Chương 711 - 720 (Đất Phong)
EDIT: HANNNURLUVE
Mị xin khẳng định mị dịch truyện này sẽ có một số câu khác với bản gốc do nếu dịch nguyên bản gốc sẽ khó hiểu câu văn không mượt nên có một số chỗ mị dịch khác để phù hợp văn phong hiện tại. Xin cảm ơn.
Xin nhắc lại không giống bản gốc 100%
...
Chương 711: Bàn Tử Nịnh Nọt
Lúc ba người gặp Chu Mục Vương, cũng gặp Đại Tế Ti Khương Lăng.
Khương Lăng lười biếng ngồi xổm bên cạnh Cơ Mãn, chả có dáng vẻ một thần tử nên có chút nào cả.
-"Nhi thần bái kiến phụ vương."
-"Nhi thần bái kiến phụ vương."
-"Thảo dân bái kiến Đại Vương, Đại Vương vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
Ba người lần lượt hành lễ với Mục Thiên Tử, Ngô Tà và Tiểu Ca đều quỳ lạy trưởng bối theo đúng quy tắc, Bàn Tử thì nhân cơ hội nịnh hót Cơ Mãn.
Cơ Mãn gật đầu với con trai và Tiểu Ca, hai người họ liền đứng lên, "Vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, đây là trò chơi mà ngươi nghĩ ra à?" Cơ Mãn hỏi Bàn Tử
Bàn Tử vội nịnh bợ:
-"Đại Vương, học vấn của thảo dân không được cao, lời này lời thoại học được trên phim."
"Trên phim... lời thoại... đây lại là thứ gì?" Cơ Mãn càng bối rối hơn.
Bàn Tử biến khéo thành vụng, đành tiếp tục quỳ trên mặt đất, há miệng rộng cười theo:
-"Đại Vương, phim tương tự như biểu diễn ca múa của Đại Chu chúng ta vậy, chỉ là không phải biểu diễn trực tiếp, mà là hình ảnh do các diễn viên quay trước. Ngài cũng biết đó, chúng tôi đến từ mấy ngàn năm sau. Cách nói này là hoàng đế đời sau thường dùng, không phải bịa đặt."
"Ồ, hóa ra có chuyện như này nữa à, là quân vương đời sau dùng, ngươi dùng trên người ta, cũng không tính là mạo phạm đi. Đứng lên đi." Tuy Cơ Mãn vẫn không rõ lắm, nhưng vì đã làm rõ được yếu tố quan trọng nhất, mà chọn không truy hỏi nữa, đường đường là Thiên Tử Thiên Chu*, không thể như đứa con nít, không ngừng hỏi tại sao tại sao được.
(*)Đoạn này ko hiểu lắm sao ko phải Đại Chu ta.
-"Thảo dân tạ Đại Vương ân điển."
"Được rồi, được rồi, đừng cứ mở miệng là thảo dân thảo dân nữa. Ta sẽ phong cho ngươi một chức quan." Cơ Mãn quay đầu nói với Khương Lăng: "Khương ái khanh, người này là Bàn Tử mà Vô Tà hay nhắc đến, ngươi xem nên cho hắn chức quan gì thì tốt?"
Khương Lăng cũng không ít lần nghe Ngô Tà nhắc đến Bàn Tử này, hôm nay vừa gặp, quả nhiên người cũng như tên, là một người béo trăm phần trăm.
"Đại Vương, nếu Bàn Tử đã là huynh đệ của Thành Vương, vậy chức quan không bằng kêu Thành Vương đến phong đi, ngài thấy thế nào?" Con ngươi Khương Lăng quay tròn trong giây lát, rồi cất lời.
Chư hầu vương có quyền bổ nhiệm các văn võ bá quan của mình, Ngô Tà thân là Thành Vương, đất phong lại là vùng lớn nhất trong Đại Chu, đương nhiên có quyền phong một chức quan cho Bàn Tử đảm nhiệm.
Cơ Mãn lười quản chuyện này, thuận nước đẩy thuyền nói: "Cũng được, Tiểu Tà, chờ các con đi đất phong, thì phong chức quan thích hợp cho Bàn Tử đi, để hắn ở cạnh con, các con cũng có thêm người đồng hành."
-"Tạ phụ vương ân điển."
Ngô Tà nghe lời này, liền biết, lão cha quả nhiên muốn cho ba người họ đất phong ở phía Bắc, xem ra bản thân sẽ nhanh chóng có thể vạch trần bí mật Thanh Đồng Môn rồi.
"Con trước hết đừng vội tạ ơn ta. Ta vốn đồng ý với con, để Thành Vương phi theo người Trương gia đến phía Bắc, nhưng nếu Bàn Tử đã đến rồi, không bằng ba người các con cùng đi, con thấy sao?"
Ngô Tà vội nói:
-"Phụ vương yên tâm, sau khi tụi con đến phương Bắc, nhất định sẽ làm theo kế hoạch của người và Đại Tế Ti mà hành sự, tuyệt đối sẽ không qua loa đại khái để khi khác làm, người cứ việc yên tâm là được rồi."
Cơ Mãn nghe lời đảm bảo của cậu, ha ha cười nói: "Sau khi ta khuyên bảo, Đại Tế Ti đã đồng ý đồng hành cùng các con. Khương ái khanh tất nhiên là người ta tin tưởng, việc này có Đại Tế Ti đi theo, ta mới có thể yên tâm được."
Bàn Tử vội nhân cơ hội nịnh:
-"Đại Vương anh minh thần võ tuyệt thế vô song*."
(*)Có 1 0 2
Cơ Mãn không để tâm đến lời xu nịnh của hắn, nói tiếp với Ngô Tà: "Việc khác, Trương gia cũng sẽ phái một số người chủ chốt, hộ tống các con đến đất phong. Về việc chọn người, ngày mai Thành Vương phi về Trương gia, hai người các con tự chọn ở Trương gia đi."
Chương 712: Khôn Nhà Dại Chợ
Chu Mục Vương cũng không dặn gì, chờ khi họ đến đất phong, nên làm thế nào, chỉ nói, đến lúc đó đều nghe theo sắp xếp của Đại Tế Ti.
Bàn Tử thầm nghĩ.
-"Không ngờ con trai ruột của ngài còn không có trọng lượng bằng Đại Tế Ti."
Lời này tất nhiên chỉ dám nghĩ thầm, chứ nào dám nói ra.
Bữa trưa dĩ nhiên dùng trong cung, nhưng lần này người cùng dùng bữa, thật không ít, trừ ca ca Cơ Vô Tà – Thái Tử Điện hạ đương triều ra, còn có Thái Tử Phi và mấy vị Công Chúa Điện hạ trẻ tuổi, bên cạnh đó còn có mấy vị phi tử Cơ Mãn khá sủng ái, cũng chính là mẹ kế Ngô Tà.
Nhìn cả bàn toàn mỹ nữ xinh đẹp, nhưng Bàn Tử không dám nói lời ngả nhớn nào cả, bữa tiệc ăn này, khiến hắn nghẹn quá chừng.
Trên đường rời cung về Thành Vương phủ, Bàn Tử lải nhải với Ngô Tà:
-"Lão cha kia của cậu, ít nhất cũng bảy tám mươi tuổi nhở?"
-"Còn thiếu, phụ vương năm nay vừa tròn trăm tuổi."
Bàn Tử cả kinh hô lên:
-"Hóa ra Chu Mục Vương sống đến hơn một trăm tuổi, không phải tin đồn, mà là sự thật. Ghê vậy, hóa ra gen sống lâu nhà các cậu sớm đã có."
-"Theo sách sử ghi, đa số người xưa sống rất lâu, sống hơn trăm tuổi cũng là chuyện hết sức bình thường. Bàn Tử, cậu vẫn nên đọc nhiều sách nhiều hơn, để tránh ra ngoài tôi đỡ mất mặt."
Tiểu Ca ngồi trên xe ngựa chợp mắt, nghe hai người nói chuyện, khóe miệng hơi cong, thấy rõ tâm trạng khá tốt.
Bàn Tử thấy nụ cười của Tiểu Ca, cả giận:
-"Coi như tôi uổng công thương hai con sói mắt trắng* các cậu, hai con sói con nuôi lâu như vậy mà không biết báo đáp."
(*)Bạch nhãn lang: kẻ vô ơn
-"Bàn Tử chết tiệt, cậu chửi ai đó. Hai chúng tôi đều có thể làm tổ tông cậu được đó nghe, còn sói con, nói mà không biết ngượng à."
-"Vậy hai người các cậu một là cụ già trăm tuổi, một là lão yêu ngàn năm, sao cứ nhất quyết ăn hiếp một người trẻ như tôi chứ?"
-"Bàn Tử, cậu chưa nghe câu này à?"
-"Câu gì?"
-"Đánh là thương, chửi là yêu, không đánh không chửi là ngứa ngáy khó chịu. Đời người tại thế, phàm là khi đối mặt với người ngoài, chắc chắn bởi vì băn khoăn nhiều, mà rụt rè sợ sệt, rồi làm nhiều chuyện trái lòng. Nhưng lúc đối mặt với người thân mình, thì có thể thả lỏng thoải mái, nói chuyện cũng không chú trọng. Cho nên, chúng tôi coi cậu như người một nhà, mới không câu nệ với cậu. Cậu hiểu chưa?"
Dù Ngô Tà phân tích bằng tình thuyết phục bằng lý kiên nhẫn dẫn dắt, Bàn Tử vẫn không mảy may cảm kích:
-"Thôi đi, Tiểu Thiên Chân, cậu cứ nói thẳng, cậu chỉ biết khôn nhà dại chợ, cậu là kẻ nhát gan, là được rồi. Nói nhiều thế làm gì."
-"Nói bậy, cậu mới khôn nhà dại chợ á. Bất kể là người nhà hay người ngoài, đều là bảo bảo ngoan ngoãn hòa nhã đáng yêu, chứ có khôn nhà dại chợ đâu."
-"Ngô Tiểu Phật gia cậu nếu là bảo bảo ngoan ngoãn, thì trên đời này làm gì còn bảo bảo không ngoan chứ. Quên đi, không cãi với cậu nữa, tật xấu này của cậu, còn không phải do tôi với Tiểu Ca chiều ra sao. Haizz, tự sủng, tự chịu, biết vậy chẳng làm, thiệt là."
Ngô Tà thấy Bàn Tử nói cũng không sai, bất kể kiếp trước hay kiếp này, hắn đều đối xử rất tốt với mình, đào tim đào phổi, cũng không hề oán cậu.
-"Bàn Tử, tại sao cậu muốn hỏi tuổi lão cha tôi, theo lý, cậu không phải kiểu người ham học hỏi cần cù chịu khó mà. Nói mau, có phải cậu đang ủ mưu chuyện gì xấu xa không?"
Bàn Tử cũng không giấu diếm:
-"Tôi chỉ muốn nói, lão cha cậu đúng là gừng càng già càng cay mà. Cụ già một trăm tuổi, còn sinh nhiều tiểu khuê nữ như vậy, khiến Bàn Tử bội phục sát đất mà."
Cách nói của Bàn Tử, Ngô Tà cũng không bác bỏ, chỉ thản nhiên nói:
-"Điều này hoàn toàn chứng minh, cơ thể lão cha tôi khỏe mạnh, là phúc khí của người làm con cái chúng tôi."
-"Nói vậy không sai, chuẩn không cần chỉnh."
Bàn Tử phụ họa.
Chương 713: Về Thăm Nhà
Hôm sau, sau khi ăn sáng xong, Thành Vương và Vương Phi ngồi xe ngựa, mang quà tặng đi Trương gia.
Toàn bộ nhân vật chủ chốt của Trương gia đều đứng trước cổng nghênh đón, đứng đầu chính là Trương Khởi Linh.
Trương Khởi Linh thấy xe ngựa chạy đến, vội dẫn người Trương gia ra đón, "Trương Khởi Linh dẫn tộc nhân cung nghênh Vương gia Vương Phi đại giá."
Ngô Tà vén rèm lên, nhìn mấy người Trương gia mặc cấp bậc quan phục khác nhau quỳ cạnh xe, người gần xe nhất là Trương Khởi Linh lão tổ tông đời đầu của Trương gia.
-"Trương đại nhân, mau mau đứng lên."
Ngô Tà vịn vào vai phu xe, nhảy xuống xe ngựa, cười nói với Trương Khởi Linh đời đầu.
Tiểu Ca khoác lên mình bộ thường phục của Vương Phi cũng bước xuống xe ngựa, nhưng được Thành Vương Điện hạ đích thân đỡ xuống. Thấy vậy người Trương gia bên cạnh ngầm gật đầu, thầm nghĩ, Thành Vương và Vương Phi đúng là phu thê tình thâm nha.
Giữa vòng vây của người Trương gia, Vương gia và Vương Phi tiến vào trong cửa.
"Vương gia, Vương Phi, mời." Trương Khởi Linh nói với họ.
Đến sảnh tiếp khách Trương gia, Ngô Tà và Tiểu Ca an tọa ở ghế chủ vị, Trương Khởi Linh ngồi bên cạnh tiếp chuyện. Đi theo vào ngồi, còn có mấy vị tộc nhân Trương gia đang làm quan ở kinh thành, Trương Khởi Linh giới thiệu với họ.
Trên yến tiệc, cũng chỉ là những câu xã giao khen qua khen lại mà thôi, nên cũng không nói được chuyện quan trọng gì.
Sau yến tiệc, Trương Khởi Linh dẫn hai người đến một viện nhỏ yên tĩnh, để họ tạm nghỉ ngơi.
"Vương gia, tuy Vương Phi không lớn lên ở chỗ chúng thần, nhưng từ sau khi biết Vương Phi về kinh thành, thần đã chuẩn bị viện này, chuẩn bị sẵn chỗ cho Vương Phi về nhà ở, hôm nay vừa hay có đất dụng võ."
-"Làm phiền Trương đại nhân rồi."
-"Đa tạ lão tổ tông."
"Người một nhà không cần câu nệ, hai vị ở đây hảo hảo nghỉ ngơi, có yêu cầu gì, cứ việc phân phó hạ nhân trong viện, thần xin cáo lui trước, không phiền Vương gia Vương Phi nghỉ ngơi nữa." Nói xong, Trương Khởi Linh lui ra khỏi viện.
-"Trương gia đối xử với anh không tệ nha, Tiểu Ca."
Ngô Tà cười híp mắt nhìn Tiểu Ca.
Tiểu Ca gật đầu, Trương gia bây giờ dường như có tình người hơn so với Trương gia ở hậu thế mà hắn từng ở, ít đi chút toan tính và đề phòng lẫn nhau. Đại khái là căn cơ chưa vững, có lẽ do cả gia tộc vẫn chưa phát triển lớn đến phức tạp như hậu thế.
-"Nào, chúng ta cùng xem xem trong viện Trương gia chuẩn bị cho anh, rốt cuộc có gì hay ho."
Ngô Tà thấy nét mặt trầm tư của Tiểu Ca, không muốn để hắn nhớ lại những chuyện gặp phải trước kia, không cần nhiều lời nắm lấy tay hắn, kéo hắn đi dạo trong viện nhỏ.
Viện không lớn, nhưng trang trí rất tinh xảo, lúc ấy lực lượng sản xuất khá thấp, coi như một cái viện xa hoa, ngay cả hoa cỏ cây cối trong viện cũng chỉ là những loại thông thường, chứ không phải các loại như dương liễu.
-"Trương gia thật là không tiếc tiêu tiền, viện này tuy nhỏ, nhưng rất có khí độ kiến trúc vương thất, đây là hành cung bản thu nhỏ Trương gia cho chúng ta. Rất thú vị!"
-"Trương gia đang tỏ rõ lập trường của mình."
Bây giờ vương tử thành niên ở kinh thành, chỉ có Thái Tử Điện hạ và Thành Vương Điện hạ. Mà hai người, một là người kế thừa vương vị Chu Mục Vương trăm năm sau, người còn lại là đứa con út Chu Mục Vương thương yêu nhất, thậm chí phá lệ ban cho cậu mảnh đất phong lớn chưa từng có, đủ để thấy Đại Vương coi trọng đến mức nào.
Trương gia đã là nhà mẹ đẻ của Thành Vương Phi, lại được Đại Vương giao cho trọng trách xây dựng và canh giữ lăng mộ, mà chỗ lăng mộ tọa lạc, vừa vặn nằm trong đất phong của Thành Vương. Một khi như vậy, trong mọi chuyện họ đương nhiên lấy Thành Vương làm trọng, về phần có đắc tội Thái Tử Điện hạ hay không, giờ cũng chẳng quan tâm nổi nữa. May mà Đại Chu đã có quy định từ lâu, phàm là người được Đại Vương đời trước chọn làm người trong coi lăng mộ, vua kế vị không được tùy tiện động đến người này, trừ khi người đó phạm đại tội mưu phản.
Nói cách khác, cho dù ngày nào đó Thái Tử Điện hạ thành Chu Vương mới, cũng không thể dễ dàng động đến Trương gia.
-"Như vậy cũng tốt, Trương gia từ nay rời xa vòng xoáy triều chính, chuyên tâm xây dựng và giữ lăng mộ phụ vương, cho nên Trương gia mới có thể truyền thừa suốt ngàn năm."
Tiểu Ca cũng tán thành quan điểm này.
Chương 714: Ngủ Lại Trương Gia
Lần này Ngô Tà và Tiểu Ca đến Trương gia, trên danh nghĩa là Vương gia cùng Vương Phi về thăm nhà, cũng chính là ba ngày lại mặt mà dân gian hay gọi, nhưng thực chất là vì bàn bạc chuyện đất phong với gia tộc Trương gia Trương Khởi Linh.
Bất luận là lão tổ tông Trương Khởi Linh hay là Ngô Tà và Tiểu Ca, đều rất rõ, lần này đất phong họ đến rộng ngoài quy chế, cũng chỉ là cái mã che mắt thiên hạ. Sở dĩ Chu Mục Vương ban cho đứa con trai này dù biết rõ cậu sẽ không thể ở lại Đại Chu lâu dài một mảnh đất phong lớn như vậy, chẳng qua là vì tiến hành một kế hoạch bí mật – xây dựng lăng mộ thật của Chu Mục Vương.
Một là vì lời tiên đoán của Đại Tế Ti, hai là vì Thanh Đồng Môn thần bí mà Ngô Tà và Tiểu Ca miêu tả, khiến Mục Thiên Tử ý thức được, đó mới là nơi an nghỉ thật sự sau khi ông qua đời, mà Trương gia là người canh mộ thích hợp nhất.
Ban đêm, Ngô Tà và Tiểu Ca ở lại Trương gia, ở trong viện nhỏ tinh xảo, và có cuộc hội đàm đầu tiên với một số thành viên chủ chốt của Trương gia, trao đổi một số chuyện khi đến đất phong.
Trương Khởi Linh để Ngô Tà chọn người cùng họ đi đất phong lần này, Ngô Tà cũng không khách khí với ông, cùng Tiểu Ca và lão tổ tông thương lượng, chọn được mười mấy người con cháu Trương gia mỗi người đều có thế mạnh riêng, do Tiểu Ca và lão tổ tông Trương gia tiến hành huấn luyện và mài dũa một khoảng thời gian, sau khi vượt khảo hạch đủ tư cách, thì dẫn họ đi về phương Bắc, đi khởi xướng vừng đất mới của Trương gia.
Tất cả những chuyện quan trọng đều quyết định trong đêm đó, hôm sau ăn sáng xong, Ngô Tà và Tiểu Ca lên xe ngựa về.
Những ngày sau đó, cứ cách vài ngày, họ sẽ về Trương gia ở lại một hai đêm. Mà trong mắt bách tính ở kinh thành, thì đây là chứng cứ Thành Vương chuyên sủng Vương Phi, thường xuyên cùng Vương Phi ở lại nhà mẹ đẻ, nếu không phải phu thê tình thâm thì còn có nguyên nhân gì đây.
Trong sảnh diễn võ Trương gia, Tiểu Ca đang dạy đứa nhỏ luyện tập thuật thúc cốt*, Ngô Tà thì ở bên cạnh nhìn đứa nhỏ luyện tập thúc cốt đau đến mức mồ hôi to như hạt đậu túa ra không ngừng, không khỏi đau lòng cho Tiểu Ca nhà cậu, lúc Tiểu Ca bắt đầu tập cái thứ vứt đi này, so với đứa nhỏ này còn nhỏ hơn, bản lĩnh này của hắn, là do ăn không ít khổ mới đổi lấy được.
(*)Tháo khớp
-"Nhớ kĩ chưa?"
Đứa nhỏ này cũng khá kiên cường, phù hợp với tác phong nhất quán của con cháu Trương gia, cứng rắn kìm nén những giọt nước mắt đang chực trào, không để nó rơi xuống, giọng nói run rẩy lớn tiếng đáp: "Hồi Vương Phi, nhớ kĩ ạ."
-"Được, sau này từ từ luyện tập. Hôm nay đến đây thôi."
Trước khi rời khỏi sân luyện võ, Ngô Tà lấy khăn gấm ra, lau mồ hôi trên mặt đứa nhỏ, ôn nhu nói:
-"Tập võ không phải một sớm một chiều thì có thể thành được, không thể gấp, ngươi đã rất nỗ lực rồi, hôm nay về nghỉ ngơi trước đi. Ngày mai dậy sớm đến tập luyện ha."
Đứa nhỏ tầm bảy tám tuổi, nghe lời an ủi của Thành Vương Điện hạ, lại đột nhiên khóc rống lên.
Ngô Tà còn tưởng là vì bé mệt và đau, cảm thấy bị tủi thân mới khóc, đang định an ủi bé, không ngờ sau khi bé gào khóc một lúc sau, thì lau nước mắt, chắp tay cúi người sâu hành lễ với hai người, giọng nói kiên quyết:
"Vương gia và Vương Phi quan tâm, Anh Kiệt khắc ghi trong lòng. Nhưng nam nhi Trương gia chúng ta, từ trước đến nay đổ máu đổ mồ hôi chứ sẽ không dễ rơi lệ. Nước mắt vừa rồi của ta, không phải sợ hãi, mà là do Vương gia làm cho cảm động. Vương gia cứ việc yên tâm, ta Trương Anh Kiệt từ nay trở đi, quyết vì Vương gia và Vương Phi dù dầu sôi lửa bỏng cũng quyết không từ nan."
Lời này cứ như một ông cụ non, ngược lại Ngô Tà chỉ cảm thấy từng cơn đau lòng dâng lên, không chỉ là một Trương Anh Kiệt nho nhỏ, mà còn Tiểu Bình Tử bên cạnh. Không lẽ trẻ con Trương gia hiểu chuyện đến khiến người ta đau lòng đã bắt đầu từ lâu rồi sao?
-"Ngươi đó, vẫn là một tên nhóc con thôi, dầu sôi lửa bỏng gì chứ, chưa cần đến đâu. Có điều, ngươi có lòng là tốt lắm rồi, ta rất vui, thật đó."
Không chờ đứa nhỏ nói gì nữa, Ngô Tà đã vội kéo Tiểu Ca đi rồi. Cậu thật sự không muốn nghe mấy lời kiểu như dầu sôi lửa bỏng của nhóc con này nữa. Đứa nhỏ này trưởng thành quá sớm, thế thì không còn gì vui nữa. Giống như Tiểu Bình Tử lúc nhỏ vậy.
Chương 715: Cách Giáo Dục Của Trương Gia
Tiểu Ca và Ngô Tà ở lại kinh thành Đại Chu ba tháng, mới xuất phát đi đất phong.
Trong thời gian ba tháng, họ đã hiểu đại khái về năng lực và tính tình của những tộc nhân Trương gia được chọn, kịp thời loại bỏ người có vấn đề ra.
Trương Anh Kiệt là con trai nhỏ nhất của Trương Khởi Linh đời đầu, vì theo các ca ca học võ, nên tiếp xúc với Tiểu Ca và Ngô Tà nhiều hơn, sau khi quen dần, bé cũng theo nài nỉ muốn theo Vương gia Vương Phi đi đất phong.
Ngô Tà cuối cùng cũng hiểu đất phong lớn nhất Đại Chu là như thế nào, lúc ấy theo thời đại này mà nói, mảnh đất dù rất to, nhưng khí hậu lạnh giá, khó mà trồng cây nông nghiệp, một số khu vực tuyết đọng dài hạn, căn bản không thích hợp để nhân loại sinh sống.
Lần này họ đến đất phong, cũng không phải đi cai quản nước chư hầu của cậu, mà đi xây hoàng lăng cho lão cha, ở nơi hoang vu giá lạnh trong núi sâu xây lăng mộ, có thể nghĩ đến gian khó bên trong.
Cho nên, ban đầu cậu không muốn dẫn Trương Anh Kiệt đi. Nhưng không chịu nổi tiểu quỷ đó cứ năn nỉ mãi, cuối cùng chỉ đành trưng cầu ý kiến của Tiểu Ca và lão tổ tông Trương Khởi Linh.
-"Trương đại nhân, Anh Kiệt tiểu công tử tuổi vẫn còn nhỏ, tốt nhất ngài nên khuyên nhủ nó, không nên theo chúng ta đến đất phong, bổn vương sợ nó chịu không nổi nỗi khổ lạnh cùng cực của bên đó."
Trương Khởi Linh lại phản đối.
-"Điện hạ, Trương gia ta nếu đã phụng lệnh Đại Vương, trở thành gia tộc xây dựng và bảo vệ hoàng lăng, thì mỗi nam tử Trương gia, bất kể là đứa nhỏ ba tuổi, hay là lão già trăm tuổi, cũng không có lý do thoái thác trách nhiệm bản thân phải gánh vác.
Cho dù ý tốt của ngài xuất phát từ lòng yêu quý khuyển tử*, để nó ở lại kinh thành, nhưng chờ sau khi nó lớn lên, vẫn phải tiếp nhận trọng trách này từ tay cha anh nó. Sớm muộn gì cũng phải nhận, chi bằng để nó đi theo rèn giũa, không ngừng tích lũy kinh nghiệm, như này sau khi nó trưởng thành, không chừng còn có thể làm nên chuyện. Ngài thấy sao?"
(*)Cách gọi khiêm tốn về con trai mình.
Ngô Tà nghe lời này, vừa đau lòng cho Tiểu Anh Kiệt, vừa hiểu đạo lý mà lão tổ tông nói.
Làm cha làm mẹ, trong quá trình nuôi dạy đứa nhỏ trưởng thành, khó tránh đều phải gặp phải lựa chọn như này.
Là lựa chọn để đứa nhỏ học được cách chịu khổ từ nhỏ, sớm thích ứng với trách nhiệm và gánh nặng mà tương lai bản thân phải đối mặt, hay xây cho nó một cái nhà kính, để nó ở trong cái nhà kính nhân tạo vô ưu vô lo mà trưởng thành.
Ngô Tà cảm thấy cuộc đời của mình chính là vế sau, dù ở lớn lên ở Ngô gia một trong những Cửu Môn, lại có thân thế ly kỳ như vậy. Nhưng Ngô Tà lại tìm mọi cách để cậu giống với đứa trẻ bình thường, vô ưu vô lo mà trưởng thành, thế cho nên lúc vừa quen Bàn Tử, tên đó vẫn luôn thấy cậu thiên chân vô tà quá mức, khó mà tồn tại trong cái nghề này.
Mãi đến sau này, Tiểu Ca vẫn luôn bảo vệ cậu thay cậu đi thủ Thanh Đồng Môn, Bàn Tử lại mất đi tình cảm chân thành của mình, khi không còn ai có thể bảo vệ cậu nữa, cậu mới phá kén thành bướm, trải qua thời gian trưởng thành và tôi luyện gian khó dài đến mười năm, trở thành Ngô Tiểu Phật gia mà ai ai trong giới nghe danh cũng kinh hồn bạt vía.
Từ góc độ chủ quan mà nói, không có ai tự nguyện bỏ cuộc sống yên ổn, mà lại tự đi làm khổ mình, mà sống cuộc đời bấp bênh lang bạt sống nay chết mai.
Không có ai thích ăn khổ, nhưng khi cuộc sống bức cậu đến bước đường này, thì chẳng còn cái khổ nào là không ăn được nữa.
Bản thân Ngô Tà là một ví dụ điển hình. Nhưng cậu cũng trả một cái giá rất đắt, cơ thể cậu trải qua mười năm, đã hoàn toàn kiệt quệ, nên mới có được cơ hội làm lại cuộc đời.
Nhớ lại những việc mà mình đã trải trong hai kiếp người, cộng thêm quá trình trưởng thành đầy đau khổ của Tiểu Ca, Ngô Tà chợt cảm thấy, cách giáo dục này của Trương gia, nhìn như không có tình người, thật ra thì trách nhiệm chân chính của con cháu mình, nếu đã là trách nhiệm thì sớm muộn gì cũng phải để nó gánh vác, sao không thích ứng sớm, lời như này, tương lai đứa nhỏ này sẽ có khả năng sống sót dưới đủ loại gian khổ cùng cực, ngược lại vì thói quen và rèn luyện từ nhỏ, mà trưởng thành rất nhiều.
Ngô Tà nghĩ đến đây, nhìn Tiểu Ca bên cạnh. Hai người trao đổi ánh mắt tâm linh tương thông xong, Ngô Tà liền gật đầu:
-"Nếu đã như vậy, thì chứ để Anh Kiệt đi cùng chúng tôi đi."
Chương 716: Long Thần Hiện Thế
Khi rời Bắc Kinh, Cơ Mãn đích thân đến tiễn con trai.
Nhìn phụ thân càng ngày càng xa, vành mắt Ngô Tà hơi đỏ, chuyến đi này của cậu, cách xa ngàn dặm, tính theo giao thông ở thời bấy giờ, chẳng khác gì vĩnh biệt cả.
-"Phụ vương, nhi thần đi rồi, người nhất định phải chú ý sức khỏe, yên tâm đợi con về thăm người."
Cơ Mãn vốn không muốn để Ngô Tà đi đất phong, nhưng trong triều đại thần và Thái Tử không ngừng tạo áp lực, nói Ngô Tà là vương tử thành niên, không nên ở lại kinh thành lâu dài, để tránh sinh loạn.
Vương tử thành niên đã có đất phong phải rời kinh đến đất phong, đây là tổ chế ở Đại Chu, dù ông là Đại Vương, cũng không thể làm trái.
Cơ Mãn cũng sợ đây là lần cuối gặp con trai, nên trấn an cậu: "Tiểu Tà, con cứ yên tâm đi, ta ở trong kinh tất cả đều tốt, không cần lo lắng. Ngược lại là con, trên đường, rất nhiều nguy nan, nên lấy cẩn thân làm đầu."
Rồi ông nói với Tiểu Ca đứng cạnh Ngô Tà: "Tiểu Ca, ta giao nó cho con, giúp ta chăm sóc nó cho tốt."
-"Đại Vương, yên tâm."
Bàn Tử đứng ở xa, nhìn cảnh cha con người ta tình thâm lưu luyến không rời, không khỏi nhớ đến cha mẹ mất sớm của hắn.
-"Cha, mẹ, nếu hai người còn sống, liệu hai người cũng không yên tâm về đứa con trai là con không."
Lúc Bàn Tử thả hồn lên chín tầng mây, vừa ngẩng đầu, chợt phát hiện một con quái vật khổng lồ bay về phía hắn.
-"Chúc Long! Thiên Chân, Chúc Cửu Âm đến rồi!"
Chính là Chúc Cửu Âm dẫn Bàn Tử đến kinh thành Đại Chu, chắc là cảm nhận được Ngô Tà cảm động, biết cậu không yên tâm về lão cha Cơ Mãn, chủ động hiện thân.
Mọi người có mặt rất nhanh đã chú ý đến đại gia hỏa không thể không chú ý.
Cũng không phải tất cả mọi người đều từng gặp được chuyện ly kỳ như vậy.
Cho nên, hầu hết người nhìn thấy Chúc Cửu Âm to chà bá, trước là ngây ngốc tại chỗ, sau đó không biết ai dẫn đầu, ào ào quỳ rạp xuống đất thành một mảnh lớn.
"Long thần hiện thế."
"Long thần hiển linh rồi."
"Long thần phù hộ."
...
Theo đó người quỳ xuống ngày càng nhiều, người còn đứng ở hiện trường, chỉ còn lại Ngô Tà, Tiểu Ca, Bàn Tử, Đại Tế Ti, Chu Mục Vương từng này người.
Ngô Tà và Tiểu Ca nhìn nhau, biết Chúc Long này rất có thể là do bản thân dùng suy nghĩ triệu hồi ra, nhưng mấy người này hô đại gia hỏa Chúc Long này, là sao vậy?
Đúng lúc Đại Tế Ti đứng cạnh Ngô Tà, cậu âm thầm hỏi:
-"Khương đại nhân, đây là chuyện gì vậy?"
Đại Tế Ti Khương Lăng ý vị thầm trường nhìn Ngô Tà, thầm nghĩ, nếu không phải biết tiểu vương tử này căn bản không có ý định ở Đại Chu lâu dài, thì bản thân đã cho rằng lúc này cậu triệu hồi Chúc Long ra, là vì tranh đoạt quyền thừa kế vương vị.
Từ xưa đến nay Đại Chu luôn tin vào truyền thuyết thần linh ban quan quyền, nếu Thành Vương Điện hạ có bản lĩnh triệu hoán thần long, tất nhiên là người thừa kế vương vị mà thần lựa chọn. Nhưng rõ ràng, Thành Vương căn bản không có tính tự giác, thậm chí gia hỏa này cũng không phải cậu cố tình gọi đến, điều này chẳng qua chỉ là một sự hiểu lầm mà thôi.
Một khi đã như vậy, sao không mượn cơ hội này để lại tấm bùa hộ mệnh cho gia hỏa không có chút dã tâm này.
Nghĩ đến đây, Khương Lăng vén y phục quỳ xuống hướng Ngô Tà: "Cung hỷ Điện hạ, chúc mừng Điện hạ."
Mặt Ngô Tà đần ra.
-"Khương đại nhân, sao lại hành đại lễ, tiểu vương không dám nhận đâu."
Cơ Mãn lập tức hiểu ra ý đồ của Khương Lăng. Ông biết nguồn gốc của Ngô Tà và bọn Bàn Tử, tất nhiên cũng biết sự tồn tại của Chúc Long. Cũng sẽ thực sự cho rằng, Chúc Long là thần long gì đó.
Nhưng ông cũng sợ bản thân sau khi chết, Chu Vương tân nhiệm sẽ không dung Ngô Tà, càng sợ kế hoạch xây dựng Thanh Đồng Môn của mình sẽ bị người khác phá hư. Do đó, ông định phối hợp với Khương Lăng, diễn một màn kịch.
Chương 717: Mục Đích
"Đúng vào hôm nay khi Điện hạ rời thành, liền có Long Thần đến đưa tiễn, điều này cho thấy Điện hạ là phúc lành của Đại Chu, là người Long Thần chiếu cố. Đây là phúc của lê dân bá tánh Đại Chu ta, cũng là phúc của Đại Vương."
Thói giả thần giả quỷ của Khương Lăng, diễn rất mượt, nói một bài phát biểu đầy cảm xúc và sống động, ngay cả Cơ Mãn cũng sắp tin lời hắn nói.
Sau khi nói xong, Khương Lăng quỳ xuống hướng Cơ Mãn và Ngô Tà, vả lại còn hô vang 'vạn tuế', không biết đến cùng là đang hành lễ với Chu Vương, hay Thành Vương, hoặc là cả hai.
Lúc này Cơ Mãn không hiện ra ý bất mãn, mà quỳ xuống trước Chúc Long, hô vang: "Cơ Mãn bái kiến Long Thần đại nhân."
Thấy ông như vậy, Ngô Tà sợ chết khiếp, sau đó liền hiểu, phụ vương đang diễn một màn kịch với Đại Tế Ti cho những người có mặt xem.
Sau khi hiểu được, Ngô Tà kéo Bàn Tử và Tiểu Ca, cùng quỳ xuống, cao giọng nói:
-"Cơ Vô Tà bái kiến Long Thần đại nhân."
Bàn Tử cũng học theo:
-"Vương Bàn Tử bái kiến Long Thần đại nhân."
Tuy hắn không hiểu là đang hát khúc gì, nhưng hắn hiểu một chuyện, Tiểu Thiên Chân là đầu sỏ ở đây, theo cậu, sẽ không sai.
Tiểu Ca thì trước sau như một không lên tiếng, chỉ lúc Ngô Tà quỳ xuống, lặng lẽ kéo cậu một cái, khiến cậu vừa vặn rời khỏi chỗ mặt đất không bằng phẳng, để đầu gối cậu bớt chịu khổ.
Đến lúc này, mọi người có mặt, đều quỳ phục dưới chân vị gọi là Long Thần đại nhân đó, không ai dám đứng thẳng.
Nhưng Long Thần đại nhân lại làm như không thấy những người đó, không bảo họ miễn lễ bình thân, cũng không để ý họ quỳ lâu có đau chân không.
Nó chỉ tuân theo bản năng chen đến cạnh Ngô tà, những đại thần và bách tính quanh Ngô Tà đều bị chen lấn sang một bên.
Ngô Tà đang nhìn chằm chằm mảnh đất ghồ ghề dưới chân mình, lẳng lặng im ắng nói với Tiểu Ca:
-"Tiểu Ca, có lòng rồi."
Nghe thấy một đợt kinh hô, sau đó một cái đầu mềm mại mũm mĩm cọ tới.
Không phải lần đầu cậu tiếp xúc gần như vậy với Chúc Cửu Âm, khi nhận ra gia hỏa này đến gần, cũng không sợ, mà đưa tay ra, nhẹ vuốt ve cái vảy cứng của nó, cười nói:
-"Long Thần đại nhân, ngài đến tiễn tôi sao?"
Chúc Cửu Âm sẽ không nói chuyện, tất nhiên không thể trả lời câu hỏi của cậu, nhưng miệng Bàn Tử thì không chịu ngồi yên, hắn không dám đến xoa đầu Chúc Long, lại dám há miệng nói:
-"Thành Vương Điện hạ, Long Thần đại nhân nói, ngài không chỉ đến tiễn cậu, mà còn đến hộ tống cậu đến đất phong."
Long Thần đại nhân vốn không có phản ứng gì, sau khi nghe lời Bàn Tử nói, thế mà dùng sức gật cái đầu khổng lồ mấy cái, giống như đang nói rằng đúng như lời Bàn Tử nói, lần này nó quay lại, chính là muốn hộ tống bọn Ngô Tà đi đất phong.
Cơ Mãn vốn cách Ngô Tà không xa, lúc tận mắt nhìn thấy đại gia hỏa này gật đầu, ông chợt cảm thấy, với tôn nghiêm Chu Vương của bản thân, quỳ lạy gia hỏa này, hình như cũng đáng giá.
Nếu Chúc Long này là linh thú thật, thì cũng không kém thần tiên, nhận một lạy từ người đứng đầu nhân gian là ông, cũng không có gì bất ổn. Huống chi, người ta còn đến giúp con trai ông kìa.
"Đa tạ lòng tốt của Long Thần đại nhân." Cơ Mãn cao hứng nói.
Ngô Tà cũng hiểu, nói theo ông:
-"Cơ Vô Tà đa tạ Long Thần đại nhân, có sự giúp đỡ của đại nhân, đường đi phương Bắc, thì không còn gì để lo nữa. Phụ vương, người yên tâm đi, có Long Thần đại nhân phù hộ, con nhất định sẽ thường về thăm người."
Chương 718: Băng Tuyết Ngập Trời
Hàng vạn người có mặt tận mắt thấy Long Thần đại nhân mang đám Thành Vương Điện hạ bay lên không trung, đều không hẹn mà cùng quỳ xuống lần nữa, hô vang: "Long Thần đại nhân bảo trọng, Thành Vương Điện hạ bảo trọng!"
Cơ Mãn xoa đôi mắt chua xót, lưu luyến không rời mà đứng dậy, nơi ánh mắt ông có thể nhìn tới, bọn Ngô Tà và Chúc Long đã sớm không thấy bóng dáng, nhưng ông vẫn như cũ gắt gao nhìn chằm chằm về hướng họ rời đi một hồi lâu.
"Bãi giá, hồi cung."
"Đại Vương khởi giá hồi cung, người không phận sự, mau chóng tránh ra."
"Cung tiễn Đại Vương hồi cung, Đại Vương vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế."
Không biết ai dẫn đầu, tiếng hô vạn tuế vang dội như sấm chấn động đến đinh tai nhức óc, động tĩnh không thua gì khi Chúc Long dẫn bọn Ngô Tà đi.
Cơ Mãn nắm giữ thiên hạ hơn nửa thế kỷ, vẫn là lần đầu nghe thấy nhiều người hô như vậy, trong lòng một lúc lâu khó mà yên tĩnh lại.
"Xem ra, phúc trạch của Ngô Tà thâm hậu hơn ta nhiều lắm." Cơ Mãn thầm nghĩ, nhưng không hề có chút khó chịu nào, ngược lại vô cùng vui mừng "Nói ra thì, cũng là phúc của Đại Chu ta, phúc của Cơ gia."
Bởi vì có sự giúp đỡ của Chúc Long, vốn phải vượt qua ngàn vạn núi sông muôn vàn khó khăn trắc trở, hoàn toàn bị ném về đằng sau, bọn Ngô Tà rất nhanh đã đến không trung nhìn xuống những ngọn núi phủ tuyết trắng xóa bên dưới.
-"Tiểu Ca, đây là núi Trường Bạch hả?"
Tiểu Ca gật đầu, nắm chặt tay Ngô Tà.
-"Có thể tìm chỗ thích hợp đáp xuống rồi."
Bàn Tử khá quen với Chúc Cửu Âm, hắn chỉ vào một chỗ bằng phẳng bên kia, nói to với đại gia hỏa:
-"Long Thần đại nhân, ngài xem bên đó có thể đáp xuống không?"
Chúc Cửu Âm theo hướng Bàn Tử chữ, trực tiếp bay xuống, nơi này có một mảnh đất bằng phẳng lớn, vừa khớp đủ để họ đáp xuống.
Hai chân Ngô Tà cuối cùng cũng giẫm lên nền tuyết, mới phản ứng lại, bản thân những người này đã đến núi Trường Bạch, thật giống như một giấc mơ.
-"Bàn Tử, tôi không phải đang nằm mơ chứ?"
Bàn Tử đưa móng vuốt mập mạp, muốn nhéo mặt Ngô Tà.
-"Để tôi nhéo cậu một cái, xem có đau không, thì biết à."
-"Không cần phiền vậy đâu." Trương Khởi Linh
Tay Bàn Tử bị Tiểu Ca cản lại, Tiểu Ca đến trước mặt Ngô Tà, khẽ chạm lên đôi mắt cậu, cười nói:
-"Tỉnh chưa?"
Ngô Tà vội cười nói:
-"Tỉnh rồi, tỉnh rồi."
Bàn Tử làm bộ mắc cỡ che mắt mình lại.
-"Không dành cho trẻ nhỏ, Tiểu Ca, sao cậu có thể ở trước mặt mọi người làm chuyện này chứ."
Ngô Tà cười đấm Bàn Tử một quyền.
-"Bàn Tử chết tiệt, ở đây giả vờ thuần khiết gì chứ."
Hai người cười nháo thành một đoàn.
Tiếng họ đùa giỡn, cuối cùng cũng kinh động đến bạn nhỏ thực sự trong những người này, đứa con trai nhỏ Trương Anh Kiệt của Trương Khởi Linh đời đầu.
Trương Anh Kiệt không thấy một màn vừa rồi, chỉ nhìn thấy cảnh tưởng cả hai đùa giỡn của Ngô Tà và Bàn Tử, lẳng lặng chạy đến hỏi Tiểu Ca: "Vương Phi ca ca, Vương gia đang đánh nhau với Bàn Tử ạ? Sao huynh không đi giúp Vương gia?"
Tiểu Ca đối cái danh xưng Vương Phi này vô cùng nhạy cảm, lúc ở kinh thành, dưới mí mắt Cơ Mãn, đó là chuyện bất khả kháng. Nhưng giờ họ đã đến chỗ núi cao cách xa hoàng đế, là lúc đổi danh xưng rồi.
-"Sau này gọi ca ca là được."
Trương Anh Kiệt tuổi còn nhỏ, sẽ không nghĩ nhiều.
"Dạ, sau này đệ sẽ gọi huynh là ca ca."
Khương Lăng đến trước mặt Tiểu Ca, hỏi: "Tiểu Ca, ở đâu gió quá lớn, chúng ta nên tìm chỗ chắn gió dựng lều, bằng không lều rất dẽ bị gió thổi sập."
"Anh Kiệt, tìm mấy người sức lớn, mang lều, đi theo ta."
Một số nhà theo Thành Vương di cư lên phía Bắc dĩ nhiên không chỉ có bấy nhiêu đây, nhưng Chúc Long có mạnh đến đâu, thì số người và vật mà nó có thể chở theo cũng có hạn. Cho nên người theo Ngô Tà, chỉ có Tiểu Ca Bàn Tử và một số người Trương gia, ngoài ra còn có một số vật phẩm sinh hoạt cần thiết. Những người khác còn ở lại kinh thành, chờ Long Thần đại nhân lần lượt đón họ sang.
Đêm đó, họ sắp dựng xong hai cái lều, Ngô Tà và Tiểu Ca chiếm một cái, Bàn Tử và những người Trương gia khác chen chúc trong cái lều lớn. Cứ như vậy, ở đỡ qua một đêm.
Sáng sớm hôm sau, Chúc Long rời khỏi nơi dừng chân, đi về phía Nam. Mà bọn Ngô Tà thì tiếp tục tìm chỗ thích hợp hơn ở lâu dài.
Lúc phân công tìm chỗ ở, Ngô Tà nghĩ đến sơn cốc có suối nước nóng, trong đầu động một cái, lẳng lặng kéo Tiểu Ca rời khỏi đại đội người ngựa.
Chương 719: Chuyến Du Lịch Suối Nước Nóng Trong Ngày
-"Tiểu Ca, anh còn nhớ suối nước nóng ở đâu không?"
Tiểu Ca gật đầu
Trí nhớ Tiểu Ca tốt hơn rất nhiều, rất nhiều chuyện đều có thẻ nhớ được. Chuyện trong núi gần đâu có suối nước nóng, hắn cũng nhớ.
Nhưng hắn lại không nhớ từng cùng Ngô Tà đến đây, liền hỏi:
-"Sao cậu biết?"
Ngô Tà cười hì hì, chỉ vào đầu mình:
-"Tiểu Ca, cậu đừng quên, tôi là người từng sống lại một đời. Những thứ tôi nhớ trong này, còn nhiều hơn anh đó."
-"Chúng ta từng đến đây?"
-"Tất nhiên rồi. Chúng ta trước sau đến đây hai lần. Một lần là anh thay tôi đi Thanh Đồng Môn, lúc tôi đuổi theo đến tiễn anh. Lần thứ hai, là lúc tôi đón anh ra khỏi Thanh Đồng Môn."
Tiểu Ca trầm mặc gật đầu, chả trách Ngô Tà nhớ kĩ như vậy, hóa ra đều có liên quan đến Thanh Đồng Môn.
Hai người nắm tay, trên lưng đeo gói đồ, ở trong trời đồng tuyết phủ, dựa vào la bàn trong tay, dò từng bước tìm phương hướng.
Sau khi đi được gần nửa ngày, cuối cùng họ cũng thuận lợi tìm thấy chỗ sơn cốc có suối nước nóng.
-"Chắc là ở đây đó. Có điều, sơn cốc này hình như thu nhỏ lại á."
-"Đây là ba ngàn năm trước."
-"Cũng đúng, khoảng cách ba ngàn năm, thay đổi cũng bình thường."
Sau khi nhìn thấy hy vọng, bước chân hai người đều trở nên nhanh hơn.
Trong trời băng đất tuyết, lực hấp dẫn của suối nước nóng, thật sự quá lớn rồi.
-"Tìm thấy suối nước nóng rồi, chúng ta kêu bọn Bàn Tử qua đi, đóng trại ở đây."
Tiểu Ca lại nói:
-"Xem tình hình đã. Không phải chỗ có suối nước nóng, thì hợp ở lâu. Đừng quên nguyên nhân hình thành suối nước nóng."
Ngô Tà suy nghĩ, cũng đúng ha, phàm là chỗ có suối nước nóng, là nơi núi lửa phun trào thường xuyên.
Bây giờ là ba ngàn năm trước, chứ không phải hiện đại ba ngàn năm sau, khi nào núi lửa phun trào, họ cũng không biết được. Lỡ như sau khi họ dời đến đây, nơi này núi lửa bỗng nhiên phun trào thì sao, thế chẳng phải tiêu rồi sao?
Thấy Ngô Tà bị mình thuyết phục rồi, Tiểu Ca lộ ra nụ cười ngàn năm có một. Chỗ này nếu đã là chứa kỷ niệm đáng giá của mình với Ngô Tà, thì tốt nhất không nên để người khác bước vào.
-"Tiểu Ca, anh không cảm giác, nhiệt độ ở đây tăng lên à?"
Tiểu Ca gật đầu:
-"Hẳn là không xa nữa."
-"Quả nhiên, tuyết đọng trước mắt ngày càng mỏng, rất nhanh đã không thấy nữa.
-"Tiểu Ca, chúng ta đến rồi. Cuối cùng cũng có thể hảo hảo ngâm mình trong nước nóng rồi."
Ngô Tà hoan hô một tiếng, hướng về phía suối nước nóng, lao thẳng tới.
Tiểu Ca đuổi theo sau, giữ tay Ngô Tà, cười khuyên nhủ:
-"Chậm đã, cẩn thận ngã, ở đây không có ai giành với cậu."
-"Tiểu Ca, khoảng thời gian chúng ta đến Đại Chu, còn chưa ngâm nước nóng lần nào đâu."
-"Đúng vậy, lần này cho cậu ngâm đã."
-"Sau này chúng ta cũng thường đến đi, có được không?"
-"Được."
Ở trước mặt Ngô Tà, câu mà Tiểu Ca nói nhiều nhất, chính là được, cộng thêm một nụ cười sủng nịnh.
Tuy hơi vội, Ngô Tà dưới sự giúp đỡ của Tiểu Ca, cởi bộ đồ phiền phức trên người ra, chỉ mặc áo lót, bước chân trần xuống nước.
-"Quá đã luôn. Tiểu Ca, anh cũng mau xuống ngâm đi."
Ngô Tà lười biếng dựa vào tảng đá lớn, tảng đá sớm đã bị nước ngâm cho nóng hổi, cả người được làn nước ấm bao quanh, thoải mái đến mức cả người cậu run lên.
Tiểu Ca chậm rì rì cởi quần áo mình xuống, cũng xuống nước.
Hắn thấy Ngô Tà nhắm mắt nghỉ ngơi, sợ lỡ như cậu ngủ quên bị ngã, liền đến trước mặt cậu, ôm người vào trong lòng, sau đó bản thân tựa vào tảng đá, vỗ nhẹ lên mặt Ngô Tà, cười nói:
-"Nếu mệt quá rồi, thì ngủ một lát đi, có tôi ở đây, không sao."
-"Tiểu Ca, anh thật tốt."
Ngô Tà lẩm bẩm nói mấy câu, thì không còn tiếng động nữa.
Chương 720: Dựng Trại Đóng Quân
Khi Ngô Tà và Tiểu Ca từ suối nước nóng về, phát hiện Chúc Long đã chuyển vật tư và người ở nhóm thứ hai đến.
-"Thiên Chân, Tiểu Ca, các cậu lại vứt cho chúng tôi, chạy đi đâu tận hưởng thế giới hai người rồi à?"
Ngô Tà xoa eo mình, hơi chột dạ nói với Bàn Tử:
-"Bàn Tử, chúng tôi đi tìm chỗ thích hợp cắm trại, cậu đừng nói bừa."
Bàn Tử cũng không muốn ở trước mặt nhiều người khiến Thành Vương Điện hạ rơi vào thế khó xử.
-"Được rồi, bất quá chỉ đùa chút thôi, cậu đường đường là Vương gia còn tưởng là thật à."
-"Đúng rồi, Tiểu Ca, các cậu tìm được chỗ thích hợp chưa? Ở đây cmn thật sự quá lạnh rồi, mỡ tôi dày như này mà còn không chịu nổi, chưa kể tới đứa nhỏ ở đây, cứ tiếp tục thế này thì không ổn đâu."
Tiểu ca thấy các tộc nhân Trương gia lạnh đến xanh cả mặt, trong lòng chợt có chút không đành, hắn truyền cho Ngô Tà ánh mắt trưng cần ý kiến, Ngô Tà hiểu ý, biết Tiểu Ca cuối cùng vẫn quyết định để mọi người đến sơn cốc có suối nước nóng ở. Nghĩ thầm, như vậy cũng tốt. Sau này cái eo già này của mình đỡ phải đau suốt ngày cứ hai ba bữa là không đứng thẳng được.
Ngô Tà hắng giọng.
-"Tôi với Tiểu Ca ở trong núi tìm được một sơn cốc chắn gió, vì trong cốc có suối nước nóng, cho nên tương đối ấm áp. Chúng ta có thể tạm thời qua đó ở, sau này sửa xong nhà rồi hẵng chuyển đi sau."
Bàn Tử vừa nghe bên đó có suối nước nóng, ánh mắt lập tức sáng lên.
-"Thế thì tốt quá rồi, chúng ta còn có thể ngâm nước nóng."
Nói chuyển liền chuyển, họ chia thành hai nhóm, một nhóm ở lại, đợi người và vật tư tiếp theo đến, nhóm khác mang đồ theo bọn Ngô Tà Tiểu Ca Bàn Tử đi sơn cốc.
Trên đường, Ngô Tà đi thật sự rất khó khăn, Tiểu Ca liền cõng cậu.
Bàn Tử dè bỉu Ngô Tà yếu ớt.
-"Làm Vương gia rồi mà còn yếu ớt à, Tiểu Thiên Chân, ngay cả đi cũng không muốn động."
-"Bàn Tử chết tiệt, không khịa lão tử, cậu khó chịu phải không?"
-"Tất nhiên, trong những người ở đây, người Trương gia thì không dám chọc, Đại Tế Ti gì đó cũng không dám mạo phạm, cũng chỉ có thể ăn hiếp cậu thôi."
Khương Lăng đúng lúc nghe thấy lời này, như tên bắt cóc dụ người bán sang cam cười nói: "Bàn Tử, nào, giúp một tay, để cậu khỏi chán đến đau trứng, đi đấu khẩu với Điện hạ."
Bàn Tử sợ nhất là Đại Tế Ti thần thần bí bí này, theo hắn thấy, Đại Tế Ti triều Chu, tương đương với Pháp Sư thời xưa, ung dung điềm tĩnh, là người đầu tiên không thể trêu chọc.
-"Tế Ti Đại nhân, ngài bất công quá à, lúc nào cũng đứng về phía Vương gia, chẳng hề để ý đến dân thường bé nhỏ là tôi đây."
Bàn Tử nói vậy thôi, chớ đã sớm ngoan ngoãn đi về phía Khương Lăng rồi.
Ngô Tà bĩu môi, kẽ nói nhỏ bên tai Tiểu Ca:
-"Tiểu Ca, anh nói coi sao Bàn Tử nghe lời Khương Lăng vậy? Khương Lăng cũng không dữ, ngày nào cũng cười tủm tỉm, tính tình còn rất tốt mà."
-"Khương đại nhân chỉ không dữ với cậu, với người khác, thì không dễ nói chuyện."
-"Té ra là vậy. Từ nay về sau, cuối cùng tôi cũng biết nên làm thế nào để đối phó với Bàn Tử thúi rồi."
Mãi đến khi nhìn thấy được sơn cốc từ xa, mặt trời đã sắp xuống núi rồi, bầy sói xuất hiện giữa những ngọn núi, tiếng tru không ngừng bên tai.
-"Đại Tế Ti, tiếng sói này sao nghe rợn người thế?"
Ngô Tà hỏi Khương Lăng cách đó không xa.
Khương Lăng bấm đốt tay tính, sắc mặt biến đổi, "E rằng lần này chúng ta như cừu chui vào miệng sói rồi. Sơn cốc này, vốn là chỗ bầy sói nghỉ ngơi vào ban đêm. Trước mắt bị chúng ta chiếm, chúng dĩ nhiên không phục, muốn đoạt lại địa bàn."
...
2025.02.27
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro