện gì có lỗi với cậu không. Tỷ như nói, ở sau lưng cậu dụ dỗ tiểu muội muội xinh đẹp nào đó... cậu nói cho tôi biết, tôi sẽ chủ trì công đạo cho cậu."

Nhắc đến đây, Ngô Tà nghiến răng:

-"Thật ra cũng phải ai xa lạ, chỉ có vị hôn thê trước đây của hắn thôi!"

-"Cậu nói Trương Hải Bình? Không phải ả rời khỏi Trương gia rồi sao? Không lẽ các cậu gặp ả ở chỗ Uông gia?"

-"Bàn Tử, không phải gặp, tôi bị Trương Hải Bình và Trương Hải Hạnh giả bắt đến Uông gia."

-"Đúng là ả! Nữ nhân đó thật đúng là âm hồn bất tán mà."

Bỗng nhiên Bàn Tử nhớ ra một chuyện, cùng Ngô Tà mất tích, xác thật có hai người, một là Trương Hải Hạnh giả, tức là Uông Mĩ Linh, người kia là Trương Hưng Quyền.

-"Không lẽ Trương Hải Bình vẫn luôn trà trộn vào trong đội của chúng ta?"

Ngô Tà gật đầu.

-"Không sai, ả vẫn luôn giả làm Trương Hưng Quyền trà trộn vào trong chúng ta, cùng một giuộc với Uông Mĩ Linh."

-"Thì ra là ả, bởi tôi nói sao mà tiểu tử đó âm dương quái khí, không giống người tốt mà. Vậy ả đâu? Còn ở Uông gia hả?"

-"Bị Tiểu Ca giết rồi."

-"Tiểu Ca làm rất đúng, gian tế vậy giữ lại cũng là tai họa, vẫn nên giết sớm để tránh đêm dài lắm mộng."

-"Hời cho ả rồi."

Ngô Tà có chút tiếc nuối nói.

Sau khi hai người buôn dưa lê đủ rồi, Bàn Tử sớm đã đem nghi ngờ của mình vứt ra sau đầu, cùng Ngô Tà đuổi theo Trương Khởi Linh, ba người cùng về doanh trại.

Trương Hải Khách đã về sớm hơn vài phút gặp em gái mình, biết Tộc Trưởng và Thiếu Chủ đều bình an vô sự, liền yên tâm, lúc nhìn thấy Uông Mĩ Linh mấy năm nay giả làm Trương Hải Hạnh, hắn nói muốn nói riêng với ả vài câu.

Trương Khởi Linh đồng ý với yêu cầu của Trương Hải Khách, để hắn dẫn Uông Mĩ Linh đi.

Tiểu Hoa và Hắc Hạt Tử dẫn người đi dọn dẹp hốc cây bên dưới, Phan Tử đi hướng khác tìm bọn Ngô Tà, họ đã theo lời dặn phát tín hiệu cho Phan Tử, chắc là hắn rất nhanh có thể vội nhanh chóng về.

Sau khi Trương Khởi Linh giao Uông Mĩ Linh cho Trương Hải Khách, liền kéo Ngô Tà đi rửa mặt, thay đồ.

Ngô Tà hỏi hắn:

-"Tiểu Ca, tôi biết anh muốn giết Uông Mĩ Linh, thật ra tôi cũng không muốn giữ lại ả, thời gian ả ở Trương gia quá lâu, cũng không biết có để lại đường lui hay không, dù sao giữ lại cũng là tai họa. Nhưng người ả nợ nhiều nhất, vẫn là anh em Hải Khách, cho nên cứ để Hải Khách gặp ả rồi hẵng xử lí thì tốt hơn."

Trương Khởi Linh gật đầu. Ý Ngô Tà hắn hiểu, vì để tránh đêm dài lắm mộng, họ không thể để nhiều người biết thân phận Uông Mĩ Linh, mau chóng xử lý ả, sau đó mới tiến hành bước tiếp theo.

Ngô Tà chạy đi tìm Bàn Tử và Trương Hải Hạnh.

-"Chuyện Uông Mĩ Linh, vẫn phải bảo mật, không thể để Uông gia biết ả từng rơi vào trong tay chúng ta."

-"Thiên Chân, có phải cậu có sắp xếp gì tiếp theo không?"

Ngô Tà gật đầu.

-"Tôi muốn lấy gậy ông, đập lưng ông."

Chương 647: Ôn Chuyện Cũ

Trương Hải Khách mang Uông Mĩ Linh đến một chỗ yên tĩnh, lấy vải trong miệng ả ra.

-"Cô với Hải Hạnh quả nhiên có vài phần giống nhau."

Uông Mĩ Linh hừ lạnh một tiếng: "Đó là đương nhiên. Nếu không như vậy, thì một người nhỏ bé như Trương Hải Hạnh, làm sao cần tôi đích thân ra tay."

-"Chiều cao của hai người các cô chênh lệch không quá ba milimet, cơ thể lại rất giống nhau, lại thêm đều là mặt trái xoan, mắt to, sống mũi cao, môi mỏng... thảo nào, thời gian dài như vậy, tôi không hề nghi ngờ cô. Cho đến khi Thiếu Chủ xuất hiện..."

"Thật ra, tôi rất hâm mộ Trương Hải Hạnh, vì cô ấy có một người anh trai tốt thương cô ấy sủng cô ấy."

-"Nếu đã như vậy, cô có từng nghĩ, lấy thân phận Hải Hạnh ở lại Trương gia?"

Uông Mĩ Linh gật đầu, rồi lắc đầu, "Đã từng nghĩ đến thì sao, không nghĩ đến thì sao. Bất quá là si tâm vọng tưởng thôi. Giả chính là giả, vĩnh viễn cũng không thể biến thành thật. Cả ngày lo sợ ăn không ngon ngủ không yên, chỉ sợ bị anh nhìn thấu bộ mặt thật, không bằng lòng gan dạ sắt, sớm ngày hoàn thành nhiệm vụ sớm để về nhà."

-"Hử? Nhiệm vụ gì, bây giờ có thể nói ra nghe một chút không?"

Uông Mĩ Linh cười khổ một tiếng: "Chứng minh truyền thuyết Thiếu Chủ Trương gia rốt cuộc là thật hay giả."

-"Chỉ có vậy?"

-"Tuy cô phát hiện bí mật này, nhưng lại dẫn đến họa cho mình. Có hối hận không?"

"Hối hận, làm sao có thể. Người Uông gia chúng tôi, từ nhỏ vì để làm rõ bí mật này mà tồn tại. Là tôi chính tay vạch trần bí mật đó, cho nên tôi chết cũng không tiếc. Các anh muốn giết thì giết đi, không cần vòng vo đâu."

-"Các cô làm sao biết được tin Trương gia có một Thiếu Chủ?"

"Người Uông gia chúng tôi không sống lâu như người Trương gia các anh, cho nên các anh chỉ có một hai thế hệ, thì ở chúng tôi là bốn năm thế hệ, thậm chí nhiều hơn."

-"Cho nên, ban đầu các cô biết tin này, là lúc Thiếu Chủ xuất hiện ở Trương gia cách đây gần trăm năm trước?"

"Không sai. Chúng tôi vẫn luôn có đinh* chôn ở Trương gia, điểm này, chắc tôi không nói, anh cũng hiểu rõ."

(*)Người nằm vùng

Trương Hải Khách gật đầu, Uông gia như vậy, thì sao Trương gia khác được.

-"Chuyện này mặc dù ở Trương gia, cũng chỉ có vài người biết, đinh của các cô chôn cũng khá sâu ha."

Uông Mĩ Linh cười mà không nói, Trương Hải Khách cũng không truy hỏi nữa.

-"Nghe Thiếu Chủ nói, cô là con gái của Thủ Lĩnh Uông gia?"

"Đúng vậy, có phải cảm thấy chúng tôi xem thường việc lớn, coi trọng Ngô Tà quá mức?"

-"Hoàn toàn ngược lại. Nếu đổi chỗ đứng, Trương gia chúng tôi sẽ phái người có tầm quan trọng hơn đi hoàn thành nhiệm vụ này. Bởi vì, các cô sẽ lấy được nhiều tin tức có liên quan đến Thiếu Chủ hơn chúng tôi."

Nghe đến đây, Uông Mĩ Linh cảnh giác ngậm miệng lại, có những lời không quan trọng, ả có thể nói. Nhưng có những lời, có đánh chết ả, cũng không thể nói.

-"Quả nhiên là vậy. Câu đố trên người Thiếu Chủ, đúng là càng ngày càng nhiều rồi. Yên tâm, tôi sẽ không ép cô. Hôm nay sở dĩ nói nhiều với cô như vậy, chẳng qua là muốn xem tôi có từng thật lòng coi cô là em gái mà yêu thương không, nói lời tạm biệt với cô, để ôn lại kỷ niệm mà thôi. Chuyện khác, chúng tôi sẽ tự điều tra rõ."

Nghe đến đây, Uông Mĩ Linh hiểu rõ, người Trương gia và Ngô Tà xem ra sẽ không giữ lại tính mạng mình, không khỏi cười hiên ngang, "Kì thật, tôi thực sự từng nghĩ, làm Trương Hải Hạnh ở lại Trương gia, cả đời làm em gái anh. Nhưng mà, tôi không dám. Trên người tôi không có kì lân huyết, không có gen sống lâu của người Trương gia, qua vài năm nữa, tôi sẽ dần già đi. Mà anh, vẫn là thiếu niên như cũ. Đây cũng tàn khốc quá rồi."

-"Cho nên, cô mơ ước dòng máu thuần khiết độc nhất vô nhị trên người Thiếu Chủ, nên bắt cóc hắn đến Uông gia!"

Chương 648: Đánh Ghen

Ngô Tà vẫn chưa gặp Tiểu Hoa và Hắc Hạt Tử, không khỏi lo lắng đến sự an toàn của họ.

Cậu biết, lối đi đến cây Thanh Đồng, đầy hiểm nguy, đường lần trước cậu đi xuống và đi ra, đều là lối đi cửa tử nhất sinh, có thể sống sót đi ra đã là may mắn.

Đến khi Trương gia xử quyết Uông Mĩ Linh xong, rồi phái Trương Hải Hạnh đến Uông gia, Ngô Tà liền cấp tốc muốn dẫn người xuống tìm Tiểu Hoa và Hắc Hạt Tử.

Trương Hải Khách kéo cậu lại:

-"Thiếu Chủ, trước đó tôi đã bàn kĩ với Hoa Nhi gia và Hắc gia, nếu gặp nguy hiểm, họ sẽ phát tín hiệu. Hiện tại vẫn chưa có tín hiệu nào được truyền đi, chắc hẳn tạm thời không sao. Ngài và Tộc Trưởng vừa về, vào lều nghỉ ngơi nửa buổi trước đi, chờ sau khi chúng ta chuẩn bị xong, rồi hẵng đi sau."

Trương Khởi Linh cũng dùng ánh mắt lo lắng nhìn Ngô Tà, ý là nói cậu vẫn chưa nghỉ ngơi đàng hoàng, sợ bây giờ gấp gáp đi xuống thể lực sẽ không chống đỡ nổi.

-"Tiểu Tà, nghe lời."

Ngô Tà bất lực đảo mắt, kéo Trương Khởi Linh về lều.

-"Tiểu Ca, anh đi với tôi."

Rồi quay đầu kêu Trương Hải Khách:

-"Hải Khách, nếu thấy tín hiệu của Tiểu Hoa, bất kể tôi ngủ hay không, đều phải lập tức báo cho tôi biết."

-"Dạ, Thiếu Chủ."

Trương Khởi Linh thấy Ngô Tà quan tâm Tiểu Hoa như vậy, khó tránh sẽ ghen. Đối với cái nết của hắn, Ngô Tà không lấy làm lạ, cũng lười để ý hắn, vào đến trong lều, ngã xuống ngủ, xác thật rất mệt, giấc ngủ này ngủ vô cùng ngon.

Thấy dáng vẻ mệt mỏi của Ngô Tà, khóe miệng Trương Khởi Linh cong lên, nhẹ nhàng ôm người vào lòng, nhẹ nhàng xoa eo cho cậu, rất nhanh cũng chìm vào mộng đẹp.

Chờ đến lúc hai người thức dậy, đã là rạng sáng hôm sau.

Ngô Tà mở mắt, phát hiện trong lều tối đen, mình bị giấm Bình Tử ôm chặt vào trong lòng.

-"Tiểu Ca, mấy giờ rồi?"

Ngô Tà vừa động, Trương Khởi Linh liền tỉnh, nhìn tia sáng lờ mờ ngoài lều.

-"Trời sắp sáng rồi."

Ngô Tà nghe thế, lập tức ngồi dậy.

-"Nói chỉ nghỉ ngơi mấy tiếng đồng hồ, thoáng cái tôi lại ngủ mười mấy tiếng, từ chiều ngủ tới bình minh hôm sau! Không được, Tiểu Ca, chúng ta mau chóng dậy thôi. Cũng không biết bọn Tiểu Hoa có gửi tin gì về không."

Trương Khởi Linh cũng ngồi dậy theo cậu, nhưng chỉ nhàn nhạt nói:

-"Hải Khách trông chừng, không sao."

-"Vậy cũng không được, tôi phải mau chóng tìm Bàn Tử và Hải Khách hỏi một cái."

Ngô Tà mặc quần áo xong xuôi ra khỏi lều, liền đi tìm Bàn Tử.

Bàn Tử vẫn chưa dậy, bị Ngô Tà vọt vào lều, xách tai kéo lên.

-"Dậy dậy, Bàn Tử. Theo tôi đi tìm Tiểu Hoa."

Bàn Tử dụi đôi mắt ngáy ngủ.

-"Tiểu Thiên Chân, sao cậu vậy sớm dạ, cậu xem trời còn chưa sáng kìa. Buồn ngủ muốn chết. Cậu không biết đâu. Mấy ngày trước, vì tìm cậu, chưa có ngày nào tôi có giấc ngủ ngon đâu. Cậu khó khăn lắm mới quay về, dù gì cũng phải để tôi ngủ đủ giấc trước đã chứ."

Ngô Tà giận hắn không chịu cố gắng mắng:

-"Ngủ, ngủ, ngủ, chỉ biết ngủ. Tôi đã quay về được một ngày rồi, vẫn luôn không có tin tức Tiểu Hoa... tôi đây không phải lo lắng cho hắn sao?"

Bàn Tử ấm ức nói:

-"Thiên Chân, cậu nói vậy là tôi không chịu nha. Tôi lo cho cậu, lo đến ăn không ngon ngủ không yên. Cậu vừa về, lại chỉ biết lo lắng cho bạn từ nhỏ của cậu, căn bản không để ý đến sống chết của tôi. Hừ, Bàn gia muốn tuyệt giao với cậu!"

Ngô Tà nghe thế, người này sao đột nhiên biến thành trái tim thủy tinh rồi.

-"Bàn Tử, tôi biết cậu lo cho tôi, đối tốt với tôi. Nhưng bây giờ không phải cậu vẫn yên ổn ở đây ngủ ngon sao? Mà Tiểu Hoa và sư phụ tôi, còn không biết tình hình ở đó thế nào. Cậu đừng có giống Muộn Du Bình kia, sơ hở là ghen với Tiểu Hoa. Kì thật, cậu cũng biết, nếu cậu gặp nguy hiểm, tôi cũng sẽ sốt ruột như vậy."

Chương 649: Tìm Kiếm Cây Thanh Đồng

Bàn Tử đối với lời Ngô Tà nó, đương nhiên tin tưởng không nghi ngờ.

-"Thiên Chân, tôi biết cậu cũng lo cho tôi. Vừa rồi chỉ nói đùa với cậu thôi, cậu tưởng là thật hả? Cậu tưởng tôi giống Tiểu Ca, sơ hở là ghen với Hoa Nhi gia à."

Ngô Tà dùng sức vỗ đầu Bàn Tử một cái, thẹn quá hóa giận:

-"Bàn Tử chết tiệt, cậu còn nói xấu Tiểu Ca nữa, xem tôi làm sao xử đẹp cậu!"

Bàn Tử cũng không giận cậu, ôm đầu, nhanh nhẹn thoát ra, kêu lớn:

-"Tiểu Ca, mau đến quản Tiểu Thiên Chân nhà cậu."

-"Bàn Tử chết tiệt, cậu kêu loạn cái gì đó."

Ngô Tà ngại giọng Bàn Tử quá lớn, sợ đánh thức người ở lều bên cạnh.

Bàn Tử lại hướng về phía cửa lều la:

-"Tiểu Ca, mau dẫn Thiên Chân đi, tôi còn muốn ngủ thêm một giấc nữa."

Ngô Tà đang định đánh Bàn Tử nữa, lại nghe tiếng Trương Khởi Linh:

-"Tiểu Tà, đồ chuẩn bị xong rồi, khi nào chúng ta xuất phát?"

Ngô Tà quay đầu nhìn về phía cửa, đúng lúc Trương Khởi Linh vừa đi vào ánh mắt chạm nhau, liền vứt Bàn Tử đi, đi đến phía cửa lều, chỉ là đầu cũng không quay lại nói:

-"Bàn Tử, cậu có gan thì ngủ tiếp đi, không cần theo chúng tôi xuống tìm cây Thanh Đồng."

Vừa nghe nói muốn đi xuống tìm cây Thanh Đồng, cơn buồn ngủ của Bàn Tử liền biến mất.

-"Tiểu Ca, Thiên Chân, các cậu đợi tôi với, tôi tới liền."

Ngô Tà kéo Trương Khởi Linh bước nhanh ra khởi lều Bàn Tử, sau lưng truyền đến tiếng Bàn Tử.

Ngô Tà nhìn Tiểu Ca, lộ ra nụ cười đắc ý.

-"Hừ, muốn đấu với tiểu gia, vẫn nên chui lại vào bụng mẹ tu luyện thêm mấy chục năm nữa đi rồi nói tiếp."

Trương Khởi Linh cười cưng chiều, Tiểu Tà của hắn nên có dáng vẻ thế này tràn đầy tự tin đến nỗi ngang ngược. Đây mới là dáng vẻ Thiếu Chủ Trương gia nên có.

Lần này Ngô Tà và Trương Khởi Linh đi xuống, không định dẫn theo quá nhiều người, bên trong quá nguy hiểm, người đi xuống quá nhiều, ngược lại sẽ vướng tay vướng chân, chi bằng chỉ dẫn theo mấy người thân thủ tốt đi xuống càng bớt lo bớt sức hơn.

Lúc hai người đến lối vào dọn dẹp vô cùng rộng rãi, Trương Hải Khách và Trương Hưng Dân đợi ở đây từ sớm, những người Trương gia còn lại đều nghe lệnh Trương Hải Khách ở tại chỗ canh lối vào, đề phòng bị người Uông gia lẻn vào.

Ngô Tà cúi người xuống, nhìn vào bên trong. Phát hiện hang trong cây đa, đã bị họ mở rộng thành một cái động lớn, rễ cây bên trong cũng được dọn dẹp khá sạch sẽ, chỉ để lại vài đoạn rễ cây khá thô chắc, dùng làm thang để leo xuống.

-"Hải Khách, Hoa Nhi gia từ chỗ này đi xuống?"

-"Đúng. Lúc bọn Hoa Nhi gia đi xuống, chỗ này vẫn chưa được dọn sạch sẽ như vậy."

-"Họ xuống bao lâu rồi?"

-"Sáng sớm hôm qua, họ đã xuống rồi. Nhưng vẫn luôn chưa có tin tức truyền ra."

-"Cả một ngày trời, lẽ ra cũng nên đến tế đàn trên cây Thanh Đồng rồi chứ, tại sao vẫn không có động tĩnh?"

Ngô Tà cũng không nghĩ ra nguyên do.

Kế hoạch trước mắt, trừ bản thân đi xuống xem, cũng không có cách tốt hơn, huống chi họ vốn muốn đi xuống.

-"Đi xuống rồi nói." Trương Khởi Linh

Trương Khởi Linh vốn muốn dẫn họ đi đường khác, nhưng nếu Tiểu Hoa và Hắc Hạt Tử đã đi từ đây xuống, họ không ngại cũng theo đường cũ họ đi, lỡ như bọn Tiểu Hoa gặp nguy hiểm, còn có thể ra tay giúp đỡ.

Ngô Tà cũng nói:

-"Vậy chúng ta đi thôi."

Nói rồi, đi đến trong hang.

Trương Hải Khách ở đằng sau hỏi:

-"Thiếu Chủ, chúng ta không đợi Bàn Tử hả?"

Kế hoạch hôm qua của họ là do Trương Khởi Linh Ngô Tà Bàn Tử cộng thêm Trương Hải Khách và Trương Hải Tinh* năm người xuống động, bây giờ Bàn Tử vẫn chưa đến, Ngô Tà đã vội đi, Trương Hải Khách nhắc nhở một câu.

(*)Đoạn này có lẽ tác giả nhầm là Trương Hưng Dân mới đúng, tại những đoạn sau toàn là Trương Hưng Dân.

Ngô Tà cũng không quay đầu nói:

-"Hắn lập tức sẽ đến, chúng ta đi trước."

Trương Khởi Linh đi nhanh vài bước, đuổi theo Ngô Tà, một tay kéo cậu ra sau lưng mình.

-"Tôi đi trước."

Ngô Tà cũng không tranh với hắn, ngoan ngoãn đi đằng sau, hao người một trước một sau dọc theo rễ cây leo xuống bên dưới, Trương Hải Khách và Trương Hưng Dân cũng không có thời gian để ý Bàn Tử có thể đến kịp không, cũng vội leo xuống theo Thiếu Chủ và Tộc Trưởng.

Đến khi Bàn Tử thở hồng hộc chạy đến, bốn người sớm đã đi xuống đoạn rất sâu.

-"Thiên Chân, sao cậu không đợi tôi dị. Haizz, các cậu chậm chút, đợi tôi với."

Chương 650: Đàn Tế

Đến lúc Bàn Tử đuổi kịp bọn Ngô Tà, không biết họ đã xuống sâu đến đâu.

Bàn Tử bám vào rễ cây đa to bằng cánh tay, gọi to về phía ánh sáng cách mình mấy chục mét.

-"Thiên Chân, Tiểu Ca, chúng ta đi xuống được mấy chục mét rồi đi, sao vẫn chưa nhìn thấy cây Thanh Đồng ở đâu vậy?"

Ngô Tà nghe giọng Bàn Tử, dừng động tác leo xuống lại, ngửa đều nhìn lên trên, Bàn Tử lúc này trông vô cùng nhỏ bé, liền nói với Trương Khởi Linh:

-"Tiểu Ca, các cậu đi trước, tôi đợi Bàn Tử. Lúc gặp Tiểu Hoa và Hạt Tử, nhớ kêu tôi một tiếng nha."

Trương Khởi Linh gật đầu, dẫn Trương Hải Khách và Trương Hưng Dân tiếp tục leo xuống.

Trong lúc Ngô Tà đợi Bàn Tử, lấy bình nước trong balo ra, uống ừng ực mấy ngụm lớn, bình ổn lại hơi thở nặng nề.

Mãi đến lúc này, cậu mới không thể không thừa nhận, dù mình sống lâu hơn Trương Khởi Linh mấy ngàn năm, về mặt thể lực, vẫn phải chịu thua.

-"Bàn Tử, muốn sớm nhìn thấy cây Thanh Đồng, cậu phải nhanh hơn chút. Với tốc độ này của cậu, không biết đến năm thìn bão lụt nào chúng ta mới đến."

Lúc này khoảng cách của Bàn Tử với Ngô Tà chỉ có mấy mét, hắn vừa thở hổn hển leo xuống, vừa không

-"Thiên Chân, cậu đừng đứng đó mà nói không đau lưng*, cậu tưởng mình leo nhanh lắm hả, còn không phải là vì cậu xuất phát sớm hơn tôi sao."

(*)Kiểu đứng ngoài cuộc mà nói như đúng rồi.

Ngô Tà chưa bao giờ nhận thua trước mặt Bàn Tử.

-"Bàn Tử thúi, cậu ngủ nướng ra trễ, còn muốn bảo chúng tôi đợi cậu, cửa cũng không có!"

Miệng nói thế, nhưng mắt vẫn nhìn Bàn Tử chỉ còn cách mình có ba bốn mét, đem bình nước bỏ vào balo, tiếp tục leo xuống.

Bàn Tử vốn còn muốn nghỉ ngơi một lát, không ngờ Ngô Tà không đợi mình đuổi tới, lại leo xuống, tức đến chửi mịa nó:

-"Thiên Chân, cậu chạy nhanh như vậy làm gì. Ai da, mệt chết lão tử rồi."

Ngô Tà vừa bò xuống nhanh, vừa đấu võ mồm với Bàn Tử:

-"Vậy ngài cứ từ từ nghỉ, tôi đi xuống trước xem xem, không biết cái quan tài lớn còn ở trên đàn tế không."

Bàn Tử vừa nghe quan tài, tinh thần lập tức tỉnh táo.

-"Tiểu Thiên Chân, ôi, cậu đợi tôi một chút đi."

Bàn Tử vừa kêu, vừa tăng tốc độ, nghe bên dưới có quan tài bự, giống như hắn uống phải thuốc kích thích.

Ngô Tà đương nhiên biết người này hứng thú với cái gì nhất, trong lòng cười thầm, ngoài miệng lại nói:

-"Lần trước đi xuống, bị hai con cự xà dọa cho vỡ mật, cũng không dám xem kĩ bên trong quan tài có bảo bối gì, lần này nhiều người, phải xem cho kĩ mới được."

Lúc này Bàn Tử đã cách Ngô Tà càng ngày càng gần, hắn hùa theo Ngô Tà:

-"Đó là đương nhiên. Có thể dựng một cây Thanh Đồng lớn như vậy, chủ nhân của quan tài đó chắc chắn là phú khả địch quốc*. Người như thế, bảo bối bồi táng dĩ nhiên không ít rồi."

(*)Sự giàu có bằng cả một quốc gia

Hai người leo một hồi, liền cảm thấy sức lực không đủ, dù là bảo bối trong quan tài bự Bàn Tử mong nhớ, tay chân cũng bắt đầu có chút không nghe lời.

-"Thiên Chân, không được rồi. Tôi phải dừng lại nghỉ một lát, nếu không không cẩn thận ngã xuống, đừng nói là bảo bối, ngay cả cái mạng nhỏ cũng khó giữ."

Ngô Tà cũng mệt đến không leo được nữa, vội tìm chỗ chắc chắn dừng lại.

Lúc hai người cúi đầu nhìn bên dưới, phát hiện ánh sáng đèn pin trong tay bọn Trương Khởi Linh và Trương Hải Khách đã cách một một khoảng rất xa, không khỏi cùng thở dài.

-"Thiên Chân, cậu nói xem có phải tất cả người Trương gia, đều có sức chịu đựng kinh người không. Ba người họ sao có thể leo nhanh như vậy. Không lẽ họ đều làm bằng sắt, không phải cơ thể máu thịt?"

-"Cậu biết cái gì chứ, đây gọi là Đồng Tử Công, đều là cách huấn luyện biến thái của Trương gia rèn luyện ra. Cường độ huấn luyện của nhà họ, bé mập như cậu, căn bản không chịu nổi."

-"Vậy họ đáng thương quá."

Lúc hai người dừng lại nghỉ ngơi, bọn Trương Khởi Linh cuối cùng cũng đến đàn tế.

Trương Khởi Linh cầm đèn pin, chiếu đàn tế tối đen như mực, liền phát hiện có một vài chấm đen rải rác trên đó.

-"Trên đó có người."

Hắn nói với Trương Hải Khách và Trương Hưng Dân.

...

2024.10.23

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro