Chương 691 - 700 (Tứ Hôn)
EDIT: HANNNURLUVE
Mị xin khẳng định mị dịch truyện này sẽ có một số câu khác với bản gốc do nếu dịch nguyên bản gốc sẽ khó hiểu câu văn không mượt nên có một số chỗ mị dịch khác để phù hợp văn phong hiện tại. Xin cảm ơn.
Xin nhắc lại không giống bản gốc 100%
...
Chương 691: Lời Ngon Tiếng Ngọt
Cơ Mãn không thèm để ý đến mấy người quỳ bên dưới, mà nói với Tiểu Ca: "Trương Minh Sơn."
Tiểu Ca không ngờ, Chu Mục Vương lại nhớ kĩ cái tên thật đã lâu không dùng mà mình chỉ mới nhắc đến một lần, lập tức không dám chậm trễ, đứng lên hành lễ:
-"Có thần."
"Ngươi không sợ chết sao?" Cơ Mãn trầm giọng nói.
-"Hồi Đại Vương, thần sợ chết, nhưng thần càng sợ mình chết rồi, sẽ bỏ lại một mình Thiếu Chủ."
"Ồ?" Cơ Mãn nhìn Tiểu Ca, rồi lại nhìn đứa con không chí tiến thủ của mình, ánh mắt tiểu tử nọ dường như dính chặt vào trên người nam hồ ly tinh này, vốn vừa cảm thấy tiểu tử này thuận mắt hơn nhiều, lại bị ánh mắt con trai hắt cho một chậu nước lạnh, trở nên lạnh cóng.
"Hừ, lời ngon tiếng ngọt, khẩu phật tâm xà, ngươi đã lừa gạt đứa con ngốc nghếch của quả nhân như này đúng không, đúng là vô lý!" Chu Mục Vương càng nói càng giận, đưa tay vỗ một cái thật mạnh xuống cái bàn trước mặt, tiếng choang lập tức vang lên chén dĩa rơi vỡ ngổn ngang...
Tiểu Ca thấy Chu Mục Vương lại bị mình chọc tức đến mất không chế, khóe miệng hơi cong, lập tức bùm một tiếng quỳ sát đất.
-"Đại Vương, xin bớt giận. Thần nói đều là lời thật lòng, vẫn xin Đại Vương minh xét."
"Minh xét? Ý ngươi là, quả nhân không phân rõ phải trái, là hôn quân?" Giọng Cơ Mãn mười phần nguy hiểm.
-"Thần không dám. Đại Vương tại vị hơn năm mươi năm, hình phạt rõ ràng, thi hành chính lệnh, đánh đuổi các bộ tộc man di ở phương Nam, thảo phạt Tây Nhung*, cả chính trị và quân sự đều có thể làm gương cho các đế vương muôn đời. Như Đại Vương một vị minh quân nghìn năm có một, thần sao có thể vô lương tâm mà nói Đại Vương là hôn quân được."
(*)Thuật ngữ miệt thị từ nhà Chu để chỉ các bộ lạc ngoài Trung Nguyên cổ đại ở phía Tây Trung Quốc.
Tiểu Ca quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt phẫn nộ của Cơ Mãn, bình tĩnh nói.
Khương Lăng nghe lời tâng vốc đầy chân thành và kính trọng Đại Vương của hắn, cảm thấy mình thật sự nhìn không thấu tiểu tử này.
Họ quen biết cũng không phải ngày một ngày hai, dọc đường từ nam đến bắc, từ tây đến đông, hắn phát hiện gia hỏa này miệng kín như bưng, cả ngày trời cũng không nói được mấy câu với mình, cũng chỉ nói nhiều hơn một chút với Vô Tà.
Cứ như một gia hỏa tích chữ như vàng, thế mà lại có thể vỗ mông ngựa cha vợ mình đến mức này, thật đúng là làm khó hắn rồi.
Haizz, chữ tình đúng thật là làm người ta khó mà hiểu thấu.
Trong lòng Đại Tế Ti cảm khái, trên mặt vẫn như cũ giữ dáng vẻ thiếu đánh xem kịch hay không chê chuyện lớn.
"Trương tiểu công tử nói không sai, Đại Vương quả thật là một vị minh quân từ cổ chí kim khó mà có được, ngài chớ có tự coi nhẹ mình nha." Khương Lăng cười híp mắt nói.
Lần này một đương sự khác trong chuyện là Ngô Tiểu Phật gia cũng đúng lúc bắt lấy cơ hội:
-"Phụ vương, lời Tiểu Ca và Khương đại nhân nói đều là sự thật. Vả lại tạm không bàn đến những vị vua Nghêu, Thuấn, Vũ, Thang ngày trước của Đại Chu chúng ta, chỉ cần nhìn vào các vị hoàng đế đời sau của Đại Chu thì biết, mặc dù có Tần Thủy Hoàng, Hán Vũ Đế, Đường Thái Tông, Tống Thái Tổ, nhưng cũng rất ít có bậc đế vương nào có thể giống như người, vừa có tài trị vì vừa có võ công đều đạt thành tựu lớn lao, công trạng lan tỏa đến muôn đời lưu truyền suốt nghìn năm."
Trong những người có mặt ở đây, chỉ có Ngô Tà và Tiểu Ca là người đến từ đời sau, cũng chỉ có họ hiểu nhất về dòng chảy và hướng đi của lịch sử Tây Chu sau này, cho nên lời cậu nói tuy bên trong có phông bạt chút, nhưng cũng không hoàn toàn là nói điêu, xét từ gốc độ lịch sử, công trạng của Chu Mục Vương thật sự không thể phai mờ.
Ngô Tà cũng không muốn nói qua loa, mà tiếp tục vào trọng tâm:
-"Phụ vương, Khương đại nhân, Trương đại nhân, các ngài có thể không biết, lãnh thổ mà Đại Chu chiếm lĩnh được bây giờ, tỷ như Tây Vương Mẫu Quốc, tỷ như Nam Cương, trong tương lai đều sẽ trở thành nơi sinh sống và phát triển của dân tộc Hoa Hạ (Trung Hoa) chúng ta, tất cả những gì trên mảnh đất này, bất kể nghèo giàu sang hèn, đều là anh chị em cùng một nhà. Mà khởi đầu của thời kỳ hoàng kim này, chính là bây giờ, chính là bởi vì sự anh minh quyết sách* và dốc hết sức lực của phụ vương mà thành."
(*)Quyết định và sách lược
Chương 692: Ở Lại Tận Hiếu
Những lời nói thật giả lẫn lộn của Ngô Tà, làm cơn thịnh nộ trong lòng Chu Mục Vương dập tắt sạch sẽ.
Thân đã ở địa vị cao trong suốt vài chục năm, có thể nói Chu Mục Vương có mười phần tự tin. Nhưng tuổi tác tăng lên, cơ thể yếu dần, phần tự tin này cũng như hoa trong gương trăng dưới nước, trở nên có chút hư vô mờ mịt.
Bây giờ, vì con trai đến từ tương lai, lấy thân phận là người từng trải, nói ông là một vị minh quân anh minh thần võ, nói ông đã lập nên công lao bất hủ cho hậu thế, sao ông có thể đi so đo chuyện giữa con trai ông và tiểu tử thúi Trương gia kia chứ.
"Vô Tà, nếu con đã kiên trì giữ người vợ đã đồng cam cộng khổ cùng con không chịu buông, vậy ta sẽ thành toàn cho các con." Cơ Mãn cuối cùng cũng dứt khoát hạ quyết tâm, đồng ý hôn sự của họ. Ông nói: "Người đâu, đi soạn ý chỉ, tứ hôn tiểu công tử Trương gia cho Vương Tử Vô Tà."
Nội thị vội tiến lên lĩnh đạo chỉ: "Nô tài tuân chỉ." Sau đó đứng lên lui ra ngoài.
Lúc này Ngô Tà gần lão cha nhất, cũng là người phản ứng đầu tiên, sau khi nội thị lui ra, liền cúi người nói:
-"Nhi thần đa tạ phụ vương thành toàn."
Tiểu Ca cũng vội tạ ơn:
-"Thần tạ thánh ân của Đại Vương."
Cơ Mãn phất tay với hai người, "Bình thân đi." Ông lại nói với Tiểu Ca: "Trương Minh Sơn, ta tạm thời tin ngươi, ta sẽ giao phó con ta Vô Tà cho ngươi. Tuổi ta đã cao, tự biết thời gian không còn nhiều, mà Vô Tà vẫn còn trẻ, có ngươi ở bên trợ giúp, trong lòng ta cũng yên tâm hơn nhiều."
Lời này rõ ràng mang ý gửi gắm, rơi vào tai Ngô Tà, ngược lại có chút không đành lòng. Nói ra thì, tuy lão cha này của cậu giờ đã là lão già cao tuổi, dựa theo quỹ đạo lịch sử, xác thực không còn sống được bao lâu nữa. Anh hùng tuổi xế chiều, lại nhìn thấy đứa con mà mình trông mong nhiều năm bị một nam nhân cướp đi, trong lòng khó chịu cũng bình thường.
-"Đại Vương hãy yên tâm, chỉ cần thần còn ở đây một ngày, thì sẽ không để người khác làm hại Tiểu Tà dù chỉ một chút."
Ngô Tà cũng vội nói:
-"Phụ vương, nhi thần bất hiếu, nhi thần đến quá muộn rồi, con nên sớm quay về thăm người."
Nói xong, cậu đau lòng không thôi, nghẹn lời tiếp tục nói với Tiểu Ca:
-"Tiểu Ca, tôi nghĩ kĩ rồi. Tôi muốn ở lại, hảo hảo bồi phụ vương. Anh có muốn cùng tôi ở lại không."
Ý Ngô Tà là, dù sao thời gian lão cha tại thế cũng không lâu nữa, nhiều lắm cũng chỉ còn ba năm, theo kinh nghiệm họ xuyên không lúc trước, đừng nói là ngốc ở đây ba năm, dù là ngây ngốc ba mươi năm, thì đợi đến sau khi họ quay về, cũng chỉ là một khoảng thời gian cực nhỏ mà thôi. Cho nên, cậu muốn làm trọn bổn phận một người con, ở lại bồi lão cha qua một đoạn thời gian cuối cùng của đời người, tiện thể điều tra một ít chuyện.
Ngô Tà quyết định ở lại, Tiểu Ca đương nhiên sẽ không phản đối. Huống hồ hắn cũng muốn nhân cơ hội để hiểu rõ hơn về đoạn lịch của Trương gia ở thời Tây Chu.
-"Được, tôi cùng cậu."
Tiểu Ca kéo tay Ngô Tà nắm chặt, khóe miệng lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Đối với động tác nhỏ của Tiểu Ca, Cơ Mãn nhìn hắn coi như cũng biết điều, xem như không thấy.
Kịch hay Khương Lăng muốn xem đã không diễn nữa, nhưng cũng không hiểu hiện ra sự thất vọng, mà đứng lúc đứng lên, vỗ mông ngựa của Đại Vương và tiểu vương tử: "Chúc mừng điện hạ được như ý nguyện, chúc mừng Đại Vương có người con hiếu thảo như vậy, đây chính là phúc của Đại Chu ta!"
Lão tổ tông Trương gia đối với chuyện này, dĩ nhiên cũng mừng khi mọi chuyện đã thành. Kể từ nay, địa vị của Trương gia bọn họ, kết thông gia với Đại Vương, lại cao thêm một bậc rồi.
"Thần tạ Đại Vương cất nhắc Trương gia." Trương Khởi Linh quỳ xuống hành đại lễ với Chu Mục Vương, lời cảm tạ này rất thực lòng.
Không bao lâu, nội thị đã soạn xong ý chỉ, Ngô Tà và Tiểu Ca đến trước mặt lão cha, nhận lấy thánh chỉ. Từ nay về sau, họ ở Đại Chu, đã là người một nhà danh xứng với thực, không còn ai có quyền chia rẽ họ nữa.
Chương 693: Hình Xăm Thanh Long
Từ lâu Chu Mục Vương đã phân đất phong hầu cho Ngô Tà, đất phong của cậu gọi là Thành Quốc, cậu cũng được các bách tính gọi là Thành Vương Điện hạ. Nhưng vị Thành Vương Điện hạ này vẫn chưa xuất hiện, Thành Quốc luôn do quan viên liên quan quản lý thay.
Ngoài đất phong ra, Cơ Mãn còn đặc biệt dành ra một cung điện trong hoàng cung Tây Chu cho cậu, chuẩn bị sẵn sàng để ngày nào đó cậu trở về có chỗ ở.
Giờ đây đã trở về rồi, Quảng Thành cung đã bỏ trống nhiều năm vừa hay được tận dụng đúng lúc.
Cùng Ngô Tà về Quảng Thành cung, trừ Tiểu Ca, còn có hai vũ cơ Xuân Lan và Thu Hương. Hai người các nàng, dĩ nhiên là do Chu Mục Vương thưởng cho con trai.
Đối với quà của lão cha, Ngô Tà khó mà từ chối. Cho dù Tiểu Ca sẽ không vui, cũng không thể tỏ rõ trước mặt Chu Thiên Tử. Thân là Thành Vương Phi được thiên tử công nhận, ghen tị cũng không phải đức hạnh tốt gì cho cam.
Sau khi về đến Quảng Thành cung, thời gian đã không còn sớm nữa, Ngô Tà không dám để Xuân Lan và Thu Hương hầu hạ, sau khi nội thị trong cung hầu hạ rửa mặt, thì cho toàn bộ hạ nhân rời khỏi.
-"Các ngươi đi xuống hết đi, bên ngoài cũng không cần người ở lại gác đêm."
Sau khi nội thị ra ngoài, Tiểu Ca vẫn luôn không nói gì cài chốt bên trong cửa tẩm cung, sau đó từ từ đi về hướng Thành Vương Điện hạ đang ngồi trên cái giường nhỏ.
Thấy tâm trạng Tiểu Ca có vẻ không tệ từng bước đến gần mình, lông tơ Ngô Tà dựng thẳng, mở miệng vài lần, cuối cùng đến khi người nọ cách mình ba bước, ngập ngừng gọi:
-"Tiểu Ca, có phải anh giận rồi?"
Tiểu Ca nhìn dáng vẻ hờ èn của Ngô Tà, dừng bước, khóe miệng cong nhẹ.
-"Tại sao tôi giận?"
Ngô Tà thấp giọng nói:
-"Giận tôi không từ chối lão cha, không rên một tiếng liền cho dẫn Xuân Lan và Thu Hương về. Giận tôi nói rất nhiều lời không thành thật khen các nàng xinh đẹp..."
-"Không thành thật?"
Tiểu Ca chất vấn.
Ngô Tà vội xua tay.
-"Tiểu Ca, anh nhất định phải tin tôi. Lúc đó tôi khen các nàng đẹp, đơn giản chỉ là để dụ phụ vương, khiến ông ấy buông lỏng cảnh giác. Thật ra trong lòng tôi trước sau như một, người đẹp nhất trên đời này, chỉ có Tiểu Bình Tử của tôi, người khác đều tầm thường."
Những lời cậu nói, làm sao Tiểu Ca không biết. Nhưng hiểu được đạo lý là một chuyện, trong lòng không thoải mái lại là một chuyện khác. Đôi khi, chuyện tình cảm không hề có lí do như vậy.
Nhìn nụ cười mang hàm ý khó hiểu trên mặt Tiểu ca, trong lòng Ngô Tà càng cảm thấy bất an, cậu cũng không muốn sáng sớm ngày thứ nhất ở trong vương cung, không thể bước xuống giường, không thể đi thỉnh an lão cha.
Nếu nói vậy thật, lão cha sẽ biết, mình căn bản không phải cưới vợ cho con trai, mà là lấy chồng cho con trai bảo bối.
-"Còn nữa, nếu tôi cãi lão cha nữa, không chịu nhận Xuân Lan và Thu Hương, lỡ ông ấy dưới cơn thịnh nộ, thu hồi thánh chỉ tứ hôn, thì chẳng phải bao nhiêu công sức của chúng ta đổ sông đổ biển sao? Vì vậy, Tiểu Ca, anh bình tĩnh chút, chớ có manh động nha."
Trương Khởi Linh không muốn nghe cậu giải thích nữa, rút ngắn ba bước thành hai bước, trong nháy mắt đến trước mặt Ngô Tà, một tay ôm người kéo vào lòng, nghiến răng nói:
-"Điện hạ, không còn sớm nữa, Tiểu Bình Tử hầu hạ người thay quần áo nghỉ ngơi trước ha."
Đã đến nước này, Ngô Tà cũng chỉ đành dơ tay đầu hàng, không lo ngại gì nhiều nữa.
-"Hôm nay thực sự mệt xĩu rồi, đầu tiên là lặn lội đường xa về đây, sau khi vào cung lại đấu trí đấu dũng hơn nửa ngày với lão cha, bây giờ thực sự mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, ngay cả một ngón tay cũng không muốn động."
Cậu thành thật tùy ý để Tiểu Ca giúp cởi giày áo khoác trung y. Đợi đến khi hai ngón tay dài bất thường chen vào trong áo, muốn đưa tay đẩy hắn ra, cũng khó mà thực hiện, đành phải thở dài một tiếng nhận mệnh.
Thôi vậy, dù sao lão cha đã nhận người con dâu này rồi, đêm nay cứ mặc hắn vậy.
Lúc Ngô Tà ý loạn tình mê, áo trong bị ngón tay thon dài từng chút một vén lên, không khí lạnh bên ngoài tiếp xúc với da thịt nóng như lửa, một làn gió lạnh truyền khắp cơ thể.
-"Tiểu Ca, lạnh."
Ngô Tà mở mắt, đưa tay muốn ngăn cản động tác của hắn, lại phát hiển Tiểu Ca đang ngây người nhìn chằm chằm trước ngực cậu.
-"Tiểu Ca, sao thế?"
Ngô Tà mềm nhũn hỏi.
Giọng Tiểu Ca đầy sự sửng sốt.
-"Hình xăm Thanh Long."
Chương 694: Mất Ngủ
Ngô Tà theo ánh mặt Tiểu Ca nhìn trước ngực mình, chỉ thấy trên làn da vốn trơn bóng, không biết từ khi nào đã có thêm Thanh Long giương nanh múa vuốt uy phong lẫm liệt.
Sở dĩ nói là Thanh Long, là vì cả thân rồng đều là màu xanh, với hình xăm Kỳ Lân màu đen trên người Tiểu Ca khác nhau rõ ràng.
-"Lời Đại Tế Ti nói thế mà là thật, trên người tôi thật sự có hình xăm Thanh Long, còn là Thanh Long xinh đẹp uy vũ."
Sau khi Ngô Tà lấy lại tinh thần, lẩm bẩm vuốt làn da nóng lên của mình.
-"Đúng rất đẹp." Trương Khởi Linh
Sự kinh ngạc lúc đầu qua đi, Tiểu Ca rất nhanh đã trấn định lại. Trước khi Ngô Tà kịp phản ứng, ngón tay phải thon dài kia, xoa nhẹ lên sừng rồng cao chót vót trên đầu Thanh Long, nhưng vị trí này thật sự có chút xấu hổ, Ngô Tà cảm thấy cả người mình càng nóng hơn.
Mà tất cả những phản ứng này đều nằm trong mắt Tiểu Ca, nhưng lại màu sắc Thanh Long rõ ràng lại đậm hơn một chút.
-"Tiểu Ca, tôi nóng quá."
Ngô Tà bối rối nắm lấy tay Tiểu Ca, không cho nó lộn xộn nữa.
Con ngươi Tiểu Ca càng sâu hơn, trong mắt Ngô Tà, trong lòng càng sợ hơn.
-"Tiểu Ca, sao vậy?"
-"Màu Thanh Long đậm hơn rồi."
Giọng Tiểu Ca có chút khàn khàn.
Ngô Tà cúi đầu nhìn, phát hiện quả như Tiểu Ca nói, màu Thanh Long đậm rõ hơn một chút, ban đầu là màu xanh da trời, bây giờ lại trở thành màu xanh đậm, hơn nữa còn đang đậm hơn.
-"Tiểu Ca, hình xăm này với hình xăm Kỳ Lân trên người anh quả thật có sự tương đồng kỳ diệu."
Hình xăm Kỳ Lân trên người Tiểu Ca bình thường sẽ không hiện ra, chỉ khi nhiệt độ cơ thể lên cao, mới hiện ra, vả lại tùy theo nhiệt độ lên cao, mà càng rõ hơn. Bất quá, vì đó là màu đen, cho nên mức độ thay đổi không rõ như Thanh Long.
Trương Khởi Linh nghe vậy gật đầu, tay lại bắt đầu không thành thật ý đồ chu du trên Thanh Long. Ngô Tà thấy ngăn cản vô hiệu, liền dứt khoát buông tay, ngược lại đi cởi áo Tiểu Ca.
-"Tiểu Ca, để tôi xem hình xăm của anh, chúng ta so thử xem rốt cuộc ai oai phong hơn."
Tiểu Ca cũng không giãy dụa, tùy ý để Ngô Tà động tay động chân kéo áo mình, lộ ra Kỳ Lân trước ngực như lửa cuồng phong thiêu đốt, Kỳ Lân này rõ ràng oai phong hơn Thanh Long một chút.
Nhìn thấy ánh mặt Tiểu Ca sáng rực nhìn mình, Ngô Tà cười hắc hắc, nói sang chuyện khác:
-"Tiểu Ca, Đại Tế Ti nói trên người tôi còn có hình xăm Phượng Hoàng, nhưng đến giờ vẫn chưa xuất hiện, xem ra là cơ duyên chưa tới."
Tiểu Ca nghĩ nghĩ, nói:
-"Gặp long, hình long hiện. Gặp phượng, hình phượng hiện. Xem ra, Long, là Đại Vương. Phượng, không biết ứng trên người nào."
-"Đây lẽ nào cũng là Đại Tế Ti nói?"
Tiểu Ca gật đầu.
-"Nói lúc cậu vừa vào cung gặp Đại Vương."
-"Nói thế thì, chả lẽ tôi phải đi một chuyến đến Tây Vương Mẫu Quốc, hình phượng mới hiện ra?"
-"Khó mà nói."
Nếu nói Thiên Tử Đại Chủ là Long, có thể hiểu được. Nhưng phượng kia, thì không chắc phải là Tây Vương Mẫu. Cho nên, Tiểu Ca mới nói như vậy.
Tiểu Ca thấy Ngô Tà còn đang đau khổ suy nghĩ chuyện này, liền có chút bất mãn, một tay hắn đẩy người xuống giường, trầm giọng nói:
-"Ngủ trước đi, mệt rồi."
Thực ra Ngô Tà đã sớm mệt đến một ngón tay cũng không muốn động, lúc này ép buộc não bộ tiếp tục vận hành, quả là một việc tốn sức.
-"Cũng phải, hôm nay mệt quá rồi, hôm khác lại tìm Đại Tế Ti hảo hảo hỏi đi, chắn là hắn biết được ngọn nguồn."
Ngô Tà vùi đầu vào trong chăn gấm, nhắm mắt nặng nề vô giấc. Đương mơ mơ màng màng, đột nhiên cảm giác có người tai mình thấp giọng nói:
-"Điện hạ, Tiểu Bình Tử lại mất ngủ rồi, phải làm sao đây?"
Ngô Tà nghe lời này, liền giật mình, sao cậu có thể quên người bên cạnh có thể lực biến thái khiến kẻ khác phải hâm mộ và ghen tị.
-"Tiểu Ca, anh bình tĩnh chút, hôm nay thật sự không được mà, tôi buồn ngủ muốn chết rồi... đừng... Bình Tử thúi, anh làm gì vậy..."
Chương 695: Hô Long Gọi Phượng
Bên ngoài trời đã sáng tỏ, Ngô Tà vẫn nằm lì trên giường không muốn dậy.
Tiểu Ca bưng nước rửa mặt đến, nhẹ giọng gọi cậu:
-"Tiểu Ca, thức dậy thôi."
Ngô Tà mở mắt, dùng đôi mắt u ám nhìn hắn, cơ thể lại không chịu nhúc nhích chút nào.
Tiểu Ca bất lực, đành đặt đồ cầm trong tay xuống mặt đất. Sau đó ngồi lên giường nhỏ, sờ mái tóc mềm mại của Ngô Tà, bắt đầu dỗ người:
-"Đại Vương đã sai người truyền cậu hai lần rồi, bảo cậu đến ăn sáng cùng."
Ngô Tà không muốn mở mắt.
-"Cứ nói tôi không đói, không ăn."
-"Vừa rồi nội thị lại đến nữa, nói Đại Vương nói rồi, nếu cậu không đến, thì ông ấy sẽ đến Quảng Thành cung thăm cậu."
-"Đừng, tuyệt đối đừng. Dáng vẻ này của tôi nếu để lão cha nhìn thấy, còn không phải sẽ làm ông ấy tức đến hộc máu sao."
Ngô Tà nghe vậy, sợ đến mức bật dậy ngay lập tức. Áo trong của cậu sớm đã nhăn nhúm, lộ ra mảng da rộng trước ngực. Thành Vương Điện hạ cảm giác làn da mình lạnh đi, trước khi lủi về trong ổ, liếc mắt một cái thấy hình xăm Thanh Long đã hoàn toàn biến mất.
-"Bình Tử thúi, đều tại anh. Như thế này, anh kêu tôi làm sao gặp người?"
Tiểu Ca thong dong đứng lên, lấy bộ áo lót mới từ giá treo bên cạnh, cười nói:
-"Thay bộ này là được, yên tâm."
Ngô Tà không tình nguyện nhận lấy y phục, than thở:
-"Nếu tôi có thể yên tâm, mới là lạ đó. Anh đem gương đồng lại đây dùm tôi với, tôi thay đồ xong thì kiểm tra một chút."
Tiểu Ca nghe lời đi lấy gương đồng lại, nhưng Ngô Tà lại không muốn tự mặc đồ.
-"Eo tôi đau quá, anh mặc giúp tôi."
-"Được."
Tiểu Ca cầm y phục lại, xốc chăn lên, hỏi:
-"Giúp cậu cởi?"
-"Không cần đâu, tôi tự cởi."
Ngô Tà đắp chăn lại kín mít, trốn ở bên trong cởi áo, rồi đưa một tay ra:
-"Đưa y phục cho tôi, tôi tự mặc."
-"Không cần tôi giúp nữa?"
Ngô Tà nói với vẻ đề phòng:
-"Không cần đâu, tôi không tin anh được. Nếu dây dưa lâu nữa, lão cha chạy qua đây, lại bắt quả tang, cái mặt già này của tôi biết để ở đâu."
Khóe môi Tiểu Ca cong lên, không nói thêm gì nữa, đưa từng kiện y phục cho cậu. Đến khi Ngô Tà tự mặc áo lót và trung y xong xuôi, mới lấy vật dụng rửa mặt, rửa mặt giúp cậu.
Mấy tháng qua kể từ khi đến đây, tóc hai người họ đều dài hơn, cũng nhập gia tùy tục không cắt ngắn. May mà Tiểu Ca sáng dạ khéo tay, từ lâu đã học được cách chăm sóc tóc của người ở đây. Giúp Ngô Tà chải tóc gọn gàng, đội mũ bạch ngọc. Cứ như vậy, một Thành Vương Điện hạ hoàn toàn mới đã ra lò.
Trên đường hai người đến cung điện Cơ Mãn, Ngô Tà nói chuyện hình xăm với Tiểu Ca.
-"Tiểu Ca, hình xăm này bình thường thật sự không nhìn thấy, giống như hình xăm trên người anh vậy."
Tiểu Ca gật đầu. Tối qua sau khi Ngô Tà ngủ, hắn liền phát hiện bí mật này, hắn nhìn thấy màu sắc hình xăm nhạt dần, đến khi biến mất hoàn toàn.
-"Không giống."
Hình xăm trên người Tiểu Ca chỉ cần gặp nhiệt độ nóng sẽ hiện lên, nhưng hình xăm Thanh Long của Ngô Tà, chỉ sau khi gặp Chu Mục Vương, mới bắt đầu hiện. Hình xăm kì lạ như này, đến cùng là hình thành như thế nào? Đây rốt cuộc là bẩm sinh có trên người Ngô Tà, hay là có người cố ý làm vậy?
Điểm này, Ngô Tà cũng nghĩ đến.
-"Nguyên lý bên trong thực đúng là không giống nhau. Haizz, Tiểu Ca, anh nói xem hình xăm này của tôi có phải sẽ có ích lợi gì không? Hoặc là hình xăm hình rồng có liên quan đến rồng, vậy hình xăm phượng có liên quan đến phượng?"
Vốn Ngô Tà chỉ thuận miệng nói, nhưng Tiểu Ca lại nhập tâm. Trên đời này những con rồng khác hắn chưa từng thấy, nhưng Chúc Long chỉ thấy một lần, chính là vật cưỡi dẫn họ đến Tây Chu.
-"Liệu có thể như này không, chính sự tồn tại của hình xăm Thanh Long, mới khiến Chúc Long dẫn cậu đến đây?"
Ánh mắt Ngô Tà sáng lên:
-"Không lẽ hắn ngửi được mùi máu của tôi, nên biết thân phận tôi, giống như rắn mẫu với Mật Lạc Đà?"
-"Còn có bên ngoài cửa ở Trương Gia Cổ Lâu dẫn đến vẫn ngọc có hình rồng, sau khi cậu nhỏ máu, lại giống như phượng hoàng tung cánh muốn bay lên."
-"Nói vậy thì, hình xăm long phượng trên người tôi, trong cổ lâu đã đặt sẵn một ẩn ý. Tiểu Ca, anh nói xem, có phải một ngày nào đó trong tương lai, tôi còn có thể hô long gọi phượng không?"
Nghĩ đến tình cảnh đó, tâm trạng Ngô Tà rất tốt, ngay cả đau nhức ở phần eo cũng đỡ hơn nhiều.
Chương 696: Cô Tẩu*
(*)Có thể hiểu như chị dâu
Lúc Ngô Tà và Tiểu Ca đến, ngoài Chu Mục Vương Cơ Mãn ra, còn thấy mấy nữ tử trẻ tuổi ăn mặc lộng lẫy ngồi ở bàn ăn.
Nhìn thấy hai người khoan thai đến trễ, trên mặt Cơ Mãn cuối cùng cũng lộ ra ý cười.
Mấy nữ tử kia cũng đều đặt ánh mắt lên người hai người.
-"Thỉnh an phụ vương."
-"Thỉnh an Đại Vương."
"Được rồi, được rồi, vì đợi các con, đồ ăn sáng cũng sắp lạnh rồi. Mau vào ngồi đi."
Ngô Tà ngồi cạnh Cơ Mãn, Tiểu Ca thì ngồi cạnh cậu.
Ngô Tà không biết mấy nữ tử quý tộc này rốt cuộc có thân phận gì, e là phi tử lão cha cậu mới nạp, nên không dám nhìn thẳng những người đó.
Mấy nữ tử kia quan sát hai người một lúc lâu sau, dưới sự dẫn dắt của một nữ tử hồng y tuổi lớn hơn một chút, đồng thời đứng lên, hướng về phía Ngô Tà cúi thật sâu, hồng y nữ tử nói: "Hồng Nhi và các muội muội ra mắt huynh trưởng."
Mấy người này hóa ra là muội muội cậu, Ngô Tà thầm nghĩ, lão cha đúng là gừng càng già càng cay, tuổi đã lớn như vậy, còn có vài cô con gái trẻ tuổi như vậy.
-"Chào Hồng Nhi muội muội, chào các vị muội muội."
Ngô Tà không dám sơ suất, liền đứng lên, chào hỏi mấy vị công chúa.
Trước đó Ngô Tà không biết đến sự tồn tại của các muội muội này, dĩ nhiên cũng không chuẩn bị quà tặng gì, nên có chút xấu hổ. Cậu đang muốn mở miệng nói gì đó, vừa nhắc mắt thì nhìn thấy Tiểu Ca vẫy tay về phía cửa đại điện, Xuân Lan và Thu Hương mỗi người bưng một mâm bước vào. Hai người đến cạnh Ngô Tà, hành lễ: "Điện hạ, đây là lễ vật ngài đặc biệt chuẩn bị cho mấy vị công chúa, chúng nô tì đưa đến rồi."
Ngô Tà nhìn Tiểu Ca bình chân như vại bên cạnh, thầm nghĩ:
-"Quả nhiên là người vợ hiền đảm đang biết quán xuyến mọi chuyện."
Nếu Tiểu Ca đã chuẩn bị từ sớm rồi, Ngô Tà cũng vui vẻ thuận nước giong thuyền. Cậu cầm lấy lễ vật trong mâm, đích thân đưa từng cái cho các muội muội dễ thương, miệng còn nói:
-"Lần đầu gặp mặt, huynh trưởng như ta, cũng không biết các muội muội thích trang sức gì, nên tự chủ trương chọn mấy món này, hi vọng các muội đừng ghét bỏ. Sau này nếu có muốn gì, cứ việc đến đây nói với huynh, nói một cách chính xác thì, dù có lên trời xuống biển ta cũng sẽ giúp các muội tìm được."
Ngô Tà lại có chút thâm ý nhìn Tiểu Ca, dùng giọng trêu chọc cười nói:
-"Đương nhiên, các muội muội cũng có thể trực tiếp tìm tẩu tử các muội, huynh nghĩ hắn nhất định sẽ đối xử rất thân thiết với các muội."
Nữ tử hồng y trước mắt là nữ nhi Đại Vương thích nhất, cá tính cũng rộng rãi hào phóng nhất, nàng đưa đôi tay trắng nhỏ dài nhận hộp quà Ngô Tà tặng, cười hỏi: "Huynh trưởng, huynh lấy vợ rồi? Không biết tẩu tử là khuê tú nhà nào?"
Ngô Tà chỉ vào Tiểu Ca cười giới thiệu với mọi người:
-"Đều do các muội muội người này so với người nọ đẹp hơn, khiến vi huynh quên giới thiệu với các muội. Vị bên cạnh vi huynh, là tẩu tử của các muội, hắn là tiểu công tử nhà Trương đại nhân Trương Khởi Linh, coi như là xuất thân thế gia vọng tộc."
Trương gia bây giờ được Đại Vương coi trọng tín nhiệm, đương nhiên được cho là danh môn vọng tộc đương thời. Các công chúa dùng ánh mắt điều tra nhìn về phía Tiểu Ca, chỉ thấy vị Chính Phi Thành Vương, vô cùng có phong cách quý phái hướng về phía các tiểu cô cúi chào, cao giọng:
-"Chào các vị muội muội."
Các tiểu cô nương cũng đều là người từng trải, tẩu tử các nàng từ bà lão tuổi xế chiều đến cô gái tuổi thanh xuân nhiều vô số kể. Nếu không bàn giới tính, vị tẩu tử mới này trong tất cả tẩu tử quả thật được xem là mỹ nhân tuyệt thế, nhưng mà... cho nên nói, vị công tử Trương gia này thật đúng là một vị tẩu tử đặc biệt nhất mà các nàng từng gặp.
Trong lòng Hồng Nhi tuy cũng có chút nghi hoặc, nhưng nàng rất giỏi đoán ý qua lời nói và sắc mặt, nàng phát hiện thế mà phụ vương không phản đối lời huynh trưởng và Trương tiểu công tử nói, mà mặc kệ, chỉ lo cúi đầu uống cháo, liền biết chuyện này phụ vương đã biết vả lại đã đồng ý. Nếu đã như vậy, nhiều lời vô ích, nàng cũng vội hành lễ với Tiểu Ca: "Tiểu muội Hồng Nhi ra mắt tẩu tử, tẩu tử thật là đẹp mắt. Huynh trưởng, ánh mắt huynh thật tốt nha!"
Mấy nữ tử kia tuổi tác tuy đều không lớn, nhưng lớn lên trong cung, nên đều là đứa trẻ thông minh, nghe thấy tỷ tỷ nói vậy, nên học theo, hành lễ với Tiểu Ca, người nào cũng nhanh mồm nhanh miệng khen tẩu tử đẹp mắt nói mình tự thẹn vì không bằng còn nói phúc khí huynh trưởng tốt, nghe xong Ngô Tà cười đến mép tai, gần như sắp vui đến cười toe toét, thấy vậy gân xanh Cơ Mãn nổi lên, đưa tay nhét một miếng bánh vào miệng cậu: "Mau ăn cơm, xem miệng con sắp cười đến tận mang tai rồi kìa."
Chương 697: Đất Phong
Ăn bửa sáng xong, Ngô Tà và các muội muội trở nên thân thiết hơn, còn hẹn với các nàng, hôm khác dẫn các nàng xuất cung đi chơi.
Cơ Mãn nhìn khuôn mặt tươi cười của các nữ nhi, cũng thấy an lòng hơn. Tất cả các nhi tử trưởng thành của ông trừ Thái Tử đều được ban đất phong, thành chư hầu một phương, đều đang tận hưởng cuộc sống. Mà Thái Tử lại phải giúp ông xử lý chính vụ, căn bản không có thời gian cùng lão cha ông ăn một bữa cơm.
Cho nên, những năm gần đây, cuộc sống của ông hơi có chút buồn tẻ, cảm giác như vị anh hùng đang lâm vào bước đường cùng. May mà con trai đi hết, còn lại mấy đứa con gái chưa xuất giá, có thể thường đến trò chuyện lão phụ thân này.
Giờ đây Ngô Tà về rồi, cuối cùng lại giúp ông hưởng trọn niềm vui con cái quây quần, điều này cũng coi như chuyện tốt.
Buổi chiều cùng ngày, cuối cùng Ngô Tà cũng gặp được vị huynh trưởng duy nhất ở kinh thành, Thái Tử hiện giờ là Cơ Ê Hỗ, vị Đại Vương thứ sáu của Tây Chu. Chu Cung Vương lúc này đã là đại thúc trung niên tóc hoa râm, so với chú ba Ngô Tà Ngô Tam Tỉnh cũng không kém là bao.
Chu Cung Vương đối với đứa em trai lai lịch bất minh của mình không thân thiết gì mấy, cũng không biểu hiện ra bài xích gì nhiều, ông cung kính hành lễ với phụ thân, chào hỏi lẫn nhau với Ngô Tà theo lễ nghi, hai người nói những lời khách sáo, Cung Vương tương lai bận rộn triều chính liền rời vương cung, về xử lý chính sự.
Cơ Mãn trầm tĩnh nhìn hành động của hai huynh đệ, trong lòng cũng hiểu, Thái Tử đây là bất mãn với mình. Ban đầu bản thân khăng khăng đi về phía Tây xa xôi ngao du, hao phí một lượng lớn sức người sức vật tài sức của Đại Chu, khiến cho sức mạnh quốc gia không còn như trước. Không chỉ như vậy, ông còn dây dưa không rõ với Tây Vương Mẫu, khiến Vương Hậu chịu nhiều ủy khuất, rồi lại vướng phải thân phận Tây Vương Mẫu không thể làm gì hơn, cuối cùng rời trần thế trong sầu não.
Cơ Mãn bây giờ đã là lão nhân tuổi xế chiều, biết bản thân không còn nhiều thời gian. Vì vậy, cũng vui vẻ buông tay, để chính sự cho con trai xử lý, bản thân ở trong cung an hưởng tuổi già. Con trai đối với ông tuy có bất mãn, nhưng cũng không phải người bất hiếu bất nghĩa, ông tin sau khi bản thân đi, Cơ Ê Hỗ sẽ đối xử tử tế với các huynh đệ tỷ muội của hắn. Điều duy nhất ông lo lắng bây giờ là lai lịch mơ hồ của tiểu nhi tử Vô Tà trong mắt người khác.
"Vô Tà." Cơ Mãn nhìn Ngô Tà có chút buồn bã.
-"Có nhi thần, không biết phụ vương có gì phần phó."
"Ngồi rồi nói, ở đây cũng không có người ngoài."
-"Dạ, phụ vương."
"Chuyện Thanh Đồng Môn các con nói hôm qua, ta đã suy nghĩ cả đêm, quyết định ban mảnh đất đó cho con. Vừa hay, đất phong ban đầu của con nằm ở phía Bắc, cách đây cũng không xa. Chỗ đó vốn là nơi đất đai cằn cỗi, trước đây chưa từng ban cho ai."
Về chuyện đất phong của mình, trước khi Ngô Tà đến kinh thành, đã nghe Khương Lăng nói rồi, biết đó là một mảnh đất màu mỡ ở phía Bắc, đối với Tây Chu mà nói, xác thực là mảnh đất thuộc về phương Bắc, nằm ở phía Bắc Yên Quốc.
Khu Đông Bắc ở thời Ngô Tà sinh sống đã sớm bị khai phá, nhưng do khí hậu giá lạnh, ở Tây Chu ba ngàn năm trước, đó đích thực là nơi chó ăn đá gà ăn sỏi, rất ít người có thể sống ở đó. Tức là nói, cho dù đem tin tức này công bố thiên hạ, cũng sẽ không có người phản đối, bởi vì trong mắt người thời đại này, mảnh đất đó rộng thì có rộng thật, xác thực là nơi vô dụng đến cùng cực.
Hành động của Cơ Mãn đương nhiên là nghĩ cho Ngô Tà, muốn cho cậu giữ lại một lực lượng thuộc về mình ở vùng đất xa xôi kia, thậm chí ông có tham vọng quá đáng, vọng tưởng bồi dưỡng một cỗ lực lượng có thể tiếp tục kéo dài, để giúp Ngô Tà ba ngàn năm sau, bảo vệ cậu một đời vô lo.
Những điều này đều là tính toán của Cơ Mãn, không hề nói Ngô Tà biết.
Nhưng Ngô Tà sớm đã thành hồ ly tinh, làm sao mà không nhìn ra khổ tâm tính toán của lão cha, rõ ràng ông đang trải đường cho tương lai của mình.
-"Nhi thần tạ đại ân của phụ vương."
Sau khi Ngô Tà nghe Cơ Mãn nói, liền đứng lên, quỳ xuống hành đại lễ. Tiểu Ca cũng quỳ xuống hành lễ theo.
Cơ Mãn vẫy tay, "Tiểu Tà, lại đây."
Ngô Tà đứng lên, đến trước mặt lão cha.
-"Khổ tâm gian khổ của phụ vương, nhi thần đã hiểu."
Cơ Mãn thấy cậu hiểu lòng người như vậy, vừa lòng gật đầu. "Ngày mai ta sẽ hạ chỉ, chờ sau khi hai con thành thân, sẽ đến đất phong, chuẩn bị một chút cho sau này đi."
-"Phụ vương, nhưng nhi thần không nỡ xa người."
Dẫu sao biết thời gian lão cha không nhiều, Ngô Tà không nỡ rời đi, nhưng chuyện Thanh Đồng Môn, cậu lại không muốn để lỡ, bởi vậy trong lòng vô cùng mâu thuẫn.
"Nếu con thật sự không nỡ xa ta, thì bảo người Trương gia đến, còn con chỉ cần thỉnh thoảng xuất hiện là được."
Chương 698: Tiểu Thư Trương Gia
Chuyện đất phong của Thành Vương Điện hạ tăng thêm, nhanh chóng truyền ra khắp triều. Cùng đạo ý chỉ truyền xuống, còn có gia chủ Trương gia Trương Khởi Linh được phong làm Thành Quốc Khanh Tướng, là người đứng đầu Thành Quốc chỉ sau Thành Vương.
Tin tức sau vài ngày lan truyền, Trương gia lại truyền ra một tin tức, nói là nữ nhi gia chủ Trương gia lưu lạc bên ngoài vừa được tìm về, được Đại Vương và Thành Vương Điện hạ chọn, trở thành sự lựa chọn duy nhất cho vị trí Chính Phi của Thành Vương.
Trương gia song hỷ lâm môn, nhất thời như diều gặp gió vang danh khắp nơi, thành đối tượng người người bàn tán ở kinh thành, đặc biệt là vị tiểu thư thần bí của Trương gia, có thể được Đại Vương để mắt đến, chắc chắn là đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.
Ngô Tà dẫn theo một đám muội muội trang điểm xinh đẹp đi trên đường lớn kinh thành, nghe chúng bách tính ven đường suy đoán đủ kiểu về tiểu thư Trương gia, nhất thời dở khóc dở cười.
Ở trong miệng chúng bách tính, vị tiểu thư Trương gia sắp thành Thành Vương Phi, là một vị đẹp đến chim sa cá lặn hoa nhường nguyệt thẹn. Ngày đó, nàng vừa được người Trương gia tìm về, ngồi trong một cái kiệu nhỏ, mành kiệu rũ xuống, một cơn gió thổi qua, thổi bay mành kiệu, lộ ra khuôn mặt mỹ lệ tuyệt đỉnh, đúng lúc Thành Vương Điện hạ cưỡi ngựa đi qua, vô tình bị tiểu thư Trương gia thu hút, từ đó nhất kiến chung tình...
Nhìn khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của Tiểu Ca đứng cạnh mình, Ngô Tà cố nhịn cười đến thực sự quá khó khăn, khuôn mặt gần như méo mó vì cố nhịn.
Mấy vị công chúa biết rõ chân tướng bên trong, nhưng các nàng còn hơi kiêng dè vị tẩu tử này, bởi vì các nàng từng tận mắt chứng kiến hắn chỉ dùng một chiêu liền đánh ngã thị vệ trong cung xuống đất, sức mạnh dũng mãnh như vậy, sao không khiến kẻ khác kinh hãi khiếp đảm, huống chi các nàng sớm đã nhìn ra vị huynh trưởng này của mình trông vô hại, kì thực là vại giấm lớn, các nàng cũng không dám biểu hiện ra lòng ngấp nghé tẩu tử này chút nào.
-"Tiểu Ca, anh đừng để bụng nha, Đại Chu chúng ta là nơi tư tưởng cởi mở tự do ngôn luận, tôi cũng không thể cấm họ nói được."
Ngô Tà cười xấu xa nói.
Vẻ mặt Tiểu Ca không đổi, môi nhẹ động:
-"Cậu vui là được."
Lời này nói thì nghe rộng lượng, như vẻ mặt và ngữ khí, lại không hề chút dấu hiệu rộng lượng nào. Ngô Tà nghe vậy, mới thu lại ý cười,
-"Bỏ đi, bỏ đi, kiểu lời đồn truyền miệng này vốn chả có gì đáng nghe. Đi, về nhà."
Nói xong, liền vung tay áo, đi về phía vương cung. Một nhóm người hầu và mấy vị muội muội không dám chậm trễ, vội đi theo. Khóe miệng Tiểu Ca hơi vểnh, lạnh lùng nhìn mấy người vừa nói chuyện, cũng nối gót theo sau.
Về phần đêm đó Ngô Tà phải trả giá đắt như thế nào cho việc cười trên nỗi đau của người khác, thì không ai biết. Hồng Nhi chỉ biết, sau khi cùng huynh trưởng đi dạo phố về, thì năm ngày liên tiếp không nhìn thấy bóng dáng của huynh trưởng. Mỗi lần nàng cùng các tỷ muội muốn đi thỉnh an huynh trưởng, đều bị tẩu tử tương lai chặn ở ngoài cửa, nói là cơ thể huynh trưởng không khỏe, không tiện ra ngoài gặp các nàng, bảo các nàng mấy ngày nữa hẵng tới.
Đợi đến lúc huynh muội họ gặp lại nhau, Hồng Nhi tinh ý phát hiện, ca nàng lúc nào cũng vô ý ôm eo mình, thỉnh thoảng còn nhe răng nhếch mép, giống như rất khó chịu. Nhưng các nàng lại không có cách nào hỏi được trong miệng huynh trưởng rốt cuộc y bệnh gì, thực sự là lo lắng muốn chết. Mà tẩu tử tương lai lúc này, lại hòa nhã hiểu lễ nghĩa trước giờ chưa từng có, đối với huynh trưởng các nàng thực sự là nói gì nghe nấy, chưa từng cãi lời.
Bất kể lời đồn dân gian là tốt hay xấu, ngày đại hôn của Thành Vương Điện hạ cuối cùng cũng đã đến.
Ngày hôm đó, ngoài cửa Trương phủ chiêng trống vang trời quần chúng đông nghẹt, Thành Vương Điện hạ trẻ tuổi tuấn dật, thâm mặc cát phục*, đến Trương phủ đón dâu.
(*)Loại trang phục được mặc trong các dịp đặc biệt như lễ cưới, lễ mừng, hoặc các sự kiện quan trọng, mang ý nghĩa tốt lành và may mắn.
Tiểu thư Trương gia, cũng là tân nương tử lúc xuất hiện, mọi người mới phát hiện, vị Thành Vương Phi nổi tiếng khắp kinh thành, mặc dù đội khăn voan đỏ, không nhìn thấy khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành, nhưng dáng người rất cao gầy, nhưng lại khiến cho rất nhiều nam tử trẻ chùn bước. Tân nương tử này cũng có hơi quá cao đi, thế mà trông không thua gì Thành Vương Điện hạ.
Chương 699: Quyết Định Của Bàn Tử
Trên đài hiến tế của đỉnh cây Thanh Đồng.
Bàn Tử trơ mắt nhìn hai huynh đệ tốt của hắn một lần nữa vứt lại một mình hắn, theo Chúc Long lao vào lõi cây Thanh Đồng sâu không thấy đáy, cũng có thể nói là họ lại bỏ lại người anh em là hắn theo Chúc Long đi mạo hiểm rồi, hơn nữa sống chết khó đoán.
-"Tiểu Ca, Thiên Chân, các người các cậu đừng có xảy ra chuyện gì nha. Không bằng, không bằng, tôi cũng nhảy xuống theo các cậu. Ba anh em chúng ta sống chết có nhau."
Bàn Tử ở bên trên mất kiểm soát, Tiểu Ca còn Trương Hải Khách Trương Hưng Dân còn đang ở bên dưới đối phó với bọn phiền phức đeo mặt nạ. Mặc dù chúng sợ mấy người Trương gia, nhưng vẫn như âm hồn bất tán đi theo họ. Đặc biệt là Tiểu Hoa và Hạt Tử, họ lại không có kì lân huyết, thì càng đau đầu hơn.
Giọng Bàn Tử ở trong không gian lớn vọng lại, Trương Hải Khách và Trương Hưng Dân ở gần nhất nghe nói Tộc Trưởng và Thiếu Chủ bị Chúc Long mang đi rồi, đều sốt ruột, họ vội leo lên ngọn cây. Tuy Tiểu Hoa và Hạt Tử không nghe rõ Bàn Tử gào cái gì, nhưng vừa nhìn thấy bọn Ngô Tà bị Chúc Long nuốt vào bụng, cũng biết bọn họ lúc này vạn phần nguy hiểm.
-"Hạt Tử, đuổi theo!"
Tuy là Hạt Tử biết rõ hai đùi này của họ chắc ăn là chạy không nhanh bằng quái vật khổng lồ, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn đồ đệ bảo bối của mình rơi vào hiểm cảnh mà không làm gì, cũng theo Tiểu Hoa leo lên. Bất quá, họ cách ngọn cây rất xa, nếu muốn leo đến trên đài hiến tế, sợ là không phải một hai tiếng đồng hồ là có thể làm được.
-"Tôi nói này Hoa Nhi, cậu quan tâm tiểu tử Ngô Tà kia như vậy, có phải tôi nên tỏ ra khó chịu một chút không hả. Vả lại, cây Thanh Đồng này cao như vậy, chừng nào chúng ta mới có thể leo đến đỉnh đây."
Hạt Tử vừa bảo vệ cho Tiểu Hoa leo lên trên, vừa cằn nhằn tới cằn nhằn lui.
-"Hừ, Ngô Tà đúng là bạn từ nhỏ của tôi, nhưng cũng là đồ đệ của anh. Dù sao tôi cũng sẽ không bỏ rơi cậu ấy, anh thích đi không thì tùy!"
Thân thủ Tiểu Hoa vốn rất nhanh nhẹn, vì sốt ruột cho sự an nguy của Ngô Tà, tốc độ càng ngày càng nhanh, ngay cả Hạt Tử theo sau cũng có chút thở oxi tới nơi.
Ngay lúc bốn người đang leo lên, Bàn Tử cũng không nhàn rỗi, hắn cố gắng leo xuống dọc theo chỗ rỗng ruột trong cây Thanh Đồng, nhưng rọi xuống bằng đèn pin, phát hiện phần đáy bên dưới rễ cây, là một mảnh tối đen không nhìn thấy đáy...
-"Quái lạ, bên dưới dường như không có đáy vậy, rõ ràng cây Thanh Đồng này cũng không quá lớn mà."
Cây Thanh Đồng này tuy không nhỏ, nhưng cũng chưa đến mức không nhìn thấy đáy, cảm giác giờ đây của Bàn Tử, không gian bên trong hình như một cái động đen có thể nuốt chửng tất cả.
-"Mặc kệ đi, anh em tốt có nạn cùng chịu, lần trước Ngô Tà vào vẫn ngọc, tôi với Tiểu Ca bị rắn mẫu ngăn ở ngoài, không thể đi cùng cậu ấy, Lúc ở Trương Gia Cổ Lâu, Ngô Tà lại Bàn gia tôi ra trước thời hạn, cũng không thể cùng các cậu đi mạo hiểm. Lần này dù hai người các cậu quyết chí để Bàn gia tôi lại đây, thì cũng không ngăn được bước chân quyết tâm của tôi đi theo các cậu."
Bàn Tử vừa nói nói thầm, vừa hạ quyết định, hắn từ từ lui về sau trên đài hiến tế, nói với Trương Hải Khách đã leo lên được một đoạn lớn:
-"Hải Khách, tôi không yên tâm về Thiên Chân và Tiểu Ca, muốn đi xuống cùng các cậu ấy một đoạn đường, nếu chúng tôi có mạng sống sót quay về, dĩ nhiên là tốt nhất. Lỡ như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, anh giúp tôi chuyển lời tới Vân Thái muội tử, nói Bàn Tử tôi xin lỗi em ấy, bảo em ấy tìm một người đàn ông tốt, cố gắng sống tốt."
Trương Hải Khách nghe Bàn Tử giống như di ngôn, thầm nghĩ không tốt, không ngờ một Bàn Tử chết tiệt tùy tiện nhìn không tim không phổi, nhưng thật ra lại tình sâu nghĩa nặng với Tộc Trưởng và Thiếu Chủ như vậy, vội khuyên:
-"Bàn Tử, cậu đừng lo lắng, tôi và Hưng Dân sắp lên tới nơi rồi, đến lúc đó chúng ta từ từ bàn bạc đối sách, cậu đừng có kích động nha."
Nhưng Bàn Tử không muốn đợi nữa, hắn chỉ nói một tiếng với Trương Hải Khách, dù sao hắn là sư phụ Vân Thái, chứ không phải sư phụ mình.
-"Hải Khách, Hưng Dân, Vân Thái xin nhờ các cậu chăm sóc nha, bái bai nha."
Nói xong câu đó, Bàn Tử nhắm mắt, buông tay, mặc cho thân hình tròn vo của mình rơi xuống khoảng không bên dưới.
Chương 700: Khách Quý Từ Trên Trời Rơi Xuống
Bàn Tử cảm giác bản thân ở trong một khoảng không tối đen như mực lơ lửng rất lâu, giống như một con thuyền nhỏ trôi dạt trên biển lớn mệnh mông vô tận, có thể sẽ không bao giờ nhìn thấy đất liền đã xa cách bấy lâu nữa.
-"Tối đen như mực, sao mãi chưa đến vậy?"
Bàn Tử khẽ than thở. Hắn phát hiện giọng mình cũng trống rỗng đến đáng sợ, không hề có tiếng vọng lại, bốn phía im ắng như cũ.
-"Lừa người hả. Chả lẽ Ngô Tà và Tiểu Ca cũng bị lạc ở trong này à?"
Ngay lúc Bàn Tử tuyệt vọng đến chửi mé nó, thì âm thanh quen thuộc truyền đến tai hắn.
-"Má ơi, Chúc Long này âm hồn bất tán vậy, sao trở về nhanh như vậy."
Âm thanh đó chính là tiếng động mà hắn vừa nghe thấy khi Chúc Long di chuyển thần tốc không lâu trước đó. Nhưng gia hỏa này không phải rời đi cùng Ngô Tà và Tiểu Ca sao?
-"Thiên Chân, Tiểu Ca, có phải các cậu quay lại không?"
Bàn Tử hét lên, trả lời hắn trừ âm thanh Chúc Long phát ra lần nữa, thì không còn thứ khác.
Lẽ nào Tiểu Ca và Ngô Tà không quay lại, chỉ có Chúc Long quay lại sao?
Khi hồn Bàn Tử đang bay cao bay xa, cơ thể liền bị Chúc Long ngậm lên, giống với cách vừa rồi nó ngậm Ngô Tà và Tiểu Ca vậy. Bàn Tử thầm nghĩ, xem ra gia hỏa này sẽ không làm hại mình.
-"Đại Long Long, có phải Ngô Tà kêu mày đến đây đón tao không hả? Thật ngoan!"
Ban đầu Bàn Tử hết hồn, vậy mà lại đặt một cái biệt danh dở hơi như thế.
Chúc Long đương nhiên không thèm để ý đến hắn, mà chở hắn bay qua bóng tối khác. Rất nhanh, Bàn Tử đã nhìn thấy một chút ánh sáng, xem ra, cuối cùng họ cũng từ trong bóng tối quỷ tha ma bắt trốn tới đây.
Khi nhìn thấy ánh sáng trước mắt gần như giống y chang đài hiến tế, Bàn Tử nghi ngờ bản thân đang nằm mơ, căn bản chưa ra khỏi đài hiến tế, nhưng khi hắn nhìn thấy binh lính đứng gác ăn mặc như dã nhân đứng gác bên cạnh, hắn mới sợ hãi kêu lên một tiếng:
-"Đậu, sao lại xuyên không về thời cổ đại thế này. Đại Long Long, Tiểu Ca và Thiên Chân cũng ở đây sao?"
Chúc Long dĩ nhiên không thể trả lời mười vạn câu hỏi vì sao của hắn, chỉ có thể tiếp tục chở hắn tiến lên. Rất nhanh họ đã đến thế giới bên ngoài, đó là một khu rừng rậm nguy thủy chưa khai phá.
-"Ơi trời, thật sự đến thời cổ đại rồi hả? Nơi này đừng nói là nơi người rừng thích ăn tim người nha?"
Chúc Long không quan tâm đến lời lải nhải của Bàn Tử, chỉ lo chở hắn đi về phía Bắc, hơn nữa càng bay càng cao, cao đến mức Bàn Tử không dám hô to gọi nhỏ nữa, chỉ sợ chọc đến Chúc Long sẽ há miệng ném mình đi, chẳng phải sẽ ngã đến tan xương nát thịt chết không toàn thây sao. Mua bán như này không có lời, Bàn Tử chắc chắn sẽ không làm đâu.
Lúc Bàn Tử buồn ngủ, không biết hôm nay là ngày nào, hắn phát hiện tốc độ bay của Chúc Long không biết từ khi nào lại dần chậm lại, xuất hiện một loạt thành phố kiến trúc lo lớn dưới tầm mắt.
-"Hảo gia hỏa, tòa cổ thành này lớn vậy."
Không đợi Bàn Tử cảm thán xong, Chúc Long đột nhiên hạ thẳng xuống, một phủ lớn giăng đèn kết hoa treo đầy đèn lồng sắc đỏ xanh người qua kẻ lại nhộn nhịp vô cùng.
Đây là một đại viện rộng lớn, trong viện không khí vui mừng tiếng người huyên náo cảnh tượng náo nhiệt.
-"Dô, dô, dô, trùng hợp vậy, đúng lúc gặp được người ta cưới vợ. Đại Long Long, mày thông minh thật đó, biết Bàn gia tao đói rồi, nên dẫn tao tới đây bao ăn bao uống một chầu."
Bàn Tử đang lải nhải, đột nhiên phát hiện lục địa mới.
-"Má ơi, tân lang này sao giống Tiểu Thiên Chân vậy, đừng nói là anh em sinh đôi với cậu ấy nha?"
Chúc Long lúc này đã đáp xuống đất, nhẹ thả Bàn Tử xuống, rồi bay thẳng lên trời, rất nhanh đã không thấy tung tích.
Bàn Tử không kịp suy nghĩ tại sao Chúc Long chạy nhanh như vậy, chỉ lo nghiên cứu tân lang soái khí bức người kia, người này thật sự quá giống Tiểu Thiên Chân nhà họ rồi, trên đời này sao lại có chuyện trùng hợp như vậy.
...
2025.1.25
Dọn dẹp ngày tết và những câu chuyện không tên, tui cũng đã dành ra được ít thời gian đăng trước tết cho mấy ní đây, chúc mừng năm mới nha!!! Chúc mn vạn sự như ý, mọi chuyện hanh thông nha!!! HNY<3
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro