Khu điều trị nội trú
Ba người im lặng nhìn chằm chằm vào cái màn hình toàn là hột é.
Mẹ nó chắc không phải Tiểu Ca chơi cậu đấy chứ, sao lại không có cái gì hết vậy.
Bàn Tử chán nản nhìn qua:
"Hai mươi phút trôi qua rồi, sao không có con khỉ biển gì hết vậy"
"Không"
"Không được bỏ qua bất cứ manh mối nào" Chú Ba vừa nhìn chằm chằm vừa nói, nhìn đến nỗi mắt ông cũng muốn rớt ra luôn rồi.
Băng chạy được thêm 10 phút thì hết.Bàn Tử ngán ngẩm đứng lên thay băng" Hai người nghe này,nếu cuộn băng này vẫn trống,Bàn Gia này sẽ cắn người đấy" đừng có đùa với lão béo ta đấy.
Thuần phục thay xong cuộn thứ hai, Bàn Tử bỗng nhiên chồm sát lại màn hình mà nhìn.
"Ây ây, anh làm gì vậy?' Ngô Tà từ đằng sau hỏi, tên béo chết tiệt này che hết cái màn hình rồi.
"Chẳng may trong phần nhiễu trắng này có chữ, mật mã, hay ám hiệu gì đó thì sao"
"Có lý" sao cậu không nghĩ ra nhỉ, Tiểu Ca không bao giờ làm những điều dư thừa cả. Chắc chắn là có huyền cơ.
Thế là ba người lại chụm đầu banh mắt ra xem huyền cơ.
Lại chờ lại chờ, con mẹ nó 10' trôi qua rồi, sao không có cái mẹ gì hết vậy.
"Xoẹt... xoẹt"màn hình vẫn nhiễu trắng.
Xọet... xoẹt... xoẹt ...xoẹt ...tạch, bỗng xuất hiện một cô gái mặt kê sát màn hình.
Mặt ba người và mặt cô gái cách nhau chỉ có vài cm, hỏi sao hồn vía không bay hết lên đọt chuối chứ.
Tiểu Ca, tôi thề khi bắt anh về phải mạnh tay giáo huấn mới được.
Khung cảnh trong băng video hình như được quay ở một cái hầm ngầm, không khí tối đen lại u ám. Chỉ có một ngọn đèn nhỏ bên kia tường, đủ để soi rõ mặt cô ta. Trong phòng bày biện khá đủ thứ, có giường có tủ, có gương để bàn, có lược, thêm một cái hộp nhỏ nhỏ để đựng mĩ phẩm thời xưa mà các cô hay mang theo. Cô ta ngồi trên cái ghế trước gương.
Lại vươn tay kê chỉnh cái camera cho đàng hoàng, sau đó từ từ chải mái tóc đen nhánh của mình trước gương. Nói thật thì cậu có hơi rén một tẹo, ai đời lại đi quay một người đang chải đầu, chải quài chải quài, chải mà tóc muốn theo lược bay hết xuống đất vậy, Ngô Tà thấy mà mệt giùm luôn. Cô ấy giống như yêu thích bộ tóc của mình lắm, chăm sóc tỉ mỉ kĩ càng vô cùng, bộ tóc này cũng có gì lạ đâu, đẹp thì cũng đẹp nhưng mà cũng không khác biệt gì mấy cô nương cậu hay thấy ngoài đường, chỉ là tóc có hơi dài.
"Là cô ấy"Ngô Tam Tỉnh hét lên, bọn Ngô Tà Bàn Tử quay lại nhìn.
"Là Hoắc Linh" Đùng, sấm sét nổ giữa trời quang.
"Hoắc Linh của đội khảo cổ Tây Sa 19 năm trước?"cậu vội vàng quay lại nhìn kĩ hơn, cô ấy vẫn đang chải đầu bỗng ngước lên nhìn cậu, rồi lại cười duyên như ngại ngùng, cậu thấy hơi sợ rồi nha.
"Cô Hoắc Linh này, bị bệnh tâm thần à?" Bàn Tử chêm thêm một câu, công nhận nhờ Bàn Tử luôn nói mấy câu giỡn vào những lúc nghiêm túc này mới làm cho Ngô Tà cậu không vì sợ hãi mà xỉu ngang.
Bỗng chú Ba bấm nút quay lại rồi dừng ngay chính diện mặt của Hoắc Linh.
Chú Ba run run rẩy rẩy quay sang nói với cậu:"Lấy bức ảnh chụp chung ở Tây Sa cho chú."
Ngô Tà vội vàng lục túi lấy bức ảnh ra, chú ba cầm rồi so sánh.
"Năm 1985 bọn chú đến Tây Sa, băng video là năm 1997." Ngô Tà mới chợt ngộ ra.
"Mười hai năm trôi qua, cô ấy không già đi chút nào" sự quỷ dị bao trùm căn phòng, cậu lặng lẽ ngồi phịch xuống ghế.
"Bây giờ phân tích nhé, Tiểu Ca gửi hai cuộn băng video đến,một cuộn trống, cuộn còn lại Hoắc Linh đang chải đầu" Bàn Tử chốt hạ câu cuối, rồi nhìn cậu.
Chú Ba im lặng một chút rồi tắt video đi, cũng ngồi xuống kế cậu"Ngô Tà, cháu đừng điều tra nữa. Cháu cứ coi như không nhận được cuộn băng video này. Cháu bỏ vụ này đi"
"Chuyện gì chú cũng cho cháu biết đoạn đầu, sau đó bảo cháu đừng điều tra nữa. Có phải tiếp theo đến lượt chú mất tích đúng không" Ngô Tà đứng phắt dậy mà gằn từng chữ hỏi.
"Chú không cho cháu điều tra..."
"Là vì muốn tốt cho cháu..."
"Là vì muốn tốt cho cháu." ha, lại là cái bài này, cậu muốn học thuộc tới nơi rồi.
"Bà nội bảo chú lấy vợ, cũng là vì muốn tốt cho chú. Chú có nghe không?"Cậu hỏi ngươc lại. Chú Ba lúc này chỉ muốn một chưởng đập chết thằng cháu đít nhôm của mình mà thôi, nó thế mà dám vặn ngược lại mình.Ngô Tam Tỉnh thở dài:
"Đây là hai chuyện khác nhau. Cháu hãy nghĩ đi, đưa cho cháu băng video, rõ ràng là muốn dụ cháu cắn câu. Nếu cháu đi điều tra, thì sẽ trúng kế đấy"
"Tiểu Ca sẽ hại cháu sao?" trên đời này nếu ai ai cũng phản bội cháu, chỉ duy nhất một mình Tiểu Ca anh ấy không bao giờ hại hay phản bội cháu đâu, à và cả Bàn Tử nữa.
"Không điều tra làm sao biết được chú còn chuyện gì giấu cháu?"Cậu mệt mỏi mà nói.
"Chú giấu cháu cái gì"Ngô Tam Tỉnh ông đây cũng sắp tức chết rồi.
"reng...reng" đang căng thẳng thì tiếng điện thoại từ túi cậu vang lên.
"Được, chú đợi một lát" Cậu lấy điện thoại ra nhìn, số lạ?, Ngô Tà phân vân một hồi cuối cùng cũng bắt máy.
"Ở chỗ tôi còn có băng ghi hình,liên quan đến anh.Nếu muốn xem thì gặp nhau ở Hàng Châu. Tít" Đầu bên kia vang lên một giọng nói quen thuộc, tính nết vẫn kém như lúc đầu, chưa gì đã cúp rồi, đầu cậu nảy số liên hồi.
"Tôi đã nói là tôi không có tiền rồi. Đừng gọi điện thoại nữa được không? Tôi cúp máy đây" Ngô Tà nói với tiếng tít tít bên kia điện thoại rồi giả bộ cúp máy. Hờ, mình cũng sắp bằng lão cáo già đó rồi. Cậu cất điện thoại đi rồi ngồi xuống.
Chú Ba vẫn đang nhìn chằm chằm cậu"Ai đấy?"
"Người bán nhà, một ngày gọi mấy chục cuộc"Cậu chán nản mà nói, diễn xuất y chang tên Muộn Du Bình kia.
"Người bán nhà?" Chú Ba nghi hoặc
"Cháu cũng không còn nhỏ nữa, phải chuyển sang căn nhà lớn hơn, có nhà rồi mới dễ lấy vợ." khỏi, tôi có ở chỗ thấp bé nhỏ nhỏ xó xỉnh nào đi nữa, tên mặt than kia cũng sẽ ở với tôi.
Ngô Tà cười mỉm "Nửa đời sau của cháu cũng giống chú, ế lòi mắt ra." Thật ra thì có mình chú thôi, cháu có bạn trai mà, mặc dù tên kia hơi muộn tao, cơ mà cháu chịu được.
"Hầy dà, trước đây cháu bôn ba khắp nơi mà vẫn bình an vô sự, coi như mạng cháu lớn. Cháu có thể sống tới bây giờ , là do bên cạnh cháu có quý nhân bảo vệ" Bàn Tử nghe vậy bèn vỗ ngực, không có ai nói anh đâu anh hai à.
Chết tiệt tự dưng cậu lại nhớ Tiểu Ca rồi, không biết bây giờ tên đó đang ở đâu nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro