Cuộc gọi báo thức số 30
Thee đã sắp xếp để Peach chuyển đến khu vực VIP - một dãy phòng bệnh sang trọng, nơi mà ngay cả khu vực của người nhà cũng được thiết kế xa hoa như dành cho hoàng gia. Trong phòng có một quầy bar nhỏ, một vách ngăn riêng tư cho bệnh nhân, một phòng khách với ghế sofa sang trọng, một chiếc giường nhỏ gọn để nghỉ qua đêm và các thiết bị giải trí có vẻ hơi thừa thãi cho việc nghỉ lại một đêm. Tất cả những thứ này có thực sự cần thiết không? Chàng nhiếp ảnh gia chỉ ở lại thêm một đêm nữa thôi mà.
Tuy nhiên, Peach vẫn giữ im lặng và để cho tên trùm mafia làm theo ý mình. Thee kiểm tra căn phòng một lượt cho đến khi hài lòng rằng mọi thứ đã đâu vào đấy. Sau khi họ cùng ăn trưa, vị Chủ tịch bận rộn phải rời đi nhưng cũng không quên kéo theo cậu người mẫu trẻ phải đi cùng hắn ta.
Kin càu nhàu nhưng cuối cùng cũng phải làm theo, lê bước như một đứa trẻ bị ép rời khỏi sân chơi yêu thích của mình.
Khi sự yên bình và tĩnh lặng bao trùm căn phòng, Peach nghĩ rằng cuối cùng thì mình cũng đã có thể ngủ được rồi. Nhưng dù có cố gắng thư giãn đến đâu, cơn buồn ngủ vẫn không đến, anh chỉ có thể nằm ngửa và nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Trong sự tĩnh lặng, giọng nói của Khun Thee vang vọng trong tâm trí Peach - vững vàng và nghiêm túc, không hề có chút tán tỉnh nào. Nhưng những lời nói tưởng chừng như đơn giản đó lại khiến trái tim anh đập thình thịch như máy khoan, máu nóng dồn lên khiến chàng nhiếp ảnh gia chắc chắn rằng mặt mình đã đỏ lựng lên rồi.
Cái quái gì thế này? Rõ ràng Peach là trai thẳng, thẳng như một chiếc thước kẻ! Từ trước đến giờ anh chỉ hẹn hò với phụ nữ, tại sao lại có thể bị một ông trùm mafia cao lớn như thế làm cho dao động được?
Rên rỉ vì thất vọng, Peach kéo chăn qua đầu, hét vào đó để giải tỏa áp lực đang tích tụ trong lồng ngực. Đến tận bây giờ, anh vẫn không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Tại sao tên thủ lĩnh mafia hung dữ, đáng sợ - người đã say đắm cậu người mẫu xinh đẹp lại đột nhiên chuyển sự chú ý sang anh vậy?
Peach không ngốc. Ngay cả khi trái tim thỉnh thoảng cố gắng trốn tránh thực tế thì anh vẫn không thể lờ đi sự thay đổi xảy ra sau khi Thee tuyên bố đã kết thúc với Aran. Bất kể anh có cố gắng thuyết phục bản thân rằng mình đang suy nghĩ quá nhiều nhưng vẫn không thể phủ nhận những dấu hiệu đó. Đặc biệt là gần đây, nhũng hành động của Thee đã trở nên quá rõ ràng đến mức Peach không thể cố tình lảng tránh nó đi nữa.
Anh nhắm mắt lại, quyết tâm gạt bỏ những suy nghĩ hỗn loạn và ép mình phải nghỉ ngơi thật nhiều nhưng chợt lại có tiếng gõ cửa vang lên. Peach mở mắt ra và thấy em gái mình bước vào, trông như sắp khóc, vì thế anh khẽ gọi tên cô nhóc và dang rộng hai tay.
Đôi mắt Plub ngấn lệ, đôi môi run rẩy lao nhanh vào vòng tay Peach. Đôi tay gầy của cô bé ôm chặt lấy anh trai trong khi những giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống thấm qua chiếc áo bệnh nhân mỏng manh, làm làn da Peach bỏng rát như một sự trừng phạt.
"Mọi chuyện đã ổn rồi, bé cưng à. Đừng khóc nữa. Anh ổn mà, anh rất khỏe, thấy không?" Peach hôn lên trán và nhẹ nhàng xoa đôi vai mảnh khảnh của em gái. Anh thì thầm những lời an ủi hết lần này đến lần khác cho đến khi tiếng nức nở lắng xuống và cô nhóc từ từ nới lỏng tay mình.
Mắt và mũi Plub đỏ ửng lên vì khóc, cô bĩu môi lùi lại, trông vẫn rất tức giận. Peach ôm lấy má cô bé, vuốt ve và nở một nụ cười nhỏ xin lỗi.
"Xin lỗi vì đã làm em lo lắng. Anh hứa lần sau sẽ cẩn thận hơn." Ngón tay Peach nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt còn vương trên má Plub. "Đừng khóc nữa, được không? Mắt em sưng lên rồi này. Đều là lỗi của anh cả! Anh thề lần sau sẽ cẩn thận hơn, không làm việc quá sức nữa."
"Tốt hơn hết là anh nên làm như vậy!" cô thở hổn hển, nheo mắt lại như thể đã sẵn sàng để mắng anh một trận. Peach nhanh chóng gật đầu một cách trịnh trọng, vẻ mặt của anh đủ nghiêm túc để xoa dịu mối lo lắng của em gái.
Plub thở dài một tiếng miễn cưỡng, cô bỏ đi vẻ giận dữ rồi tiến lại gần hơn. Nhưng khi những ngón tay nhẹ nhàng chạm lên vết bầm tím trên má anh trai thì sự tức giận lại bốc lên trong mắt cô.
"Tại sao tên đó lại đấm anh?" cô càu nhàu, má phồng lên vì bực bội. "Và anh ký hợp đồng với cái loại vô dụng nào vậy? Sao họ có thể để một tên điên xông vào studio và đánh người không cần suy nghĩ như thế được?"
"Giám đốc không phải là nhân viên bảo vệ, Plub. Ngài ấy không thể trông chừng anh cả ngày được." Anh cười khúc khích, nghịch ngợm xoa tóc cô. "Thôi nào, đừng hờn dỗi nữa. Em mang cho anh món ngon gì thế?"
Chỉ cần thêm vài lời trêu chọc nữa là cơn bực tức của Plub đã tan biến. Cô háo hức lục túi và lấy ra một đống đồ ăn vặt cho anh trai. Peach suýt nữa thì quỳ xuống vì biết ơn, bữa ăn trưa nhạt nhẽo của bệnh viện như muốn giết chết anh. Peach không yêu cầu bất kỳ chế độ ăn kiêng nghiêm ngặt nào, nhưng "lành mạnh" dường như là tiêu chuẩn của bệnh viện, tạo nên cơn ác mộng cho một người thích ăn thịt hơn rau như anh.
Không lãng phí thêm thời gian, Peach lập tức bóc ngay một gói snack vị phô mai, hương vị mặn mà bùng nổ trong khoang miệng mang cảm giác hạnh phúc ngay tức khắc. Nhưng khi những suy nghĩ trước đó quay trở lại, cùng với một thoáng lo lắng bất an, Peach không thể thưởng thức gói snack như bình thường được nữa.
"Nếu anh nói rằng có thể... anh đã thích một ai đó, em có ý kiến gì không?"
Giọng Peach nhỏ dần, câu hỏi vuột khỏi miệng trước khi kịp phanh lại. Anh giật mình xấu hổ, còn Plub thì mở to mắt vì phấn khích. Cô nhóc bật dậy khỏi mép giường, vẻ mặt rạng rỡ như thể vừa trúng giải độc đắc.
"Ai? Ở đâu? Khi nào? Nói đi! Anh đang thích ai?" cô bắn ra hàng loạt câu hỏi dồn dập, nắm chặt cánh tay anh trai và lắc nó với sức mạnh đáng ngạc nhiên so với vóc người nhỏ nhắn của mình. "Khoan đã, có phải là Mim không? Tình cũ không rủ cũng tới sao? Nhưng em không thích chị ta! Chị ta đã làm tan nát trái tim anh trai em, anh không thể quay lại với chị ấy được!"
"Không phải Mim!" Peach lẩm bẩm, cảm thấy mặt mình càng lúc càng nóng lên.
Nhưng Plub không định buông tha. "Không phải Mim thì là ai? Có phải là người mẫu mới từ buổi chụp hình trước của anh không? Nhưng trông cô ấy hơi đáng sợ."
“Cũng không phải là cô ấy."
"Hmm..." Cô nhóc cau mày, bắt đầu suy ngẫm một cách nghiêm túc. “Còn cô gái nào khác trong team của anh mà em không biết không? Hay là... công ty Shohei đã tuyển thêm nhân viên mới ngoài Mim?"
Peach há miệng như thể định nói gì đó nhưng lại ngậm chặt vào, hẳn là không biết nói gì. Anh ngồi đó, bồn chồn, cố gắng tìm cách ghép các từ lại thành một câu mạch lạc. Phải mất một lúc lâu anh mới lẩm bẩm:
"Không... không phải con gái."
Anh đưa tay lên che mặt như thể điều đó có thể bảo vệ mình khỏi cơn lốc cảm xúc đang trào dâng trong lòng. Má Peach nóng bừng lên, và trong một khoảnh khắc, anh nghĩ rằng mình suýt khóc - không phải vì buồn, mà là vì xấu hổ quá.
Peach chưa bao giờ giấu em gái mình bất cứ điều gì trong chuyện tình cảm. Mọi cô gái anh từng hẹn hò Plub đều biết, không có bí mật, không hề xấu hổ. Nhưng lần này... lần này cảm giác thật khác lạ - mãnh liệt hơn, không chắc chắn hơn.
Có lẽ vì người ấy là đàn ông.
Plub đông cứng như tượng, miệng há hốc, mắt trợn to như thể chúng sắp bật ra khỏi đầu. Cô ngậm chặt miệng lại một giây sau đó, đưa cả hai tay lên che miệng như thể đang cố gắng kìm nén tiếng hét xấu hổ. Sau vài giây cố gắng lấy lại bình tĩnh, Plub hắng giọng, nghiêng người về phía trước với đôi mắt híp lại đầy nguy hiểm và khẽ thì thầm:
"Peach... anh thích con trai à?"
"Không!" Peach hét lên, đỏ bừng từ cổ đến tai. "Anh chỉ... nghĩ rằng có thể có ai đó... đang tán tỉnh mình. Chỉ vậy thôi! Anh không thích ai cả."
"Nếu chỉ là người ta tán tỉnh thì anh có thể phớt lờ được mà?" Plub trêu chọc, nở nụ cười ranh mãnh và đôi mắt lấp lánh vẻ tinh nghịch.
"Anh đã lờ nó đi rồi." Peach lẩm bẩm, sự lúng túng khiến giọng anh càng ngày càng nhỏ đi. "Chỉ là... hình như... anh cảm thấy có điều gì đó..."
Mắt của Plub mở to hơn nữa, sáng lên vì tò mò. Cô nắm lấy cánh tay anh, lắc nó một cách phấn khích như đứa trẻ đang năn nỉ xin kẹo. "Ai?! Ai đã khiến anh trai em lạ lùng thế này? Nói mau!" Cô càng ép, khuôn mặt Peach càng nóng bừng. Trước khi để mình lún sâu hơn vào cuộc trò chuyện xấu hổ này, anh kéo chăn qua đầu và trốn vào trong như một cái kén khổng lồ.
Và cứ như thế, cuộc trò chuyện đã kết thúc.
"Ai cơ?! Nói đi!" Plub nài nỉ, vẫn còn đang phấn khích. Đôi mắt lấp lánh, nụ cười hưng phấn như thể cô đang bị cuốn vào đoạn cao trào nhất của cuốn tiểu thuyết yêu thích.
"Ai là người khiến anh trai em bối rối thế? Em tò mò muốn biết quá!"
"Cẩn thận cái miệng của em." Peach thò đầu ra khỏi chăn và khẽ búng trán cô. Lồng ngực vẫn còn nghẹn lại khó chịu. "Em... không ghét anh, đúng không?"
Plub chớp mắt, vẻ bối rối thoáng qua trên khuôn mặt cô. Nhưng Peach không thể nhìn thẳng vào mắt em gái. Anh cúi đầu xuống và nhận thấy ngón tay mình đang hơi run rẩy.
Peach chưa bao giờ phán xét ai vì người họ yêu nhưng trước đây anh chưa bao giờ thích một chàng trai nào. Chỉ riêng suy nghĩ đó thôi cũng giống như bước vào một vùng đất lạ lẫm, xa rời sự an toàn quen thuộc bấy lâu nay. Thật là cô đơn.
Không gian mà anh luôn nghĩ là an toàn giờ đây lại trở nên trống rỗng.
"Tại sao em lại ghét anh chứ, Peach?" Plub nhẹ nhàng nói, đưa tay ra nắm lấy tay anh trai, siết chặt để trấn an. "Anh rất tuyệt vời. Anh luôn là người anh trai tuyệt vời nhất mà bất kỳ ai cũng đều mong muốn - anh đã làm mọi thứ vì em. Anh là nhiếp ảnh gia tài năng nhất mà em biết và anh luôn là người hùng của em." Ánh mắt cô kiên định, ấm áp thật lòng và tỏa sáng tình yêu vô điều kiện. Ngực Peach lại thắt lại, nhưng lần này là vì một điều gì đó nhẹ nhõm hơn - lòng biết ơn. Một nụ cười nở trên môi khi anh kéo cô em gái yêu quý vào một cái ôm, giữ chặt như thể không bao giờ muốn buông tay.
"Cảm ơn em!" Peach đáp lại với nụ cười rạng rỡ.
Plub cũng ôm lại anh trai một cách nồng nhiệt.
"Anh không cần phải cảm ơn em đâu, đồ ngốc. Em rất vui vì được làm em gái của anh." Một lúc sau, cô ngả người ra, đôi mắt nheo lại một cách tinh nghịch và nụ cười lém lỉnh lại trở về đúng vị trí. "Nhưng, vì chúng ta đều yêu thương và trung thực với nhau... nên đã đến lúc phải thú nhận. Ai khiến anh bối rối thế? Em có biết anh ta không?"
Peach nhìn đi chỗ khác, má anh lại nóng bừng lên. "Ừ. Có lẽ... em cũng biết."
"Em có biết anh ta?!" Plub mở to mắt, nhảy cẫng lên vì phấn khích. "Anh ta là ai? Nào, mau nói cho em biết đi!"
Peach nhích người đến mép giường, tuyệt vọng muốn thoát khỏi sự nhiệt tình bừng bừng của em gái. Khi trông cô nhóc có vẻ sẵn sàng trèo lên giường, anh nhanh chóng giơ tay đầu hàng.
"Anh sẽ nói cho em biết khi anh chắc chắn, được không?" Peach xoa đầu em gái một cách tinh nghịch và nhẹ nhàng đẩy cô ra.
Plub bĩu môi nhưng vẫn miễn cưỡng lùi lại.
"Được thôi... Em sẽ đợi!" cô càu nhàu, dù không hài lòng nhưng vẫn sẵn sàng cho anh trai không gian riêng. Sau đó, biểu cảm của cô chuyển sang nghiêm túc hơn, giọng nói kiên định và chân thành: "Trước tiên hãy nói cho em biết, anh ta có tốt với anh không?"
Peach sững người, chậm rãi nhớ về những ký ức đã qua - những cuộc gặp gỡ ngắn ngủi, đầy cảm xúc, sự căng thẳng từng khiến anh ngạt thở dần bị thay thế bởi cảm giác yên tâm, thoải mái kỳ lạ.
Anh cũng nhớ lại lời xin lỗi chân thành ngày ấy. Ngay cả khi tim đập thình thịch vì lo lắng thì anh vẫn mỉm cười trong suốt thời gian đó, giả vờ rằng mọi thứ đều ổn như anh thường hay làm.
Nhưng rồi... khoảnh khắc khi cánh cửa phòng bệnh mở ra và tên mafia bước vào. Lần đầu tiên, Peach cảm thấy sự cảnh giác của mình được buông bỏ hoàn toàn. Trong khoảnh khắc đó, câu nói "Mọi chuyện sẽ ổn thôi!" không còn giống như một lời trấn an sáo rỗng nữa. Và cách hắn nhìn anh - vững vàng, chăm chú, như thể Peach là người đáng được chăm sóc...
"...Ừ!" Peach nhẹ nhàng thừa nhận, anh cười dịu dàng. "Người ấy đối xử với anh rất tốt. Đôi khi hơi kỳ lạ, nhưng... người ấy thực sự tử tế."
Plub mỉm cười nhẹ nhõm, cuối cùng cũng buông bỏ được nỗi lo lắng của mình. "Không biết anh ta là ai, nhưng nếu anh ta có thể khiến anh cười như vậy thì em không có ý kiến gì hết."
Peach thở dài, run rẩy như thể đã trút được gánh nặng ra khỏi lồng ngực. "Anh chưa từng thích người con trai nào cả." anh lặng lẽ thừa nhận. "Nhưng... ở bên cạnh người ấy, anh có cảm giác... đúng người. Lần đầu tiên, anh cảm thấy mọi thứ rồi sẽ ổn thôi... như thể cuối cùng cũng có thể thở được bình thường vậy."
"Chẳng phải đó là một điều tốt sao?" Plub nghiêng đầu, lông mày nhíu lại suy tư. "Có lẽ chỉ là vì trước đây anh chưa từng cảm thấy thế này. Nhưng nếu anh ta là một chàng trai tốt, nếu ở bên anh ấy khiến mọi thứ trở nên đúng đắn, và nếu anh ấy có thể khiến anh mỉm cười như thế... thì mạo hiểm một lần cũng đáng giá đấy chứ!"
Peach mím chặt môi, có vẻ còn khá do dự. Plub nghiêng người vòng tay ôm nhẹ, tựa cằm lên vai anh.
"Sao anh không cho anh ấy một cơ hội?" cô nhẹ nhàng gợi ý. "Nếu anh ấy thực sự tốt như anh nghĩ, và nếu những cảm xúc của anh đang phát triển thành thứ gì đó lớn lao hơn thì đó là chẳng phải là một điều tuyệt vời sao. Ngay cả khi không thể thành đôi, ít nhất anh cũng đã cố gắng vì nó rồi. Có thể đau lòng một thời gian, nhưng thà như vậy còn hơn là không làm gì cả, phải không?" Cô dừng lại, đứng thẳng dậy đầy quyết tâm. "Và đừng lo lắng, nếu anh ta đối xử tệ với anh hay dám làm anh khóc, em sẽ xử lý anh ta."
Peach chớp mắt, sững sờ trong giây lát, rồi một tia thích thú lóe lên trong mắt anh. "Em xử lý được thật không? Khi nào em ngừng hét lên và bỏ trốn lúc nhìn thấy lũ gián thì anh mới tin em được."
Plub phồng má vờ tức giận rồi phá lên cười khiến Peach cũng cười theo. Tiếng cười của họ tràn ngập căn phòng, xua tan sự căng thẳng còn sót lại. Cuộc trò chuyện nhanh chóng chuyển sang những chủ đề nhẹ nhàng hơn, những thứ không mấy quan trọng. Nhưng ngay cả khi họ nói chuyện phiếm, những cảm xúc rối rắm trong lòng Peach cũng đã bắt đầu hình thành rõ ràng hơn.
Bây giờ, điều duy nhất anh có thể làm là hy vọng lần này mình sẽ không phải hối hận.
----------
Vậy là Peach đã dám đối diện với tình cảm của Khun Thee rồi đó, ẻm không còn chạy trốn và cố gắng chối bỏ nữa rồi ☺️
Hỏng biết tình hình mưa gió bão bùng thế nào rồi nhỉ để tôi còn public truyện ta...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro