Chương 721- 730 (Quay Về)
EDIT: HANNNURLUVE
Mị xin khẳng định mị dịch truyện này sẽ có một số câu khác với bản gốc do nếu dịch nguyên bản gốc sẽ khó hiểu câu văn không mượt nên có một số chỗ mị dịch khác để phù hợp văn phong hiện tại. Xin cảm ơn.
Xin nhắc lại không giống bản gốc 100%
...
Chương 721: Đại Chiến Đàn Sói
Lúc đầu, trong số những thổ địa ở đây có một bầy sói, chúng cũng để mắt đến khí hậu ấm áp trong sơn cốc này.
Khi Ngô Tà và Tiểu Ca đến, đúng lúc bầy sói ra ngoài, bằng không thì hai người họ đã gặp được đám dã thú hung dữ này, e là nan giải.
Nhưng bây giờ dù họ có nhiều người hơn, về chuyện có đánh bại bầy sói hay không, vẫn không nắm chắc được bao nhiêu phần.
-"Đại Tế Ti, pháp lực ngài cao cường, tu vi thâm hậu, có cách nào có thể đuổi bầy sói đi không?" Ngô Tà
Vương Bàn Tử cũng hát điệm:
-"Đúng vậy, Khương đại nhân, ngài có cách gì hay đối phó với chúng không?"
Khương Lăng thấy ánh mắt mọi người đều mang theo sự tha thiết nhìn mình, trong lòng động một cái, lắc đầu, chỉ Ngô Tà nói: "Điện hạ, thần không có cách gì hay hết. Có điều, hẳn là ngài có đó."
-"Tôi?"
Ngô Tà thầm nghĩ, tôi có cách gì hay? Tôi vừa không hiểu tiếng thú, vừa không thể giao tiếp với vua sói, trừ lấy đá chọi đá ra, còn có cách gì đây?
"Phải, nếu ngài là chủ nhân mà Long Thần đại nhân chọn, đối phó với bầy sói tầm thường này, thì có gì khó?"
Lòng Ngô Tà cả kinh, cảm thấy tên họ Khương này, có lẽ còn giấu bí mật gì đó chưa nói với mình. Chẳng lẽ hình xăm rồng trên người mình không chỉ có thể triệu hoán Chúc Long, mà còn có thể khiến bầy sói ngoan ngoãn nghe lời?
-"Tôi cũng không biết tại sao Thần Long đại nhân lại chọn tôi, cho nên càng không biết làm sao có thể đuổi bầy sói đi."
Ở đây không có người ngoài, Ngô Tà cũng không cần phải gắng gượng tỏ ra bản thân thâm sâu khó dò gì đó.
Bàn Tử nghe đến đây, cảm thấy Khương Lăng nói bừa.
-"Tiểu Ca, chúng ta vẫn nên dựa vào thực lực hảo hảo nói chuyện với vua sói đi, để Tiểu Thiên Chân cùng Tế Ti đại nhân và bạn nhỏ Anh Kiệt, nghỉ ngơi ở đây đi, chờ chúng ta đại thắng trở về."
Tiểu Ca gật đầu, nói với Ngô Tà:
-"Cậu nghỉ ngơi một lát trước đi, chúng tôi đi một lát rồi quay lại."
Ngô Tà lúc này thực sự không có hơi sức đi đánh nhau với bầy sói, cũng chỉ đành để cho Tiểu Ca và Bàn Tử đi.
-"Tiểu Ca, Bàn Tử, các cậu cẩn thận chút. Anh Kiệt, lại đây, qua chỗ chúng tôi. Nhóc tuổi còn nhỏ, không cần đi cùng bọn ca ca thúc thúc."
Trương Anh Kiệt vốn còn không muốn ở lại, nhưng không ngăn nổi hai người Ngô Tà và Khương Lăng một trái một phải túm nhóc đi, không cho nhóc chạy theo.
Tiểu Ca, Bàn Tử, thị vệ vương phủ, còn có người Trương gia, một đám người tay cầm binh khí, xông về phía bầy sói hú hét um sùm, hai bên giao chiến với nhau.
Ngô Tà ngồi bên đống lửa nhìn người sói đại chiến, lo lắng hỏi Khương Lăng:
-"Đại Tế Ti, lời cậu vừa nói lúc nãy, rốt cuộc có ý gì? Tôi thực sự có thể ra lệnh đàn thú được hả?"
Khương Lăng nhìn ngực Ngô Tà một lúc, cười nói: "Điện hạ, hôm nay ngài đã ngâm suối nước nóng ở đây rồi nhỉ?"
Ngô Tà gật đầu.
-"Rồi, nhưng suối nước nóng có gì kì lạ?"
"Kì lạ xác thực là có, có điều nếu lúc đó ngài không phát hiện, vậy tức là thời cơ chưa chín muồi, không nói được."
Ngô Tà nhớ lại ánh mắt dò xét vừa rồi của hắn, trong lòng không khỏi khẽ động.
-"Không lẽ ý ngài là, hình xăm phượng ẩn giấu trên người tôi, sẽ xuất hiện trong suối nước nóng?"
Khương Lăng gật đầu, "Quẻ bói nói như vậy, tình huống cụ thể, tôi cũng không rõ."
-"Lẽ nào hình phượng hiện ra, thì tôi có thể triệu hoán muôn thú? Đừng nói là thần kì vậy nha?"
"Hình xăm phượng gặp kỳ lân, muôn thú ắt nghe lệnh." Khương Lăng đọc một câu trong quẻ, nhưng không giải thích gì.
-"Trên người tôi đừng nói còn giấu hình xăm thứ ba nha?"
Ngô Tà cảm giác hai hình xăm đã đủ nhiều rồi, không lẽ trên người mình cũng có hình xăm kỳ lân?
Khương Lăng lắc đầu, "Hình xăm trên người ngài thực sự không có hình xăm kỳ lân, trên người Thành Vương Phi có đủ rồi."
-"Vậy lời vừa rồi của ngài, muốn thử xem hình xăm phượng trên người tôi có thức tỉnh không?"
Khương Lăng gật đầu.
Hai người đang nói chuyện, thì nghe thấy giọng Trương Anh Kiệt: "Tốt quá rồi, tốt quá rồi, vui sói bị dọa chạy rồi, chúng ta thành công rồi."
Ngô Tà ngẩng đầu nhìn về phía chiến trường, phát hiện bầy sói sớm đã sớm không thấy tung tích, chỉ còn bọn Tiểu Ca Bàn Tử đứng đó.
Chương 722: Thiên Thạch Từ Trên Trời Rơi Xuống
Ngô Tà dẫn người, tạm thời ở trong sơn cốc.
Mấy ngày sau, người đến cũng đã gần đủ. Người Trương gia dẫn bọn thợ đi lên núi tìm chỗ thích hợp, chuẩn bị xây dựng đế lăng.
Sau khoảng thời gian khảo sát, thợ dựa theo bản vẽ của Ngô Tà, tìm được vị trí Thanh Đồng Môn ở hậu thế.
Sau khi Ngô Tà biết tin này, liền cùng Tiểu Ca Bàn Tử và Khương Lăng cùng đến cửa hang động sâu thẳm.
-"Hóa ra, Thanh Đồng Môn chính là cửa lớn của hang động."
Bàn Tử nhìn lối vào hang động tối đen như mực, nhớ lại cảnh tượng đầy kinh ngạc lúc mình và Ngô Tà lần đầu nhìn thấy Thanh Đồng Môn.
Về thế giới sau Thanh Đồng Môn, Ngô Tà cũng chưa tận mắt nhìn thấy, mà Tiểu Ca ngây ngốc ở bên trong mười năm, thì vẫn chưa nhớ ra được thông tin hữu ích nào.
Do đó, cho đến nay, họ cũng biết rất ít về thế giới bên trong Thanh Đồng Môn.
Khương Lăng nhìn hang động tối đen, trong mắt lộ ra kinh hỉ, "Vương gia, núi này không phải hang động bình thường, mà do thiên thạch từ trên trời rơi xuống tạo thành."
-"Đại Tế Ti, cậu nói hang động này không phải do thiên nhiên hình thành, mà là khối thiên thạch khổng lồ?"
Ngô Tà đã từng thấy vài nơi có thiên thạch, duy chỉ không nhận ra nơi này cũng được tạo thành từ một khối thiên thạch khổng lồ.
Khương Lăng sờ tảng đá bên cạnh, cười nói: "Không sai, tôi sớm đã tính ra, ở đây có thiên thạch từ trên trời rơi xuống, nhưng không ngờ, khối thiên thạch này lại lớn như thế, quả là kỳ tích."
Bàn Tử cũng sờ tảng đá, nhưng không phát hiện khác chỗ nào.
-"Khương đại nhân, ngài tính quẻ lúc nào vậy? Sao tôi không nhìn ra tảng đá này có gì khác biệt?" Bàn Tử
Nét mặt Khương Lăng ngưng trọng: "Thật ra, nghiêm túc mà nói, quẻ này không phải tôi tính ra, mà là tiên sư trước khi từ trần đã tính ra."
-"Thì ra là bút tích của Lão Tế Ti."
Ngô Tà không chỉ một lần nghe lão cha nhắc đến Lão Tế Ti, nói thuật bói toán của ông vô cùng thần kỳ, cả đời bói toán, lần nào cũng trúng. Chuyện mình sẽ từ hậu thế về Đại Chu, là Lão Tế Ti tính ra.
Cậu lại nhớ đến mấy khối vẫn ngọc kỳ diệu mà mình nhìn thấy lúc trước, nói với Khương Lăng:
-"Khương đại nhân, trước đây tôi cũng từng thấy mấy khối thiên thạch, nhưng không có to như này. Vả lại thiên thạch có năng lực mạnh, thế nhân khó mà mường tượng được. Thiên thạch bự chà bá, năng lực e là khó mà khống chế, không biết Lão Tế Ti có để lại cách khống chế không."
"Tiên sư để lại một cái túi gấm, nói là gặp chuyện nan giải, thì mở ra xem. Lúc này, tuy khối thiên thạch này có chút nan giải, nhưng chắc vẫn chưa đến mức mở túi gấm ra."
-"Đi vào trước đi." Trương Khởi Linh
-"Được, chúng ta vào xem sao đã." Ngô Tà
Mấy người nhấc chân bước vào, đi một hồi lâu, nhưng vẫn chưa đi đến cuối hang động.
-"Trong này tối om, chỉ có thể nhìn thấy một khoảng nhỏ cỡ bàn tay, âm u gợn người ghê á. Thiên Chân, cậu sợ không?"
-"Bàn Tử, tôi cảm thấy có chỗ không đúng nha, ở đây sao có thể có không gian lớn như này, lẽ ra chúng ta phải đến cuối đường từ lâu rồi chứ."
-"Có khi nào trong lúc vô tình chúng ta rời khỏi thiên thạch, tiến vào bên trong lòng núi thật sự rồi không."
Ngô Tà dùng đuốc chiếu lên bức tường đá bên cạnh.
-"Các cậu nhìn nè, giống hệt với tảng đá vừa nãy, cho nên nói, chúng ta vẫn còn ở trong hang động do thiên thạch tạo thành."
Chương 723: Không Có Điểm Cuối
Bọn Ngô Tà ở trong thiên thạch đã đi suốt mấy canh giờ, nhưng vẫn chưa đến cuối hang, không nhịn được bắt đầu suy đoán:
-"Thiên Chân, Tiểu Ca, các cậu nói coi, liệu tảng đá này có chuyển thẳng đến ngoài hành tinh không?"
-"Ảo ma thế? Bàn Tử, cậu lại ăn nói xà lơ rồi."
-"Nơi này ban đầu không có điểm cuối."
Tiểu Ca chợt cất tiếng nói.
Khương Lăng nghe thế, bỗng nhớ ra một chuyện: "Câu này, làm tôi nhớ đến một chuyện. Lúc tiên sư bói toán, từng nói, khối thiên thạch này, không được tự ý vào, nếu không sẽ một đi không trở lại, tự gánh lấy hậu quả."
-"Khương đại nhân, ngài đừng hù chúng tôi nha, nếu nơi này một đi không trở lại thật, vậy chúng ta không phải bị nhốt ở trong này vĩnh viễn sao? Làm sao bây giờ?"
-"Tế Ti đại nhân, sao ngài không nói sớm. Nếu ngài sớm nhớ ra câu này, thì chúng ta cũng không đến mức đi vào con đường chuyển sinh chứ."
-"Ngô Tà, sẽ không đâu."
Tiểu Ca thấy Ngô Tà cũng sợ rồi, liền tiếp thêm dũng khí cho cậu.
Khương Lăng phì cười, "Vương gia, hóa ra ngài cũng có lúc mất bình tĩnh. May mà có Tiểu Ca ở đây, bằng không dựa vào IQ của ngài và Vương Bàn Tử, hắc hắc..." Câu sau đó không cần nói cũng biết, chắc chắn không phải lời hay ý đẹp.
-"Tế Ti đại nhân, ngài đừng có úp úp mở mở nữa. Ngài mau nói đi, giờ chúng ta làm sao để đi ra."
-"Đúng vậy, Khương đại nhân, ngài mau nói đi mà."
"Kỳ thật, sau đó tiên sư còn nói một câu. Nếu có Long Thần ban ơn, thì có thể tự bảo vệ bản thân mà không gặp nguy hiểm."
-"Long Thần? Ngài nói Chúc Long á hả. Đúng rồi Chúc Long bay rất nhanh, nếu nó có thể bay vào đây, dẫn chúng ta ra ngoài thì tốt rồi."
Khương Lăng lắc đầu, "Tôi cảm thấy Long Thần ở đây không phải chỉ Chúc Long, mà là hình xăm rồng trên người Vương gia."
Ngô Tà kinh ngạc nói:
-"Hình xăm? Là hình xăm bình thường không nhìn thấy đó hả."
Bàn Tử tò mò:
-"Thiên Chân à, hình xăm kia của cậu có phải giống với Tiểu Ca không, khi tăng thân nhiệt mới hiện ra?"
Nói đến vấn đề này, mặt Ngô Tà liền đỏ lên, đỏ bừng đến tận cổ. May mà ánh sáng ở đây lờ mờ, Bàn Tử và Khương Lăng căn bản không nhìn rõ sắc mặt Ngô Tà.
Nhưng Tiểu Ca lại hiểu ý mỉm cười trấn an cậu, mấp máy môi:
-"Tôi ở đây, không sao."
Ngô Tà hung hăng trừng hắn một cái, thầm nghĩ:
-"Chính vì anh ở đây, mới có sao đó, hừ!"
Lẳng lặng ra oai với Tiểu Ca xong, Ngô Tà nói với Bàn Tử:
-"Cũng giống, nhưng cũng không giống hoàn toàn. Dù sao so với hình xăm của Tiểu Ca càng khó hiện ra hơn."
Đầu óc Bàn Tử hiếm khi nhảy số nhanh.
-"Tức là nói, nếu muốn để hình xăm của cậu hiện ra, muốn tăng nhiệt độ cơ thể cậu lên, có phải còn cần làm thêm chuyện khác đúng không?"
Ngô Tà nhẹ gật đầu.
-"Gần thế."
Tiểu Ca kéo Khương Lăng qua một bên, lặng lẽ hỏi:
-"Long Thần là Ngô Tà, hay hình xăm?"
Khương Lăng cười khẽ, "Có gì khác nhau chứ? Trên người Vương gia có hình xăm, hình xăm trên người Vương gia, cả hai đều không thể thiếu."
-"Hình xăm hiện ra, thì có thể nhìn thấy điểm cuối?"
Khương Lăng cười nói: "Chính xác mà nói, là chung cực, đây cũng là điều mà quẻ của tiên sư đã bói."
-"Chung cực!"
Từ này Tiểu Ca không hề xa lạ, Ngô Tà đã nói với hắn nhiều lần, mình ở tương lai đi canh Thanh Đồng Môn mười năm, thật ra là đi canh chung cực.
"Tiểu Ca, chúng ta có thể đi ra hay không, tất cả đều nằm trong một ý niệm của Vương gia, vẫn phiền cậu đi khuyên nhủ cậu ấy."
Tiểu Ca gật đầu.
-"Ngài dẫn Bàn Tử đi, đi càng xa càng tốt."
Nghe Tiểu Ca nói thế, Khương Lăng đại khái đã biết được dưới tình cảnh nào thì hình xăm mới hiện ra, liền vội túm Bàn Tử còn đang om sòm đi.
Nếu họ còn không đi, thật sự sợ Vương gia và Vương Phi sẽ giết người diệt khẩu!
Chương 724: Tính Kế
Lúc Bàn Tử bị Khương Lăng lôi đi, còn ồn ào:
-"Khương đại nhân, ngài kéo tôi làm gì?"
"Bàn Tử, có phải cậu chê mạng mình dài quá rồi không, còn không mau câm miệng."
Bàn Tử hoảng sợ, mới nhớ lại câu cuối cùng Tiểu Ca nói, vội im miệng. Hắn có thể không sợ Ngô Tà, nhưng tuyệt đối nghe theo Tiểu Ca, hắn không muốn rơi vào kết cục giống bánh tông đâu.
Hai người đi một khoảng đủ xa, Bàn Tử mới cẩn thận mở miệng hỏi:
-"Khương đại nhân, túi gấm mà ngài nói ở đâu rồi?"
Khương Lăng thấy hắn thức thời tự đổi chủ đề, liền chỉ vào ngực mình: "Tôi mang theo bên người, đây là di vật của tiên sư, quý giá vô cùng."
-"Tế Ti đại nhân, hai ta thương lượng chút chuyện đi."
"Chuyện gì? Nếu giờ cậu muốn mở túi gấm này ra, thì đừng nghĩ nữa, chưa đến lúc đâu."
-"Chúng đến chỗ quỷ quái này, đều có vào không ra, chưa đến lúc. Không lẽ sẽ có chuyện kì lạ hơn xảy ra?"
"Ai nói có vào không ra?"
-"Lời này không phải ngài tự nói lúc nãy sao? Còn nói là trong quẻ bói tiên sư ngài nói. Khương đại nhân, ngài đừng nói là đang chơi Tiểu Ca và Ngô Tà nha?"
"Cho nên nói, lời tôi nói vừa rồi, ba các cậu, đều tin hết, phải không?"
-"Dĩ nhiên rồi, ngài ở trong mắt chúng tôi, chính là cao nhân ẩn thế cái gì cũng biết, lời ngài nói, tất nhiên đáng tin."
"Kỳ thật, các cậu đáng giá tôi quá cao rồi. Trong đám chúng ta, cao nhân ẩn thế thật sự, không phải tôi."
-"Ngài không phải cao nhân, chả lẽ tôi là cao nhân?"
Bàn Tử chỉ vào mặt mình.
"Cậu... đừng mơ mộng hão huyền nữa..." Khương Lăng rất giỏi đả kích người khác.
Bàn Tử lại không để tâm:
-"Tiểu Ca và Ngô Tà vốn là cao nhân, bất kể là ẩn thế hay hiện thế. Tôi nói ngài nghe, ngài đừng thấy mặt Tiểu Ca trông trẻ hơn tôi, tuổi thật của hắn, có thể làm ông nội tôi đó. Chắc ngài vẫn chưa biết đi?"
-"Còn Ngô Tà, Thành Vương Điện hạ của các ngài. Trông tầm hơn hai mươi tuổi, nhưng là lão quái vật sống hơn ba ngàn năm."
"Điều này tôi biết, trước khi các cậu đến đây, sư phụ từng nói với tôi rồi." Khương Lăng bình tĩnh nói.
-"Đậu, sư phụ ngài rốt cuộc là người hay quỷ? Trên đời này, chắc không còn chuyện gì mà ông ấy không biết nữa ha."
"Có thể sư phụ tôi vốn là lão quái vật đi, dù sao cả Đại Chu này không ai biết tuổi của ông ấy, cũng không ai biết, đến cùng ông ấy có chết thật không?"
-"Không phải chứ, sư phụ ngài có thể còn sống không?"
"Rất có khả năng này."
-"Dù sư phụ ngài có khả năng còn sống, thì ngài còn dám trêu chọc Thành Vương được sủng ái nhất Đại Chu các ngài?"
"Tôi trêu chọc Điện hạ lúc nào chứ?"
-"Ngài dụ hai người họ ở trong thiên thạch... cái đó... cái đó... chẳng lẽ còn không tính là trêu họ?"
"Cái này tôi gọi là tiên nhân tự có diệu kế. Cậu không hiểu thì im miệng."
-"Diệu cmn kế gì chứ. Tôi chỉ biết, lão nham hiểm ngài, ỷ vào sự tin tưởng của Thiên Chân và Tiểu Ca dành cho ngài, không kiêng nể gì mà lừa họ... Này cũng quá phận rồi đi! Không được, đi tôi nhắc họ một tiếng, không chừng bây giờ vẫn còn kịp."
"Không còn kịp rồi. Cậu bỏ cuộc đi. Vả lại, vì để hoàn thành nhiệm vụ Đại Vương giao cho cho chúng, hai người bọn họ ở đây chuyện đó... cũng là khó tránh."
-"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Ở đây xây đế lăng, gần như là nhiệm vụ không thể hoàn thành."
-"Nếu đã không thể hoàn thành, vậy tại sao ngài còn muốn giựt giây Đại Vương làm gì."
"Bởi vì, chỉ cần sức mạnh trên người Điện hạ hoàn toàn thức tỉnh, thì có thể sai khiến bách thú và bách điểu*, khí hậu ở đây tuy giá lạnh, nhưng có nhiều chim thú, nếu có thể xin chúng đến giúp, há chẳng phải là chuyện tốt sao?"
(*)Trăm loài thú, chim
-"Còn có thể sắp xếp như vậy à, cmn, đây là kịch bản của bộ drama cẩu huyết."
-"Khương đại nhân, ngài tính kế chuẩn lắm. Chỉ là, không biết cái eo già của Ngô Tà có thể trụ nổi sức ép hay không."
Chương 725: Bá Điểu Triều Phượng*
(*)Trăm chim bái phượng, thành ngữ bốn chữ, thường dùng với ý chúc phúc.
Như Khương Lăng đã nói, lúc Bàn Tử gặp lại Ngô Tà, tuy cậu đỡ cái eo già đáng thương của mình, nhưng hưng phấn nói với họ:
-"Đại Tế Ti, đúng thật sự như cậu nói, trên người tôi quả nhiên ẩn hình xăm phượng."
Khương Lăng nghe chuyện đã thành rồi, đương nhiên cũng rất cao hứng, "Tiên sư sở liệu, quả nhiên đi trước một bước, thần cung hỷ Điện hạ chúc mừng Điện hạ."
-"Không phải cậu sớm biết trên người tôi có hình xăm phượng sao? Không lẽ cũng coi như chuyện vui?"
-"Thiên Chân, Khương đại nhân mới nói, sau khi hình xăm phượng trên người cậu hiện ra, thì có thể triệu hoán thú trên mặt đất chim trên trời cao, sau đó nhờ chúng giúp xây đế lăng, bằng không với chút nhân lực ít ỏi của chúng ta, đế lăng không thể xây được."
Ngô Tà dán mắt lên Khương Lăng hỏi:
-"Khương đại nhân, là vậy thật sao?"
Nhìn vào trong mắt Ngô Tà nụ cười lại mang theo sự lạnh lẽo, Khương Lăng Tế Ti từ trước đến nay không sợ trời không sợ đất, thế mà không hiểu sao lại thấy lạnh cả người, bắt đầu hối hận bản thân không nên trêu chọc họ.
"Điện hạ, ngài nghe ta giải thích."
Nụ cười trên mặt Ngô Tà càng sâu, âm thanh cũng rất hòa nhã.
-"Tôi đang nghe đây, Tế Ti đại nhân."
Giọng cậu càng hòa nhã, mặt Tiểu Ca càng đen, lão nham hiểm Khương Lăng càng thêm kinh hãi hoảng sợ.
"Vương gia, Vương Phi, thật ra không phải chủ ý của tôi, tôi không có lá gan lớn, đi trêu chọc hai vị quý nhân đâu."
-"Ồ? Trên đời này còn có người gan lớn hơn Tế Ti đại nhân? Bổn vương thật sự rất hiếu kì đó."
"Dĩ nhiên có, chẳng qua ông ấy đã sớm không còn trên nhân thế nữa."
-"À, hóa ra là lão thần tiên sao."
"Cũng không tính là thần tiên đâu, chỉ là sống lâu hơn chút mà thôi."
-"Lão Tế Ti?"
"Chuyện này xác thực là sắp xếp trước đó của tiên sư, tôi chỉ dựa theo lời trong túi gấm ông để lại mà làm thôi. Vì vậy, Vương gia, nếu có trách thì trách tiên sư đi, tôi cũng không muốn làm thế đâu. Nhưng sứ mệnh khó trái."
-"Khương đại nhân tính toán rất hay, trách nhiệm đổ lên trên người người chết, ngươi tưởng bổn vương không làm gì được ngươi sao?"
Bàn Tử xem kịch hay nửa ngày bèn tốt bụng chen vào:
-"Thiên Chân, cậu đừng nói chứ, Lão Tế Ti kia, nếu mà còn sống, có lẽ cậu còn có cơ hội tìm ông ta báo thù đó chớ."
Khương Lăng nghe câu này, lập tức xịu lơ như quả bóng xì hơi.
Giờ thì hay rồi, không chỉ không để lại ấn tượng tốt với Vương gia, mà còn đắc tội với sư phụ.
-"Đại Tế Ti, lời Bàn Tử nói, có thật không?"
Chuyện đến nước này, Khương Lăng cũng chỉ đành bán đứng sư phụ triệt để, hắn nhắm mắt quyết liều một phen, phó mặc cho số phận, "Vương gia minh giám, theo suy đoán của thần, chắc là sư phụ vẫn còn trên nhân thế, những cái khác thì không rõ nữa."
-"Được, còn sống thì tốt, còn sống thì tốt."
-"Đại Tế Ti, đi trước dẫn đường đi, chúng ta ra ngoài trước đã."
Đến nước này, Ngô Tà tự nhiên đoán ra được, lời tiên đoán có đi không về kia cũng là lời nói bóc phét, cũng không biết Khương Lăng dùng thủ thật che mắt gì, lừa thiết tam giác họ.
Khương Lăng đành thành thật đi trước dẫn đường, "Vương gia, bên này mời."
-"Tế Ti đại nhân, lúc chúng ta đến, ngài làm thế nào, khiến ba chúng tôi cho rằng, ở đây dựa vào bản thân chúng tôi, dù có làm gì cũng không ra ngoài được."
Khương Lăng khiêm tốn nói: "Chẳng qua là một chút trò vặt vãnh thôi, không đáng nhắc đến."
-"Tế Ti đại nhân, ngài cứ nhận đại đi cho rồi. Chúng tôi đỡ phải phí lời."
Khương Lăng ấp a ấp úng: "Kì thật, cũng không có gì đặc biệt, chỉ là tiện tay rắc chút hương liệu trong túi gấm thôi."
-"Sau đó chúng tôi bị mê hoặc, đi đến đâu, cũng cảm giác như nhau."
Miệng Ngô Tà thì nói lời nghiêm túc, nhưng thực tế thì hành động, không quá mức vô tình.
Chờ họ trở lại lối vào thiên thạch, phát hiện bên ngoài lối vào đã có rất nhiều muông thú đứng xếp hàng ngay ngắn, thấy họ ra, đám muông thú đó đồng loạt quỳ xuống.
-"Chúng quả nhiên nghe lời Thiên Chân nói."
Đúng lúc này, Khương Lăng ngẩng đầu, phát hiện một màn kinh ngạc:
Hàng ngàn hàng vạn loài chim, xếp thành đội hình trên trời, dừng lại trên đỉnh đầu Ngô Tà, không ngừng vỗ đôi cánh rực rỡ sắc màu của nó.
Bá điểu triều phượng!
Chương 726: Long Phương Chi Lực
Từ đó, trừ Chúc Long ra, Ngô Tà lại có thêm vô số thần dân là chim và thú. Những thần dân mới này không hiểu tiếng người, đối với mệnh lệnh của Thành Vương Điện hạ nói gì nghe nấy, trong quá trình xây đế lăng, có tác dụng mang tính quyết định.
Khi cánh cửa Thanh Đồng chà bá bự dựng lên, đã hơn hai năm sau rồi.
Nhìn cánh cửa Thanh Đồng nhớ lại cảnh tượng chấn động lần đầu mình gặp cánh cửa này, và cả nỗi tuyệt vọng khi chứng kiến Tiểu Ca đi vào.
Thanh Đồng Môn là khởi đầu của mọi rắc rối, cũng là điểm kết thúc của mọi ân oán.
Trong thời gian hai năm này, không phải lúc nào Ngô Tà cũng ở trên ngọn núi tuyết trắng xóa này. Ước chừng một nửa thời gian, cậu ở kinh thành bồi lão cha Cơ Mãn.
Trong khoảng thời gian này, mấy vị muội muội cùng cha khác mẹ của cậu, cũng lần lượt xuất cung lấy chồng. Bên cạnh Cơ Mãn cũng ngày càng vắng vẻ. Tuy có phi tần bầu bạn, nhưng ít đi mấy đứa con làm bạn, ông càng dính lấy đứa con trai Ngô Tà này.
"Tiểu Tà, ta cảm thấy dạo này cơ thể ngày càng yếu đi, sợ rằng thời gian không còn nhiều. Lần này con đi Thành Quốc, nhất định phải nhanh chóng quay về." Trước khi chia tay, Cơ Mãn kéo tay Ngô Tà liên miên dặn dò.
Ngô Tà nhìn lão cha hai năm nay gần như đã bạc trắng cả đầu, nếp nhăn ngày càng sâu, biết ông không nói suông, cũng vội an ủi:
-"Phụ vương yên tâm, đế lăng xây dựng sắp xong rồi, lần này nhi thần đi, để tích trữ sức mạnh long phượng, dùng cho sau này."
"Nếu con nghĩ kĩ rồi, muốn đem sức mạnh long phượng trên người con phong ấn trong Thanh Đồng Môn, dùng để bảo vệ chung cực?"
Ngô Tà gật đầu.
-"Chung cực liên quan đến sự hưng thịnh an nguy của thiên hạ, nhi thần không dám ôm chút tâm lý may mắn nào. Sức mạnh long phượng, chỉ có mình nhi thần có thể sử dụng, nay dùng vào việc này, dùng vật đúng giá trị!"
"Nhưng, nói vậy, an nguy của con, sao bảo đảm được?" Cơ Mãn không yên tâm nói.
-"Phụ vương yên tâm, nhi thần tuy bất tài, nhưng vẫn có thể tự bảo vệ mình. Huống chi còn có Tiểu Ca và Bàn Tử, họ sẽ không để nhi thân xảy ra chuyện đâu, người cứ việc yên tâm đi."
"Nếu con đã quyết như vậy, ta sẽ để lại cho một đội quân tinh nhuệ, đợi đến ngày sau khi con mở bí mật chung cực, sẽ giúp con một tay!"
-"Vậy nhi thần đa tạ phụ vương ân điển rồi."
"Ai bảo con là đứa con trai ta thương yêu nhất chứ." Cơ Mãn thở dài, "Đồ tốt không để lại cho con, thì còn có thể để lại cho ai."
-"Phụ vương bảo trọng, nhi thần cáo từ."
Sau khi Ngô Tà hành đại lễ với Cơ Mãn, cưỡi trên lưng Chúc Long, theo Chúc Long bay lên trời, hướng về phía bắc, rất nhanh đã biến mất trên bầu trời.
Nhìn theo hướng con trai rời đi, Cơ Mãn vẫy tay gọi tướng quân mình tin tưởng nhất qua.
"Thần Cơ Ngọc bái kiến Đại Vương."
"Đứng lên đi. Ngọc Nhi, ngươi là tướng quân anh dũng vô song nhất Đại Chu ta, hôm nay ta muốn giao một nhiệm vụ quan trọng cho ngươi, không biết ngươi có lòng tin hoàn thành không?"
"Đại Vương mời phân phó, cho dù phải vào nước sôi lửa bỏng, thần cũng không từ."
"Ta không cần ngươi vào nước sôi lửa bỏng, ta muốn ngươi mang theo đội quân tinh nhuệ của ngươi, mang theo gia quyến con cái của tất cả binh sĩ trong quân, trong hôm nay lên đường, đến đất phong của Thành Vương."
Cơ Ngọc tướng quân cũng là người trong tộc Chu Vương, so với Cơ Mãn nhỏ hơn hai thế hệ, nên Chu Mục Vương Cơ Mãn gọi thẳng hắn là Ngọc Nhi.
Đối với phân phó của Đại Vương, Cơ Ngọc vốn không nên hỏi đông hỏi tay, nhưng mệnh lệnh lần này quá đặc biệt, hắn hỏi lại: "Đại Vương lệnh cho mạc tướng dẫn theo gia quyến con cái, chẳng lẽ muốn để cả nhà chúng thần chuyển đến đất Thành?"
Cơ Mãn gật đầu, "Lăng mộ của ta được xây ở đất Thành, lần này các ngươi đi thứ nhất là vì canh mộ, thứ hai nhất định phải duy trì đội quân này trường tồn qua các thế hệ, cho đến khi Thành Vương Điện hạ một lần nữa xuất hiện trong đế lăng, thay ta bảo vệ nó chu toàn."
Chương 727: Hạt Dẻ Cười
Ngô Tà chẳng hề biết đến sự tồn tại của đội ngũ âm thầm bảo vệ cậu.
Vì chờ đến khi cậu về kinh thành, Cơ Mãn không nói cho cậu biết.
Thành Vương Điện hạ về kinh không được mấy ngày, Chu Vương Cơ Mãn đã ngã bệnh.
Đại Tế Ti nói với Ngô Tà: "Điện hạ, đại nạn của Đại Vương đã tới, thần không thể xoay chuyển."
Ngô Tà cũng hiểu, lão cha sống đến từng tuổi này, đã là cực kỳ đáng quý, nhưng cậu vẫn không hy vọng người thân duy nhất trên đời này của mình lại buông tay nhân thế như vậy.
Bất quá, trên đời này chuyện không như ý, thường đến tám chín phần mười.
Tuổi thọ của Chu Mục Vương không được như ý nguyện của Ngô Tà mà thay đổi.
Không lâu sau đó, vương triều Đại Chu nghênh đón tin dữ Đại Vương băng hà.
Chu Mục Vương trước đó đã viết xong di chiếu, sau khi mình rời thế, do Thái Tử thừa kế vương vị. Thành Vương Cơ Vô Tà đến đế lăng, thủ lăng cho mình, không được về kinh thành nữa.
Ngô Tà biết, vị huynh trưởng này của mình, luôn kiêng kỵ lai lịch xuất thân của mình, bản thân nếu còn ở lại kinh, chỉ sự hai hổ tương tranh huynh đệ tương tàn dẫn đến bi kịch. Giờ sắp xếp này của phụ vương, cũng có thể xem là kế sách vẹn cả đôi đường.
Vì thế, sau quốc tang, Thành Vương và Vương Phi dẫn theo cả nhà, hộ tống linh cữu về phía Bắc, về đất phong, từ nay về sau không rời khỏi đất Thành dù là nửa bước.
Sau khi an táng phụ thân xong, Ngô Tà chịu tang phụ thân ba năm, mới đẫm lệ từ biệt cả Trương gia, cùng Bàn Tử và Tiểu Ca cưỡi Chúc Long về phía Tần Lĩnh.
Từ đó, người Trương gia định cư ở gần núi Trường Bạch. Mà quân đội thủ lăng trong tối, cũng lẳng lặng định cư ở đó, chờ Thành Vương Điện hạ quay về.
Lúc này, ba người cưỡi Chúc Long, tâm trạng mỗi người đều khác nhau.
Bàn Tử muốn mau chóng quay về nhất, vì Vân Thái muội tử còn đang ở nhà chờ hắn.
Ngô Tà đối với thời đại mình sinh ra, còn có chút lưu luyến không rời. Tiểu Ca thấy Ngô Tà không vui, liền ôm người vào trong lòng, muốn cho cậu chút ấm áp.
-"Tôi ở đây rồi, Tiểu Tà."
Ngô Tà ngẩng đầu, nhẹ giọng:
-"Tiểu Ca, chờ sau khi chúng ta từ Tần Lĩnh về, anh cùng tôi đi núi Trường Bạch một chuyến đi. Đã ba ngàn năm, tôi không đi tế phụ vương rồi, ông ấy chắc chắn rất nhớ tôi."
Trước đây dù cậu từng đi Thanh Đồng Môn mấy lần, nhưng chưa vào, càng không biết, người an giấc ngàn thu bên trong, là phụ vương mà cậu kính yêu nhất.
Có lẽ Chu Mục Vương trong mắt người khác, là một bậc quân vương vĩ đại của thời đại, là chủ của Đại Chu, nhưng ông ở trong mắt Ngô Tà, chỉ là một người phụ thân thương cậu yêu cậu sủng cậu.
Tiểu Ca đương nhiên cũng không có lý do từ chối.
-"Được, tôi đi cùng cậu."
Bàn Tử thấy hai người lại muốn phát cơm chó, trêu:
-"Thiên Chân à, Tiểu Ca là Chính Phi Thành Vương do Cơ gia các cậu cưới hỏi đàng hoàng, hắn cùng cậu đi tế bái lão cha cậu, vốn là chuyện nên làm."
Bàn Tử nhắc đến chuyện này, Tiểu Ca hung dữ trừng hắn, dọa cho Bàn Tử ôm đầu kêu lên:
-"Tiểu Ca, tôi sai rồi. Ngô Tà mới là yêu phi hại tộc của Trương gia các cậu. Như này đã được chưa?"
Nghe lời Bàn Tử nói, mặt Tiểu Ca cuối cùng cũng dịu lại, nhưng Ngô Tà thì không.
-"Bàn Tử chết tiệt, chuyên môn bắt nạt kẻ yếu, đừng quên, cậu vẫn chưa rời khỏi địa bàn Đại Chu tôi đâu."
-"Vương gia, Vương Phi, hai người các cậu đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt với thảo dân. Cho tôi một con đường sống đi."
Ngô Tà thấy dáng vẻ sợ hãi của hắn, vui vẻ ha ha cười lớn.
-"Bàn Tử, trông cái dáng vẻ co rúm của cậu, ngày nào cũng tự coi mình là đại anh hùng hào kiệt vô song, tôi thấy, cậu chả khác gì gấu chó* đâu."
(*)Nghĩa bóng: kẻ nhát gan, sợ sệt.
-"Thiên Chân, chẳng qua là tôi thấy cậu đang buồn, muốn tìm cách chọc cậu vui thôi mà."
Hai người nhìn nhau cười.
-"Bàn Tử, cảm ơn cậu nha."
-"Anh em chúng ta, giữa chúng ta, còn cần nói lời khách sáo thế sao."
Bàn Tử nói xong, bắt đầu lạc đề:
-"Nếu không thì như này đi, chờ chúng ta đi núi Trường Bạch, dẫn cả tôi theo với. Tôi bảo đảm, tuyệt đối sẽ không thấy báu vật sáng mắt, sẽ không lấy một cây vàng một sợi chỉ trong mộ cha cậu đâu."
-"Nếu tôi dám tin cậu, thì não bị úng nước rồi. Cậu đó, vẫn nên về ở bên Vân Thái muội tử đi, coi chừng ngày nào đó cô ấy đá lão nam nhân cậu."
Hai người cãi nhau om sòm, Tiểu Ca như cũ rất ít mở miệng. Nhưng trên đường xuống dưới, tâm trạng buồn bực của Ngô Tà, cũng bị Bàn Tử trêu cho chẳng còn mấy phần.
Chương 728: Chúng Tôi Về Rồi
Lúc ba người Ngô Tà đến Tần Lĩnh, thủ lĩnh bộ lạc phụ trách canh giữ Thanh Đồng thần thụ, sớm đã dẫn người chờ họ tới.
Thấy ba người cưỡi Chúc Long đến, thủ lĩnh bộ lạc đầu bạc trắng, vội quỳ gạp xuống bái kiến Thành Vương Điện hạ.
Ngô Tà nhìn những người đó, cười bảo họ đứng lên.
-"Thủ lĩnh đại nhân, mau mau đứng lên."
"Vương gia, ngài đây là muốn trở về sao?" Một chàng trai trong bộ lạc hiểu tiếng Tây Chu thay thủ lĩnh hỏi Thành Vương Điện hạ.
-"Phải, nhiệm vụ chuyến này của chúng tôi đã hoàn thành, đến lúc quay về rồi, trong nhà còn có bạn bè đang chờ chúng tôi."
"Vậy mời Vương gia hạ mình đến bộ lạc nghỉ ngơi một lát rồi hãy lên đường." Thủ lĩnh bộ lạc muốn chiêu đãi vị Tiểu Vương Tử thần kì của Đại Chu thêm lần nữa.
-"Vậy thì làm phiền thủ lĩnh đại nhân rồi."
Ngô Tà Tiểu Ca và Bàn Tử cùng đến bộ lạc, ở trung tâm bộ lạc có một pho tượng rất lớn.
Bàn Tử đến gần xem pho tượng, tấm tắc khen ngợi.
-"Thiên Chân, sao pho tượng nay trông quen vậy?"
Ngô Tà cũng kéo Tiểu Ca qua nhìn.
-"Tiểu Ca, lần trước chúng ta đến, chưa có pho tượng này nhỉ?"
Tiểu Ca gật đầu.
Từ lần cuối họ đến đây, đã qua vài năm rồi, trong bộ lạc có thêm vài thứ, cũng hết sức bình thường.
Nhưng Ngô Tà nhìn pho tượng này, vậy mà càng nhìn càng thấy quen, người này hình như mình từng gặp ở đâu rồi.
-"Bàn Tử, Tiểu Ca, tôi cũng thấy người này rất quen, đây rốt cuộc là thần thánh phương nào thế?"
Bàn Tử nhìn pho tượng, rồi nhìn Ngô Tà và Tiểu Ca.
-"Dù sao cũng không phải là tôi, pho tượng này chả mập chút nào. Trái lại dáng người khá giống hai người các cậu."
Ngô Tà nhìn Tiểu Ca, rồi nhìn pho tượng, cảm thấy dáng người này thực sự có chút giống Tiểu Ca, nhưng thần thái lại không giống, vì trên mặc pho tượng này hiện rõ nụ cười, không cao lãnh như Tiểu Ca.
-"Người này thích cười hơn Tiểu Ca, chắc không phải Tiểu Ca đâu. Vậy rốt cuộc là ai thế?"
Tiểu Ca nhìn chăm chú pho tượng một lúc lâu, bỗng nhiên nói:
-"Là cậu."
Bàn Tử cũng nhận ra, khó tin chỉ vào Ngô Tà:
-"Tiểu Ca nói thế, tượng này giống Thiên Chân thật đó. Ồn cả buổi, pho tượng này lại là bản thân cậu, đồng chí Thiên Chân."
-"Chả lẽ là tôi thật hả?"
Ngô Tà có chút không dám tin.
Sau đó vẫn do thủ lĩnh bộ lạc đích thân chứng thực suy đoán của họ, pho tượng này đúng là Thành Vương Điện hạ của Đại Chu, cũng là tiểu vương tử Đại Chu đến từ thế giới dưới lòng đất.
Từ mấy năm trước sau khi Ngô Tà xuất hiện, liền trở thành một sự tồn tại được tôn sùng như thần linh trong tộc. Cho nên, thủ lĩnh lệnh cho người lập pho tượng của cậu ở đây, để người trong bộ lạc quỳ lạy cúng bái.
Bản thân thế mà thành đối tượng được cả bộ lạc cúng bái, là chuyện mà Ngô Tà nằm mơ cũng không nghĩ đến.
Thủ lĩnh bộ lạc còn nói, pho tượng này sẽ được họ truyền từ đời này sang đời khác...
Mãi cho đến khi rời bộ lạc, Ngô Tà vẫn còn hơi ngẩn ngơ. Nếu lời này là thật, liệu cậu có nhìn thấy pho tượng này ở Tần Lĩnh không? Không biết bộ lạc này có thể tồn tại qua các thế hệ không?
Thủ lĩnh bộ lạc dẫn tộc nhân quỳ trên tế đàn, cung tiễn Thành Vương Điện hạ rời khỏi.
Chờ đến khi ba người Ngô Tà cưỡi Chúc Long ẩn mình sâu bên trong cây Thanh Đồng, đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng họ một lúc lâu, nhân tài trên đài tế do thủ lĩnh dẫn đến mới đứng lên.
"Dựa theo lời tiên đoán của Đại Tế Ti, một ngày nào đó Thành Vương Điện hạ ở tương lai, sẽ hiện thân ở đây. Cho nên, nhiệm vụ của chúng ta, chính là ở đây đợi ngài ấy quay về. Nhớ kĩ, nhiệm vụ này phải truyền đến các thế hệ sau." Lúc lão thủ lĩnh lâm chung, dặn dò người kế nhiệm ông.
Trên đài tế.
Bốn người Tiểu Hoa Hạt Tử và Trương Hải Khách Trương Hải Dân, đang đánh túi bụi đám đeo mặt nạ.
-"Hạt Tử, cái thứ này sao ngày càng nhiều thế?"
-"Hoa Nhi, nếu cậu mệt rồi, thì trốn sau lưng tôi nghỉ ngơi một lát đi."
-"Anh xem thường thể lực của tôi à?"
Tiểu Hoa trở tay đánh gãy cánh tay của kẻ đeo mặt nạ, giải vây cho Hạt Tử.
-"Đây là Hoa Nhi nhà tôi đau lòng Hạt Tử tôi đây."
Hắc Nhãn Kính thấy Tiểu Hoa giúp mình đánh quái, tâm trạng lập tức như hoa nở xuân về.
Đúng lúc này, một tiếng động lớn kinh thiên động địa từ dưới đất truyền đến.
-"Không lẽ lại có Chúc Cửu Âm sắp chui từ dưới đất lên à?"
"Có phải là bọn Tộc Trưởng và Thiếu Chủ sắp về rồi không?"
-"Rất có khả năng này." Trương Hải Khách
Lời còn chưa dứt, thì nghe thấy một phịch vang trời, Chúc Cửu Âm xuất hiện trên đài tế, âm thanh chấn động rung trời, đám mặt nạ quỷ đều chạy dắt dò lên cổ.
-"Ngô Tà, đúng là các cậu về rồi!" Giải Vũ Thần
-"Tiểu Hoa, Hạt Tử, Hải Khách, Hưng Dân, chúng tôi về rồi!"
Chương 729: Nghĩ Gì Nói Đó
Sự xuất hiện của Ngô Tà Tiểu Ca Bàn Tử và Chúc Long, trực tiếp khiến trận chiến trên đài tế kết thúc trước thời hạn, đám sinh vật đeo mặt nạ bỏ chạy toán loạn chẳng còn lòng dạ giao chiến.
-"Thiếu Chủ, Tộc Trưởng, các cậu cuối cùng cũng về rồi."
"Thiếu Chủ, Tộc Trưởng, hai người quay về thật tốt!"
-"Đồ đệ, Câm, các cậu chạy đi đâu thế? Còn biết đường về à?"
-"Ngô Tà, cậu vẫn ổn chứ?"
Trên đài tế bốn người không ngớt lời hỏi thăm Ngô Tà và Tiểu Ca, nhưng hết lần này đến lần khác chả ai nhắc đến Bàn Tử, Bàn Tử nhịn không nổi nữa:
-"Ê, tôi nói này, Hoa Nhi gia, Hắc gia, Hải Khách, Hưng Dân, tôi bự thế này mà các cậu không nhìn thấy hả? Tại sao không ai hỏi thăm tôi thế?"
Trương Hải Khách liếc nhìn thằng con rể, chỉ tiếc rèn sắc không thành thép:
-"Bàn Tử, cậu không thể trưởng thành chững chạc một lần à? Cái tính thiếu kiên nhẫn này của cậu, sao đồ đệ ngốc của tôi, cứ quyết không phải cậu thì không gả chứ? Đúng là hết nói nổi!"
Trương Hưng Dân ở bên cạnh đổ thêm dầu vào lửa, "Chú Khách, nếu Vân Thái muội muội chịu hồi tâm chuyển ý, Trương gia chúng ta đâu thiếu con trai thích em ấy."
-"Này, hai người làm sao thế hả? Hết người này đến người kia hùa nhau ăn hiếp tôi? Vân Thái muội tử còn đang đợi tôi về đó, không được ăn nói xà lơ."
Bàn Tử oan ức nói.
Ngô Tà thấy Bàn Tử không phải đối thủ của hai người Trương gia, nên đưa tay cứu hắn.
-"Bàn Tử, Hải Khách và Hưng Dân đang chọc cậu thôi, đừng tưởng thật chứ. Lần này không phải chúng ta còn đem quà về cho Vân Thái sao, cô ấy nhìn thấy cậu, chắc chắn sẽ vui lắm đó."
Bàn Tử suy nghĩ, cũng đúng ha, lập tức vui vẻ tiếp.
-"Chứ còn gì nữa, bảo bối này, trên đời chỉ có một, quý giá vô cùng. Vân Thái muội tử nhất định sẽ thích. Thiên Chân, chúng ta về lẹ đi, tôi muốn sớm về gặp Vân Thái."
Hạt Tử nghe họ nói chuyện rôm rả, nên nhắc lại câu hỏi mình vừa hỏi:
-"Tôi nói này, Bàn Tử, các cậu rốt cuộc chạy đi đâu thế? Đừng nói là theo Ngô Tà về Tây Chu, đi làm đại quý nhân một phen rồi nha?"
Bàn Tử có chút đắc ý khoe khang:
-"Hạt Tử, bị cậu nói trúng rồi. Sau khi tôi nhảy xuống, thì đến Tây Chu, rồi cưỡi Chúc Cửu Âm đến kinh thành Tây Chu. Các cậu đoán xem, lúc vừa đến đó, tôi thấy gì?"
Hạt Tử tò mò:
-"Đừng nói là cậu nhìn thấy đồ đệ tôi làm Chu Vương nha?"
Bàn Tử lắc đầu.
-"Tiểu Thiên Chân không thay đổi lịch sử Tây Chu, Đại Vương lúc đó là cha cậu ấy, nói vậy thì, so với chính cậu ấy làm Đại Vương thì cũng không khác nhiều đâu."
Hạt Tử nhìn Tiểu Ca, thấy nét mặt hắn khẽ động, không kìm được mà nhảy số, cười trêu:
-"Không lẽ nhìn thấy hai em anh tốt của cậu đang bái đường hả?"
-"Cậu nói trúng phóc rồi đấy. Chính là chuyện đó. Các cậu không biết đâu, dáng vẻ Tiểu Ca mặc giá y đỏ thẫm, chậc chậc, đúng là lóa mắt..."
Câu phía sau, Bàn Tử không dám nói tiếp, vì hắn thấy khuôn mặt tuấn tú lạnh băng thập phần dọa người tiến đến trước mặt hắn, rất có ý đe dọa, đành biết điều ngậm miệng.
-"Tiểu Ca, tôi nói đều là sự thật mà, cậu thù dai thế."
-"Vân Thái."
Bàn Tử bị hắn nắm thóp, lập tức bật chế độ hờ èn.
-"Tôi không nói nữa, tôi không nói nữa, như thế đã được chưa."
Bàn Tử ở trước mặt Vân Thái, luôn hơi thiếu tự tin, lại thêm lần đầu hắn luôn cho rằng Vân Thái hơi thích Tiểu Ca, tuy sau đó biết sự thật đằng sau, nhưng trong lòng vẫn thiếu cảm giác an toàn, cho nên bật chế độ hèn còn nhanh hơn mấy lần khác, Ngô Tà nhìn mà cạn lời.
Nhưng dù cho Bàn Tử không nói nữa, thì lời vừa nói ra, cũng đủ cho trí tưởng tượng mấy người này bay cao bay xa rồi. Hai người Trương gia không dám nói giỡn với Tộc Trưởng và Thiếu Chủ, nhưng Hạt Tử thì méo có quan tâm. Hắn kéo Tiểu Ca qua một bên, lén lút hỏi hắn:
-"Câm, lời Bàn Tử nói là thật hả?"
Tiểu Ca không muốn để tâm đến hắn, nên không mở miệng.
Hắc Hạt Tử đâu phải kiểu người cứ im im là cho qua chuyện đâu, tự hắn nói tiếp:
-"Nói thế, tôi tiếc vì đã không theo Bàn Tử nhảy xuống, như vậy thì, tôi với Hoa Nhi nhà chúng tôi, cũng có thể tham dự hôn lễ của các cậu một lần rồi. Haizz, giờ hối hận thì đã muộn rồi."
Tiểu Hoa thính tai, nghe thấy câu này, chạy tới nhéo lỗ tai hắn, nghiến răng:
-"Hạt Tử, anh còn nói bậy nữa, xem tôi xử lý anh thế nào. Hừ, ai là người nhà của mấy người chứ! Anh nói rõ cho tôi coi!"
Hắc Hạt Tử phớt lờ.
-"Vậy tôi là người nhà của Hoa gia, thế này chắc đã được rồi nhỉ."
Chương 730: Về Đường Cũ
Nói chuyện rôm rả một hồi, Bàn Tử mới nhớ đến gia hỏa Chúc Cửu Âm, nhìn quanh nửa ngày trời, vẫn không nhìn thấy bóng dáng gia hỏa kia, há miệng hỏi:
-"Đúng rồi, các cậu thấy Chúc Cửu Âm không? Sao tôi không thấy nó ở đây?"
Hạt Tử cười nói:
-"Sau khi Chúc Cửu Âm thả các cậu xuống, thì không còn động tĩnh gì nữa, đừng nói cậu mới phát hiện nha?"
Bàn Tử chán nản lắc đầu.
-"Xem ra, Bàn gia tôi già thật rồi, gia hỏa lớn như biến mất, mà tôi không hay."
Ngô Tà lại an ủi Bàn Tử:
-"Bàn Tử, có phải cậu muốn tạm biệt với Chúc Cửu Âm không?"
Bàn Tử gật đầu.
-"Ừ, tôi cũng biết, nó không thể theo chúng ta lên mặt đất, giờ cũng không phải ở Tây Chu, nó đi ra sẽ rất nguy hiểm, nhưng tôi vẫn muốn nói tạm biệt với nó."
-"Lúc nó đi, đã tạm biệt chúng ta rồi, nó nói hi vọng chúng ta với nó còn cơ hội gặp mặt nữa."
Bàn Tử bước tới xoa tai Ngô Tà, cười hỏi:
-"Thiên Chân, thì ra cậu không chỉ có thể khiến nó ngoan ngoãn nghe lời, mà còn có thể nghe thấy tiếng lòng của nó, cậu cũng mạnh quá rồi đi."
Ngô Tà không chút kiêm tốn nói:
-"Lúc tôi mạnh hơn, cậu có phải chưa từng thấy đâu, có gì đâu mà ngạc nhiên."
Bàn Tử nghĩ, cúng có lý. Lúc Ngô Tà có sức mạnh long phượng, có thể sai khiến cả đám chim thú hoang dã khắp núi, để chúng đến giúp xây đế lăng cho Chu Mục Vương. Nói chuyện với Chúc Long, ở trong mắt vương tử Tây Chu, còn không dễ như ăn bánh sao?
-"Cũng đúng ha. Thiên Chân, đến khi cậu khôi phục hết sức mạnh, thì chúng ta còn sợ Uông* gia mèo gia gì chứ, thế chẳng phải chỉ cần vài phút là đánh bọn họ đến răng rơi đầy đất sao!"
(*)Chữ uông ở đây phát âm cũng giống như tiếng chó sủa í.
Bọn Tiểu Hoa Hạt Tử nghe hai người nói chuyện, cảm giác như mù mịt như sương chả hiểu gì, nhưng Tiểu Ca thì biết tất cả mọi chuyện, ánh mắt hắn lóe sáng, không biết nghĩ đến gì.
-"Bàn Tử, cậu nói tất cả sức mạnh của Ngô Tà, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Ngô Tà xảy ra chuyện gì hả?"
Tiểu Hoa lo lắng Ngô Tà xảy ra chuyện, sốt ruột hỏi han.
Bàn Tử lắc đầu.
-"Hoa Nhi gia, cậu hết sức yên tâm đi, Thiên Chân rất ổn, hơn nữa so với chúng ta trước đây còn mạnh hơn."
-"Ngô Tà, là thế à?"
Ngô Tà gật đầu.
-"Không ổn, cậu yên tâm đi. Có điều, thứ mạnh hơn bây giờ cũng không còn tồn tại nữa, sức mạnh nhận được ở bên kia, bị phong ấn lại rồi. Ngô Tà của bây giờ, cũng khác trước là mấy."
Tiểu Hoa biết nơi này không hợp nói mấy chuyện bí mật, cũng không hỏi nữa.
Tiếp đó mọi người bàn bạc hướng đi.
-"Ngô Tà, sau khi các cậu đi, chúng ta vừa leo lên, thì gặp phải đám đeo mặt nạ, tình cảnh sau đó, các cậu cũng thấy rồi."
-"Lúc chúng tôi ở dưới, cũng không tìm thấy lối ra. Theo tôi thấy, nếu chúng ta muốn đi ra, sợ rằng phải về đường cũ đi." Hạt Tử
-"Tôi cũng đồng ý về đường cũ." Trương Hải Khách
"Có điều, về đường cũ cũng không dễ, chúng ta cần người bên trên giúp một tay mới được."
Ngô Tà nhìn mọi người có mặt, lần trước cậu đến đây, không đi đường thẳng, mà rất nhiều đường quanh co, cuối cùng vẫn theo dòng nước trôi ra ngoài, gần như là hoàn toàn dựa vào vận may.
-"Tiểu Ca, tôi cảm thấy chúng ta có thể thử về đường cũ trước, anh thấy sao?"
Tiểu Ca ngẩng đầu nhìn đám rễ lộn xộn một cách bừa bãi, tuy thấy cách này có chút không đáng tin lắm, vì đi xuống có thể bám rễ cây, nhưng lên trên rất dễ bị lạc trong mê cung do đám rễ cây tạo thành. Bất quá, giờ trừ cách này ra, họ cũng nghĩ không ra cách nào tốt hơn, nên gật đầu, tỏ ý tán thành.
Nói làm là làm, sau khi thu dọn sẵn sàng, thì do Trương Hưng Dân dẫn đầu, sau đó là Trương Hải Khách nối gót, rồi đến Tiểu Hoa và Hạt Tử, Bàn Tử, Ngô Tà, Tiểu Ca bọc hậu, bảy người nối thành một hàng, leo lên trên.
...
2025.03.21
Dạo này stress ghê á, nên là ra chap hơi trễ nha, với sắp tới tui cũng thi á nên là thời gian ra chap mới có thể sẽ ra chậm, mọi người thông cảm nha, cảm ơn mọi người đã đọc.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro