Chương 871 - 880 (Đồng Quy Vô Tận)
EDIT: HANNNURLUVE
Mị xin khẳng định mị dịch truyện này sẽ có một số câu khác với bản gốc do nếu dịch nguyên bản gốc sẽ khó hiểu câu văn không mượt nên có một số chỗ mị dịch khác để phù hợp văn phong hiện tại. Xin cảm ơn.
Xin nhắc lại không giống bản gốc 100%
...
Chương 871: Con Cháu Người Xưa
Ngay khi họ hành lễ, Ngô Tà lặng lẽ giới thiệu với cha già:
-"Phụ vương, đó là Trương Nhật Sơn, bên cạnh người dùng khuôn mặt giống hệt nhi thần, là Trương Hải Khách... Khương Nguyên là con cháu Đại Tế Ti Khương Lăng, người nhìn xem có phải hắn rất giống Đại Tế Ti không."
Chu Mục Vương nhìn Trương Nhật Sơn, gật nhẹ đầu, rồi nhìn hướng Khương Nguyên, ánh mắt lập tức sáng lên, lúc còn sống ông có quan hệ khá tốt với Đại Tế Ti, giờ đây nhìn thấy con cháu hắn có mấy phần giống hắn, mà lộ vẻ xúc động, cũng nằm trong dự đoán của Ngô Tà.
Ông vẫy tay về hướng Khương Nguyên.
-"Ngươi, qua đây."
Khương Nguyên thụ sủng nhược kinh nơm nớp lo sợ đứng dậy, rồi ôm tâm trạng kích động đến trước mặt cha con Cơ thị, Ngô Tà ngăn hắn quỳ xuống hành lễ lần nữa.
-"Khương Nguyên, đừng hành lễ nữa, mau qua đây, để phụ vương nhìn cậu."
Sau đó, lại nói với đám người Tiểu Ca:
-"Các vị ái khanh, mọi người bình thân đi."
Lời cậu nói, tất nhiên là thay Chu Mục Vương nói.
Mọi người đứng lên, Ngô Tà lại nói với Trương Nhật Sơn và Trương Hải Khách:
-"Nhật Sơn, Hải Khách, các cậu qua đây."
Trương Nhật Sơn và Trương Hải Khách bị cậu điểm tên cũng giống Khương Nguyên, vẻ mặt kích động bước ra khỏi đám đông, đến trước mặt Ngô Tà và Cơ Mãn.
Lúc này, Mục Vương đã kéo tay Khương Nguyên, tấm tắc khen hắn mấy câu:
-"Quả đúng là con cháu Đại Tế Ti. Thật sự rất giống hắn, rất giống. Phong thái này cũng giống!"
-"Khương Nguyên đúng không?"
-"Thần Khương Nguyên, bái kiến Đại Vương."
-"Khương Nguyên à, ngươi thành thân chưa?"
Khương Nguyên không ngờ, Thiên Tử Đại Chu sau khi gặp mình, sẽ hỏi câu hỏi cá nhân như vậy, không kịp nghĩ nhiều, thành thật đáp:
-"Hồi Đại Vương, vẫn chưa."
Mục Vương có chút tiếc nuối căn dặn:
-"Phải tranh thủ thôi. Tiếc là ngươi sinh ra quá muộn rồi..."
Ngụ ý, hệt như nếu Khương Nguyên sinh ở thời Tây Chu, thì ông muốn đem con gái mình gả cho hắn.
Ngô Tà nghe lời này của cha già, không khỏi hiếu kì, hỏi ra lời năm đó không dám nói ra.
-"Phụ vương, năm đó người không chỉ hôn cho Đại Tế Ti, mà để hắn ung dung tự tại nhiều năm vậy?"
Mãi đến khi Chu Mục Vương mất Ngô Tà rời Tây Chu, Khương Lăng vẫn chưa thành thân. Vì vậy, khi Ngô Tà nhìn thấy con cháu hắn, cũng khá kinh ngạc. Có lẽ, cái tên đó thông suốt quá muộn, bằng không cũng không đến nỗi cưới muộn sinh con trễ.
Chu Mục Vương nghe câu hỏi này, tâm trạng sững lại, rất nhanh lại khôi phục bình thường, sủng nịnh cười với Ngô Tà:
-"Cũng không phải là ta không muốn chỉ hôn cho hắn, thật ra Lão Tế Ti có để lại lời tiên đoán, nói Khương Lăng không được kết hôn sớm, còn nói tất cả đều đã định sẵn, chớ nên cưỡng cầu."
Ngô Tà ngạc nhiên, hóa ra lại là Lão Tế Ti sắp xếp.
-"Lão Tế Ti quả là thần cơ diệu toán, không chỉ tính được chuyện lúc đó, còn có thể tính được chuyện mấy ngàn năm sau, không hổ danh là thiên tài xuất chúng!"
-"Phụ vương, người có biết, chuyện hôm nay, cũng nằm trong dự đoán của Lão Tế Ti?"
Chu Mục Vương hiểu rõ gật đầu.
-"Đáng tiếc, ta không thể gặp lại khuôn mặt của Lão Tế Ti nữa..."
Ông lại căn dặn Khương Nguyên mấy câu, rồi cho hắn lui xuống.
Nghe cha già cứ lải nhải miết, kêu Khương Nguyên sớm ngày thành gia lập nghiệp, Ngô Tà vậy mà có chút ghen tị với tên này, rốt cuộc ai mới là con trai ruột của ông đây. Xem ra địa vị của con cháu người xưa, ở trong lòng cha già, không hề tầm thường.
Chương 872: Vì Sao Giả Danh Con Ta
Sau khi nói mấy câu với Khương Nguyên, ánh mắt Cơ Mãn lại chuyển đến Trương Hải Khách, chờ đến khi ông nhìn rõ mặt mũi Trương Hải Khách, ánh mắt lóe lên tia sắc bén, nghiêm nghị hỏi:
-"Con cháu Trương thị, vì sao phải giả danh Vô Tà con ta, sao không tra rõ mà triệu hắn đến đây?
Trương Hải Khách bị lời này dọa đến bùm một phát quỳ xuống, vừa cúi sát đất vừa giải thích:
-"Đại Vương bớt giận, thần không dám giả danh Thiếu Chủ. Sở dĩ thần biến mặt mình thành như này, thật ra là vì bảo vệ Thiếu Chủ, bởi vì có người muốn hại người."
Chuyện đến quá bất chợt, Trương Hải Khách chỉ đành giải thích một cách ngắn gọn, chắt lọc những câu quan trọng.
Cơ Mãn nghe vậy ngẩn ra, người nào dám hại con trai của Mục Thiên Tử ông, đúng là gan to bằng chờ không biết sống chết.
-"Người nào muốn hại con ta?"
Trương Hải Khách quay đầu, chỉ vào thủ lĩnh Uông gia:
-"Chính là ông ta, luôn có mưu đồ gây rối Thiếu Chủ, còn tạo ra rất nhiều người giống hệt Thiếu Chủ, muốn lấy đồ giả đánh tráo, vì điều tra rõ mục đích của họ, càng vì bảo vệ Thiếu Chủ, thần mới đổi mặt thành như này, xin Đại Vương minh xét."
Cơ Mãn nghe vậy, trên đời này không chỉ có khuôn mặt này, mà còn có rất nhiều khuôn mặt tương tự, lửa giận càng bừng bừng khó kiềm chế.
-"Tiểu Tà, lời hắn nói là thật hay không?"
Ngô Tà vội giải thích.
-"Phụ vương, lời Hải Khách nói đều là sự thật. Khoảng thời gian trước ở Tần Lĩnh, nhi thần bắt được một đám người giả mạo nhi thần, đều là Uông gia làm giả."
Vợ hắn là đồ đệ của Trương Hải Khách, nếu hắn dám trơ mắt nhìn Trương Hải Khách bị Chu Mục Vương xử lý mà không nói một lời công đạo, thì sau khi trở về e là sẽ quỳ bàn giặt mất thôi.
Huống chi, hắn cũng từng hỏi Trương Hải Khách, biết khi đó hắn làm vậy, không hề có ác ý với Ngô Tà, bằng không hắn chắc chắn là người đầu tiên không tha cho hắn.
Bàn Tử chỉ vào thủ lĩnh Uông gia và Lương Loan bên cạnh ông nói:
-"Thiên Chân, tôi vừa nghe tên kia nói với bác sĩ Lương, kêu cô ta đến dụ dỗ cậu, còn nói trên người hai người đều có hình xăm phượng hoàng, duyên phận không nhỏ, kêu bác sĩ Lương lấy cậu."
Bàn Tử vừa mở miệng thì như bật công tắc, không thu lại kịp:
-"Còn có một chuyện, bác sĩ Lương là đại tiểu thư Uông gia, e là Uông Mĩ Linh kia là hàng giả."
Lời hắn vừa nói ra, không chỉ khiến Ngô Tà ngây người, mặt Tiểu Ca càng lạnh hơn nhìn về phía Lương Loan và thủ lĩnh Uông gia, muốn cướp người với Trương Đại Tộc Trưởng, hai cha con này đúng là không biết tự lượng sức mình!
Chu Mục Vương gắt gao nhìn chằm chằm thủ lĩnh Uông gia một lúc lâu, mới hừ lạnh một tiếng.
-"Cái thứ không biết sống chết! Trên đời có kẻ dám hại con ta, giết không ta, chu di cả tộc!"
Một câu này của Chu Mục Vương, là phán tử hình hình của cả Uông gia, thủ lĩnh Uông gia thấy âm mưu bại lộ, Ngô Tà e là đã có tâm phòng bị Lương Loan, không khỏi giận sôi máu, chuẩn bị lát nữa dứt khoát bắt lấy Chu Mục Vương, ép ông giao ra thuốc trường sinh bất lão, bản thân cũng trường sinh được một lần.
Giờ phút này, người Uông gia xuất toàn lực, về mặt quân số thì trước hết đã chiếm thế thượng phong, mà người Trương gia Giải gia khách sạn Tân Nguyệt thêm vào, chỉ e là chưa đến một phần ba người Uông gia.
Thủ lĩnh Uông gia thay đổi suy nghĩ, Tiểu Ca bước lên, nói với Chu Mục Vương:
-"Đại Vương, chuyện giết kẻ gian tà, cứ giao cho nhi thần đi."
Chu Mục Vương gật đầu, đáp:
-"Đi đi, ta và Tiểu Tà giúp ngươi áp trận*."
(*)Đứng phía sau để hỗ trợ và uy hiếp đối phương.
Tiểu Ca nhất thời có chút thụ sủng nhược kinh, từ Tây Chu đến nay, đây là lần đầu tiên Chu Mục Vương mang vẻ mặt hòa nhã nói chuyện với mình, phải biết rằng xưa nay ông vốn chẳng ưa gì kẻ đã cướp mất trái tim ái tử của mình.
-"Thần tuân mệnh."
Tiểu Ca giơ cao cánh tay hô to:
-"Con cháu Trương gia, theo tôi giết!"
Chương 873: Thay Thiên Tử Tứ Hôn
Theo tiếng hô to của Tộc Trưởng Đại Nhân, tinh thần con cháu Trương gia lập tức sục sôi, theo Tộc Trưởng Đại Nhân lao thẳng về phía người Uông gia.
Trương Nhật Sơn chưa kịp nói chuyện với Chu Mục Vương, trận chiến xem chừng sắp bắt đầu, hắn thi lễ với Cơ Mãn và Ngô Tà, cao giọng:
-"Đại Vương, Thiếu Chủ, Nhật Sơn đi giết địch trước."
Cơ Mãn mới nhớ ra còn có người này.
-"Ngươi là Trương Nhật Sơn, Tiểu Tà từng nhắc về ngươi với ta, còn có tiểu thư Doãn gia, nàng ta có đến không?"
Trương Nhật Sơn định theo tộc nhân vọt tới trước, nghe lời Đại Vương nói, bước chân khựng lại, ngạc nhiên quay đầu, đáp:
-"Nam Phong cũng đến, ở chỗ đám người khách sạn Tân Nguyệt."
Ngô Tà chỉ vào hướng Doãn Nam Phong ở đằng kia, nói:
-"Phụ vương, cô gái kia chính là Doãn Nam Phong, tâm đầu ý hợp với Nhật Sơn, nhi thần vẫn luôn có ý tác hợp cho họ."
Cơ Mãn ngẩng đầu nhìn về phía Doãn Nam Phong.
-"Cả đời ta khâm phục nhất là liệt nữ* có tình có nghĩa. Chờ mọi chuyện xong xuôi, Tiểu Tà, con thay ta giúp họ tứ hôn đi."
(*)Đời mẹ mạnh dạn đời con m8 đồ đó.
Ông tự biết thời gian của mình không nhiều, cho nên chuyện này chỉ có thể giao cho con trai làm thôi.
Lời này tất nhiên cũng lọt vào tai Trương Nhật Sơn, vội quỳ xuống tạ ơn:
-"Nhật Sơn tạ thiên ân của Đại Vương."
Ngô Tà khoát tay, để hắn đứng lên.
-"Lệnh của phụ vương, nhi thần ghi nhớ trong lòng."
-"Nhật Sơn, đi đi, bảo vệ mình và bà chủ Doãn cho tốt."
-"Nhật Sơn cáo từ."
Trương Nhật Sơn đứng dậy, bước nhanh đuổi theo bước chân tộc nhân, lao thẳng vào chiến trường.
Ngô Tà vốn có ý định tiến lên tương trợ, nhưng lại không dám rời Cơ Mãn giây phút nào, cậu biết, cha già bất cứ lúc nào cũng có thể cưỡi hạc về Tây, giây phút cuối cùng, cậu thật sự không muốn rời xa ông.
Dương như ông nhìn ra suy nghĩ trong lòng con trai, Cơ Mãn nắm tay Ngô Tà đỡ mình, hỏi cậu:
-"Tiểu Tà, con còn có bạn bè muốn giới thiệu với ta không?"
Ngô Tà mới nhớ đến Tiểu Hoa và Hạt Tử, hô lớn:
-"Tiểu Hoa, Hạt Tử, các cậu qua đây một chút."
Do Tiểu Hoa và Hạt Tử không phải người Trương gia, nên không gia nhập trận chiến, đang chuẩn bị đánh một phen sống mái với đám Uông gia, thì nghe Ngô Tà kêu họ, liền biết là Chu Mục Vương muốn gặp họ.
Người Giải gia tấn công người Uông gia, để hai người họ thoát thân, bước nhanh đến bên cạnh Cơ Mãn và Ngô Tà.
Ngô Tà đã đỡ cha già đến chỗ tảng đá lớn ngồi xuống nghỉ ngơi, thấy hai người họ sánh vai đến, giới thiệu:
-"Phụ vương, vị tiểu mỹ nhân này là bạn từ nhỏ của con, Tiểu Cửu gia Giải gia Giải Vũ Thần, còn gọi là Giải Ngữ Hoa, con gọi hắn là Tiểu Hoa."
Nghe Ngô Tà ở trong tình hình này, còn có tâm trạng nói đùa với mình, Tiểu Hoa đúng là dở khóc dở cười, tạm không nói đến chiến trường cách đó không xa, lần đầu mình gặp một nhân vật lớn như này, cậu không sợ mình sẽ sợ sao.
Bất quá, chỉ dám oán thầm trong lòng, vừa rồi hắn chính tai nghe thấy cha già của Ngô Tà nói muốn chu di toàn tộc Uông gia, lời này so với câu cửa miệng của mình khí phách hơn mình nhiều lắm. Chỉ dựa vào điểm này, thì vị Chu Thiên Tử này cũng là idol của mình rồi.
-"Giải gia Giải Vũ Thần bái kiến Đại Vương."
Cung cung kính kính hành đại lễ xong, Tiểu Hoa vậy mà được đích thân idol đỡ dậy.
Cơ Mãn nhìn tiểu mỹ nhân mà con trai nhắc đến, rất vừa ý, trêu con trai:
-"Ánh mặt chọn vương phi của con không tốt lắm nhở."
Ngụ ý là, tiểu mỹ nhân Giải gia so với Tiểu Ca Trương gia của con mạnh hơn nhiều. Ngô Tà mù đến cỡ nào, mới chọn tên họ Trương kia.
Chương 874: Cơ Mãn Gởi Gắm
Tiểu Hoa nghe lời Chu Mục Vương nói, rất hả hê:
-"Đa tạ Đại Vương khen ngợi. Có điều, Ngô Tà mắt mù, cũng không phải mới ngày đầu. Hai chúng con là bạn từ nhỏ, quen biết từ nhỏ, lúc đó hắn còn nói, lớn lên muốn cưới con."
Tiểu Hoa vừa nói vừa khiêu khích nhìn Hạt Tử bên cạnh, buồn bã nói:
-"Nhưng làm sao cũng không ngờ, hắn vậy mà là kẻ phụ tình, dễ thay lòng, nhìn trúng tên câm kia. Haizz, đúng là nhìn nhầm người rồi."
Ngô Tà nghe lời thêm mắm thêm muối của Tiểu Hoa, oan ức nói với Hạt Tử:
-"Sư phụ, cậu cũng không quản sư nương à, để hắn vu oan cho tôi một cách vô cớ."
Hạt Tử vốn đang đen mặt, sau khi nghe lời Ngô Tà nói, tâm trạng lập tức tốt lên.
-"Đồ đệ ngoan, sư nương cậu nói chuyện là vậy đó, nói năng chua ngoa tâm đậu hủ, cậu đó, lượng thứ lượng thứ ha. Dù sao cũng không ai coi là thật."
Nói đến đây, hắn nói với Mục Thiên Tử tóc bạc râu trắng người đang hóng chuyện nhìn mình và Tiểu Hoa:
-"Đại Vương thứ tội, Hoa nhi vừa rồi nói toàn là nói đùa, mong ngài đừng để trong lòng."
Chu Mục Vương lại có chút thất vọng nói:
-"Toàn là nói đùa? Không có một câu là thật?"
Hạt Tử không dám nói bừa, ai biết Ngô Tà rốt cuộc nói bao nhiêu chuyện của mình và Tiểu Hoa với Chu Mục Vương chứ.
-"Hình như... cũng không hoàn toàn là nói đùa, tóm lại cũng có hai câu là thật đi."
-"Hai câu nào là thật?"
Ngô Tà nhìn sư phụ đúng là đáng thương, tiếp lời:
-"Phụ vương, con nhớ từng nói với người, Tiểu Hoa từ nhỏ học hí, lúc nhỏ thường sẽ ăn mặc thành con gái, hắn lại xinh đẹp, vì thế con tưởng hắn là con gái, cho nên mới có lời hứa muốn sau này lớn lên cưới hắn đó."
Cơ Mãn lại truy hỏi:
-"Vậy tại sao con thất hứa?"
Ngô Tà nhất thời á khẩu, cả buổi mới lắp bắp nói:
-"Sau khi lớn, con mới phát hiện, hắn là nam nhân, cho dù đẹp đến mấy, cũng vẫn là nam nhân, tất nhiên con không thể cưới hắn rồi."
-"Thành vương phi cũng không phải nữ nhân, tại sao con muốn cưới hắn?"
Hôm nay Chu Mục Vương giống như đặt biệt muốn tìm phiền phức cho Ngô Tà vậy, theo sát không tha.
Tiểu Hoa nghe Chu Mục Vương bênh vực mình, không khỏi mở cờ trong bụng, hắn muốn xem xem cái tên này làm sao ngụy biện.
Ngô Tà suy tư một lúc, vẫn thành thật đáp:
-"Phụ vương, trong mắt nhi thần chỉ có một mình Thành vương phi, bất kể hắn nghèo hay giàu, là nam hay nữa, đẹp hay xấu, đều chỉ có thể là hắn, cũng nhất định là hắn."
Cơ Mãn nghe lời này, không những không giận, ngược lại lộ ra nụ cười hiếm thấy:
-"Nhớ thật kĩ lời này của con, hãy sống thật tốt với Thành vương phi. Ta không thể ở bên cạnh con nữa, giao con cho Thành vương phi, ta cũng an tâm rồi."
Hóa ra cha già diễn vỡ kịch này, là vì thăm dò tâm của mình, Ngô Tà lúc này mới nhận ra.
-"Tạ phụ vương thành toàn. Quãng đời còn lại của nhi thần cùng Thành vương phi giúp đỡ nhau không phụ lòng nhau."
Tiểu Hoa và Hạt Tử cũng nói:
-"Đại Vương yên tâm, chỉ cần có Giải gia ở đây, thì sẽ không để Ngô Tà có chuyện."
-"Tôi làm sư phụ, tuy khả năng cũng tàm tạm, nhưng nếu muốn bảo vệ người đồ đệ này, thể vẫn có thể làm được. Đại Vương không cần lo lắng."
Cơ Mãn gật đầu.
-"Tiểu Tà không ít lần nhắc đến các ngươi với ta, còn có Vương Bàn Tử. Đại nạn của ta đã đến, Tiểu Tà giao phó cho các ngươi đó. Xin thay ta chuyển lời đến Thành vương phi và Vương Bàn Tử."
Chu Mục Vương đã nói rõ, Tiểu Hoa và Hạt Tử cũng hiểu hôm nay ông gọi hai người đến, thế mà là gởi gắm, tâm trạng không khỏi thổn thức:
-"Đại Vương hãy yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ cùng Tiểu Ca và Bàn Tử còn có Trương gia, cùng bảo vệ Ngô Tà thật tốt, không để hắn chịu bất kì thương tổn nào."
Chương 875: Khoảng Khắc Chia Ly
Cơ Mãn hài lòng gật đầu với Tiểu Hoa và Hạt Tử, Ngô Tà liền nói:
-"Phụ vương, nhi thần đỡ người đi nghỉ ngơi nha."
Tiểu Ca cũng vội nói:
-"Đại Vương, Vũ Thần xin cáo lui trước."
Hạt Tử cũng nói:
-"Thảo dân cũng cáo lui."
Cơ Mãn phất tay, hai người rời đi.
Nhìn cảnh tượng chém giết kịch liệt, Chu Mục Vương dường như quay lại năm tháng tuổi trẻ chinh chiến tứ phương, trong mắt lộ ra vẻ khao khát.
-"Tiểu Tà, trong những người đó, với con mà nói, có phải rất quan trọng không?"
Người hiện giờ đang chiến đấu sống còn với người Uông gia, có Tiểu Ca và Bàn Tử, còn có Tiểu Hoa và Hạt Tử, cũng có Trương Hải Khách Trương Nhật Sơn với đám người Trương gia.
Những người này với Ngô Tà hoặc là anh em sống chết, hoặc là thuộc hạ trung thành, cậu tất nhiên không hi vọng bất kì ai gặp dù chỉ một sơ suất nào, nhưng với đại cục mà nói, đây đã là kết cục ít thương vong nhất rồi, cậu còn có thể hy vọng xa vời gì đây.
Về kế hoạch gậy ông đập lưng ông ban đầu của cậu, Ngô Tà không hề quên, mà là hiện giờ nhìn thấy cha già sống sờ sờ không nỡ đi phá hư đế lăng của ông mà thôi, huống chi cậu rất rõ, cha già sống sờ sờ chẳng qua là hoa quỳnh nở rồi tàn, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.
-"Phụ vương, người muốn làm gì?"
Ngô Tà chợt ý thức được, vừa nãy cha già gần như là gởi gắm, còn có những câu hỏi lúc nãy, không phải vô cớ mà có, vội thấp thỏm bất an hỏi.
Cơ Mãn ha ha cười lớn:
-"Ha ha ha... Vô Tà, con ta, ta chưa từng nuôi con ngày nào, cũng chưa từng che chở con dưới đôi cánh của ta, con có từng oán trách ta không?"
Ngô Tà lắc đầu.
-"Lúc con còn nhỏ, căn bản không biết mình không phải con của Ngô gia, ông nội bà nội ba mẹ chú hai chú ba rất tốt với con, con cũng từng rất hạnh phúc, rất vui vẻ."
-"Sau khi lớn lên, trải qua nhiều chuyện, mới biết thân thế của mình, cũng không trách người. Phụ vương, chuyện này, không trách người được, trong lòng con chưa từng oán hận người dù chỉ một chút."
-"Trong lòng ta vẫn luôn thấy có lỗi với con, Vô Tà. Từ khi biết đến sự tồn tại của con, ta hận không thể bước nhanh đến cạnh con, tận mắt nhìn con trưởng thành, nhưng..."
Nhưng khi đó vì thân thể Ngô Tà, bị Tây Vương Mẫu niêm phong vào cái quách nhỏ ngủ say không tỉnh, cho dù Cơ Mãn không màng tuổi già sức yếu vượt đường xa vạn dặm đến Tây Vương Mẫu quốc, cũng không nhìn thấy được Tiểu Tà sống lại.
Ngô Tà nắm chặt hai tay nhăn nheo của cha già, an ủi:
-"Phụ vương, tất cả đều đã định sẵn, đây đều không phải lỗi của người, cũng không phải lỗi của bất kì ai. Người đã làm hết sức rồi, nếu không có Trương gia bảo vệ mấy ngàn năm qua, nhi thần cũng không thể có được ngày hôm nay."
Mà Trương gia, vừa hay là cận thân Chu Mục Vương phát tới.
Cơ Mãn lại nhìn chiến trường khốc liệt trong mắt, giờ người của Giải gia và Trương gia với người của khách sạn Tân Nguyệt đã ngã xuống rất nhiều, tất nhiên phần lớn người Uông gia cũng bị thương.
Đằng xa, Bàn Tử đang một mình chống lại ba người Uông gia, mắt thấy ngày càng mất sức. Mà tình hình bên Tiểu Hoa và Hạt Tử cũng chẳng khá hơn là bao, người vây quanh họ tận mười mấy tên.
Còn về Tiểu Ca, tuy sức mạnh cao, nhưng cũng không chịu nổi thuật biển người của Uông gia, mắt thấy vết thương trên người cũng ngày càng nhiều. Nhìn mà khiến ngực Ngô Tà nhói đau, nhưng đành bất lực.
-"Tiểu Tà, để ta thuận theo tâm ý con, bảo vệ con lần cuối cùng."
Trong lòng Ngô Tà biết thời khắc chia ly đã sắp đến, nhưng lòng vẫn không nỡ.
-"Phụ vương, đừng rời xa nhi thần, Tiểu Tà không nỡ xa người!"
-"Đứa nhỏ ngốc, ta có thể gặp mặt con lần cuối, đã cảm thấy mỹ mãn, không còn nuối tiếc. Cha con chúng ta, rồi cũng có ngày chia ly. Đừng buồn nữa."
Ông đưa tay lau nước mắt nơi khóe mắt Ngô Tà, dịu giọng:
-"Con ngoan, theo kế hoạch ban đầu của con, đưa người Uông gia dụ vào đây, người của con không cần đến góp vui nữa."
Chương 876: Đồng Quy Vô Tận
Cơ Mãn gầm về phía giữa sân, tiếng này gần như dùng hết sức của ông.
-"Dừng tay, dừng tay hết lại cho ta!"
Tiếng gầm này như được sức mạnh chung cực và long phượng tiếp sức, mọi người có mặt đều nghe thấy hết.
Như bị trúng tà vậy, tất cả mọi người đều dừng mọi động tác trên tay. Bàn Tử đang bị người Uông gia bóp cổ, tiếng này đúng lúc cứu được hắn.
-"Không hổ là cha già của Thiên Chân, đúng là gừng càng già càng cay, tiếng gầm lớn này, chấn động đến mức làm người ta đau đầu."
Bàn Từ vừa mừng thầm vì không bị người ta bóp chết, vừa ngầm oán thầm Chu Mục Vương.
Tiểu Hoa và Hạt Tử giơ chân đá văng từng tên Uông gia trước mặt bay ra xa, rồi nhìn nhau, trong mắt đều là bi thương, từ trong lời vừa nãy của Cơ Mãn, họ đã nghe ra ý gởi gắm nồng đậm. Tuy không biết Chu Mục Vương rốt cuộc muốn làm gì, cũng đoán ra được, ông quyết tâm liều chết.
-"Đáng thương cho bậc cha mẹ trong thiên hạ mà. Đồ đệ ngốc của tôi phen này chắc buồn lắm đây."
Nhớ lại tình nghĩa thầy trò một lát, Hạt Tử khá hiểu tính tình Ngô Tà. Cho dù thủ hạ hi sinh, cậu cũng sẽ buồn cả buổi, huống hồ giờ là cha cậu chứ.
-"Anh lo cho bọn họ đi, tôi đi xem Ngô Tà."
Tiểu Hoa không yên tâm cho Ngô Tà, trước tiên chuẩn bị vội đến cạnh cậu, trấn an cậu.
Hạt Tử lại nói.
-"Hoa nhi, cậu đi chậm một chút, nhìn kìa, câm còn nhanh chân hơn cậu nữa."
Tiểu Hoa nhìn theo hướng tay hắn chỉ, phát hiện Tiểu Ca lao vút về phía Ngô Tà, cái vẻ nóng ruột đó, như sợ Tiểu Tà của hắn chớp mắt cái sẽ biến mất vậy.
-"Tiểu Ca nhất định biết gì đó."
Tiểu Hoa quay đầu nói với người bên cạnh:
-"Các cậu ở đây, không được lộn xộn, bảo vệ tính mạng mình là quan trọng nhất, tôi với Hắc gia qua kia xem sao."
Dặn dò xong, kéo Hắc Nhãn Kính chạy về phía Thanh Đồng Môn.
Vừa thấy Tiểu Ca đi, người Uông gia cũng đi theo, dưới sự dẫn dắt của thủ lĩnh Uông gia, họ tăng tốc áp sát về hướng Thanh Đồng Môn.
Người Trương gia cũng đuổi theo họ di chuyển đến hướng Thanh Đồng Môn, hai bên không động thủ nữa, chỉ duy trì khoảng cách mấy bước, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể bắt đầu một cuộc tấn công mới.
Cùng lúc đó, giọng Cơ Mãn lại vang lên:
-"Ai là thủ lĩnh Uông gia?"
Thủ lĩnh Uông gia la lên: "Là tôi, quý nhân có gì phân phó?" Ông không gọi thẳng tên Cơ Mãn, cũng không buông ra lời nào bất kính, tất nhiên biết rõ thân phận Cơ Mãn, nhưng không muốn nói ra.
Cơ Mãn nhìn ông.
-"Tại sao ngươi đến đây, làm phiền ta nghỉ ngơi?"
"Vãn bối muốn thỉnh giáo quý nhân một vấn đề?"
-"Là vấn đề gì?"
"Quý nhân có thể cho tôi nói riêng vài câu không?" Thủ lĩnh Uông gia không muốn hỏi về trường sinh trước mặt mọi người.
-"Tiểu Tà, ta muốn nói chuyện quan trọng với người này, con với người của con, không cần vào quấy rầy."
Ngô Tà không muốn nghe theo lời dặn của cha, nhưng không thể làm gì hơn, trong giây phút cuối cùng của cuộc đời, có thể vì con trai ông thương nhất loại bỏ đi mối họa lớn, tận một phần tâm ý của người làm cha, là tâm nguyện cuối cùng của Chu Mục Vương.
Cậu không muốn khiến tâm nguyện cuối cùng của cha không thể thực hiện được, vả lại cũng không muốn chia ly với cha nhanh như vậy, bỏi vì trong lòng có trăm mối ngổn ngang vừa mâu thuẫn vừa khổ tâm, nhưng không thể nói ra với ai cả.
-"Phụ vương, để nhi thần ở cùng người thêm một lát nữa đi."
Cuối cùng Ngô Tà vẫn mở miệng cầu xin.
Cơ Mãn không quan tâm đến ánh mắt sáng rực của thủ lĩnh Uông gia ở đằng xa, đưa tay vuốt mái tóc mềm mại của Ngô Tà, dịu giọng nói:
-"Thiên hạ không có buổi tiệc nào không tàn, dù là cốt nhục tình thâm, cũng phải chia ly."
Cơ Mãn nói rồi, nhìn bóng dáng Tiểu Ca bên cạnh, cười nói,.
-"Thành vương phi đến rồi, ta có thể yên tâm đi rồi."
Cơ Mãn nói xong, lui vào trong Thanh Đồng Môn, thuận miệng nói:
-"Truyền ý chỉ của bổn vương, ngoài người Uông gia ra, những người còn lại, đều không được vào, kháng chỉ đều giết không tha! Thành vương và Thành vương phi cũng không ngoại lệ!"
Nhìn bóng lưng phụ vương rời đi, Ngô Tà quỳ xuống đất, khóc không thành tiếng. Tiểu Ca đau lòng ôm người trong lòng, nhìn về phía bóng lưng Chu Mục Vương, cao giọng nói:
-"Thần Trương Khởi Linh, cẩn tuân lệnh Đại Vương."
Thủ lĩnh Uông gia dẫn tất cả người Uông gia theo Chu Mục Vương nối đuôi vào, theo đó Thanh Đồng Môn ầm ầm đóng lại, Ngô Tà không nhịn nổi nữa, quỳ sụp xuống khóc nức nở:
-"Phụ vương, nhi thần bất hiếu!"
Theo đó trong cửa truyền ra tiếng nổ mạnh, Ngô Tà cũng theo đó mà hét to một tiếng:
-"Phụ vương..."
Sau đó ngất xĩu ngã xuống đất, bất tỉnh nhân sự.
Chương 877: Chân Tướng
Trước khi thủ lĩnh Uông gia theo Chu Mục Vương vào Thanh Đồng Môn, dưới con kích động, đã nới lỏng kiểm soát với Lương Loan, Lương Loan đã nhân cơ hội chạy đến bên cạnh Doãn Nam Phong.
-"Doãn tỷ ỷ, chị cứu em với."
Doãn Nam Phong lạnh lùng nói:
-"Uông đại tiểu thư, cô không đi với tộc nhân của cô đi tìm thuật trường sinh à?"
Lương Loan chưa bao giờ tin trên đời này có thuật trường sinh, thấy sắc mặt Doãn Nam Phong không tốt, liền quay sang năn nỉ Trương Nhật Sơn cạnh cô:
-"Trương đại ca, cha em bị ma quỷ ám, mới tin thuật trường sinh gì đó. Em khác với ông ta, từ nhỏ em lớn lên ở bên ngoài, căn bản không tin mấy lời nói vô căn cứ này."
Trương Nhật Sơn chỉ về phía Thanh Đông Môn mở lớn:
-"Nếu trên đời này không có thuật trường sinh, vậy Đại Vương là thế nào?"
Lương Loan ê a không nói nên lời, cô vốn không tin người này thật sự là Thiên Tử Tây Chu gì đó hết, nhưng Trương Nhật Sơn đã từng tiếp xúc với lão nhân đó ở khoảng cách gần như vậy, lời hắn nói kiểu gì cũng đáng tin đi.
-"Lão nhân vừa nãy, rốt cuộc là ai?"
-"Thiên Tử Tây Chu, danh xưng là Mục Thiên Tử."
Lương Loan hít ngụm khí lạnh.
-"Tây Chu? Người ba ngàn năm trước? Không lẽ trên đời có thuật trường sinh thật?"
Cô có chút nghi ngờ nhân sinh.
-"Người vừa nãy luôn đứng cạnh Mục Thiên Tử, là ai?"
-"Thiếu Chủ Trương gia, con trai Mục Vương – Cơ Vô Tà."
-"Cha con hai người họ đều đã sống ba ngàn năm!"
Lương Loan kinh ngạc tột cùng, chợt nhớ đến vấn đề có liên quan đến Trương Nhật Sơn.
-"Trương đại ca, anh đừng nói với em, anh cũng là người sống từ thời Tây Chu đến nay nha."
Trương Nhật Sơn không nói, Doãn Nam Phong đáp thay hắn:
-"Tuy tôi suốt ngày gọi hắn là lão bất tử, nhưng hắn không già đến vậy đâu, hắn không đến từ thời Tây Chu, mà là đến từ năm đầu dân quốc."
-"Năm đầu dân quốc?" (1912 á)
Lương Loan không thể tin được mà nhìn Trương Nhật Sơn một lúc lâu, tự giễu mà lắc đầu, người mà mình gặp sao ai cũng không hề già đi vậy.
Doãn Nam Phong nhìn Thanh Đồng Môn đang đóng lại, nhắc nhở Lương Loan:
-"Cửa sắp đóng rồi, không vào thì sẽ không còn kịp nữa, cô không hối hận thật à?"
-"Bỏ đi, người đáng thương giống tôi không ai yêu chả ai thương, cho dù có thể trường sinh bất lão, thì có ý nghĩa gì chứ. Ngược lại là hai người, không định vào đó xem sao à?"
Doãn Nam Phong cười nói:
-"Lão bất tử đi đâu, tôi đi đó. Hắn không vào, thì cớ gì tôi phải vào chứ."
Trương Nhật Sơn đột nhiên kéo tay Doãn Nam Phong, gấp gáp nói:
-"Thiếu Chủ xảy ra chuyện rồi, mau qua đó xem."
Nói xong, kéo Doãn Nam Phong chạy về phía Ngô Tà, Lương Loan không dám một mình đứng trong vòng vây của người Trương gia, vội chạy theo hai người.
Lúc họ chạy đến, Tiểu Hoa và Hạt Tử, còn có Bàn Tử và Trương Hải Khách, sớm đã lũ lượt kéo đến, một đám người vây quanh Ngô Tà đang hôn mê không biết gì.
Bàn Tử hỏi Tiểu Ca:
-"Tiểu Ca, các cậu rốt cuộc đang làm cái quỷ gì thế? Đại Vương đâu?"
Tiểu Ca không đáp, Trương Hải Khách suy diễn lại mọi chuyện, cũng hiểu đại khái.
-"Bàn Tử, đừng hỏi nữa, Đại Vương đi chuyến này, e là lành ít dữ nhiều, bằng không Thiếu Chủ cũng sẽ không đau lòng đến ngất đi."
Tiểu Hoa cũng hùa theo:
-"Không sai, người Uông gia vào hết rồi. Giờ cửa đã đóng lại, đúng lúc có thể đóng cửa đánh chó*."
(*)Thành ngữ → nghĩa là nhốt kẻ thù trong không gian kín để dễ ra tay, ám chỉ tận dụng cơ hội để tấn công khi đối phương không thể thoát.
-"Nhưng mà, Đại Vương không cho chúng ta vào, một mình ông ấy có thể đối phó với nhiều người Uông gia à?"
Cuối cùng Bàn Tử cũng thông minh được một lần:
-"Hạt Tử, vậy là cậu không biết rồi. Năm đó Đại Vương liệm, Thiên Chân đã đem sức mạnh khổng lồ phong ấn ở đây, tôi đoán lần này Tiểu Ca và Thiên Chân đến đây, là để thu hồi sức mạnh đó."
-"Mà sức mạnh đó, hình như không ở trên người Thiên Chân, nếu không cậu ấy cũng sẽ không bị giày vò đến thế."
Trương Hải Khách cuối cùng cũng hiểu ra:
-"Ý cậu là, sức mạnh này ở trên người Đại Vương."
Bàn Tử gật đầu, nhìn về phía Tiểu Ca, chỉ thấy Tiểu Ca cũng khẽ gật đầu.
Chương 878: Trọng Sắc Khinh Bạn
Ngô Tà dần dần tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trong một cái lều.
Cậu không biết Tiểu Ca dẫn mình đến đâu, nhớ lại cảnh tượng trước khi mình ngã xuống, tâm trạng lại vụn vỡ lần nữa.
-"Có người không?"
Ngô Tà khẽ kêu lên.
Người vào lều đầu tiên, không phải Tiểu Ca, mà là Bàn Tử.
Bàn Tử nghe giọng Ngô Tà, lao vào nhanh như gió.
-"Thiên Chân, cậu cuối cùng cũng chịu tỉnh rồi."
Thấy khuôn mặt tươi cười tròn vo của Bàn Tử, tim Ngô Tà lại đập mạnh hơn, vội hỏi:
-"Bàn Tử, sao lại là cậu, Tiểu Ca đâu?"
Bàn Tử nghe vậy, rất là tổn thương.
-"Tiểu Thiên Chân, cậu cũng trọng sinh khinh bạn quá rồi đi. Vừa mở mắt đã hỏi Tiểu Ca, cũng không quan tâm đến Bàn Tử đáng thương tôi đây."
Ngô Tà không muốn dong dài với hắn, từ từ ngồi dậy, nhìn chằm chằm hắn, lạnh giọng:
-"Bàn Tử, nói thật với tôi, Tiểu Ca đi đâu rồi?"
Cậu luôn rất để tâm đến Trương Khởi Linh – người chuyên gia mất tích, sợ hắn lại lén chạy đi, khiến mình tìm không được.
Bàn Tử gãi đầu, oán hận:
-"Đều tại Hoa Nhi gia và Hắc gia, nói cái gì mà cậu đau lòng quá độ, sẽ không tỉnh lại liền... ai biết, chân trước họ vừa đi, là cậu đã tỉnh rồi."
Ngô Tà trừng mắt với Bàn Tử, dọa hắn run cầm cập, nhưng nhanh chóng giả vờ bình tĩnh, nói tiếp:
-"Cậu nói xem cậu vừa tỉnh lại, đã mở miệng đòi Tiểu Ca với tôi rồi. Thiên Chân, Tiểu Ca nhà cậu có tay có chân, hắn muốn đi đâu, là tự do của hắn, tôi đâu có quản được."
Ngô Tà nghe hắn lải nhải cả buổi, nhưng không có câu nào nói đến trọng điểm, không khỏi tức giận:
-"Bàn Tử thúi, bớt diễn với tôi đi. Tiểu Ca và bọn Tiểu Hoa Hạt Tử rốt cuộc đi đâu rồi, mau nói tôi biết."
Bàn Tử thấy Ngô Tà tức giận không nhẹ, vội ngoan ngoãn nhận tội:
-"Tiểu Ca muốn đi xem tình hình bên Thanh Đồng Môn, Hoa Nhi gia và Hắc gia nói Đại Vương từng nhờ hai người họ chăm sóc cậu, theo lời Thư tiên sinh* kia kể, thì gọi là gởi gắm lúc lâm chung, cho nên họ đi chung một thể rồi."
(*)Kiểu mấy ông hay kể chuyện trong quán trà đồ á.
Ngô Tà nghe câu này, đột ngột bật dậy.
-"Bàn Tử, cậu với tôi đi xem sao đi."
Nói xong, đi thẳng ra ngoài.
Bàn Tử vội đuổi theo.
-"Thiên Chân, cậu đi chậm chút, đầu còn choáng không đó, có cần tôi đỡ cậu không."
Đi đến ngoài lều, Ngô Tà mới nhận ra, hóa ra mình ở trong suối nước nóng, thảo nào trong lều không thấy lạnh cho lắm.
Trong cốc còn đặt rất nhiều lều, chắc là người Trương gia Giải gia và khách sạn Tân Nguyệt dựng.
-"Họ bao nhiêu người qua đó."
-"Hải Khách và Nhật Sơn dẫn mười mấy người Trương gia theo."
Nghe đến đây, Ngô Tà thở phào nhẹ nhõm. Cậu sợ người Uông gia vẫn còn hậu chiêu, lỡ như toàn quân của họ không bị diệt trong Thanh Đồng Môn, Tiểu Ca và bọn Hạt Tử Tiểu Hoa qua đó không phải là chui đầu vô lưới sao?
Dựa vào sự hiểu biết của cậu về Uông gia, người vào Thanh Đồng Môn tuy không nhất định là toàn bộ Uông gia, nhưng cũng là phần tinh nhuệ trong Uông gia. Cho dù Uông gia may mắn có người sống sót, thì cũng đã thương tổn nặng nề, không còn là đối thủ của Trương gia nữa.
-"Lương Loan ở đâu?"
Ngô Tà nhớ Lương Loan không theo người Uông gia vào Thanh Đồng Môn, liền hỏi.
-"Lúc Hải Khách đi, thì cũng dẫn cô ta theo luôn, nói là lỡ như Uông gia có quỷ kế, thì cô ta là con tin."
Ngô Tà gật đầu, cậu của lúc này, cũng không có suy nghĩ thương hoa tiếc ngọc gì hết. Lương Loan nếu có thể thành thật nghe lời, thì giữ lại một mạng của cô ta. Nếu dám chống đối đến cùng, tất nhiên giết không tha. Cậu không muốn vì mình nhất thời nhân từ, mà hại người thân cận.
-"Đi thôi, Bàn Tử, đi xem sao."
Chương 879: Hết Lòng Lo Lắng
Khi Ngô Tà và Bàn Tử đến chỗ trống trước Thanh Đồng Môn, phát hiện chỗ này trống không, ngay cả thi thể của người Uông gia cũng không thấy tung tích.
-"Bàn Tử, đây là chuyện gì?"
Ngô Tà mặt âm trầm hỏi Bàn Tử.
Bàn Tử cũng không ngờ sẽ như thế này.
-"Thiên Chân, cậu bình tĩnh chút, Tiểu Ca sẽ không sao đâu."
Mười mấy hai chục người sống sờ sờ, đã biến mất không tung tích, Ngô Tà tất nhiên không dễ dàng bỏ qua.
Cậu bước nhanh đến trước Thanh Đồng Môn, lấy quỷ tỷ trong người ra đặt lên cửa.
Lần đầu tiên Bàn Tử nhìn thấy cách dùng bảo bối này, không khỏi mở to mắt nhìn quỷ tỷ giá trị liên thành, giống như sợ bảo bối này có chân chạy mất vậy.
Nhưng họ chờ một lúc, cửa kia vẫn không mở ra chút nào, Bàn Tử nghỉ hoặc.
-"Thiên Chân, đồ này của cậu đừng nói là giả nha, sao không có tác dụng vậy."
Ngô Tà nghe lời này, trong lòng cả kinh.
-"Không lẽ quỷ tỷ bị Tiểu Ca đánh tráo, hắn sớm đã mở cửa vào?"
Cậu đặt quỷ tỷ vào trong mắt, cẩn thận quan sát, quả nhiên phát hiện có chỗ không đúng.
Vì phân biệt thật giả, cậu từng lén ghi một cái kí hiệu nhỏ khó mà nhận ra, chuyện này ngay cả Tiểu Ca cũng không nói. Không ngờ, lần này có công dụng. Cái quỷ tỷ này gần như có thể giả mạo đồ thật, quả nhiên không có kí hiệu kia.
-"Muộn Du Bình, đồ khốn kiếp."
Ngô Tà tức giận lớn tiếng mắng Tiểu Ca, cha già rời đi, tuy cậu đau khổ, nhưng là chuyện trong dự liệu, vẫn có thể chấp nhận được.
Nhưng nếu Tiểu Ca và bọn Tiểu Hoa Hạt Tử xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, cậu sẽ không tha thứ cho bản thân.
Bàn Tử thấy tình hình này, liền biết Tiểu Ca e là chẳng khác gì tìm chết.
-"Thiên Chân, cậu bớt giận. Cũng không phải lần đầu tiên Tiểu Ca vào Thanh Đồng Môn, hắn chắc chắn còn rành tình hình bên trong hơn người Uông gia, sẽ không có chuyện gì đâu."
Ngô Tà cũng cảm thấy bọn Tiểu Ca sẽ không có chuyện gì, nhưng phàm là chuyện không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất. Lỡ như đám người Uông gia không chết, lỡ như họ vẫn còn sức chiến đấu, lỡ như Uông gia vẫn còn âm mưu quỷ kế khác...
Ngô Tà dùng sức gõ lên Thanh Đồng Môn, miệng không ngừng gọi biệt danh của Tiểu Ca:
-"Bình Tử thúi, Bình Tử nát, nếu anh dám xảy ra chút sai sót nào, tiểu gia tôi tuyệt đối không tha cho anh. Tức chết tôi rồi."
Bàn Tử biết lo lắng và sợ hãi của Ngô Tà, cho nên ngay từ đầu cũng không khuyên cậu, để cậu xả giận cho đã. Bằng không, ải Chu Mục Vương còn chưa vượt qua được, ải của Tiểu Ca và bọn Tiểu Hoa Hạt Tử sẽ trở thành sợi rơm cuối cùng đè gãy lưng con lạc đà.
Ngô Tà la mệt rồi, đặt mông ngồi trước Thanh Đồng Môn, khóc nức nở.
Bàn Tử thấy thế, trong lòng cũng khó chịu theo, tất nhiên không có khoanh tay nhìn. Hắn cũng ngồi xuống theo Ngô Tà, lấy trong túi ra một xắp khăn nhàu nhĩ, đưa cho Ngô Tà.
-"Thiên Chân, Tiểu Ca không nỡ bỏ lại mình cậu đâu. Hắn chắc chắn sẽ bình an vô sự quay lại tìm cậu mà."
Hắn biết, cảm xúc sụp đổ này của Ngô Tà, cũng không hoàn toàn là vì Tiểu Ca mất tích, điều quan trọng nằm ở chỗ hành động vĩ đại của Chu Mục Vương muốn cùng người Uông gia đồng quy vô tận.
Đường đường là Thiên Tử Đại Chu, vì con trai mình yêu thương, bằng lòng vùi thân với một đám thứ dân trong Thanh Đồng Môn, tình cha sâu nặng là thứ mà Ngô Tà khó mà gánh nổi. Nếu không, cậu cũng sẽ không ngất đi tại chỗ.
Mà Tiểu Ca sở dĩ bằng lòng mạo hiểm dẫn người vào Thanh Đồng Môn, chẳng qua là muốn thay Ngô Tà hôn mê không tỉnh tận một phần bổn phận nên có của người làm con cháu.
Tâm tư của Tiểu Ca, sao Ngô Tà không đoán ra được. Nhưng cậu vừa đau lòng cho cha, vừa không muốn để Tiểu Ca đi mạo hiểm.
-"Hai người các cậu là oan gia mà, đúng là không để người ta bớt lo!"
Câu cuối mà Bàn Tử nói. Hắn với hai người này, thì đúng là hết lòng lo lắng!
Chương 880: Âm Dương Cách Biệt
Ngay lúc Ngô Tà khóc đến buồn ngủ, thì cửa lớn Thanh Đồng từ từ mở ra từ bên trong.
Bàn Tử phản ứng đầu tiên, hắn trở mình đứng lên, rồi túm cánh tay Ngô Tà, kéo đứng lên, miệng còn kích động kêu lên:
-"Thiên Chân, cậu xem, cửa mở rồi."
Ngô Tà nghe câu này, đại não hỗn độn lập tức tỉnh táo.
-"Tiểu Ca, Tiểu Hoa, Hạt Tử, là các cậu sao?"
Ngô Tà lớn tiếng kêu tên họ, người cũng vội vã chạy vào trong cửa. Đụng trúng cái ôm quen thuộc, cậu ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy nụ cười của Tiểu Ca.
Trong nháy mắt, sợ hãi lo lắng vừa rồi hoàn toàn hóa thành kinh hỉ đan xen, Ngô Tà dùng sức ôm lấy cổ Tiểu Ca, vừa khóc vừa cười:
-"Tiểu Ca, sao giờ anh mới ra, tôi đợi anh lâu lắm."
Tiểu Ca dùng tay vỗ nhẹ sau lưng cậu, vỗ về cảm xúc của cậu, nhẹ giọng dỗ người:
-"Tiểu Tà, xin lỗi."
Bàn Tử thấy Tiểu Ca bình an xuất hiện, tảng đá lớn trong lòng cũng được đặt xuống, biết điều mà không bước lên làm phiền hai người, mà chào hỏi với Tiểu Hoa và Hạt Tử bước ra sau:
-"Hoa Nhi gia, Hắc gia, các cậu ra rồi. Nếu không thấy các cậu ra, thì Thiên Chân sẽ khóc đến khàn cả giọng mới chịu ngừng."
Sắc mặt Tiểu Hoa và Hạt Tử đều không tốt cho lắm. Tiểu Hoa nhìn Bàn Tử, muốn nói lại thôi, sau đó thì kéo Bàn Tử sang một bên, nhỏ giọng hỏi hắn:
-"Các cậu sao lại đến đây?"
-"Tìm các cậu đó. Thiên Chân không yên tâm về các cậu, cứ đòi đến đón các cậu quay lại."
Tiểu Hoa lo lắng nhìn về phía Ngô Tà, khẽ nói:
-"Tiểu Tà vẫn thiếu kiên nhẫn như vậy."
Hạt Tử lại nói:
-"Hắn là quan tâm tắc loạn, chứ không phải thiếu kiên nhẫn."
Dù sao bên trong, có hai người thân của cậu.
Tiểu Hoa hình như rất mệt mỏi, chỉ chán nản nhìn Hạt Tử, không so đo với hắn.
Bàn Tử lại hỏi chuyện bên trong, Tiểu Hoa thấp giọng:
-"Lúc chúng tôi vào, bên trong hỗn loạn, do đó mà xử lí rất lâu."
Hắn không nói rõ, nhưng Bàn Tử lập tức hiểu.
Hắn là người từng thấy sức mạnh long phượng, tất nhiên hiểu, sức mạnh long phượng sinh ra cú nổ mạnh, đến cùng sẽ đáng sợ ra sao.
Nếu không phải Thanh Đồng Môn chắc chắn, sợ là cũng bị nổ tung rồi. Dưới tình huống như vậy, nói bên trong hỗn loạn, đều là nói giảm nói nhẹ thôi. Chính xác mà nói, hẳn là máu thịt bay tứ tung, cốt nhục khó phân.
-"Vậy Đại Vương ông ấy..."
Nếu là tình hình này, thân là trung tâm cú nổ, há chẳng phải ngay cả xương cốt cũng không đầy đủ được.
Hạt Tử lại nói:
-"May là, có một gốc cây đại thụ kì quái che cho Đại Vương, ông ấy... nói một cách tương đối thì, cũng coi như diện mạo nguyên vẹn."
Bàn Tử biết sự tồn tại của cây chung cực, nhưng lúc đó cây chưa lớn như giờ, chắc hẳn mấy ngàn năm qua, cây nhỏ cũng cao lớn rồi đi.
-"Là cây chung cực, trước đây tôi hay chê hắn xấu, không ngờ, mấy ngàn năm qua, cây xấu này thế mà thành tinh rồi, còn biết làm người tốt việc tốt. Bất quá, Bàn gia tôi rất biết ơn hắn. Như này, trong lòng Tiểu Thiên Chân cũng dễ chịu hơn."
Hạt Tử hiếu kì:
-"Hóa ra cái cây này còn có cái tên kì lạ này, ai đặt thế, nghe kém sang thật sự."
-"Đương nhiên là thiết tam giác chúng tôi đặt rồi."
Bàn Tử lại nhớ ra một chuyện.
-"Đám người Uông gia thì sao."
Tiểu Hoa nghĩ lại còn rùng mình nói:
-"Địa ngục trần gian."
Lúc ba người đang nói thầm một bên, Tiểu Ca đã ôm Ngô Tà đi vào trong cửa. Cậu dù sao cũng phải đi gặp cha già lần cuối, sau này mới thật sự là âm dương cách biệt.
...
2025.08.18
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro