Cuộc gọi báo thức số 33

Plub ngồi khoanh tay, bĩu môi tức giận trước nồi lẩu shabu bốc khói nghi ngút. Đối diện là hai người đàn ông, người mảnh khảnh ngồi phía trong là anh trai yêu quý của cô, còn người đàn ông cao lớn ngồi bên ngoài là người mà Plub không bao giờ nghĩ mình sẽ được diện kiến trong một nhà hàng lẩu shabu bình dân trong đời.

"Anh có muốn giải thích chuyện gì đang xảy ra không, Peach?" Plub hỏi bằng giọng sắc bén trong khi kiên quyết không đụng đũa vào bất cứ thứ gì.

Peach vẫn không buồn trả lời như thường lệ. Thay vào đó, anh nhúng một miếng thịt heo vào nước dùng đang sôi sùng sục, đảo nó vài vòng rồi đặt gọn gàng vào đĩa của em gái.

"Cố gắng bịt miệng em bằng đồ ăn hả?" Plub gắt lên, mắt nheo lại mặc dù vẫn không ngần ngại gắp miếng thịt bỏ vào miệng. "Đừng nghĩ một miếng là xong chuyện!"

Peach khẽ cười, lấy thêm thịt và rau để nhúng cho cô, thể hiện nỗ lực xoa dịu tình hình một cách rõ ràng. Trong khi đó, người đàn ông cao lớn bên cạnh anh - không ai khác ngoài Thee - đã hiểu ra và thản nhiên gọi thêm một khay thức ăn nữa, như thể núi đồ ăn hiện tại vẫn chưa đủ.

Khi họ mới bước vào nhà hàng, Thee đã khăng khăng đòi gọi hết tất cả các món ăn trong menu của quán khiến Peach phải mất đến hơn năm phút để cố gắng giải thích về khoản phí phạt khi gọi quá nhiều mà không ăn hết. Còn Thee lại không hề nao núng, nhướn mày vì cảm thấy khó hiểu, chỉ cần nói cho hắn một con số thôi mà.

Peach gần như không cưỡng lại được sự thôi thúc muốn vò đầu bứt tai vì bực bội. Vấn đề không phải là tiền bạc mà là nguyên tắc! Luật bất thành văn của những người đi ăn buffet: Nếu đã gọi món thì phải ăn hết.

Tất nhiên, anh chỉ dám giật tóc mình chứ không đời nào dám chạm vào tóc của Thee.

Plub vừa ăn vừa liếc xéo anh trai mình, rõ ràng là cô nhóc vẫn đang thúc giục anh cho mình một lý do. Peach bị kẹt giữa cảm giác tội lỗi và áp lực ngày càng tăng từ phía em gái, cuối cùng cũng chịu khuất phục và bắt đầu giải thích. Anh cẩn thận chọn từ ngữ một cách trung lập, cố gắng làm cho tình huống nghe có vẻ bớt ngượng ngùng hơn.

"Khun Thee đã chi trả toàn bộ viện phí khi anh nhập viện," Peach nói, dừng lại một chút để lấy hơi. "Vì vậy, anh nghĩ mình sẽ mời ngài ấy một bữa để cảm ơn."

Peach suýt nữa thì cắn vào lưỡi, anh chưa bao giờ nói dối em gái mình. Đương nhiên một nửa những gì anh vừa nói là sự thật, nhưng cảm giác tội lỗi đã bắt đầu len lỏi vào tâm trí Peach. Anh phải nói gì đây? Rằng tên trùm mafia ngồi bên cạnh đã bĩu môi và khăng khăng đòi đi theo? Ai mà tin được điều đó chứ?!

"Ôi trời ơi! Ngài chủ tịch hẳn là một người có trái tim nhân hậu!" Plub nở một nụ cười rạng rỡ khiến đôi mắt nheo lại thành hình trăng khuyết. Tuy nhiên, đối với người anh trai tội nghiệp, nụ cười quá đỗi ngọt ngào này còn đáng sợ hơn cả cái lườm sắc lẹm thường ngày của cô. "Nhưng một quán shabu nhỏ bình thường như thế này có vẻ không hợp khẩu vị của ngài đâu. Có lẽ chúng ta nên dành một bữa tối vào dịp khác để cảm ơn tử tế hơn nhỉ?"

(Plub vô địch! Hôm qua đuổi mafia Nhật, hôm nay đuổi mafia Nga 🤣🤣🤣)

Thee hơi nhướng mày, rõ ràng là nhận ra ý định đuổi khéo đầy tinh tế của cô nhóc, nhưng hắn có vẻ không quan tâm. Thay vào đó, người đàn ông cao lớn ngả lưng vào ghế với vẻ thản nhiên, nhấp một ngụm trà xanh như thể hắn ta chẳng bận tâm đến bất cứ điều gì trên đời. "Không sao đâu. Những thứ này được đo bằng tấm lòng, không phải bằng giá cả."

"Nhưng chắc chắn là ngài đang bận rộn nhiều việc lắm nhỉ, ngài chủ tịch. Làm sao Peach có thể mời ngài vào phút chót như vậy được?" Plub tiếp tục thúc giục mà không hề lùi bước. "Dù sao thì, tôi nghĩ tốt hơn là ngài nên quay về ngay đi. Chúng tôi không muốn làm lãng phí thời gian quý báu của ngài đâu."

"Không phí đâu. Tôi luôn có thời gian dành cho anh trai cô."

Câu trả lời bình tĩnh đó khiến Peach sặc trà, ho dữ dội đến nỗi cả quán phải quay lại nhìn. Ngược lại, Plub chết lặng tại chỗ, miệng há hốc và đôi mắt mở to dán chặt vào vị chủ tịch, người đang nghiêng người nhẹ nhàng vỗ lưng Peach như thể đó là điều tự nhiên nhất trên thế giới.

Plub nhanh chóng rút lấy một tờ giấy ăn và nhét vào tay Peach trước khi ghé sát lại thì thầm qua kẽ răng. "Peach... đây có phải... là thứ mà em đang nghĩ không?!"

Peach ấn ngón tay vào thái dương. Mọi nỗ lực của anh chưa đầy mười phút trước đã tan thành mây khói.

Anh gật đầu nhẹ cùng một tiếng thở dài cam chịu, mặc dù không nghe thấy nhưng cũng đủ để khiến Plub bùng nổ. Cô đưa tay che miệng, mắt sáng lên với tiếng hét phấn khích trong im lặng, toàn bộ khuôn mặt bừng sáng vì vui sướng.

Khi đã bình tĩnh lại, Plub hắng giọng, khuôn mặt vẫn ửng hồng nhưng biểu cảm trở nên vô cùng nghiêm túc. Cô nghiêng người về phía trước và cất giọng bằng tất cả sự chân thành của mình.

"Chủ tịch... ngài đang muốn tán tỉnh anh trai tôi à?"

Hàm dưới của Peach suýt nữa thì rơi xuống đất, anh có thể cảm thấy hơi nóng đang rần rần chạy đến bao trùm khuôn mặt mình, lan nhanh đến nỗi tai như ù đi. Anh đã quên mất việc phải ngăn Plub lại, quên mất rằng em gái là người bạo dạn trái ngược hoàn toàn với bản tính kín đáo dè dặt của mình.

Nhưng anh không ngờ cô lại bốc đồng đến thế!

"Đừng gọi tôi là chủ tịch. Chỉ cần gọi Khun Thee là được rồi.", ông trùm mafia điềm tĩnh trả lời, hoàn toàn không bận tâm đến câu hỏi thẳng thừng kia. Hắn ta trông thoải mái hơn bất kỳ lúc nào Peach từng thấy.

"Nếu mọi chuyện suôn sẻ, một ngày nào đó cô có thể gọi tôi là P' Thee đấy!"

Peach hoàn toàn buông xuôi giữa dòng suy nghĩ, bất kỳ lời bào chữa nào anh sắp đưa ra đều ngay lập tức bị xóa sạch khỏi tâm trí. Cảm giác như có ai đó vừa ném thẳng một quả lựu đạn về phía anh, sau tiếng nổ khủng khiếp chỉ còn lại tiếng ù trong tai và một khát khao muốn biến mất đến tột cùng.

Ngược lại với anh trai, Plub cúi đầu và siết chặt bàn tay, đập liên tục xuống ghế trong sự phấn khích tột độ. Một lúc sau, cô hít một hơi thật sâu và ngẩng đầu lên lần nữa, lần này biểu cảm đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại, như thể không có chuyện gì xảy ra.

Nhưng Peach không thể chịu đựng được nữa. Anh quay đầu đi, một tay đưa lên che mặt trong nỗ lực tuyệt vọng để che giấu sự xấu hổ ngày càng tăng của mình. Chàng nhiếp ảnh gia hướng nội muốn đập đầu vào tường để chấm dứt cơn ác mộng này ngay lập tức.

Peach nỗ lực giữ cho mình bận rộn, anh tập trung chăm chú vào việc nhúng thịt và rau liên tục vào nước dùng shabu. Với quyết tâm ngút trời, Peach chất thức ăn lên đĩa cho Thee và Plub, hy vọng rằng việc nhồi nhét đồ ăn có thể đánh lạc hướng hai người kia khỏi cuộc thi xem ai chớp mắt trước đầy vô lý của họ. Phải mất một lúc anh mới lấy lại được bình tĩnh, cảm thấy khuôn mặt mình đã trở lại màu sắc bình thường, Peach cuối cùng cũng dám hắng giọng và lái cuộc trò chuyện sang chủ đề khác.

"Vậy... dự án thế nào rồi?" anh hỏi ngay vấn đề mà mình đang thắc mắc mấy hôm nay. Peach đã bị cách ly khỏi điện thoại trong ba ngày, cả sếp và em gái đều tránh nhắc đến dự án hay bất kỳ thông tin nào liên quan đến công việc với anh. Có lẽ vì họ sợ anh sẽ nhảy ra khỏi giường, mở máy tính lên và bắt đầu làm việc, hoặc tệ hơn là sẽ cầm máy ảnh và đi thẳng ra khỏi cửa.

"Bộ sưu tập mùa đông đã bị hoãn lại. May mắn là bọn em vẫn chưa bắt đầu viết bài cho tạp chí nên không cần hủy hay chỉnh sửa gì cả. Hiện tại, team đang phỏng vấn người mẫu mới cho chiến dịch." Plub trả lời trong khi đang nhai thịt heo chấm sốt phô mai.

Peach mím chặt môi, cảm giác tội lỗi dâng trào trong lồng ngực. Mặc dù anh biết chuyện đi tới nước này không hoàn toàn là lỗi của mình, nhưng hậu quả quyết định của anh rõ ràng đã làm ảnh hưởng đến những người khác, và điều đó đủ để khiến anh cảm thấy bất an.

"Xin lỗi, anh đã gây rắc rối cho mọi người rồi." Peach cười yếu ớt, đôi mắt anh buồn thiu vì hối hận. Thee nhíu mày lại như muốn phủ nhận, nhưng Plub lắc đầu nhanh hơn, vẻ mặt kiên quyết.

"Không cần phải xin lỗi! Đây không phải là lỗi của anh, Peach!" Plub nhún vai rồi nở một nụ cười rạng rỡ với anh.

"Em biết dù thế nào thì anh vẫn sẽ cảm thấy khó chịu trong lòng, nhưng nghiêm túc nói lại lần nữa nhé - chuyện này không phải do anh. Em rất vui khi được bắt đầu lại, và thành thật mà nói, mọi người trong nhóm biết chuyện thì đều đồng ý rằng chúng ta nên thay người mẫu khác. Anh chàng đó thật là phiền phức, ngay cả chuyên gia trang điểm cũng phàn nàn không thể chịu nổi!"

Peach chớp mắt bối rối, cố gắng để hiểu những gì cô em gái đang nói. Theo như anh nhớ, Tawan không tệ đến mức đó chứ nhỉ... Cậu ta thuộc tuýp người ít nói và không phải là người hòa đồng nhất trong studio, nhưng chưa bao giờ tệ đến mức khiến các staff phản ứng dữ dội như vậy. Trước đây cậu ta không phải là kiểu người hay gây rắc rối hoặc bị bàn tán sau lưng, ít nhất là Peach thấy như vậy.

"Vấn đề không phải là con người anh ta" Plub nói, hạ giọng xuống tông buôn chuyện của một đồng nghiệp sắp tiết lộ bí mật. "Nhưng khi nói đến bất cứ điều gì liên quan đến Aran, anh ta lại biến thành kẻ khó ưa nhất hành tinh. Nếu lớp trang điểm quá đậm, anh ta sẽ phàn nàn. Nếu trang phục quá hở hang, anh ta cũng sẽ phàn nàn. Lúc nào cũng kiếm chuyện! Chẳng phải tất cả đều là những thứ đã được nêu rõ trong hợp đồng ngay từ đầu sao? Nếu không thích thì tại sao anh ta lại ký? Tại sao lại nhận công việc này?"

Peach gật đầu thấu hiểu. Anh đã được tận mắt chứng kiến những trò hề của Tawan trên phim trường bất cứ khi nào có Aran tham gia. Vào những ngày đó, Tawan sẽ liên tục lảng vảng bên anh, đòi xem những bức ảnh anh chụp trước khi kết thúc ngày làm việc. Điều đó thật sự khiến anh bực mình.

"Vậy là sau này chúng ta sẽ không phải đối phó với việc cậu ta nổi điên nữa sao? Ý anh là, chúng ta vẫn phải quay chụp cùng họ ít nhất hai bộ sưu tập nữa mà." Peach thở dài, anh đã bắt đầu lo sợ những drama sắp xảy ra trong tương lai với hai dự án còn lại. Tuy nhiên, Plub chỉ cười toe toét mà không hề bối rối.

"Anh ta là người đã phá vỡ hợp đồng thì còn phàn nàn về điều gì nữa chứ?" cô nhún vai vô tư. "Và nếu anh ta cố gây rắc rối, em sẽ chạy thẳng đến chỗ Khun Thee!"

"Làm tốt lắm! Lần sau nếu cậu ta đến thì bảo tôi, tôi sẽ mời cô uống trà sữa."

Thee tiếp tục lặng lẽ thu thập thông tin trong khi siêng năng nhúng thịt và rau đặt lên đĩa cho người bên cạnh mà không bỏ lỡ một nhịp nào. Hắn gật gù với vẻ mặt nghiêm túc, rõ ràng là đang vui mừng vì đã giải quyết được một vấn đề phiền toái và san sẻ gánh nặng cho người ngồi cạnh. Peach không biết ông trùm mafia đang nghĩ gì mà anh cũng không quan tâm lắm. Chàng nhiếp ảnh gia chỉ đơn giản là quyết định bỏ ngoài tai cuộc trò chuyện kỳ ​​lạ của hai người kia và quay sang trò chuyện với em gái mình. Anh gắp một miếng thịt cho em gái và nói "Cũng một phần là lỗi của anh. Lần sau anh sẽ mang cho cả team một ít đồ ăn vặt để đền bù nhé."

Plub cười, không hề ngại ngùng mà lập tức nói ra tên cửa hàng đồ ăn mà cô muốn anh mua cho trước khi quay lại nói chuyện công việc.

"Nhân tiện, em vừa nghe nói người mẫu mới đã vượt qua vòng phỏng vấn, Buhnga vừa mới gửi tin nhắn trong nhóm chat. Có vẻ như hợp đồng đã được ký và lịch trình của anh ta hiện tại hoàn toàn trống. Em có thể sắp xếp buổi chụp ảnh bất cứ khi nào anh muốn."

"Khoan đã, tại sao Buhnga lại là người phỏng vấn?" Peach nhướn mày, cố nhớ lại. Buhnga là trợ lý trưởng của Nhóm Ba và đã từng là ứng cử viên cho vị trí nhóm trưởng trước khi Wivit giành được nó.

Về lý thuyết, Wivit mới là trưởng nhóm, gã phải là người thực hiện cuộc phỏng vấn chứ nhỉ?

"Gã đó không còn trong nhóm nữa." Plub trả lời, giọng nói vẫn còn đầy sự khó chịu, thậm chí còn không muốn nhắc đến tên Wivit. "Thật ra là gã đã cuốn gói khỏi công ty rồi. Có tin đồn là gã ta đang bị kiện vì tội hối lộ, nhưng em không biết có đúng không nữa."

Cả hai anh em theo bản năng quay lại nhìn Thee, người lập tức đáp lại bằng một cái gật đầu chắc nịch. Hắn cười nhạt, đôi mắt ánh lên vẻ u ám, dữ dội.

Peach ngay lập tức quay đi, quyết định giả vờ như không nhìn thấy không nghe thấy gì cả. Ngược lại, Plub trông rất vui vẻ, cô cười toe toét rồi thầm cộng cho quý ngài mafia thêm vài điểm.

"Còn một tin đồn nữa, người mẫu mới này siêu dễ thương, dễ thương một cách khủng khiếp. Ngoại hình và tính cách đều tuyệt đỉnh!", Mắt Plub sáng lên, khúc khích cười và giả vờ hành động như đang ngượng ngùng. Hành động khoa trương đó giả dối đến mức buồn cười, khiến bất kỳ ai nhìn thấy cũng muốn đưa tay ra véo má cô.

Peach quay sang Thee, nói với hắn rằng mình đã no rồi, bảo hắn đừng gắp thêm cho anh nữa. Trước khi anh kịp nói thêm, Plub đã im lặng một lúc đột nhiên lên tiếng.

"À đúng rồi!" cô hơi nghiêng đầu. "Người mẫu đó nói rằng cậu ấy rất hâm mộ các tác phẩm của anh đó Peach. Cậu ấy thực sự muốn hợp tác với anh lần nữa." Plub cau mày. "Em đã định hỏi là anh chụp cho người mẫu đẹp trai như vậy từ khi nào nhưng rồi lại thôi vì anh có nhiều khách hàng quá mà, chắc chẳng nhớ được hết đâu."

Peach cố gắng nhớ lại những người mẫu có ngoại hình nổi bật mà mình đã chụp gần đây. Một hình ảnh mơ hồ hiện lên trong đầu anh - cậu nhóc cao lớn, vai rộng, trông không quá hai mươi tuổi, với những đường nét sắc sảo, thu hút.

Nhưng... không, không thể như vậy được.

=====

Peach bước vào công ty với một túi đồ ăn vặt lớn cho Plub và cả nhóm đúng như anh đã hứa. À, ngoại trừ một chi tiết nhỏ: anh không hề tiêu một xu nào từ ví tiền của mình cả.

Sáng hôm đó, ông trùm mafia xuất hiện bên ngoài condo của Peach như thường lệ. Sau khi cùng nhau ăn sáng, Thee thản nhiên thông báo với anh rằng hắn có việc không tới văn phòng vào buổi sáng nhưng sẽ trở lại vào buổi chiều. Trước khi rời đi, Thee đưa cho Peach một túi đồ ăn vặt khổng lồ để mang đến công ty cho các đồng nghiệp.

Chiếc túi đến từ một tiệm bánh cao cấp, kiểu cửa hàng sẽ tính những khoản tiền vô lý ngay cả với những món ăn đơn giản nhất. Peach đứng hình, nhìn chằm chằm vào chiếc túi lớn với khuôn mặt vừa bối rối vừa hoài nghi. Trong khi đó, Khun Thee vẫn bình tĩnh và điềm đạm như mọi lần, dường như hoàn toàn không nhận ra tình huống này trông buồn cười đến thế nào.

"Em nói là sẽ mang đồ ăn nhẹ cho team mà, phải không?"

"Tôi nói là sẽ tự mua đồ mà!" Peach trả lời với tiếng thở dài mệt mỏi. "Và cái này quá đắt rồi."

"Có quan trọng gì chứ? Đồ ăn vặt thì vẫn là đồ ăn vặt thôi. Ai mua chẳng được." tên mafia đáp lại, trông buồn rầu vì hình như Peach lại nghĩ rằng hắn đã làm sai điều gì đó thì phải.

Peach chỉ có thể đảo mắt miễn cưỡng nhận lấy túi đồ ăn và quyết định không tranh cãi thêm nữa.

Tiết kiệm tiền mà! Không còn gì phải phàn nàn nữa.

Peach xách túi trên tay đi thẳng đến phòng họp chung của team. Ngay khi túi đồ ăn vặt được đặt xuống bàn, cả nhóm đã ùa tới như lũ trẻ ở cửa hàng kẹo, mắt họ ấp lánh vì phấn khích trước những món ăn hấp dẫn.

"Peach, anh mua tất cả những thứ này cho bọn em sao?" Plub phấn khích hỏi, khuôn mặt cô sáng bừng lên. Cô nhóc biết anh trai mình hứa sẽ mang đồ ăn đến để đền bù, nhưng không ngờ lại xa xỉ đến mức này.

"Đây là cách anh chuộc lỗi."

"Khoan đã, anh mua cái này thật hả?" cô hỏi, nheo mắt lại nhìn anh với một nụ cười ranh mãnh, đầy thấu hiểu. Bị bắt quả tang, Peach thở dài cam chịu và gật đầu khiến Plub bật cười khúc khích rồi nhanh chóng lao vào lấy phần của mình không chút do dự.

"À, nhân tiện, Peach! Đây là người mẫu mới sẽ làm việc với chúng ta." một trong những đồng đội của anh vẫy tay gọi. Peach nhận ra cô là thành viên trong nhóm quan hệ công chúng - người thường phối hợp với người mẫu trong các buổi chụp hình.

Peach cầm hai túi đồ ăn nhỏ tiến về phía cô, sự tò mò của anh trỗi dậy khi nhìn thấy một bóng người cao lớn đang nói chuyện với một thành viên khác trong nhóm. Nhìn từ phía sau, anh chàng đó có vẻ quen mắt một cách kỳ lạ, mặc dù Peach không thể nhớ ra là ai.

Anh đưa một chiếc túi cho thành viên nhóm quan hệ công chúng và quay lại chờ người mẫu mới tự giới thiệu bản thân. Một lát sau, anh chàng đó quay lại, để lộ khuôn mặt đẹp trai nổi bật với hai má tròn trịa mang lại vẻ trẻ trung, quyến rũ của một thiếu niên tầm mười bảy, mười tám tuổi.

Peach khựng lại một giây, nụ cười của anh chùng xuống vì ngạc nhiên. Ngược lại, chàng trai trẻ cười càng vui vẻ hơn, đôi mắt to, sáng lấp lánh nheo lại thành hình lưỡi liềm.

"Xin chào, Peach! Thật vui khi được gặp lại anh ở đây."

"Kin?!"

----------

Dằm trong tim Khun Thee không rủ cũng tới gòi...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro