Chương 81 - 90

EDIT: HANNNURLUVE

Mị xin khẳng định mị dịch truyện này sẽ có một số câu khác với bản gốc do nếu dịch nguyên bản gốc sẽ khó hiểu câu văn không mượt nên có một số chỗ mị dịch khác để phù hợp văn phong hiện tại. Xin cảm ơn.

Xin nhắc lại không giống bản gốc 100%

...

Chương 81: Tôi Đã Trở Lại

Tên bịt mặt không màng ánh mắt như muốn ăn thịt người của Trương Khởi Linh, lạnh lùng lại nói lần nữa: "Đừng qua đây, nếu không, ta sẽ giết hắn!"

-"Ngươi rốt cuộc muốn gì?" Bàn Tử

"Đưa cái hộp đó cho ta, ta liền thả hắn."

-"Ngươi biết trong hộp này có gì?" Trương Khởi Linh

"Bớt nói nhảm, rốt cuộc có đưa hay không?" Tên bịt mặt lấy đao hướng về phía yết hầu của Ngô Tà, dọa Bàn Tử sợ đến mức gần như ngừng thở.

-"Đừng, đừng động đao của ngươi. Tiểu Ca, vẫn là đem món đồ chẳng lành đưa cho hắn đi, Thiên Chân cơ thể yếu ớt, không thể chịu được giày vò như vậy!"

Trương Khởi Linh chậm rãi gật đầu, nhưng đôi mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm kẻ bịt mặt, giống như muốn nhìn ra một cái động.

Bàn Tử biết, Ngô Tà chính là nghịch lân của Trương Khởi Linh, người này dám làm hại Ngô Tà, xem ra là chán sống!

-"Được, cái hộp cho ngươi." Bàn Tử

Bàn Tử vừa nói, đưa tay nhặt chiếc hộp dưới đất lên, hướng về phía tên bịt mặt, ném qua.

Tên bịt mặt thấy chiếc hộp bay tới, vội vươn tay đón lấy.

Thật không ngờ, lại không tiếp được.

Nhìn kỹ lại, cái hộp, thế nhưng lại vững chắc trong tay Ngô Tà.

"Ngươi, ngươi sao có thể động?"

Ngô Tà mở hai mắt, lộ ra tà mị cười.

-"Ta phải cảm tạ ngươi a, nếu không phải giọng ngươi quá lớn, quấy rầy mộng đẹp của tiểu gia, ta chỉ sợ còn không muốn tỉnh lại đâu!" Ngô Tà

Bàn Tử và Trương Khởi Linh bên cạnh thấy Ngô Tà đột nhiên tỉnh lại, thiếu chút nữa khóc vì vui sướng.

-"Thiên Chân, cậu rốt cuộc nguyện ý tỉnh lại! Thật quá tốt rồi!"

-"Ngô Tà!"

Ngô Tà quay đầu hướng bọn họ ôn nhu cười.

-"Bàn Tử, Tiểu Ca, các cậu cứ yên tâm, tên gia hỏa này không làm hại được tôi đâu."

Lời còn chưa dứt, Ngô Tà đã đảo khách thành chủ, thoát khỏi sự giam cầm của tên bịt mặt, dùng sức đánh ra một quyền, về phía mặt tên bịt mặt.

Tên bịt mặt cũng không phải kẻ ăn chay, hắn thế nhưng lại tránh được công kích của Ngô Tà, xoay người hướng ra cửa sổ nhảy ra ngoài.

Ngô Tà cũng không đuổi theo, Trương Khởi Linh và Bàn Tử cũng vậy.

Họ vẫn đắm chìm trong sự vui sướng tột độ khi Ngô Tà cuối cùng cũng tỉnh lại, đối với tên bịt mặt đi đâu cũng không quan tâm.

-"Ngô Tà, cậu cảm thấy thế nào?" Trương Khởi Linh

Trương Khởi Linh thấy Ngô Tà đứng không vững, vội lại ôm lấy cậu sắp ngã, ôn nhu hỏi.

-"Tiểu Ca, tôi không sao, chỉ là lâu ngày không cử động, nên bị tê chân thôi!"

Từ sau khi bị thương, hai ba tháng qua, Ngô Tà vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, trạng thái nằm trên giường không dậy nổi, sao có thể vận động, tố chất thân thể giảm xuống, cũng là chuyện bình thường.

Ngô Tà chiu vào trong ngực Trương Khởi Linh, cảm giác an toàn đã mất từ lâu lại tràn về.

-"Tiểu Ca, còn tốt, anh vẫn ở đây, cũng không bị mất trí nhớ!"

Trương Khởi Linh cảm thấy Ngô Tà hiện tại, so với trước khi vào vẫn ngọc có chút bất đồng, cụ thể cũng không nói ra được, nhưng cảm giác giống như có gì đó không giống.

Bàn Tử cũng phản ứng kịp, ôm Ngô Tà một cái thật chặt.

-"Đồng chí Thiên Chân, nhiệt liệt hoan nghênh cậu trở về nhân gian, lần nữa trở lại làm người a!"

-"Bàn Tử, không nói được thì im miệng, lão tử lại không phải quỷ, sao lại gọi là trở về nhân gian, một lần nữa làm người a!"

-"Tiểu Ca, ta liền nói. Thiên Chân này miệng chó, không mọc được ngà voi. Hắn chính là đặc biệt tới tìm Vương Bàn Tử tôi gây phiền toái cho tôi mà!"

-"Thế nào, cậu còn không phục a!"

-"Phục, tôi đương nhiên phục. Tôi mới không cùng bệnh nhân như cậu chấp nhất!"

Sau khi hai người sát thương lẫn nhau, Ngô Tà mới thật sự cảm thấy mình rốt cuộc đã trở lại, trở lại thế giới mà cậu cảm thấy mình đã rời đi quá lâu!

Chương 82: Không Ngồi Xe Lăn

Sau khi đánh tên vai dốc chạy, Ngô Tà nhìn chung quanh bốn phía, phát hiện mình đang ở một ngôi nhà gỗ cũ.

-"Bàn Tử, chúng ta đang ở đâu dạ?"

Bàn Tử ha ha cười lớn.

-"Thiên Chân, cậu tuyệt đối không ngờ tới, đây là nhà ai?"

Ngô Tà nghe Bàn Tử nói lời này, trong đầu xẹt qua lời Muộn Du Bình nói khi mình hôn mê, chợt hiểu ra.

-"Tiểu Ca, đây là 'nhà' mà anh nói?"

Trương Khởi Linh nghĩ đến tình huống ngày đó, hiểu được Ngô Tà lúc đó thật sự nghe được lời mình nói.

-"Cậu đã sớm nghe được lời tôi nói, chỉ là cơ thể không thể động, có phải vậy không, Ngô Tà?"

Ngô Tà khẽ cười một tiếng.

-"Đúng vậy, Tiểu Ca, tôi lúc đầu nghe được anh một hơi nói nhiều như vậy, lúc đó tôi tự hỏi anh có phải bị Bàn Tử nhập không! Tôi liều mạng muốn mở mắt ra, nhưng không mở được, tay chân căn bản một chút cũng không nhúng nhích được... "

-"Hóa ra ngày đó tôi không nhìn nhầm."

-"Phải, tôi đã dùng hết sức lực, nhưng tôi chỉ có thể nhúng nhích mí mắt của mình một chút! Tiểu Ca, anh nói, tôi có phải thực vô dụng không?"

-"Đương nhiên là không!"

-"Tôi biết anh sẽ nói vậy mà!"

Ngô Tà nói đến đây, chợt nghĩ ra một điều, ghé sát tai Trương Khởi Linh, thấp giọng nói.

-"Tiểu Ca, tôi nhớ không lầm, khi anh còn nhỏ, tôi xác thực từng ôm qua anh, cũng từng hôn anh, dù là hôn qua vết thương trên tay anh!"

Trương Khởi Linh kinh ngạc nhìn Ngô Tà.

-"Thật là cậu! Cậu sao lại làm được?"

Ngô Tà biết, ý của Trương Khởi Linh, cậu rõ ràng vào vẫn ngọc, sao lại trở về thời gian hắn còn nhỏ.

-"Chuyện này nói ra thì rất dài, tôi sẽ từ từ giải thích với anh."

Nói đến đây, Ngô Tà bỗng nghe được tiếng bụng mình kêu, liền gọi Bàn Tử đang đứng cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài.

-"Bàn Tử, tôi đói rồi, có gì ăn không?"

Bàn Tử quay đầu, cười trêu hai người bọn họ.

-"Sao vậy, Thiên Chân, vợ chồng son hai cậu tâm sự xong chưa?"

-"Bàn Tử, tôi thấy cậu lại ngứa da, ăn nói lung tung gì vậy!"

Ngô Tà làm bộ muốn đánh Bàn Tử, lại không ngờ cơ thể đã lâu không hoạt động lâu mạch máu của cậu bị tắc nghẽn, tay chân không điều khiển được, động tác đơn giản vậy mà thiếu chút làm ngã chính mình, cũng may Trương Khởi Linh nhanh tay lẹ mắt, kịp thời đưa tay đỡ cậu.

-"Cẩn thận chút." Trương Khởi Linh

Bàn Tử đành dơ tay bất lực.

-"Tôi nói Thiên Chân, nơi này tuy rằng là nhà của Tiểu Ca, cũng không ăn ở đây, cho nên, không có gì để ăn. Cậu đói bụng, cũng trước kiên nhẫn chút!"

-"Đi, chúng ta về ăn cơm trước đã." Trương Khởi Linh

Trương Khởi Linh đặt Ngô Tà nhũng chân lên xe lăn, muốn đẩy cậu về nhà A Quý ăn cơm.

Ngô Tà lại không muốn.

-"Tiểu Ca, đều ngồi mấy tháng rồi, tôi không muốn ngồi xe lăn nữa."

-"Thiên Chân, cậu sao lại càng ngày càng làm kêu, còn ghét bỏ xe lăn. Cậu là không biết, vì đem cái xe lăn này, đem đến thâm sơn cùng cốc, chân của tôi đều sắp bị phế đi!"

Bàn Tử nhớ tới đoạn đường núi đó, trong lòng vẫn còn sợ hãi.

-"Như vậy a, đợi chúng ta trở về Hàng Châu, tôi mời cậu đi Lâu Ngoại lâu ăn cá chua Tây Hồ, thế nào?"

-"Này là chuyện tốt. Như vậy đi, nếu cậu không muốn ngồi xe lăn, tôi đây liền giúp cậu mang nó, sau đó để Tiểu Ca cõng cậu về."

-"Tiểu Ca, vậy vất vả cho anh rồi!"

Trương Khởi Linh hơi hơi mỉm cười, cần thận cõng Ngô Tà trên lưng, đi theo Bàn Tử cùng nhau rời khỏi nhà sàn, dọc theo đường núi, hướng nhà A Quý đi đến.

Chương 83: Trâu Già Gặm Cỏ Non

Vân Thái đang nấu ăn, nhìn thấy Trương Khởi Linh cõng Ngô Tà trở về, vội chào hỏi.

-"Trương lão bản, Bàn ca, các anh đã trở lại, cơm sắp xong rồi!"

-"Vân Thái muội tử, em không thấy Tiểu Ca cõng trên lưng ai trên lưng sao?"

Vân Thái lúc này mới nhận ra, Ngô Tà đã tỉnh, nhìn mình cười.

-"Ngô lão bản tỉnh? Thật tốt quá! Cha, cha, Ngô lão bản tỉnh rồi!"

A Quý nghe tiếng con gái la, vội vàng chạy ra: "Ngô lão bản tỉnh, đây là đại hỉ sự a. Vân Thái, lát nữa làm thêm vài món, chúng ta phải hảo hảo ăn mừng."

Bàn Tử đem xe lăn đặt bên cạnh Trương Khởi Linh.

-"Thiên Chân, tiểu tổ tông, đến nhà rồi, có thể ngồi xuống một lát, để Tiểu Ca nghĩ ngơi đi!"

-"Tiểu Ca, thả tôi xuống đi."

Trương Khởi Linh từ từ ngồi xổm xuống, đặt Ngô Tà xuống đất, lại đỡ cậu ngồi xuống xe lăn.

-"Trước ngồi một lát, ăn cơm xong, có sức, lại xuống cử động." Trương Khởi Linh

-"Được, Tiểu Ca, anh cũng nghĩ ngơi đi." Ngô Tà

Bàn Tử nhảy nhót chạy đến trước mặt Vân Thái.

-"Muội tử, tôi tới giúp em đây."

Vân Thái cũng không khách khí với hắn.

-"Bàn ca, cha nói làm thêm vài món, tôi đi chuẩn bị, anh tới xào đi."

-"Được rồi, nơi này giao cho anh đi. Đúng rồi, làm thêm mấy món dễ tiêu hóa, Thiên Chân vừa tỉnh, bụng trống rỗng, ăn những món thanh đạm dễ tiêu hóa trước đã."

-"Được, tôi đi chuẩn bị. Bàn ca, Ngô lão bản không phải là huynh đệ ruột của anh đi?"

-"Làm sao vậy? Tuy rằng bọn anh không phải huynh đệ ruột, nhưng tình cảm còn thân hơn huynh đệ ruột!"

-"Không có gì, tôi chỉ cảm thấy, anh và Trương lão bản, đối với Ngô lão bản đều thật quá tốt, trong lòng rất hâm mộ, tôi nếu cũng có hai người ca ca thì tốt rồi!"

-"Muội tử, kỳ thật em không cần hâm mộ Ngô Tà, chỉ cần em nguyện ý, về sau tôi đối với em, khẳng định so với Ngô Tà còn tốt hơn!"

Vân Thái giả vờ không hiểu lời Bàn Tử nói, xoay người rời đi.

Ngô Tà nhìn hai người tương tác, nhớ tới mọi thứ kiếp trước, nghĩ thầm có lẽ là ý trời vận mệnh trong tối(*), thiết tam giác định sẵn phải đến Ba Nãi, Bàn Tử định mệnh gặp được Vân Thái, đối với cô ấy nhất kiến chung tình?

(*)冥冥中自有天意 : ý nói những tình huống mà con người không để đoán trước và không thể kiểm soát được.

Kiếp trước, cậu và Bàn Tử vì tìm lại kí ức cho Tiểu Ca, mới đến đây.

Đời này, Tiểu Ca rõ ràng không mất trí nhớ, lại vì để mình sớm ngày tỉnh lại, vẫn đưa chính mình đến đây.

Nhớ tới sau khi Vân Thái mất, Bàn Tử cực kì bi thương, Ngô Tà đến nay vẫn rành rành trước mắt.

Khi đó bản thân không hiểu, còn chê cười Bàn Tử, nói hắn là trâu già gặm cỏ non.

Có lẽ không trong hoàn cảnh, Ngô Tà hiện tại nhìn thấy Bàn Tử thân thiết với Vân Thái, thế nhưng cảm thấy phá lệ ấm áp.

-"Tiểu Ca, Bàn Tử có phải thích tiểu cô nương này không?"

Trương Khởi Linh gật gật đầu.

-"Bàn Tử nói, nếu cậu biết, khẳng định sẽ cười hắn, nói hắn là 'trâu già gặm cỏ non'."

Trương Khởi Linh hướng Ngô Tà thuật lại những lời Bàn Tử nói lúc đó.

Ngô Tà thầm nghĩ, tên Bàn Tử chết tiệt, chẳng lẽ tiểu gia Bàn Tử đi guốc trong bụng, năm đó tiểu gia nghĩ thế nào, đều rõ như vậy.

-"Vậy anh nói thế nào."

-"Tôi nói, nếu như Ngô Tà biết, nhất định sẽ cùng tôi chúc phúc cậu ấy tâm nguyện sớm như ý!"

-"Tiểu Ca, vẫn là anh hiểu tôi, tôi sẽ không giễu cợt cậu ấy. Bàn Tử cũng không còn nhỏ nữa, nên thành gia. Bất quá, tôi thấy Vân Thái cô nương, giống như không có ý gì với hắn, e rằng Bàn Tử đơn phương tình nguyện. Xem ra, chúng ta phải tìm cách giúp hắn."

Chương 84: Đột Nhiên Thổ Lộ

Bàn Tử và Vân Thái bận rộn một hồi, Ngô Tà ăn bửa cơm đầu tiên sau khi tỉnh lại.

-"Bàn Tử, Vân Thái, cảm ơn các cậu, bửa ăn này rất thịnh soạn, quả thật tôi cả đời khó quên a!" Ngô Tà

-"Thiên Chân, khách khí như vậy làm gì! Nào, Tiểu Ca, A Quý thúc, Vân Thái, vì chúc mừng cơ thể Ngô Tà hồi phục, chúng ta cùng nhau nâng ly! Ngô Tà, cậu chỉ có thể uống nước thường!"

-"Ngô lão bản, chúc mừng anh a!" Vân Thái

-"Cảm ơn Vân Thái cô nương." Ngô Tà

Khi ăn cơm, Ngô Tà thấy Vân Thái thường xuyên nhìn Tiểu Ca, trong lòng bỗng động một cái, lặng lẽ dùng khẩu hình nói với Tiểu Ca.

-"Tiểu Ca, lạn đào hoa(*) của anh!"

(*)烂桃花 (lạn đào hoa): chỉ những mối đào hoa/mối tình xui xẻo, không tốt đẹp.

Trương Khởi Linh nghe không hiểu ý của Ngô Tà, chỉ nhếch môi mỉm cười.

-"Anh còn cười!"

-"Tôi làm sao?"

Ngô Tà lúc này mới nhớ tới, chỉ sợ Muộn Du Bình này còn không biết bản thân lại va phải một tiểu cô nương thanh thuần!

Ai, cậu nói một đại nam nhân, lớn lên đẹp như vậy làm gì!

-"Không có gì, tôi nói anh nha, lớn lên cũng quá đẹp, quá hấp dẫn tiểu cô nương thích!"

Ngô Tà nhỏ giọng cười tủm tỉm nói với Trương Khởi Linh.

Bàn Tử thấy hai người lại thì thầm, liền chèn ép Ngô Tà.

-"Tôi nói, Thiên Chân, cậu lại cùng Tiểu Ca nói cái gì?"

Ngô Tà không làm thì thôi, đã làm thì làm cho tới.

-"Tôi cùng Tiểu Ca nói, hắn lớn lên quá soái, quá hấp dẫn người thích!"

Bàn Tử không phải không nhìn ra Vân Thái đối với Tiểu Ca không bình thường, nhưng hắn tự mình hiểu, nếu bàn về diện mạo, đừng nói Tiểu Ca, cho dù là Ngô Tà, cũng hơn chính mình vài con phố. Ai, tiểu cô nương thời nay, một đám sao lại đều thích nhìn mặt a!

-"Thiên Chân, cậu ăn giấm à?"

Bàn Tử liếc mắt nhìn Vân Thái, thấy quả nhiên đang nhìn trộm Tiểu Ca.

Mà Tiểu Ca, khóe miệng mỉm cười nhìn Ngô Tà.

Lại nghĩ đến chính mình.

Này không phải là tứ giác luyến(*) sao?

(*)四角恋 giống kiểu 1 yêu 2, 2 yêu 3, 3 yêu 4, 4 yêu 1.

Ngô Tà đã sớm không còn ngây thơ, hiện giờ hắn, đã trải qua phong ba bão táp, hiểu được mình muốn gì, muốn bảo vệ điều gì. Cậu trong lòng sáng như gương, tất cả những lo lắng và quan tâm của quá khứ cũng đều biến mất. Cậu biết trước mắt phương thức xử lý tốt nhất đối với Bàn Tử và Vân Thái, chính là để Vân Thái đối với Tiểu Ca hết hi vọng, như vậy Bàn Tử khả năng có cơ hội.

-"Phải a, tôi đối với tâm tư của Tiểu Ca, cậu rất rõ ràng. Cậu nói, anh ấy lôi cuốn như vậy, tôi có thể yên tâm sao?" Ngô Tà

Đột nhiên nghe được lời thổ lộ của Ngô Tà, Trương Khởi Linh có chút thụ bàng nhã kinh(*).

(*)受庞若惊 /shòu chǒng ruò jīng/ vui mừng khôn xiết.

-"Ngô Tà, cậu đang bày tỏ với tôi sao?" Trương Khởi Linh

Ngô Tà vốn chỉ muốn Vân Thái biết khó mà lui, không nghĩ tới Muộn Du Bình lại xem là thật. Nhưng chuyện đến nước này, lời nói thu lại, cũng không kịp, đành phải liều mình, đành nhắm mắt, có chút bất chấp tất cả nói.

-"Đúng vậy, Tiểu Ca. Vốn dĩ, tôi không muốn nói, nhưng thấy anh mê hoặc tiểu cô nương như vậy, tôi có chút không yên tâm, liền... dứt khoát nói ra. Anh... sẽ không đồng ý đúng không?"

Ngô Tà tuy rằng biết bản thân trong lòng Trương Khởi Linh, trước nay đều tồn tại không giống nhau.

Nhưng cậu phân không rõ, loại khác biệt này, rốt cuộc là tình huynh đệ, tình bằng hữu, vẫn là loại trưởng bối quan tâm vãn bối, hay là thói quen hình thành từ thời thơ ấu?

Bởi vì hai người họ có qua lại, dây dưa quá sâu, trong cậu có tôi, trong tôi lại có anh, sớm đã vô pháp phân rõ.

Cho nên, cậu sợ rằng Muộn Du Bình không nhìn rõ lòng mình, không phân rõ ân oán thị phi.

Chính vì những lo ngại này, khi cậu nói ra, trong lòng thấp thỏm không yên, thập phần thấp thỏm bất an!

Lại nghe thấy âm thanh có chút kích động của Trương Khởi Linh.

-"Ngô Tà, tôi nghĩ, cậu hẳn là biết, cậu vẫn luôn là duy nhất với tôi!"

Chương 85: Thâm Tình Như Thế

Trong lòng Ngô Tà thấp thỏm bất an, trái tim chạm đến cổ họng(*), khi nghe những lời của Trương Khởi Linh, cuối cùng nuốt lại trong bụng.

(*)那颗提到嗓子眼儿的心, Diễn tả vẻ ngoài căng thẳng và lo lắng tột độ.

Đúng vậy, cậu lo cái gì, thấp thỏm cái gì?

Muộn Du Bình sớm đã nói qua, chính mình cùng hắn là mối liên hệ duy nhất với thế giới này!

Khi đó Muộn Du Bình, tuy rằng nhiều lần mất trí nhớ, chỉ còn lại kí ức không hoàn chỉnh, thậm chí sớm đã không nhớ rõ Ngô Tà là ai, nhưng hắn chỉ muốn bảo vệ cậu, chính là không muốn cậu chịu bất cứ thương tổn gì.

Đó hẳn là bản năng bẩm sinh, một loại đã khắc sâu vào xương cốt!

-"Tiểu Ca, anh cũng vẫn luôn là duy nhất của tôi!" Ngô Tà

Kể từ khi vào vẫn ngọc, Ngô Tà sớm đã xác nhận thân thế của mình, biết rằng trước mặt Muộn Du Bình, đem mình ngủ say ngàn năm, lại lần nữa mang đến nhân gian, để chính mình lại lần nữa có người nhà, có bạn bè, có một cuộc sống của người bình thường.

Cho nên, Ngô Tà là mối liên hệ duy nhất với thế giới này của Muộn Du Bình, mà Muộn Du Bình lại chẳng phải là mối liên hệ duy nhất với thế giới của Ngô Tà.

Những lời thâm ý của Ngô Tà, người khác có thể không hiểu, nhưng Trương Khởi Linh lại rõ ràng!

Trương Khởi Linh cùng Ngô Tà hiểu ý cười, hết thảy không nói một lời!

Bàn Tử thân là huynh đệ tốt của hai người, cũng vì bọn họ cao hứng không thôi.

-"Hôm nay thật sự là song hỷ lâm môn a, nào, Thiên Chân, Tiểu Ca, tôi kính các cậu một ly!"

-"Cảm ơn!" Trương Khởi Linh

-"Bàn Tử, tôi chỉ có thể lấy nước thay rượu." Ngô Tà

-"Không thành vấn đề. Tiểu Ca, về sau, tôi đem Thiên Chân giao cho cậu, cậu phải chăm sóc cậu ấy thật tốt, thân thể cậu ấy rất yếu ớt, bất động hôn mê mấy tháng trời, này không được a. Cậu phải hảo hảo bồi bổ cho cậu ấy mới được!"

Vương Bàn Tử lấy thân phận nhà mẹ đẻ, trịnh trọng giao phó với Trương Khởi Linh.

Trương Khởi Linh cũng không hàm hồ.

-"Cậu yên tâm!" Trương Khởi Linh

Ngô Tà không chịu.

-"Bàn Tử, ý của cậu là gì? Nói như cùng Lưu Bị gửi gắm(*), tôi không phải con trai cậu!"

(*) Đoạn này là trước khi Lưu Bị mất có gửi gắm Gia Cát Lượng ( https://danviet.vn/truoc-khi-qua-doi-luu-bi-da-noi-gi-voi-gia-cat-luong-20200529204330173.htm ) để hiểu thêm.

Trương Khởi Linh ngăn Ngô Tà.

-"Ngô Tà, cơm sắp lạnh rồi, ăn cơm trước." Trương Khởi Linh

-"Được rồi." Ngô Tà

Ngô Tà đành phải ngoan ngoãn ngồi xuống ăn cơm.

Ba người tôi nói một cậu nói một câu nói nửa ngày trời, bên cạnh A Quý và Vân Thái luôn không chen vào được.

Thật vất vả đợi bọn họ ổn định lại, A Quý cũng nâng ly chúc phúc hai vị lão bản: "Trương lão bản, Ngô lão bản, nguyên lai hai người là một đôi. Nào, A Quý cũng kính các cậu một ly. Chúc các cậu bách niên hảo hợp."

Ngô Tà nghe được câu chúc, khóe miệng giật giật, chưa chờ cậu nói, Trương Khởi Linh đứng dậy, nói.

-"Cảm ơn A Quý thôn trưởng."

Sau đó đem ly rượu một ngụm uống cạn.

Ngô Tà hết cách, cũng chỉ có thể lần nữa giơ ly nước trong tay, uống một ngụm, nói.

-"Cảm ơn A Quý thúc."

Vân Thái lặng lẽ quan sát hành động của Ngô Tà và Trương Khởi Linh, trong lòng khó tránh khỏi có chút mất mát.

Tất cả hoài xuân(*) thiếu nữ, đều hi vọng phu quân tương lai chính là bạch mã hoàng tử, hơn nữa đối với mình thâm tình không đổi.

(*)怀春 [huáichūn] thiếu nữ nào cũng mơ mộng chuyện tình yêu.

Mấy ngày nay đến giờ, Trương Khởi Linh đối với Ngô Tà tỉ mỉ chiếu cố, cô sớm đã nhìn thấy trước mắt, ghi tạc trong lòng.

Cứ như vậy, một trái tim thiếu nữ, chậm rãi thất thủ.

Tuy rằng cô biết, Trương Khởi Linh chưa từng nhìn mình, nhưng thật ra Bàn Tử đối với mình rất tốt, nhưng trái tim thiếu nữ, vẫn cầm lòng không đậu mà buộc trên người Trương Khởi Linh.

Cô tham vọng xa vời, một ngày nào đó, khi Ngô Tà tỉnh lại, không còn cần sự chăm sóc của Trương Khởi Linh nữa, hắn đưa ánh mắt về phía mình.

Nhưng hiện tại, Ngô Tà đã tỉnh lại, mà ánh mắt Trương Khởi Linh, dường như vĩnh viễn cũng không rời khỏi Ngô Tà.

Chương 86: Cẩn Thận

Sau khi ăn xong, Trương Khởi Linh đưa Ngô Tà về phòng nghĩ ngơi.

-"Tiểu Ca, tôi tự mình đi được. Chung quy không thể ngồi xe lăn mỗi ngày được."

-"Tôi đỡ cậu."

-"Bàn Tử, tôi đi nghĩ ngơi một hồi trước, lát nữa cậu giúp Vân Thái dọn dẹp xong rồi, đến tìm chúng tôi, tôi có chuyện muốn nói với cậu."

Bàn Tử đang giúp Vân Thái dọn dẹp chén bát nghe xong, đáp ứng.

-"Được rồi, các cậu về trước đi, một lát tôi tới."

Vân Thái nhìn thấy Trương Khởi Linh đỡ Ngô Tà đi, mới nói nhỏ với Bàn Tử.

-"Bàn ca, Ngô lão bản và Trương lão bản, thật sự là một đôi sao?"

-"Sao có thể giả? Bình thường Tiểu Ca để ý Ngô Tà thế nào, em cũng không phải không thấy."

-"Tôi còn nghĩ rằng giữa các anh là huynh đệ nghĩa khí."

-"Muội tử, tôi biết Tiểu Ca lớn lên rất đẹp, lại có bản lĩnh, được rất nhiều nữ hài tử thích. Nhưng mà, hắn trong lòng trừ Ngô Tà ra, rốt cuộc không thể thêm bất luận kẻ nào. Dù là tiên nữ hạ phàm, hắn đều không thèm liếc mắt một cái."

-"Thế nhưng, tôi thấy hai người họ đối với anh cũng không tệ a, chẵng lẽ trong lòng hắn cũng không có anh?"

-"Cô nương ngốc, họ đối tốt với tôi, đó thuần túy là tình huynh đệ hữu nghĩa, tôi đối với họ cũng vậy. Ba người chúng tôi, cũng vào sinh ra tử nhiều lần, bất kể là ai, đều có thể chết vì hai người kia. Nhưng cái này cùng cái chúng ta nói, căn bản là chuyện không giống nhau."

-"Tôi biết chuyện không giống nhau. Nhưng trong lòng tôi... có chút khó chịu!"

Tiểu cô nương lần đầu động lòng với một nam nhân, lại bị tạt một gáo nước lạnh, trong lòng khẳng định không thoải mái.

Bàn Tử cũng có thể hiểu được.

-"Muội tử, nếu em muốn khóc, Bàn ca cho em mượn một bờ vai."

Vân Thái vốn là một cô gái thẳng thắng, cũng không ngại ngùng, dựa trên bờ vai rộng của Bàn Tử, lớn tiếng khóc.

Bàn Tử cũng không an ủi cô, để cô tự mình trút bỏ ấm ức và không cam lòng, tận tình mà phát tiết ra.

Qua một lúc sau, tiếng khóc từ từ nhỏ lại, Vân Thái mới ngẩng đầu, nói với Bàn Tử.

-"Bàn ca, thật sự xin lỗi, làm bẩn áo của anh. Thế này đi, anh thay áo khác, tôi giúp anh giặt sạch!"

Bàn Tử nghe Vân Thái nói, muốn giặt áo của mình, trong lòng sớm đã vui đến nở hoa, nhưng miệng vẫn giả vờ khiêm tốn.

-"Không cần, tôi tự giặt được, chuyện nhỏ như vậy, sao có thể phiền em giặt cho tôi chứ!"

Vân Thái mặc kệ Bàn Tử nói gì, trực tiếp giúp hắn cởi áo, dọa Bàn Tử nhảy dựng.

-"Được rồi, tiểu cô nãi nãi(*), tôi nghe em, đi thay áo, được chưa?"

(*)小姑奶奶 [xiao gūnǎi·nai] bà cô.

Nói xong, vui vẻ chạy về phòng, thay áo.

Sau khi Trương Khởi Linh đỡ Ngô Tà về phòng, đỡ cậu lên giường nghĩ ngơi. Chính mình ngồi ở mép giường, cùng cậu câu được câu không nói chuyện.

Nghe tiếng Vân Thái khóc, Ngô Tà nói với Trương Khởi Linh.

-"Tiểu Ca, anh nghe, là tiếng Vân Thái khóc."

-"Ừm."

-"Đều tại lỗi của anh, trêu chọc cô nương nhà người ta!"

-"Tôi không trêu chọc cô ta."

-"Bỏ đi, này cũng không thể trách anh, cô nương nhà người ta thích anh, anh làm gì được?"

-"Ngô Tà, mấy lời cậu nói hôm này, vì giúp Bàn Tử sao?"

-"Anh thấy sao?"

-"Nửa thật nửa giả."

-"Sao lại nói vậy?"

-"Giúp Bàn Tử là thật, ăn giấm là giả?"

-"Còn nữa không?"

Trương Khởi Linh khóe miệng hơi cong lên.

-"Cậu đối với tâm tư của tôi, cũng là thật."

-"Được rồi, Tiểu Ca, anh cũng học chế giễu tôi. Xem tôi chỉnh đốn anh thế nào!"

Ngô Tà nói, giả vờ hướng tới Trương Khởi Linh, lại sợ Trương Khởi Linh ngã xuống đất, thuận tay kéo hắn qua bên cạnh.

Trương Khởi Linh trở tay không kịp, chưa kịp phản ứng, đã bị Ngô Tà đè xuống giường.

Ngô Tà đã lâu không cử động, lực có chút nắm không chắc, dẫn tới dùng quá sức, mất chính xác.

Hai người không ngờ bốn mắt nhìn nhau, đôi môi va vào nhau làm một.

Ngô Tà không ngờ phát sinh sự cố ngoài ý muốn, tức khắc chết lặng.

Trương Khởi Linh trước giờ chưa từng nhìn kỹ Ngô Tà như vậy, thấy cậu lông mi thật dài chớp chớp, như chiếc quạt nhỏ cọ khẽ vào lòng người.

Nhìn nhìn, Trương Khởi Linh cảm thấy mình có chút mất kiểm soát, theo bản năng vươn đầu lưỡi, liếm đôi môi ẩm mềm của Ngô Tà.

Xúc cảm mềm ấm, làm Ngô Tà đầu óc không thể khống chế, thậm chí quên cử động.

Đúng lúc này, nghe thấy giọng Bàn Tử lớn tiếng truyền vào.

-"Thiên Chân, Tiểu Ca, các cậu... Nha, tôi đến thật không đúng lúc, thật ngại quá, thật ngại quá, tôi không thấy gì hết. Các cậu cứ tiếp tục!"

Bàn Tử nói, liền muốn ra ngoài.

Ngô Tà cuối cùng phản ứng lại, lập tức nhảy xuống giường, với bóng Bàn Tử nói.

-"Bàn Tử chết tiệt, cậu nếu dám đi, tôi liền không nhận cậu làm huynh đệ!"

Chương 87: Giấc Mộng Ngàn Năm

Bàn Tử định chuồn khỏi cửa, bị giọng Ngô Tà dọa sợ quay lại.

Hắn lấy tay che mắt, nói với không khí trong phòng.

-"Vừa rồi trong sân, ta bị một con côn trùng nhỏ bay vào mắt, Thiên Chân, Tiểu Ca, các cậu người nào thị lực tốt, chỉ cho tôi đi."

Ngô Tà tức giận cười nhạo hắn, đi đến trước mặt Bàn Tử, kéo tay hắn xuống.

-"Được rồi, Bàn Tử, đừng giả vờ nữa! Tôi và Tiểu Ca vừa rồi không làm gì hết, cậu đừng hiểu lầm!"

-"Thiên Chân, kỳ thật thì, cậu không cần xấu hổ, này cũng không phải vấn đề gì lớn!"

-"Lão tử rõ ràng cái gì cũng không làm, có gì phải xấu hổ. Anh nói có phải không, Tiểu Ca?"

Trương Khởi Linh nhìn Ngô Tà một cái.

-"Phải."

Bàn Tử thấy Ngô Tà mặt có chút đỏ, liền biết gia hỏa này thật sự xấu hổ, sợ cậu thẹn quá hóa giận, cũng không trêu cậu nữa.

-"Thiên Chân, chúng ta nói chuyện chính đi. Cậu gọi tôi tới, có phải là có chuyện muốn nói?"

Ngô Tà kéo cái ghế, để Bàn Tử ngồi xuống, chính mình cũng cùng Tiểu Ca tìm ghế ngồi xuống.

-"Bàn Tử, cậu có phải rất muốn biết, tôi sau khi vào vẫn ngọc, rốt cuộc gặp cái gì, vì sao lại bị bắn?"

Bàn Tử trước luôn sợ nói về những chuyện này sẽ kích thích Ngô Tà, vì vậy thời gian cậu tỉnh lại nửa ngày, không dám hỏi cậu khi tiến vào vẫn ngọc xảy ra chuyện gì.

Bây giờ Ngô Tà chủ động đề cập chuyện này, cũng liền thuận thế nói.

-"Đúng vậy, tôi có hơi tò mò. Nhưng mà, nếu như cậu không muốn nói, thì đừng nói. Tôi lại không phải đứa trẻ ba tuổi, lòng hiếu kì không nhiều nữa. Mặc kệ cậu gặp phải chuyện gì, miễn là cậu hiện tại hảo hảo đều tốt. Tiểu Ca, tôi nói, có hợp lí không?"

-"Bàn Tử nói đúng. Ngô Tà, cậu không cần ép buộc mình."

-"Kỳ thật sự tình không tệ như các cậu nghĩ. Sở dĩ tôi chậm chạp không thể tỉnh lại, là bởi vì trong đầu có quá nhiều thông tin tràn vào cùng lúc, lập tức không tiếp nhận nổi, mới mất mấy tháng chậm rãi tiêu hóa. Hiện tại, tôi nếu tỉnh lại, chứng tỏ não của tôi đã chấp nhận được thông tin mới này, sẽ không có vấn đề gì lớn."

-"Thiên Chân, ý cậu là nói, cậu đã tiếp nhận rất nhiều thông tin bên ngoài, lập tức không thích ứng được, não bị chập mạch, mới sẽ hôn mê mấy tháng."

-"Cũng có thể nói như vậy."

-"Trên đường có quá nhiều xe, sẽ gây ùn tắt giao thông. Thông tin trên não quá nhiều, cũng sẽ gây ra tắc nghẽn dây thần kinh?"

-"Bàn Tử, cậu đây là có ý gì?"

-"Ý tôi là nói, trách không được cậu sau khi tỉnh lại, tính tình rất khó chịu, thỉnh thoảng lại chọc tức tôi, nguyên lai là trong đầu kẹt xe!"

-"Được nha, Bàn Tử, phân tích rõ ràng hợp lí."

-"Thiên Chân, tôi phải nhắc nhở cậu, trên đường kẹt xe, sẽ ùn tắt giao thông, đại não kẹt xe, làm không tốt, có thể trở thành bệnh tâm thần a! Cậu phải cẩn thận đó."

Ngô Tà biết Bàn Tử nói có lí, thời điểm kiếp trước, cậu chính là ản quá nhiều nọc rắn, phá giải quá nhiều thông tin ẩn giấu, dẫn đến tính tình nóng nảy rất nhiều, cũng may không gây ra đại họa gì, nhưng căn nguyên đã bị phá hủy hoàn toàn! Hiện giờ nếu đã sống lại lần nữa, cậu tất nhiên sẽ không quay lại con đường cũ.

-"Cảm ơn cậu nhắc nhở, tôi sẽ chú ý. Trong đầu tôi thật sự có nhiều thông tin lớn, không biết nói từ đâu. Như vậy đi, cậu hỏi, tôi trả lời."

-"Được, Thiên Chân, tôi bắt đầu hỏi. Vấn đề thứ nhất, cậu biết rõ thân thế chính mình không? Cậu thật sự là đứa bé Tiểu Ca ôm ra từ cung Tây Vương Mẫu sao?"

Chương 88: Nguồn Gốc Thân Thế

Ngô Tà nhìn Trương Khởi Linh một cái, cười nói.

-"Vấn đề này, cậu hẳn là nên hỏi Tiểu Ca nha!"

-"Chẳng phải Tiểu Ca mất trí nhớ sao? Tiểu Ca, cậu còn có thể nhớ không?"

Trương Khởi Linh nhìn Ngô Tà, sủng nịnh cười.

-"Bàn Tử, tôi nói rồi, từ khi Ngô Tà từ vẫn ngọc đi ra, tôi từ từ nhớ ra rất nhiều chuyện, trong đó bao gồm nguồn gốc thân thế Ngô Tà."

-"Cậu kể chúng tôi nghe, cậu năm đó ôm tiểu Thiên Chân ra như thế nào, từ cung Tây Vương Mẫu ôm đến Ngô gia."

-"Hơn hai mươi năm trước, tôi và Hắc Hạt Tử bọn họ phát hiện mật thất bí mật, tìm thấy quan tài trẻ em, sau khi mở nắp, phát hiện đứa trẻ ngủ bên trong, liền đem ra cung Tây Vương Mẫu."

-"Chờ đã, Tiểu Ca, anh khi đó sao biết, đó xác thực là đứa trẻ, mà không phải tiểu bánh tông?"

-"Bàn Tử chết tiêt, dám nói lão tử là tiểu bánh tông, tôi thấy cậu là ngứa da!"

-"Thiên Chân, cậu đừng kích động. Tôi chỉ thuận miệng hỏi một câu, này không phải tò mò sao!"

Trương Khởi Linh giải thích nói.

-"Bàn Tử, cậu biết tại sao tôi gọi là Trương Khởi Linh không?"

-"Không biết, dù sao, tôi vẫn cảm thấy tên này không may mắn."

-"Trương gia có rất nhiều Trương Khởi Linh, không phải chỉ có mình tôi. Các thế hệ Trương Khởi Linh đều có chung một nhiệm vụ, chính là đúng thời điểm nhất định tiến vào Tây Vương Mẫu cung, kiểm tra đứa bé, cũng chính là Ngô Tà hiện tại, đã tỉnh lại chưa." Trương Khởi Linh

-"Nói trắng ra Trương gia các cậu là thủ mộ Tây Vương Mẫu!"

-"Không phải, chúng tôi là người thủ mộ của Chu Mục Vương cơ mãn."

-"Điều này ở chỗ nào a? Chu Mục Vương và Tây Vương Mẫu, một phía đông, một phía tây, ở rất xa, cho dù hai người từng có một đoạn tình cảm, còn hạ sinh Ngô Tà là kết tinh tình yêu, đến cuối cùng Tây Vương Mẫu vẫn không đợi được Mục thiên tử sao?"

-"Chu Mục Vương cũng là trước khi lâm chung, mới biết, Tây Vương Mẫu từng vì hắn sinh một đứa trẻ, nhưng vốn sinh ra đã yếu ớt, không thể nuôi lớn bình thường, chỉ có thể đưa vào quan tài, đợi thời cơ chín muồi, lại đợi người chỉ định đặc biệt ôm ra. Chu Mục Vương tự biết mình có lỗi với Tây Vương Mẫu và đứa trẻ, liền mệnh tổ tiên Trương gia, ngoại trừ chính mình thủ mộ bên ngoài, còn chịu trách nhiệm bảo vệ đứa trẻ kia... "

-"Ai nha, hông tin được lun, tiểu Thiên Chân, cậu thật phô trương thật lớn a!"

-"Tiểu Ca, sau khi anh ôm tôi ra ngoài, có phải đưa tôi đi chữa trị trước không?"

Trương Khởi Linh gật gật đầu.

-"Sau khi cậu sinh ra, Tây Vương Mẫu phát hiện cậu mắc một căn bệnh mà y học bấy giờ không thể chữa khỏi, vì muốn cứu mạng cậu, bà ta mới nghĩ tới biện pháp này. Đó là nghĩ cách để cậu ngủ say trong trạng thái đứa trẻ đến khi bệnh có thể chữa khỏi lại tái sinh... "

-"Tuy nhiên, khi tới thời cơ chín muồi, Trương gia đã xuống dốc, anh chỉ còn cách nhờ sự giúp đỡ của lão cửu môn?"

-"Phải. Tôi tìm tới Cẩu lão gia, sau đó hắn liên hệ bệnh viện, tiến hành phẫu thuật cho cậu, nhận nuôi cậu với danh nghĩa trưởng tôn Ngô gia."

-"Thảo nào ông nội đặt tên tôi là Ngô Tà, thảo nào tôi hạ mộ chuyên thu hút tà ma... "

-"Khi đó, tôi đã mắc phải chứng mất trí nhớ, cách một thời gian sẽ mất trí nhớ một lần. Tôi đưa cậu ra ngoài không lâu, tôi lại mất trí nhớ... Từ đó về sau, liền quên mất cậu! Ngô Tà, thật xin lỗi!"

-"Tiểu Ca, cậu không có lỗi với tôi. Nếu nói mắc nợ, cũng là nhà chúng tôi mắc nợ Trương gia các anh. Các thế hệ Trương Khởi Linh các anh, chỉ để bảo vệ người như tôi không biết sẽ tỉnh lại hay không, không biết rốt cuộc là người hay là bánh tông... "

Ngô Tà còn chưa nói xong, đã bị Trương Khởi Linh bịt miệng.

-"Ngô Tà, không được phép nói chính mình như vậy. Đây là sứ mệnh của chúng tôi, chưa từng trách cậu."

-"Tiểu Ca, chuyện này tôi đều hiểu. Tôi chỉ không chấp nhận được, dẫn đến nguồn gốc vận mệnh gập ghềnh của tôi, hóa ra đó là sự tồn tại của tôi!"

-"Ngô Tà, bất quá khứ xảy ra chuyện gì, tôi đều không oán không hận."

Chương 89: Xuyên Qua Chi Lữ

Bàn Tử không nghĩ tới mối quen hệ của hai người lại sâu như vậy.

-"Tiểu Ca, hóa ra cậu đối với Thiên Chân thật tốt, tôi cảm thấy cậu thật bất công. Nhưng hiện tại tôi thấy, là tâm tôi quá nhỏ nhen, mối quan hệ của hai người vậy mà dài đến ngàn năm, bất luận kẻ nào đều không so được. Ai, này quả thật là một câu chuyện thần thoại a!"

-"Bàn Tử, đừng nhìn tôi ngày thường thích cùng cậu đấu khẩu. Nhưng chúng ta là thiết tam giác, nếu thiếu cậu, thật đúng là không được. Cậu nghĩ xem, Tiểu Ca im lặng như vậy, cả ngày nói không được mấy câu, nếu không có cậu, tôi không phải sẽ chán chết sao!"

-"Đương nhiên rồi, tôi trừ việc lớn lên không đẹp bằng các cậu, không trẻ như các cậu... Nga, không đúng, có vẻ như ba chúng ta, tôi vẫn là người trẻ tuổi nhất! Các cậu một người là lão nhân trăm tuổi, một người là lão yêu ngàn tuổi, so với các cậu, tôi quả thực quá trẻ tuổi. Ha ha ha ha ha... "

Ngô Tà đứng lên, cầm chiếc gương trên bàn, đưa cho Bàn Tử.

-"Bàn Tử, mắt thấy là thật, cậu nên soi gương trước, rồi lại nói vấn đề cậu trẻ hay không."

Bàn Tử tự mình hiểu lấy, từ chối soi.

-"Thiên Chân a, đừng đưa tôi a, nồi nào úp vung nấy(*). Tôi bất quá chỉ là lão thiếu niên, so với các cậu thoạt nhìn trưởng thành hơn chút thôi! Tuổi trẻ lớn lên đẹp, thực quan trọng sao! Coi cậu kiêu ngạo kìa!"

(*)哪壶不开提哪壶 [nǎ hú bù kāi tí nǎ hú] Câu tục ngữ trên có nguồn gốc từ một câu chuyện như sau: Người hầu bàn trong quán trà lấy ấm nước chưa sôi pha trà cho khách (lấy nhầm), khiến cho người ta uống nước trà nguội. Bởi vì chữ "提" nghĩa là "nói đến", cho nên nghĩa bóng của câu tục ngữ trên là nói đến chuyện không nên nói, hoặc nói chuyện mà đối phương không thích.

Trương Khởi Linh nhìn hai người họ nói vài cậu lại bắt đầu cãi nhau, giống như đứa trẻ nhà người khác, không khỏi bất đắc dĩ cười.

-"Thiên Chân, cậu đã nhìn thấy Tây Vương Mẫu trong vẫn ngọc chưa?"

-"Trong vẫn ngọc tối đen như mực, cái gì cũng không thấy. Tuy nhiên, tôi có thể cảm nhận được hơi thở của bà ấy."

-"Hai người có nói chuyện không?"

-"Không có. Bàn Tử, cậu cảm thấy, nói chuyện với người cách đây ba ngàn năm, có thể hiểu không?"

Bàn Tử nghĩ nghĩ.

-"Này đúng là một vấn đề. Huống hồ, khi đó Tây Vương Mẫu quốc và Tây Chu ngôn ngữ khả năng đều không giống nhau, càng đừng nói tới việc hiện tại cùng nói chuyện. Nói cách khác, bởi vì ánh sáng quá mờ, cử chỉ cũng không thấy, ngôn ngữ lại không thông, thật đúng là không có cách giao tiếp. Vậy cậu lần này vào vẫn ngọc không phải vô ích sao? Thậm chí người thân còn chưa nhận!"

-"Tôi lại không phải đi nhận thân, sao lại nói đi vô ích!"

-"Vậy cậu đi làm gì?"

-"Lúc mới vào, tôi còn không xác định được thân thế mình, chỉ muốn xem vẫn ngọc rốt cuộc có gì. Kết quả, ngoại trừ thông đạo tối đen như mực, cái gì cũng không thấy, chỉ có ánh sáng yếu ớt phía xa, tôi liền hướng ánh sáng bò qua, cũng không biết qua bao lâu, mới đến cuối thông đạo."

-"Bên kia vẫn ngọc, có thấy gì?"

-"Kỳ thật, tôi cũng không rõ, kia rốt cuộc có phải là điểm cuối vẫn ngọc, hoặc tôi đã sớm bất tri bất giác, ra khỏi phạm vi vẫn ngọc, bước vào thời không khác."

-"Ý cậu là, cậu xuyên qua?"

-"Cũng có thể nói vậy, hoặc có thể xem là giấc mộng ngàn năm. Bởi vì cho tới bây giờ, tôi đều phân không rõ, rốt cuộc là hiện thực, hay là mơ, hay là tôi chính mình tưởng tượng?"

-"Chúng ta trước mặc kệ là mơ hay thật, cậu vẫn nên nói với chúng tôi trước, cậu chính xác đã nhìn thấy gì?"

-"Tôi ở nơi đó thấy được lịch sự tái diễn."

Lúc này, Trương Khởi Linh người nảy giờ không nói một câu, đột nhiên nói.

-"Là thời kỳ bắt đầu lịch sử Chu Mục Vương Cơ Mãn(*) sao?" 

(*)Chu Mục vương tên thật là Cơ Mãn (姬滿). Ông là con trai Chu Chiêu vương Cơ Hà, vị quân chủ thứ tư của nhà Chu. Mẹ ông là Phòng hậu (房后), chính cung của Chiêu vương, hậu duệ của Đan Chu, con trưởng của Đế Nghiêu.

-"Đúng, chính là lịch sử từ thời hoàng đế thứ năm thời Tây Chu."

Chương 90: Lịch Sử Tái Hiện

Ngô Tà bên trong hốt hoảng, tới triều đại Tây Chu hơn ba ngàn năm trước, nhìn thấy Mục thiên tử Cơ Mãn trong lịch sử rất có danh vọng. Bất quá, khi đó ông, sớm đã dần dà phong quang tuổi đã xế chiều.

Đúng như những gì họ đã suy đoán, Cơ Mãn cùng Tây Vương Mẫu có một đoạn tình duyên, Tây Vương Mẫu đến triều Tây Chu để gặp Cơ Mãn lần nữa, nhưng kể từ đó, họ cũng không bao giờ gặp lại.

Tây Vương Mẫu khổ chờ Cơ Mãn mãi không đến, nhi tử sinh ra liền có bệnh không trị được, bà liền che giấu.

Trong lúc vạn niệm câu khôi(*), bà liền uống thi biết hoàn tự mình nghiên cứu, vào trong vẫn ngọc, ngăn cách với thế giới!

(*)万念俱灰 /wàn niàn jù huī/ có nghĩa là mọi suy nghĩ và kế hoạch đều . Diễn tả tâm trạng vô cùng chán chường, thất vọng.

Bởi vì Ngô Tà và đứa trẻ khi đó trong quan tài vốn dĩ là cùng một người, cho nên cậu không thể tới gần cung Tây Vương Mẫu, cũng không thể nhìn thấy những thứ này.

Những chuyện này, vẫn là Cơ Mãn tuổi xế chiều, mới biết được. Lúc đó ông rất hối hận, nhưng trên đời nào có thuốc chữa hối hận.

Vì thế, ông đã lệnh cho tổ tiên Trương gia nhất định phải tìm được cung Tây Vương Mẫu, vĩnh viễn bảo vệ Tây Vương Mẫu trong vẫn ngọc và đứa bé trong quan tài, chờ khi thời cơ chín muồi, đem đứa trẻ ra khỏi cung Tây Vương Mẫu.

Ngô Tà mắt thấy nhiều thế hệ Trương gia Khởi Linh, ở núi Trường Bạch và Tây Vương Mẫu cung đường đi gian nan...

Ba ngàn năm lịch sự bức họa cuộn tròn, ở ngay trước mắt Ngô Tà từng màn mở ra.

Ba ngàn năm người phong lưu, trước mặt Ngô Tà từng người già đi.

Ngô Tà không tham dự vào đó, cậu cảm thấy mình chỉ là người qua đường.

Cho đến khi cậu nhìn thấy Muộn Du Bình khi còn nhỏ, cậu mới trở thành người tham gia vào lịch sử.

Cũng kể từ đó, cậu cơ hồ tham gia hết tất cả sự kiện lịch sử có quan hệ đến Muộn Du Bình.

Trong dòng sông dài của lịch sử, trăm năm chỉ như trong nháy mắt, nhưng cậu không thể bồi Muộn Du Bình đi qua con đường trăm năm, Ngô Tà vì cứu hắn nên bị súng bắn, không thể không kết thúc hành trình xuyên qua, trở lại bên trong vẫn ngọc hiện tại.

Cậu vừa tiến vào vẫn ngọc, liền hôn mê, không biết sau đó phát sinh chuyện gì, cũng không biết chính mình sao có thể ra khỏi vẫn ngọc.

Sau khi nghe Ngô Tà thuật lại, Bàn Tử phản ứng trước tiên.

-"Tiểu Ca biết cậu vì sao có thể đi ra." Bàn Tử

-"Tiểu Ca, phải không?" Ngô Tà

-"Là Tây Vương Mẫu." Trương Khởi Linh

-"Khi chúng tôi phát hiện cậu, viên đạn trên người cậu đã được lấy ra, đã băng bó đơn giản. Cậu nghĩ xem, trong vẫn ngọc, ngoại trừ Trần Văn Cẩm, chỉ có Tây Vương Mẫu. Trần Văn Cẩm chúng tôi không nhìn thấy, nhưng trước khi tôi và Tiểu Ca đưa cậu đi, Tiểu Ca đã ôm cậu đi cáo biệt Tây Vương Mẫu." Bàn Tử

-"Tôi ở lối vào vẫn ngọc, xác thực thấy bà ta, bà còn chỉ vào cậu, lại chỉ tôi, có lẽ muốn tôi chiếu cố cậu thật tốt. Sau đó, bà lại chỉ bên ngoài vẩy vẩy tay, bảo tôi nhanh đưa cậu rời đi." Trương Khởi Linh

-"Sau đó, chúng tôi liền mang cậu ra khởi cung Tây Vương Mẫu, lại lần nữa trở về nhân gian." Bàn Tử

-"Ngô Tà, bà ấy thương cậu." Trương Khởi Linh

-"Tôi biết. Có cha mẹ nào không thương con mình? Tiểu Ca, về sau nếu có cơ hội, anh lại bồi tôi trở về thăm bà ấy đi." Ngô Tà

-"Được." Trương Khởi Linh

-"Thiên Chân, cậu có một ngày, cậu đưa tôi cùng Tiểu Ca, cùng nhau vào vẫn ngọc đi, chúng ta có phải hay không sẽ cùng nhau xuyên qua?"

-"Bàn Tử, cậu nếu dám đi, đợi ngày cậu giảm cân thành công, tôi dẫn cậu đi. Nhưng mà, Tiểu Ca không thể đi, tôi sợ anh ấy lại phát chứng mất trí nhớ."

-"Thật tốt quá! Vậy cậu đưa tôi tới Tây Chu, đưa tới trước mặt cha cậu, nói tôi là huynh đệ tốt của cậu, để ông ấy phong tôi làm quan lớn... "

-"Bàn Tử, đừng chỉ nghĩ mấy thứ tốt đẹp ở đây. Theo quan sát của tôi, cái gọi là xuyên qua, chỉ có thể xuyên đến thời gian và không gian cậu từng tồn tại. Cậu nếu có thể xuyên qua, cùng lắm cũng chỉ có thể đến năm cậu sinh ra. Nếu là Tiểu Ca, có thể đến Trung Hoa dân quốc chơi."

-"Fu*k! Xuyên cmn qua, sao có thể lừa người như vậy, này không phải khi dễ tôi tuổi còn nhỏ sao!"

Nghe Bàn Tử nói, Ngô Tà và Trương Khởi Linh nhìn nhau cười.

Thật tốt, trải qua ngàn năm sau, thiết tam giác cuối cùng lại gặp nhau!

...

2023.5.1

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro